Part 1
Giờ là lúc tan trường, hôm sau cuộc gặp gỡ với Mariya Hikari.
Godou bắt đầu đi về hướng đền Nanao ở công viên Shiba. Sau khi người thanh niên của gia tộc Kuhoudzuka rời đi hôm qua, Godou đã quyết định thảo luận về hậu quả của việc ngăn cản bổ sung vị trí Hime-Miko một lần nữa.
“Saitenguu là ngôi đền trong núi Nikkou của quận Tochigi. Hime-Miko nhận chức cần có một thiên hướng nào đó, nhưng nó là sức mạnh cực kỳ hiếm, vì thế vị trí đó đã khuyết gần một thế kỷ rồi.”
Rời khỏi đường hầm trên con đường tới ngôi đền, Yuri giải thích cho Godou trong khi họ đi bên nhau.
Erica và Liliana không có mặt. Godou cho rằng họ không thích hợp xuất hiện khi giải quyết một vấn đề có liên quan đến Hime-Miko và Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, nên anh không nói mình đến đền Nanao.
“Một thế kỷ? Thế thì cô bé tuyệt thật đấy.”
“Vâng, chỉ là sở hữu năng lực này cũng làm Hikari trở thành Hime-Miko hi hữu của thế kỷ. Thật lâu trước, gia tộc Kuhoudzuka đã phát hiện ra em gái mình và kể từ đó, họ luôn cố dàn xếp để nó đến Saitenguu. Tuy nhiên, nhà mình đã giấu nó chi tiết cụ thể cho tới gần đây, bởi vì Hikari còn nhỏ và sức mạnh chưa trưởng thành.”
Yuri tỏ ra hơi chán nản khi thảo luận đến vấn đề này.
“Có lẽ do linh lực hiện nay của con bé đã tiếp cận với đẳng cấp cần thiết để nhận trách nhiệm làm Hime-Miko của Saitenguu, Hikimiko-san bắt đầu đến từ 1 tháng trước…”
“À thì, có tài năng và năng lực được mọi người công nhận không nhất thiết là chuyện xấu.”
Nhớ lại thời tiểu học và trung học, Godou đã rất nghiêm túc trong việc chơi bóng chày.
Nếu tiếp tục, anh đã có thể gia nhập một trong những trường phổ thông có đội bóng mạnh nhất của Tokyo. Tuy nhiên, Godou đã ở đây với quyết định tại tuổi 15. Đối với Hikari học sinh chỉ vừa mới 12 tuổi của trường tiểu học, có phải hơi quá sớm không?
“Cũng như Mikihiko-san đã nói, thật ra rất bình thường đối với một Hime-Miko khi rời nhà rèn luyện tại tuổi như em gái mình. Nghĩ lại thì khi mình bằng tuổi em ấy, mình đã rời nhà được 2 năm rồi.”
“Eh, Mariya cũng rời nhà trước đây ư?”
“Ừ, nhận khóa huấn luyện miko cùng Ena và Kaoru.”
Yuri nhắc đến 2 Hime-Miko mà Godou cũng biết.
“Tuy nhiên, ý nghĩ của việc Hikari đến Saitenguu thì khác. Đối với Nhà Kuhoudzuka, nó là một Hime-Miko cả thế kỷ mới có một. Em ấy sẽ có rất ít thời gian nghỉ phép và có lẽ bị nghiêm cấm về nhà. Con bé rất có thể mất hàng chục năm với nó.”
“… Loại chuyện sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc sống như thế, sao họ có thể để một đứa trẻ quyết định--?”
2 người họ đã tới trước những bậc thang của đền Nanao.
Những bậc thang bằng đá này là cao nhất Tokyo và cực kỳ dốc. Điều chỉnh những bước chân của mình hợp với nhịp bước của Yuri, người không khỏe mạnh lắm, Godou chậm rãi leo lên.
Nàng Hime-Miko đang nỗ lực, và với những giọt mồ hôi lớn trên má, trông cô ấy thậm chí xinh đẹp hơn cả bình thường.
“Mariya, cậu chịu được chứ? Nào, nắm lấy tay mình.”
“Godou-san, cảm ơn cậu nhiều.”
Bởi cô ấy trông có vẻ như đang gặp khó khăn, Godou rất tự nhiên giơ tay ra, và cũng không chút do dự, Yuri nắm lấy tay anh—rồi thì cả hai người họ bắt đầu nhận ra.
“Đ-đừng hiểu lầm, không có ý gì khác đâu!”
“Ừ, m-mình đương nhiên biết!”
Cảm thấy mình nên buông ra ngay lập tức, Godou nới lỏng nắm tay trong khi tim anh đập thình thịch.
Trong lòng anh vẫn lo cho Yuri, người đang gượng ép chính mình dù với sức chịu đựng thảm thương đó. Có một loại cảm giác làm anh không chịu buông tay cô ra, có lẽ là lý do này chăng? Godou chờ cô ấy tự thả tay.
“T-thật rắc rối. Làm thế tại một nơi như chỗ này… Nếu có ai trông thấy…”
Yuri hơi cúi đầu, bẽn lẽn lẩm bẩm một mình.
Thế nhưng, cô cũng không buông tay. Godou đã thả lỏng, nên nếu muốn tách ra, tất cả những gì cô cần làm chỉ là rút tay lại.
“Đ-đúng rồi. Thấy Mariya có vẻ đã kiệt sức, mình chỉ muốn giúp cậu một chút…”
“V-vâng… nếu thế, tiếp tục như vậy cũng không sao. Như cậu nói, mình đang rất mệt mỏi…”
Godou đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, và anh nói những điều không thể hiểu nổi—
Lúng túng và cảm thấy xấu hổ, Yuri vì lý do nào đó vẫn muốn duy trì tình trạng hiện tại—
Cuối cùng thì, 2 người tay trong tay đi lên những bậc thang đá.
Godou kéo Yuri, và họ tiếp tục bước tới.
Khi thành công tới cuối cầu thang, 2 người cuối cùng cũng tách ra.
Godou ép mình bỏ qua cảm giác tiếc nuối, và trộm ngắm khuôn mặt Yuri. Đầu cô đang cúi thấp, và má thì đỏ ửng.
Nhưng cô vẫn đứng sát bên Godou, đi cạnh anh, một khoảng cách hơi xấu hổ.
Godou cảm thấy Yuri đáng yêu một cách khác thường, nhưng ngay lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói hân hoan.
“Em đã chờ 2 người rất lâu đấy, Onii-sama, Onee-chan!”
Thiếu nữ nhỏ nhắn đáng yêu mặc bộ đồ miko gồm áo trắng và hakama màu đỏ, đang tiến đến gần Godou.
Đó tất nhiên là Mariya Hikari, và Godou đã mạnh mẽ kìm nén bình tĩnh lại con tim loạn nhịp của mình.
Chỉ vừa rời khỏi trường, Godou và Yuri vẫn đang mặc đồng phục.
Để chờ Yuri thay bộ đồ Miko tại nhà phụ của ngôi đền, Godou và Hikari ngồi trong sân và bắt đầu trò chuyện.
“Cứ mỗi lần đến đây thì anh đều có một thắc mắc. Nơi này quá thanh bình mặc dù nó đang ở trung tâm thành phố.”
Godou bao quát ngôi đền nơi khá trống trải đối với anh.
Giờ là một buổi chiều trong tuần, và ngoài ra ngôi đền không phải là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Vì những lý do đó, tất nhiên sẽ có rất ít người tới cầu nguyện. Nhưng liệu có tốt hơn không nếu có nhiều người lên?
“Hầu hết mọi người không nghe nói đến đền Nanao, bởi vì nó là một vùng đất thánh trọng yếu. Để ngăn ngừa tiết lộ thông tin về nơi này, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đã làm rất nhiều hành động bí mật phía sau màn.”
Yuri trả lời.
Cô ấy có lẽ đã bình tĩnh lại trong khi thay quần áo, và trở lại dáng điệu của một Hime-Miko.
“Đó là lý do mà, những người lân cận mới đến đây cầu nguyện.”
Hikari bổ sung, ngôi đền này thỉnh thoảng cũng được dùng làm nơi rèn luyện.
Khi những người của ngôi đền thỉnh thoảng đi ngang qua và thấy Godou, họ gật đầu lịch thiệp và ngay lập tức rời đi. Godou cảm thấy rất lo ngại về cách mà những người này nhìn mình.
“… Dù sao thì đừng nói chuyện này nữa, tiếp tục cuộc thảo luận hôm qua nào.”
Godou quyết định đặt chuyện khác sang một bên và đi thẳng vào vấn đề.
“Đền Nikkou hẳn sẽ có lý do để thuyết phục em vào làm Miko, chính xác thì nó là gì?”
“Đó là bởi vì em có thể sử dụng [Tinh Lọc Tai Ách]. Một Hime-Miko của Saitenguu phải là một người thành thạo loại năng lực này… Dù sao thì, để em chứng minh. Onee-chan, xin hãy sử dụng một loại phép nào đó đi.”
Nghe lời thỉnh cầu của Hikari, Yuri lấy từ trong bộ đồ ra 1 mảnh giấy vuông Nhật Bản.
Gấp nó lại bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình, cô ngay lập tức mô phỏng ra 1 loại động vật quen thuộc – con hạc. Dùng nghệ thuật gấp giấy origami, Yuri đã tạo nên một con hạc trắng.
Nó nằm trên lòng bàn tay nàng Hime-Miko, và rồi bắt đầu bay từ từ lên trời.
“Nó bay kìa!?”
Godou nhìn trân trối, trong khi Yuri túm lấy con hạc và xé nó ra làm đôi.
2 mảnh giấy rách bị thả xuống, Godou đã cho rằng chúng sẽ rơi xuống đất, nhưng chúng bắt đầu bay và biến thành 2 con hạc giống con ban đầu. Yuri lặp đi lặp lại và ngừng khi đã tạo ra 12 con hạc.
“Việc này thật sự chẳng có gì, một phép rất đơn giản thôi…”
Yuri cười ngượng ngùng.
Những con hạc giấy nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, nhưng ngay khi Hikari cầm lấy một trong số chúng, tất cả 12 con đều biến mất. Thứ còn lại trong tay Hikari là một tờ giấy Nhật trắng.
Dù những nếp gấp phức tạp vẫn còn, nó vẫn không còn dạng hạc và trở lại thành hình vuông ban đầu.
“Onii-sama, đây là tinh lọc tai ách! Nhưng nó trông không được hào nhoáng cho lắm.”
“Nói một cách đơn giản, nó có thể xua tan phép thuật và sức mạnh ma pháp. Hikari có thể xóa bỏ tất cả những năng lực siêu nhiên không nên tồn tại.”
“Vì em vẫn còn đang rèn luyện, nó chỉ hoạt động khi trực tiếp chạm vào.”
Nghe cặp chị em giải thích, Godou gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nếu nói năng lực này không rất hào nhoáng, đúng, nó rất nội liễm. Tuy nhiên, thay vào đó, nó lại là một năng lực rất tiện lợi.
“Nó có thể xóa đi sức mạnh của các vị thần và Campione không? Nếu có thể, chắc có thể dùng để giảm thiệt hại khi các thảm họa xảy ra!”
Godou đột nhiên nghĩ tới điều này, và trực tiếp mang nó ra. Một năng lực thật ý nghĩa, tốt nhất nên sử dụng để chống lại những kẻ đe dọa hòa bình thế giới đó. >Nhưng rất đáng tiếc là, Godou không thể loại trừ mình ra khỏi hàng ngũ đó.<
“Umm, về điều này… Thật sự không thể được~~”
“Một Campione hoặc [Dị Thần], sở hữu ma lực cực kỳ mạnh mẽ. Bất kể bọn mình cố gắng thế nào, đều chỉ có thể xóa đi một bộ phận nhỏ, hoặc là làm yếu nó đi một thời gian rất ngắn.”
Suy nghĩ mơ mộng của Godou ngay lập tức bị bác bỏ bởi 2 chị em.
“Nếu vậy… Thật hổ thẹn. Thế thì tại sao họ lại cần Hime-Miko có loại năng lực này?”
“Họ cũng không giải thích với bọn mình, tại sao Hime-Miko của Saitenguu lại cần sức mạnh của tinh lọc tai ách.”
Yuri có chút phiền muôn, và Godou cũng cau mày.
“Không nói cho người được chọn và gia đình của cô ấy lý do, thế thì hơi quá đà rồi.”
“Không thể làm gì hơn. Saitenguu là một phần của Nikkou Toushouguu, và một thần địa quan trọng nơi thánh vương được bảo vệ. Thông tin về nơi này là một bí mật cấp cao nhất giữa những bí mật của gia tộc Kuhoudzuka. Kể cả khi chúng mình là Hime-Miko, thì vị thế của gia đình Mariya cũng không đủ, và họ không có nghĩa vụ phải giải thích tất cả.”
Nhắc đến thánh vương, đó nên là Tokugawa Ieyasu, đúng không nhỉ? Godou nhớ lại những gì anh biết về Nikkou Toushouguu.
Sau cái chết của Tokugawa Ieyasu, một ngôi đền đã được xây dựng làm lăng tẩm nơi người ta bảo vệ và thờ cúng ông. Vị thần được tôn sùng ở đó, tất nhiên, là Thánh Vương – Ieyasu được phong thần. Làm một vị thần, tên ông là Toushou Daigongen.
“Anh thực sự không thể dễ dàng để em đi một mình với những nhân vật đáng ngờ đó… Thành thật mà nói, anh cảm thấy họ hoàn toàn không đáng tin cậy.”
“Nhưng Onii-sama ơi, Mikihiko-san không phải người xấu.”
Hikari đáp lại Godou với chút buồn bực.
“Theo Ena-neesama, giữa những người thừa kế của Tứ Tộc, anh ấy là người đứng đắn và thành thực nhất!”
Seishuuin Ena thực sự có đủ tự hiểu lấy để biết mình luôn xem nhẹ mọi việc à? Phát hiện này làm Godou ấn tương sâu sắc.
“Nếu anh ta là một người nghiêm túc, sao anh ta lại làm một việc mơ hồ như vậy?”
“Saitenguu đã được xây dựng 300 năm trước, và gia tộc Kuhoudzuka đã bảo vệ nó suốt thời gian đó. Đối với loại gia tộc có uy tín bắt nguồn từ thời ma thuật cổ như vậy, sẽ phải có rất nhiều quy tắc vô lý truyền lại. Rất có thể Mikihiko-san bị giới hạn bởi thứ gì đó giống như thế, và không thể tự do được.”
Yuri giải thích.
“Giống như những gia quy rắc rối của các thị tộc cổ xưa thường xuyên xuất hiện trong sách lịch sử à?”
“C-có lẽ. Ah~~?”
Đang đáp lại suy luận đại khái của Godou, Yuri đột nhiên bắt đầu nhìn xung quanh.
“Mariya, cậu làm sao vậy?”
“Ah, không có gì, chỉ là mình cảm thấy có ai đó đang nhìn chúng ta suốt từ nãy tới giờ.”
Dù Yuri bỏ qua nó và cho là mình tưởng tượng, Godou lại không nghĩ thế. Nếu vị Hime-Miko người sở hữu linh thị xuất chúng nói rằng cô ấy ‘cảm thấy gì đó’, có rất ít khả năng là không có gì cả.
“Onee-chan, dùng những chú chim vữa nãy để điều tra nhé?”
“Đúng rồi… Để an toàn, chúng ta làm thế nào.”
Khi người em gái đề nghị, Yuri đã dùng phương pháp đồng dạng tạo ra hơn mười con hạc giấy. Chúng bay trong khu vực của ngôi đền, theo mọi phương hướng.
Và rồi với thanh âm giấy bị xé vụn, một con hạc bất thình lình rách thành từng mành. Cùng với đó là một tiếng thét.
“Wah!?”
Thanh âm đến từ trong góc gần một cây thông, cũng là nơi con hạc tan vỡ.
Sau khi cân nhắc trong chốc lát, Godou nhìn Hikari.
“Umm… Việc em làm lúc nãy, em có thể thử nó trên cái cây đó không.”
“Ah, vâng, em hiểu rồi, Onii-sama.”
Hikari đi đến cái cây Godou chỉ và chạm vào nó.
Đột nhiên, một hình bóng con người xuất hiện trên vỏ cây thông, và rồi biến thành một cô gái Đông Âu xinh đẹp với mái tóc bạc kiểu đuôi ngựa.
“Liliana… cô làm trò gì ở chỗ đó thế?”
Nghe Godou nói, Liliana lo lắng giải thích:
“C-chỉ hành động như một vệ sĩ thôi, tôi không an tâm về ngài.”
Một câu trả lời có thể đoán trước.
Nữ kị sĩ này luôn tự gọi mình là vệ sĩ của Godou và theo sau anh.
“Có phải tôi đã nói với cô trước đây, là đừng làm gì đó quá khích không?”
“Không quá khích chút nào, thận trọng là cần thiết để bảo vệ chủ nhân, đó là sứ mệnh của kị sĩ.”
Để che giấu sự xấu hổ, Liliana nghiêm trang trả lời.
Part 2
Liliana rất tài năng trong lĩnh vực phép thuật ảo giác. Khi sử dụng, cô ấy có thể làm mình hòa vào vỏ cây, một kiểu phép hoạt động như ngụy trang.
“Nó được gọi là tinh lọc tai ách đúng không? Có thể phá vỡ [Ẩn Thân] của chị, em thật có tài đấy. Một loại phép tương tự có thể đạt được khi mượn phúc lành loài tiên ban cho, nhưng nó đòi hỏi phải tích lũy một thời gian dài. Tóm lại, phép của em là một kỹ xảo cực kỳ xuất sắc trong việc chống ma thuật.”
Sau khi phép thuật của mình bị trung hòa, Liliana đã giải thích.
“Fu, nó thật sự rất tuyệt vời. Nhân tiện, Liliana.”
“V-vâng.”
“Bất kể thế nào, bí mật bám theo tôi là đi quá xa rồi. Làm ơn tha cho tôi đi.”
Godou đã trở nên quen với cách xử lý cô nàng kị sĩ tóc bạc này.
Cô ấy không phải người ngốc, chẳng những thế, còn có thể nói là một người quá nhạy cảm, cũng chính vì thế mà Liliana thỉnh thoảng có vẻ như đang quấy rầy người khác. Trong những trường hợp đó, tốt nhất là truyền đạt chính xác cho cô ấy, để cô hiểu không cần phải đi quá xa như thế vì bảo hộ anh.
Tuy nhiên, Lilian đáp lại với biểu hiện lo lắng.
“Nhưng hôm nay ngài đã gặp người phụ nữ khác sau lưng tôi!”
“Không phải một phụ nữ, là một cô bé! Bên cạnh đó, không phải là có chị gái em ấy – Mariya đi cùng sao!”
“Kusanagi Godou, lời giải thích của ngài có một chút giá trị. Nhưng tôi biết rất rõ, người Nhật luôn luôn có hứng thú với những cô gái trẻ kể từ thời Heian. Giống Hikaru Genji đó, cũng đã lừa dối rất nhiều thiếu nữ trở thành vợ hắn.”
Lucretia Zola cũng thế. Có phải cả hai người họ rất muốn tìm phiền toái với Murasaki Shikibu không?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trên mặt Godou, Liliana tiếp tục.
“Xác suất em gái của Mariya trở thành cô dâu vị thành niên của ngài là rất cao. Theo thống kê, đàn ông sẽ tự động đổ những thiếu nữ cố tình tiếp cận họ.”
“Onee-chan, thật thế à!? Có phải Onii-sama có kế hoạch để em làm người tình không?”
“K-không có chuyện đó, và em không được phép nói những từ kiểu như người tình!”
Nhìn Hikari trong sáng kinh ngạc, và Yuri trách mắng cô ấy, Godou đã quyết định.
Anh không thể cho phép sự hiểu lầm này tiếp diễn. Phải mượn cơ hội này làm rõ mọi chuyện.
“Đừng dùng một từ như là cô dâu vị thành niên. Giờ là thời cơ tốt, nên tôi sẽ tự thanh minh.”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Liliana, đừng có hiểu lầm, tôi không phải tay chơi trong trí tưởng tượng của cô, và tôi chưa bao giờ được lòng các cô gái. Nếu cô thực sự muốn diễn tả, tôi là loại người rất nghiêm túc và chỉ đã thói quen giao tiếp với nữ giới thôi.”
Nói cho cô ấy quan điểm thành khẩn của anh, Liliana đã nghe và gật đầu thật mạnh.
“Kusanagi Godou, tôi biết rất rõ, tôi đã biết anh là kiểu người thế nào.”
“Dù cô nói thế… Cô luôn hành động theo một tiêu chuẩn mơ hồ.”
“Tôi làm tất cả những việc cần làm vì tôi hiểu ngài. Tương phản với mạng lưới quan hệ với nữ giới rộng lớn của ngài, ngài thích một cuộc sống khiêm tốn và đơn giản đúng không? Dù những hành động của ngài như một người ủng hộ cuộc sống đa thê hưởng lạc, ngài lại thông minh nhấn mạnh việc một vợ một chồng…”
“Đúng, đúng… nhưng bỏ những phần dư thừa như mạng lưới quan hệ rộng lớn với nữ giới và cuộc sống hưởng lạc đi.”
“Thế sao? Về điểm đó, tôi thực ra đã làm một cuộc điều tra.”
Liliana đã điều tra cái gì? Godou bối rối nghĩ.
“Gần đây, tôi cảm thấy khá là khó tin. Theo sát sau ngài suốt chừng ấy thời gian, tôi bắt đầu hiểu cá tính và sở thích của ngài. Tuy nhiên, tôi nhận thấy hoàn toàn không thể cảm thông với sự thật là ngài vì lý do nào đó đang quản lý một dàn harem bao gồm Erica và Mariya Yuri. Thế quái nào có thể… Để giải quyết bí ẩn này, tôi đã điều tra tất cả các mối quan hệ với phái nữ của ngài vài năm qua.”
Vậy ra cô ấy làm cả những việc như thế. Nhưng kể cả khi 1 người điều tra những mối quan hệ với phái nữ của Kusanagi Godou, người mà số tuổi bằng với số năm không bạn gái, chẳng thể tìm ra thứ hữu dụng gì đâu.
Ngay khi Godou nghĩ mọi chuyện ngày càng trở nên khó tin, Vị kĩ sĩ tóc bạc hỏi anh:
“Ngài còn nhớ trong năm 3 trung học, người bạn học rất thân thiết – Kyouno Emili không?”
“Kyouno… có một người gọi như thế, một cô gái có trí nhớ tồi, luôn quên mang sách, vì thế cô ấy thường xuyên ghép bàn và xem chung với tôi. Cô ấy luôn tỏ ra thân thiết một cách khó hiểu, và bắt chuyện dù không có lý do đặc biệt nào, có lẽ là vì chúng tôi cùng lớp chăng?”
“Và về người bạn thân của Kyouno Emili, Uchida Kyouko thì sao?”
“Ý cô là cô gái rất yên tĩnh và dễ nhìn, luôn dính cùng với Kyouno đó sao. Cực kỳ ít nói luôn. Khi cô nhắc đề cập đến thì, cô ấy đã từng viết cho tôi một lá thư “chúng ta có thể làm bạn không?”, và tôi đã làm bạn với cô ấy.”
“Thêm một người nữa tôi phải chứng thực, ai là Tokunaga Asuka?”
“Cô ấy là một người bạn cũ, sống trong cung con phố thương mại với tôi, không phải cô đã đi qua cô ấy rất nhiều lần sao, Liliana? Cô ấy có cá tính mạnh mẽ, và hay than phiền, nhưng nhiều lúc cô ấy hành động quá thân thiết khiến tôi cảm thấy bất tiện, như là đột nhiên ép hộp bento cho tôi, nói rằng ‘Mình lỡ làm quá nhiều, nên đây là của cậu!’ kiểu thế.”
Và sau đó Liliana tiếp tục kể ra một loạt những cái tên.
Endou Maya, Narasaki Sayaka, Nakazawa Kaori và nhiều người khác nữa. Nói đến những người mà Godou chỉ còn nhớ một cách mơ hồ, rất vất vả để nhớ tới tất cả họ.
“Thế, ngài thậm chí còn hứa hôn vào thời thơ ấu… Và đó là hiện trạng, Kusanagi Godou.”
“Eh? Trong quá khứ chúng tôi là bạn. ý cô là gì khi nói ‘Đó là hiện trạng’?”
Ngay khi Godou cố phản đối, anh chú ý tới chị em Mariya nhìn vào anh một cách kỳ lạ.
“M-mình chưa từng nghĩ rằng, Godou-san có mối quan hệ với nhiều người như vậy…”
“Thật tuyệt vời, Onii-sama! Nổi tiếng cới các quý cô như tin đồn vẫn nói, một người đàn ông chân chính!”
Yuri đã rất ngac nhiên bởi phát hiện ‘eh, con người này thực sự có kiểu quá khứ đó?’ và lộ ra ánh mắt phức tạp. Phía bên kia, Hikari nhìn vào Godou với đôi mắt trong sáng đầy ngưỡng mộ.
“Có ngần ấy cô gái đau khổ day dứt vì ngài, còn ngài thì đến bây giờ vẫn hoàn toàn không hay biết gì… Sinh ra đã có số mệnh của một Lady-Killer, Kusanagi Godou, ngài giống như 1 kẻ giết người hàng loạt trong lúc mộng du, một nữ giới sát thủ hiếm hoi mà lại vô tri vô giác! Tôi, Kranjcar Liliana đã khắc sâu điều này vào tận đáy lòng mình.”
Liliana tuyên bố kết luận của mình bằng một giọng vô cùng nghiêm túc.
Làm sao có thể, mình, Kusanagi Godou, không phải là một thằng đàn ông nổi tiếng như thế.
Nhưng Yuri đang đứng đó gật đầu liên tục, và Hikari bắt đầu ‘wow, một câu chuyện của người lớn’ trong khi nhìn lên với ánh mắt sùng bái. Cả hai người họ đều đồng ý. Chuyện quái gì xảy ra vậy?
“Vì thế nên tôi đã vô phép theo sau ngài hôm nay, để ngăn ngừa những thiếu nữ vô tội bị ngài bắt tù binh với răng nọc của mình—không, xin lỗi, là sức mê hoặc.”
“Chờ chút đã, Liliana, tôi chưa từng có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào về Hikari cả!”
“Vâng, ngài nói đúng. Tinh thần chính trực trong ngài rất mạnh mẽ, và rất cao thượng, không giống như những kẻ đáng khinh ngoài kia đang che giấu ham muốn bỉ ổi đối với trẻ vị thành niên, và ngài sẽ không bao giờ coi một cô gái chưa trưởng thành là ứng cử viên cho một mối tình lãng mạn. Thế nhưng, hãy nhìn cô gái này đây.”
“?” Liliana chỉ ngón tay cô vào em gái của Mariya-Hikari đang bối rối.
“Mariya Hikari đã hoàn toàn trở nên ngưỡng mộ ngài. Đó không phải là một tình trạng nguy hiểm sao?”
“Ah? Cô bé chỉ cư xử thân thiện với người lớn tuổi hơn mình thôi, phải không?”
“Bình thường thì, lời giải thích này có lẽ là chính xác. Nhưng ngài không thể tự hiểu lấy rằng mình là một Lady-Killer… Nên đó là lý do tôi có thể đoán được những gì sẽ phát triển trong tương lai.”
Godou nhớ tới sở thích của Liliana. Quý cô Đông Âu trẻ tuổi xinh đẹp như tiên này, là tác giả đầy khao khát của những cuốn tiểu thuyết lãng mạn táo bạo. Và nó làm Godou cảm thấy điềm xấu đang tới.
“Đúng thế… Đầu tiên là một khởi đầu định mệnh với sự ngưỡng mộ trẻ thơ, Mariya Hikari có chút phải lòng ngài, rồi cô bé sẽ dâng hiến ra sự ngây thơ không tỳ vết của mình. Và một tình yêu thiếu kinh nghiệm nhưng đầy dũng khí sẽ thăng hoa đến một nấc thang mới, nó muốn cả trái tim và thân thể mình đều thuộc sở hữu của người mình yêu. Ban đầu, ngài sẽ lấy lý do cách biệt tuổi tác để từ chối cô bé, nhưng sớm thôi những ý nghĩ xấu xa sẽ bại lộ, và ngài quyết định hái lấy đóa hoa nhỏ bé đáng yêu này, cuối cùng nắm lấy chủ quyền--!”
“Thật thế sao… Một ngày nào đó em cũng sẽ được phục vụ bên cạnh Onii-sama…”
“K-không đâu! Chị của em sẽ không đồng ý loại chuyện này!”
Cách nói mơ hồ của Liliana làm chị em Maruya rối loạn, trong khi Godou cố giữ khoảng cách với họ, anh ấy thì thầm với lam kị sĩ:
“Này Liliana, cái cách cô siêu tưởng hơi quá đáng rồi… Đúng hơn, tôi nên nói là sự ảo tưởng của cô quá mạnh mẽ. Hikari thậm chí còn nhỏ hơn em gái tôi, sao tôi có thể nuôi dưỡng những suy nghĩ quái dị xấu xa như thế với con bé chứ?”
“Vấn đề ở đây là những cô gái tự động tiếp cận ngài. Từ những ví dụ trong quá khứ, hoàn toàn có đủ nhiều trường hợp để chứng thực.”
Mặc dù cô ấy đem ra rất nhiều việc xảy ra trong quá khứ, Godou vẫn không có khả năng lĩnh hội được những thứ phiền lòng đó. Thấy anh lo nghĩ, Liliana cười và nói:
“Nhưng tôi tin ngài không phải là người coi những cô gái như đồ chơi… Giờ tôi hiểu rồi, chúng ta hãy đánh cuộc nào. Mariya Hikari có thể bị Kusanagi Godou hấp dẫn hay không.”
Cái gì? Không thể hiểu ý nghĩa trong đề xuất của nàng kị sĩ, Godou chẳng thể nói gì.
“Nếu dứa con thứ của gia đình Mariya không phát triển cảm xúc lãng mạn với Kusanagi Godou, ngài sẽ chiến thắng. Tôi sẽ thừa nhận ngài là một người đàn ông có thể khống chế sức mê hoặc của mình. Đối với kết quả này, tôi sẽ thề không bao giờ đề cập đến nó nữa. Nhưng nếu cuối cùng cô ấy muốn ở bên cạnh ngài, và phụng sự cho ngài--”
Liliana nghiêm túc nói một cách rõ ràng:
“Lúc đó, xin hãy cho tôi quyền được quản lý phòng ngài.”
Phòng, ý cô ấy là phòng ngủ hả?
“Gần đây, tôi khá là phiền lòng về việc này, Erica và Yuri đang ganh đua trong vai trò người yêu, trong khi tôi, Liliana Kranjcar, chỉ có thể đứng bên như một kị sĩ của ngài. Điều đó có thật sự là tốt nhất không? Tôi nghĩ việc này mới là câu trả lời tôi mong muốn. Kusanagi Godou, tôi không chỉ muốn làm thanh kiếm trong tay ngài, mà còn muốn giúp đỡ ngài trong cuộc sống cá nhân. Nếu tôi thắng vụ cá cược này, tôi sẽ trở thành một cố vấn, bạn thân, quản gia, thuộc hạ cũng như hầu gái đáng tin cậy không thể thay thế của ngài. Xin hãy cân nhắc nó vì tôi, tôi sẽ làm mọi việc có thể theo sở thích của ngài.”
Godou bắt đầu suy nghĩ, có lẽ đây là một vụ cá độ dễ ăn chăng?
Nhìn Hikari ở phía xa, cô bé, người là đối tượng của trò đánh cuộc này không hề có chút dấu hiệu nào là sẽ thích mình từ cái nhìn đầu tiên cả, hay kể cả là thầm mến từ lâu cũng vậy. Do đó, cô bé tuyệt đối sẽ không mê dắm mình. OK.
Vì Yuri đã tuyên bố là sẽ không cho phép loại chuyện đó xảy ra. Liliana chỉ đang tự đào hố bằng cái ảo tưởng kỳ lạ của mình. Xin lỗi nhé, nhưng sao tôi có thể bỏ qua vụ các cược ngon ăn này chứ?
“… Tôi đồng ý, nhưng giới hạn thời gian 1 tháng nhé?”
“Chấp nhận. Thế thì, Kusanagi Godou, đối với việc giải quyết vấn đề lần này, xin hãy để tôi dưa ra vài lời khuyên.”
Liliana kính cẩn đáp lại Godou, người vừa đồng ý đề nghị của cô.
“Về vấn đề Saitenguu, sao không thảo luận với ai đó hiểu rõ hơn? Nếu ngài điều tra trong tư cách của một vị vua, không ai có thể từ chối cả.”
Nếu không phải giờ nó được đề cập đến, Godou hầu như đã quên rồi. Gợi ý này làm anh cảm giác như mình đột nhiên thấy được ánh sáng.
Part 3
Sau khi hẹn gặp, Godou và Liliana đi cùng nhau đến dinh thự Sayanomiya trên đường Sanbanchou thuộc đặc khu Chiyoda của Tokyo. Do trách nhiêm phải rèn luyện, 2 nàng Hime-Miko ở lại đền Nanao.
Vào trong văn phòng, người họ muốn thấy đang chờ đợi họ.
Trưởng chi nhánh Tokyo của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, người tên là Sayanomiya Kaoru, đang mặc một chiếc áo sơ mi xám và ca vát, cúng như một bộ vét nam. Tất nhiên, vị Hime-Miko mặc đồ nam vẫn xinh đẹp như xưa.
Bên cạnh đó, cấp dưới của cô, Amakasu Touma đang mặc một bộ vét sờn cũ và đứng tại góc phòng.
“Ngài đã biết về chúng tôi, Tứ Tộc, rồi đúng không? Sayanomiya, Seishuuin, Renjou và Kuhoudzuka, những gia tộc dẫn dắt thế giới ma thuật Nhật Bản. Mỗi một nhà có những sứ mệnh riêng, và Kuhoudzuka chịu trách nhiệm bảo vệ Saitenguu ở Nikkou Toushouguu. Ngôi đền này được xây dựng để thờ phụng [Thánh Vương] đầu thời Edo.”
Sayanomiya Kaoru giai thích bằng một giọng rất trong trẻo.
“Oh.” Godou ngồi xuống ghế sofa, còn Liliana phản ứng lại khi nghe đến thánh vương. Hình như, cô ấy thông thạo văn hóa Nhật hơn Erica.
“Saitenguu là ngôi đền của thánh vương, được bảo vệ bởi phong ấn và lá chắn mạnh mẽ. Theo quy định của gia tộc Kuhoudzuka, một Hime-Miko có thể sử dụng tai ách tịnh hóa để suy yếu phong ấn. Khi làm thế, họ có thể thu được sức mạnh của thánh vương—nói cách khác, họ có khả năng sử dụng nó.”
Đến đây, Kaoru dĩ nhiên cười khúc khích một cách tinh quái, có vẻ cực kỳ quyến rũ.
“Hay là nói thế này, gia tộc Kuhoudzuka không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình nếu không có Hime-Miko. Dù điều này không đủ để họ mất đi địa vị của mình, nhưng đó chắc chắn là một sự hổ thẹn lớn lao. Mikihiko-san đã được xác nhận sẽ kế nghiệp vào năm sau. Nếu anh ta có thể bù đắp vào vị trí Hime-Miko đang khuyết kia, danh tiếng của anh ta sẽ được gia tăng rất nhiều.”
Nghe cô giải thích, Godou chỉ ra điểm đáng quan tâm.
“Dù sao thì, thánh vương là một vị thần đúng không?”
“Một vị thần, đúng vậy, không thể sai được… Hơn nữa là một vị thần cực kỳ phiền toái.”
Kaoru trả lời ngay lập tức, trong khi cấp dưới đáng tin cậy của cô bổ sung:
“Đó là một thần chú mạnh đòi hỏi sự làm việc cả đời của tiền bối của chúng ta, một nhân vật vĩ đại có thể biến đổi dị thần tính [Thép] thành một thanh kiếm để bảo vệ quốc gia, và rồi phong ấn nó tại Nikkou. Tôi có cần giải thích cụ thể hơn không?”
“Ah, không cần, cảm ơn, tôi không muốn biết quá nhiều về những thứ liên quan đến các vị thần.”
Godou lắc đầu từ chối đề nghị của Amakasu.
Anh đã không mong rằng nó sẽ là [Thép]. Chỉ nghe từ này thôi cũng làm anh đặc biệt xao động.
“Cảm ơn hai người đã giải thích chi tiết. Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
Kaoru và Amakasu đều lớn tuổi hơn anh, nên Godou rất tự nhiên nói một cách lễ phép.
“Không có gì, loại chuyện này không có gì đáng kể, chúng tôi sẽ trả lời bất kể bao nhiêu câu hỏi ngài muốn. Dù sao thì ngài là quỷ vương khác biệt trên thế giới này.”
Kaoru cười khan. Dù cô dùng từ như quý ông đến từ Kuhoudzuka, nhưng không có chút gượng gạo nào trong đó cả.
Mọi biểu hiện của cô đều cực kỳ tự nhiên và xinh đẹp. Kể cả những câu nói bâng quơ đều có thể biến thành một lời đùa thú vị. Kaoru là người sở hữu một sức thu hút khó tin, đối với cả nam lẫn nữ.
“Tuy nhiên, vị trí đó đã bỏ trống cả thế kỷ nay. Kể cả khi thánh vương thực sự tồn tại, không ai có thể chứng thực được, nên rất khó để phán đoán.”
Kaoru cười ranh mãnh.
“Mặc dù với cá tính của Hikari, cô bé thực ra cũng rất nghiêm túc như người chị. ‘Chỉ cần trong năng lực của em, em sẽ làm tốt nhất có thể… Kể cả khi em có chút sợ hãi.’ Kiểu như thế. Thế nên có lẽ cô bé bây giờ hơi khó xử. Nói thật, tôi cảm thấy nó quá mạo hiểm. Tốt hơn là từ chối đề nghị đó. Thỉnh thoảng thì bảo vệ bản thân là cần thiết.”
“Dù đã phong ấn, vị trí trống đó vẫn đòi hỏi một miko phụng sự một [Dị Thần].”
Khi sếp của anh nói những lời khinh suất, Amakasu bâng quơ xen vào.
Godou gật đầu, sau khi nghe họ nói, vấn đề đã rất dễ hiểu. Gia tộc Kuhoudzuka trực tiếp bắt đầu tuyển mộ mà không có chút thông tin nào về sự mạo hiểm khi trở thành Hime-Miko của thánh vương hay tầm quan trọng của vị trí đó.
Trong tình trạng đó, Hikari rất khó có thể quyết định, và tương tự anh cũng khó mà có lời khuyên gì được.
“Nếu có thể… có một cuộc thử nghiệm ở đó và quan sát đã thì sao?”
Godou đưa ra ý tưởng của mình. Kể cả một thiếu niên năm ba trung học hướng tới cúp quốc gia cũng có thể thăm quan trước trường trung học mình chọn. Để Hikari làm điều tương tự, cũng là một quan điểm dễ hiểu thôi.
Nghe đề nghị của Godou, Kaoru không nhịn được bật cười lớn.
“Cho ai đó không phải Hime-Miko vào sâu trong cấm địa Saitenguu để làm thử nghiệm? Chắc chắn sẽ đem đến thần phạt. Mikihiko-san là một người rất nghiêm túc, và anh ấy nhất định thấy mình bị xúc phạm. Ý tưởng của ngài thật hoàn hảo!”
Nhận ra đề nghị của mình thật thiếu thường thức, Godou vô cùng xấu hổ.
Nếu có thể thử, thì chị em nhà Mariya đã làm thế từ lâu rồi.
“Làm thế rất không tốt à?”
“Bình thường thì, điều đó không bao giờ được chấp nhận, nhưng trong tường hợp này, đây là lệnh của Vua.”
Với sự thích thú từ tận tâm can, Kaoru lấy điện thoại di động của mình ra.
Tìm một số giữa danh sách liên lạc của mình, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Hey, có phải Mikihiko-san không? Tôi Kaoru đây. Thực ra tôi có 1 chuyện muốn thương lượng với anh. Đúng thế, về vấn đề Hime-Miko. Chuyện là, Người bảo hộ của Hikari có một lời đề nghị… Đúng, tất nhiên là con người đáng kính đó.”
Cười trộm một mình, Kaoru lại nói khá nghiêm túc.
Vị quỷ vương vĩ đại, với ác danh lan xa, yêu cầu mở cửa thánh địa vì lợi ích của em gái người yêu mình. Nếu Kuhoudzuka Mikihiko đồng ý với yêu cầu này, địa vị của anh ta sẽ trở nên bấp bênh, nhưng vì lợi ích bảo vệ quốc gia, bất kể ra sao thì anh ta cũng sẽ phải chịu—
“Sayanomiya-san, tôi chưa từng nghĩ rằng cô lại là một người như thế.”
“Đúng vậy, cô ấy là kiểu người như thế, thích chơi khăm và nói dối, cũng như một tên playboy hạng nhất.”
Godou và Amakasu khẽ thở dài khi họ nhìn vào mỹ nhân mặc đồ nam kia.
“Vâng, như đã đoán trước, anh ta không đồng ý ngay, nhưng bằng cảm nhận bây giờ của tôi, sẽ có câu trả lời trong vòng 3 ngày. Kusanagi-san, ngài hãy để việc này cho tôi, Sayanomiya Kaoru!”
“Cô có lòng rồi… Tôi rất cảm ơn.”
Godou tỏ ra cảm kích với người đứng đầu Ủy Ban Biên Soan Lịch Sử, người mà hiện nay sự nhiệt tình đã tăng đến max.
Rõ ràng là cô ấy có vẻ rất thích thú, nhưng cô cũng là một người bạn đáng tin cậy. Dù sao thì, chỉ cần chờ tin tức tốt thôi. Godou đứng dậy từ ghế sofa, và Liliana theo sau anh.
Khi họ đang định chào tạm biệt, Amakasu đột nhiên nói:
“Nhân tiện, Kusanagi-san. Nếu có thể, ngài làm ơn chuyển cho Erica-san một tin nhắn giùm tôi.”
Một tin nhắn? Godou rát ngạc nhiên với thỉnh cầu không ngờ này.
“Hai ngày trước, người ta thấy thiếu chủ của Lữ gia đến từ Hồng Kông xuất hiện ở sân bay Narita. Tôi không quen thuộc với quý ngài này, nên nếu có thể, tôi rất mong cô ấy giúp giới thiệu.”
“Thiếu chủ của Lữ gia—có phải Lu Yinghua (Lữ Anh Hoa) không?”
Trước khi Godou kịp trả lời, Liliana đã giật mình nói.
“Đúng, đệ tử thân truyền duy nhất của Giáo Chủ Luo Hao. Erica-san đã gặp anh ta ở Hồng Kông trước đây. Liliana-san cũng đã gặp rồi à?”
“Không… Tuy nhiên, tôi đã nghe về anh ta rất nhiều lần.”
Cuộc trao đổi bất ngờ làm Godou hơi để ý. Anh chàng đó là đệ tử của ai?
“Vị Giáo Chủ gì đó, có phải là một quỷ vương giống tôi đang sống ở Trung Quốc không?”
“Đúng thế, ngài có nhớ không, Giáo Chủ Luo Hao, người đứng đầu Ngũ Nhạc Thần Giáo, vị Campione của Trung Quốc. Một người hiếm khi xuất hiện, kẻ không thể phỏng đoán được.”
Amakasu vui vẻ khoe khoang kiến thức của mình.
“Ngoài Đạo thuật và võ thuật, cô ấy còn sở hữu những quyền năng sát thần… Một siêu quái vật người thỉnh thoảng xung đột với Marquis Voban… Hơn nữa, một người được rèn luyện võ thuật bởi quỷ vương vĩ đại, là thiếu chủ của Lữ gia đã được nhắc đến vừa nãy.”
“Tôi thường xuyên nghe được những thành tích của anh ta, người nổi tiếng là nhân vật tài năng trong thế hệ của Erica và tôi.”
Liliana nói thêm vào.
“Thực ra tại Nhật, anh ta còn có tiếng hơn vả Erica-san và Liliana-san. Cuối cùng thì, Trung quốc vẫn gần Nhật Bản hơn Châu Âu. Anh chàng này sở hữu khinh công xuất chúng và chưởng kích mạnh mẽ.”
Nói cách khác, anh ta cực kỳ nhanh nhẹn và là một võ sĩ có phong cách chiến đấu đặc trưng là dùng 2 bàn tay để tấn công.
Godou thở dài. Anh thật sự không muốn vướng vào bất cứ rắc rối nào, nhưng may mắn thế nào mà anh đã nghe thấy loại tin tức mình ghét nhất.
“Nhưng sau khi anh ta rời khỏi Narita thì đã mất tích. Nếu anh chàng này định ở lại Nhật một thời gian, tôi nghĩ tốt nhất là nên gửi lời chào mừng.”
“Hiểu rồi, Tôi sẽ cho Erica biết, nhưng có một câu hỏi nữa.”
“Một câu hỏi? Đừng khách khí, cứ hỏi đi.”
Amakasu cười ‘hoho’, và lại một lần nữa, Godou cảm thấy không thể nào hiểu nỗi người đàn ông này.
“Tôi không nghĩ là anh cần gửi lời nhắn qua tôi. Sao không trực tiếp liên lạc với Erica cho nhanh? Không có vẻ gì là 2 người không quen nhau cả.”
“Không không, mối quan hệ của tôi với quý cô kia nên giới hạn ở mức liên lạc qua ngài hoặc Yuri. Thế là đủ rồi. Tất nhiên, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ấy nếu cần thiết, nhưng trừ khi không còn cách nào khác thôi. Tôi không nên đí quá gần cô ta… Dù sao thì, cảm ơn ngài thay mặt tôi làm việc này.”
Người đàn ông trẻ tuổi, một ninja truyền thừa, cúi đầu với Godou.
Part 4
Roppongi nằm trong quận Minato của Tokyo.
Đứng giữa trụ sở chính của đài truyền hình và những tòa nhà chọc trời khác là tháp Roppongi.
Với 54 tầng, tên đầy đủ của nó là tháp Mori đồi Roppongi và nó cao 240 m. Mốc cao nhất trong khu vực, kể cả chóp mái một khách sạn xa hoa cao 21 tầng cũng trông không cao lắm khi so sánh với nó.
Tại một nơi như thế, một thiếu niên và thiếu nữ đang chờ đợi.
Với khuôn mặt không sợ hãi và bất mãn, cậu thiếu niên đang đứng trên đỉnh của mái nhà.
Đã qua nửa đêm 10 phút.
Nhìn vào cảnh đêm, cậu bé 14 tuổi cảm thấy khá tẻ nhạt. Khuôn mặt cân xứng và dễ nhìn, cậu ta đang mặc một cái áo đen và quần jean cùng màu.
Cách đó không xa, có một cô bé đang thu mình lại, trông cũng tầm tuổi với cậu ta.
Không giống như người thiếu niên phương Đông, cô là người da trắng với mái tóc màu nâu và vẻ đẹp như thiên thần. Thế nhưng, trong đôi mắt to ấy lại tràn đầy suy nghĩ độc ác và khát máu. Một vẻ mặt xấu xa.
Những ai biết về sự cố tai nạn siêu nhiên tại Los Angeles có lẽ sẽ nhận ra.
Tên cô ta là Asherah, và 2 tuần trước, cô ta vẫn là thủ lĩnh của [Vua Ruồi], một phù thủy không thuộc về thế giới này.
“Nó đến sớm… Nhóc, sẵn sàng đi.”
Asherah nhắc nhở cậu ta, cô ta đang sử dụng phép thuật tìm kiếm và thấy được ‘mục tiêu’.
“Cuối cùng thì cô cũng tìm thấy nó, Tỷ. Việc chờ đợi sẽ giết tôi mất.”
Thiếu niên mỉm cười. Biểu hiện tùy tiện và bất cần trông chẳng đáng yêu chút nào. Asherah không thể không cau mày với sự thiếu nghiêm túc của cậu ta. Cô lại một lần nữa nói ra yêu cầu của mình.
“Thất bại là không thể chấp nhận được. Đặt sự chú tâm vào nó đi.”
“Tôi biết. Thế, tôi cũng sẽ nói rõ quan điểm của mình… Sau khi tôi bắt được anh chàng đó, cô đừng sai sót gì đấy. Nếu tôi bị sư phụ trách mắng chỉ vì lỗi của cô, tôi sẽ làm cô phải trả giá gấp 3 lần.”
“Ngươi nói cái gì?”
Đôi mắt ác ma của Asherah đã tràn đầy tia sáng tai họa. Ả phù thủy, người có thể nguyền rủa một người đến chết chỉ bằng một ánh mắt, nhận lại một cái nhìn y hệt như thế.
Khi cần thiết, tiêu diệt đối thủ không chút do dự. Những thứ như nhân từ chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
“Ngươi gọi là Lu Yinghua đúng không? Rõ ràng là một thằng nhóc, nhưng miệng lưỡi cũng sắc bén lắm.”
“So với tranh cãi, tôi thậm chí còn có thứ thú vị hơn nhiều.Kể cả khi đối thủ có là phái nữ, tôi cũng sẽ không dễ dãi đâu… Thực tế là, một người phụ nữ thậm chí còn làm tôi muốn công kích hơn nữa. Cô có muốn thử không?”
Thiếu niên-Lu Yinghua chậm rãi xòe đôi bàn tay mình ra. Cậu ta sở hữu những ngón tay mảnh khảnh và linh động. trong khi lòng bàn tay thì rộng rãi và được rèn luyện trở nên cứng cáp và rắn chắc.
Cả hai nhìn chằm chằm nhau, nhưng tình trạng này rất nhanh kết thúc.
“Tên kia đã xuất hiện. Ta sẽ đuổi theo sau. Ngươi đi đi.”
“Hiểu rồi.”
Theo sự chỉ dẫn từ Asherah để cảm nhận sự hiện diện của mục tiêu, Lu Yinghua ấn hai bàn tay vào nhau.
Tranh cãi và nhiệm vụ là 2 chuyện khác nhau. Thái độ của cả hai người đều trở nên nghiêm túc.
“Mục tiêu đã lộ mặt, Tỷ, đôi mắt đó thật là tiện lợi.”
Lu Yinghua nhìn xuống từ chóp mái.
Từ lối vào khách sạn, mục tiêu – người đàn ông trẻ tuổi chỉ vừa mới bước ra. Mặc một bộ vét đặt riêng cao cấp, anh ta là một người rất đẹp trai.
Bằng cách kích hoạt dòng ‘khí’ từ ‘đan điền’ phía dưới rốn, Lu Yinghua có thể rõ ràng nhìn thấy mặt mục tiêu kể cả khi cách 21 tầng nhà.
Tiếp theo, là lúc đôi mắt của Asherah theo dõi chuyển động của người đàn ông.
Sử dụng ma thuật để tăng cao thị giác và thính giác, cô ta giám sát được toàn bộ bên trong khách sạn.
Điều này tiếp tục trong vài phút,
… Cho đến khi chiếc siêu xe của mục tiêu được xác nhận là đang rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn.
“Vậy tôi đi đây, cô có thể từ từ đuổi theo sau.”
Lu Yinghua nói với đồng đội và rồi nhảy lên. Không chút lấy đà, cậu ta bay qua bầu trời đêm Roppongi, thân thể cậu vẽ ra quỹ đạo của một vật bị ném đí.
Nhảy lên tựa một ngôi sao băng, cậu ta bay như một con ma điểu, bồng bềnh như trên đôi cánh tàu lượn.
Từ trên mái khách sạn, đáp xuống đỉnh những tòa nhà thấp hơn, Lu Yinghua lại nhảy xuống lần nữa, lần này là trên đèn đường.
Lần tiếp theo, cậu ta đứng trên một cột điện bên đường.
Lại bay lên tường một ngôi nhà 4 tầng, cậu đá chân và lao đi nữa.
Với khinh công và sức bật siêu phàm, Lu Yinghua di chuyển từ chỗ cao này sang chỗ khác. Ánh mắt cậu ta tập trung vào chiếc xe của mục tiêu đang lao đi trên phố, chiếc xe sang trọng của Kuhoudzuka Mikihiko.
Đối với chiếc xe đang di chuyển với vận tốc vài chục km/h, Lu Yinghua vẫn có thể dễ dàng theo đuôi bằng tốc độ phi thường. Khi mục tiêu đi vào con đường cao tốc Shuto, cậu đáp trên một chiếc xe cạnh đó để giữ sức.
Vài chục phút sau, chiếc xe tiến vào đường Setagaya. Dọc theo con đường yên tĩnh này, không có một phương tiện nào khác. Vào thời điểm đó, Lu Yinghua dùng một phương pháp mới.
Cậu ta di chuyển lên nóc xe của Kuhoudzuka Mikihiko.
Đáp xuống từ trên trời như một chiếc lông vũ, vị thiếu chủ của gia tộc Kuhoudzuka hoàn toàn không hay biết gì khi anh ta vẫn nắm chặt vô lăng. Lu Yinghua hạ cánh không một tiếng động.
Và rồi cậu quý xuống nhẹ nhàng vỗ mui xe bằng lòng bàn tay.
Chỉ có thế, tất cả cửa kính chiếc xe vở tan—kính chắn gió, hai bên và phía sau. Cú chạm nhẹ nhàng bằng bàn tay có thể phá vỡ tất cả cửa sổ mà không đẻ lại chút dấu vết nào trên nóc. Một điều kỳ diệu được mang lại từ chưởng pháp của Lu Yinghua.
Biến cố bất ngờ ép Kuhoudzuka Mikihiko phải nhấn phanh.
Dừng xe, anh ta ra khỏi chỗ ngồi và kiểm tra xung quanh.
“Thiếu chủ của Kuhoudzuka, hân hạnh lần đầu gặp mặt. Tôi đã biết tên anh, thế nên cho phép tôi tự giới thiệu.”
Lu yinghua nhảy qua đầu mục tiêu và đáp xuống mặt đường nhựa.
Cậu ra không gây ra chút âm thanh nào, cho dù là tạp âm trong không khí.
“--Lu Yinghua. Nhưng mà, anh không cần phải nhớ đâu, vì anh sẽ quên ngay thôi.”
“… Tôi đã từng nghe về chưởng pháp mạnh mẽ gắn liền với cái tên này.”
Quý ông Của Kuhoudzuka lẩm bẩm một mình trong khi duỗi tay vào trong xe để lấy thanh kiếm gỗ.
Heh. Lu Yinghua cười. Cậu ta tỏ ra ngạc nhiên bởi phản ứng của người kia. Lúc đó, Mikihiko đột nhiên đâm tới bằng thanh kiếm gỗ. Nhắm vào phần bụng, không có chút nhân từ nào.
Một người không nên mất chủ động vì những điều vô nghĩa.
Lu Yinghua tiếp tục cười trong khi đối mặt với sự phản kháng bất ngờ của mục tiêu.
Vẫn thái độ đó, cậu ta dùng tay chặt vào thanh kiếm gỗ đang tiến gần đến bụng mình, cắt đứt ¼ chiều dài của nó. Nhìn thanh kiếm gỗ biến thanh một que củi, Kuhoudzuka Mikihiko bị sốc.
“Thật chậm, quá chậm. Sự phản công của anh chậm như một thằng khờ cục mịch. Thật không đáng để sử dụng đôi bàn tay này.”
Lu Yinghua tùy tiện tới gần, bước chân từ tốn như một chú bò(? :o).
Tuy nhiên, khoảng cách với quý ngài của Kuhoudzuka dễ dàng bị rút ngắn.
Bốp! Vị thiếu chủ ất ơ của Lữ gia gõ nhẹ lên trán đối thủ bằng đầu ngón tay.
Một đòn tấn công bằng ngón giữa, nói cách khác, là cú búng vào trán. Chỉ có thế, và Kuhoudzuka Mikihiko ngã gục xuống bất tỉnh.
Khi Lu Yinghua nhìn xuống mục tiêu đã ngất đi, một thiếu nữ đáp xuống từ bầu trời.
Asherah, mỹ nhân nhỏ tuổi tà ác. Không giống như thiếu niên phải liên lục nhảy để truy đuổi, cô ta dùng kỹ thuật bay lượn của phù thủy và thật sự đã bay đến đây.
“Xem ra việc chuẩn bị đã hoàn thành. Giờ thì trái tim và trí óc người đàn ông này thuộc về ta.”
Ả phù thủy tiếp cận Kuhoudzuka Mikihiko đã ngã gục.
“Loại phép thuật trí óc này rất khó phải không? Cô chắc chắn mình sẽ không phạm sai lầm chứ?”
“Hmph, một khi ta sử dụng sức mạnh ma thuật của mình, nó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản thôi. Đừng coi thường ta.”
Bị Asherah trừng, Lu Yinghua chỉ nhún vai.
“Dù sao, đây không phải chuyên môn của tôi, tôi để nó lại cho Tỷ. Kết thúc nhanh lên, và bắt đầu giai đoạn tiếp theo.”
“Được rồi, thứ [Thép] mà anh chàng này đang bảo vệ, có lẽ là tử địch của sư phụ ngươi – một [Dị Thần].”
Asherah nhìn người đàn ông bất tỉnh trên mặt đất.
“Anh hùng được thờ cúng trong từ một thời đại hiếm thấy, chiếc chìa khóa phong ấn [Cũi] (Stable), để chúng ta dùng anh chàng này thực hiện mục đích nào. Lu Yinghua, nhanh lên và gửi tin vui này cho Giáo Chủ đi.”
Part 5
Ngày hôm sau chuyến thăm dinh thự của Sayanomiya.
Giờ ăn trưa trên sân thượng khu trường phổ thông Jounan, những khuôn mặt quen thuộc đã tập hợp.
Godou, Erica, Liliana, Yuri, cả 4 người họ đều liên quan đến những đoàn thể kỳ dị và bí ẩn hay những ngôi đền thần bí, nên họ thường xuyên gặp nhau ngoài trường học. Mặt khác, họ cũng có thể tách riêng sau giờ tan trường và làm việc của mình, đơn giản sau một lời chào.
Tuy nhiên, 4 người luôn luôn tập trung tại đây ăn trưa hàng ngày. (Căn tin nếu trời mưa)
Không cần bất cứ thỏa thuận nào, nó như là việc đương nhiên phải làm mỗi ngày.
Cũng phải nói thêm là, Shizuka, em gái Godou, người đang học tại khu trường trung học, cũng thường xuyên đến đây, nhưng không phải mỗi ngày đều thế. Dù trong cùng một học viện, chúng vẫn là 2 tòa nhà khác nhau, vì thế cô bé chỉ đến đây khi cảm thấy phiền phải mua bánh mì ở cửa hàng ăn nhanh.
Hôm nay Shizuka không có mặt, nên họ có thể thảo luận những đề tài xa hơn bình thường.
“Hmm--? Tên ghét phái nữ đó đã đến Nhật sao?”
Nghe về tên Lu nào đó từ Godou, Erica mở to mắt.
“Ghét phụ nữ?”
“Đúng thế, biểu hiện bên ngoài thì rất nổi tiếng với các quý cô, nhưng hắn bị trầm cảm và ngoan cố dị thường. Tên đó đặc biệt không thích những cô gái tài năng và xinh đẹp, và em là một trong những người hắn ghét cay ghét đắng.”
Bất cứ khi nào Erica miêu tả bản thân mình là một người xinh đẹp và mạnh mẽ, cô chắc chắn có một lý do tốt để chứng minh.
“Sau này, khi có nhiều cơ hội nói chuyện với tên đó, em nhận ra có vẻ như tồn tại một người phụ nữ cực kỳ mạnh và bạo lực bên cạnh hắn. Đó dường như là lý do tạo nên loại mâu thuẫn kỳ quặc đó, hay cũng có thể do một loại ám ảnh thời thơ ấu chăng.”
“… Nói cách khác, đó là một tên siêu dị.”
Erica gật đầu đồng ý với kết luận của Godou.
“Một tên siêu dị, nhưng cũng là một quỷ tài, người có khả năng võ thuật thậm chí mạnh hơn cả Sir Salvatore. Một ngày nào đó, hắn ta sẽ để lại danh tiếng giống như Mozart hay Da Vinci.”
“Thậm chí tuyệt hơn cả thằng ngốc kia… Không thể nào?”
Godou không thể không hỏi cho rõ. Anh đã có từng một lần dùng thân mình thử nghiệm kiếm thuật bất phàm của Salvatore Dini, nên điều Erica vừa nói thật khó mà tin được.
“Trong giới hạn của tài năng thiên bẩm, không có gì phải nghi ngờ cả. Em đã nói mãi rồi mà đúng không? Sir Salvatore chỉ có thần kỹ về kiếm. Trước khi trở thành một Campione, thân thể ngài ấy thậm chí không thể tích trữ ma lực. Cái chúng ta gọi là ma lực, cũng được biết đến như ‘khí’ của Trung Quốc. Anh có hiểu thế nghĩa là gì không?”
Nghe câu hỏi của Erica, Godou ngay lập tức nghĩ về ‘võ thuật = kung fu = khí = khí công.’
Hơn nữa, ma lực giống như nhiên liệu cho phép thuật và quyền năng. So sánh với một pháp sư thông thường, thân thể một Campione chứa ma lực gấp vài trăm lần. Godou đã từng nghe nói thế trước đây.
“Đúng thế. Thường được biết đến như khí công, võ sĩ Trung Quốc gọi nó là nội công. Một cao thủ nội công sẽ có thân thể được bao quanh bởi ma lực mạnh mẽ. Ngoài việc áp dụng cho ma thuật hay Đạo thuật, cũng có thể sử dụng nó cho những kỹ năng thần bí của võ thuật.”
Giống như một chiến binh trong RPG có thể dùng MP để tung tuyệt chiêu? Godou nhớ tới những trò chơi Shizuka đã chơi và cố tưởng tượng.
“Vì vậy nếu không có đẳng cấp nội công tương ứng với sự tinh thông kiếm kỹ và không thủ kỹ, một người không thể học được hầu hết các kỹ thuật cao cấp thần bí của võ thuật. Kiếm thuật của các kị sĩ theo đuổi cùng một khái niệm như thế, kiếm kĩ và ma lực cùng phải rèn luyện một lúc. Còn tài năng của ngài ấy lại nằm ở duy nhất một phía, Sir Salvatore chỉ có thể miêu tả như một quái tài.”
Một quái tài, chủ nhân của thanh quỷ kiếm, kẻ xa rời khỏi tiêu chuẩn thông thường.
Godou hoàn toàn đồng ý, nó rất thích hợp để miêu tả tên đó.
“Hãy tránh đối đầu với tên đó nhiều nhất có thể. Xét sâu về sức mạnh hay tính cơ động, em có lẽ giỏi hơn… Tuy nhiên, một cú va chạm bạo lực trực tiếp chắc chắn rất khó xảy ra khi đấu với hắn.”
Erica nói với biểu hiện hơi khó chịu. Đương nhiên thôi. [Xích Quỷ] có thể sử dụng trí tuệ và sở trường trong chiến lược chiến đấu. Chỉ cần cô ấy muốn, cô sẽ tàn nhẫn tập trung vào điểm yếu của kẻ thù, hành động như một kẻ xấu xa xảo quyệt vì giành chiến thắng cuối cùng. Thế nhưng, cô về bản chất vẫn là một kị sĩ, người thích những cuộc tấn công chính diện và trực tiếp.
Chiến thắng một trận đấu ngay thẳng là phần thưởng chân chính trên chiến trường. Sẽ rất khó khăn khi xung đột ngay mặt với những kẻ tôn trọng mỹ đức này, điều có nghĩa là vì mục đích chiến thắng, cô có thể sẽ phải vớt bỏ niềm kiêu hãnh của mình.
“Mà thôi, nhanh lên và bắt đầu bữa trưa nào—Ah, Yuri có vẻ đã đem vài thứ hay ho cho hôm nay này.”
Vứt những chủ đề khó chịu sang một bên, Erica nhìn vào bữa trưa hôm nay.
“Ah, vâng. Nếu muốn, mọi người cứ nếm thử.”
Yuri mở chiếc hộp bento chứa cơm cá trê ra.
Một hộp bento khác được xếp đầy trứng chiên, cây ngưu bàng hầm, gà kho kiểu Chizuken, teriyaki cá thu, cải bắp ngâm, vv, trong khi cái bình còn lại là súp miso tảo biển đậu phụ.
Erica lấy ra một loạt đĩa điểm tâm Trung quốc, với bánh bao tôm, xíu mại gạch cua, và bánh bao gạo nếp có nhân thịt lợn và hạt dẻ. Liếc mắt thôi là đủ biết chúng được làm bởi cô nàng phụ tá kiêm hầu gái Arianna. Mặc dù hơi đáng tiếc là nó đã nguội, nhưng có vẻ vẫn rất ngon miệng.
Và Godou quyết định tạ ơn trời vì không có món hầm xuất hiện.
“Mariya Yuri, có chuyện gì với cô vậy? Giống như Erica nói, bữa trưa cô mang gần đây trở nên đặc biệt thịnh soạn?”
Nhận chiếc cốc giấy chứa súp miso từ Yuri, Liliana hỏi với giọng hồ nghi.
“Vấn đề của Hikari đã làm phiền mọi người thời gian gần đây, nên mình nghĩ mình cần hơi chút báo đáp thiện ý ấy…”
Nàng Hime-Miko mỹ lệ ngượng ngùng trả lời. Do sự gia tăng của số người tham dự làm cơm trưa, mọi người gần đây đã mang ít đồ hơn. Kể cả nếu Yuri không chuẩn bị thêm vì Hikari, thì sô món cô ấy mang vẫn cực kỳ nhiều.
“Đừng để ý. Bảo vệ những cô gái thân cận với mình là trách nhiệm của một vị vua, loại chuyện này là hoàn toàn bình thường… Tôi không nghĩ là có gì phiền phức đâu.”
“Ừ, mình hiểu rồi.”
Liliana nói trong khi gắp một miếng trứng chiên thật lớn, còn Yuri thì vẫn còn xấu hổ.
Lam kị sĩ có mái tóc bạc rất tỉnh táo và điềm tĩnh. Loại tuyên bố như trên chứa đầy phong cách độc quyền của cô, và hành động ấy chỉ có thể là của ai đó được giao phó cho nhiều loại trọng trách.
Kể từ cuộc cá cược hôm qua, loại cảm giác này đã tồn tại.
Cứ như là trong khi chờ đợi bước tiếp theo, lặng lẽ tích súc lực lượng—
Godou quay đầu sang bên và nhìn vào Erica. Kị sĩ đỏ có mái tóc vàng đang chằm chằm vào người bạn cũ kiêm đối thủ bằng đôi mắt ngờ vực, cứ như khi lưỡng lự trước một loài động vật, kinh ngạc đoán nó chỉ là một loại thú hiếm hay một con hung thú… kiểu như thế.
Vào lúc ấy, có thứ gì đó rung động giữa chỗ đồ đạc của Yuri.
Bên cạnh túi đựng hộp bento, chiếc điện thoại di dộng đang đổ chuông.
“Xin lỗi, đừng để ý mình, mọi người cứ tiếp tục và ăn trước đi.”
Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, Yuri lễ phép đứng dậy. Rời đi nơi mọ người tập trung, cô nghe điện trong một góc sân thượng.
“Kusanagi Godou, tôi cũng chuẩn bị điểm tâm cho hôm nay. Cảm ơn vì lời khen ngợi về chiếc bánh lần trước, tôi đã cô gắng thử một vài kiểu mới, xin hãy dùng nó với chút mứt.”
Liliana bất ngờ mở một hộp bento ra, 1 cái bánh phô mai được xếp gọn gàng trong đó. Bên cạnh là một lọ nhỏ đựng mứt màu cam. Nếu là cô ấy, thì có lẽ đều là đồ tự làm.
“Thật hiếm có, Lily, cậu thường chỉ dính với những món chính cho bữa trưa.”
Erica thường thích thú nói với kiểu tế nhị và thâm ảo, nhưng lần này cô ấy trực tiếp hơn, và thậm chí mang theo biểu hiện nghi ngờ.
Liliana có những ưu tiên trong nấu nướng đúng như Erica mô tả, chủ yếu là do cô ấy luôn muốn là người chủ đạo trong bàn ăn trưa, và trong tiềm thức quyết định làm món chính.
“Chỉ chuẩn bị đồ ăn làm mọi người no thì quá bình thường, sẽ rất tốt khi thỉnh thoảng làm gì đó như thế này… Chắc chắn là cái loại tư tưởng này, một người như cô không bao giờ có thể hiểu và cảm nhận được.”
Vị kị sĩ tóc bạc nói một cách bình tĩnh, dù lời cô nói kết thúc với một đánh giá gay gắt.
… Trên thực tế, dù không đạt tới mức tuyệt đối như Erica, Liliana cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu không phải thế, cặp đôi đỏ và xanh này sao có thể trở thành kình địch của nhau được. Nhưng dù sự thật là như vậy, việc mà Liliana ấp ủ ý niệm nào đó, rất giống như những việc xảy ra ngày hôm qua đã thúc đẩy sự thay đổi của cô?
“Chuyện gì xảy ra hôm nay thế Lily? Cậu trông hơi khác bình thường?”
Cuối cùng, Erica đã hỏi một cách trực tiếp.
“Không có gì bất thường cả… Chỉ là tôi đã quyết tâm, việc trở thành một kị sĩ đứng đầu phục vụ bên Kusanagi Godou, được ngài ấy và những người cạnh bên công nhận sắp xảy ra, nên tôi phải cư xử và suy nghĩ theo kiểu phù hợp với địa vị và trách nhiệm đó.”
Câu trả lời của Liliana rất nghiêm túc, và giọng cô tràn ngập sự kiên quyết mạnh mẽ.
“Vì thế Erica, đối với những hành động cám dỗ của cô, tôi có thể mắt nhắm mắt mở. Một người có trọng trách không thể ghen tị với kẻ chỉ là tình nhân. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là những việc cô làm không có ảnh hưởng xấu với lịch trình Kusanagi Godou.”
Lời tuyên bố với thái độ cao ngạo, làm Erica hung ác trừng mắt nhìn cô.
“Ah? Nói cách khác, cậu sẽ rất nhanh sẽ trở thành người được Godou tin cậy nhất?”
“Trong khoảng một tháng—đúng không, Kusanagi Godou?”
Liliana liếc trộm Godou, cô có tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng.
Đúng, nhưng không phải thật sự như thế. Bất kể ra sao, với những điều kiện đó, Godou chắc chắn mình sẽ không thua.
“Xem ra có vài loại hiệp nghị bí mật nhỉ? Nhưng đối với người sẽ trở thành thủ lĩnh kị sĩ và người yêu, chỉ có sức mạnh và ma thuật thì không đủ. Điều quan trọng là phải có năng lực khuyên bảo (can gián?) đức vua, phải có trí tuệ và chiến lược, khả năng ngoại giao, nghệ thuật giao tiếp và đàm phán… Cậu có thể làm tất cả những điều đó không Lily?”
Một nụ cười vô cùng tao nhã xuất hiện trên môi Erica khi cô hỏi, có lẽ là vị mỹ nhân bên cạnh đã làm tinh thần chiến đấu của cô bốc cháy lên. Cách cư xử tinh tế xứng danh [Xích Quỷ].
“Tôi thừa nhận cái đầu nhỏ của cô rất thông minh, nhưng coi nó là tài năng để làm cố vấn của đức vua, thì không phải là khoe khoang khoác loác quá rồi sao? Niềm tin mới là quan trọng nhất giữa vua và kị sĩ. Trong lĩnh vực này, tôi sẽ ngăn ngừa trái tim chân thành của ngài ấy bị ai đó trộm đi.”
Liliana cực kỳ bình tĩnh. Trong một cuộc thảo luận nghiêm túc, Erica sẽ giành chiến thắng, nhưng sự phát triển như hiện nay là chưa từng có.
“Nếu cậu nói thế, hãy cho tớ thấy năng lực của một thủ tịch kị sĩ từ cậu đi… Về vần đề hiện nay là việc Lu Yinghua đến Nhật, quan điểm của cậu là gì?”
“Oh, ý cô là vấn đề về đệ tử thân truyền của Giáo Chủ Luo Hao.”
Liliana nhẹ gật đầu với câu hỏi thú vị của Erica.
“Tốt thôi, dù là một phản ứng không có gì đặc biệt, tôi nghĩ đặt tình trạng báo động là quan trọng nhất. Có khả năng là vị Giáo Chủ ma quỷ đó đang kế hoạch cho một cuộc bạo động tại Nhật, và gởi đệ tử của mình đến đây.”
“Đúng thế, giống như Marquis Voban. Nên tốt nhất là nên chuẩn bị trước.”
Erica đáp lại giả thuyết bất ngờ của Liliana.
“Khả năng của việc này là gần như không thể. Tuy nhiên, sau 6 tháng qua, tôi cuối cùng đã nhận ra. Campione luôn luôn đốt mọi đốm lửa quanh mình lên thành những đợt hỏa hoạn khủng khiếp. Godou là loại này, và cả Voban, Sir Salvatore hay Giáo Chủ Luo Hao cũng không thể ngoại lệ.”
“Điều này không sai, tất cả họ đều có tiếng là có thể tạo ra rắc rối từ không khí.”
Lời tiên đoán của 2 kị sĩ na ná như ảo tưởng của dân M (nghiện bị hành hạ), và Godou chỉ đơn giản bỏ qua suy đoán không tưởng của họ.
Nhân tiện, đừng có gộp tôi chung với nhóm người đó theo kiểu đương nhiên như thế.
“Dù sao thì, trọng tâm vấn đề nằm ở Giáo Chủ Luo Hao, người mà bề ngoài và cá tính hoàn toàn không rõ, cũng như loại thần tính cô ấy tìm được trong quá khứ. Erica, cô đã tưng ở Hồng Kông, có thể cho tôi biết thông tin cô có về cô ta không?”
“Thông tin về mặt này của Giáo Chủ, tất cả bị giới hạn trong vòng tròn người Trung Quốc và thậm chí còn được bảo hộ hơn cả bí mật của chính họ. Có tin đồn là tín đồ của giáo phái này bị bắt phải tự làm mù mắt nếu thấy con người cô ta, và cắt tai nếu nghe được cô ta nói.”
Khi cuộc nói chuyện phát triển tới chỗ này, Yuri trở lại từ cuộc điện thoại.
“Godou-san, mình thực sự cảm tạ cậu vì điều này.”
Yuri đột nhiên bày tỏ lòng biết ơn làm Godou khó hiểu, chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Cuộc gọi vừa nãy đến từ Amakasu-san. Hôm qua, Godou-san đã đề nghị một cuộc thử nghiệm tạm thời tại Saitenguu, và gia tộc Kuhoudzuka đã đồng ý.”
“Uh, thật sao? Họ có nói chúng ta phải chờ không?”
“Dù chưa từng có tiền lệ, nhưng đây cuối cùng là đề nghị của một vị vua, nên họ chỉ có thể đồng ý. Họ nói chúng ta có thể đến Nikkou bất cứ lúc nào khi có thể.”
Yuri cúi đầu một cách lễ phép, phương pháp giáo dục xuất sắc từ thời thơ ấu được thể hiện với tất cả mọi người, như một Yamato Nadeshiko thực thụ.
“Cậu đã sử dụng sức mạnh của cậu vì lợi ích của em gái mình, thực sự rất cảm kích. Làm chị gái, hãy để mình bày tỏ lòng biết ơn ấy.”
“Không cần đâu mà, mình cũng có làm gì đâu.”
“Tất nhiên, mình cũng sẽ làm thế với Kaoru, người đứng ra đàm phán, nhưng đầu tiên phải là Godou-san mới được.”
Yuri nói với nụ cười điềm tĩnh và duyên dáng. Do dáng điệu tao nhã và lễ phép ấy, thật khó mà mích lòng cho được. Nếu Godou còn từ chối, anh cảm thấy mình sẽ là một người vô lý mất. Cười gượng gạo, Godou gật gật đầu.
“Thế, vấn đề của Mariya Hikari đã được giải quyết. Tôi phải nói là điều đó thật tuyệt vời.”
Liliana tổng kết.
Godou đột nhiên có một ý nghĩ. Người thủ lĩnh (giả định) của nhóm này là Kusanagi Godou, trong khi người nhận lệnh trực tiếp từ anh là Erica Blandelli. Đây là vai trò đã luôn được định sẵn.
Giờ đây Liliana muốn chen vào vị trí đó, cuối cùng thì là một ý tưởng tốt hay không đây?
“Đúng rồi, Yuri, đã hẹn ngày cho cuộc thử nghiệm chưa?”
Erica đột nhiên hỏi.
“Ừ, cuối tuần này tình cờ là một kỳ nghỉ 3 ngày, nên đó sẽ là ngày hẹn.”
“Oh, mình tin là Yuri sẽ đi cùng?”
“Tất nhiên, mình là chị gái của con bé, và cũng là một Hime-Miko… Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi khó hiểu của Erica làm Yuri bối rối.
“Thế thì mình có một đề nghị. Em gái Yuri thì cũng là em gái của Godou—cũng như của chúng mình. Thế nên, sao mọi người không đi cùng nhau?”
“Em nói gì thế?”
“Godou, chỉ với câu trả lời của Ủy Ban, không có nghĩa là trách nhiệm của anh đã kết thúc. Anh phải hoàn thành nghĩ vụ và bảo vệ Hikari đến cuối cùng. Nếu đứa trẻ đó phải nhận sự đối xử không công bằng, thì anh sẽ làm gì?”
Những điều [Xích Quỷ] nói không sai, nhưng khóe môi cô lộ ra một nụ cười định liệu trước, và con mắt cô lóe lên như một đứa trẻ tinh quái.
“Thực ra em cũng có vài chuyện muốn điều tra, hơn nữa có những địa điểm thăm quan và danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở quanh ngôi đền đó. Một thời điểm hoàn hảo, chúng ta cùng đi đến đó nào.”
Godou thở dài. Khi cô ấy nói được một nửa, anh đã nhận ra mục đích thật sự của cô.
Erica đã chỉ ra một điểm quan trọng về việc thực hiện toàn bộ trách nhiệm, thứ làm Godou nhớ lại điều Sayanomiya Kaoru đã đề cập. Thánh vương không chắc là một tồn tại có thể tin cậy.
Và mặc dù đã bị phong ấn, nhưng khi mà đó là một [Dị Thần]—
Godou đã quyết định chuyến đi đến Nikkou.
Công viên quốc gia Nikkou rất rộng lớn và không chỉ nằm trong quận Togichi mà còn cả quận Gunma và Fukushima nữa.
Và nhắc đến Nikkou, tất nhiên sẽ có Toushouguu, đền Futarasan, núi Nikkou của Rinnouji cũng như khu vực quanh Okunikkou. Càng khỏi phải nói những cảnh đẹp như Nantaisan, hồ Chuuzenji hay Senjougahara.
Saitenguu là ngôi đền được xây tại 1 góc núi Nikkou.
So với sự lộng lẫy của đền Toushouguu và Futarasan ở phía tây, nó là một thánh địa hoàn toàn cách biệt với những điểm du lịch thông thường.
Trong khu vực đó, Kuhoudzuka Mikihiko đang gọi điện với bộ quần áo của đền thờ trên người.
“Kusanagi-sama thậm chí sẽ đích thân đến đây? Tất nhiên chúng tôi cực kỳ vinh hạnh. Đúng thế, vâng, xin gửi lời chào mừng của tôi tới Hikari-san…”
Một thiếu niên và thiếu nữ đang lắng nghe phía sau anh ta, họ là Lu Yinghua và Asherah.
“Thật tuyệt, từ kiểu nói chuyện này thì không ai có thể nói là anh ta bị Tỷ điều khiển cả.”
“Tất nhiên, ta là người đứng tại đỉnh cao của các phù thủy mà.”
Thiếu nữ đáp lại lời ca ngợi ấy một cách bình thản.
Cô ta nhìn vào Kugoudzuka như một con rối đã chơi chán.
“Vấn đề duy nhất là, không chỉ cô nàng miko sẽ trở thành chìa khóa, mà còn cả Kusanagi Godou—vua của đất nước này cũng sẽ tới, hơi rắc rối rồi đó.”
Đôi tai của Lu Yinghua không chỉ nghe lời của Kuhoudzuka Mikihiko nói, mà thậm chí còn cả thanh âm từ phía bên kia điện thoại. Một giọng nói dễ nghe, hơi cao so với giọng nam, nhưng lại hơi trầm so với giọng nữ…
“Hmph, cứ để hắn tới nếu dám. Ta có thể liều với John Pluto Smith, thì một thằng nhóc thậm chí mới trở thành Campione chưa tới một năm, chỉ là một mẩu bánh nhỏ thôi.”
“Tôi rõ rồi, lý do Tỷ thua ở Los Angeles, cuối cùng tôi đã hiểu.”
Lu Yinghua chế nhạo phù thủy có đôi mắt quỷ dữ đang tràn ngập chiến ý.
“… Khốn nạn.”
“Tỷ không hiểu những tồn tại phiền phức mang danh vua thực sự là ai. Kinh nghiệm không có nghĩa lý gì với họ. ngay thời điểm họ chiếm đoạt được quyền năng của một vị thần, lúc trước khi trở thành một Campione, họ đã là một thực thể siêu việt. Dù Tỷ hay tôi đều là bậc thầy trong lĩnh vự của mình, thì một vị vua yếu nhất cũng hơn xa chúng ta.”
Lu Yinghua miêu tả về Campione với ánh mắt chán nản.
“Họ không phải là người có thể bị đánh bại bởi những thứ kiểu kỹ thuật, ma pháp, chiến lược hay bẫy rập. Kể cả dù cho năng lực võ thuật của tôi rõ ràng mạnh hơn 5 trong số 7 vị vua, tôi cũng không dám tranh đấu trong một cuộc chạm trán chính diện. Những người như họ luôn tìm kiếm một ‘con đường chiến thắng’ bất kể đối thủ họ đối mặt là ai. Cho dù có một tài năng hiếm có, hay hàng trăm năm rèn luyện, mọi thứ đều không đáng kể đôi với họ. Đó là lý do tại sao họ được gọi là những vị vua.”
Thiếu niên đã dành 10 trong 14 năm cuộc đời mình ỏ cùng với sư phụ, ủ rũ nói.
“Để các vị vua giải quyết với nhau là phương hướng hành động tốt nhất. Chúng ta chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ của mình thôi.”
“Rồi… Ngươi gọi cho sư phụ mình chưa?”
Kẻ xấu xa nhất, người đã đạt tới đỉnh điểm của võ thuật, vị Campione luôn tìm kiếm thất bại mà chẳng thể thành công.
Lu Yinghua gật đầu.
“Đó là cần thiết. Nói là nếu ngài ấy không xuất hiện, kế hoạch sẽ bị trở ngại. Thuyết phục ngài ấy với tất cả những gì ngươi có thể, và rồi kính cẩn chào mừng ngài giá lâm thôi. Sau cùng thì, sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ tới vì mục đích hội ngộ với thánh vương thôi. Tới sớm sẽ tốt hơn là muộn… Đó là điều ta nghĩ…”
Nhớ lại sự vô lý của sư phụ mình, người thiếu niên mạnh mẽ chỉ có thể thở dài.
“Mặt khác nếu chúng ta gặp thất bại, tôi không thể tưởng tượng kiểu trừng phạt tồi tệ nào có thể xảy ra—tôi không dám nghĩ về điều đó. Chúng ta tốt nhất nên đi trước và mời sư phụ tôi – kẻ cực lười ra ngoài thôi. Cũng còn tốt hơn là chịu vài cú đấm đau và bị xử tại chỗ...”
Hướng về thánh địa của ngôi đền Viễn Đông, các diễn viên đang hội tụ tới vũ đài đó.
Sẽ mất vài ngày trước khi họ tập trung tại đây. Thời gian đó, như khoảng lặng trước cơn giông bão.