Cấp S Mà Tôi Nuôi Dưỡng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

8 31

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

253 5341

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

269 9173

Dù tôi có lựa chọn gì đi chăng nữa, những cô gái xinh đẹp cấp SS sẽ hoàn toàn chú ý đến tôi

(Tạm ngưng)

Dù tôi có lựa chọn gì đi chăng nữa, những cô gái xinh đẹp cấp SS sẽ hoàn toàn chú ý đến tôi

Kasukabe Takeru

(1) Trở thành một con lợn.(2) Trở thành con lợn bị nữ hoàng dẫm lên.

17 131

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

5 31

Chương 001-099 - Chương 21 : Người của tôi (1)

‘Đấy chắc chắn là giọng của một thằng đực rựa’

Đã thế giọng thằng này lại còn vừa thô vừa cục cơ. Tôi bật người ngồi thẳng dậy.

‘Lúc ấy cậu ta nói cái gì nhỉ.. Sau khi tốt nghiệp một trường đại học ất ơ nào đó, cậu ta phải gánh một đống nợ, hình như cậu ta nói mấy câu như thế thì phải.’

Vậy không phải cậu ta vay tiền để đóng học phí à? Vả lại nghĩ đến cuộc gọi ban nãy rồi thêm ý định tự tử của cậu ta, tôi suy ra được kết luận cuối cùng. Thanh niên này đi vay nặng lãi rồi! 

Móa, chả nhẽ cái kĩ năng chế tạo cấp SS lại chết yểu và không được vẫy tay chào với thế giới này à? Kể cả cậu ta có vay mà không trả nổi thì, ừm, giết một người cũng đâu dễ vậy đâu? Có lẽ bọn họ chỉ tẩn cậu ta một trận là cùng.

Cơ mà thỉnh thoảng có mấy vụ bị đánh chết hoặc què cmn luôn.

‘... Chết tiệt.’

Tim đập thình thịch, tôi gọi lại cho Myeongwoo, hoặc là thằng cha đến cái tên tôi còn chẳng biết là gì kia.

“Bà già mày, bắt máy đi chứ!”

Nếu là nợ tiền thì để tao trả cho nè. Tụi bây biết cậu ấy quý giá đến nhường nào không hả! Nhưng không có ai từ đầu dây bên kia trả lời.

“Mẹ kiếp, mình nên làm gì giờ?”

Tôi còn không biết cậu ta ở đâu mà tìm cơ. Nhưng ngay lập tức, tôi tự hỏi bản thân có phải mình đang làm quá lên không.

Mất đi Myeongwoo là một tổn thất cực kì lớn. Nhưng nói thật thì cậu ta cũng không quá quan trọng bây giờ. Tôi đã chuẩn bị cho mình một kho tàng đủ vững chắc để sống khỏe sống đẹp rồi, và tôi cũng chẳng cần nhận mấy món quà khích lệ như tiền thưởng đồ đâu.

Vì vậy nếu tôi cứ hành động như thể tôi không biết gì hết thì sao chứ, cũng chẳng có vấn đề gì to tát cả, nhưng... Chẳng việc gì tôi phải gánh trách nhiệm cho lỗi lầm của Myeongwoo cả, nhưng....

“Cậu ta là một người có thể sống tốt mà chẳng cần phải ghen tị với bố con thằng nào nếu có được cái kĩ năng của mình.”

Tôi nhớ lại gương mặt đẫm nước mắt ấy. Tôi nhớ lại giọng nói tràn ngập tuyệt vọng khi kể về việc bản thân đã mất đi mục đích sống ấy. Và cả cái tương lai cũng như là quá khứ bung bét của tôi 5 năm sau nữa.

“Thời đến đúng là không ai cản nổi.”

Tôi thở dài, nhặt cái điện thoại tôi ném trên sofa lên.

Ai cũng ít nhất từng nghĩ như thế một lần rồi. Có khi nào là do tôi đặc biệt không? Sẽ có ai đó trên thế gian này nhận ra sự đặc biệt mà bản thân tôi cũng không biết và nói cho tôi không? Rồi có khi nào cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn bước sang trang mới không?

Trong cái thực tại mà Thức tỉnh giả xuất hiện đầy như ngả rạ, kiểu suy nghĩ như vậy cũng không phải ngây thơ đâu. Có khi nào tôi tự nhiên lại thức tỉnh thành một cấp S, hoặc ít nhất cũng là cấp A không? Cơ mà đồng thời đó cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền có khả năng xảy ra cực thấp.

Tuy nhiên Yoo Myeongwoo đã có tôi.

Người duy nhất đã nói với cậu ta, một kẻ đã rơi xuống đáy của xã hội, rằng cậu ta là một người đặc biệt, người duy nhất có thể khiến cậu ta trở nên đặc biệt.

‘Thế tôi còn có thể làm gì khác nữa sao? Tôi cũng đã từng ở dưới đáy của đáy rồi và cũng rõ thứ hi vọng đấy trông ra sao.’

Tôi cũng từng mong đợi, từng thất bại và từng thất vọng. Chẳng có ai vươn tay ra giúp đỡ tôi cả.

Tôi bấm dòng số điện thoại vẫn còn hằn lại trong trí nhớ của mình. Hai năm sau tôi mới gặp anh chàng này, nhưng cậu ta đã làm việc được ba năm trước khi chúng tôi gặp nhau cơ, và tôi chưa thấy cậu ta đổi số dù chỉ một lần, nên chắc số cậu ta vẫn thế.

Sau khi đổ chuông xong, anh chàng đó đã bắt máy.

[Xin chào, đây là Văn Phòng Thám Tử Hamster!]

Giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên. Cậu ta vẫn như vậy. Nhưng sao cái tên công ty lại ba chấm thế.

“Có phải cậu Do Hamin đó không?”

[Vâng! Tôi là người đứng đầu của Văn Phòng Thám Tử Hamster, Do Hamin.]

“Tôi muốn tìm một người, có thể chứ?”

[Đương nhiên là có thể rồi. Miễn là chúng ta có tên, miêu tả về người đó và số điện thoại mà họ đã sử dụng được hơn một năm, bất kì ai cũng có thể được tìm thấy một cách nhanh chóng. Ngoài số điện thoại, nếu bản thân chính cái điện thoại đó đã được sử dụng hơn một năm, thì điều tra nhanh còn có thể cơ ~]

Giọng nói nhí nhảnh kia chứa đầy sự tự tin. Chỉ cần liếc mắt qua điện thoại của Myeongwoo thôi cũng có thể thấy cái điện thoại ấy dễ cũng dùng được hơn năm rồi, nên có lẽ sẽ ổn thôi.

Do Hamin là người trao đổi thông tin. Cậu ta đặc biệt giỏi trong việc tìm người, tôi không biết cậu ta có loại kỹ năng gì nhưng cậu ta có thể tìm thấy địa chỉ của một người ngay lập tức chỉ cần ngoại hình và số sê ri khoảng hơn 6 chữ số của một thứ nào đó mà người cần tìm sở hữu trên một năm.

Ban đầu, hay chính là bây giờ đây này, cậu ta mới chỉ làm công việc điều tra lai lịch ở văn phòng thám tử. Sau đó năng lực của cậu ta kinh khủng đến mức hàng loạt lời đồn được đẻ ra, và sau khi trải qua đủ mọi thể loại rắc rối, cậu ta trở thành người buôn thông tin trong giới Thợ săn.

Có cả khối thợ săn cảm thấy phiền phức vì thanh niên này ngay cả khi đang mua thông tin từ chỗ cậu ta. Chính tôi cũng cảm thấy bực lắm luôn, suốt ngày phải đổi điện thoại và thẻ sim, từ thẻ ID đến bằng thợ săn mỗi năm kể từ sau khi gặp phải cha này.

[Nếu cậu đặt cọc tiền vào số tài khoản ngân hàng tôi vừa gửi, tôi có thể tìm ra họ ngay lập tức luôn!]

Do Hamin nói, sau khi nhận được số điện thoại, tên và miêu tả về Myeongwoo. Ách, tôi đã mở tài khoản ngân hàng đâu.

“... Tôi có thể trả bằng thẻ không?”

[Được, tôi sẽ gửi đường link đến. Và thêm 10% tiền hoa hồng nữa nhé.]

Cái đồ trốn thuế này. Tiền trao cháo múc, vị trí hiện tại của Myeongwoo được gửi đến thông qua tin nhắn. Vẫn nhanh như mọi khi.

‘Giờ mình nên làm gì nhể?’

Vị trí hiện tại của Myeongwoo là ở một cửa hàng phế liệu có tên “Tài Nguyên Hi Vọng”. Cậu ta chắc không đến bán lại điện thoại đâu, chỗ đó giống phường lừa đảo đáng nghi hơn đấy.

‘Một tên Thức tỉnh giả cấp D trở lên sẽ không đi làm đòi nợ thuê trong một cửa hàng phế liệu đâu nhỉ?’

Mặc dù nếu level của tên kia thấp thì tôi vẫn có thể đối đầu với một người cấp D khi dùng số dụng cụ của mình. Tôi đứng lên khỏi sofa. Khả năng tên kia là người bình thường sẽ cao hơn nên có lẽ để tôi tự giải quyết là cách tốt nhất.

Vấn đề ở đây là tôi mà nhấc cái xác này ra ngoài một mình thì Yoohyun sẽ lại bù lu bù loa hết cả lên cho mà xem.

‘Mang theo Yerim cũng kỳ quặc lắm.’

Sau khi tự gắn cho mình cái mác người bảo hộ của con bé, nếu cứ suốt ngày cho nhóc ấy xem mấy cảnh bạo lực cũng không được ổn cho lắm.

Bây giờ tôi bước ra ngoài và đi xuống sảnh. Tôi đứng gần cửa chính, vẫn còn kha khá người đi ra đi vào mặc dù hôm nay là cuối tuần cơ đấy. Tôi bấm gọi Kim Sunghan.

[Có chuyện gì.]

“Tôi định đi ra ngoài một lát, nhưng tôi nghĩ là ít nhất nên cho anh biết. Nếu anh bận thì không cần phải đi theo đâu. Tôi đã xuống tới sảnh rồi. Bên ngoài có đầy taxi đây, hơn nữa làm gì có chuyện bất trắc nào xảy ra được chứ? Yoohyun có lẽ sẽ giận lắm nhưng...”

Với một tiếng tút cuộc gọi đã kết thúc. Ổng có tốn đến vài phút để xuống đến đây không? Chỗ này có đầy người đang chõ mắt vào nên nếu ổng mà định kéo tôi đi, tôi sẽ la lên luôn.

Vài phút sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đang tiến đến gần.

“Han Yoojin-ssi.”

Nghe thấy giọng nói tràn đầy sự ẩn nhẫn, nén giận ấy, tôi nở nụ cười tươi không cần tưới rồi quay đầu lại. Anh không nên nhổ vào một gương mặt đang cười đâu đấy.

Anh đến nhanh thật đó. Tôi đang định đi một mình cơ, xin lỗi vì đã làm phiền anh nhé.”

Chuyện này đều là do cái tính cứ thích bới lá tìm sâu của cái thằng mà ông toàn tâm toàn ý đi theo là Yoohyun đấy, nên đừng kêu ca câu gì với tôi cả.

“Xin hãy đi theo tôi.”

“Đến đâu?”

“Đương nhiên là bãi đỗ xe rồi.”

Ặc, đang có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Tôi đã chắc kèo là ổng sẽ nói thêm vài câu gì nữa chứ, nhưng ổng cứ ngoan ngoãn chim cút thế này. Thằng chả sẽ không giả vờ đi cùng tôi đến bãi đỗ xe sau đó ném tôi vào một cái thang máy đâu nhể?

Để tránh trường hợp đó xảy ra tôi đã đi giữ khoảng cách với ổng, nhưng Kim Sunghan đi thẳng đến bãi đỗ xe mà không quay đầu lại dù chỉ một lần. Hừm, tiện thì tiện đấy nhưng cũng đáng nghi đíu kém đâu.

“Cậu định đi đâu?”

Kim Sunghan vừa hỏi vừa mở cửa xe. Sau khi thấy điều kiện sống trong khu ký túc xá của cấp A, nhìn ổng mang cái danh tài xế riêng cứ khiến tôi chíu khọ thế đíu nào ấy.

“Tài Nguyên Hi Vọng ở quận Myeonmok.”

Tôi sẽ sớm lấy được bằng lái xe thôi nên xin hãy để tôi làm phiền anh thêm một thời gian nhé.

Tài Nguyên Hi Vọng là tòa nhà hai tầng tồi tàn nằm trong một góc khuất tối tăm hẻo lánh. Tấm biển mới tinh nằm trên bức tường cũ kỹ càng cho thấy sự kỳ lạ ở đây.

“Cậu vào trong đấy một mình được không?”

Kim Sunghan hỏi khi nhìn thấy tôi đeo cái găng tay da lên trước khi xuống xe.

“Chắc hẳn trong này chỉ toàn mấy người bình thường thôi nên để tôi đi một mình sẽ tốt hơn. Nếu bọn đấy có đứa thích soi mói thì sẽ phiền lắm, nên xin hãy đợi trong xe.”

Nếu là một người như Kim Sunghan, khả năng có người nhận ra ổng là rất cao. Và tôi thì muốn giải quyết mọi chuyện êm đẹp qua ngôn từ nếu có thể.

Đi đến trước cửa tòa nhà, tôi lại gọi cho Myeongwoo. Cậu ta không nghe máy, điện thoại còn chẳng đổ chuông luôn. Có lẽ cậu ta đã để chế độ im lặng rồi.

‘Thường thì sẽ hay ở tầng hầm hoặc tầng hai.’

Cửa kính được bao phủ bởi đống film trắng có gắn mấy chữ “Tài Nguyên Hi Vọng” to đùng trên đấy nên tôi không thấy được bên trong là gì. Tôi đã nói rằng mình không cần giúp đỡ, nhưng để phòng trường hợp bất trắc, tôi có nên mang theo hộ vệ không nhỉ.

Cửa bị khóa mất rồi nên tôi phải nhấn cái chuông bên cạnh. Bán hàng mà lại khóa cửa rồi có cả đường dây liên lạc nội bộ với camera, cũng khá đáng nghi đấy.

[Chúng tôi đóng cửa rồi.]

Tôi đã phải nhấn chuông thêm hai lần nữa chỉ để nhận được một câu trả lời cụt lủn vầy á? Sợ thằng kia không nghe thấy được, tôi nhanh chóng nói:

“Tôi đến để trả tiền đây!”

Tôi nói là em đến để trả tiền nè mấy anh ơi, liệu trên đời có thằng nào từ chối được quả đấy không? Đúng như tôi nghĩ, có tiếng bước chân nhanh chóng lại gần, cánh cửa đã khóa nhanh chóng được mở ra.

“Lâu lắm rồi mới có một thằng tự mò đến trả tiền."

Một người đàn ông cao to vừa mở cửa vừa lẩm nhẩm. Tôi vẫn còn có nhiều thắc mắc lắm, cơ mà nhìn ông này thì đúng là phường đòi nợ thuê đây rồi. Và... hình như những suy đoán lúc trước của tôi có hơi nhầm nhọt một chút.

Việc này có lẽ cũng chẳng từ bé xé ra to được đâu, vì vậy tôi nở một nụ cười vô tội rồi đi vào bên trong. Mặc dù là một cửa hàng phế liệu nhưng tầng một trông cũng gọn gàng ngăn nắp ra phết.

“Đi theo tao.”

Người đàn ông đi đằng trước tiến thẳng về phía cầu thang.

“Đây là tầng hai hả?”

Sau khi cố tình nói to thật to, tôi đi theo tên đó lên tầng và thấy được một cánh cửa sắt thô kệch không phù hợp với nội thất bên trong gì hết. Căn phòng khách trông khá bình thường xuất hiện đằng sau cánh cửa.

Nếu tính cả thằng cha đi cùng tôi thì ở đây có các cấp F, F, F, E, D. Và một Myeongwoo với nụ cười miễn cưỡng đang ngồi trên sofa.

“Ơ? Myeongwoo đó à?”

Quào, làm sao tôi ngờ được là sẽ gặp cậu ở đây chứ. Ngay sau khi tôi tỏ ra có quen biết với cậu ấy, cả đám người kia, bao gồm cả Myeongwoo, quay qua nhìn tôi.

“... Han Yoojin?”

“Gì đấy, chúng mày quen nhau à?”

Cấp D ngồi đối diện Myeongwoo hỏi.

“Chúng tôi là bạn từ thuở nhỏ, vừa gặp lại nhau mấy hôm trước ở Hiệp hội Thợ săn xong.”

“Hiệp hội Thợ săn á? Thế mày cũng là Thức tỉnh giả à?”

“Đúng đó. Nhưng tôi chỉ là cấp F thôi.”

“FF?”

“Tôi là FE. Cũng may tôi đủ tư cách để trở thành một Thợ săn.”

Nghe thấy những lời như vậy, tên cấp D đó nở một nụ cười thân thiện, cố viết lên mặt cái mác người tốt. Sau đó thằng F số 2 cũng lại gần, giả vờ tỏ ra thân thiện.

 “Chú em là một thanh niên với tiền đồ sáng lạn, nhể? Tên chú là Han Yoojin phải không? Chỉ vừa lúc nãy thôi bọn anh còn đang giới thiệu một công việc nhẹ lương cao cho thằng bạn của chú đấy, có muốn tham gia với tụi anh không?”

“Một công việc á?”

“Chuẩn luôn. Bạn chú vừa ký hợp đồng rồi.”

Cậu ta đã ký rồi cơ à? Cái lũ khốn nạn này định ăn hết luôn bát cơm của con nhà người ta chắc? Tôi bắt đầu cảm thấy bực bực rồi đó.

Nếu là một hợp đồng bình thường thì không nói làm gì, nhưng nếu là hợp đồng Thợ săn, mà còn là loại bất hợp pháp nữa thì mới phiền. Tôi nên kiểm tra mọi thứ kĩ càng chút trước khi muốn lật lọng với tụi này.

“Cho tôi nghe với được không?”

“Được, được! Đây, ngồi xuống đây.”

Nghĩ rằng mình lại vớ được thêm một thằng đần, tụi nó còn thân thiện mang cà phê ra mời tôi nữa cơ. Đương nhiên cà phê cũng chỉ là loại hòa tan trong cốc giấy mà thôi.

Khi tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Myeongwoo lo lắng liếc mắt nhìn tôi. Có vẻ như cậu ta muốn nói gì đấy nhưng sợ quá nên ếu dám nói. Cứ yên tâm mà ngồi đấy đi, mọi chuyện ok hết.

“Anh bạn này, cậu Thức tỉnh được bao lâu rồi?”

Cấp D hỏi.

“Hôm thứ Sáu. Mới được vài ngày thôi.”

“Vậy có lẽ cậu chưa hiểu biết nhiều rồi. Cộng đồng Thợ săn này, cậu biết đấy, chẳng được thân thiện gì cho cam. Rất khó để một cấp F tiến vào hầm ngục, và gần như là bất khả thi để gia nhập một công hội nào đó.”

“Thật không? Nhưng người ta nói rằng có thể kiếm được cả ối tiền nếu trở thành Thợ săn mà...”

“Muốn kiếm tiền thì ít nhất cũng phải là cấp E, vả lại người ta cũng chẳng để cho cấp F vào nhóm đâu...”

Tôi giả vờ làm như đây là lần đầu tiên tôi nghe mấy lời kiểu đó vậy. Rồi thở dài thườn thượt một cái.

“Lúc họ nói tôi đủ tư cách để trở thành một Thợ Săn, tôi lại chả vui quá ấy chứ. Đúng là vào rừng mơ bắt con tưởng bở.”

“Ha, đời thì đâu như là mơ? Nhưng mà đừng có lo. Tôi đây, sẽ cho cậu vào một Công hội.”

“Một Công hội?”

“Đúng, một Công hội! Căn bản thì bọn tôi sẽ để cậu gia nhập vào Hội Tài Nguyên Hi Vọng này đây. Hội Trưởng là cấp C và tôi, phó Hội trưởng cấp D.”

“Wow, anh là cấp D cơ á? Thế mấy người đều là Thợ săn hết à?"

“Đương nhiên. Này, mang hợp đồng lại đây.”

Tên cấp F số 2 đặt một tờ hợp đồng lên mặt bàn. May quá, đây là hợp đồng thường.

“Điều kiện đơn giản lắm. Thay vì phải vào mấy cái hầm ngục cấp F không có tí giá trị tiền mặt nào, tụi này sẽ đưa cậu vào những hầm ngục không dưới cấp D. Đương nhiên những thợ săn chiến đấu trong hội của tụi này sẽ giải quyết lũ quái vật, còn cậu và bạn cậu sẽ chỉ cần quan tâm đến mấy thứ phụ phẩm khác để làm công việc vừa dễ vừa kiếm bội tiền này!”

“À, thế à.”

Vậy hóa ra là hợp đồng làm mỏ.

Giữa hằng hà sa số hầm ngục, có một loại được gọi là loại thu thập. Trong đấy chỉ toàn là môi trường tự nhiên có thực vật phát triển bát ngát hay là mấy cái mỏ có khoáng sản có thể đào lên được chẳng hạn.

Nhưng mà đá ma pháp và các phần thưởng từ lũ quái vật có giá trị hơn nhiều những phụ phẩm kia, nên nếu một Thợ săn có đủ khả năng, họ sẽ chẳng đời nào đi làm công việc thu thập này đâu.

Đương nhiên những bé cấp F với level thấp và tay không tấc sắt ít nhất cũng có thể đào chúng lên và kiếm lấy lời từ đống phụ phẩm đó, nhưng muốn kiếm được tiền thì phải từ cấp D trở lên.

Cho nên là có một số công hội xấu xa sẽ đẩy những “thợ mỏ” cấp F vào hầm ngục loại thu thập cấp D. Thành viên chính thức thì đi săn, thợ mỏ thì đi đào.

Các thợ mỏ vừa cấp thấp lại hai tay trống trơn không vũ khí thường bị thương hoặc bị lũ quái vật chưa được xử lý hết giết chết. Đương nhiên là mấy chuyện như vầy không có tí tiền bảo hiểm nào đâu, mà 70 đến 80% số phụ phẩm thu thập được sẽ rơi vào tay công hội để làm tiền hoa hồng và gần như không có phí bảo vệ nào hết.

“Cậu thấy đây không? Miễn là cậu gia nhập vào hội, cậu có thể tiến vào một hầm ngục cấp D với các thợ săn cấp D ngay và luôn! Và cậu chỉ cần nhặt, thu thập đồ rồi mang đi kiếm tiền! Dễ như ăn cháo luôn ấy. Chỉ được nhận có 20% nghe thì có vẻ ít nhưng nếu cậu nghĩ đến tiền mua hầm ngục và tiền cung cấp các vật dụng cấp D, thì nó chắc chắn không hề ít đâu!”

“Vậy ý anh là tôi chỉ cần đi nhặt đồ thôi phải không?”

“Đúng rồi đúng rồi. Cậu chỉ cần đóng dấu vào đây thôi, cho thêm dấu chỉ ngón thì càng tốt.”

Tôi đặt bản hợp đồng đang cầm trên tay xuống, mặt thì như đã chết mê chết mệt lắm rồi vậy.

“Cho tôi kiểm tra một điều nữa được không?”

“Cứ hỏi đi.”

“Các điều khoản trông cũng hấp dẫn đấy, nhưng để cho chắc, tôi muốn so sánh cái của tôi với của Myeongwoo. Lỡ như điều kiện của tôi lại kém hơn của cậu ta thì sao. Tại bình thường ai đến trước thì được hưởng trước mà.”

Nghe tôi nói vậy, cấp D cười hô hố.

“Ê, thằng nhóc này khôn phết đấy! Đương nhiên là được rồi! Cứ kiểm tra thoải mái đi rồi kí vào cũng được.”

Mấy cha này chả có quy củ gì cả, cứ show hợp đồng của người khác ra tùy tiện như thế. Tên cấp F số 3 lấy hợp đồng của Myeongwoo từ trong hầm ra. Hợp đồng này cũng chỉ là một hợp đồng được viết trên giấy thường mà thôi. Nhìn là biết không cần phải quay phim lại làm gì cả. Tốt, chả việc gì phải nhún nhường nữa.

Tôi cầm lấy bản hợp đồng của Yoo Myeongwoo rồi xé dọc nó xuống.