Chương 23: < Người của tôi (3) >
Sau khi ghé qua cửa hàng kim khí và mua một sợi dây xích, chúng tôi đến Hiệp hội thợ săn để chuyển nhượng các hợp đồng. Phí hoa hồng là 30% khoản thu và đã được chuyển vào tài khoản đã đăng ký của tôi.
Cấp F là vậy nhưng tôi nghĩ cấp C và cấp D có lẽ sẽ có lợi nhuận ngon nghẻ hơn nhiều.
Có hơi miễn cưỡng khi phải lấy số tiền này, thế nên tôi sẽ chia cho các nạn nhân vậy.
"Mang ơn cậu như vậy có ổn không?"
Yoo Myeongwoo lo lắng hỏi tôi, ngay khi chúng tôi về đến công hội và xuống xe. Với tính cách của cậu ấy, thật may mắn khi kỹ năng Cấp SS không liên quan đến chiến đấu. Hoặc có thể do tính cách đó mà cậu ấy có năng khiếu về kỹ năng chế tạo.
“Cậu đã nghe cuộc điện thoại ban nãy rồi. Mọi thứ đều ổn khi để người ngoài vào ký túc xá”.
Nói một cách chính xác, đó là quy định để bạn bè, người thân hoặc người yêu, v.v. đến thăm. Số người từ bên ngoài đến sống trong ký túc xá và phạm vi hoạt động của họ sẽ bị giới hạn, và chỉ được ở tối đa mỗi tháng một tuần. Ngoài ra họ còn phải viết một bản cam kết rằng mình sẽ chịu mọi trách nhiệm nếu có vấn đề xảy ra.
“Tớ có thể về nhà…”
“Tại sao cậu lại quan trọng hóa vấn đề vậy nhỉ? Chỉ cần ở đây cho đến khi khóa đào tạo kết thúc. Mất có vài ngày thôi. "
Tất nhiên, ngay cả khi khóa huấn luyện kết thúc, tôi vẫn phải kiếm cớ nào đó để níu kéo cậu ấy. Tôi phải giữ cậu ấy ở nơi mà mình có thể kiểm soát được; Tôi cảm thấy lo lắng khi để Myeongwoo một mình. Làm thế nào tôi có thể hối lộ nhân viên của ký túc xá để đưa cậu ấy vào đây?
"Han Yoojin-ssi."
Tôi chuẩn bị rời khỏi bãi đậu xe thì Kim Sunghan gọi tôi từ phía sau. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy ổng đang tỏ ra lúng túng. Có chuyện gì với ông anh vậy?
"Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi."
"Xin lỗi?"
Ủa gì tự nhiên đi xin lỗi vậy cha nội? Anh đã làm điều gì có lỗi với tôi mà tôi không biết hả? Túm lấy cổ tôi? Đưa ra thông báo tìm tôi từ Trung tâm hỗ trợ Trẻ lạc? Hay là đứng gác trước cửa phòng tôi theo lệnh của Yoohyun?
Tôi không thể nghĩ ra lý do gì nghiêm trọng tới mức cần phải xin lỗi , vì vậy tôi đã nghiêng đầu khi Kim Sunghan tiếp tục nói.
"Tôi đã hiểu lầm Han Yoojin-ssi suốt thời gian qua."
"…Hiểu lầm?"
"Phải. Nói thật với cậu, tôi đã nghĩ cậu là chướng ngại vật vô dụng cản trở con đường tương lai của Hội trưởng. ”
…… Ý tôi là, anh ấy không sai. Ban đầu tôi đã gây ra một số rắc rối.
“ Đừng lo lắng về điều đó. Tôi không bận tâm về nó đâu ”.
Tôi chỉ lợi dụng việc hồi quy để ăn gian thôi, anh đúng là có con mắt nhìn người tốt đấy.
Trước lời nói của tôi, anh ấy hơi mỉm cười. Chà, đây là lần đầu tiên tôi thấy người đó cười với mình. Anh ta đã luôn trừng mắt nhìn tôi như thể ổng sẽ siết cổ tôi nếu tôi làm rơi chiếc mũ ấy .
"Từ nay xin hãy giúp đỡ tôi."
“À, vâng. Tôi mới là người nên nói điều đó… ”
“Mặc dù cậu đã nói không sao, nhưng sai vẫn là sai, vì vậy nếu có bất cứ thứ gì cậu muốn, xin hãy nói với tôi."
"Vậy thì, hãy mua giúp tôi chai rượu nhé."
Trong một số tình huống tôi có nên giả vờ say xỉn và… ừm… nói từ khóa không? Tuy nhiên, tôi đã nghĩ đến việc đào tạo ma thú thay vì con người. Mặc dù, đi uống cùng nhau và trở nên thân thiết hơn cũng là một ý tưởng không tồi.
“Được rồi. Hãy cứ thoải mái gọi tôi bất cứ lúc nào ”.
Kim Sunghan nhẹ gật đầu với vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Tôi cũng chào tạm biệt anh ấy và quay lại.
Tôi cảm thấy hơi lạ. Tôi không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên như vậy, nhưng vẫn tốt hơn so với việc bị coi thường nhỉ.
"Người đó sở hữu mắt nhìn người khá tệ."
Khi chúng tôi rời khỏi bãi đậu xe, Yoo Myeongwoo nói với giọng sững sờ.
"Làm sao anh ấy có thể nghĩ rằng cậu là một chướng ngại vật vô dụng vậy, Yoojin?"
Đó là bởi vì tôi thực sự là một chướng ngại vật vô dụng, haha.
"Cậu biết tớ không là gì nếu so với em trai mà."
“Đó chỉ là vì cấp bậc của cậu. Nếu Yoojin cũng là cấp S, cậu có thể giỏi hơn. Không, cậu chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều. ”
Sự tự tin này là gì thế. Thật tốt khi có người tin tưởng mình nhưng tôi muốn nhận được sự tin tưởng ít ít hơn chút so với niềm tin mà cậu ấy trao cho tôi. Thậm chí tôi còn không với được tới cấp A mà giờ cậu ấy đang so sánh tôi với cấp S.
“Đừng nói những câu kiểu này ở nơi người khác có thể nghe thấy. Đặc biệt là nơi có nhiều fan của Yoohyun. Cậu sẽ bị ném đá bất cứ lúc nào đấy”.
Sau sự việc lần trước, tôi thực sự rất ghét đến đây. Những ánh mắt săm soi tôi từ mọi hướng, như thể nhìn thấy đống rác vậy.
Trước lời nói của tôi, Yoo Myeongwoo sợ sệt len lén nhìn xung quanh.
"T-tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật."
Ý cậu ấy là gì, sự thật?
“Nhưng dù sao thì, cậu không cởi găng tay ra à? Nó sẽ nóng lắm đấy ”.
“Không sao đâu! Tớ sẽ tiếp tục đeo nó cho đến khi tập luyện kết thúc. ”
Cậu ấy đáp lại với nụ cười rạng rỡ. …c-cậu sẽ không đi loanh quanh làm mọi thứ khi đang đeo nó đâu, phải không?
Tôi đưa Yoo Myeongwo đến phòng an ninh ở góc sảnh. Tôi và Yerim trực tiếp được Hội trưởng cho phép đi qua, nhưng người ngoài sẽ phải kiểm tra an ninh nếu muốn đi vào các khu vực ngoài tầng 1 và 3.
“Tôi muốn dẫn một người ngoài vào khu ký túc xá dành cho Thợ săn cấp cao.”
Ngay khi tôi vừa mở cửa phòng bảo vệ và nói chuyện thì nữ nhân viên trực ở đó mời tôi vào.
“Sau khi kiểm tra an ninh, các anh có thể đăng ký ở phòng quản lý ký túc xá trên tầng 15 để vào khu đó. Ai là người yêu cầu kiểm tra an ninh? "
"Là cậu ấy. Cậu ấy là một thức tỉnh giả. "
“Vui lòng cho tôi biết tên và số điện thoại của cậu, và nếu cậu là một Thợ săn thì hãy đưa giấy chứng nhận để tôi kiểm tra.”
Yoo Myeongwoo nói cho nhân viên biết tên và số điện thoại của cậu ấy. Ngay sau khi cô ấy nhập thông tin, một nhân viên khác đã mang đến một chiếc vòng tay có khóa .
“Đây là vòng tay phong ấn túi lưu trữ. Nếu cậu dùng vũ lực tháo nó ra, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi khu này ngay lập tức và phải bồi thường chi phí sau đó. Khi công việc ở đây của cậu kết thúc, hãy chắc chắn trả lại nó cho chúng tôi. ”
Khi số lượng Thức tỉnh giả tăng lên, thứ phiền phức nhất chính xác là túi lưu trữ. Đó là một không gian lưu trữ không thể bị kiểm tra, mà ngay cả những người cấp F cũng có thể sử dụng miễn là họ đã thức tỉnh.
Bạn không thể để những thứ bên ngoài hầm ngục vào trong túi lưu trữ được, nên nó cũng chẳng ảnh hưởng đến đời sống thực nhiều lắm, nhưng ở những nơi cần bảo mật, những túi lưu trữ vẫn bị phong ấn lại để đề phòng. Trong những năm sắp tới, khi mà số lượng Thức tỉnh giả tăng lên rất nhiều, các phong ấn còn được đặt trong khắp các tòa nhà.
Nhờ đó, nhiều người nói rằng công việc tốt nhất để thức tỉnh giả có thể kiếm tiền mà không cần đi vào hầm ngục là trở thành một Thợ săn lời nguyền. Miễn là bạn đáp ứng các điều kiện, bạn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng đáp ứng những điều kiện đó khá khó khăn họ nên không thích hợp để chiến đấu.
Sau khi hoàn tất việc kiểm tra an ninh và ghé qua phòng quản lý để đăng ký, chúng tôi quay trở lại phòng A-15. Lúc này Yerim vẫn đang trong quá trình được tạo mẫu cho phong cách bản thân phải không nhỉ ?
"Đây là phòng ký túc xá của cậu à?"
Vừa bước vào nhà, Yoo Myeongwoo tròn xoe mắt ngưỡng mộ nhìn tôi .
“Nhà của cậu thực sự tuyệt vời. Thay vì nói là ký túc xá, nó giống như một căn hộ cao cấp hơn ”.
“Dịch vụ ở đây cũng rất tốt. Họ cung cấp cho tớ các nhu yếu phẩm hàng ngày lên đến một triệu won mỗi tháng và các dịch vụ như dọn dẹp, giặt giũ sẽ được thực hiện hai lần một tuần. ”
"Ồ, thật sao!!!"
Yoo Myeongwoo nhìn tôi với ánh mắt ghen tị. Không, đừng nhìn tôi, hãy nhìn vào ngôi nhà kìa. Vốn dĩ, tôi làm gì có đủ điều kiện để đến đây, nhớ chứ?
“Đây là lý do tại sao mọi người đều rất tập trung vào cấp bậc. Cậu phải đạt cấp A để được gia nhập một công hội và được cung cấp các cơ sở vật chất cao cấp giống thế này. "
"Có thể sống ở một nơi như thế này ngay cả khi cậu không phải là cấp A - cậu chắc chắn rất tuyệt vời!"
“… Không, điều này là do người quen.”
Tôi thật sự ngại đó. Giá như có ai đó đến hốt hết sự mù quáng của cậu ấy đi giúp tôi .Cậu ấy hành động như một cô gái ở tuổi teen bắt gặp thần tượng của mình vậy.
Vì tôi đã ra ngoài để tìm Yoo Myeongwoo ngay khi chuyển đến, nên tôi vẫn chưa xem hết toàn bộ ngôi nhà. Tôi nhìn xung quanh và chọn một phòng thích hợp để làm phòng ngủ, tôi thấy ở đây có tới bốn phòng cơ. Đây thực sự chỉ là một căn hộ. Hai trong số đó là phòng ngủ nên không cần phải trải chăn trên ghế sofa.
Phòng bếp rộng rãi ngoài sức tưởng tượng, nó có đủ loại thiết bị nhà bếp mà tôi không biết. Đó có lẽ là lò nướng. Còn đây, là cái gì?
"Ồ, tủ lạnh cũng đầy rồi."
Tất nhiên, đầy đủ các loại thực phẩm như rau và trái cây, và nhiều thứ khác nữa, thậm chí có cả nước cam và bia.
"Cậu muốn uống gì đó không?"
- Tôi hỏi, lấy chai nước cam ra. Yoo Myeongwoo, người đang loanh quanh ở lối vào bếp, lắc đầu.
"Thôi, tớ uống nước lọc là được."
“Dù sao thì nó cũng miễn phí. Uống nước cam nhé. Cậu không ghét nước cam, phải không? ”
Tôi lấy ra hai cái ly và rót nước vào. Tiếp theo, tôi có phải tự nấu ăn không? Có lẽ kia là một cái máy rửa bát, nhưng tôi không biết cái gì với cái gì cả.
Tôi đưa ly nước cho Yoo Myeongwoo và đi ra phòng khách. Ngay khi ngồi xuống ghế sô pha, sự mệt mỏi bủa vây khiến tôi kiệt sức.
Tôi chỉ là một kẻ ăn bám thậm chí không có lương và giờ đã là cuối tuần, tại sao tôi lại bận rộn như vậy? Tuy nhiên, mọi thứ ít nhiều đã được sắp xếp ổn thoả, có lẽ tôi nên nghỉ ngơi và không làm gì từ bây giờ cho đến thứ Hai.
'Yerim đã ký hợp đồng và hội sẽ lo mọi thứ, vì vậy hiện giờ chỉ cần giúp anh chàng này đạt được kỹ năng, tôi thực sự sẽ hoàn thành công việc của mình.'
Tôi không cần một Healer. Tôi sẽ không làm gì hết. Tôi chỉ muốn sống thoải mái, làm một con lười chính hiệu mà thôi.
À, tôi cần phải cho Peace ăn. Tôi đoán mình sẽ phải đứng lên một lúc.
Tôi lơ đễnh bật TV lên trong khi nhấp một ngụm nước cam. Yoo Myeongwoo đang cầm cái ly và đi qua đi lại như thể không biết phải làm gì. Cậu ấy có thể ngồi xuống và uống mà, có thật là tôi cần nói với cậu ấy điều này không?
"Lại đây và ngồi xuống đi."
"Ah, được rồi."
Myeongwoo vội vàng đi tới và ngồi vào ghế còn lại. Ít ra thì cậu ấy cũng nghe lời tôi.
“Nếu cậu định ở lại vài ngày, cậu phải mang theo ít đồ của mình; Cậu có bị những người thằng cha có vóc người to lớn đến làm phiền không?"
"Hả? À không. Họ bảo kể từ khi tớ Thức tỉnh hoặc thậm chí sẽ được đào tạo, tớ có thể trả lại tiền cho họ bằng cách đi vào hầm ngục ..Hình như họ đã chuyển món nợ này cho những gã khác. Có lẽ họ biết rằng một cấp F với kỹ năng hỗ trợ thì không thể kiếm được tiền ....."
Ra là vậy. Tôi còn đang tự hỏi tại sao những Thợ săn đó lại đột nhiên xuất hiện.
“Được rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi và ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu công việc. Nếu cậu cảm thấy lo lắng, hãy đeo găng tay khi đi ra ngoài”.
Cứ lúc nào cũng dính lấy cậu ấy sẽ khiến tôi cảm thấy khó xử. Dù sao đi nữa, tôi cũng rất yếu nếu không có trang bị.
Tôi đặt ly nước đã uống được một nửa xuống và đứng dậy. Tôi lấy ra sợi dây xích đã mua từ cửa hàng kim khí và một dụng cụ được mượn từ phòng bảo trì đi về phía cánh cửa liên kết với phòng A-16 ở bên góc phòng khách.
Sẽ thế nào nếu tôi không khoá cửa lại? Nếu nửa đêm cánh cửa đột ngột bị mở ra khi tôi đang xem phim kinh dị và uống bia , tôi sẽ lên cơn đau tim mất. Với tính cách của Yerim, có lẽ cô nhóc sẽ không thể nào gõ cửa một cách nhẹ nhàng được.
"Tớ có thể giúp không?"
"Không cần đâu, tớ ổn mà."
Tôi dùng búa đóng chiếc đinh và lắp sợi dây xích vào cửa, trước khi quay lại và ngồi xuống ghế sofa. Tôi nên uống chút bia sau khi cho Peace ăn. Nơi này có cho phép giao đồ ăn tới không? Cũng lâu rồi tôi chưa ăn gà và nhâm nhi vài lon bia, ôi thật nhớ hương vị đó~ - chắc chắn tôi nên đi mua một ít.
“… Sau khi huấn luyện kết thúc, có lẽ tớ sẽ không có lý do gì để đến đây, phải không?
Yoo Myeongwoo nói với giọng tiếc nuối, nghịch cái ly đã uống cạn. Thường thì, đó là điều đương nhiên. Vì Hội Haeyeon không cần những người cấp F chỉ có kỹ năng buff.
Nhưng tôi phải giữ cậu ấy lại. Tôi nên lấy cớ gì đây?
“Ở đây sẽ luôn chào đón cậu khi cậu tới. Mặc dù có thể hơi khó khăn để đến đây với tư cách là một Thợ săn. Ngay cả hợp đồng của tớ cũng không phải là Thợ săn của hội, mà là một nhân viên bình thường. ”
"Nhưng tại sao?"
Yoo Myeongwoo có biểu cảm như không hiểu nổi. Cậu nghĩ là 'tại sao?', đó là vì tớ là cấp F. Tất nhiên, Suk Simyeong muốn đưa tôi vào với tư cách là thành viên của hội, nhưng nếu chỉ thông qua các thủ tục thông thường, tôi sẽ bị loại vì cấp bậc của mình.
“Hội Haeyeon thậm chí không có nhiều cấp C. Tất nhiên là cấp A và cấp B sẽ được ưu tiên. Thế nhưng, một nhân viên bình thường có thể nhận thêm điểm bổ sung miễn là họ có giấy phép Thợ săn, vì vậy cậu có lẽ sẽ không bao giờ biết được. Nếu kết quả huấn luyện của cậu tốt, cậu có thể được mời vào hội”.
Tất nhiên, làm gì có luật nào như thế. Tôi phải làm gì để có thể giữ được Yoo Myeongwoo? … Tôi có nên thỏa thuận với Suk Simyeong không? 5 giờ một tuần… không, 3 giờ …… Chết tiệt.
"Cậu có giỏi việc nhà không?"
"Gì cơ? Uhh, tớ có thể nấu ramen khá ngon. ”
Tôi cũng có thể nấu ramen. Lại nào, cậu ấy phải giỏi nấu nướng hơn, nhưng không thể ra ngoài mua nguyên liệu ,vậy làm thế nào để cậu ấy có thể nấu ăn ngon hơn đây?
“Chuyện là, họ nói rằng tớ có thể thuê một người quản gia bằng tiền của chính mình. Tất nhiên, tớ không thực sự yêu cầu cậu làm quản gia của tớ ; thậm chí sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian để cấp F tìm được nơi ở tốt. Cho nên, tớ tự hỏi cậu có muốn đóng giả làm một quản gia của tớ và ở lại đây trong vài tháng tới không? Dù sao nhà tớ cũng dư một phòng trống, sẽ thật buồn khi phải sống một mình ”.
Trước lời nói của tôi, Yoo Myeongwoo đơ người như thể hoàn toàn bị sốc. Quả nhiên, yêu cầu cậu ấy làm quản gia cũng không phải ý hay. Nhưng, tôi không thể nghĩ ra cách tốt hơn để đưa cậu ấy vào ký túc xá dành cho nhân viên…
"Yoojin!"
"Huh? Gì-."
"Cậu thực sự là một người bạn tốt bụng và tuyệt vời!"
Myeongwoo đã kéo tôi lại và ôm tôi một lần nữa. Chết tiệt, tại sao sức mạnh của tên khốn này lại… à đúng rồi, tôi đã đưa cho cậu ấy đôi găng tay của mình. Tôi có nên lấy lại chúng không?
“Tránh ra xa một chút! Ý cậu là gì, tốt bụng? Tớ không có tiền nên tớ thậm chí không thể trả lương cho cậu! ”
"Đừng nói vậy. Cậu có biết tiền thuê nhà hàng tháng ở khu phố này là bao nhiêu không! Thực sự… tớ không biết phải nói gì. ”
… Nhắc mới nhớ, nếu xét về diện tích căn nhà cũng như vị trí, thì tôi hoàn toàn không đủ khả năng chi trả chỉ bằng những đồng lương ít ỏi của mình. Nhưng dù sao đi nữa cũng đừng ôm chứ. Buông ra đi mà-.
RẦM!
"Ahjussi!"
Cùng với tiếng la hét tràn trề năng lượng của con bé, sợi dây xích được lắp chắc chắn rơi xuống và lăn trên sàn nhà một cách đáng thương.
…… Không sao đâu. Tôi đã dự đoán trước về điều này rồi. Tôi biết chuyện trước sau gì cũng sẽ xảy ra mà.