Can I Still Be Your Heroine Even Though I’m Your Teacher?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 1 - Chương 3.1: Mối Tình Tựa Sóng Vỗ

“Ồ. Chuông báo thức cũng ngưng vào tiếng đầu tiên vào hôm nay.”

Đã một tuần từ khi Reiyu Tenjo bắt đầu ăn sáng tại nhà tôi.

Bình thường, chuông báo thức của chị ấy sẽ reo mấy lần nhưng dạo gần đây thì nó bị tắt ngay sau tiếng đầu tiên.

Điều bất ngờ hơn nữa là chị ấy còn gửi tin nhắn cho tôi trước khi tôi thức dậy luôn.

[Reiyu: Chào buổi sáng. Chị muốn ăn bánh minh vào sáng nay nhưng chúng ta sắp hết mứt rồi. Buồn quá.]

[Yuunagi: Chào buổi sáng. Vậy sáng nay chúng ta sẽ ăn bánh mì.]

[Yuunagi: Em có thể làm thêm mứt dâu nếu có đủ nguyên liệu.]

[Reiyu: Thật hả? Vậy chị sẽ hỏi lại sau.]

Bây giờ, Tenjo - đã quen nói thẳng những gì mình muốn, và chúng tôi đã ổn định nhịp sống dựa trên Thỏa Thuận Hàng Xóm. Tôi sẽ nấu bữa sáng, ăn sáng với Tenjo - san, tiễn chị ấy đi và rời đi sau chị ấy một khoảng thời gian.

Trên lớp, chúng tôi vẫn giả vờ như không biết nhau.

Tôi đã cố gắng hết sức để không nói chuyện với Tenjo - san, nhưng vì chị ấy đứng trên bục giảng hàng ngày, chị ấy rất dễ giao tiếp với tôi.

Sáng hôm nay, Tenjo - sensei gián tiếp bắt chuyện với tôi trong khi đối thoại với cả lớp.

“Buổi sáng vui vẻ nhé cả lớp! Uả, các em trông buồn ngủ quá, bộ các em chưa ăn sáng hả? Có thực mới vực được đạo nha. Sáng nay, cô đã ăn bánh mì với mứt tự làm, nó ngon lắm đó. Nè trò Nishiki, sáng nay em ăn gì thế?”

Chị ấy biết rõ tôi ăn gì,. Sáng nay, chị ấy đã vui vẻ ăn hết những gì tôi nấu mà.

“Em cũng ăn bánh mì với mứt dâu ạ.”

“Chà, trùng hợp ghê!”

Tại sao chị ấy lại cố tình nói những thứ có thể khiến bí mật chúng tôi lộ ra vậy?

“Reiyu - sensei ơi! Sao dạo gần đây cô tươi tắn thế? Cô vừa có bạn trai hả? ”, người đứng đầu của nhóm các cô gái năng động và hoạt bát nhất nhóm, Ririka Mayuzumi, tò mò hỏi.

Quả thật, tuy Tenjo - sensei lúc nào cũng rạng rỡ và tràn đầy sinh lực, nhưng nghĩ lại thì Sensei của hiện tại còn vui vẻ hơn lúc trước nữa.

“Làm gì có. Giờ thì cả lớp điểm danh nào”, Sensei lập tức bỏ qua câu hỏi bằng một nụ cười và tập trung và công việc.

Hôm cũng như mọi khi, không có ai đi trễ hoặc vắng mặt hết. Kể cả học sinh chuyên gia đi trễ, Akira Kuhouin, cũng đến lớp đúng giờ sau khi bị cảnh cáo. Tuy nhiên, cô ấy đang dần dần đến lớp trễ hơn, cô ấy chỉ đến lớp vừa kịp giờ vào hôm nay.

Vào tiết thứ tư học môn toán, Kohouin đã giơ tay lên bảng để giải bài.

Cô ấy đi đến bục giảng với một khuôn mặt mệt mỏi. Ở trước mặt tôi, cô ấy nhìn câu hỏi, cầm phấn lên và chậm rãi viết câu trả lời. Phép toán và đáp án của cô ấy y hệt cái mà tôi đã giải trong tập, nét chữ của Kohouin khá đẹp.

“Tại sao cậu lại nhìn tôi?”

Trong khi phủi bụi khỏi tay, cô ấy đã chú ý đến ánh mắt của tôi.

“Cậu đứng trước mặt tớ thì tớ nhìn thôi.” 

“Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu đó.”

“Và ánh mắt của tớ chỉ tập trung lên bảng thôi.”

“Vậy thì đừng có nhìn qua chỗ tôi.”

Chân mày cô ấy nhướng lên và tặng cho tôi một cái nhìn sắc bén đầy sát khí.

“Kuhouin, cậu mới là người có ánh mắt xấu đấy. Mắt cậu bị vậy là do thiếu ngủ à?”

Thiếu ngủ có thể khiến con người cộc cằn.

“Tôi chỉ thấy phiền khi bị một tên chuyên nịnh nọt giáo viên chủ nhiệm như cậu, nhắc nhở thôi.”

Câu trả lời này, tôi không ngờ được luôn.

“Đâu phải lúc nào cũng vậy.”

Đó là sự thật. Tôi sẽ không phủ định nó hoàn toàn.

“Đồ ăn bám.”

“... Kuhouin, cậu để ý tớ hơi bị nhiều đấy…”

“Hả? Tôi đâu có để ý cậu.”

“Khi cậu bảo tôi ‘chuyên’ ăn bám giáo viên, có nghĩa là cậu ‘chuyện’ quan sát tôi, đúng không?”

Bị tôi nói trúng tim đen, Kuhouin lầm bầm, ‘Đồ phiền phức’.

Thấy vậy, giáo viên dạy toán thì nhẹ nhàng nhắc nhở chúng tôi, “Nếu em đã viết xong đáp án thì mời em về chỗ ngồi.”

Kuhouin liếc tôi một cái và đi về chỗ.

Nhân tiện thì đáp án của Kuhouin là chính xác.

Trái lại với cái thái độ đầu gấu của cô ấy, Akira Kuhouin có vẻ khác với những gì Tenjo - sensei nghĩ.

Vì tò mò, tôi đã bắt chuyện với cô ấy vào giờ nghỉ trưa.

“Ê Kuhouin, tớ nói chuyện với cậu một chút được không?”

Thấy tôi ngồi xuống đối diện mình, cô ấy liền muốn bỏ đi.

“Chuyện gì?”

“Tớ muốn xin lỗi về chuyện hồi nãy. Là lỗi của tớ hết.”

“... Không sao. Tại tớ thấy cậu ánh mắt cậu hơi biến thái thôi.”

Cô ấy xoay người qua chỗ khác và tỏ vẻ không muốn nói chuyện với tôi.

“Nói như vậy có hơi phóng đại nhưng thật ra, tớ khá ủng hộ cậu đấy”, tôi đáp lại cái ý-kiến-một-chiều của cô ấy với một nụ cười trừ.

“Ủng hộ ư?”

“Kuhouin, cậu đã đến lớp đúng giờ suốt mấy bữa nay, đúng không? Hãy cố gắng phát huy tiếp nhé.”

“... Quao, được ủng hộ bằng mấy lời bâng quơ tuyệt ghê.”

Cách cô ấy mỉa mai đáp lại chứng tỏ rằng việc tiếp tục đến sớm là một gánh nặng với cô ấy.

“Vậy cậu có muốn tớ ủng hộ nhiều hơn lời nói bâng quơ không?”

“Khỏi, tôi không muốn bị cậu làm phiền.”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mặt ghẻ lạnh.

“Tớ chỉ đang lo lắng cho bạn cùng lớp của mình thôi mà.”

“Tôi có thể cảm giác rằng cậu có động cơ ngầm.”

“Ai mà chẳng nịnh bợ giáo viên với động cơ ngầm chứ? Nó như thể tính chất đặc trưng của thiếu niên mà.”

“Tôi không thấy thiếu niên nào hết, chỉ có một tên biến thái thôi.”

“Tớ đâu có hứng thú với cậu đâu”, tôi nói với một nụ cười gượng gạo.

“Dù sao tán tỉnh bạn cùng lớp cũng dễ hơn tán tỉnh giáo viên.”

“Tớ thật sự hết cách để thuyết phục một người khó tính như cậu rồi.”

Xem ra Kuhouin đã khóa cổng đường đến trái tim cô ấy và quyết tâm không cho tôi vào.

“Cậu chẳng có lí do gì để quan tâm đến tôi hết.”

“Cậu đa nghi quá. Tớ chỉ muốn giúp cậu lên lớp thôi mà.”

“Tại sao? Tôi nghĩ sẽ hợp lý hơn nếu cậu có động cơ ngầm đấy.”

Nói đến đây, lời nói của Tenjo - san vang vẳng bên tai tôi, [Với vai trò là giáo viên chủ nhiệm của hai đứa, chị sẽ rất vui nếu Yuunagi - kun có thể hỗ trợ Kuhouin.]

Và để thực hiện lời hứa đó, tôi đã đề nghị giúp đỡ Kuhouin.

“Thật khó tin là một người không quan tâm đến chuyện học lại một năm, lại là người chăm chỉ học hành. Nếu cậu thật sự gặp khó khăn với việc thức dậy thì tớ sẽ giúp cậu.”

Nếu như cô ấy thật sự muốn đến trường nhưng không thể, tôi sẽ giúp cô ấy.

Không biết là do cảm xúc của tôi có truyền đạt tới Kuhouin hay không, mà cô ấy đã quay mặt đối diện tôi.