Part 1
Thạch Hầu ở trong lán ngựa tại Trung Giới đang lẳng lặng chờ đợi giây phút tái sinh.
Hiện tại, kẻ ở đây vẫn đang là Thánh Hầu Vương, địa vị là [Bật Mã Ôn].
Chân danh đã từng chấn động trên trời dưới đất trong quá khứ chưa thể lấy lại, nhưng quyền năng của ông ta cũng trở về được vài phần, và vùng ngực đã biến lại thành thân thể bình thường. Vị thần khỉ rồi sẽ lại một lần nữa sống lại từ thân thạch hầu.
Hai tay cũng hồi phục rồi, vậy thì –
Cử động tay trái một chút, ông ta để nó lên vai, không có khó khăn gì.
Tùy tiện nhổ vài sợi lông màu vàng kim, Thánh Hầu Vương vung chúng lên không trung.
Hơn chục sợi lông biến thành mười mấy con khỉ nhỏ.
Cho dù chỉ là những đứa nhỏ yếu đuối, cho chúng tham gia vào trò chơi trốn tìm có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Ngay lập tức được ra lệnh truy đuổi những miko đang chạy trốn, toàn bộ lũ khỉ con chạy ra bên ngoài chuồng ngựa.
Mục tiêu – các miko đã bị sát thần giả mang ra ngoài kết giới.
Nhưng vị thần khỉ không làm [Bật Mã Ôn] một cách vô ích, ông ta biết rõ có 1 hay 2 con đường ra khỏi tòa thành này.
Nếu chính ông ta đi qua đó, phép thuật trói buộc của [Bật Mã Ôn] sẽ được kích hoạt. Nhưng một khi là những chú khỉ chỉ là thần sứ kia, thì chúng có thể đi qua mà không gặp khó khăn gì. Tương tự với việc một cái lưới đánh cá lớn chẳng thể giữ nổi những con cá bé nhỏ, Chú thuật phong ấn thần linh không nhốt được thánh thú hay thần sứ.
“… A ha, kẻ nào đang quan sát ta từ xa đây?”
Thạch hầu nhận ra có kẻ nào đó đang nhìn trộm mình. Vì để đối phương nghe thấy, ông ta cố tình nói rất to.
“Đã thật lâu không có ai lén lút như thế rồi, các ngươi có lẽ sẽ không cản đường ta đâu nhỉ? Cứ ngồi mút ngón tay mà chờ đợi đi. Gì chứ? Ta không nhỏ nhen đến mức tìm các ngươi trả thù đâu. Chỉ cần đừng làm điều gì kỳ quái, thì ta chẳng muốn quản đến các ngươi.”
Ông ta vui vui vẻ vẻ cười.
Với những kẻ đã dùng [Bật Mã Ôn] phong ấn và lợi dụng mình trong quá khứ.
………..
Seishuuin Ena đột nhiên đến thăm, đúng vào buổi chiều ngày hôm nay.
“Mình bảo này Ena, cậu biết rõ lập trường của mình chứ?”
“Đương nhiên là mình hiểu, chính vì thế mình mới tới đây. Kaoru, nhờ cậu đấy, có thể bỏ lệnh cấm túc của Ena được không?”
Địa điểm là tại dinh thự nhà Sayanomiya tại vùng 3 đặc khu Chiyoda của Tokyo.
Cuộc đối thoại được thực hiện trong văn phòng.
“…Biết mình đang bị cấm túc, mà còn dám công khai đi ra ngoài…”
Ena phản bác lời quở trách của Sayanomiya Kaoru.
“Ena không hề công khai, mà là lén lút từ nhà trốn ra. Trên đường đến đây, mình còn luôn đề phòng xem có bị ninja theo dõi không nữa.”
Sau sự kiện Ama no Murakumo no Tsurugi, vị thủ lĩnh Hime-Miko này luôn ở trong gia tộc. Hôm nay, mái tóc dài đen huyền óng ả của cô trông càng có vẻ mượt mà hơn, và rõ ràng là không cần phải đến trường, cô ấy lại vẫn mặc đồng phục học sinh. Rất có thể là do lười chọn quần áo khi ra ngoài.
Ngoài ra, nhà Seishuuin nằm ở Chichibu quận Saitama.
“Nếu như gọi điện thoại để nhờ người khác thì quá không lễ phép, nên Ena đã trực tiếp đến đây thương lượng.”
“Phải nói đúng là phong cách của cậu… Chỉ có lý do đấy thôi à?”
“Để mình nghĩ xem….. Thuận tiện đi giải sầu nữa nhỉ? Cậu biết mà, bị nhốt một mình trong nhà chán lắm ý.”
“Là do cậu làm sai, nên tất nhiên phải gánh toàn bộ trách nhiệm chứ sao.”
Người luôn thích thú quan sát mọi việc phát triển như Kaoru, lại khó được mà nói ra một câu nghiêm túc khác hẳn mình thường ngày.
Nàng thủ lĩnh Hime-Miko kỳ quặc chưa từng có thỉnh thoảng sẽ cực kỳ liều lĩnh, nên Kaoru – một lãnh đạo của Ủy Ban phải hoàn thành trách nhiệm của mình, và nghiêm túc cảnh cáo cô nàng một chút.
Đối với con người thích giao thiệp và cá tính thoải mái như cô, đây chẳng phải là công việc vui vẻ gì.
“Mình nên báo cho nhà Seishuuin, để họ có thể làm tốt việc phòng bị.”
“Nếu Ena muốn, trừ khi Amakasu hoặc cấp sư phụ trong Shuto (thủ đô) ra tay, không ai có thể bắt được mình. Kaoru này, chúng ta khoan hãy nói tới vấn đề này, trở lại chuyện lúc nãy đi!”
“Không, Tuy mình rất bội phục việc cậu có thể chạy thoát ra ngoài, nhưng vẫn phải từ chối.”
Kaoru lạnh lùng đáp lại.
Cũng phải nói thêm là, Shuto là chỉ Shuto cổ lưu (Shuto Ancient Style), nơi rèn luyện võ nghệ cho Hime-Miko và các thành viên của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử. Sư phụ của cô ấy đang là người phụ trách dạy kiếm thuật ở đó.
“Chuyện này thì đành phiền cậu nghĩ cách thôi, Ena không sai biệt lắm phải đi ló mặt ở chỗ Kusanagi rồi, bà nhà mình đã nói thế này, ‘nếu đã như thế, thì nhanh chóng đi thân thiết với Bệ Hạ, và rồi có em bé luôn đi.’”
“Ah, có thể dễ dàng nói những lời như thế với cháu gái mình, không hổ danh là một anh thư.”
Vị nữ anh hùng này hiện là gia chủ của nhà Seishuuin. Chỉ có người bà như vậy, mới dạy ra được kiểu cháu gái thế này, Kaoru giờ đã hiểu rõ trong lòng.
“Thế nên mình mới nói, kiểu theo đuổi này hãy để sau đi. Xem xét tới cá tính của Kusanagi, nên làm thế tốt thì hơn đấy.”
“A, thật thế à? Không phải là Bệ Hạ rất thích các cô gái sao?”
“Chỉ cần không phải gay, hầu hết các thanh thiếu niên đều giống anh ta thôi. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình, Kusanagi rất nghiêm túc trong mối quan hệ nam nữ. Anh ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi đi chơi với lũ con trai.”
Người tự xưng là ‘người yêu’ của Kusanagi Godou, Erica Blandelli, là đại biểu của hiệp hội phép thuật Milan – Hồng Hắc Đồng Thập Tự. Thông tin này được truyền lan rộng rãi trong cộng đồng, là do những người phụ nữ bị anh ta hấp dẫn bắt đầu truyền ra.
Ngay từ đầu, UBBSLS cũng dùng loại ánh mắt này quan sát Kusanagi Godou, nhưng nay Kaoru và Amakasu đã nhìn nhận lại mọi chuyện, bởi vì anh ta không hề hám gái như trong tin đồn.
“Trừ chúng ta, những người khác rất dễ phán đoán sai lầm, nên mình không dám dễ dàng thanh minh, để họ không hiểu nhầm anh ta…. Mà, mọi hành động của đương sự đều góp phần chứng thực loại tin đồn này.”
Lời bổ sung cuối cùng làm Ena gật đầu một cách hài lòng.
“Kusanagi rất nam tính, đúng đúng, thế mới là phu quân của Ena.”
“Đối với kiểu đàn ông như anh ta, không nên quá vội vàng. Tốt hơn là nên từ từ tiến công, làm anh ta mất dần cảnh giác, rồi sau đó mạnh mẽ vượt qua giới hạn cuối cùng. Thế là xong thôi mà.”
“Nếu làm vậy thì sẽ bị Erica đoạt trước mất, cô ta đang cực kỳ tích cực mà.”
“Ena, sao cậu lại ngốc thế nhỉ, cho cô ta giành trước thì có làm sao nào.”
Kaoru thoải mái cười.
Tay ăn chơi luôn coi người cùng giới tính là mục tiêu này, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hiện thực không giống như trò chơi yêu đương mà Amakasu thích. Không phải là ái ân mặn nồng trong một hai tháng trời có thể sinh ra một mối tình vĩnh cữu. Cho dù có bị đoạt trước, chỉ cần cậu sau này đoạt lại là được rồi. Kể cả có kết hôn đi nữa, khiến họ ly hôn là xong đúng không nào?”
“Oa, phần trước thì không hiểu lắm, nhưng nửa sau thật phù hợp với phong cách của Kaoru đấy. Quá xấu xa!”
“Kakaka, không cần phải khen mình thế đâu… Mà này, cũng đến lúc phải nói đến trừng phạt khi phá lệnh cấm túc rồi nhỉ?”
“Kaoru là ma quỷ! Ác ma! Đồ hai mặt!”
Ena hét to một cách không hài lòng.
Đột nhiên, cô ấy biến sắc.
Là người có thể nghe thấy thanh âm vô định của các vị thần, Ena đang tỏ ra vô cùng nghiêm túc nhìn vào trần nhà của văn phòng, tập trung linh thính. Cùng cô ấy quen biết đã lâu, Kaoru nhận ra có lẽ đã phát sinh chuyện gì đó, nên chỉ ở một bên yên lặng nhìn.
“Này này…. Có chuyện gì à? Thật hiếm khi thấy bên đó chủ động gọi lên đấy.”
Ena lấy ra điện thoại áp vào bên tai.
Dùng chiếc di động đang tắt máy, cô ấy bắt đầu trò chuyện. Ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại – không, liên lạc, Kaoru đã đại khái hiểu được mọi việc. Đó là nhờ vào tài năng quan sát và trí tuệ sắc sảo của nàng Hime-Miko mặc nam trang này.
Nghe xong Ena báo cáo sau khi kết thúc cuộc gọi, cô ấy càng nắm chắc hơn.
Kaoru lấy điện thoại của mình ra, gọi cho người cấp dưới vừa được nhắc đến khi nãy.
“Xin chào, Amakasu-san. Chuyến công tác tới Nikkou thế nào? Thực ra tôi đoán có lẽ sẽ có chuyện rất phiền toái phát sinh, nên mới gọi điện cho anh.”
“Nếu là thế, Xin hãy nói cho tôi bí mật từ thiên lý nhãn của cô đi.”
Amakasu thừa nhận là đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, và trả lời như thế.
“Tôi cũng đang muốn gọi điện báo cáo cho cô, mọi chuyện ở đây lúc này như một đống hỗn độn ấy.”
Sau khoảng mười phút nghe thuộc hạ kể tóm tắt tình hình, Sayanomiya Kaoru đã nhận được tin tức về đột biến ở Nikkou. Lúc kết thúc, cô ấy thở dài thườn thượt.
“Quả nhiên không sai, Kusanagi-san đã mất tích rồi.”
“Quả nhiên không phải một từ tôi có thể bỏ qua, là nhờ Thiên lý nhãn của cô à?”
Lần này, sau khi nghe Kaoru nói xong, dùng điệu cười tùy tiện “Hahaha, đúng là…” để trả lời.
“Chính vì thế, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề an toàn ở bên anh, hiện nay tôi đang nghĩ xem chủ mưu của biến động lần này là ai. Amakasu-san, anh có ý kiến gì không?”
“Tôi vừa nhận định một kẻ hiềm nghi, và đã bắt đầu theo dõi, nhưng…”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nếu như bức ảnh tôi nhìn trên tư liệu là đúng, thì người đó chính là thiếu chủ của Lục gia Hồng Kông đấy.”
Người cấp dưới dùng một giọng nhàn nhã để than thở, và Kaoru chỉ có thể nhún nhún vai.
“Nếu thế, vị quý nhân của Trung quốc kia nên là kẻ chủ mưu chân chính nhỉ.”
“Đúng thế. Trong trường hợp không có chứng cứ, không ai muốn xét đến cô ta. Nếu thật là người này, thì phiền phức lớn đấy. Tôi sẽ tiếp tục lén điều tra, để sau lại nghĩ đối sách với xà thần vậy.”
“Hãy đi tìm Erica-san và Lilianna-san trước đã. Làm tốt nhé, tôi giao toàn quyền cho anh đấy.”
“Hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết chút sức mọn của mình.”
“Không không, với loại trường hợp này, anh nên nói là dù hi sinh tính mạng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, như một ninja ý.”
“Thế sao được, thủ tục xin bảo hiểm tai nạn lao động rắc rối lắm, hơn nữa tiền trợ cấp hi sinh vì nhiệm vụ cũng chẳng nhiều nhặn gì, an toàn là trên hết thôi.”
Chờ Kaoru gọi điện thoại xong, Ena mở miệng hỏi:
“Kaoru-san~~ Xin đấy, để Ena đến Nikkou đi, nhất định mình sẽ có ích mà.”
Thủ lĩnh Hime-Miko với thính lực xuất chúng nghe rõ từng lời của Amakasu.
Kaoru vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Không được, phủ quyết! Tuy mình có thể tạm thời bỏ lệnh cấm túc của cậu, nhưng cậu phải ngoan ngoãn ở bên cạnh mình mới được.”
“Vì sao!? Nếu mình làm viện quân, thì nhất định sẽ giúp được Bệ Hạ mà.”
“Cậu chỉ tính là chiến lực dự bị thôi. Vì đề phòng trường hợp nguy cấp, mình phải cẩn thận phán đoán thời cơ để cậu tham chiến.”
Cho dù không còn Ama no Murakumo no Tsurugi, Ena vẫn là sứ giả của thần.
Nếu như triệu hoán sức mạnh của vị thần bảo hộ Susanoo, cô ấy có thể khống chế gió bão mà không một ma thuật sư nào có khả năng sử dụng, tạo nên sức phá hoại khủng khiếp. Tuy không thể cùng một vị thần thật sự chiến đấu, nhưng với kiểu đối thủ như thuộc hạ của thần, thì sức mạnh đó quả là rất đáng sợ. Chính vì thế, không được để Ena tham gia vào những trận chiến vô vị nào đó.
“Đến lúc cần sức mạnh triệu hồi thần lực của cậu thì mình sẽ đưa cậu đến đó.”
“Nếu thế bây giờ mình đến đó chờ là được mà! Ena muốn trực tiếp đến bên cạnh Bệ Hạ để cổ vũ!”
“Chúng ta đương nhiên sẽ đến lân cận Nikkou chờ đợi, nhưng sẽ không quá gần. [Dị thần] sau khi xuất hiện, không ai biết sẽ gây nên tai họa như thế nào. Đầu tiên phải tỉnh táo quan sát đã.”
Kaoru bình tĩnh cảnh cáo Ena. Sau khi đem nhân viên phái đến đó, chưa biết chừng sẽ có động đất hoặc lũ lụt xảy ra.
Cho dù không là những hiện tượng đáng sợ như thế, chỉ cần mất liên lạc thôi cũng phiền phức rồi. Thế nên thận trọng làm việc mới là quan trọng nhất.
“Mặt khác, nếu sự kiện lần này được giải quyết, cuộc sống cấm túc của cậu sẽ được kết thúc. Nên, Ena này, trước tiên hãy đi theo mình quan sát mọi việc phát triển đã.”
Trầm tĩnh đưa ra những chỉ lệnh, không thể rối loạn trong khi nguy cấp. Tuy chính mình không có năng lực lấy Hime-Miko cầm kiếm làm át chủ bài mà sử dụng, nếu thế thì, làm sao để nghịch chuyển tình trạng này đây ---
== Part 2 == Erica và Lilianna đang ở bên trong Saitenguu.
Vài phút sau khi Leviathan bắt đầu chảy máu, Amakasu mới không nhanh không chậm đi đến nơi này.
“Hai vị quý cô, tách ra được một lúc rồi nhỉ, hai cô vẫn xinh đẹp như xưa.”
“Thật không giống lời anh thường nói, chẳng lẽ có tin xấu gì muốn thương lượng với chúng tôi à?”
Người thanh niên này vẫn bình tĩnh như thường ngày, Erica nhẹ nhàng cười với anh ta. Một đặc vụ sở trường ẩn thân thuật thuộc cổ lưu Nhật Bản đột nhiên xuất hiện đúng lúc này, chắc chắn không thể mong chờ có tin tức tốt.
“Đừng nói theo kiểu như tôi chỉ có thể mang lại tin tức không vui, thay vào đó nên nói là lúc này chúng ta đang cùng hội cùng thuyền.”
“Ôi trời, tôi chưa từng bảo Amakasu-san là kẻ địch bao giờ hén.”
“Hahaha, là thế à – chuyện này sau hãy nói, tôi có chuyện muốn báo cáo. Hiện tại, thiếu niên tên là Lu Yinghua đó, đang ở tại nội điện Okusha của Toushouguu để chờ ai đó. Có vẻ như hai cô không biết, chỗ đó cũng là thứ thường gọi là cửa của Trung Giới, vị chiến thần của [Thép] đang bị phong ấn tại đó.”
Nghe một loạt tin tức đó, Erica chỉ có thể cười khổ.
Anh ta trực tiếp nói trúng trọng điểm, đúng là một kẻ không thể coi thường, nhưng cũng cực kỳ đáng tin cậy trong tình trạng nguy cấp thế này.
“Amakasu Touma, loại tình báo quan trọng như thế nói với chúng tôi không sao à?”
Liliana nhẹ nhàng cảnh báo, và rồi Erica dùng ánh mắt báo hiệu cô ấy.
“Phải cố hết sức để giữa chúng ta không còn bí mật nữa, sau đó mới có thể cùng nhau giải quyết vấn đề.”
“Hóa ra là thế à. Ngoài ra, tôi đã nhận được thông tin về vị trí của Kusanagi-san từ sếp mình. Có nó, lợi ích từ việc cộng đồng chiến đấu của chúng ta sẽ tăng nhiều rồi.”
Amakasu nói cho họ thông tin trọng yếu nhất, nghe đến nó, Erica nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Tách ra chưa đến 2 tiếng mà anh ấy đã bay đến loại địa phương đó rồi, người yêu của mình rốt cục là làm người ta phải kinh ngạc hay tin cậy đây…”
“Nói cách khác, vì vài lý do không rõ nào đó, ngài ấy đã đi đến chỗ đó.”
Liliana lộ ra một biểu hiện tinh tế khó hiểu. Không chỉ vào Trung Giới, mà còn đi đến địa phương đó, Erica lại một lần nữa thấm sâu hiểu rõ sức sống kinh người của Kusanagi Godou.
“Thế, lần này chúng tôi sẽ chủ động tiến công. Xà thần đó có tên là Leviathan. Nguyên nhân của trận hỗn loạn lớn tại Los Angeles, một phù thủy, không, một thánh tổ lấy lại hình thái cổ xưa của mình, trở thành [Dị thần]. Kẻ ngấm ngầm trong bóng tối chắc hẳn là sư phụ của thiếu chủ Lục gia.”
“Haha, cái tên không dự liệu được nhưng lại cùng tưởng tượng giống nhau.”
“Anh vừa nói là vị thần của [Thép] đang ngủ say tại đó?”
Liliana nhìn chằm chằm vào cơn mưa máu mà thần rắn đang rải xuống.
“Leviathan ở đằng kia, giống như con mồi dụ vị thần [Thép] ra. Thân thể hấp hối của nó, là trạng thái của một tế phẩm.”
“Dùng từ Tế phẩm lúc này thật quá tinh diệu, thực tế đúng là như vậy.”
“Nội điện nơi phong ấn [Thép] có phép thuật tên là [Bật Mã Ôn]. Để giải trừ nó, cần có thần linh dạng long xà ở cạnh bên. Thế nhưng, ban đầu mọi người cũng chỉ cho là kẻ địch như thế xuất hiện mới có thể mở phong ấn, ai ngờ chỉ cần có tế phẩm xà thần này cũng đủ rồi”
Lời than thở của Amakasu đột nhiên bị cắt đứt.
Cánh cửa nội điện bất thình lình mở tung, từ bên trong đó tràn ra một luồng gió mạnh mẽ.
Một vị tuyệt thế giai nhân bay ra, như tiên nữ lơ lửng giữa trời.
Nàng tiên mặc đồ mỏng và nhẹ như lông vũ đó đứng trên không trung, nhìn xuống nhóm Erica, biểu hiện như đang nhìn vài con côn trùng, hoàn toàn không hứng thú. Từ trên thân cô ta, tỏa ra lượng ma lực vượt trội bất cứ ma thuật sư cao cấp nào.
Ngay lúc cô ta định bay đi, Erica hét lên.
“Xin đợi một chút, Luo Hao Giáo Chủ! Kusanagi Godou – chủ nhân của tôi đã làm sao rồi!?”
Câu nói này có tác dụng. Nàng tiên không bay tiếp nữa mà dừng tại giữa trời nghe cô ấy hỏi.
“Lần này ta đặc cách trả lời ngươi, cô gái tóc vàng. Hôm nay chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi vì sao nhận ra long nhan của Luo Hao ta?”
Cực kỳ xinh đẹp, nhưng giọng nói thanh thúy như ngọc lại tràn đầy bá khí rung động tâm can.
Erica quỳ một gối xuống, dùng nghi lễ của kị sĩ đáp lại câu hỏi này.
“Tên của tôi là Erica Blandelli, Đại kị sĩ của Hồng Hắc Đồng Thập Tự. Hôm nay là lần đầu tiên tôi may mắn bái kiến Giáo Chủ. Tôi đã căn cứ vào tình trạng hiện giờ để suy đoán ra ngài. Trừ Giáo Chủ Luo Hao, không thể có người thứ 2.”
Vị thần rắn trở thành tế phẩm, thiếu chủ của Lục gia, sự mất tích của Kusanagi Godou.
Sau đó là sự xuất hiện con người ma quỷ siêu việt này, đáp án rút ra được chỉ có một mà thôi. Tất nhiên, còn có cả phản ứng nhanh chóng của Erica, cũng là một lý do đem lại kết quả này.
Trên thực tế, Liliana và Amakasu đều đang giật mình nhìn vào Giáo Chủ.
“Dưới trướng của vua Kusanagi cũng có cấp dưới sở hữu ánh mắt sắc bén như thế này nhỉ. Xét đến sự cơ trí này, ta sẽ trả lời ngươi – Vị vua đó trong Trung Giới đã bị khuất phục bởi võ uy của ta, và chạy trốn đến nơi khác rồi. Thế nhưng rút lui cũng là đạo của binh gia, hơn nữa cách hắn thoát đi khỏi Luo Hao ta cũng cực kỳ ấn tượng.”
Vì thế nên mới chạy tới loại địa phương đó sao. Nghe thanh âm du dương kia trả lời, Erica không thể không khâm phục – đã giao chiến với Giáo Chủ Ma Giáo rồi, Kusanagi Godou quả nhiên rất có duyên với rắc rối.
“Vậy thưa Giáo Chủ…!”
“Đại kị sĩ, cuộc hỏi đáp kết thúc tại đây! Ta đang tại Chinh đồ (con đường chinh chiến), không rảnh để ý đến ngươi!”
Tiếng quát làm người ta run rẩy.
Không, không chỉ là run rẩy mà thôi, Erica và Liliana, cả Amakasu nữa, tất cả những người nghe thấy tiếng quát đó đều bị thổi bay đi như gió bão táp vào.
Erica đập vào thân một cây tuyết tùng. Vừa rồi là sóng xung kích à? Khi cô nhịn đau đứng dậy, Giáo Chủ đã không còn ở đây nữa. Cô ta bay về hướng Toushouguu, nơi Levithan đang ở.
“Ôi trời, chỉ có thể nói người này cực kỳ tăng động nhỉ, trên nhiều phương diện.”
“Không ngờ Giáo Chủ Luo Hao lại là nữ giới… Thậm chí còn có thể dùng phép thuật bay giữa không trung, lẽ nào cô ta là phù thủy…”
Hai người còn lại dường như đã bị chấn động.
“Làm gì bây giờ? Đi tiếp đón Kusanagi Godou và chị em Mariya hay đối phó với Giáo Chủ Luo Hao và Leviathan? Hay chia ra làm cả hai cùng lúc?”
“Đúng thế, nếu có thể, mình cũng muốn chia ra hành động.”
Erica đang suy ngẫm những đề nghị của Liliana.
Tất nhiên là làm 2 việc cùng một lúc thì tốt hơn, nhưng không thể ngốc nghếch chia rẽ sức mạnh như thế. Cho dù là xung đột với Giáo Chủ Luo Hao, hay tìm kiếm vị trí của 3 người kia, đều nên chuẩn bị chiến lực lớn nhất có thể. Nếu không chọn được một trong hai, rất có thể khiến cho thất bại hoàn toàn.
“Chúng ta đuổi theo Giáo Chủ đi, phải ưu tiên giải quyết vấn đề trước mắt đã… Nếu muốn tiến vào Trung Giới thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hiện tại không có thời gian rồi.”
“Ừ, làm thế mới hợp lý, tôi hiểu rồi.”
Amakasu nhẹ nhàng trả lời, Liliana thì nhìn vào trong nội điện.
“Nhưng mà, thế thì bỏ mặc Kusanagi Godou và chị em Mariya à?”
Thanh âm của cô ấy không hề có trách móc, Erica phán đoán rất hợp lý, nhưng lý trí và cảm tình là riêng biệt. Chẳng còn cách nào, Erica mới phải làm ra một quyết định đau lòng.
“Ít nhất thì đã xác nhận là họ vẫn an toàn, nên chúng ta chỉ hạ thấp ưu tiên về họ xuống lúc này thôi. Không sao đâu, Godou không phải là kiểu người dễ chết như thế, chắc chắn là anh ấy sẽ dốc sức bảo vệ Yuri và Hikari.”
Bây giờ không phải lúc nghe theo tiếng gọi của cảm tình, mà phải làm theo phán đoán chiến thuật.
Ngay lúc Erica đang lạnh lùng quyết định, đột nhiên có một giọng nói gọi cô.
“—Nếu thế thì, để tôi đến Trung Giới cho.”
Là giọng của một cô gái trẻ tuổi, nhưng không thể cảm nhận được chút dấu vết tồn tại nào. Erica nhìn về hướng phát ra thanh âm, Liliana và Amakasu cũng làm thế. Có thể làm cho 3 người họ không phát hiện ra rồi tiếp cận là việc cực kì hiếm gặp, nên cả ba đều giật mình.
“Tôi không giỏi trong việc đánh đấm, nên đã luôn suy nghĩ xem làm sao mới giúp được mọi người… May là chuyện này thì tôi rất giỏi, để đó tôi xử lý cho nhé?”
Cô gái chỉ khoảng 25 tuổi đổ lại, đang mặc một bộ quần áo ngoài màu trắng cao cấp, phối hợp với đôi bốt màu đen.
Bên trong là chiếc áo dệt ngắn và xà cạp. Cứ như nàng công chúa lén trốn khỏi lâu đài ra ngoài tản bộ - cực kỳ ưu nhã duyên dáng… Điều này rất tự nhiên thôi, vì cô ta là một quý tiểu thư chân chính, đồng thời cũng là [Công chúa].
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong tầm mắt, Erica kinh ngạc từ tận đáy lòng.
Đã từng gặp cô ta tại London cùng người chú Paolo trước đây, Erica đương nhiên sẽ giật mình khi gặp lại tại nơi này. Cô gái kia lộ ra nụ cười trêu chọc, và rồi đặt ngón trỏ lên trên môi mình.
Không khác gì người thực sự lén lút trốn ra ngoài.
Trong những người mà Erica biết, cô gái xinh đẹp nhất tao nhã nhất thông minh nhất đã xuất hiện. Tâm lý so sánh tự nhiên sinh ra. Nếu không để vị [Công chúa] này thấy được phong thái cao nhã của mình, thì không xứng với cái tên Erica Blandelli rồi.
“Quý cô này --- Nếu cô thực sự muốn làm như thế, thì còn gì may mắn hơn nữa.”
Cố ý không gọi cô ta là [Công chúa], Erica lễ mạo trả lời.
Lịch thiệp như trong cung đình, và tràn đầy tự tôn cùng kiêu hãnh.
“Chủ nhân của tôi và các miko đồng minh đều đang tại bên đó. Nếu có thể, xin nhờ cô giúp đỡ cho họ.”
Từ khi nào, vì cái gì mà đến Nhật Bản? Loại câu hỏi không thích đáng như thế thì không cần nhắc tới, đến lúc cần phải nói, đối phương có lẽ sẽ nói thôi. Từ những lời nói vừa rồi mà đoán, chắc cô ta đã đại khái hiểu rõ mọi chuyện, nên Erica đưa ra thỉnh cầu ngắn gọn của mình.
“Tôi hiểu rồi, tuy không dám nói là sẽ trăm phần trăm thành công… nhưng chắc cũng có sáu bảy mươi phần xác suất, có lẽ đủ để mọi ngươi yên tâm nhỉ.”
Liliana ngây người quan sát họ đối thoại, cô ấy đã từng nhìn thấy bức ảnh của [Công chúa], nhưng cô ta đột nhiên xuất hiện, vẫn làm cô giật mình.
Amakasu thì lắc đầu nhún vai.
“Hóa ra là thế, vị tiểu thư này là người quen của Erica-san … Tôi đoán không sai chứ?”
“Nếu anh có thể nghĩ thế thì may quá, bởi vì quanh mình nhiều kẻ lắm lời phiền nhiễu, tôi mà tùy tiện ra ngoài dạo chơi thì họ sẽ tức giận lắm.”
[Công chúa] gật đầu, sau đó dùng thanh âm nhẹ nhõm bổ sung.
“Đúng rồi, tôi có một đề nghị. Leviathan đằng kia là chìa khóa việc phá bỏ phong ấn của vị thần [Thép] đang ngủ say, ngược lại thì, nếu loại trừ nó sẽ ngăn cản nghi thức phục sinh. Tuy rất khó khăn, nhưng xin hãy cố tìm cách nhé.”
Cô ta cũng là một pháp sư linh thị gần giống như Mariya Yuri, nên tri thức về các vị thần cũng khá uyên bác.
Những lời khuyên khôn ngoan của cô ta được các ma pháp sư và hiệp sĩ tôn trọng như lời răn của thánh hiền, Erica tỏ ra cực kỳ biết ơn.
== Part 3 == Trong căn phòng nhỏ bé nằm sâu trong núi, giữa cơn giông bão đáng sợ, Godou nhìn Lão nhân.
Đây là lần thứ hai anh đến đây, nơi ở ẩn của vị thần cổ xưa Susanoo. Vị chủ nhà với khuôn mặt nghiêm nghị đang khoanh chân ngồi trước mặt Godou.
Sau lưng ông ta, vẫn là hai người quen cũ.
Vị công chúa tóc nâu nhạt seiza (chính tọa) một cách đoan trang, và nhà sư đã thân thể thành phật đang bắt chéo hai chân ngồi thiền.
“Đi đâu không đi, sao mình lại chui vô chỗ này nhỉ?”
“Đương nhiên là kiếm của ta mang ngươi tới đây, nhìn lại Ama no Murakumo mà xem.”
Godou than thở trong khi Susanoo tùy tiện đáp lại.
“Thanh kiếm cuối cùng cũng trở thành của tôi à?”
Nhớ lại cảm giác đau đớn trước khi dịch chuyển, Godou nhìn vào tay phải mình.
Bị Giáo Chủ Luo Hao ép đến không còn đường chạy, đến lúc Godou chú ý thì đã ở nơi này rồi. Chắc là ý chí của Ama no Murakumo no Tsurugi đã dịch chuyển họ tới đây, hơn nữa còn là chém đứt kết giới mà chạy ra ngoài.
Quả không hổ danh thanh thần kiếm từng chém vỡ ngăn cách giữa mặt đất và Trung Giới.
“Ah, xem ra ngươi vẫn chưa thể khống chế nó, một ngày nào đó ngươi chắc chắn có thể dễ dàng sử dụng thôi. Nó sẽ là người bạn lâu dài đấy, nên hãy quý trọng nhé.”
“Tôi chẳng muốn vi phạm luật tàng trữ vũ khí đâu….”
Godou thở dài ngao ngán, tuy nói thế, nhưng nếu không có nó cứu giúp, thì mình đã chết tại đó rồi.
Tuy anh không có hứng thú cầm kiếm, nhưng không biết cảm ơn sẽ bị báo ứng mất. Sau đó mọi nghi vấn đã được giải quyết, nơi Thần kiếm quen thuộc nhất là nhà của người chủ cũ, nên nó chọn nơi này để chạy tới.
“Trước không nói việc này, có thể biến hai người Mariya trở lại như cũ được không?”
“Không thể, mặc dù ta rất thoải mái, nhưng thế nào thì cũng là một vị thần. Cho dù là hòa thượng hay công chúa, đều không dễ dàng xuất hiện trước mặt người thường. Thế thì làm sao có thể cho phép một nhân loại không phải Quỷ vương gặp chúng ta cơ chứ. Dù sao thì, hãy nhẫn nại một chút đi.”
Câu trả lời của Susanoo làm Godou nhìn lại vào hai cái lược trên tay mình.
Những chiếc lược trúc một lớn một nhỏ, là hóa thân của chị em nhà Maariya. Lúc dịch chuyển đến căn nhà nhỏ này, Yuri và Hikari đã ngất đi, vị cổ thần nhìn thấy thế liền lầm bầm cái gì đó và rồi họ biến thành như thế này.
Chỉ một mình mình không bị làm sao, Godou đương nhiên phải tức giận.
Nhưng Susanoo đã nói là khi ra khỏi đây họ sẽ khôi phục lại, và vì xin lỗi, ông ta đã đem chuyện 3 người họ vẫn an toàn truyền đạt cho Seishuuin Ena – miko của ông ta, nên Godou mới tạm thời nén giận.
“Có thể biến hai cô gái thành những cái lược như thế này…”
“Trung Giới là một lĩnh vực mập mờ giữa ảo tưởng và hiện thực, thế nên mới chỉ cần nghĩ trong lòng là có thể du hành. Với những vị thần như chúng ta, thậm chí ngay cả thế giới cũng có thể biến đổi. Làm thế này chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nhìn thì khá thô lỗ, nhưng lời Susanoo nói lại phức tạp một cách đáng ngạc nhiên. Nếu hai chị em họ không thể khôi phục lại, ông định làm thế nào hả? Ngay lúc Godou lén nghĩ chuyện đó, nhà sư mặc đồ đen đã mở miệng.
“Nhân tiện, có phải ngài đã gây nên một biến động thú vị không?”
“Không phải là gây ra, tôi bị cuốn vào đấy chứ!”
Như một xác ướp không quấn băng vải, người trở thành phật bằng thân thể khô quắt, Godou cố gắng phản bác lại ông ta.
“Ngài nhìn xem này, La sát vương, vị thần khỉ đó đã biến thành thế này rồi.”
Mặc bộ kimono 12 lớp, vị công chúa giơ bát nước trong tay ra.
Trong nước hiện ra một cái lán ngựa, có một con khỉ đá, nhưng phần từ ngực trở lên đã là thân thể bình thường, tròng mắt màu đỏ, và đồng tử màu vàng, một tồn tại kỳ diệu.
“Thực ra, người phong ấn Hầu Vương trong tòa thành [Bật Mã Ôn] chính là chúng tôi. Và người giải quyết vấn đề quan trọng nhất chính là --”
Công chúa liếc nhà sư mặc đồ đen một cái, và ông ta nhe răng nói:
“Là tôi, khi còn trên mặt đất, tôi đã làm việc đó.”
“Là mấy người hả? Tại sao lại làm loại chuyện này… Con khỉ đó là vị thần của [Thép] à?”
Godou cảm thấy có chút bó tay rồi, làm thế không phải tự mình gieo xuống hạt giống chiến tranh sao?
“Vị Hầu Vương đó có thần tính của [Thép], là một đại anh hùng có thể khiến long xà, những kẻ được ngọn lửa bao quanh thần phục. Chỉ có những vị thần [Thép] cực mạnh mới trở thành kẻ diệt rồng hoặc rắn.”
“Diệt rồng, và rắn?”
“Thực ra, đất nước chúng ta có một [Thần tử] (Divine child) rắc rối đang ngủ say, một vị thần ngoại quốc trôi dạt tới đây - [Thép] mạnh nhất. Để Thần tử này không thức tỉnh, chúng tôi mang Hầu Vương tới để trừ long diệt xà.”
[Thép] mạnh nhất, hình như mình đã nghe ở đâu đó rồi.
Không biết vì sao, Godou có loại cảm giác Déjà vu, nhưng hiện nay thì vấn đề của Hầu Vương mới là quan trọng nhất.
“Tại sao mà rồng và rắn rắc rối vậy?”
“Ngài nên biết rồi mới phải, thần tính của long xà khiến [Thép] càng mạnh mẽ, nên có thể gọi tỉnh bọn họ.”
Godou nhớ tới sự kiện của anh hùng Perseus.
Thứ hấp dẫn anh ta xuất hiện là một con rồng, chuyện này Godou khá lâu sau mới biết.
“Nhân tiện, ngài đã từng chiến đấu với xà thần của phương nam hoang dã, nếu lần đó ngài thất bại, chúng tôi khẳng định sẽ giúp Hầu Vương giải phóng khỏi [Bật Mã Ôn].”
“Tôi nghe mãi cái từ bật mã ôn đó rồi, đó là thần danh của con khỉ đó hả?”
“Không, đó là chức vị tại thiên giới… Nói đơn giản thì là công tác trông nom chuồng ngựa. Tại thiên giới, đó là công việc của Bật Mã Ôn.”
“Cô nói là thiên giới?”
“Là thế giới của thần linh và những tồn tại bất diệt, và người đứng đầu là Ngọc Hoàng.”
Trong đầu của Godou hiện lên một cái tên, tên thật của con khỉ nhỏ gầy đó, tên của một vị thần.
Godou cố thử nói ra cái tên đó. Nhưng Susanoo đột nhiên “Heh!” một tiếng, công chúa cũng mở to mắt, nhà sư mặc đồ đen thì lạnh mặt không nói, lộ ra một nụ cười tà ác.
……
“Ngươi đã chú ý tới bản thể của thần khỉ đó là ai rồi à?”
“Vừa mới nghĩ tới. Khốn thật, nó dường như còn nổi tiếng hơn cả Athena ý chứ!”
Godou líu lưỡi, đẳng cấp của nó và Tokugawa Ieyasu cách biệt quá xa.
Nếu một kẻ cỡ như nó mà phá phách trên mặt đất, rốt cục sẽ tạo nên loại hậu quả nghiêm trọng đến mức nào chứ.
“Phải làm thế nào mới phong ấn được con khỉ này vậy?”
“Người giải trừ ma thuật trói buộc [Bật Mã Ôn] là vua của nước Đường. Nếu ngài có thể tự mình đánh bại cô ta, Hầu Vương sẽ lại rơi vào ngủ say….”
Vị công chúa lo lắng nói, điều đó nghĩa là lại phải chiến đấu với Giáo Chủ Luo Hao một lần nữa.
Godou không thể không phàn nàn, chẳng khác gì đằng trước có hổ, đằng sau có sói, chọn hướng nào tương lai đều u ám cả. Nhưng so với cùng lúc đối mặt hai kẻ địch, chỉ đấu với hổ có lẽ sẽ tốt hơn.
Quan trọng nhất là an toàn của mọi người trên mặt đất, mình phải nhanh chóng quay lại đó đã.
“Tôi sẽ cố hết sức … Thế nên có chuyện muốn thương lượng với mọi người, có thể đưa tôi về mặt đất không?”
Đối với thỉnh cầu đầy quyết tâm này, Susanoo và nhà sư mặc đồ đen liếc nhìn nhau.
“Làm sao bây giờ nhỉ, chúng ta không phải kẻ địch của kẻ này, nhưng càng không phải đồng minh của hắn.”
Nhớ lại những chuyện xảy ra lần trước thì vị cổ thần nói cũng không sai, thế là nhà sư cố ý nói:
“Không không, Lão nhân, đây là một kẻ đi lạc lang thang. Chúng ta không phải là không quen biết hắn, cho dù không tính là thân thiết, nhưng chúng ta cũng không nên chống lại đạo làm người cũng như đạo làm thần. Tuy nói thế, nhưng cách đưa La sát vương về thế giới thực… đối với chúng ta thì quá khó khăn rồi.”
“Mấy người trước đây không phải đã từng cố ý kéo tôi vào đây còn gì?”
Godou chất vấn khi cảm thấy có lẽ họ đang diễn trò lừa mình.
“Lần trước à, là con ngốc Ena động tay động chân trên mặt đất, chính chúng ta không thể làm ngươi tự do tiến vào đây đâu.”
Nhớ lại thì Seishuuin Ena đã thực hiện ma thuật trong trường, lẽ nào mình chỉ có thể bồi hồi trong Trung Giới sao!? Godou cực kỳ sốc.
Lúc này thì vị công chúa với đồng tử pha lê nói xen vào.
“Hòa thượng, Lão nhân, đùa cười thì cũng có giới hạn thôi. La sát vương, cầm lấy cái này.”
Cô ấy đưa ra một cái câu ngọc (viên ngọc hình dấu phẩy).
Nó được làm từ ngọc bích, Godou không hiểu ý đồ của công chúa, nên anh nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ.
“Chỉ là một câu ngọc bình thường thôi, nhưng vì được đeo nhiều năm, nên bên trong nó chứa đựng lượng lớn sức mạnh tâm linh của tôi. Đối với nữ giới liên quan đến dòng máu rắn như chúng tôi, nó là một mục tiêu khá tốt đấy.”
“Dòng máu rắn?”
“Nếu ngài có hứng thú, thì hãy tìm hiểu một chút về những nữ tính gọi là thánh tổ. Ví dụ như các miko là hậu duệ rất rất lâu đời của tôi.”
Cô ấy lộ ra một nụ cười thong dong bình tĩnh.
“Miko đến Trung Giới tìm ngài kia … Cô bé đó vì di truyền cách một đời, nên có dòng máu rắn trong người, chỉ cần có thế, nó có thể dễ dàng đi đến bên cạnh tôi.”
“Đến đón tiếp tôi… Đúng rồi! Chắc là nhóm Erica đây mà!”
Liên lạc với Ena trên mặt đất hóa ra lại có ích như vậy, Susanoo và nhà sư mặc đồ đen đó có lẽ đã đoán trước điều này nên mới giả ngốc, đúng là mấy ông già xấu tính.
“Để người đón tiếp ngài có thể càng dễ dàng tìm ra, hãy để tôi dẫn đường cho… Phần còn lại phải xem độ lượng của ngài rồi. Chúc may mắn!”
“Rất cảm ơn cô. Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ quay lại báo đáp ân đức này.”
Godou ngay lập tức cúi đầu cảm tạ.
Xưng hô với công chúa cũng kính cẩn hơn. Đây là cái mà người ta gọi là nhân đức chăng?
Bát nước của cô ây hiện ra một khung cảnh chưa từng nhìn thấy, không cần nói cũng biết, phương pháp lữ hành tại thế giới huyền bí này, chính là cô ấy dạy cho mình.
Godou nhìn vào hình ảnh trong nước, tập trung tinh thần dịch chuyển đến đó.
Ngay khi lấy lại tinh thần, anh ấy đã ở tại bên mặt hồ rồi.
Godou đứng trên mặt đất cạnh bờ hồ rộng rãi sáng sủa ấy. Mặt nước trong suốt vô cùng, gió nhẹ khoan khoái thổi hàng cây tuyết tùng thẳng tắp trên bờ.
“---Đúng rồi, Mariya!”
Godou nhớ tới chị em lược trúc trên tay.
Chúng đã biến mất. Godou hốt hoảng nhìn xung quanh, và rồi anh ấy thở dài nhẹ nhõm. Yuri và Hikari đều đang mặc bộ đồ miko và ngã tại bên hồ.
Anh lắc vai hai người họ, và không lâu sau chị em nhà Mariya đã tỉnh lại.
“Nơi này là… vẫn còn trong Trung Giới sao?”
“A …. Onii-sama…. Đầu em đau quá… Cả người thì mệt lả….”
Hikari, người trở nên kỳ quái lúc đấu với Giáo Chủ Luo Hao, xem ra đã hồi phục bình thường.
Godou đã vắn tắt giải thích lý do họ dịch chuyển đến đây.
“Đó là những việc đã xảy ra, 2 cậu đã bị biến hình… Thân thể không có việc gì chứ?”
“Ừ, ừ, hình như không sao cả. Những chuyện sau khi bị biến hình thì bọn mình không nhớ gì cả.”
“Em rất mệt, cứ như bị kiệt sức ý.”
So với người chị có thể rành mạch trả lời, cô em xem ra còn không tỉnh táo lắm.
“Không ai bị làm sao đã là may mắn lớn nhất rồi… Mà, họ vừa nói là sẽ có người tới đón chúng ta, không biết bao giờ mới tới nhỉ?”
“Có lẽ là Liliana đến đây chăng?”
Godou lắc lắc đầu, ai biết cơ chứ?
Ma thuật di chuyển trong Trung Giới thì Erica dường như không biết dùng, thế có nghĩa là Liliana sẽ tới, nhưng theo cách nói của công chúa, có vẻ mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Tới rồi, cuối cùng cũng tìm thấy ngài, Kusanagi-san.”
“A!”
Đột nhiên bị gọi tên, Godou giật nảy mình, Yuri và Hikari cũng mở to mắt.
Không biết từ lúc nào, phía trước họ xuất hiện một cô gái xinh đẹp.
“Xin lỗi đã làm mọi người giật mình. Đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng là đồng minh của mọi người. Thực ra tôi quen biết Erica Blandelli từ trước rồi.”
Mái tóc vàng của cô gái da trắng mỹ lệ óng ánh tỏa sáng.
Thanh âm trầm ổn, trang phục cao nhã, khí chất như hương hoa. Godou cuối cùng cũng nhớ ra, cảm giác này khá giống với Erica.
Yuri khó tin nhìn vào cô gái ấy.
“Linh thể? Cô dùng ma thuật phân tách linh thể à?”
“Ái chà, đã lâu không bị người khác liếc mắt nhìn thấu rồi, cô thật tuyệt vời.”
Cô gái vừa nở nụ cười tao nhã vừa khen ngợi Yuri, người đang cực kỳ sợ hãi. Phân tách linh thể?
Nhìn Godou đang khó hiểu, cô gái tóc vàng nói cho anh sự thật.
“Trong thế giới phép thuật, nó được gọi là ngoại khí hoặc linh thể. Nói một cách đơn giản thì, nó là phân thân linh hồn tạo ra từ sức mạnh tâm linh. Thân thể thật của tôi đang nằm ngủ trên giường tại London…. Chuyện này xin hãy giữ bí mật nhé.”
“Thành, thành thật xin lỗi, tôi đã dùng linh lực nhận ra nó, và không suy nghĩ gì mà nói lộ ra mất.”
Đối với nàng công chúa vừa giơ ngón trỏ lên môi vừa mong mình giữ bí mật, Yuri vội vàng xin lỗi.
“Không sao, tuy nó là bí mật, tôi cũng sẽ không khâu miệng người biết chuyện lại đâu. Tôi trông rất tùy hứng giống Giáo Chủ Luo Hao à?”
Chớp chớp mắt như đang làm trò đùa dai, cô gái xinh đẹp dường như biết rõ kẻ chủ mưu trong biến động lần này.
“Chuyện cô muốn giữ bí mật, tôi sẽ làm thế. Nhân tiện thì, cho tôi biết tên cô được không?”
“Trong chuyến đi này, tôi hi vọng mọi người gọi tôi là ‘cô gái xinh đẹp muốn được giấu tên’… Nhưng yêu cầu của một vị vua không thể bỏ qua. Thôi đành vậy, tôi sẽ trả lời.”
Lời tự giới thiệu thật hóm hỉnh.
“Tên tôi là Alice, có lúc người ta gọi tôi là công chúa, nhưng tự mình nói thế thì quá khó coi, nên thôi vậy.”
“Là Witenagemot …”
“Nhân vật siêu siêu quan trọng đây mà! Thật đáng kinh ngạc!”
Lời tự giới thiệu không kèm theo họ, nhưng lại báo ra danh xưng Công chúa.
Cảm thấy cô ta là một hoàng thân quý tộc nào đấy, Godou chỉ có thể cười gượng. Bên cạnh anh, Yuri và Hikari đang cực kỳ giật mình, có lẽ là người cực kỳ nổi tiếng nào đó. Từ biểu tình, động tác và ánh mắt của cô gái đều toát ra khí chất ưu nhã của giai cấp thượng lưu.
Tuy có ít chỗ muốn phê phán, nhưng Godou quyết định bỏ qua.
Trong vài tháng trở lại đây, những người bạn kỳ quái anh gặp được một mực tăng thêm, người hơi hơi kỳ lạ như thế này khó có thể làm Godou kinh ngạc nữa.
“Alice-san, Erica đã nhờ cô đến đây à?”
“Đúng thế, tôi vừa là miko, cũng là một người sử dụng phép thuật phù thủy --”
Công chúa Alice vỗ ngực mình nói.
“Thực hiện nghi thức của ma thuật thế giới di dộng, từ mặt đất đi đến Trung Giới, sau đó dùng linh thị tìm Kusanagi-sama. Tôi đã phải rất khó khăn đấy.”
Nhưng rồi cô ấy đột nhiên dùng linh thị tìm ra được vị trí của Godou. Anh nhớ tới miếng câu ngọc ở trong túi mình.
“Thật ra tôi vì truy tìm một phù thủy nên mới từ nước Pháp sang châu Á. Lần này, Leviathan bị Giáo Chủ Luo Hao dùng làm tế phẩm, chính là do cô ta đã cứu sống nó. Thế nên người tôi theo dõi chuyển sang thành xà thần và Giáo Chủ, đi theo họ sang đến Nhật Bản. Do vậy mới gặp Erica đang lo lắng về chuyện của Kusanagi-sama và quyết định giúp đỡ một chút.”
“Kẻ mang rắc rối đến cho người khác đó, thế mà lại làm những hoạt động mờ ám với quy mô thế giới nữa…”
Nghe lời giải thích đơn giản đó, Godou cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng. Cô nàng phiền toái kia không chỉ vượt biển mà đến, lại còn hấp dẫn theo một người cứu viện giống như công chúa này. Chỉ nghĩ thế thôi cũng biết tình trạng phức tạp đến mức nào rồi.
-- Cùng lúc đó, Yuri tiến đến bên cạnh anh.
“Godou-san, mình có linh cảm chẳng lành. Kẻ thù sắp đuổi tới nơi này rồi!”
Yuri dùng thanh âm vô cùng khẩn trương nhẹ nhàng nói. Kẻ thù?
Godou, Yuri, Hikari và Công chúa Alice đang đứng tại bên hồ, và rồi đột nhiên xuất hiện hơn chục con khỉ có bộ lông vàng gần như màu trà ở xung quanh họ. Kiểu di động đó chẳng lẽ là dịch chuyển!?
Chúng có khoảng gần hai chục con, con nào cũng cực kỳ giống Thánh Hầu Vương.
“Tòa thành [Bật Mã Ôn] là kết giới dùng để phong ấn Thánh Vương. Thế nên nó không thể nhốt được những thần sứ ông ta triệu hồi ra… Godou-san, làm sao bây giờ?”
Nhắc lại mới nhớ, thần khỉ đó có vẻ cực kỳ để ý Hikari.
Lũ khỉ tỏa ra như lưới bao vây mọi người đang từ từ thu hẹp khoảng cách, chặt chẽ nhìn vào nhóm Godou.
Nhờ Yuri dùng dịch chuyển để chạy trốn? Xét tới cách bọn nó xuất hiện, lũ khỉ cũng biết phương pháp di động này. Làm thế không thể giải quyết vấn đề căn bản. Tương tự, nếu lần trước Ena bị thần kiếm nhập vào người trong Trung Giới, Yuri có lẽ cũng sẽ gặp phải tình trạng như bây giờ--
“Nếu muốn bình an qua cửa ải này… hình như hơi khó khăn nhỉ.”
Cảm giác của Campione nói cho mình đại khái sức mạnh của kẻ địch trước mắt. Lũ khỉ này khá mạnh, nếu sức chiến đấu của Erica và Liliana là 10 phần, thì chúng cũng phải đến 4, 5 phần.
Nếu so sánh với quyền năng của Campione, chúng chỉ là những kẻ địch yếu đuối, nhưng với điều kiện là phải sử dụng hóa thân của Verethragna –
“Kusanagi-sama, chuyện này rắc rối đây. Ngài có thể sử dụng quyền năng đuổi lũ khỉ này đi không?”
“Nếu có thể thì tôi làm lâu rồi. Sức mạnh của tôi có rất nhiều hạn chế, không thể tự do sử dụng. Đối với loại đối thủ không mạnh chẳng yếu này, nói thật là tôi bó tay.”
Godou thở dài đáp lại câu hỏi của Alice, hơn nữa bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Dù khỉ chỉ tính là dã thú, chúng cũng mạnh hơn con người, lại còn là thần sứ nữa.
Tuy khả năng thắng rất thấp, nhưng vẫn phải liều mạng thôi, hay là để Yuri dung dịch chuyển cố gắng chạy trốn đây? Cuối cùng lại là Công chúa Alice làm Godou ngừng do dự.
“Tôi hiểu rồi, thế thì để tôi giải quyết cho. Sau này có lẽ sẽ gây ra nhiều phiền toái, nhưng không thể không làm rồi.”
Mái tóc vàng xinh đẹp của cô như chứa đựng ánh sáng.
Đàn khỉ đồng thời nhẩy xổ vào, thân hình chúng linh hoạt mà dữ tợn. Trong ánh mắt trợn to của Godou, ngay lúc Yuri ôm lấy em gái, Hikari bắt lấy chị mình, Công chúa Alice bắt đầu ngâm tụng:
“Can I see another's woe / And not be in sorrow too! Can I see another's grief / And not seek for kind relief!”
Đó là một bài thơ ma ngôn.
Ánh sáng bạch kim tỏa ra xung quanh, hoàn toàn cắn nuốt đoàn quân khỉ và nhóm Godou.
“A” “Onee-chan”
Yuri và Hikari hét lên nhưng trông có vẻ không bị đau đớn gì. Ngược lại thì, tình trạng lũ khỉ lại cực kỳ bi thảm. Chúng gào lên và che mắt ôm tai mình, lăn lộn trên mặt đất.
“…Cô đã làm gì vậy?”
“Tôi sử dụng sức mạnh tâm linh, đem những suy nghĩ đau khổ và hủy diệt truyền vào trong đầu bầy khỉ, bắt chúng hứng chịu nỗi đau trong tinh thần và bị hạ gục.”
Alice thản nhiên giải thích, và Godou nhận ra là cô ấy không phải một quý cô văn nhã như mình tưởng tượng, trong khi chị em miko lại giật mình nhìn vào tình trạng thê thảm của lũ khỉ.
“Tinh thần của hai người họ có lẽ đã bị chấn động một chút, nhưng không phải vấn đề lớn. Và với một Campione như Kusanagi-sama, thì đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên…”
Sát thần giả có kháng tính tuyệt đối với ma thuật. Nhưng lúc này, Alice lại lộ ra biểu tình lo lắng.
Godou có dự cảm không hay.
“Vì vô hiệu hóa bọn chúng, tôi đã dùng lượng lớn linh lực nằm trong linh thể, thế nên không thực hiện nghi thức trở về mặt đất được nữa. Tôi vẫn giữ lại linh lực đủ để liên lạc với mặt đất… Nhưng trên đó đang phải xử lý Leviathan, sợ là khó có thể chú ý tới bên này nữa.”
Nhóm thần sứ của Thần vương [Thép], quả là mạnh hơn dự liệu quá nhiều.
Nghe Alice nói, Godou chỉ có thể cảm thấy tương lai mờ mịt. Đánh bại được kẻ địch đuổi tới thì lại mất đi cơ hội trở về. Dù thế, an toàn mới là quan trọng nhất, việc nàng Công chúa tự xưng này làm hoàn toàn hợp lý thôi.
Lại một lần nữa lâm vào ngõ cụt, làm sao thoát khỏi khó khăn này đây? Godou cố gắng tìm đối sách.
Part 4
Leviathan do phù thủy Asherah biến thành, đang trôi nổi trên bầu trời núi Nikkou. Cuộn tròn trên không trung, cơn mưa máu rơi xuống từ trên các vết thương trên khắp người nó, làm cho du khách ởToushouguu, đền Futarasan và Rinnouji rơi vào trạng thái khủng hoảng.
Giờ đang là lúc hoàng hôn trong ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ tháng 10.
Từ lúc mặt trời lặn, lượng du khách trên núi vẫn không ngừng giảm xuống.
Những người còn lại bây giờ có khoảng gần 100, khung cảnh siêu thực hiện ra giữa hoàng hôn này làm cho họ không cách nào tỉnh táo nữa.
Có người nhanh chân chạy trốn, kẻ thì vừa lăn vừa bò, những nhóm nhỏ bị tách ra, lạc nhau.
Người thì bị đẩy ngã, dẫm đạp lên nhau, người thì bỏ mặc xung quanh, người thì khóc lóc.
Kẻ chẳng biết gọi điện cho ai, kẻ lại lấy điện thoại ra chụp xà thần.
Gào thét, khóc lóc, rên rỉ.
Ngây người, nghi ngờ, thích thú, nóng nảy.
Người mất bình tĩnh, người hoảng sợ, người thì thất lạc.
Có thể nói là một thảm cảnh khủng hoảng. Nhưng rồi không lâu sau họ đều không cử động nữa, như là những đứa trẻ mệt mỏi sau khi chơi đùa. Như kiệt sức, những kẻ đang chạy trốn đều ngừng chân, ngã quỵ, gục xuống bất động.
“Cô nàng hung bạo đó đang hút lấy sinh khí à?”
Đứng trên nội điện Okusha của Toushouguu, Lu Yinghua lẩm bẩm một mình.
Đó là lăng mộ của Tokugawa Ieyasu, tầng cao nhất của Toushouguu. Nói tới núi Nikkou, nó trước tiên phải là một ngọn núi. Từ chân núi bắt đầu đi theo tuyến thăm quan chính, qua những cầu thang bằng đá, là đến điện thờ và chính điện, sau đó lại leo 207 bậc nữa sẽ tới nội điện này.
Cô nàng hung bạo đó là kẻ trên bầu trời – từng được gọi là Asherah – vị thần rắn đang bay giữa không trung.
Máu của xà thần tạo nên một mạng lưới, sinh khí của mọi người xung quanh sẽ tự động truyền vào đó. Có lẽ nó không gây chết người, nhưng nếu lâu dài thì tình trạng sẽ trở nên nguy kịch.
“Cô nàng này chết đến nơi rồi còn gây phiền phức cho người khác nữa. Mà thôi, an tĩnh một chút cũng tốt.”
Lúc này thì xung quanh đã không còn ai nữa.
So sánh với cánh cổng Youmeimon, chính điện và Thánh quyển, thì lượng du khách leo lên tận nội điện này cũng không nhiều. Sau khi thần rắn hiện ra, số người vốn đã ít này đều chạy trốn hết rồi.
Đối với Lu Yinghua, thế là cực kỳ may mắn.
Bởi vì người sắp tới đây rất ghét tiếng ồn ào, những thứ có thể làm người đó tức giận càng ít thì càng tốt. Lúc này, cậu ta đã chú ý tới cô gái đang bay tới.
Là sư phụ! Lập tức chuyển sang mode ‘thận trọng’.
Ngay lúc vị sư phụ xinh đẹp đáp xuống đất, Lu Yinghua liền dùng tay phải ôm lấy nắm đấm bên trái.
Đó là lễ ôm quyền dùng trong chào hỏi của võ lâm. Để đề phòng sư phụ dùng đến ‘Ngươi không biết kính trọng sư phụ của chính mình à?’ để quát mắng. Và rồi, cậu ta nói ra khẩu hiệu của Ngũ Ngục Thần Giáo.
“Danh tiếng của Thánh Giáo Chủ trí dũng song toàn sánh cùng trời đất, vĩnh kiếp bất diệt. Võ uy vô hạn, trí tuệ và từ bi của ngài tỏa khắp thiên hạ. Đệ tử Lu Yinghua, chúc sư phụ thiên thu vạn tái.”
Thánh Giáo Chủ Luo Hao, người mà rất ít ai biết được tên thật Luo Cuillian.
Cô ta là một bạo quân mà không tự biết, những người hầu cận của cô đều phải chú ý tới đủ kiểu lễ nghi nhỏ nhặt.
Cho dù Lu Yinghua là đệ tử thân truyền có thể ra vào nơi ở của sư phụ, thì tâm trạng tốt hay xấu của cô ta vẫn là chú ý liên quan tới tính mạng.
“—Ưng nhi, a dua nịnh hót giữa chiến trường là hành vi mà gian thần, hoạn quan mới làm!”
Tuy nhiên, vị sư phụ xinh đẹp lại nhíu mày không vui, gọi ra tên thân mật của đệ tử.
“Hiệp khách lấy anh hùng, hảo hán làm gương, đừng để những đại hiệp hay nữ hiệp đi trước của con bị sỉ nhục!”
Lần này đã thất bại rồi, ngài ấy quát một tiếng đã thổi mình bay đi mất.
Lưng cậu ta đập mạnh vào tòa tháp sau lưng, và đầu thì hơi choáng váng. Đó là sóng xung kích sinh ra từ [Long Ngâm Hổ Khiếu], không chỉ có lực phá hoại, nếu kiềm nén sức mạnh, nó còn có thể dùng quyền năng thay cho nắm tay.
Khốn thật, cung kính quá lại có tác dụng ngược lại. Lu Yinghua đứng lên một lần nữa.
Bình thường toàn là do mình chào hỏi không đủ cung kính mà bị mắng mỏ.
“Tuy tình thầy trò như tình mẹ con, nhưng ta là người đứng tại điểm cao nhất của Thánh Giáo, mà con lại chỉ là một giáo đồ trẻ tuổi. Cần phải chia rõ tôn ti. Chú ý đấy!”
Cho dù có nói như thế, Luo Cuillian cũng không phải là người thích nịnh nọt gì, thế có nghĩa là, quan trọng nhất vẫn là tâm trạng ngay lúc đó của Thánh Giáo Chủ. Quả là một yêu cầu khó khăn mà lại khó hiểu.
“Khi vua Kusanagi khiêu chiến ta, ta còn cảm thấy con có chút kiến thức… Nhưng xem ra còn chưa đủ, phải cố gắng nhiều hơn nữa!”
“Lời sư phụ dạy bảo, con sẽ nhớ kỹ trong lòng. Con chân thành cảm tạ.”
Tóm lại mà nói, đầu tiên phải cung kính đáp lại lời của sư phụ đã.
Họ đã gặp vài giờ trước, nhưng nếu Lu Yinghua nói ra những chuyện cậu ta làm trong thời gian qua, tính ra sẽ có thêm 3 lần giáo dục chỉ đạo nữa, nên có lẽ không cần vuốt râu hùm thì hơn.
-- Chuẩn bị trước mọi chuyện cho chuyến đi tới Nhật của sư phụ, đó là nhiệm vụ của Lu Yinghua.
Vì nó, cậu ta đi từ Hồng Kông tới Nhật Bản, vài lần qua lại giữa Tokyo và Nikkou, xông vào nhà Kuhoudzuka – nơi bảo vệ Saitenguu, dùng ma thuật phù thủy mê hoặc con trai của thủ lĩnh nơi này, để anh ta nói ra bí mật của phong ấn [Bật Mã Ôn], làm mọi việc để đưa Hime-Miko đến Nikkou, đồng thời chuẩn bị phá bỏ phong ấn.
Liên quan đến sự việc ngày hôm nay, thực ra Lu Yinghua mới là người bận rộn nhất vất vả nhất.
“Sư phụ, có kẻ quấy nhiễu đang hướng tới chỗ này. Ngài định thế nào?”
“Giao cho con đấy. Giúp ta giải quyết đi.”
Nhận thấy có kẻ nào đó đang tới gần, cậu ta hỏi và nhận được câu trả lời như dự kiến.
Có thể khiến vị sư phụ xinh đẹp này ra tay, chỉ có thần linh hoặc Campione mà thôi.
Lu Yinghua nhún vai nhìn xuống. Với khoảng cách cỡ 200 m về phía chính điện Toushouguu, không ai có thể nhìn thấy gì từ đó.
Nhưng thính lực siêu nhân của cậu ta nghe được tiếng bước chân đang tới gần.
Đó là hai người đang sử dụng khinh công, linh hoạt chạy nhảy trên mặt đất. Hẳn là Erica Blandelli và Liliana Kranjcar.
“… Dù sao thì sư phụ cũng đồng ý rồi, cứ thử một chút xem sao.”
Lu Yinghua dùng bàn tay đánh vào một con hạc đá trước mặt.
Bức tượng cổ xưa đó ngay lập tức vỡ tan, biến thành vô số đá vụn. Để chúng vào trong túi áo, cậu ta nhìn hai người bên dưới đang bay nhảy như những con mèo có cánh, với điểm tựa chỉ là những cành cây tuyết tùng.
Các cô gái đang lao tới Toushouguu chính là hai đại kị sĩ đến từ Italia.
Họ băng qua ngôi chùa năm tầng, cổng Omotemon và đi tới khu vực giữa Thánh Quyển và Tam thần khố (?).
Đúng lúc đó, Lu Yinghua bắt đầu bắn.
Chỉ dùng ngón trỏ tay phải bắn ra những hòn đá trên bàn tay trái. Chỉ đơn giản là một cái búng tay, hất văng các miếng đá nhỏ đi, nhưng chúng lại lao nhanh như những viên đạn.
Mục tiêu đương nhiên là hai người đang muốn leo lên!
Đó chính là đạn chỉ thần công, một trong nhiều loại võ nghệ mà sư phụ cậu ta truyền dạy.
Đối mặt với loạt đạn bằng đá này, >khoảng 10 phát trong một hơi thở< hai cô gái lập tức tách ra, cánh cổng Youmeimon trúng đòn thay họ đã bị đánh xuyên qua.
Không trúng à? Thế bắn đến khi nào trúng mới thôi.
Lu Yinghua cười nhẹ với sự mong đợi, và lại một lần nữa bắn những viên đá đi.
Các thiếu nữ né trái trốn phải để tránh màn đạn, nhưng dù như thế, chúng vẫn liên tục bay tới. Ngay lúc đó, lại xuất hiện biến hóa mới.
Những viên đá ngay trước khi chạm tới thân thể hai cô gái lại bị đánh bay đi.
Cứ như là bị một bức tường vô hình chặn lại vậy. Lu Yinghua khẽ thì thầm:
“Là phép chống cung tên à? Xem ra xạ kích không có tác dụng nữa rồi.”
Giống với phép đao thương bất nhập, đó là ma thuật của Nghĩa Hòa Đoàn cuối đời Thanh.
Một đạo thuật (châu Âu gọi là ma thuật) có thể đem cung tên, đạn dược đánh bay. Nếu dùng đến nó, trừ khi vũ khí có linh lực hoặc mũi tên của một kẻ mạnh bắn ra, thì mọi vũ khí tầm xa đều sẽ bị cản lại.
Lu Yinghua tuy là một ngôi sao mới của võ lâm, nhưng cũng không phải người thiện xạ.
Thế thì dùng cận chiến để giải quyết vậy – và rồi cậu ta nhảy xuống mái điện thờ của Toushouguu.
Khinh công mà sư phụ cậu ta dạy cho, không phải thứ mà hai đại kị sĩ châu Âu kia có thể sánh bằng.
…..
Việc liên lạc với Trung Giới vừa kết thúc được một lúc.
Sóng tinh thần của Công chúa Alice có thể vượt qua khe hở giữa mặt đất và thế giới khác, một đẳng cấp có thể nói là thần kỹ, khi mà sức mạnh tâm linh và linh lực trưởng thành đến mức các miko khác khó có thể so với.
Nhưng mà, nghe tin tức họ không thể trở về, Erica và Liliana không thể không thở dài chán nản.
“Làm sao bây giờ? Dừng kế hoạch lại và đi đón Kusanagi Godou à?”
Liliana đề nghị, và người duy nhất có thể qua đó chính là cô.
Nhưng nếu kị sĩ màu lam đi mất, thì sẽ Erica sẽ cực kỳ khó khăn khi đối mặt với Leviathan và Giáo Chủ Luo Hao.
Cô ấy cân nhắc một thời gian, và sửa chữa lại kế hoạch một chút rồi truyền cho Công chúa trong Trung Giới.
-- Được, dùng kế hoạch đó đi, bên chúng tôi sẽ chuẩn bị. Chúc mọi người may mắn.
“Là thế đó, làm thôi, Lily.”
“Thật là một kế hoạch liều lĩnh, nhưng cũng chỉ có thể làm thế thôi. Dù sao thì, nếu không hành động quyết liệt thì không thể ngăn cản mưu đồ của một Campione được.”
Đem mục tiêu mới ghi khắc trong lòng, Erica và Liliana chạy về phía Toushouguu.
Cũng phải nhắc đến là Amakasu và người thanh niên đang bất tỉnh của Kuhoudzuka đã rời khỏi chỗ này. Cho dù anh ta có tinh thông ẩn nấp, âm dương đạo và ma pháp trắng, nhưng sức chiến đấu của ninja vốn không cao, không cần phải đi cùng nhóm Erica.
“Tiên phong đã đến rồi, Lily.”
“Hừ, lại còn bay từ trên trời xuống, thằng nhóc này rất biết phô trương nhỉ.”
Họ tránh đi đòn đột kích từ trên không trung.
Lu Yinghua đáp xuống, và nói với hai vị đại kị sĩ.
“Để các Tỷ chờ lâu. Nếu muốn tìm sư phụ tôi, thì không may là ngài ấy đang bận rồi. Nếu các Tỷ nhất định muốn xông qua, thì hãy để tôi làm đối thủ vậy.”
Thản nhiên từ trên mái điện thờ nhìn xuống, Lu Yinghua đã nói như thế.
Tư thế của cậu ta như một con phượng hoàng đang nghỉ ngơi – một thiếu niên mười bốn tuổi, nếu nói cậu ta tuổi nhỏ, chẳng bằng nói đó chỉ là một đứa trẻ.
Không hề oai phong lẫm liệt, lại càng không có dáng vẻ của đệ tử Quỷ vương.
“Ái chà, lúc bình thường thì luôn tỏ ra không có hứng thú, hôm nay cậu lại nhiệt tình dẫn dụ chúng tôi à?”
“Ở trước mắt sư phụ, tôi không có thời gian mà lười biếng nữa, phải dùng toàn lực đánh bại hai người.”
Vị thiếu hiệp dùng nụ cười mỉa mai để trả lại câu nói móc của Erica.
Chỉ có những kẻ tâm lý vặn vẹo, mới có thể lộ ra loại nụ cười đó. Thế nhưng sự tự tin trên khuôn mặt đó không phải là giả, chẳng lẽ cậu ta cho rằng mình có thể chiến thắng cả hai đại kị sĩ ở đây cùng lúc sao?
Thứ làm Erica nghi hoặc, là chút khuynh hướng tự ngược đãi trong nụ cười của Lu Yinghua.
“Đúng vậy, cho dù có là tôi, cũng sẽ gặp nguy hiểm khi đồng thời đấu với hai tỷ. Nếu so 10 lần chắc sẽ thua 3 lần nhỉ?”
“Nghĩa là ngươi sẽ thắng 7 lần cơ đấy, nói khoác không biết ngượng mồm.”
Liliana bình tĩnh trả lời.
Những lời nói đao to búa lớn, sự ngạo mạn, đôi khi sẽ thành nguồn suối của sức mạnh. Thứ làm cho tài năng và kỹ xảo tỏa sáng là tự tin và khí thế. Trong thế giới của thắng thua, so với những thiên tài khiêm tốn, các thiên tài ngạo mạn kiêu căng sẽ đạt được kết quả tốt hơn, việc này đã có quá nhiều ví dụ trong quá khứ.
“So đấu với cậu cũng là một chuyện khá hấp dẫn.”
“Nhưng đáng tiếc là, mục tiêu của chúng tôi không phải cậu. Đành phải từ chối lời mời này thôi.”
Erica và Liliana đem chiếc áo choàng đỏ đen và xanh đen của mình cuốn vào người. Thứ giống như lá cờ này, là trang phục chiến đấu mà chỉ đại kị sĩ mới có thể sử dụng.
“Ha, chẳng lẽ hai người muốn khiêu chiến sư phụ tôi? Phải khen là dũng cảm hay mắng là hữu dũng vô mưu đây. Lời khuyên của tôi là bỏ cuộc đi.”
“Không, cũng không phải cô ấy … Bắt đầu đi, Lily.”
“Được thôi, tuy tình hình không phải rất có lợi, nhưng nếu bỏ qua trận chiến như vậy sẽ làm tổn hại đến thanh danh của một kị sĩ mất.”
Thanh ma kiếm trong tay Erica là Cuore di Leone.
Và ma kiếm Liliana đang cầm là Il Maestro.
Chúng vốn được rèn ra như một cặp, với nguyên liệu là thép Wootz của Damascus. Hai thanh kiếm sắc bén đến nỗi có thể dễ dàng chém đôi một khối bê tông, hơn nữa có khả năng tăng cao ma lực của người sử dụng, càng sở hữu thuộc tính [Bất Diệt] và [Ma Khúc].
Hai nàng kị sĩ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Eli Eli lama sabachthani? Hỡi Chúa, sao ngài lại bỏ rơi con?”
“Con người, hãy lắng nghe bài ca đau buồn của David! Do đâu mà vị anh hùng gục ngã, và bao chiến khí lụi tàn!”
Họ đồng thời ngâm tụng ma ngôn.
“Nhưng xin ngài chớ rời xa con, ôi Chúa: ôi sức mạnh trong con, gấp rút – van ngài – tới cứu giúp con. Bảo vệ linh hồn con khỏi đao thương kiếm kích, giải thoát cho con từ hổ báo sài lang : mong ngài nghe tiếng con từ giữa những mũi sừng đàn bò hoang dại.”
Ma ngôn tràn đầy tuyệt vọng và thê lương. Là [Hỡi Chúa, sao ngài lại bỏ rơi con?] của Erica.
“Không dính máu tử thù, không xẻ thịt cường địch, cây cung của Jonathan quyết không yên tĩnh; và thanh kiếm của Saul chẳng trở về nếu thiếu vinh quang.”
Bài ca ai điếu vị anh hùng cổ đại. [Chiến Cung Ca] của Liliana.
“Con sẽ vinh danh người cho đến chiến hữu : và chốn giáo đoàn sẽ tràn ngập lời ca tụng về người.”
“Ôi cây cung của Jonathan, thanh chiến khí nhanh như hùng ưng và mạnh như cuồng sư. Hàng lâm đến tay ta!”
Mỗi một ma thuật đều có thể mang lại đau đớn cho thần linh, là loại phép thuật chiến đấu tối cao.
Lu Yinghua không phải rất thông thạo ma thuật Châu Âu, và cậu ta bắt đầu khẩn trương nhìn vào ma ngôn tai ách tập trung xung quanh Erica và Liliana.
Khi họ quyết định sử dụng nghi thức huyền bí này, thì cả hai người đã từ bỏ việc che giấu hành động. Ma lực mạnh mẽ như thế, sẽ lập tức khiến Lu Yinghua và Giáo Chủ Luo Hao nhận ra, căn bản là không thể giấu diếm được.
“Lùi lại, Lu Yinghua! Mất đi ánh sáng, ngừng lại hô hấp đi!”
Erica hét lên.
Ma ngôn mang theo tuyệt vọng và bi thương, có thể ép buộc thế giới này. Người bị cô ấy mệnh lệnh sẽ không thể nhìn thấy gì và trái tim cũng ngừng đập.
“Kẻ ngăn cản ta sẽ bị tai họa bám theo! Cát bụi trở về cát bụi!”
Liliana cũng quát to theo.
Tuân theo lời than khóc anh hùng, bất cứ thứ gì là vật thể đều sẽ thể hiện ra sự vô thường của vạn vật. Cái gì bị cô ấy chỉ vào đều sẽ tan biến thành cát bụi.
Lu Yinghua không hổ là một võ giả, cậu ta đã ngăn trở được nguyền rủa đó.
“Ah – Thứ ma thuật phiền phức này!”
Cậu ta vừa tức giận hét lên vừa dùng tay trái đấm vào trên trái tim mình.
Kích thích vào huyệt Thiên Trung, tăng cường sinh khí trong cơ thể. Nơi đó là trung đan điền, cùng với đan điền dưới rốn – là huyệt vị quan trọng phụ trách dòng chảy ma thuật của Châu Âu.
Chỉ cần tăng mức độ hoạt động của Ma lực trong cơ thể, thì sẽ có thể không bị ma thuật bên ngoài ảnh hưởng.
Campione có kháng tính tuyệt đối với ma thuật, đơn giản chỉ là vì họ có ma lực vượt trội những pháp sư cao cấp nhất chứa đựng trong cơ thể.
Chịu đựng qua những cuộc huấn luyện vô nhân đạo của sư phụ, Khí công của Lu Yinghua có thể nói là thiên tài.
Trong chớp mắt tăng mạnh ma lực, ngăn cản nguyền rủa của Erica và Liliana, đây có thể nói là thần kỹ, cho dù là vì mục đích của bọn họ không phải là vô hiệu hóa đệ tử thân truyền của Quỷ vương.
Hai cô gái chỉ muốn ngăn không cho cậu ta ra tay trong một khoảng thời gian ngắn.
Đó mới là mục tiêu thật sự, và nó đã thành công một cách thuận lợi. Ngay lúc Lu Yinghua không thể tiến lên cận chiến mà chỉ chú ý tới bên trong thân thể mình, hai đại kị sĩ bắt đầu thực hiện bước tiếp theo.
Erica trong nháy mắt đã sử dụng phép thuật lên Cuore di Leone.
Thuật luyện kim – biến hình, thanh kiếm mỏng dài yêu quý của cô biến thành một mũi thương, loại trường thương dùng để ném của quân đoàn La Mã đế quốc. Trên thân nó bao trùm ma ngôn tuyệt vọng và thê lương.
Liliana đem Il Maestro cắm xuống mặt đất.
Thay vào chỗ của nó là bộ cung tên ánh sáng màu xanh lam, cây cung tạo nên từ bài ca ai điếu vị anh hùng cổ đại Jonathan, thứ vũ khí từng bắn anh hùng Perseus trước đây.
Hai đại kị sĩ đồng thời bắn hai thứ vũ khí tầm xa này lên không trung.
Mục tiêu là yết hầu con rắn màu trắng bạc giữa bầu trời núi Nikkou—
Nó đang lơ lửng giữa trời, xung quanh không có vật gì che chắn, vấn đề chỉ là khoảng cách và độ chính xác.
Hai ngươi họ ngay từ đầu đã muốn tấn công Leviathan.
Ngọn thương và mũi tên bay lên bầu trời, thứ vũ khí tạo nên từ phép thuật đó gọn gàng xuyên qua cổ họng vị xà thần.