“Chào buổi sáng, Yuunagi - kun. Thực đơn hôm nay là gì thế?”
Tenjo - san ngồi xuống bàn với một nụ cười tươi.
“Em đã nấu thử món mới vào ngày hôm nay. Bánh mì nướng bơ kèm đậu đỏ.”
“Ồ, nghe ngon quá. Đồ ăn kết hợp giữa vị ngọt và mặn là nhất.”
Sáng nay, Sensei cũng thưởng thức bữa sáng với một nụ cười.
Sau khi ăn xong và tiễn Tenjo - san rời đi với một tinh thần phấn chấn, tôi dọn dẹp và rời khỏi căn hộ.
Trong khi kiểm tra thời gian trên điện thoại và tính thời gian để đến ga tàu, tôi gửi Kuhouin một tin nhắn.
[Yuunagi: Cậu rời khỏi nhà chưa?]
[Akira: Rồi. Cậu nói chưa đã hả!]
[Yuunagi: Tớ chỉ muốn chắc chắn thôi.]
[Akira: Bớt nghi ngờ tôi đi.]
Chờ một lúc, tôi gửi một tin nhắn khác.
[Yuunagi: Cậu lên tàu chưa?]
[Akira: Hả, cái éo gì vậy!? Cậu là tên bám đuôi à? Tại sao cậu biết chính xác thời gian mà tôi lên tàu hả?]
[Yuunagi: Vô tình thôi. Cậu đang ở trên toa nào thế?]
[Akira: Tôi không biết, chắc đâu đó ở dãy giữa.]
Hiện tại, tôi đã đi đến ga tàu gần trường nhất.
Bình thường, tôi sẽ đi bộ đến trường từ đây, nhưng hôm nay tôi chọn ngồi chờ trên băng ghế tại ha tàu. Và khi con tàu đến nơi và mở cửa. Tôi thấy Akira Kuhouin bước ra.
“Chào buổi sáng. Tớ mừng là cậu đến đúng giờ.”
“Nishiki!? Cậu đang làm gì ở đây?”
“Cái này là để đảm bảo.”
“Khoan đã, cậu theo dõi nhất cử nhất động của tôi ư? Nó vừa quái gở vừa biến thái khi tôi nhận được tin nhắn chính xác đến thế đó.”
Giờ đây, Kuhouin trông cực kỳ cảnh giác và không có tí buồn ngủ nào.
“Tớ đã hỏi cậu tốn bao lâu để đi đến ga rồi mà. Nếu cậu nói đúng thì tôi có thể đoán từng cột mốc thời gian mà tàu đi cho đến khi đến trường.”
“Tại sao cậu lại làm đến thế?”
“Tớ đã lên một lịch trình để cho cậu ngủ nhiều nhất có thể, nhưng vẫn không bị trễ học nha.”
“Nishiki, cậu bị OCD à? Kiểu như cậu phải kiểm soát mọi thứ mà cậu không thích ấy”, vừa nói, cô ấy vừa nhìn tôi như một tên bệnh hoạn.
“Tớ không có để ý nhiều đến thế đâu. Bên cạnh đó, tớ đoán được là nhờ cậu đã báo cáo đúng sự thật nha.”
“Tôi chỉ không chịu được việc cậu luôn nói chính xác từng giây thôi.”
Vâng, đó là câu nói của người được lợi nhiều nhất nhờ việc tôi luôn chính xác từ giấy đấy.
Nói xong, Kuhouin bỏ đi, tôi thì theo sau cô ấy. Chúng tôi cùng bước khỏi ga tàu và đi đến trường.
“Tại sao cậu lại đi theo tôi? Cậu đang tính bám đuôi tôi thật à?”
Kuhouin đi ở phía trước và than phiền.
“Đây là đường đến trường, cậu đừng có nghĩ linh ta linh tinh nữa. Tớ cũng không muốn đi trễ đâu.”
“Cậu tạo cho tôi cảm giác như bị bám đuôi vậy, ghê quá.”
“Vậy thì tớ sẽ đi trước cậu.”
Nói rồi, tôi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách,
“Tôi cũng không thích vậy.”
Có vẻ như Kuhouin đang trong trạng thái ganh đua, cô ấy tăng tốc bước chân và đi song song với tôi.
“À, do từng trong câu lạc bộ điền kinh nên cậu không thích bị vượt mặt chứ gì?”
“K - Không phải, Tại nó nhìn giống như chúng ta đang đi tới trường cùng nhau.”
“Chúng ta chỉ đang đi cùng vận tốc thôi.”
“Tôi vẫn thấy phiền.”
“Là do cậu nghĩ quá lên thôi.”
“Tôi cảm giác như đang bị mọi người dòm ngó vậy.”
Nghe vậy, tôi nhìn quanh.
Vào thời gian đến trường, có rất nhiều học sinh trường trung học phổ thông Kiyo đang đi đường này. Và cô ấy nói đúng, hình như mọi người đang nhìn về hướng này thật.
“Ồ, đó có thể là do Kuhouin quá dễ thương đó.”
Mọi người sẽ chú ý nếu họ thấy một cô gái xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện trên đường đến trường.
“Hảaaa!?”, Kuhouin vì bất ngờ mà lớn tiếng và khiến tôi bị giật mình theo.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
“Thì giống như thứ tớ nói qua điện thoại thôi.”
“... Tôi tưởng mình nghe nhầm vì buồn ngủ chứ”, nói rồi, Kuhouin quay mặt đi với một tiếng ‘hừ’.
“Sự thật là cậu, Kuhouin, là một cô gái rất nổi bật nha.”
“Còn cậu thì rất gớm khi có thể dễ dàng nói mấy câu sến súa đó dễ dàng như vậy”, vừa nói, cô ấy vừa chà tay do nổi da gà.
“Tớ bất ngờ là cậu không quen với mấy lời nói ngọt đấy.”
“Tôi dành hầu hết thời gian trong câu lạc bộ, nên việc yêu đương đứng sau. Son phấn sẽ không giúp tôi chạy nhanh hơn đâu.”
Kuhouin nói như đó là chuyện hiển nhiên vậy.
“Tớ nghĩ vậy là tốt, tớ thích sự thẳng thắn của cậu.”
“Đó gọi là không thảo mai.”
“Đó là bằng chứng cậu đang tập trung và chỉ dồn hết tâm huyết lên đúng một thứ. Và nó rất ngầu đó.”
“--- Nishiki, cậu đã nói chuyện với tôi một cách thân thiết, nhưng không phải là vì động cơ hoặc bị tôi dọa sợ…”
Giờ giọng của Kuhouin đã mềm đi một chút.
“Hóa ra, cậu ý thức được mình đang họa người khác à…”
Tôi không nhịn được mà nở một nụ cười gượng với cô ấy.
“Đương nhiên là tôi nhận thức được bản thân đang bị đối xử như một nồi nước sôi rồi.”
“Tại cái tính nóng như kem, ngoại hình tomboy và việc ít bày tỏ cảm xúc, nên cậu tạo cho người khác cảm giác khó gần đó.”
Tôi đưa ra một bình luận khách quan nhất có thể.
Nói chính xác hơn, Akira Kuhouin lớp 2 - C luôn được mọi người ngưỡng mộ. Họ bị cô ấy dọa sợ thật nhưng họ không ghét cô ấy. Do Kuhouin luôn tỏ vẻ mệt mỏi nên mọi người chỉ tỏ vẻ lịch sự bằng cách không làm phiền cô ấy thôi.
“Có gan nói chuyện với một người rắc rối như tôi, thì cậu cũng không phải dạng vừa đâu, Nishiki.”
Cuối cùng thì Kuhouin cũng nở một nụ cười phù hợp với tuổi mình.
“Vậy thì tuyệt quá. Nếu cậu cười như vậy trước mặt mọi người, thì cậu sẽ sớm có bạn thôi.”
Nghe lời khuyên của tôi, đôi mặt cô ấy mở to.
“Cậu có chị hay em hả, Nishiki?”
“Tớ có một cô em kế.”
“À, thảo nào cậu dẻo miệng như vậy, đồ háo sắc.”
Nó không giống như lời khen cho lắm.
“Nếu vậy thì tớ phải nổi tiếng mới đúng.”
Hãy đến với tôi đi, thời kỳ nổi tiếng của tôi ơi!
“Nishika, tôi có cảm giác rằng cậu không có nhiều bạn.”
“Đây là thứ tớ không muốn nghe nhất từ cậu.”
“Tại sao hả? Bộ có nhiều bạn hơn là thượng đẳng à?”, Kuhouin nói với kiểu giọng hầm hừ.
Giả sử như Kuhouin mà rơi vào một phòng đầy những người luôn dựa theo ý người khác mà quyết định, cái tôi độc lập của Kuhouin sẽ là điểm nổi bật nhất của căn phòng.
Giờ thì chúng tôi đã tạt qua cửa hàng tiện lợi gần trường nhất.
“Vậy còn bữa sáng thì sao? Chúng ta vẫn còn thời gian nếu cậu chạy lẹ đấy.”
“Cái này có trong lịch trình à?”
“Đây là thời gian dư do Kuhouin đã thành thật báo cáo đó.”
“Được. Vậy cậu chờ tôi ở đây.”
“Chà, tớ tính sẽ đi đến lớp trước.”
“Ở yên đó!”
Kuhouin bắt tôi đứng im và chạy vào trong cửa hàng.
“Bộ cô ấy ghét bị vượt mặt đến thế à?”
Đúng như những gì mình nói, Kuhouin nhanh chóng mua đồ ăn và quay lại.
“Đây, cái này là cho cậu. Cảm ơn cậu vì đã gọi tôi dậy”, nói rồi Kuhouin đưa tôi một thanh socola từ nhỏ, tách riêng với túi đồ ăn của cô ấy.
“Không cần đầu, thật đấy. Cậu không cần trả ơn đâu.”
“Tôi chỉ không muốn nợ cậu thứ gì thôi. Cầm lấy đi”, nói rồi, cô ấy bỏ nó vào tay tôi và đi bộ trong khi ngậm cây kẹo mút Chupa Chups trong miệng.
Từ chối thanh socola sẽ phá hỏng tâm trạng của cô ấy, nên tôi nhận.
“Nhân tiện thì Kuhouin nghe dài dòng quá cậu gọi tôi là Akira là được.”
“Cậu có chắc không đó?”
“Kể cả tôi cũng thấy cái họ của mình khoa trương mà, tôi thích Akira hơn.”
“Cậu đang hù tớ đó.”
“Gọi thẳng tên con gái là bình thường mà. Có thế mà không được thì cậu dỏm quá rồi”, Kuhouin cười vào mặt tôi mà nói.
“Nhưng chúng ta sẽ chỉ là bạn bè thôi, phải không? ”
Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác hối thúc muốn đính chính việc này.
“Là con trai, đôi khi cậu phải biết chủ động. Nhờ đó mà con gái mới có thể kiếm cớ đó.”
“Vậy lỡ như tớ cố quá thành quá cố luôn thì sao?”
“Thì bảo sao cậu không có bạn gái thôi.”
Cô ấy đánh trúng tim đen tôi rồi.
Thấy phản ứng của tôi, cô gái đang đi bên cạnh tôi nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.
“Vậy tớ sẽ để dành nó làm đồ ăn vặt cho chút nữa”, nói rồi tôi bỏ thanh socola vào túi áo đồng phục.
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã đi tới trường trước khi nhận ra.