“Sao chị cứ thả thính em hoài vậy…”
“Chị chỉ đùa khi ở nhà thôi mà! Vả lại, hôm nay chị đang có tâm trạng tốt nha!”
“Là về Kuhouin nữa hả? Chị biết không, em là người đánh thức cậu ấy dậy mỗi sáng đó.”
Tôi lỡ miệng nói trước khi nhận ra.
Tenjo - san liền đột ngột bỏ đôi đũa của cô ấy xuống.
“Ý em là sao?”, nói rồi, cô ấy nhìn tôi với một biểu cảm nghiêm túc.
Tôi không biết phải mô tả sự chuyển biến cảm xúc của cô ấy như thế nào nữa. Mới mấy giây trước, cô ấy còn trong tâm trạng tốt, thì giờ đây, cô ấy lại tỏ vẻ tức giận.
Không hiểu lí do, tôi vô thức chọn cách im lặng.
“Giải thích đi, Nishiki - kun. Em liên quan đến việc Kuhouin đi học đúng giờ hả?”
Đây là do tôi đã mất cảnh giác. Tôi đã muốn được khen khi biết niềm vui của cô ấy có liên quan đến mình. Và vì một chút kiêu ngạo và ghen tỵ, tôi đã nói ra sự thật.
Giờ đây, Sensei đang chờ đợi câu trả lời của tôi với một vẻ mặt nghiêm nghị.
Do tôi không chịu được sự im lặng kỳ cục này, tôi bắt đầu giải thích, “Em đã gọi cho Kuhouin mỗi sáng. Thế nên cậu ấy đã đến đúng giờ tiết chủ nhiệm vào buổi sáng.”
“Khi nào? Chẳng phải em luôn bận bịu chuẩn bị bữa sáng à?”
“Em chỉ gọi nhanh một cái trước khi chị tới thôi. Sensei, chị cũng thấy vui khi công việc giảm xuống, đúng không?”
Tôi giữ vững lập trường và tự tin rằng mình không hề làm gì sai. Vả lại, đây là chuyện tốt, ai cũng có lợi mà.
“Em cần làm đến thế ư, Nishiki - kun?”
Cô ấy hỏi tôi như thể hành động của tôi là dư thừa.
“Em chỉ giúp Kuhouin vì Sensei nhắc đến cậu ấy thôi.”
Do tôi cảm thấy như cô ấy đang trỉ trích hành động của mình, tôi càng cố gắng bảo vệ quan điểm của mình hơn.
Cuối cùng, Tenjo - san thở dài một hơi, “--- Ra là vậy, cũng đúng thôi. Vốn dĩ là chị nhờ em giúp đỡ mà.”
Trong khi Sensei nhớ lại những gì cô ấy nói, sự thất vọng rõ ràng hiện lên trên mặt Sensei.
“Chị xin lỗi vì đã trách móc em. Chị đã lợi dụng nhỉ?”, vừa nói, Tenjo - san vừa ôm đầu gối và cuộn lại thành một quả bóng, xung quanh cô ấy là một bầu trời âm u.
Nhìn thấy cô ấy còn buồn bã hơn những gì tôi nghĩ, tôi tỏ ra khó hiểu, “Em tưởng Tenjo - san sẽ vui chứ.”
“Chị có vui, nhưng chị vui vì chị nghĩ lời nói của chị đã truyền đạt đến học sinh mình, có lẽ… đó chỉ là một hiểu lầm.”
Tenjo - san tiếp tục ôm đầu gối của mình, cô ấy ngã qua một bên và nằm trên sàn. Xem ra cô ấy đang dỗi vì bị tôi chiếm mất công lao.
“Cơ mà, em khá thân thiết với trò Kuhouin đấy, em dám gọi điện rồi nó chuyện nè. Ờ ha, hai đứa là bạn-cùng-lớp vào năm ngoái mà.”
Giờ đây, giáo viên chủ nhiệm của tôi nói chuyện với một tông giọng cao trong khi cuộn lại như một con rệp đất trên sàn của nhà học sinh mình.
“Chị cũng biết hả?”
“Dù sao thì chị là giáo viên chủ nhiệm của hai đứa mà.”
“Em chỉ trao đổi thông tin liên lạc để đánh thức câu ấy thôi, thế là hết.”
Tôi nhanh chóng đính chính cho bản thân.
“Em là kiểu con trai dại gái, đúng không?”, vừa nói, đôi mắt to của cô ấy vừa nhìn tôi.
“Em không thể phủ nhận được, đó cũng là nền tảng cho mối quan hệ giữa em và chị mà, Tenjo - san.”
Tenjo - san chậm rãi quay về vị trí cũ và nói, “Chị không nghĩ việc chúng ta để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến đời sống xã hội là chuyện tốt.”
“Tenjo - san, chị đã nhắc đến vụ mứt dâu trong lớp mà, thế thì chúng ta huề nhau, đúng không?”
Tôi rất hy vọng Sensei sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng chị ấy cứ đinh đinh về nó.
“Ừ, đó là lỗi của chị vì đã hạ thấp cảnh giác.”
Tôi đang rất e ngại về thái độ của Sensei khi cô ấy tự trách bản thân mình.
“Chị rời đi để làm nguội cái đầu một tí. Xin lỗi, nhưng chị sẽ về phòng mình vào tối nay. Chị xin lỗi vì đã không ăn hết cơm nha”, nói rồi, Tenjo - san rời đi mà không ngoái đầu lấy một cái.
Và đây cũng là lần đầu tiên chị ấy bỏ dở một bữa ăn.
“...”
Tôi cũng không tài nào nuốt cơm tiếp nên tôi nằm lên giường.
Sau khi ngắm trần nhà một hồi lâu, tôi đưa ra một kết luận.
“Bộ mình vừa vô tình cản trở chị ấy à…?”
Trời ạ, vậy là nỗ lực của tôi đã bị phản tác dụng rồi.
Giờ đây, chỉ còn tôi bơ vơ với sự tức tối và những cảm xúc hỗn tạp.
“Có lẽ Tenjo - san muốn tự giải quyết vấn đề.”
Là tôi đã ra tay quá trớn sao? Nếu như thái độ của Sensei thay đổi do tôi đã tổn thương lòng tự tôn khi làm giáo viên của cô ấy, thì chuyện đó cũng dễ hiểu.
Mặc kệ tôi có ý tốt đến đâu, nếu Tenjo - san không muốn nó thì tất cả chỉ là vô nghĩa.Vậy là tôi đã vô duyên chõ mũi vô chuyện người khác rồi.
Tôi thở dài một hơi trong khi hối hận với hành động của mình. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không nhúng tay vào.
“Mình mong chị ấy sẽ không hủy Thỏa Thuận Hàng Xóm…”
Tôi đã quen dần với cuộc sống gần như chung một nhà này, quen dần với mối quan hệ bí mật ngoài trường học vào những cuối tuần.
Đáng ra, theo Thỏa thuận Hàng xóm thì chỉ tôi chỉ ăn cơm chung, còn cuối tuần thì dành thời gian tách biệt.
Tôi tưởng chúng tôi đã phân chia rạch ròi giữa đời sống cá nhân và xã hội của mình. Tuy nhiên, do sống chung tòa nhà và gặp nhau mỗi sáng và tối, có lẽ chúng tôi đã vô tình thả lỏng và quên mất giới hạn ở đâu.
Căn phòng của tôi trở nên lạnh hơn khi thiếu bóng Tenjo - san. Cái nơi tưởng chừng như nhỏ bé này lại dường như trở nên thật trống trải và buồn chán theo từng giây.
Lần đầu tiên, tôi nhớ đến mình từng cô đơn đến như thế nào sau một thời gian.
“Mình cảm thấy cô đơn quá.”
Đây từng là cảm xúc của tôi khi tôi bắt đầu chuyển ra sống riêng.
Qua những ngày gặp gỡ Sensei - những ngày ít ỏi còn không đủ một tháng ấy, dường như đã thay đổi con người tôi hoàn toàn.
Renjo Tenjo đã ảnh hưởng lên tôi quá nhiều.
Cái cảm giác lẻ loi, cái cảm giác hiu quạnh khi thiếu vắng một ai đó này, theo một cách nào nó, lại là một bằng chứng rắn rỏi cho tôi biết, rằng tôi đang khao khát được gặp người đó biết bao.
***
Vào sáng hôm sau, Tenjo - san vẫn thức dậy vào đúng giờ và gửi tôi một tin nhắn.
[Reiyu: Chào buổi sáng. Sáng nay chị sẽ đi họp giáo viên nên chị sẽ không ăn sáng.]
“Chị ấy đang lảng tránh mình ư? Hoặc là…”
Dù là thế nào thì cách chị ấy chọn không ăn sáng với tôi vào lúc này rất tệ, vì nó làm tôi lo lắng.
Trong khi tôi đang nghĩ về sự cố tối qua, tôi gọi Akira để đánh thức cô ấy.
Như thường lệ, Akira bắt máy ngay lập tức.
Cuộc gọi của chúng tôi kết thúc sau khi nghe mấy tiếng ngáy ngủ đáng yêu của cô ấy.
Bình thường, tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn nhưng tôi lại không có cảm giác muốn nấu ăn cho mình. Thế nên, tôi nướng vài lát bánh mì, trét chỗ mứt dâu cuối cùng lên và ăn trong khi đang đứng trong bếp.
Sự tự do khi sống một mình là khi không ai có thể trách mắng cách hành xử của tôi.
Trong khi tôi ngồi trên giường và nhâm nhi tách cà phê một cách vô mục đích, tôi nhận ra mình đã trễ giờ đi học thường ngày và nhanh chóng lấy chiếc áo khoác đồng phục.
Bước ra ngoài, tôi nheo mắt trước cái nóng của ánh nắng chói chang.