Cấp S Mà Tôi Nuôi Dưỡng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Chương 001-099 - Chương 22 : Người của tôi(2)

“Mày làm cái gì thế!”

“Cái thằng khốn này!?”

Tên cấp F số 3 lao tới giật lấy bản hợp đồng. Tôi duỗi thẳng chân và đá vào mắt cá chân của hắn. Sau đó thì bắt lấy cơ thể đang ngã về phía trước của hắn và,

Rầm!

Tôi đập anh ta xuống bàn. Ồ, mặt kính cứng thật đó nha.

“Yoo―Yoojin”

Yoo Myeongwoo khá là sốc, cậu ấy chùn bước và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tên cấp D cũng đá vào ghế sofa và cau mày đe dọa.

“Vậy ra thằng khốn này không phải cấp F? Có vẻ như là level 1, chắc là cấp E? Mẹ kiếp, tao sẽ chặt đứt ngón tay của mày và khiến mày phải đóng dấu nó bằng chính vân tay của mình!” 

Tên cấp D hằn giọng nói. Nhờ mấy món đồ của mình, tôi đã mạnh hơn hắn ta, nhưng tôi không muốn bị phiền phức bởi mấy cái xác nên là tôi đã sử dụng ít sức hơn một tí.

Tôi đứng dậy, như để bảo vệ cho Yoo Myeongwoo từ phía sau và lấy chiếc điện thoại ra. Tên cấp D kia và mấy gã khác chế nhạo tôi.

“Kể cả khi mày báo cáo ngay bây giờ, nó cũng đã quá muộ―”

“Tôi vào đây.”

Rầm―!

Với một tiếng động lớn, cánh cửa sắt đang khóa đã bị gãy làm đôi và rớt xuống.

Tôi không có định gọi ai cả, nhưng ngắt máy cuộc gọi thì có đó. Tôi nhấn nút tắt màu đỏ cho Kim Sunghan và mỉm cười đi về phía anh ta, người đang đứng trước cửa.

“Anh có thể giúp tôi một việc không?”

Nó sẽ không thành vấn đề đối với một mình tôi, nhưng có một người có thể bảo vệ được tôi cơ mà.(1)

(1): Ý main là tuy mình làm một mình cũng được nhưng có bảo mẫu free thì tội gì phải tự thân vận động (θ‿θ)

Bởi vậy mà trước khi nhấn chuông, tôi đã gọi cho Kim Sunghan trước rồi. Ngay cả khi đối thủ là những gã tầm thường thì, hãy cứ đến nếu mọi việc có trở nên nguy hiểm. Thay vì có tí chuyện không ổn xảy ra với Yoo Myeongwoo, vẫn tốt hơn là ta nên mạo hiểm một chút và bịt miệng mấy tên này bằng cách thủ tiêu bằng chứng.

Thật nhẹ nhõm vì mấy tên này đều là Thợ Săn cả.

“Mày đã có bạn đồng hành rồi đây này!” 

Tên cấp D hét lên như thể là để kích thích tinh thần.

“Tuy trông tao có vẻ giống một thằng biết điều nhưng tao―!”

“Khuôn mặt đó! Đ..Đó không phải là của Kim Sunghan sao? Lá chắn của hội Haeyeon!”

Ngắt lời gã cấp D, một gã cấp F1 chỉ tay về phía anh ta với vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Cấp A, người đàn ông đó, ý tôi là, người đó là cấp A đó!”

Cấp A. Chỉ với một câu nói, mà đã khiến cho bầu không khí trở nên ớn lạnh. Từ cấp D, cấp E cho đến các cấp F, tất cả đều sửng sốt và nhìn ngó xung quanh.

Kim Sunghan, người đã hoàn toàn kiểm soát được bầu không khí với khuôn mặt đã chứng thực của mình, khẽ chau mày.

“Quỳ xuống.”

Bộp, bộp.

5 cặp đầu gối chạm sàn cùng một lúc. Mấy tên đó khá là nghe lời đấy chứ.

“Tôi nên xử lý chúng như thế nào?”

Kim Sunghan hỏi tôi. Tại sao gã này lại hỏi tôi nhỉ? Anh ta có cấp bậc cao hơn tôi nhiều, có thể tự mình nghĩ cách xử lý họ mà? Không lẽ anh ta chỉ nhận lệnh trực tiếp dưới quyền của Yoohyun, vậy ra là do thói quen hả? 

“Hmm, trong những trường hợp như thế này, thường thì phải ăn miếng trả miếng nhỉ. Chúng ta có thể đối xử y hệt ban nãy mấy tên này làm, đúng không? 

Nếu chúng tôi cứ để mọi thứ tiếp diễn như vậy, mấy tên này sẽ là người nuốt chửng sinh mệnh vô tội của những người cấp F như những cây bắt ruồi Venus. Không có lý do gì để khoan dung đứng nhìn mọi thứ diễn ra như thế. 

Tôi lấy ra một bản hợp đồng cấp S để sử dụng còn lại của mình từ túi đồ. Nó có giá lên đến hơn 20 triệu won, vậy nên nó có thể hơi lãng phí, nhưng tôi cũng chẳng mua nó bằng tiền của tôi, hay tôi cũng có thể nói rằng nó dùng để trang trải cho khoản nợ của Yoo Myeongwoo.

“Vậy.....tên cấp D đằng kia, tên mày là gì?”

Tôi có sử dụng 【 Mầm Non Triển Vọng 】nên tôi biết, nhưng tôi không thể để lọi ra được.

“...Là Kim Duksoo.”

Gã đó cay đắng trả lời. Hắn ta lập tức quỳ xuống trước mặt một cấp A, nhưng có vẻ như không thích một tên cấp F nói chuyện thân mật với mình. Tôi mới là người ra tay(2), hắn ta thực sự không có chút ý thức nào hết nhỉ.

(2): Eng có phân vân đoạn này, nên cứ hiểu đơn giản ý main là main nắm quyền chủ động trong chuyện này, nhưng gã kia không có ý thức được do coi thường cấp F ấy.

“Kim Duksoo. Mày phải trả lời thành thật những gì tao hỏi. Nếu mày nói dối một lần, tao sẽ cắt bỏ một ngón tay của mày. Mày không cần phải đóng dấu chúng bằng ngón tay cái, vậy nên tao có nên nhét chúng xuống cổ họng của mày không nhỉ?”

Tôi nói xong, liền đưa bản hợp đồng và cây bút ra trước mặt gã đó. 

“Viết xuống đây các kỹ năng của mày và ký đi.”

“Đ-Đây là…”

“Nó là một Hợp đồng cấp S. Viết ra các kỹ năng của mày với các hiệu ứng chắc chắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu mày nói dối và kỹ năng của mày bị niêm phong, tao sẽ cắt đứt từng ngón tay của mày một và mày sẽ phải ký vào bản hợp đồng tiếp theo. Tao có đủ các loại hợp hồng, đủ để mấy ngón chân xinh xinh này của mày có thể được cắt bỏ đấy, vậy nên đừng lo nhé.”

Trên thực tế, tôi chỉ có một bản, nhưng làm sao hắn biết được số lượng hàng trữ của tôi chứ?

Kim Duksoo nuốt khan và viết những kỹ năng của mình rồi ký tên. Tôi vẫn nên mua một vài cái hợp đồng rẻ hơn nhỉ. Nó có hợp lý không khi dùng nó như một cái máy phát hiện nói dối? Tất nhiên là không có lý do gì để sử dụng nó thì sẽ tốt hơn nhiều.

“Hội này có bao nhiêu người? Chỉ tính những thành viên chính thức của hội thôi.”

“....Có mười một.”

Ngay cả khi công hội có người đứng đầu là một tên cấp C, cũng không có quá nhiều thành viên. Điều đó chứng tỏ rằng đây chỉ là một công hội rác rưởi đã lợi dụng những người cấp F, vậy nên chẳng có lý do gì mà nó có quy mô lớn được cả.

“Thủ lĩnh của công hội là cấp C, vậy năm người còn lại thì sao?”

“Họ là Cấp D…”

“Đưa số điện thoại của bọn nó đây.”

Nếu tôi để mấy tên này trực tiếp gọi, kiểu gì bọn nó cũng sẽ nói ra mấy thứ tào lao, nên là tôi đã sử dụng điện thoại của gã kia để gọi. Sau khi ném ra mồi nhử rằng tôi là người mới ký hợp đồng cấp F và Kim Duksoo cùng đồng bọn của hắn đang khá khó khăn trong việc giữ chân một Healer cấp C mà bọn chúng may mắn câu được, liền có câu trả lời rằng chúng sẽ đến nhanh chóng.

“Healer đâu rồi?”

Ngay sau đó, tên thủ lĩnh công hội cấp C chạy vào, và.

Rầm!

“Kuk!”

Ngã sấp mặt chỉ với một đấm của Kim Sunghan. Chỉ số chênh lệch như thể anh ta mới chính là tên bắt nạt.

Sau đó năm tên cấp D được đưa thêm vào và có tổng cộng mười một tên trẻ khỏe đang quỳ thành một hàng. Căn phòng bỗng trở nên chật chội.

“Anh nghĩ xem có Hầm ngục cấp C nào để chúng ta ném mấy tên này vào không?”

Trước những lời nói của tôi, mặt bọn họ trở nên tái xanh. Chỉ có một người trong đây là cấp C, ngay cả khi bọn chúng đi vào Hầm ngục cấp C cấp độ thấp thì vẫn sẽ có một số người chết. Nhưng sao tôi lại phải quan tâm cơ chứ, bọn chúng cũng từng làm điều tương tự như vậy mà.

Số lượng hợp đồng ở trong két sắt đã vượt quá ba mươi. Trong số đó, những người còn nguyên vẹn tay chân thậm chí còn chưa tới một nửa. Đúng là mấy thằng khốn.

“Tôi sẽ liên hệ với Công Hội và cố gắng tìm hiểu.”

“Tôi đang nghĩ về việc sở hữu một Hầm ngục cho riêng mình, nó có ổn cho Công Hội khi bị dính líu đến không?”

Thay vì tách riêng lẻ từng người, nếu cả công hội đều di chuyển trực tiếp, nó có thể sẽ trở thành một nhân tố bị nhận nhiều lời chỉ trích. Vì nó được thực thi ngay sau khi chúng tôi tự mình phán xét thay vì xử phạt theo pháp luật.

“Chừng này có thể sẽ được xử lý ổn thỏa.” 

“Dù vậy, điều này cũng không cần thiết khi để lại điểm yếu vì một việc không quan trọng như vậy. Hừm, nó sẽ ổn hơn khi giao nó cho công ty thay vì Công hội này.”

Trước những lời của tôi, biểu cảm của Kim Sunghan lại trở nên tinh tế hơn.

“Nếu mấy tên anh hùng bàn phím(3) cứ nhất định cho rằng nó đã thông qua và thành hợp đồng hợp lý, nhiều nhất thì mấy tên này sẽ chỉ bị tước đi giấy phép của mình thôi..”

(3): Bảng Eng là writer, nhưng có vẻ theo ý nói móc nên tạm ghi là vậy.

“Đó là khi chúng tôi chỉ báo cáo mà không thực hiện bất cứ hành động nào.”

Tôi đã mang những tờ hợp đồng còn trống và sửa đổi nội dung Hợp đồng từ 10 năm thành 50 năm, thay hội Tài Nguyên Hy Vọng thành hội Thợ Săn. Ngoài ra, nó hoàn toàn là một hợp đồng nô lệ nên chúng ta không cần phải giao dịch với họ.

Không. Tôi cũng nên thay đổi tỉ lệ thành 1:9 thôi. Không đưa bọn này thứ gì thì nó cũng hơi lồ lộ quá.

Tôi thân thiện đặt bản hợp đồng đã sửa đổi xuống trước mặt những người đang quỳ, từng người, từng người một. Họ sửng sốt và ngước nhìn tôi. Mấy người đang nhìn cái gì vậy? 

“Ấn vân tay ngón cái của từng người vào.”

Tôi nói xong, liền ném ra một hộp mực con dấu. Không biết là vì tức giận hay là cảm thấy tồi tệ, hai má của tên Cấp C rung lên bần bật.

“Đây hoàn toàn là lừa đảo!” 

Hảaaaaaa? Chó chê mèo lắm lông à?

“Tao chỉ đang cố gắng để giới thiệu một công việc dễ dàng và thoải mái, nơi mà những gì chúng mày phải làm đơn giản chỉ là chọn và thu thập những thứ có thể kiếm ra tiền - nói đó là trò lừa đảo, thì có phải là đã làm quá lên không? Nhiều nhất thì tao cũng đã thay đổi chủ đề của bản hợp đồng từ Hội cấp C thành Hiệp Hội Thợ Săn, vì vậy điều kiện thay đổi bản này cũng không có gì là quá nhiều đâu.”

Tôi đã để bọn này lấy đi 10% rồi. Bọn này chắc chắn đã tham lam.

“Và mày sẽ không bao giờ biết rằng, nếu vận may của mày tốt, mày có thể vào được một cái hội tử tế hơn.”

Tất nhiên là xác xuất bị bán cho một hội tương tự như hội của bọn chúng là rất cao.

Nếu mấy hợp đồng này được đưa cho hiệp hội, thông thường nó sẽ trở thành sản phẩm của trung tâm mua sắm. Mua bán người rõ ràng là bất hợp pháp, nhưng mua bán hợp đồng thì lại không có vấn đề gì miễn là đều có sự đồng thuận của cả hai bên. Tất nhiên thì nó chỉ giới hạn cho Thợ Săn thôi.

Mấy gã kia đã khá chán nản nhưng vẫn ấn ngón tay của họ vào mực.

“Không chỉ có phần ký tên đó, đóng dấu vào phần sửa đổi nữa.”

Dù lưu trữ nhiều hợp đồng như vậy, thì mấy gã này vẫn có vẻ khá nghiệp dư.

“Tao sẽ cảnh báo tụi mày trước.”

Tôi vẫn tiếp tục, tỉ mỉ thu thập mấy bản hợp đồng đã được ấn vân tay.

“Đừng cố gây náo loạn bằng những cách vô lý để chống đối lại mấy bản hợp đồng này. Lúc hiệp hội liên lạc với mày, tốt hơn hết là hãy ngoan ngoãn và nói rằng là mày tự nguyện. Nếu mày không làm vậy, tao thật sự sẽ đi tìm một cái hầm ngục cấp C và tống chúng mày vào đấy.” 

Tôi thật sự rất muốn vứt chúng vào đấy, nhưng tôi lại không có đủ tiền để làm điều đó. Một hầm ngục cấp C rất đắt. Nếu nó thuộc sở hữu tư nhân, nó thậm chí còn đắt hơn rất nhiều. 

Để ngăn đám đó trốn thoát, tôi đã lấy số ID, số giấy phép thợ săn cũng như số điện thoại di động của chúng. Nếu mà đám đó chạy, tôi có thể liên lạc với Do Hamin và bắt chúng lại.

Yoo Myeongwoo mang vẻ mặt kinh ngạc bước ra ngoài và vào trong xe. Khuôn mặt cậu ấy đã tỏ rõ rằng cậu ấy không biết nên nói gì, miệng cậu ấy cứ liên tục đóng mở, cuối cùng cậu ấy nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn…” 

Nếu anh thấy biết ơn, hãy mau chóng có được kỹ năng và lấy thân báo đáp đi nào.

“Tớ, tớ không biết làm thế nào để báo đáp cậu mà…Tớ thậm chí còn không có cách để báo đáp, nhưng…”

“Đừng lo lắng nhiều về điều đó.”

Chỉ cần cậu ký hợp đồng với hội Haeyeon và cho tôi động lực.

“ Ý cậu ‘đừng lo lắng về điều đó’ là sao, tớ…”

Giọng nói của Myeongwoo bắt đầu trở nên nghẹn ngào. Cậu ta sẽ không khóc nữa, đúng không? Không thể chứ, đừng khóc nha.

“Đó là một sự trùng hợp! Chúng ta cũng chỉ vô tình gặp nhau! Không có gì phải lo âu cả! Và một nửa công lao có của Kim Sunghan-ssi nữa.”

Yoo Myeongwoo gần như sắp khóc nhưng lại mỉm cười.

“Cậu nói dối tệ thật.”

Gì cơ, tôi nghĩ là tôi rất giỏi vụ đó đấy.

“Tớ cũng biết ơn người đó nữa, nhưng nếu không có cậu, thì anh ấy cũng không xuất hiện, đúng không?”

“ Ý tớ là, ừ thì đúng là như vậy”.

Từ vị trí của cậu ấy, những gì mà tôi đã làm chắc chắn là điều rất đáng để biết ơn nhưng đó lại không phải là thứ lòng tốt thuần túy nên lương tâm của tôi cắn rứt một chút. 

Nếu tôi không có【 Mầm non triển vọng 】và Yoo Myeongwoo không có năng lực về kỹ năng cấp SS, thì chúng tôi có lẽ đã lướt qua đời nhau. Mà cũng không cần phải biết tên hoặc khuôn mặt của nhau luôn.

“Tớ thật sự rất biết ơn khi chúng ta đã gặp được nhau tại Hiệp hội và cũng rất vui vì những lời nói của cậu. Nhưng hôm nay tớ thực sự khá là bất ngờ và xúc động. Yoojin, cậu thật sự…”

Chờ. Chờ chút đã. Tôi không nghĩ là tôi có thể nghe những gì cậu sắp nói đâu nhé…..

“Là người hùng của tớ.”

….…Da gà nổi chạy dọc cả sống lưng tôi. Ôi, làm sao cậu ấy lại có thể nói mấy điều này lớn tiếng như thế được chứ? Tôi đã rất ngượng! Cậu có được kỹ năng【 Nhóc Con Nhà Tôi Là Nhất 】của tôi rồi đấy!

Cậu ta có thể nói mấy câu như ‘I love you’ mà không hề do dự và sử dụng nó một cách thành thạo.

“Ý tớ là, điều đó không đúng. Không phải vậy…”

Làm ơn đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt nóng bỏng ấy. Trong xe cũng chẳng có chỗ nào để trốn. Người hùng à, với cái loại chuyện tào lao xấu hổ đó, chắc tôi sẽ nhục tới chết mất. Cứu tôi với. Tôi có nên mở cửa và chạy trốn không? Tôi vẫn đang đeo găng tay nên chắc có lẽ tôi sẽ không chết đâu.

“Cậu ngầu lắm. Xé bản hợp đồng rồi ném vào những kẻ đang chuẩn bị đập cậu xuống bàn và còn bắt những kẻ đó phải ký hợp đồng nữa.”

…..Người đàn ông phá cửa sắt chỉ với một cú đá vẫn đang ngồi ở ghế lái ngay trước mặt cậu, vậy tại sao cậu lại vẫn đối xử như vậy với tôi? Bình thường thì nó không phải là ‘Ồ, anh Sunghan ngầu quá, đúng là cấp A có khác!’ sao? 

“D-dù sao thì, tớ hiểu rồi, vậy...”

Trước khi tôi có thể chết vì quá xấu hổ, tôi đã nhanh chóng thay đổi chủ đề.

“Ừm, kỳ huấn luyện Thợ săn mới sẽ được bắt đầu vào thứ 3.”

“Cậu thật sự để tớ tham gia huấn luyện sao? Thành thật mà nói, tớ không tự tin cho lắm.”

Yoo Myeongwoo ủ rũ nói. Tình trạng của cậu ấy khá là tệ nhưng sau khi những tên môi giới đó cố gắng bắt cậu ấy phải ký hợp đồng, lòng tự trọng của cậu ấy dường như đã giảm xuống rất nhiều.

“Ý cậu không đủ tự tin là sao chứ? Này, tớ cũng là Cấp F đó.”

Tất nhiên, nếu bao gồm cả kĩ năng của bản thân, thì không thể nói rằng tôi là cấp F, nhưng Yoo Myeongwoo cũng sẽ sớm có được kỹ năng cấp SS, vậy nên có thể nói rằng chúng tôi tương tự như nhau. 

“...Tuy vậy nhưng tớ lại hoàn toàn khác với cậu.”

“Ý cậu là khác kiểu gì? Thấy đôi găng tay này không ? Đây là một vật phẩm cấp A giúp tăng chỉ số chịu đựng và sức mạnh. Nếu cậu đeo chúng vào, cậu cũng có thể nghiền nát đầu của mấy tên đó rồi đấy.”

Đó là, nếu cậu có đủ dũng khí để chiến đấu. Có lẽ nếu trạng thái tinh thần của cậu được cải thiện tốt hơn nữa thì nó có thể sẽ ổn. Nhưng thông thường thì những Thợ săn cấp thấp sẽ dễ rơi vào hỗn loạn mà không thể vung vũ khí dù chỉ một lần trong suốt trận chiến đầu tiên của họ. Đó chính là tại sao việc đào tạo cho người mới lại rất cần thiết.

“Nhưng… Tớ không nghĩ tớ có thể hành động được như cậu.”

Giọng cậu ấy nhỏ dần và tắt lịm. Cứ như vậy, cậu ấy sẽ không nói là không tham gia khóa huấn luyện này, đúng không? Cậu cần có giấy phép để vào Hầm ngục, và cậu phải tiến vào Hầm ngục để có thể phát triển được hết sức có thể.

Trong khi đang bối rối không biết phải làm gì, tôi đã tháo găng tay da Manticore ra, rồi ném vào Yoo Myeongwoo.

“Hơ?”

Nhìn đôi găng được đặt ở lòng bàn tay, mắt cậu ấy mở to tròn xoe.

“Bây giờ thì, cậu phải đeo chúng. Tớ không đưa chúng luôn cho cậu, chỉ cho mượn thôi, được chứ?”

“Nhưng cậu nói đây là vật phẩm Cấp A, chúng rất đắt đúng không?”

“Tớ đã nói trước là tớ sẽ chỉ cho cậu mượn một chút thôi.”

“Tớ chắc chắn nghĩ rằng nó thuộc về cấp D hoặc là thấp hơn! Họ đã nói là nó chỉ có thể được lấy từ cấp D trở nên, và tớ sẽ làm giảm giá trị của món trang bị mất….T-Tớ chắc chắn không thể nhận!”

Tôi ép đôi găng vào đôi bàn tay đang cự tuyệt của Myeongwoo.

“Ý cậu không thể nghĩa là sao? Dù sao thì, tớ cũng chưa cần dùng nó. Dạo này nóng thật đấy. Vậy, ít nhất trước khi khóa đào tạo người mới kết thúc, cậu hãy dùng nó đi.”

Trong suốt khóa huấn luyện Thợ săn, cậu cũng phải đối mặt với rất nhiều quái vật nữa, tôi có cảm giác rằng cậu ấy sẽ sợ hãi và gặp rắc rối nếu tôi cứ bỏ mặc như vậy. Về cá nhân tôi, tôi đã có kinh nghiệm, cho nên tôi vẫn sẽ không sao dù không có vật phẩm. 

 Thật lòng mà nói , trời rất nóng nên tôi cũng chẳng muốn dùng nó. Tôi chỉ dùng mỗi cái thắt lưng.

“Cậu thật sự…”

Yoo Myeongwoo rơm rớm nước mắt nắm chặt lấy đôi găng tay da. Ánh mắt xúc động đó khiến tôi không dễ chịu lắm.

“Yoojin!”

“Chờ đã, đừng có níu tớ!”

Chết tiệt, đáng lẽ mình phải nên chạy trốn rồi chứ.

――――――――――――――

Bản dịch thuộc về Howl Team. Nghiêm cấm reup dưới mọi hình thức. (¬ ¬)

Team đang tuyển trans và beta ạ :3