Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 84 - Hảo Huynh Đệ Vĩnh Viễn Sẽ Không Để Ngươi Thất Vọng

Ga tàu điện ngầm buổi chiều dường như không có nhiều người, trong đám người thưa thớt có Cẩu Du và Chu Niểu, những người vừa vội vã đi tàu cao tốc về rồi bắt xe đến đây.

Đây là địa điểm mà Chu Niểu và những người bạn cùng phòng thân thiết đã hẹn gặp mặt.

“Cậu thấy bọn họ ở đâu chưa?” Chu Niểu nhón chân nhìn quanh.

Cẩu Du ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó đưa tay đỡ lấy cánh tay Chu Niểu, nhấc cô gái nhỏ nhắn lên, hướng về một phương hướng cụ thể.

“Thấy chưa?” Giọng Cẩu Du đầy quan tâm vang lên từ phía sau.

Chu Niểu cắn môi, một vệt hồng chậm rãi lan trên gò má nàng.

Nàng thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt của không biết bao nhiêu người qua đường đang đổ dồn về phía mình, thậm chí còn có một đứa trẻ bên cạnh la hét đòi người bố cũng phải nhấc mình lên chơi như vậy.

Mấy em à, chuyện này không vui đâu.

“Thấy rồi, mau thả tớ xuống!” Câu nói này thốt ra khá gấp gáp, nói đúng hơn là khi bị nhấc lên, Chu Niểu đã không còn để ý đến việc có nhìn thấy hay không.

Nàng không chỉ nhìn thấy bạn cùng phòng của mình, mà bạn cùng phòng của nàng cũng nhìn thấy nàng.

Nhưng dường như có sự ăn ý ngầm, khi nhìn thấy Chu Niểu bị Cẩu Du nhấc lên, họ lại bắt đầu nhìn Chu Niểu và vỗ tay.

Ngay cả Từ Niên, người được coi là người nhà của chị cả phòng ký túc xá, cũng bắt đầu vỗ tay.

Như thể đây là một màn biểu diễn xiếc xuất sắc.

Cũng không ít ánh mắt của người qua đường đang dần nhìn về phía Chu Niểu đang bị nhấc bổng lên.

Cẩu Du không những không hạ Chu Niểu xuống, mà còn nhấc nàng lên cao hơn một chút.

Đồng thời hét lên một tiếng: “Simba!”

Được rồi, giờ thì thực sự mọi người đều đang nhìn Chu Niểu, thậm chí còn có không ít người dừng bước lại để chụp ảnh.

Giờ thì mặt Chu Niểu đỏ bừng như muốn chảy cả máu ra.

Nàng đá một cái vào bụng Cẩu Du, nhân lúc Cẩu Du đau đớn liền thoát khỏi sự khống chế, quay người đấm một phát vào thận của Cẩu Du.

Một loạt động tác điêu luyện, khiến người ngoài không khỏi trầm trồ.

Nhìn Cẩu Du ôm thận đầy đau khổ, người qua đường cũng vội vàng ôm lấy thận của mình, tăng tốc rời đi.

Chu Niểu ngẩng đầu, trước mặt là những người bạn cùng phòng đang cười nói đi tới.

“Này, Tiểu Điểu, trùng hợp quá Tiểu Điểu, cậu cũng đi tàu điện ngầm sao?” Liễu Giải như vừa mới nhìn thấy Chu Niểu, gãi gãi đầu đi tới.

Thậm chí Diệp Khanh Thường còn đưa tay mà nắm lấy tay Chu Niểu: “Nãy giờ tìm mãi không thấy cậu, đúng là trùng hợp thật.”

Sau đó, Diệp Khanh Thường nhìn về phía Cẩu Du đang ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt méo mó: “Đây là…”

“Dắt chó đi dạo.” Chu Niểu duỗi chân phải thon dài ra đá Cẩu Du một cái.

“Không hổ là Tiểu Điểu, chó cậu dắt cũng khác người ta.” Diệp Khanh Thường và Liễu Giải lại bắt đầu xu nịnh, tiện thể nịnh hót.

“Thôi đừng đùa nữa.” Chu Niểu hít sâu một hơi, vẫy tay, “Không phải là đi biển sao? Tuy tớ biết đến nơi thì trời đã tối, nhưng cũng không thể quá muộn được chứ?”

Nàng nhìn về phía những người bạn cùng phòng.

Trước khi ra khỏi nhà, nàng đã thay chiếc váy dài không mấy phù hợp với bãi biển bằng quần short kết hợp với áo sơ mi freesize màu trắng, những người bạn cùng phòng dường như cũng vậy, đều mặc đồ thoải mái.

Không có ai mặc đồ bơi.

Nàng chưa từng đến bãi biển, nên ấn tượng của nàng về bãi biển là đồ bơi trong các tác phẩm nghệ thuật, giờ xem ra với bãi biển mùa thu thì thứ đấy không phải là thứ bắt buộc.

Nhưng cũng không ai nói với nàng là không cần mang đồ bơi.

Vì vậy, nàng đã mang theo.

Ngay tại nhà Cẩu Du, trong căn phòng được chuẩn bị cho nàng, tủ quần áo đó chứa đầy các loại quần áo vừa với cỡ của nàng.

Tất nhiên, không đến mức cực đoan như quần áo người lớn mà nữ thần tập sự đã chuẩn bị trong tủ quần áo ở nhà nàng.

Nàng chọn một bộ không quá hở hang, mặc dù nàng cũng không có ý định mặc, chỉ là nếu bạn cùng phòng đều mặc thì nàng cũng phải mặc theo.

Giờ xem ra cũng tốt rồi, bạn cùng phòng của nàng dường như vẫn giữ được phẩm giá của đàn ông.

Thực ra Chu Niểu đã từng nghĩ đến việc đi biển vào sáng mai, nhưng dường như ý nghĩ chợt lóe lên này đã khiến mọi người đều phấn khích.

Hơn nữa, ở lại một đêm bên bờ biển cũng coi như là một trải nghiệm mới lạ mà trước đây chưa từng có.

Tất nhiên, ý tưởng này đã được chốt lại với sự đồng ý của hai người.

Một là Dương Thư Lễ, nàng ấy thực sự muốn ăn hải sản bên bờ biển.

Một là Diệp Khanh Thường, người có chút văn thơ trong đầu này thực sự muốn ngắm biển dưới ánh trăng.

“Đi đi đi, trước tiên lên tàu điện ngầm, qua sáu trạm là đến.” Liễu Giải, sau khi đã nắm rõ lịch trình, biết rõ hành động tiếp theo, trực tiếp đảm nhận vai trò dẫn đường.

Thông thường khi đi du lịch luôn như vậy, sẽ có một người dẫn đường nắm rõ toàn bộ hành trình, còn lại vài người thì không biết gì cả, luôn hỏi tiếp theo đi đâu.

Chu Niểu rất vui vì mình là người không biết gì cả.

Trên tàu điện ngầm còn nhiều chỗ trống, Cẩu Du, người đã hồi phục từ cơn đau, đương nhiên ngồi cạnh Chu Niểu.

Thậm chí còn dùng mông đẩy Chu Niểu, đẩy nàng sang một bên.

“Sao thế, không biết hối cải à?” Chu Niểu nhướng mày.

“Tớ không cho rằng việc một vị vua sư ra đời quang vinh có gì đáng phải hối cải.” Cẩu Du mặt nghiêm túc, như thể hành động vừa rồi của hắn là vì đại cục thiên hạ.

“Cậu…” Chu Niểu tức cười.

Nhưng sau đó, nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, vỗ vỗ vai Cẩu Du.

“Không sao, tớ cũng không trách ngươi.” Sau đó liền quay sang phía bên kia trò chuyện với đám bạn cùng phòng của mình.

“Hả?”

Cẩu Du theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dường như lại không nói ra được điểm nào không đúng.

Hắn không thể bây giờ lại chạy đến trước mặt Chu Niểu để cho nàng đánh hai cái được.

Nhưng nàng chim nhỏ nhìn cũng không có vẻ gì là giận dữ.

Nhưng nàng chim nhỏ cũng không phải là người có tính tình tốt như vậy, đặc biệt là đối với hắn.

Hắn véo cằm, cố gắng nghĩ mãi mà không thông được đạo lý gì, dứt khoát lấy điện thoại ra lướt douyin.

Những chuyện không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, đây là câu nói nổi tiếng của triết học gia Chu Niểu.

Sau đó, hắn lại chuyển hai video ngớ ngẩn cho Chu Niểu, thành công đạt đến cảnh giới “ai ai cũng có shit để ăn” giữa hắn và Chu Niểu.

Không biết qua bao lâu, Cẩu Du chỉ biết cuộc thảo luận của Chu Niểu và những người bạn cùng phòng bên cạnh đã từ việc nướng hải sản bên biển thành cuộc đổ bộ Normandy.

Bỗng nhiên có chút buồn ngủ, không biết có phải do xem nhiều video ngớ ngẩn quá không.

Khi sắp gật gù như trong giờ tự học, một bàn tay nhỏ bé vỗ vào vai hắn.

Cẩu Du với ánh mắt mơ màng nhìn sang bên cạnh, là Chu Niểu đã đứng dậy.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy Chu Niểu đi về phía cửa toa tàu đang mở.

Ồ, đến lúc phải xuống rồi.

Hắn vác ba lô, đi theo Chu Niểu rời khỏi tàu điện ngầm.

Lại thấy Chu Niểu đột nhiên bắt đầu lục lọi túi áo của mình, còn vỗ vỗ từ trên xuống dưới, như thể đã đánh mất thứ gì đó.

Điện thoại bị mất rồi sao?

Hắn nhìn Chu Niểu lại đi vào trong toa tàu.

Không nghĩ nhiều, Cẩu Du liền đứng trên sân ga bên ngoài, ngáp ngắn ngáp dài.

Nói mới nhớ, những người bạn cùng phòng khác của Tiểu Điểu đâu? Không định xuống sao?

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Cẩu Du bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn biển báo trên đỉnh nhà ga, rõ ràng là khác với nơi hắn cần xuống.

Rồi nhìn lại toa tàu, cánh cửa toa tàu từ từ đóng lại, hắn không kịp vào, trước mặt là Chu Niểu đang giơ ngón giữa.

“Haha, thằng ngu, đợi chuyến sau đi.”