Campione!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 6 - Thánh Sơn Phượng Vũ. - Chương 7 – Giant Killing

Part 1

Thân thể khổng lồ của Leviathan chầm chậm rơi xuống mặt đất.

Những hạt ánh sáng phân tán trong không trung, trong khi thân thể nó cứ như cây lông vũ không có trọng tâm, bay xuống không theo quy tắc nào.

Thân rắn trắng bạc từ từ biến mất, khi còn cách mặt đất khoảng 10m thì biến thành thân thể trắng trẻo của Asherah, hơn nữa vùng cổ họng có hai vết thương lớn do vật sắc nhọn đâm phải.

Cuối cùng thì nó cũng rơi xuống nơi cao nhất của Toushouguu – nội điện Okusha.

“Đã không thể duy trì dạng rắn nữa rồi, nếu thế thì chìa khóa giải trừ phong ấn [Bật Mã Ôn]…”

Giáo Chủ Luo Hao nhẹ nhàng nói khi đi đến bên cạnh cô ta.

Nâng cô gái đang co giật và nôn ra bọt máu lên bắt mạch, Giáo Chủ gật gật đầu, ngay lập tức lại đứng dậy.

“Ưng nhi! Con hãy ngăn cản các kị sĩ, ta sẽ giúp nữ phù thủy này chữa thương.”

Cô ta mệnh lệnh cho đệ tử đang ở cách xa 200m.

Thanh âm êm tai đó tràn đầy khí của nội công, nên dù với khoảng cách xa như thế, nó cũng có thể dễ dàng truyền tới.

“Cô nàng hung bạo đó bị như thế mà vẫn sống à? Không đúng, sau khi biến thành rắn, cô ta ngang cấp với một [Dị Thần], thế thì chẳng có gì kỳ quái cả.”

Nhận được chỉ lệnh, Lu Yinghua trợn tròn mắt trong khi đang đứng tại đỉnh của điện thờ Toushouguu.

Một bên khác, hai vị đại kị sĩ vừa bắn thủng cổ họng thần rắn cười vui vẻ nhìn nhau.

“Cách tốt nhất để loại bỏ Leviathan đúng như mình đã nói.”

Lúc trước khi lao tới Toushouguu, sau khi bắt đầu liên lạc với Công chúa Alice. Phối hợp với đối sách của bên đó, Erica đã đưa ra kết luận.

“Tôi và Lily sẽ trực tiếp tấn công. Nếu dùng tới ma ngôn của David, nó sẽ có thể thương tổn tới một vị thần. Mục tiêu đang bay giữa không trung, rõ ràng đưa yếu điểm ra cho chúng ta mà. Nhất định sẽ thành công.”

“Sinh mệnh của thần rắn vốn đã sắp kết thúc rồi, nên phương pháp này cũng không phải là quá hoang đường vô lý.”

Liliana bình tĩnh gật đầu.

Tạm không nói đến đời tư (đặc biệt là chuyện yêu đương), cô ấy rất tỉnh táo và điềm tĩnh trong lúc chiến đấu.

“Đương nhiên, nếu không nhanh chóng thực hiện, kế hoạch rất có thể sẽ bị Giáo Chủ Luo Hao hay Lu Yinghua làm rối loạn. Ngắm chuẩn Leviathan ngay trong đòn tấn công đầu tiên chắc chắn sẽ có xác suất thành công cực cao.”

Lu Yinghua có khả năng mạnh mẽ trong lĩnh vực khí công, nhưng không hiểu biết lắm về ma thuật hay đạo thuật.

Đối với bí kỹ của ma thuật – Ma ngôn của anh hùng David, khả năng cậu ta hiểu rõ là rất thấp. Vấn đề là Luo Hao, Erica nhớ lại cuộc gặp gỡ trước ngôi đền –

“Giáo Chủ Luo Hao sẽ không đề phòng tôi và Lily như một đối thủ, thế nên, vừa bắt đầu đã tấn công Leviathan thì nhất định sẽ ổn thôi. Nhưng mà…”

“Chuyện sau đó mới là vấn đề, chúng tôi phải đối mặt với một Giáo Chủ đang nghiêm túc.”

Kẻ duy nhất có thể chiến đấu với một Campione trên thế giới là Campione khác, vì thế họ mới nhờ Công chúa Alice đi đón Godou.

“Cuối cùng thì, sau khi loại bỏ Leviathan, chúng tôi vẫn cần sức mạnh của Campione. Nhưng nếu nghi thức phục hồi đó tiếp tục tiến hành, vị thần của [Thép] sẽ tỉnh lại… lại rơi vào ngõ cụt rồi.”

“Đúng thế, nên tôi sẽ đặt cược tất cả vào chuyện này.”

Đối với Liliana – người đang chán nản lắc đầu, Erica tiếp tục giải thích.

“Cậu cũng biết là Kusanagi Godou sở hữu quyền năng của Verethragna mà, vị chiến thần của Ba tư cổ đại đó đã từng tung hoành trên mặt đất, là người bảo hộ của nhân dân. Thế nên--”

Liliana gật đầu đồng ý kế hoạch của Erica.

Và vị Công chúa tại Trung Giới cũng tán thành.

Thế là hai vị đại kị sĩ đã dũng cảm đột kích, thành công bắn rơi Leviathan.

Hiện giờ, Giáo Chủ Luo Hao đã ra lệnh cho đệ tử chuẩn bị đối đầu với Erica và Liliana.

Dù không phải rất rõ ràng, nhưng thần rắn vẫn có cơ hội hồi phục lại.

“Thế này rồi mà vẫn có thể phân tâm, hai người thực thoải mái nhỉ.”

Thanh âm và người thiếu niên cùng rơi xuống một lúc.

Giống như trước đây, cậu ta chạm đất không một tiếng động. Thể thuật như thế có thể nói là cực kỳ tinh diệu, phải hoàn toàn khống chế được sức nặng cơ thể, sức mạnh cơ bắp và năng lượng vận động mới có thể đạt được cảnh giới đó. Dù Erica và Liliana tại phương diện này cũng tính là khá mạnh, nhưng không thể bì kịp với cậu ta.

Vị kị sĩ tóc bạc lập tức rút thanh kiếm yêu quý đang cắm trên đất lên.

Nhìn thấy động tác này của cô ấy, Lu Yinghua cười khẽ một tiếng rồi dùng tốc độ siêu phàm lao tới.

Tại trong khoảng cách giơ tay là có thể chạm tới, cậu ta vung nắm đấm bên phải ra, mục tiêu làm bàn tay đang nắm thanh ma kiếm! Liliana lướt đi tránh khỏi đòn tấn công này.

“Ngươi mới có vẻ quá kiêu ngạo đấy! Vậy mà cố ý tấn công bên có vũ khí.”

“Haha! Chiến đấu với một kiếm sĩ không có kiếm trong tay, cho tiền tôi cũng chẳng làm!”

Erica đã ném thanh kiếm của mình vào Leviathan, nên hiện nay cô tay không tấc sắt.

Không thèm quan tâm tới tình huống đó, thiếu niên vẫn chọn bên có vũ khí là Liliana để công kích. Liliana giơ thanh ma kiếm lên, vung về phía bàn tay phải đang đánh tới. Nếu có thể chém trúng động mạch hoặc cơ bắp, thì thắng bại sẽ được quyết định.

Nhưng vị thiếu hiệp kia thu tay lại tránh thanh ma kiếm.

Thế rồi cánh tay đang co lại ấy như một cây roi quất về phía mặt của đối thủ. Công kích và phòng thủ hòa vào làm một, Liliana lập tức giơ tay trái lên chống đỡ.

“Ha, không chậm cũng không ngốc. Được, cô có chút bản lĩnh đấy chứ…”

Lu Yinghua nhàn nhã bình luận.

Chiến đấu với đối thủ cầm vũ khí, hơn nữa không có chút lo lắng nào, xem ra cậu ta vẫn chưa dùng toàn lực.

Liliana đem Il Maestro giơ lên trước người.

Hình dáng của nó chầm chậm biến thành một đường cong, trở thành một thanh đao quân dụng một tay. Il Maestro là thanh ma kiếm cùng một cặp với Cuore di Leone, cô và Erica đã tìm thấy nó tại hầm mộ dưới Florence.

“Erica, xem ra tên này muốn chuyện trò với tôi một chút, cô nhanh đi đến chỗ Giáo Chủ đi.”

Nhìn người bạn lâu năm đùa giỡn một cách hiếm có, Erica mỉm cười đáp lại.

“Lily, thật là không sao chứ? Nếu cậu nói thế, mình sẽ biến thành nhân vật chính đấy?”

“Thành thật nói thì, đương nhiên là không được. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Đều đã giao chiến đến mức này rồi mà đối thủ vẫn không dùng bản lĩnh thật sự, làm sao tôi có thể bỏ qua được!”

Liliana hét lớn, trong khi thiếu niên trước mặt vẫn cười hì hì một cách thong dong.

“Cô đi nhanh đi, tình trạng thế này thì không làm khác được. Để tôi giải quyết hắn cho. Tôi đã nói trước đây rồi, mức độ nổi bật của cô đã đạt đến mức không thể lý giải nổi!”

“Thế sao? Vậy tôi không khách khí đâu. Đi trước nhé ~~”

Erica dùng phép [Nhảy] để leo lên đỉnh điện thờ của Toushouguu, trong khi Lu Yinghua dùng ánh mắt như loài chim săn mồi tàn bạo trừng theo bóng lưng cô.

“Tôi không phải đã nói là sẽ đấu với cả hai người sao?”

Cậu ta vừa hét vừa lao tới và lại một lần nữa bay về phía mái điện thờ.

Không hay rồi, nếu tiếp tục như thế, hắn ta sẽ bắt đầu săn bắt như một con chim ưng lão luyện giống tên mình mất. Liliana ngay lập tức nhảy theo, ngăn tại trước mặt Lu Yinghua.

Sau đó cô giải trừ phong ấn trên Il Maestro.

Người che giấu khả năng thật sự của ma kiếm, không chỉ có Erica. Thứ thép của nhạc sư bắt đầu biến hình, thân đao cong không thay đổi, nhưng phần chuôi dài ra thêm khoảng hơn một mét, và bề ngoài trở thành một thanh trường đao hoặc trường mâu.

Đinh… Chỉ vung nhẹ một cái, nó đã phát ra thanh âm huyền ảo.

Giống như đang đánh đàn xylophone, thứ âm thanh xứng đáng trở thành giai điệu chỉ huy dàn nhạc.

“Hỡi tinh túy của ảo tưởng, hỡi chất thép diễn tấu ra giai điệu du dương! Hãy ban cho ta đôi cánh vô hình!”

Đó là ma chú giải phóng tuyệt kỹ -- [Ma khúc].

Nhẹ nhàng vung thanh trường đao Il Maestro, thanh âm đinh đinh lại vang lên.

Lại vung lần nữa, một giai điệu êm tai được Liliana nhịp nhàng tấu lên.

Ánh mắt của Lu Yinghua dần dần mất đi sự sắc bén, nhìn Liliana đang đứng trước mắt, lại liếc qua Erica đang bay nhảy ở phía xa, đôi mắt ưng đột nhiên trở nên mơ hồ.

-- Trúng chiêu rồi!

Xác nhận điều này, Liliana đem Il Maestro đâm hướng ngực của Lu Yinghua.

Không hổ là một võ hiệp, ngay trước khi thanh đao đâm tới, cậu ta đã khôi phục lại ý thức và nhảy lùi về phía sau.

“—Thanh vũ khí đó có hiệu quả kỳ lạ gì đó đúng không?”

“Đó là ma khúc, Il Maestro làm từ thép của nhạc sư, có thể diễn tấu ra nhạc khúc tuyệt vời. Với người tinh thông võ nghệ cũng như âm nhạc như ta, những ma khúc nó tạo ra là thứ vũ khí thứ hai ta có.”

Lần này đến lượt Liliana nhìn xuống đối thủ của mình.

Cô ấy đứng trên mái nhà, còn Lu Yinghua vừa nhảy lùi lại và rơi xuống mặt đất.

Liliana giờ đây múa thanh Il Maestro như đang biểu diễn võ thuật của mình.

Và rồi giai điệu huyền diệu mang theo thanh âm của kim loại vang lên, là ma khúc có thể làm người ta rối loạn tinh thần vừa nãy. Trong một trận chiến nghiêm túc, nó có thể làm đối thủ mất tập trung và tìm ra sơ hở.

Ngoài ra, còn có ma khúc có tác dụng giảm ma lực, tước đoạt thể lực, vân vân, rất đa dạng.

“Tsk – thật là một ma thuật vớ vẩn đáng ghét!”

Lu Yinghua tức giận hét to, sau đó gia tăng ma lực trong cơ thể lên.

Giống như lúc đẩy lui nguyền rủa của David, nhưng thủ thuật đó đã bị phá giải.

“Hỡi người mẹ sinh ra và đoạt đi sinh mệnh! Xin hãy ban cho ta dấu hiệu của lãnh thổ hắc ám!”

Ngâm tụng một ma chú mới, Liliana sử dụng ma thuật phù thủy khống chế đất đai.

Mặt đất nơi Lu Yinghua đứng bắt đầu mềm đi. Đó là một ma pháp hiểm ác đem cả vùng đất biến thành bùn, trở thành đầm lầy sâu không đáy, nhốt mục tiêu vào sâu trong lòng đất.

Nếu là một ma pháp sư ưu tú, người đó có thể dùng phép thuật trái ngược hoặc là hạnh vận bảo hộ để triệt tiêu và vượt qua nó.

Với Kusanagi Godou hay các Campione khác, chỉ cần tăng mạnh ma lực trong cơ thể, ma thuật đó tự nhiên sẽ biến mất. Kháng tính của họ với phép thuật có thể khiến cả thứ phép diện rộng cũng bị vô hiệu hóa. Thế nhưng, với một người như Lu Yinghua, cho dù là thiên tài trong khí công, nhưng cậu ta chỉ là một con người bình thường, không thể đạt tới đẳng cấp ngang với Campione được.

Bất kể là kiếm thuật của kị sĩ, võ thuật Trung hoa, ma thuật hay đạo thuật, …, dù đạt tới đỉnh cao, nhân loại đều không sao đạt được lượng ma lực mạnh ngang với Campione hay những vị thần.

Thế nên, Lu Yinghua chỉ có thể bị đầm lầy không đáy đó nuốt dần đôi chân mình, phần từ đầu gối trở xuống của cậu ta đã bị chìm xuống mặt đất.

“… Đấu với một đối thủ vừa có kiếm thuật lại dùng được ma thuật, xem ra cần phải nghĩ ra chiến thuật trước mới được.”

Dù vậy nhưng cậu ta vẫn cực kỳ bình tĩnh, không khác gì lúc bình thường.

Một cái đầm lầy keo dính không hề có chỗ đặt chân làm điểm tựa.

Lu Yinghua thế mà nhẹ nhàng nhảy về phía mặt đất không bị biến dạng bởi ma thuật.

Chỉ bằng vào thân hình linh hoạt thì không làm ra được loại động tác này.

Đây là một đẳng cấp thể thuật không tưởng mà có thể đi lại trên mặt nước như có ván gỗ nổi trên đó làm điểm tựa—

“Erica-neesan đã chạy mất, xem ra tôi phải dùng hết sức thôi.”

Lu Yinghua xòe hai bàn tay ra, và Liliana mở to mắt nhìn cậu ta.

Khinh công siêu việt, chưởng pháp vô song, cái trước đã được thấy vài lần, nhưng cái sau thì chưa từng chứng kiến. Hắn ta cho đến nay đều chưa từng dùng đến chưởng pháp – thứ vũ khí mạnh nhất của mình.

“Nee-san, Tôi sắp dùng đến tuyệt chiêu rồi đó!”

Part 2

Liên tục dùng phép thuật phòng ngự lên trên người mình, Erica nhanh chóng chạy trên cầu thang đá.

Đi tới nơi cao nhất của Toushouguu – nội điện Okusha.

Đương nhiên, Giáo Chủ Luo Hao đang ở đó. Cô ta quay lưng lại với Erica, và phía trước mặt là Asherah. Hai vết thương trên cổ thánh tổ không ngừng chảy máu, mang đi tính mạng của cô ta từng chút một.

Bên cạnh ả phù thủy, mặt đất được vẽ vài ký hiệu hình học và chữ hán.

Có lẽ là pháp trận của đạo thuật, với 8 chữ Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn được viết to nổi bật, nó đang duy trì sinh mệnh cho Asherah.

“Lại gặp mặt lần nữa, kị sĩ tóc vàng.”

Giáo Chủ thậm chí không hề quay đầu lại.

“Nhận ra chìa khóa của nghi thức là xà thần, và loại trừ nó đầu tiên, một kế hoạch vô cùng xuất sắc. Nhưng ta sẽ không để ngươi cản trở nữa.”

Càng làm người khác sợ hãi là, thanh âm của cô ta không mang chút tức giận nào.

Chỉ có bình tĩnh và linh xảo.

Chưa biết chừng đó là khí độ của một đại nhân vật, thứ khiến Erica vô cùng khâm phục.

Cô ta hoàn toàn không đem mình làm đối thủ, mà có lẽ coi là con mèo con chó nào đó đang làm loạn là cùng.

“Xin lỗi, Giáo Chủ, mệnh lệnh của ngài thứ cho tôi không thể tuân theo được.”

“Thế ư? Đại kị sĩ, ta vốn thấy ngươi có tài năng trác tuyệt, giết thì hơi lãng phí, nên mới đặc biệt nhắc nhở ngươi… Thật đáng tiếc, lùi lại cho ta!”

Ngay khi câu cuối cùng vang lên. Erica cảm thấy toàn thân mình giống như bị nghiền nát vậy.

Khi cô ấy lấy lại tinh thần, thì đã thấy mình ngã trên mặt đất từ bao giờ.

Có thể đoán được là Erica đã bị sóng xung kích đánh trúng, nhưng không ai biết được là Luo Hao đã ra đòn lúc nào, và kết quả của nó là cơn đau cứ như vừa bị một cái xe tải nghiền qua.

“Ồ … Vẫn còn sống cơ à? Thì ra là thế, ngươi đã dùng phép phòng ngự để bảo vệ cơ thể từ trước, chuẩn bị chu đáo lắm. Nếu mà Ưng nhi có thể suy nghĩ cẩn thận toàn diện như ngươi, thì ta có lẽ sẽ thừa nhận là nó đã trưởng thành…”

Nằm trên mặt đất, Erica có thể nhìn thấy bầu trời nhuộm đỏ ánh hoàng hôn của núi Nikkou.

Cô ấy không biết biểu tình trên mặt Của Giáo Chủ giờ ra sao, có lẽ vẫn đang quay lưng lại không nhìn cô chăng? Cho dù là đại kị sĩ hay đại ma pháp sư, chắc chỉ ngang với cỏ dại bên đường trong mắt cô ta thôi. Nhân loại không có khả năng nhận được sự tôn trọng từ cô ta.

Nhận rõ điều ấy, Erica cố bò lên.

Đầu tiên là nâng người dậy, dù không thể đứng thì ít nhất cũng phải ngồi được đã. Lòng tự tôn trong cô không hề mất đi, và cô muốn ít nhất vẫn duy trì được phẩm cách của mình. Thế rồi, cô ấy gọi ra tên của người kia.

“… Giáo Chủ, tôi có nghĩa vụ phải báo cho ngài một chuyện!”

Dồn chút sức lực cuối cùng, Erica hét lên.

Máu tươi chảy ra cùng với tiếng nói. Nội tạng bị thương rồi à?

“Một đại kị sĩ đứng trước mặt ngài là hành vi phạm thượng, thế nên, tôi sẽ triệu hoán chủ nhân của mình.”

“Ồ, chủ nhân của ngươi – là vua Kusanagi sao?”

“Đúng thế, Ngài ấy là vua trong các vị vua (vương trung chi vương), vị Sát thần giả một ngày sẽ vượt qua tất cả những người đi trước, trở thành Quỷ vương mạnh nhất trên đời, là người sẽ vung lưỡi kiếm chống lại sự bạo ngược của Giáo Chủ ngài.”

Erica cảm nhận cơn gió thu lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt mình, và rồi cô hít sâu một hơi.

Không thể chắc chắn là anh ấy sẽ đến, mà chỉ là có khả năng thành công mà thôi. Nói ra một lời tuyên bố hùng hồn như thế, nếu như thất bại thì mình và gia tộc sẽ thành trò cười mất.

Nhưng dù có mối lo ngại như thế, cô vẫn phải làm.

Cô muốn để cho người, hay có lẽ là cô gái giống người trước mặt mình, kiến thức một lần cái gọi là mọi chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài.

Chàng trai mà Erica yêu, tuyệt đối sẽ không để mặc cô một mình chiến đấu như thế này. Nếu anh ta mà bỏ mặc và không đến, cô sẽ biến thành ma ám sau lưng anh suốt phần đời còn lại. Vừa suy nghĩ vẩn vơ như thế, Erica vừa thét thật to:

“Đến đây đi, Kusanagi Godou! Cô gái của anh sắp chết tại nơi này rồi, anh định để đối phương muốn làm gì thì làm sao!? Nhanh bay đến đây, báo thù cho em nào!”

Ngọn gió réo vang, đầu tiên là từ cơn gió mùa thu.

Nó ngay lập tức mạnh lên, biến thành gió xoáy, lạnh lẽo thấu xương! Đến cuối cùng, cơn gió mạnh như giông bão.

“Em là cô gái của anh… Anh nghĩ là chỗ đó có chút vấn đề đấy, nhưng nói sau vậy. Anh chắc chắn sẽ báo thù cho em, nên hãy cứ nghỉ ngơi đi. Hơn nữa, cảm ơn em vì đã nghĩ tới quyền năng này.”

Chàng trai đã vắng mặt trong vài giờ.

Thân thể anh ấy từ từ ngưng thực giữa cơn gió xoáy, sau lưng là Mariya Yuri và Hikari, Công chúa cũng đứng cạnh đó. Erica biết là mình đã cược thắng.

Chiến thần Verethragna của Ba tư có mười quyền năng. Vị thần chiến thắng với mười hóa thân, là vị thần bảo hộ dân chúng trong thời loạn lạc, và tượng trưng cho sức mạnh ấy là [Gió]. Cơn gió tung bay khắp vùng đất Á Âu bảo vệ cho con người.

Một trong các quyền năng của Kusanagi Godou, một phương pháp di chuyển có giới hạn rất lớn.

Anh chỉ có thể vượt qua không gian, bay tới bên những người thân cận khi họ đang gặp nguy hiểm tới tính mạng.

………..

“Thế nhưng, quyền năng của Verethragna có thể qua lại giữa Trung Giới và mặt đất ư?”

Đây là thời điểm sau khi đánh lui lũ khỉ và liên lạc với thế giới thật.

Nghe được kế hoạch của Erica từ chỗ Công chúa, Godou không tin tưởng lắm.

“Tại Ba tư, ông ta được thờ phụng như là một vị thần dẫn lối, tương tự với Hermes của Hi Lạp. Một hướng đạo thần có thể du hành khắp thế giới, qua lại giữa mặt đất và Địa Ngục. Căn cứ vào chuyện này, thì không phải là không thể thành công, nhưng cũng chưa chắc chắn quyền năng của Kusanagi-sama có kích hoạt được hay không…”

Godou gật đầu đáp lại lời giải thích của Alice, cuối cùng thì vẫn chỉ có thể thử mà thôi, nên làm sao bây giờ?

-- Ngay khi vừa nghĩ đến đó, vẻ mặt quả quyết của Yuri rơi vào mắt anh.

“Mình cảm thấy kế hoạch của Erica-san có thể thành công, Godou-san, xin hãy quyết định đi.”

Giọng nói của cô tràn đầy tin tưởng, và Godou đã nhận ra lý do.

Trước đó anh đã nghe nói, trong Trung Giới, loại năng lực giống như tiên tri đó có thể được khống chế theo một mức độ nhất định.

“Mariya, chẳng lẽ cậu đã dùng linh thị à?”

“Vâng, tuy linh thị của mình không thể đúng một trăm phần trăm, và thỉnh thoảng vẫn bị sai lầm… Nhưng mình muốn tin tưởng.”

“Tin tưởng?”

“Nếu là Godou-san, sẽ không bỏ mặc tai họa trên mặt đất, càng sẽ không bỏ mặc tính mạng của Erica-san nguy trong sớm tối. Thế nên cậu nhất định có thể trở về thế giới thật.”

Những lời nói ấy chứa chan tin tưởng và ỷ lại, nhưng cũng vô cùng trầm trọng.

Godou nhẹ thở dài, anh ngẩng cao đầu, nếu thất bại, có lẽ sẽ chẳng thể ngẩng đầu lên được nữa mất.

Tuy lời cô ấy nói rất nặng nề, nhưng cũng làm người ta cảm kích. Làm một thằng đàn ông, niềm hạnh phúc lớn nhất không phải là được một cô gái ỷ lại như thế sao? Lại nói, trước đây luôn được nhờ linh thị của Yuri giúp đỡ, nên căn bản là không tất yếu phải nghi ngờ.

“… Vậy quyết định thế đi. Xin hãy truyền lời cho Erica, là mọi việc trên đó tạm nhờ cô ấy và Liliana. Tôi nhất định sẽ trở về, nên hãy gọi tên tôi lên thật to vào.”

Đó là lời anh ấy nói với Alice, để mọi người cùng bắt đầu kế hoạch.

Mọi chuyện cần làm sau đó chỉ là chờ đợi mà thôi.

Godou đứng tại cạnh hồ, lẳng lặng ngóng trông Erica gọi tên mình. Muốn dùng hóa thân [Gió], anh phải ở nơi có gió thổi mới được, điều này bây giờ thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc này, Godou chợt nhận thấy hành động kỳ quái của Yuri.

Cách anh một đoạn, mấy cô gái đang thì thầm to nhỏ nhưng không thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng ngay lập tức Hikari và Alice đã tránh đi chỗ khác.

“Có chuyện gì vậy, Mariya? Mọi người phải về cùng nhau, thế nên đứng gần chắc tốt hơn chứ?”

Anh hỏi nàng miko đang từ từ đến gần với khuôn mặt đỏ lựng một cách kỳ lạ kia. Hóa thân [Gió] có thể dịch chuyển cả những người xung quanh đi cùng.

“Mình, mình cũng biết thế. Nhưng mà, mình cảm thấy để bọn họ tránh mặt một chút vẫn tốt hơn…”

“Để làm gì? Nếu Erica triệu hoán chúng ta, thì Alice và Hikari sẽ bị bỏ lại đấy. Cậu nhanh gọi họ quay về đây đi.”

Đối với Godou, lời quở trách đó không có gì sai cả, thế mà Yuri lại kinh ngạc trả lời anh.

“Thế… thế nhưng, chúng ta chẳng phải sẽ làm việc đó bây giờ sao…?”

“A? Việc đó? Việc đó là việc gì?”

“Nói đến việc đó, chính là cái việc đó đấy, chẳng phải vừa nãy mình cũng nói tới rồi sao? Cho dù có làm thế cũng không sao đâu… Đừng, đừng bắt mình phải nói lại lần thứ hai.”

Dù xấu hổ, nhưng xem ra Yuri đã quyết tâm.

Cô ấy đều nói tới mức này, Godou đương nhiên cũng đã nhận ra, anh ấy không nhịn được tim đập thình thịch.

“Không lâu sau cậu lại phải chiến đấu với Giáo Chủ Luo Hao, vì phong ấn quyền năng của cô ấy bằng ma ngôn của [Kiếm], chúng ta phải chuẩn bị trước tại đây đã. Mình còn tưởng là cậu đã sẵn sàng rồi chứ.”

Có lẽ là đã nhận ra mình chủ động lớn mật như thế để tiếp cận Godou, cả khuôn mặt của Yuri trở nên đỏ bừng bừng, biểu hiện đó của cô càng làm người ta thương yêu.

“Nhưng, nhưng mà, Mariya hầu như không xem trận chiến của mình và Giáo Chủ mà, thế thì làm sao biết được cô ta có quyền năng gì?”

“Không, … không, thực ra mình cũng nhìn thấy.”

Cái lý do mà anh ấy tùy tiện nghĩ ra ngay lập tức bị phủ định.

“Từ sau khi chạy trốn khỏi lán ngựa của Thánh Hầu Vương, mình đã dùng linh thị quan sát cuộc chiến của cậu và Giáo Chủ lúc cô ấy bắt đầu dùng bài ca hủy diệt đó… Sau khi dùng dịch chuyển chạy thoát đi, mình đã nhìn thấu căn nguyên của song Nhân Vương – Kim Cương hộ pháp và quyền năng của vị thần đó nhờ linh thị. Thế nên…”

Không biết từ lúc nào, Yuri dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào Godou.

“Mình chỉ có thể giúp Godou-san chiến đấu bằng cách này, thế nên ít nhất thì, hãy để mình giúp cậu bằng tất cả những gì mình có. Vẫn, vẫn không được à… ?”

Godou nhìn vào Yuri, người đang khẩn cầu anh, đôi môi phấn hồng của cô ấy hơi hơi run rẩy.

Để một cô gái như vậy phải nói ra những lời trên, mình đúng là một thằng đần. Godou đã nhìn rõ mọi việc và làm tốt giác ngộ, đưa môi mình đến gần cô gái.

“Mariya – mình làm đây, có thể chứ?”

“Vâng, không sao đâu. Cứ làm những cậu muốn đi (không muốn nói đâu nhưng không thể không nói ----Về team anh đi bé ơiiiiiiiiii!), mình đã sẵn sàng rồi – uwa.”

Môi đã dán môi, ban đầu chỉ là khẽ khàng chạm nhẹ.

Lần tiếp theo lại mạnh thêm lên, càng sâu hơn, càng thắm thiết. Cô ấy nồng nhiệt đáp lại, dùng sức mút lấy đôi môi của Godou. Lưỡi cuốn lưỡi, nước bọt hòa vào nước bọt.

(Đ)

Tri thức truyền qua miệng môi, hình ảnh đến từ nụ hôn nồng nhiệt.

Với khả năng kháng phép vững như tường sắt, Campione không thể bị ảnh hưởng bởi bất cứ chú thuật nào nếu không làm thế. Thông tin đã bắt đầu truyền tải, tình báo mà linh thị của Yuri nhìn thấy không ngừng chảy vào trong đầu Godou.

Căn nguyên của quyền năng [Đại Lực Kim Cương] – Nhân Vương – Kim Cương hộ pháp.

Nguồn gốc của [Long Ngâm Hổ Khiếu] – nữ thần Ấn Độ Gayatri.

“Godou-san… Xin hãy … hãy cảm thụ mình thêm chút nữa, dùng hết sức đem toàn bộ tri thức bên trong mình hút lấy, có thô bạo một chút cũng không sao … đâu….”

“Mariya …!”

Khe khẽ nỉ non, nghi thức hòa vào làm một.

‘Rolling in the deep’(Adele – GG nhé), Godou lại nghe thấy vài thanh âm thì thầm quấy nhiễu.

“Wa! … Giống y như Công chúa nói, Onee-chan và Onii-sama đang làm một chuyện làm người ta giật mình!”

“Thấy chưa, may là đi ra xem nhé! Chị của em chắc chắc đã che giấu bí mật gì đó! … Nhưng chị cũng không ngờ cô ấy lại làm một việc kinh người như thế này.”

Không cần nghĩ cũng biết đó là tiếng của ai, thanh âm trò chuyện của một cô bé và một cô gái xinh đẹp.

“A, a wa, waaaaa! … Em, em vừa nhìn thấy đầu lưỡi duỗi vào trong rồi! Onee-chan bình thường rất nghiêm túc, không ngờ lại làm ra loại chuyện thế này – Đây, đây chính là nụ hôn sâu của người lớn ư?”

“Cả, cả hai người đều thật táo bạo, mặt trời sáng đến thế mà, lại còn ở bên ngoài nữa….”

Nghe thanh âm khe khẽ, nhưng lại tràn đầy hưng phấn đó, Godou cảm thấy hơi xấu hổ.

Hai người họ nhìn lén làm gì cơ chứ!

Anh trộm nhìn sắc mặt của cô gái mình vừa môi chạm môi rất nhiều lần. Yuri vẫn đang trầm mê trong đó, đang dùng sức, chuyên tâm, say đắm hiến lên đôi môi như cánh hoa anh đào của mình. May quá, cậu ấy không phát hiện ra!

“Mariya…. Cậu cũng thế… Tập trung hơn nữa lên người mình, không được nghĩ đến chuyện khác, chỉ cần chăm chú truyền tri thức cho mình thôi, hiểu chưa?”

Godou nhẹ giọng nói bên tai Yuri, thuận tiện còn khẽ cắn vành tai cô, rồi dùng đầu lưỡi lướt qua. Thân thể nàng Hime-Miko hơi run lên, đôi tay càng ôm chặt lấy anh.

“Được… được mà, Godou-san…. Mình sẽ chỉ nghĩ tới cậu thôi.”

Đôi tay mảnh khảnh của cô gái, đang ôm thật chặt lấy lưng chàng trai.

Đôi mắt ngấn lệ kia vẫn không rời khỏi anh, biểu tình trên khuôn mặt cô ấy không chỉ xinh đẹp, mà còn vô cùng quyến rũ, không hề phù hợp với nét trong sáng của nàng Yamato Nadeshiko – Không! Có lẽ chính vì thế, mới càng làm tăng thêm nét nữ tính trong cô.

Ngay giây phút đó, Godou đã quên đi hai kẻ nhìn lén ở nơi nào đó, anh cũng ôm lấy cô, quên tất cả mà dùng toàn lực để ôm.

“A – G-Godou-san, thế này có hơi đau…”

Dù có nói thế, nhưng Yuri vẫn nhắm mắt lại, đem thân thể mình giao cho Godou, thả người cho cái ôm thô bạo kia.

Toàn thân chàng trai cảm nhận được cơ thể nàng Hime-Miko đang dán chặt vào mình.

Độ ấm của làn da, dù có bị bộ đồ miko ngăn cách mà không thể cảm giác một cách chân thực, hơn nữa bộ ngực to lớn một cách bất ngờ, đôi chân mềm mại đang cuốn lấy anh, tất cả tất cả đều ánh sâu trong tâm trí.

“Mình, mình sẽ không do dự nữa… Sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, vì cậu mà dâng hiến tất cả. Thế nên, Godou-san, xin nhất định tuyệt đối đừng bao giờ buông mình ra….!”

“Mình hiểu rồi, cậu phải vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Mariya, kể từ lúc này, tuyệt đối đừng rời đi nhé!”

“Vâng! Lời hứa – không, đây là khế ước của chúng ta. Mình sẽ hiến cho cậu tất cả những gì mình có, nên xin hãy giành lấy chiến thắng…! Mình đợi cậu khải hoàn quay về!”

“Được, cứ giao cho mình. Thế nên, Mariya, hãy cho mình càng nhiều sức mạnh hơn nữa đi --!”

Mái tóc cô ấy đen như hắc trân châu, hơi ngả sang màu trà.

Thân thể dù yếu đuối và mảnh khảnh, nhưng cực kỳ nữ tính, che giấu một thân hình đầy đặn.

Hưởng thụ mùi thơm cơ thể tỏa ra từ người thiếu nữ, Godou hôn lên gò má đỏ ửng như hoa hồng, rồi tìm về đôi môi Yuri, nhẹ nhàng tách hàm răng cô ấy ra, để lưỡi họ lại hòa quyện giao triền, hút lấy nước bọt của nhau. Cả hai đều đắm mình trong đó, không thể tách rời.

Không thể suy nghĩ gì khác, trong đầu đều là hình ảnh của người kia, trái tim họ đã gắn liền làm một, không ngừng không nghỉ, nồng nhiệt nóng bỏng mà ôm hôn nhau.

“………. Quá, quá khủng khiếp.”

“………… Đúng, đúng thế nhỉ. Hai người này so với bề ngoài thì to gan lớn mật nhiều lắm.”

Thanh âm thì thầm không biết từ lúc nào đã trở nên càng nhỏ đi.

Hai kẻ cản trở vướng víu đã không thấy đâu nữa, và Godou cũng đã nhận được những kiến thức tất yếu.

Nhận ra là không cần phải tiếp tục nữa, nên chàng trai và cô gái ngừng hôn nhau, sợi nước bọt kết quả của vận động kịch liệt vừa nãy vẫn còn vương trên đôi môi họ, cứ như muốn nói ra cảm giác chưa muốn tách rời.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều xấu hổ vô cùng, nhưng không ai tránh ánh mắt của người kia.

Thế rồi họ nhẹ mỉm cười, không chỉ kiến thức và thân thể, mà ngay cả trái tim cũng rõ ràng cảm nhận được mối liên kết vừa tạo nên.

Thế nhưng ngay lúc đấy –

Loạt xoạt ….. Hikari chậm rãi đi ra khỏi bụi cây gần đó.

Như một người đang bị sốt cao, cô bé lộ ra vẻ mặt mê man, Alice cũng xuất hiện ngay sau đó. Hai người đều tỏ ra cực kỳ xấu hổ,, không dám nhìn thẳng vào Godou và Hikari.

“Hi, Hikari -- !? Chị đã nhờ em và Alice tránh đi cơ mà? Sao hai người lại vẫn ở đây?”

Yuri giật nảy mình, không ngờ là lại bị nhìn thấy.

Đứng cạnh đó, Godou cũng không nói được lời nào. Anh ấy hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai kẻ vô ý vô tứ này. Mà, tốt nhất là tạm thời không đề cập tới chuyện mình nhận ra họ nhìn lén lúc nãy.

“Em xin lỗi, Onee-chan… Em đã thấy rồi.”

“--------- !?”

Nhìn cô em gái xấu hổ thú nhận, người chị hét không thành tiếng trông cực kỳ đáng thương. Có lẽ là nhờ vào giáo dưỡng thường ngày mà cô ấy vẫn chống chịu được.

“Thế, thế nên, em có chuyện muốn hỏi Onee-chan… Quả nhiên là hôn môi rất thoải mái đúng không? Hay là nói làm người ta tim đập thình thịch? Onii-sama và Onee-chan trông rất say mê, nên em cũng muốn biết cảm giác đó thế nào….”

“E, em em em…, còn quá sớm để em cảm thấy hứng thú với loại chuyện này! Chị không cho phép!”

Yuri nghiêm nghị quở trách cô em gái.

Nhưng dù trên miệng thì nói thế, mình lại làm ra loại hành động chẳng đoan trang thế này, thật chẳng có sức thuyết phục gì cả.

Nghe hai người họ nói chuyện, Godou và Alice chẳng biết nói gì mà nhìn nhau, ngay lúc ánh mắt tiếp xúc, cả hai lập tức tránh đi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Đến đây đi, Kusanagi Godou! Cô gái của anh sắp chết tại nơi này rồi, anh định để đối phương muốn làm gì thì làm sao!? Nhanh bay đến đây, báo thù cho em nào!”

Godou nghe thấy thanh âm đó.

Rõ ràng là chỉ tách ra có mấy giờ, anh lại cảm thấy nhớ tiếng nói của cô gái đó. Cô gái vì thỏa mãn điều kiện sử dụng [Gió] mà đã mạo hiểm tính mạng của mình.

“Cái gì mà cô gái của anh chứ, đừng có mà tự đặt chuyện như thế…”

Godou thì thầm kháng nghị, nhưng cũng biết nó là câu nói cứu mạng anh theo tới hai cách.

Tất cả sự lúng túng đều bị thổi bay, Godou vẫy tay với ba cô gái cạnh đó.

Mọi người tập trung chờ đợi, chuẩn bị cưỡi gió bay đi.

Từ Trung Giới đi lên mặt đất, tới nơi thánh địa mà bạn bè đang chờ đợi!

Ngay lúc cuồng phong tan biến, nhóm Godou đã đặt chân đến nội điện Okusha của Toushouguu.

Trước mặt họ là Erica đang ngã quỵ và một thiếu nữ trần truồng nằm trên mặt đất, còn có cả bóng lưng của Giáo Chủ. Bóng dáng mặc áo choàng ấy vẫn xinh đẹp như xưa.

Chiến ý của Godou với kẻ cùng là Campione kia đang sôi trào trong tâm chí anh.

“Erica, em còn có thể cử động không?”

“Vâng, vẫn được. Em đã dùng ma pháp chữa trị, nhưng thế này đã là tốt nhất rồi. Không có em hỗ trợ, anh đánh thắng được chứ?”

“Đương nhiên là được. Sao anh có thể để người đang bị thương nặng giúp đỡ mình chứ!”

Godou nhìn về phía Alice.

Công chúa đang cực kỳ nghiêm túc, cô nhẹ gật đầu, ý bảo nhóm Yuri lùi lại. Chị em Hime-Miko ôm lấy Erica từ từ đi về phía cầu thang đá. Nội điện này sắp trở thành chiến trường, họ phải rời khỏi đây mới là an toàn nhất.

Đến khi đôi chị em và Erica, cùng với Alice – người bảo vệ phía sau đều đi ra ngoài.

“—Vua Kusanagi, ngươi cưỡi gió bay qua kẽ hở của U minh giới và Nhân giới đúng không?”

Giáo Chủ Luo Hao cuối cùng cũng quay đầu lại.

Khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa làm người ta yêu thương đó, vẫn giữ nụ cười trên môi.

Part 3

Vẻ đẹp của Giáo Chủ Luo Hao, vượt trên tất cả những cô gái mà Godou từng gặp.

Nhưng trái tim anh không hề rung động.

“Ngươi không chỉ sở hữu võ thuật và sức mạnh, mà còn hiểu cả pháp thuật nữa. Hahaha, không ngờ vua của Wakoku lại là một thanh niên có tiềm năng như thế. Ta không biết bây giờ có bao nhiêu vị vua, nhưng kẻ được xem là trí dũng song toàn cũng chỉ có Luo Hao ta mà thôi. Có lẽ một ngày nào đó ngươi có thể trở thành kẻ nối nghiệp ta đấy.”

“Muốn tôi theo bước cô? Đừng có đùa, ai muốn làm thế chứ.”

Godou mạnh mẽ bác bỏ giả thuyết của Giáo Chủ.

“Tôi không có hứng thú với thứ võ thuật gây hại cho người khác đó, càng sẽ không học bất cứ ma pháp kỳ quái gì cả!”

“Dù ngươi có nói thế, ngươi vẫn đang sở hữu quyền năng mạnh hơn bất cứ người nào trên thế giới này đấy.”

Ánh mắt của Giáo Chủ như đang nhìn vào một đứa em trai đáng yêu, và Godou trừng mắt đáp lại cô.

“Đó là đặc quyền của người làm vua. Ví dụ như kẻ thù của ta, Quỷ vương của Đông Âu là một người không hiểu võ thuật, không cần ma pháp, nhưng hắn vẫn có sức mạnh ngang hàng với ta.”

Chẳng lẽ cô ta đang nói về Hầu tước Voban à?

Godou nhớ lại về lão già quái dị đó. Anh tuyệt đối không muốn trở thành kẻ như thế, chỉ cần một cuộc sống càng giống người thường càng tốt mà thôi.

“Tóm lại, tôi không đồng ý với những việc cô muốn làm. Hồi phục bản tính cho vị thần khỉ đó à, đừng có đùa. Vì chuyện đó mà chị em Mariya chịu bao khó khăn, còn làm cho bạn bè tôi bị thương nặng như thế -- Đừng có nhìn tôi như thế, tôi theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng để báo thù cho cô nàng đó, lần này tôi sẽ quyết đấu với cô.”

“So đấu võ nghệ với ta? Hoho, vua Kusanagi, ngươi cho rằng mình có thể thắng sao?”

“Không phải vấn đề thắng thua, mà là vấn đề làm hay không làm, và bây giờ thì tôi đang nóng máu đây! Đã lâu tôi không tức giận như thế này rồi!”

“Câu nói này không sai. Thế thì hãy từ từ thưởng thức quyền năng và tuyệt kỹ của Luo Cuillian ta nhé!”

Giáo Chủ hơi hé miệng, nhẹ hát lên một bài ca.

“Tử khứ bằng thùy báo. Quy lai thủy tự liên.”

(Chết đi có người nào báo tin. Trở lại chỉ có thể tự thương hại mình. :D)

Oanh! Sóng xung kích lao về phía Godou.

Đòn tấn công vô sắc vô hình như gió cuốn làm Godou chỉ có thể gia tăng ma lực trong cơ thể, dẫm mạnh trên mặt đất. Anh gần như đã không đỡ nổi, nhưng cuối cùng cũng đứng vững, và không bị chút tổn thương nào.

“Ngươi quả là rất thiện chiến, xem ra đã từng học cách khống chế sức mạnh của mình. Đối với những vị vua như chúng ta, chú thuật của ma pháp sư hay đạo sĩ mạnh nhất đều không thể tạo nên tác dụng. Kể cả khi là một Quỷ vương ngang bằng, nếu không dùng quyền năng bằng toàn bộ sức lực, cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Vì thế --”

Tại một hoàn cảnh hiểm ác như thế này, sao cô ta lại có thể lộ ra vẻ mặt đó?

Càng cùng Luo Hao chiến đấu, Godou lại càng muốn hỏi, vì cái gì cô ta có thể cười một cách hồn nhiên như thế khi đang trong một trận ác chiến? Thế nhưng, từ miệng Giáo Chủ lại luôn nói những thứ như điều cần biết lúc cận chiến hay phương pháp chiến đấu. Như lúc này, thân thể nhỏ gầy của cô ta đang nhẹ nhàng tiến về phía Godou—

“Những khi thế này, ngược lại càng nên quả cảm xông lên tấn công gần người sẽ hữu hiệu hơn.”

Từ đó trở đi, Godou không thể nhìn thấy gì, không thể biết gì nữa, không sao hiểu nổi chiêu thức sắp tới của cô ta.

So về năng lực cận chiến, anh ấy và Luo Hao có chênh lệch cỡ vạn năm ánh sáng.

Thế nên, Godou không dám tránh bừa.

Chỉ cần đón đỡ được chiêu đầu tiên mà không chết là tốt rồi.

Nhìn thấy Giáo Chủ sẽ lập tức tiếp cận, thân thể anh cũng bắt đầu cử động. Lưng cong lại, hai tay giơ tại trước người, che chắn cho bộ mặt cùng phần ngực, eo co ra sau.

Không thể để cô ta đánh đến chỗ chí mạng, Godou đã nghĩ thế và kết quả là tư thế xấu xí lúc này.

-- Có khi cô ta sẽ dùng đến một cú đá tầm trung.

Một thứ gì đó cứng rắn như xích sắt, quật vào đôi tay đang phòng ngự của Godou.

Anh cảm thấy như có một dòng điện khủng khiếp đang cuồng loạn chạy trong người mình.

Nơi bị đánh trúng trên hai tay vô cùng nóng bỏng, còn lại anh chẳng thể cảm thấy gì nữa, ngoài cơn đau khắp người, từ đầu tới ngón tay, hai tay, hai chân, ngực bụng và cả lưng nữa. Cả cơ thể bị nỗi thống khổ bao trùm, miệng anh phun máu, nội tạng trong người bị thương nghiêm trọng. Cứ như là chỉ qua một chiêu này, toàn bộ thân thể anh ấy đã bị phá hoại vậy. Mà khoan đã, Giáo Chủ Luo Hao có năng lực đem một học sinh phổ thông ném bay lên trời, thế sao Godou – người vừa chịu một đòn đánh thần bí lại không bị đá văng đi, mà chỉ là ngã quỵ tại chỗ? Cô ta đã đem toàn bộ sức mạnh đó chuyển thành tổn thương à? Quá đáng sợ…

Suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu Godou.

Cho dù là thế, anh ấy vẫn còn sống, Campione quả là tồn tại khó lường.

Toàn thân Godou đau đớn như bị nghiền nát, anh chỉ có thể cảm thấy đôi tay đang bỏng rát, những bộ phận còn lại cứ như bị phá hủy từ trong ra ngoài. Anh ấy vẫn có thể tỉnh táo phân tích mọi việc, là do đã kích hoạt hóa thân [Lạc Đà].

Hóa thân thứ tư củaVerethragna, chỉ có thể dùng đến khi tổn thương đạt đến một trình độ nhất định. Quyền năng này có thể đề cao lực chân và năng lực cận chiến lên một mức độ khó tin, hơn nữa còn kèm theo khả năng phòng ngự cực mạnh.

-- Godou cuối cùng cũng theo kịp hành động của Giáo Chủ.

Cô ta vừa rồi quả nhiên đã sử dụng đòn đánh bằng chân, bàn chân phải nhỏ nhắn vừa tung ra cú đá đó chỉ vừa đặt về đến mặt đất.

Lại là một đòn đánh nữa tập kích đến vùng mặt của Godou, cô ta bày ra tư thế nhảy lên tung quyền (túng hướng trì quyền) thường thấy trong những bộ phim võ thuật Hồng Kông.

Đương nhiên, động tác của Luo Hao điêu luyện hơn chúng nghìn lần.

Godou gục xuống đất tránh nắm đấm đang đánh tới, thế rồi, từ tư thế nằm đó, anh ấy hất chân lên, cong nửa người say dậy, tung một cú đá hướng vào thân thể nhỏ nhắn của Giáo Chủ.

“A ha … Ngươi thay đổi động tác rồi. Đây không phải kỹ năng, mà là dùng tinh thần và ý chí chiến đấu hướng tới thắng lợi, như loài mãnh thú – có thể thích ứng tùy theo năng lực của đối thủ, xem ngươi đã đoạt được quyền năng thiến biến vạn hóa của chiến thần, và thoải mái sử dụng nó nhỉ!”

Giáo Chủ vừa tránh né cú đá vừa khen ngợi trong khi chỉ liếc mắt nhìn nó.

Luo Hao tập trung vào Godou đang nằm trên mặt đất, không phải là cố ý tỏ ra khinh thường, chỉ do năng lực của anh không có chút bí mật nào trong mắt cô ta.

So với việc tấn công một cách cuồng loạn, sự thận trọng ấy mới càng đáng sợ.

Cứ như một lực sĩ nổi tiếng trong truyền thuyết đi kèm với tâm lý tỉnh táo thận trọng của sumo Yokozuna vậy.

Godou từ từ đứng dậy.

Cần phải nhắc đến là, khi anh vừa trở thành Campione không lâu, Erica đã đặc biệt kiểm tra đặc trưng thân thể của Quỷ vương. So với người thường, thứ khác biệt lớn nhất là độ cứng rắn của xương cốt, nó dường như vững chãi hơn hầu hết kim loại trên thế giới này. Ngoài ra, anh ấy còn có khả năng tự phục hồi nhanh chóng phi thường.

Nhờ thế, Godou vô cùng rắn rỏi, vẫn có thể sống sau đòn công kích đầu tiên. Nếu là một nhân loại bình phàm, sợ rằng toàn bộ thân thể đã nát vụn rồi.

Khi sử dụng đến quyền năng [Lạc Đà], Godou so với trước kia càng thêm hiểu rõ sức mạnh thật sự của Luo Hao lợi hại cỡ nào.

Võ thuật của cô ta vượt xa trí tưởng tượng của anh.

Một quyền một cước vừa rồi không hề để lộ ra một chút dấu hiệu nào. Vốn một võ thuật đại sư dù nổi tiếng đến mức nào, khi dùng đến loại công kích như thế đều sẽ mang theo khí thế mà người không hiểu võ cũng có thể nhận thấy, nhưng Giáo Chủ Luo Hao lại có thể làm cho đối thủ không sao phát hiện được đòn đánh của cô ta.

Hơn nữa, đòn tấn công ấy lại cực kỳ nhanh chóng sắc bén, quỹ đạo của tay chân khi vung lên rất ngắn, và phạm vi động tác cũng rất nhỏ.

Thế mà, nó lại có uy lực khủng bố.

Một quyền sư nổi tiếng có thể dùng khoảng cách 10cm để tung ra một đòn đánh mạnh mẽ (thốn quyền), nhưng Luo Hao không cần nhiều đến thế, và vẫn làm ra hiệu quả tương tự.

Đó là lý do Godou không thể tránh né công kích của cô ta.

Anh càng ngày càng bội phục, may nhờ có giác quan chiến đấu mà hóa thân [Lạc Đà] mang lại, mà anh ấy vẫn có thể chống đỡ được đến hiện giờ. Mỗi khi tay chân của Giáo Chủ cử động, thần kinh phản xạ của anh ấy sẽ tự động đáp lại.

Khi cô ta tung ra một cú đấm thẳng tầm trung (trung đoạn trùng quyền), anh sẽ bước nhỏ sang bên né tránh.

Hay khi cô ta bước thẳng tới đấm mạnh (đạp bộ trọng quyền), thân thể Godou phối hợp với động tác của đối phương, bước lên dùng đầu gối để phản kích.

Đối với phương pháp đánh trả như thế, nếu Giáo Chủ chống đỡ, anh có thể hạ thấp người tấn công chân trụ của cô ta, và cuối cùng đưa trận chiến trở về thế cân bằng.

Đôi tay anh ấy vẫn không thể cảm thấy gì khác ngoài bỏng rát, cần một thời gian nữa để hồi phục lại.

Thực ra Godou cho rằng nó đã gãy rồi, nhưng Campione có sức sống phi thường, thêm vào khả năng chữa trị của [Lạc Đà]… Tuy nhiên, nó thậm chí có thể sẽ lại gãy một lần nữa ngay sau khi khỏi hẳn.

“Cứ tiếp tục thế này thì bao giờ mới kết thúc. Thôi được, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy một trong những tuyệt kỹ của mình.”

Khuôn mặt xinh đẹp như hoa chợt bừng sáng.

Cứ như mặt trời e ấp sau tầng mây, như ánh sáng của ngân nguyệt soi tỏ trời đêm.

Khi mà cô ấy tỏa sáng lộng lẫy, khoe ra nét xinh đẹp đáng yêu của mình, Godou lại nghĩ trong đầu là ‘sao cô ta không để người khác nhìn thấy hình tượng này lúc bình thường cơ chứ?’

“Phi phượng thập nhị thần chưởng, môn chưởng pháp này vốn là võ công đắc ý nhất của ta, được coi là bí kỹ võ lâm chí bảo, tận tâm mà hưởng thụ đi nhé.”

Nghe Luo Hao nói, Godou chợt nhớ ra hình như đệ tử của cô ta cực kỳ giỏi dùng chưởng pháp, xem ra là được sư phụ truyền dạy.

Khung cảnh bi thảm đã bắt đầu.

Một chưởng đánh tới như xé gió, Godou bị đánh trúng cằm. Hai bàn tay vỗ trúng bụng, thủ đao chém vào xương quai xanh, rồi thì đùi anh lại bị ngón tay thon dài của cô ta đâm xuyên qua.

Bị áp đảo hoàn toàn, sau khi trúng ba đòn của đối phương, Godou cuối cùng mới trả lại được một cú đá.

Đáng tiếc là, nó lại bị Luo Hao tránh được.

“Phi phương thập nhị thần chưởng là một tuyệt kỹ bao gồm: Phượng sồ đăng môn 、 Phượng nhãn xuyên liêm 、 Phượng trảo đào tâm 、 Phi phượng trụy lạc 、 Đan phượng triêu dương 、 Kim phượng lượng sí 、 Quần phượng liên hoàn 、 Hùng phượng thiên cân 、 Phượng dực thiên tường 、 Phượng long âm dương 、 Phượng hoàng song phi 、 Đại phượng vô thiên. Tất cả đều có cương có nhu, lại chứa đựng chân lý của âm dương tương sinh tương khắc.”

Giáo Chủ thậm chí còn thân thiện giải thích võ công của mình.

Hơn nữa, ngoài việc dùng đến thứ chưởng pháp với những cái tên hoa mỹ đó, cô ta còn thuận tiện kích hoạt quyền năng phóng ra sóng xung kích sau cú đá phản đòn của Godou, hát lên bài ca vừa nãy.

“Do chiêm Thái Bạch tuyết , Hỉ ngộ Vũ Công thiên.”

“Ảnh tĩnh thiên quan lý , Tâm tô thất giáo tiền.”

“Kim chiêu Hán xã tắc , Tân sổ trung hưng niên.”

Mỗi khi một câu được ngâm lên, Godou đều như bị một bức tường vô hình đâm trúng, và phải không ngừng lùi về phía sau.

Nếu như không có năng lực cận chiến, anh ấy chắc chắn không thể chịu đựng được những đòn tấn công vừa rồi. Ngược lại, Giáo Chủ lại vừa hát vừa đi tới gần Godou. Anh càng ngày càng nhận rõ chênh lệch giữa mình và cô gái xinh đẹp này.

Trúng sóng xung kích vài lần, Godou đã bị đẩy đi khá xa, tới chỗ cầu thang đá dẫn tới nội điện Okusha của Toushouguu.

Bị đánh bay tới đó, anh ấy lăn tròn như một cây gỗ. Nếu là người thường, thì chắc chắn đã bị thương nặng rồi.

Tới đoạn chuyển hướng của cầu thang đá, Godou cuối cùng cũng dừng lại. Anh đứng dậy, cố đem sức mạnh tập trung vào đầu gối, nhưng hai chân vẫn mềm nhũn không có chút sức lực nào, không thể đứng vững được.

Đứng trên đỉnh cầu thang, Giáo Chủ thoải mái nhìn xuống đối thủ.

“Đứng lên đi, vua Kusanagi, ngươi là một Quỷ vương, sẽ không bị mấy đòn đó đánh ngã đâu. Đứng lên, tiếp tục chiến đấu với ta.”

Luo Hao nói ra những lời vô cùng tùy hứng, và rồi thanh âm dễ nghe như nguyệt cầm lại vang lên.

“Thiểu lăng dã lão thôn thanh khốc , Xuân nhật tiềm hành khúc giang khúc , Giang đầu cung điện tỏa thiên môn !”

(Ai giang đầu - Đỗ Phủ)

Cô ta chuẩn bị dùng tới bài ca đã đánh bay cả [Lợn Rừng]. Godou nuốt một ngụm nước bọt.

Con thánh thú màu đen đã không còn ở đây nữa, nếu thân thể bị đòn đánh sắp tới trực tiếp đánh trúng, anh không có tự tin có thể sống sót. Cô ta vậy mà dùng chiêu khủng bố này nhắm vào con người!

Godou vừa mắng to trong lòng vừa cười khổ.

Cẩn thận nghĩ lại thì, anh cũng từng làm điều tương tự với những vị thần và Campione khác.

Nhưng hầu hết là sau những trường hợp đó, đối thủ trúng đòn vẫn vô cùng mạnh khỏe. Nếu vậy, anh ấy lẽ ra có thể đỡ được đòn tấn công này mới đúng. Mà thực ra anh cũng đã chuẩn bị sẵn đối sách cho tình trạng này.

-- Quyền năng của Giáo Chủ Luo Hao có hai loại.

Godou vẫn luôn do dự nên vô hiệu hóa cái nào, nhưng bây giờ anh đã không có quyền lựa chọn nữa.

Cô ta có thể đồng thời sử dụng cả năng lực cận chiến và khả năng bay, nên lẽ ra chúng đều phải bị phong ấn. Nhưng nếu để tình trạng hiện nay tiếp tục, trận chiến này sẽ tiến vào khốn cảnh mà anh sẽ bị áp đảo hoàn toàn.

“Tế liễu tân bồ vi thùy lục , Ức tích nghê tinh hạ nam uyển , Uyển trung vạn vật sinh nhan sắc !”

Bài ca của Giáo Chủ ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Cơn gió ma thuật tạo ra từ ma ngôn, tạo thành sóng xung kích quét khắp bốn phương tám hướng, đem mọi vật đều quật ngã.

Với hoàn cảnh thế này, những cách bình thường không thể ngăn được cơn gió cuồng bạo đó.

Godou sử dụng hóa thân [Chiến Sĩ], rút ra thanh kiếm ma ngôn của mình.

“Giáo Chủ Luo Hao! Bài ca của cô là quyền năng cướp đoạt được từ nữ thần Ấn Độ Gayatri! Ngũ diện thập tý – có năm khuôn mặt và mười cánh tay, vị thần được thờ phụng như là một thánh ca nữ thần!”

Những quả cầu ánh sáng như những ngôi sao xuất hiện bên cạnh Godou.

Mà phía bên kia, khu vực xung quanh Luo Hao đã bị sóng xung kích và cơn gió ma thuật phá hủy hoàn toàn.

Toàn bộ nội điện Okusha của Toushouguu – bao gồm bảo tháp chứa di hài của Tokugawa Ieyasu, cánh cổng, thần điện, những cây tuyết tùng xung quanh, tất cả đều bị cuồng phong thổi quét, biến thành một đống đổ nát.

Nhìn khung cảnh đó, Godou ngâm lên ma ngôn của [Kiếm].

Xung quanh anh lấp lóe vô số ánh sáng, như bầu trời đêm đầy sao giữa đêm hè.

Chúng trải rộng ra bên người vị Quỷ vương, bảo vệ anh khỏi trùng kích của cơn gió khủng khiếp.

“Trong Thánh kinh Vệ Đà của tôn giáo Bà La Môn cổ đại, Gayatri vốn là một giai điệu của nó, định hình cho một loại chân ngôn. Thế nhưng nữ thần Gayatri cũng là vợ của vị thần sáng tạo Brahma, là nữ thần sông, nữ thần văn tự và ngôn ngữ. Nếu như suy xét đến cả nữ thần đất mẹ, cô ta nên là một thể với Saraswati, một nữ thần có đẳng cấp cực kỳ cao!”

Sóng xung kích mà Giáo Chủ đang phóng ra đã đạt tới cường độ tối đa.

Lấy nội điện Okusha làm trung tâm, bốn phía cứ như đã bị vòi rồng cuốn đến và phá hoại, vạn vật bị cuồng phong thổi tan nát khắp nơi.

Những thứ hữu hình đều mất đi hình dáng cũ, hầu hết đều vỡ vụn.

Trừ mắt bão nơi Giáo Chủ đang đứng, cũng chỉ còn chỗ Godou nơi được [Kiếm] bảo vệ là may mắn không bị ảnh hưởng. Thế nhưng, khu vực bị hủy diệt đang ngày càng biến rộng lên, không chỉ nội điện Okusha, phần còn lại của Nikkou Toushouguu, đền Futarasan và Rinnouji thậm chí cả vùng đất bên ngoài như Nikkou Kaidou, rất có thể cũng sẽ biến mất khỏi bản đồ.

Không thể chỉ bảo vệ chính mình được.

Cần phải chém đứt căn nguyên của sự phá hoại.

Godou chỉ [Kiếm] vào hướng của Giáo Chủ.

Không biết vì sao tay phải anh ấy lại trở nên cực nóng. Có lẽ khi [Chiến Sĩ] hóa thân thành lưỡi kiếm ma ngôn, thứ được xác định tăng thêm sức mạnh, chính là cánh tay này chăng?

“Saraswati là người sáng tạo ra tiếng Phạn và mẫu chữ Devanagari, là nữ thần quản lý âm nhạc và kỹ nghệ, còn có tên là Benzaiten tại Nhật Bản. Vừa là Gayatri, cô ấy còn có thể khống chế linh âm, là nữ thần có nhiệm vụ dâng hiến thánh ca cho các vị thần! Đó chính là bản chất của quyền năng cô đang sở hữu!”

Thanh [Kiếm] tăng tốc, đem quyền năng của nữ thần Gayatri chứa đựng trong cơ thể Giáo Chủ Luo Hao chém đứt.

Có phản ứng rồi, mình đã chém trúng nó.

Cơn gió ma thuật đột nhiên biến mất, sự phá hoại do sóng xung kích tạo nên cũng đã dừng lại.

Cánh tay phải vốn nóng như lửa đốt của Godou đã hoàn toàn lạnh xuống, rất giống như nó vừa ngâm vào lõi băng – không, giờ không phải là lúc lo nghĩ đến loại chuyện này.

“Thanh kiếm ma ngôn có thể trảm thần, đúng là rất phi thường!”

Mất đi quyền năng ca hát, Giáo Chủ vẫn dùng thanh âm dễ nghe như âm nhạc để nói chuyện.

Những kiến trúc bằng gỗ cổ kính, hàng cây tuyết tùng xanh tốt, thậm chí cả những tảng đá làm nên cầu thang cũng đã bị thổi bay, Xung quanh Toushouguu chỉ còn là một đống hoang tàn.

Tại cách cửa của nội điện Okusha cũ không xa, Giáo Chủ Luo Hao vẫn sừng sững bất động.

“Vua Kusanagi – không, Kusanagi Godou. Từ sau khi thành Quỷ vương, ta đã sống trên trăm năm trời! Suốt thời gian đó đến nay, không ai có thể ép ta được đến nước này! Hohoho, quả nhiên là so đấu với nhưng kẻ ngang hàng luôn làm người ta vô cùng sảng khoái. Lần này đến ta sử dụng tuyệt chiêu rồi!”

Đúng thế, cô ta còn có quyền năng của Nhân Vương, cùng với võ kỹ đã trui luyện bao ngày nữa.

Cô ta có dáng vẻ cực kỳ làm người ta thương yêu, nhưng đồng thời cũng là Nhân Vương sát lục giả đẹp hơn bất cứ người nào.

Luo Hao ngạo nghễ nhìn xuống Godou, dáng đứng thẳng tắp đoan trang tràn đầy cảm giác áp bách. Thân thể bên dưới trang phục chiến đấu tỏa ra đấu chí mãnh liệt. Cô ta chuẩn bị liên tục tung ra bí kĩ nguy hiểm chết người của mình.

-- Đùa cái gì vậy!? Godou dữ dằn méo xệch miệng mình.

Thật không dễ mới đem Giáo Chủ đánh vào thế hạ phong, làm sao có thể để cô ta giành lại chủ động được!

Godou không tự chủ mỉm cười, đem ý chí hướng về phương đông. Những hành động tàn ác của Luo Hao đủ để làm cháy lên ngọn lửa công lý của dân chúng chống lại bạo quân, đốt lên ngọn lửa chiến tranh phản kháng!

“Vì thắng lợi, hãy nhanh đến bên ta! Hỡi Thái dương bất diệt, xin hãy ban cho ta con tuấn mã huy hoàng. Hỡi con ngựa thần hành linh diệu, mau chóng đem vòng hào quang của chủ nhân ngươi tới nơi này!”

Hóa thân thứ ba của Verethragna, [Bạch Mã] tượng trưng cho mặt trời.

Mặt trời thật sự đã lặn ở đằng tây, bầu trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, nhưng một vầng thái dương khác lại xuất hiện, tản mát ra những tia sáng bình minh tại phương đông.

Từ trong đó bắn ra mũi thương ánh sáng màu trắng chói lòa.

Như hằng tinh bùng nổ trong khí quyển, nó tạo nên chớp sáng khủng khiếp.

Nhằm vào vị Giáo Chủ Ma Giáo xinh đẹp hơn cả vầng thái dương đang mọc lên, ngọn lửa màu trắng nóng cháy như một tia chớp ánh sáng không ngừng kéo dài.

Ánh bình minh tỏa ra bốn phương trời, và ngay khi mũi giáo lửa sắp cắn nuốt thân hình của Luo Hao –

“Nhất lực hàng thập hội , Nhất lực áp thập kỹ! Nhất thối thiên quân lực , Nhất túc định càn khôn!”

(chỉ cần sức khỏe đủ để áp đảo người biết nhiều kỹ năng, một chân có sức mạnh của nghìn người, có thể khống chế mọi thứ trong trời đất :3)

Từ trong miệng của Giáo Chủ lại truyền ra thanh âm của ma ngôn.

Ngọn lửa trong suốt bốc lên từ vai cô ta, là hình thái của vị Nhân vương lập lòe kim sắc Godou đã từng thấy trong Trung Giới.

Kim cương hộ pháp! – Hơn nữa còn là hai người.

Đúng thế, Nhân Vương Om vốn là một cặp, cả hai chung một thần tính. Kim cương hộ pháp tại cửa nam của Toudai-ji vốn là Narayana và Guhyapada đứng hai bên trái phải cửa chùa.

Quyền năng [Đại lực kim cương] có thể phát huy ra sức mạnh siêu phàm.

Cho dù có là Giáo Chủ Luo Hao, cũng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh đó chỉ bằng thân thể của mình, nên mới xuất hiện loại phân thân như thế này. Nó sẽ là trung gian truyền tải loại lực lượng tuyệt đối vô địch kia.

… Nếu như phân thân này chỉ là sở thích của cô ta, thì cảm giác sẽ có chút kinh tởm, Godou nghĩ thế.

Và thế là, hai vị Nhân Vương đứng chắn phía trước ngọn lửa trắng xóa.

-- Ha!! – Ho!!

Hai tiếng hét làm mặt đất rung chuyển, không khí chấn động.

Hai kẻ khổng lồ đứng cạnh Giáo Chủ Luo Hao thẳng tắp xông lên.

Nửa người trên của họ là da thịt trần trụi màu vàng kim, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc như tường thành che chắn cho Giáo Chủ khỏi ngọn lửa của [Bạch Mã].

Chúng bắt đầu bị đốt cháy, từ từ tan chảy.

Thế nhưng, hai vị Nhân Vương vẫn liều lĩnh chống cự, nhẫn nhịn cơn đau. Bảo vệ người chủ sáng tạo khỏi nhiệt độ siêu cao với lực hủy diệt cấp vũ trụ.

Không lâu sau, ánh sáng bình minh biết mất, ngọn lửa trắng xóa cũng ngừng thiêu đốt.

Hai Kim cương hộ pháp lập tức ngã quỵ, thân thể thần thánh cường tráng của họ bị nung chảy quá nửa, và ngay lập tức phần còn lại cũng biến mất, trên khuôn mặt hai vị thần vẫn là vẻ cứng cỏi mạnh mẽ của người đàn ông hoàn thành một sự nghiệp vĩ đại.

Được họ bảo vệ, Giáo Chủ Luo Hao không bị một chút tổn thương nào! Một vết bỏng nhỏ cũng không tồn tại!

“Vậy, vậy mà còn có thể làm như vậy…”

Giật mình và khâm phục, Godou hơi hơi rên rẩm.

Bằng sự vận dụng quyền năng một cách linh hoạt và cơ trí, Giáo Chủ Luo Hao đã đỡ được đòn tấn công có sức hủy diệt lớn nhất của anh ấy. Kusanagi Godou đang rơi vào khốn cảnh sống chết trước mắt.

“Hahaha, chàng trai! Ngươi càng ngày càng làm ta kinh ngạc…”

Giáo Chủ khẽ mỉm cười, khóe môi cô ta có một vệt máu.

Ma lực của Luo Hao – hay còn gọi là khí, đã yếu đi rõ rệt, mất đi phân thân lấy đi rất nhiều sức mạnh, nhưng cô ta không bị vết thương chí mạng. Đây là một tin tức xấu!

“Ngươi đã làm ta nhìn thấy nghị lực của mình. Ngay cả ta cũng không nhịn được muốn ngợi khen ngươi. Bây giờ đến lượt ta dùng đến tuyệt kỹ rồi. Hãy nhìn xem quyền cước chưởng của Luo Cuilian ta, phá hủy trăm vạn đại quân như thế nào! ”

Thần thánh phượng hoàng hàng lâm từ bầu trời.

Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh biến thành phượng trảo xinh đẹp, từ không trung bổ vào Godou. Nếu như ở khoảng cách gần, đầu anh ấy có lẽ đã bị chém đứt. Tốc độ của nó như một mũi tên bắn ra từ cung cứng – không, nói không chừng là tốc độ của một viên đạn.

Chiến đấu với cô gái xinh đẹp dùng thứ võ công như phượng hoàng bay múa kia, anh không thể không dùng đến [Liệp Điểu].

Chính Godou cũng biết, tiếp tục như thế này thì không thể thắng được, nhưng phải đấu tiếp thế nào đây? Sau khi tiến vào thế giới siêu cao tốc, anh cảm thấy mình đang bị nỗi tuyệt vọng xâm chiếm.

Trước đây, khi chiến đấu với Salvatore Doni, tốc độ của [Liệp Điểu] đã bị tên đó nhìn thấu.

Thế thì đương nhiên là Giáo Chủ Luo Hao cũng –

Godou như đang tiến vào một mê cung không lối thoát.

Part 4

Rừng cây tuyết tùng trong Toushouguu.

Tại một nơi cao hơn cả cái cây cao nhất, Lu Yinghua và Liliana Kranjcar đang bay trong không khí. Nhìn xuống cánh rừng, hai người có công có thủ so tài với nhau.

Người bay cao hơn vẫn là Lu Yinghua, cậu ta ở trên Liliana khoảng một mét.

Người bay cao hơn luôn nắm thế chủ động, đó là chân lý của không chiến.

Lu Yinghua linh hoạt xoay một vòng, làm ra động tác lăn về phía trước, sau đó lợi dụng quán tính tung ra một cú đá xoáy trên không trung, gót chân từ phía trên bổ thẳng xuống! Liliana thu trường đao lại, chuẩn bị sử dụng Il Maestro, thế nhưng không còn kịp nữa. Quá nhanh!

Cô ấy vội vàng đem thanh kiếm yêu quý đang biến hình giơ lên, dùng chuôi đao đỡ lấy cú đá.

Cả hai người họ rơi xuống đất. Lu Yinghua vẫn tấn công mãnh liệt trong quá trình rơi xuống, muốn dùng ngón tay sắc bén như mũi dùi móc đi đôi mắt của Liliana, bàn tay còn lại thì chém vào yết hầu của cô.

Bàn tay cậu ta phóng ra chưởng kích mạnh mẽ đến mức làm trái tim người khác phải ngừng đập.

-- Đó là Phi phượng thập nhị thần chưởng, võ kỹ mạnh nhất thiếu niên học được từ sư phụ mình.

Lam sắc kỵ sĩ với mái tóc màu bạc dùng lưỡi và chuôi của Il Maestro để đỡ lấy tất cả những đòn tấn công, tất cả đều là phòng ngự trong giây phút hiểm nghèo.

Nếu muộn dù chỉ một giây thôi, cơ thể đẹp như thần tiên ấy có lẽ sẽ bị chém vỡ một cách tàn nhẫn.

Thế nhưng, thanh ma kiếm lúc phòng ngự không ngừng tạo nên những giai điệu ma quái, làm cho võ giả trẻ tuổi bị mất tập trung.

Lu Yinghua tặc lưỡi nâng cao ma lực bảo vệ cơ thể, vì thế mà không thể không ngừng tấn công. Lợi dụng quãng thời gian đó, Liliana sử dụng ma pháp bắn ra những mũi tên ánh sáng –

Tất cả những hành động đó, đều diễn ra trong khi họ rơi xuống mặt đất. Khả năng không chiến của cả hai, đều thành thạo hơn bất cứ kẻ nào trên thế giới. Đối với hai người, có điểm đặt chân hay không căn bản chẳng phải vấn đề.

Thế nhưng mặt sau của trận chiến kịch liệt đó, hai bên đều đang rơi vào bế tắc.

Cho dù võ hiệp chiếm lợi thế về võ nghệ và năng lực cơ thể, kị sĩ vẫn có thể dùng ma thuật và ma khúc bù đắp chênh lệch.

Một cuộc chiến giữa hai kẻ mạnh thường sẽ kết thúc trong chớp mắt hoặc rơi vào bế tắc, và lần này là trường hợp sau. Thế rồi ngọn giáo mặt trời từ phương đông bay tới, và bị hai người khổng lồ màu hoàng kim chặn lại – cả hai người họ đều nhìn thấy khung cảnh khó tin đó.

“… Thật chẳng muốn một cuộc chiến khác biệt với mình lớn đến thế diễn ra tại ngay bên cạnh.”

“… Đúng thật, vốn tưởng rằng trận chiến của chúng ta đã đủ kịch liệt, nhưng xem ra vừa so đã thấy mất mặt rồi.”

Lu Yinghua và Liliana đều chán nản thu lại chưởng pháp và Il Maestro.

“Đối với tôi, thì chỉ cần không làm gì bị sư phụ trách phạt là được rồi, bên Tỷ thì sao?”

“Ta cũng thế, chủ nhân Kusanagi Godou của ta không phải loài dã thú khát máu.”

Nhận ra đề nghị của đối phương, Liliana nhíu mày.

“Nếu như ngươi không có ý chí chiến đấu, ta cũng không phải không thể đình chiến tại đây… Không sao à? Không phải các ngươi muốn thức tỉnh vị thần của [Thép] đó sao?”

“Không phải chúng tôi, là sư phụ tôi thôi.”

Lu Yinghua nhún nhún vai.

“Xà nữ kia sắp chết rồi, có lẽ khó có thể cứu sống được, không cần phải liều mạng nữa. Sau này chỉ cần vòng vo qua loa với sư phụ, là có thể về Hồng Kông thôi. Mà, có khi đó mới là lúc nguy hiểm tới tính mạng ý chứ.”

Đệ tử thân truyền của Campione xem ra đã sống rất khốn khó. Tóm lại, nếu đối thủ đã không có đấu chí, thì chẳng cần nhắm mắt đánh bừa làm gì.

“… A ha, xem ra bên này đã đình chiến rồi nhỉ?”

Một cô gái tóc vàng đi ra từ giữa những cây tuyết tùng, là Erica. Xem ra cô ấy đã dùng ma thuật tìm ra địa điểm của Liliana. Vết thương trên người cô ấy không nhẹ, bước đi thì nặng nề, động tác chậm chạp.

“Đúng thế, vốn đang so đấu rất dữ dội, thế rồi cuối cùng lại biến thành thế này đây.”

Liliana dù vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn, nhưng đôi vai đã không căng cứng như trước nữa.

Nếu không chiến đấu vì thù ghét hay cừu hận, cơ hội giao tiếp và nghị hòa vẫn không nhỏ. Tình trạng bây giờ chỉ là tăng nhanh quá trình đó thôi.

“Kusanagi Godou đang chiến đấu, nghĩa là chị em Mariya và Công chúa đã quay trở lại đúng không? Họ đang làm gì vậy?”

“Ở lại bên cạnh thần điện quá nguy hiểm, nên mình đã bảo họ đi xuống chân núi.”

Từ lời nói của Erica, có thể đoán được lạ họ vẫn cùng đi với nhau nửa chặng đường. Đúng là làm thế vẫn là yên tâm nhất, Liliana gật gật đầu, và bắt đầu suy nghĩ đối sách cho tình trạng hiện giờ.

“Có lẽ nên đi xem cuộc chiến của Kusanagi Godou và Giáo Chủ. Chúng ta lên đó nào.”

Cuộc chiến của các thuộc hạ đã kết thúc, thế nhưng các vị vua vẫn chưa phân cao thấp.

Muốn đàm phán gì, thì cũng phải chờ trận đấu đó kết thúc đã. Tùy theo ai là người chiến thắng, nội dung cuộc hiệp thương sẽ có khác biệt rất lớn.

“Vị vua nào sẽ chiếm ưu thế nhỉ?”

“A, cậu không cho là sư phụ mình sẽ chiến thắng sao?”

Nghe thấy lời lẩm bẩm của Lu Yinghua, Erica ngạc nhiên hỏi lại. Liliana cũng rất để ý, trong loại hoàn cảnh này, người bình thường đều sẽ mong là người thân cận với mình chiến thắng.

“Nếu dựa vào số năm tuổi để sắp xếp hay dùng võ kỹ xác định thắng thua, sư phụ của tôi nhất định sẽ thắng.”

Vị võ hiệp trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt đắng chát.

“Nếu sự thắng thua giữa hai người họ có thể đơn giản phán đoán như thế, thì họ đã sớm chết lúc chiến đấu với thần linh rồi. Tôi sẽ ngốc đến mức cho rằng Quỷ vương tương tự phàm nhân như vậy sao?”

……….

Hóa thân [Liệp Điểu] có tốc độ nhanh nhất giữa các hóa thân của Verethragna.

Nó chỉ có thể kích hoạt khi chịu đến những đòn tấn công siêu tốc. Thân thể sẽ biến nhẹ và trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng quyền năng này có hai vấn đề. Tác dụng phụ sau khi sử dụng, cùng với không thể linh hoạt cử động trong khi ở tốc độ cao.

Ví dụ như nếu nhắm vào khuôn mặt của kẻ địch, có lẽ sẽ đánh vào không khí cách đó 50cm. Godou cũng cảm thấy mình quá nhanh, mất độ chính xác khi tấn công, nên trừ khi đối thủ đứng yên hoặc khá chậm chạp, anh ấy khó lòng mà đánh trúng được.

Nhưng khi phòng thủ, [Liệp Điểu] sẽ là lá át chủ bài của chiến thuật du kích.

Chỉ cần đối thủ không phải kiểu quái vật như Giáo Chủ Luo Hao hay Salvatore Doni –

“… Đúng là nhanh phi thường. Thế nhưng, vua Kusanagi, nếu chỉ có tốc độ thôi, thì ta lập tức sẽ bắt được ngươi đấy.”

Sau khi dùng siêu cao tốc để tránh một chưởng cực mạnh, Godou bị điểm danh. Không biết có phải do nhanh quá hay không, thanh âm anh nghe không phải rất rõ ràng, như là vang lên từ phương xa vậy.

“Kẻ phàm tục chỉ dùng con mắt để bắt kịp đối thủ -- sẽ không thể nhìn thấu loại tốc độ này. Nhưng ta, là đại sư võ thuật có thính lực đạt tới cực hạn, lại sở hữu bí quyết tâm nhãn!”

Lại nghe thấy tiếng nói xa xăm ấy.

Ngay lúc nó vang lên, ngón tay thon dài trên bàn tay mềm mại kia sượt qua vai trái Godou.

Cơn đau kịch liệt truyền khắp thân thể anh ấy, có lẽ vai anh đã bị trật khớp rồi. Chỉ là lướt qua mà cũng để lại hậu quả như thế, xem ra Giáo Chủ Luo Hao thực sự có thể đuổi kịp tốc độ của [Liệp Điểu].

Đúng là nó, chắc Salvatore Doni cũng thức tỉnh kỹ năng tâm nhãn.

Tên ngốc lạc quan đó, rất tự hào khi có thể cắt ra một giọt nước giữa trời mưa. Luôn nói là dù tốc độ có nhanh thế nào hắn cũng có thể nhìn thấy, một tuyên ngôn khiến người khác phải tức giận vô cùng.

Hình như trong một quyển tiểu thuyết kiếm thuật nào đó, cũng có nhân vật làm người ta phải chửi bới như vậy.

Hơn nữa, Doni còn có thể dùng khoảng cách vung kiếm ngắn nhất bắt kịp đối thủ, dù đối thủ nhanh tới mức nào đều có thể chém tới - loại kiếm thuật thần tốc. Thêm vào cả tâm nhãn, tốc độ của [Liệp Điểu] sẽ ngay lập tức thua cuộc.

Tên dó có lẽ là một kiếm sư có thể so sánh với Miyamoto Muashi hay Yagyuu Juubei.

Và tất nhiên, Giáo Chủ Luo Hao cũng giống như thế.

Trong mắt Godou, động tác của cô ta vô cùng cứng nhắc và chậm chạp, như là chơi trò chơi online trên một cái máy tính cùi bắp vậy. Bàn tay của Luo Hao vung lên với tình trạng đó.

Bằng vào tốc độ của [Liệp điểu], lẽ ra có thể dễ dàng né tránh. Thế nhưng ngay sau đó, bàn tay của Giáo Chủ đã tiếp cận khuôn mặt của Godou, vậy là chỉ tránh những đòn tấn công như thế anh ấy đã vô cùng mệt mỏi rồi.

Nếu tiếp tục, Godou sẽ rơi vào đường cùng, anh ấy quyết định phản kích.

Nhờ vào khả năng khôi phục của [Lạc Đà], hai tay anh đã lấy lại tri giác. Godou thử đấm thẳng bằng tay phải. Không thành công, nó cách khuôn mặt xinh đẹp của Giáo Chủ tới 50cm.

“Loại tấn công này thậm chí không thể đánh trúng cái bóng của ta đâu! Vua Kusanagi, ngươi vẫn còn quá non trẻ!”

Giáo Chủ quát nhẹ một tiếng, và rồi cô ta khép chặt các đầu ngón tay của tay phải, đâm tới cổ họng của Godou.

Phản đòn – Nguy hiểm! Phải tránh đi!

Godou suýt soát nhảy đi, thoát khỏi kết quả bị xé rách yết hầu.

Thế nhưng, Giáo Chủ giống như một bóng ma tiếp cận mà không phát ra một âm thanh nào, sau đó linh hoạt tấn công liên tục.

“Bảo kiếm xuất sao , Chi thảo thành lâm ! Thiên địa phong vân , Sư vương tranh phách ! Bất quyện tẩu tại vô tận đích anh kiệt chi đạo , Thành vi tiếp cận chí tôn đích vũ chi chí cực .”

(Bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhánh cỏ thành rừng! thiên địa phong vân, Sư vương tranh bá! Không mệt mỏi đi trên con đường anh kiệt vô tận, trở thành võ đạo đỉnh phong tiếp cận chí tôn.)

Ngâm tụng như đang ca hát, Giáo Chủ dùng đủ kiểu phương pháp để tấn công.

Những đòn chưởng kích nhắm vào vùng nửa người trên của đối thủ. Bàn tay mềm mại của cô ta là cây búa sắt có thể đồng thời vỡ vụn cả xương và thịt.

Những nhát đâm từ khoảng cách cực gần. Ngón tay nhỏ dài chính là mũi thương tai họa.

Những cú chặt bằng bàn tay như thanh long đao chém tới đỉnh đầu, cổ và vai, không ngừng không nghỉ mà vung tới.

Những cú quật bằng cánh tay như thanh kiếm sắc, kỹ thuật cầm nã thủ vồ lấy tay chân Godou, cứ như một con rồng đang cắn xé.

Tấn công liên miên bất tận, như Trường Giang và Hoàng Hà chảy mãi không ngừng.

Godou như một quyền sư nhanh nhẹn né tránh sóng to gió lớn.

Thế nhưng anh ấy không thể thoát được tất cả, thân thể đang trốn đông né tây của Godou, đang từ từ bị chưởng pháp của Luo Hao phá hoại, ngay cả đầu đều suýt bị chém đứt, xương sống sau lưng thiếu chút nữa cũng bị đánh vỡ.

Cho dù bảo vệ được những bộ phận quan trọng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, anh như một bao cát bị đánh đập liên tục.

-- Quả nhiên chỉ chạy trốn là không được.

Godou trong cơn tuyệt vọng đã nhận ra là, không tấn công thì khó mà sống sót được!

Khi dùng đến [Liệp Điểu], kiểu tấn công may ra có thể đánh trúng chỉ có một, nhưng chỉ khi đối thủ không phải là Giáo Chủ Luo Hao. Tuy nhiên, trừ nó ra không hề có cách nào có thể tìm ra đường sống nữa, thế nên anh đành liều đánh bạc một lần này –

Không, ngay sau khi bàn tay của Giáo Chủ lướt qua bên hông Godou, anh ấy đã giải được mối nghi hoặc của mình.

Loại phương pháp đó không phải là tìm đường sống, mà chỉ là bỏ cuộc và tự tử mà thôi. Chỉ có tốc độ thì không làm gì được Luo Hao, anh chắc chắn điều đó. Đúng thế, chỉ bằng tốc độ --

Lập tức, Godou có một linh cảm!

Vì chuẩn bị tấn công, anh ấy nhảy lùi về phía sau.

“Ồ… Xem ra ngươi đã giác ngộ rồi. Vua Kusanagi, ánh mắt không tồi đâu.”

Chú ý tới sự biến hóa của Godou, Giáo Chủ mỉm cười dịu dàng.

Cô ta đứng yên tại chỗ như chờ đợi đòn tấn công của Godou, nhìn qua như là không hề đề phòng, nhưng sự thật là tư thế thoải mái đó có thể đối phó với bất cứ kiểu công kích nào.

Mục tiêu của Luo Hao không thể nghi ngờ chính là phản công.

Biết rõ điều này, Godou đem tốc độ của [Liệp Điểu] tăng lên tối đa và bắt đầu lao tới.

Dùng cả thân thể đâm thẳng, như thế sẽ không cần phải điều chỉnh tinh vi, như một chiếc xe lửa mất đi khống chế hướng vào mục tiêu đâm tới.

Giáo Chủ cũng đã sẵn sàng.

Không biết có phải cô ta sẽ dùng cả hai bàn tay tấn công hay không, Luo Hao đem chúng giơ lên trước ngực.

Nhìn vào đó có thể liên tưởng đến động tác tiếp theo của cô ta. Ngay trước khi đâm trúng, Godou sẽ bị hai tay Giáo Chủ tấn công từ cả hai bên, dùng sức khỏe như quái vật kia ngăn anh tiến lên. Xương đầu anh ấy sẽ vỡ vụn, bộ não bị đánh nát như tương – Đại khái là như thế.

Kẻ địch bình thường khó có thể tránh cú húc vai sau lượt gia tốc của [Liệp Điểu], nhưng nếu là Giáo Chủ Luo Hao, thì rất có thể nó sẽ bị hóa giải, và anh ấy chắc chắn sẽ thua.

Thế nhưng đây là cách duy nhất. Chỉ có thể cầu mong, nhất định phải thành công!

Godou muốn cố thử giảm tốc của [Liệp Điểu].

Không phải gia tốc mà là giảm tốc.

Như một pitcher (người ném bóng chày) ném bóng nhanh, nếu chỉ dùng duy nhất một kiểu ném đó, nó sẽ nhanh chóng bị người khác phá giải. Quan trọng là phải phối hợp, dùng thêm cả những pha bóng chậm, làm cho con mắt đối phương không thể thích ứng với bóng nhanh. Làm một catcher (người bắt bóng) có tiếng, Godou sao có thể không hiểu cách khống chế đó.

Thí nghiệm của anh ấy đã thành công.

Anh từ thần tốc thế giới trở về tới thế giới bình thường.

Giờ đây Godou hành động như một học sinh cấp 3 bình thường, không hề có tốc độ siêu phàm, sau đó sẽ làm cho Giáo Chủ Luo Hao – người vẫn tưởng là siêu cao tốc mất đi mục tiêu và đánh trượt.

Ngay trước khi Godou đột kích, Luo Hao đã khép hai tay lại.

“-- Tới đây nào!”

Tích tắc khi mà thiếu nữ vung tay như thiên thủ quan âm.

Godou bắt đầu gia tốc bằng [Liệp Điểu], lại một lần nữa dùng thần tốc lao tới.

Anh ấy đột nhiên đem nắm đấm bên phải vung ra, như cách dùng dao găm đâm người khác trong những bộ điện ảnh võ hiệp lỗi thời, chính là một chiêu như thế.

Cú đấm đó mang theo quán tính của toàn bộ cơ thể, đánh trúng ức của Giáo Chủ Luo Hao.

“… Ugh!”

Giáo Chủ lần đầu tiên kêu lên đau đớn.

Thân thể xinh đẹp như hoa lan cong lên, đầu gối khuỵu xuống mặt đất, đó là lúc mà Kusanagi Godou đánh trúng vị Campione hung hãn nhất.

Thế rồi, chính thời điểm đó, một hiện tượng ngoài ý liệu đã xảy ra.

Oanh!

Gió đang gào thét. Giữa nắm đấm của Godou và ngực của Giáo Chủ, cơn gió rít gào và gia tốc. Từ thân thể của thiếu nữ tên là Cuilian đó tỏa ra sóng xung kích có thể đem mọi thứ trên mặt đất thổi bay.

Quả thực không khác gì cơn gió ma thuật mà Giáo Chủ từng tạo ra.

Thế nhưng Luo Hao đang từ từ gục xuống, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

“A! … Lần này sư phụ đã thua rồi.”

Khi nghe thấy thanh âm trêu chọc đó, đã là chuyện sau này rồi.

Không biết từ lúc nào, cảm giác lạnh như lõi băng trên cánh tay phải đã biến mất.