Các nhân vật chính bị tôi sát hại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3958

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 63

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 4

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 28

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Các nhân vật chính bị tôi sát hại - Chương 62 - Thư viện của phù thủy trắng (3)

“Vừa rồi là gì vậy?”

Thư viện của Phù thủy Trắng là thế giới tưởng tượng của tôi, có nghĩa là ngoài tôi và Phù thủy Giám sát ra, không ai khác có thể ở đây. Nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, hay chính xác hơn là ánh mắt của họ.

Tuy nhiên, ngay khi tôi quay đầu tìm kiếm ‘người đó’, không có ai ở đó cả.

Cảm giác ư? Đúng hơn là tài năng "Trực giác (A)" và "Nhanh trí (A)" của tôi đã kích hoạt, cùng với kỹ năng [Giác quan thứ Sáu].

<Không gian này được kết nối với thực tại.>

<Có rất ít người có thể can thiệp vào thời gian và không gian.>

“Thật vậy sao?”

Tôi cảm thấy khó chịu vì ánh mắt đó. Nhưng tôi có thể làm gì khi hệ thống đã nói rằng không có vấn đề gì? Thế là tôi quyết định tiếp tục. Điều quan trọng nhất lúc này là đi đến thư viện hạng E.

“Đi thôi.”

Thế giới hỗn loạn đã trở lại trạng thái ban đầu khi hệ thống phù thủy giám sát biến mất. Giờ đây, trước mặt tôi là cánh cửa dẫn vào thư viện hạng E. Tôi hơi lo lắng vì không chắc mình sẽ an toàn khi bước vào.

Sau khi hít một hơi thật sâu và kích hoạt kỹ năng [Concentration], tôi bước qua cánh cửa.

Cố lên!

[Đây là nơi chỉ những phù thủy chân chính mới có thể bước vào.]

[Một phần tâm trí của bạn đã bắt đầu biến đổi thành phù thủy.]

[Khả năng [Concentration] của bạn đã chặn một phần ảnh hưởng của thư viện hạng E.]

[Cơ thể bạn đã bắt đầu biến đổi thành phù thủy.]

Đây là điều tôi lo lắng nhất.

Dù tôi có ý chí mạnh mẽ, nhưng những thay đổi về thể chất sẽ khó mà chịu đựng được. Về cơ bản, một thân thể phù thủy có vẻ ngoài của một phụ nữ. Nó sở hữu vẻ đẹp kiều diễm và tuổi trẻ vĩnh cửu. Hơn nữa, đó là một cơ thể được tối ưu hóa để sử dụng ma thuật. Nhưng sự thay đổi mà tôi sợ hãi nhất là...

Mất đi thị lực.

[Một phù thủy không nhìn thế giới bằng chính đôi mắt của mình.]

Đó là lý do tại sao các phù thủy nói rằng họ không thể làm gì trước nạn ‘săn phù thủy’. Chẳng phải việc tìm một người phụ nữ không có thị lực và giết cô ta rất đơn giản sao?

Đối với một phù thủy đã đạt đến một cấp độ nhất định, họ có thể cảm nhận thế giới bằng trái tim. Bản chất thực sự của những kỹ năng đó cùng lắm cũng chỉ là kỹ năng phát hiện. Nhưng việc bị mù có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng và màu sắc của thế giới nữa.

Tôi không muốn trở thành như vậy. Vì thế, không còn cách nào khác ngoài việc chống lại sự thay đổi bằng cách sử dụng tất cả mana trong cơ thể để ngăn chặn nó.

Vù vù!

Một thứ giống như dòng điện bắt đầu chảy khắp cơ thể. Thư viện của Phù thủy Trắng bắt đầu chống lại ý chí của tôi. Không, chính xác hơn là nó bắt đầu ‘thanh tẩy’ tôi. Thư viện của Phù thủy Trắng bắt đầu loại bỏ một số bộ phận không cần thiết trên cơ thể tôi để biến cơ thể tôi phù hợp trở thành một phù thủy.

‘Nhưng, nó yếu quá!’

Cho đến nay, tôi đã có thể cầm cự được có lẽ vì cấp độ kỹ năng vẫn còn là hạng E. Tôi đã có thể ngăn chặn sự biến đổi từ từ bắt đầu từ dưới chân. Nếu có một tác dụng phụ đáng lo ngại, thì đó là làn da của tôi không thể chịu đựng được. Khó ngăn chặn những thay đổi bên trong cơ thể, nhưng càng khó hơn để ngăn chặn chúng biểu hiện ra bên ngoài.

Khi Thư viện của Phù thủy Trắng tiến đến vùng háng và leo lên bụng, nó đi qua tim và cuối cùng đến đầu tôi. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi lạnh chảy khắp cơ thể. Và, như thể bị sét đánh, cơ thể tôi tê dại.

Nhưng, tôi đã vượt qua được.

[Bạn đã chống lại một phần sự Biến đổi Thân thể Phù thủy.]

[Chúc mừng.]

[Kỹ năng ‘Thư viện Phù thủy Trắng’ (F) đã thăng lên hạng E.]

Và rồi, khi tôi mở mắt.

– Này, pháp sư. Đôi mắt của cậu…

“Hả?”

Mắt tôi có màu trắng. Đó là một tác dụng phụ không ngờ tới.

Tóc và các bộ phận khác của tôi vẫn ổn. Chức năng cơ thể và thị lực cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì, tôi chưa bao giờ nghĩ mắt mình sẽ chuyển sang màu trắng như thế này.

“Hừm, chắc tôi cần kính áp tròng để che đi.”

Điều tôi lo lắng là không biết liệu kính áp tròng có thể chịu được mana tỏa ra trong một trận chiến khốc liệt hay không, nhưng dường như nó không đe dọa đến tính mạng và không có vấn đề gì.

Tôi bình tĩnh lại và nhìn quanh thư viện hạng E.

“Rộng quá.”

Tôi đã đọc khoảng 10 phần trăm sách trong thư viện hạng F? Thành thật mà nói, tôi nghĩ thế là tuyệt vời rồi. Nhưng sau khi nhìn thấy thư viện hạng E có số lượng sách gấp khoảng 10 lần thư viện hạng F, niềm tin của tôi đã tan vỡ.

Ngoài ra, ở đây còn có một số sách không phải là sách ma thuật.

[Ý chí của Phù thủy]

“Cái quái gì đây?”

Có khá nhiều sách ghi lại lịch sử các phù thủy và khả năng của họ.

– Mình thích cái này ~

“Cậu vui đến vậy sao?”

– Ưng!!

Tôi có linh cảm cái chậu hoa này sẽ đọc hết tất cả sách ở đây.

Sẽ thật lãng phí nếu chỉ rời khỏi nơi này ngay bây giờ sau tất cả những nỗ lực đó. Vì vậy, tôi quyết định đi dạo thêm một chút.

“Đ, đây là…”

Và tôi đã bị sốc.

Thư viện hạng F thực sự chỉ là một bản xem trước. Những cuốn sách ma thuật được lưu trữ ở đây ưu việt hơn nhiều so với những cuốn sách ma thuật được lưu trữ trong thư viện học viện Vivienda.

“Không thể tin được lại tồn tại ma thuật như vậy.”

Tôi đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đột nhiên, tôi tìm thấy một cuốn sách có tựa đề kỳ lạ.

[Về Sự Kế Thừa của Phù thủy]

“Cái gì đây?”

Phù thủy, cùng với rồng, là những sinh vật đã tạo ra một trí tuệ gọi là ‘ma thuật’. Họ truyền bá những cuốn sách trí tuệ của mình cho người kế nhiệm.

[Hiếm khi, rất hiếm khi, phù thủy sẽ có con cháu.]

[Trong trường hợp họ để lại con cháu, thường là vì sự cần thiết.]

[Bởi vì họ tìm thấy nhu cầu chia sẻ ‘tình yêu’.]

[Và họ cảm thấy cần phải truyền lại điều gì đó cho con cháu mình.]

[Vì vậy, phù thủy…..]

Tôi bỏ qua một số thông tin vô ích. Ngay từ đầu, tôi đã không muốn đọc hết cuốn sách này. Khi tôi lật trang, tôi đột nhiên tìm thấy một điều thú vị và dừng lại.

[Sức mạnh tiên tri sẽ được ban cho phù thủy tài giỏi nhất trong số tất cả.]

[Nhưng có một tác dụng phụ đối với những người mang sức mạnh tiên tri.]

[Họ sẽ không thể sử dụng các loại ma thuật khác.]

[Đổi lại việc có thể nhìn thấy tương lai một cách vụng về, phù thủy mang sức mạnh tiên tri phải dựa dẫm vào người khác trong suốt phần đời còn lại. Họ cũng sẽ mất cả thị lực và mana.]

“Tiên tri, hả?”

Đó là một câu chuyện rất thú vị.

Nghĩ lại thì, tôi nghe nói có một Nhà tiên tri trên Trái đất. Tất nhiên, tôi chưa thể kết luận rằng nhà tiên tri đó là một phù thủy. Tôi thậm chí còn không biết giới tính của Nhà tiên tri.

Có rất nhiều thần thoại về lời tiên tri. Có một thần thoại ở Bắc Âu nói rằng có thể nhìn thấy tương lai ba giây sau bằng cách móc mắt của mình. Tôi không thể không quan tâm.

Kể từ đó, tôi đã đọc rất lâu về sự kế thừa của phù thủy. Và sau cuốn sách đó, tôi nhặt một cuốn sách khác lên và đọc. Tôi đọc mọi thứ bất kể đó là sách ma thuật hay lịch sử phù thủy.

Tôi rơi vào trạng thái xuất thần, tôi không cảm thấy thời gian trôi qua. Ngoài ra, tôi cũng không nhận ra rằng cái chậu hoa đang đi xung quanh cạnh tôi và tự mình đọc sách.

* * *

“Cậu định về bây giờ à?”

“Vâng.”

Đã ba tháng kể từ khi tôi ở lục địa Rostislav. [G/C: chào tác giả, theo tính toán của chúng tôi thì khoảng 3 năm rồi…]

Tôi đã học được hoàn toàn những lời dạy của Misclean.

Giờ đây tôi đã có thể sử dụng cả Kiếm thuật và ma thuật một cách hiệu quả. Đó là ba tháng rất đáng giá.

“Ta hiểu rồi. Vậy, cậu định về nhà sao?”

“Vâng.”

“Ta chỉ tò mò thôi, nhưng quê hương của cậu ở đâu?”

“À, nó rất xa.”

“Ừm. Ta hiểu.”

Misclean mỉm cười điềm đạm. Ban đầu tôi không biết, nhưng cô ấy rất giỏi mỉm cười. Cô ấy trông lạnh lùng bên ngoài vì không hòa đồng, nhưng khi chúng tôi trở nên thân thiết thì cô ấy lại rất ấm áp.

“Ta cũng phải đi một chuyến đây.”

“Cô đi đâu vậy?”

“Cấp độ của ta đã tăng lên, nên ta sẽ đi nghiền nát tất cả những kẻ đã đe dọa ta.”

Không dễ để leo lên cao hơn khi bạn đã là một chiến binh cấp độ khá cao. Dù sao thì, Misclean có liên quan đến nhân vật chính và ‘Sự Hiệu Chỉnh’ cũng ảnh hưởng đến con đường của cô ấy ở một mức độ nào đó. Cô ấy cũng là một người rất có năng lực và có thể tận dụng tốt điều đó.

Kỹ năng mới có được của cô ấy, ‘Redistribution’ sẽ thúc đẩy khả năng của Misclean lên một tầm cao mới.

Cô ấy buộc một thanh trường kiếm vào lưng và vỗ vai tôi.

“Cậu đã học kiếm thuật của ta rồi, nên đừng có đi lung tung mà bị đánh bại đấy.”

“Đừng lo, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

Chúng tôi nhìn nhau thêm vài giây trước khi quay lưng và đi theo con đường riêng của mình.

Misclean sẽ lang thang khắp thế giới để tìm kiếm những người đàn ông mạnh mẽ khác.

Và tôi sẽ trở về Trái đất.

[Đang trở về Trái đất.]

[Phân bổ thời gian của thế giới đã trở lại bình thường.]

Khi tôi mở mắt, tôi đã ở lại trong phòng mình. Tôi nhìn quanh để tìm ai đó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thật không may, tôi không tìm thấy ai.

Khi tôi lấy điện thoại thông minh ra và kiểm tra tin tức, Taylor Nine đang hộ tống ‘Heloni’, một ngôi sao thế giới cũng như một nữ thần nhạc pop.

[Taylor: Này, thằng nhóc, Heloni sắp biểu diễn ở Hàn Quốc đấy!! LOL]

[Taylor: Sắp đến Hàn Quốc…]

“Heloni, hả?”

Đột nhiên, hình ảnh cô ấy thoáng qua trong tâm trí tôi. Cô ấy đã tự nguyện từ bỏ làm Thợ săn và tôi không có ý định nói bất cứ điều gì về điều đó. Tương lai của bạn là do bạn quyết định. Thật ích kỷ khi đổ lỗi cho người khác vì đã rời bỏ con đường Thợ săn chỉ vì ước mơ của tôi vẫn còn trong ngành Thợ săn.

Hãy thay đổi trạng thái tin nhắn trên ứng dụng nhắn tin thành ‘Kết thúc Điều Phái’ trước và liên hệ với một vài người.

Ping!

Ai đó đã liên hệ với tôi.

[Wi-Hoon: Seodam, lâu rồi không gặp. Dạo này sao cậu không liên lạc với tôi? Haha. Gần đây tôi cứ nghĩ đến cậu mãi. Tôi đang ở Hàn Quốc đây. Chúng ta gặp nhau uống cà phê nhé?]

Wi-Hoon. Tôi cau mày ngay khi nhìn thấy cái tên. Hắn là kẻ bẩn thỉu nhất trong số tám thành viên thức tỉnh làm Thợ săn cùng lúc với tôi.

Nói chính xác hơn. Tên khốn Wi-Hoon đó đã bỏ rơi tôi.

‘Nghe nói hắn đã nghỉ hưu và điều hành một công việc kinh doanh ở đâu đó.’

Việc kinh doanh của hắn với tôi có lẽ liên quan đến bang hội hoặc những thứ tương tự. Tôi đoán hắn quan tâm đến cái tên của tôi đang nổi lên gần đây.

Liệu tâm lý con người có đúng ngay cả khi vượt ra ngoài màn hình kỹ thuật số? Ngay cả khi hắn giả vờ bình tĩnh, có điều gì đó khẩn cấp trong lời nói của hắn. Gần đây, có vẻ như công việc kinh doanh của hắn không suôn sẻ và hắn đã tuyệt vọng đến mức phải liên lạc với tôi.

Tôi đọc lại một lần nữa trước khi chuyển sang tin nhắn khác. Đó là tin nhắn từ Ryu Jin-soo. Ryu Jin-soo cũng là một trong tám thành viên.

Không giống Wi-Hoon, Ryu Jin-soo là một người bạn tốt, thường xuyên đến thăm Hàn Quốc cùng với Taylor khi tôi nằm viện. Ryu Jin-soo đã chăm sóc tôi, người không có siêu năng lực, như thể tôi là một kho báu. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn hơi xa cách vì cảm thấy không thoải mái với lòng tốt của anh ấy.

[Ryu Jin-soo: Seodam. Chúng ta gặp nhau uống cà phê sớm nhé.]

[Ryu Jin-soo: Cậu bận thì cứ từ chối cũng được.]

Ryu Jin-soo sở hữu một bang hội nhỏ, nhưng anh ấy khá nổi tiếng với tư cách là một thủ lĩnh của những thợ săn khá danh tiếng.

Nhưng quan trọng hơn, mối quan hệ giữa Ryu Jin-soo và Wi-Hoon rất tệ.

Tôi vuốt cằm suy nghĩ về sự thật đó. Cả hai đều điều hành bang hội, nên tôi nghĩ có lẽ có điều gì đó có thể giúp ích cho bang hội của tôi.

[Yoo Seodam -> Wi-Hoon: Chắc chắn rồi, chúng ta gặp nhau đi.]

[Yoo Seodam -> Ryu Jin-soo: Tôi không bận. Khi nào chúng ta gặp nhau?]

Thế là, tôi đã liên lạc với cả hai người họ.

* * *

“Tại sao tôi không thể ra ngoài!”

Khi Yekaterina hét lên, Alpha, siêu nhân hạng SS, lùi lại.

Tuy nhiên, người phụ nữ chặn đường Yekaterina chỉ mỉm cười nhắm mắt.

“Terina. Chúng ta, những người Trái đất, cần sức mạnh của cô. Cô là người duy nhất có thể thấy trước thảm họa sẽ ập đến Trái đất. Nếu cô không thể nhìn thấy thảm họa trong tương lai khi cô đi vắng một lúc, điều gì sẽ xảy ra?”

Yekaterina nắm chặt tay trong sự thất vọng khi nghe lời của Alpha.

Cô biết những lời đó chỉ là dối trá.

Họ đang sử dụng sức mạnh của cô để củng cố vị trí của mình, vơ vét cả tiền bạc lẫn danh dự. Họ cũng đe dọa toàn thế giới bằng cách nói rằng Trái đất không thể an toàn nếu không có sự giúp đỡ của họ.

Thực tế, ngay cả khi không có lời tiên tri, thế giới vẫn đang vận hành tốt đẹp.

Trong số 100 lời tiên tri, nhân loại có thể ngăn chặn 99 lời.

Yekaterina từ từ ngẩng đầu.

Cô có thể thấy ‘Bùa hộ mệnh’ rải rác khắp căn phòng. Những bùa hộ mệnh đó không phải là sản phẩm của khoa học hay siêu năng lực. Đó là một vật phẩm được chế tạo bằng ‘ma thuật’ hoàn toàn không được tiết lộ ra thế giới. Người phụ nữ trước mặt cô cũng là một trong những người sử dụng bùa hộ mệnh.

Vì điều đó… cô không thể ra ngoài vì loại bùa hộ mệnh đó.

‘Nếu là sức mạnh của mình. Đó là loại việc các người sẽ làm.’

Rõ ràng trong đầu cô có sức mạnh, kiến thức và động lực để xé toạc tấm bùa nông cạn và thô thiển đó, nhưng cơ thể cô không thể làm được. Yekaterina không thể tự mình hiểu được.

Tại sao cô không thể sử dụng ma thuật như ‘họ’?

Tại sao họ không thể nhìn thấy tương lai, như cô?

Không có gì để biết.

“Yekaterina, vậy thì hãy quay lại đi. Cô còn rất nhiều việc phải làm cho thế giới.”

Đó là sự kiểm soát hoàn hảo. Cô không có bất kỳ quyền tiếp cận nào với thế giới bên ngoài thông qua TV, radio, báo chí, điện thoại di động hay bất cứ thứ gì.

‘Mình là một cỗ máy tiên tri bị mắc kẹt trong một góc lạnh lẽo của Moscow sao?’

Alpha nhẹ nhàng giữ vai cô, nhưng Yekaterina hất tay ra và trở về phòng. Mặc dù không nhìn thấy tuyết, không gian rộng khoảng 100 mét vuông này vẫn nổi tiếng vì nó đã tồn tại hơn 30 năm rồi.

Ngồi phịch xuống ghế, Yekaterina duỗi tay chậm rãi.

Cây đàn piano do cha cô truyền lại, người không còn có thể chơi vào ngày cuối cùng khi cô có được sức mạnh tiên tri và mất đi tất cả thị lực, rõ ràng được đặt dưới đầu ngón tay cô.

Cô cố gắng nhấn bàn phím, nhưng không còn âm thanh đẹp đẽ nào phát ra từ đó nữa. Đổi lại sức mạnh tiên tri, cô không còn cảm nhận được vẻ đẹp của âm nhạc.

Đổi lấy sức mạnh tiên tri, Yekaterina đã mất đi quá nhiều.

Cô trở lại giường, ôm đầu gối và úp mặt vào.

Cô chìm vào giấc ngủ như vậy, và cô mơ.

Hôm nay, một lần nữa, cô lại gặp ác mộng.