Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

74 456

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

6 26

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

7 45

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

119 1287

Web Novel - Chương 17 - Em Trai Ngoan

“Chị Tiểu Chu, hôm nay chị có thể tan ca sớm một chút đó, em cũng chuẩn bị về sớm.”

Chu Niễu đang ôm điện thoại cày phim thì nghe câu đó từ miệng cô chủ, bèn tạm dừng lại.

Nàng hơi ngẩn người, nhìn cô chủ đang vội vàng thu dọn đồ đạc.

“À, là vì tối nay em có chút việc, có một buổi tiệc cần đi nên phải chuẩn bị trước một chút.”

Chu Niểu tối nay cũng có một bữa tiệc, tiệc khai giảng do nhà Liễu Giải tổ chức, nhưng nàng dường như không có gì cần chuẩn bị cả.

Chỉ cần mang theo cái miệng và cái bụng đói là đủ rồi.

“Vậy mai chị đến nhé?”

"Ngày mai là ca đêm, đừng đến sớm quá nha."

Chu Niễu gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra trước cửa tiệm.

Quay đầu nhìn cô chủ tiệm đang tất bật trong tiệm, nàng bỗng có chút áy náy, nhân viên mà tan ca sớm hơn cả sếp, có kỳ quá không?

Nhưng lúc này, cô chủ tiệm lại ngẩng đầu lên, mỉm cười với Chu Niểu.

“Nếu chị Tiểu Chu muốn đi ké ăn chực với em cũng được luôn đó nha~”

Thế là Chu Niểu bước ra.

Nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại dường như đã có chút thay đổi. Những dè dặt, cẩn trọng trước đây giờ lại hóa thành những suy nghĩ thừa thãi.

Từ sau khi trở thành con gái, nàng như thể có thêm nhiều “đặc quyền” và được sống trong sự dịu dàng hơn trước.

Không cần phải nghĩ đến những hậu quả đáng sợ chỉ dựa trên giả thuyết. Cũng chẳng phải lúc nào cũng cảnh giác với một thế giới đầy ác ý.

Nhưng có lẽ tất cả cũng chỉ là một ảo giác.

Có thể đơn giản là vì cô chủ là người tốt. Mà người tốt, chưa đủ tuổi trưởng thành thì còn dễ thương, chứ lớn thêm vài tuổi... chắc cũng treo tường, leo cột thôi.

Nàng không quá tin rằng mình sẽ nhận được sự yêu thương vô điều kiện, cũng không tin bản thân có thể dễ dàng từ bỏ lối sống đầy cảnh giác kia.

Nhưng nàng lại sẽ mong đợi, nếu thật sự có một người khiến nàng có thể được nghỉ ngơi đôi chút, có lẽ cũng không tệ.

Đáng tiếc nàng là một nam tử hán đại trượng phu, có người đó thì đã sao!

Nàng mở nhóm chat ký túc xá ra xem, phát hiện ngoài trưởng phòng đang đi ăn với Từ Niên thì hai đứa còn lại vẫn đang nằm chình ình trong phòng, chưa chịu xuất phát.

"Alo?"

“Bọn bây quên cái gì rồi đúng không?”

Diệp Khanh Thường đang lau kính bỗng khựng lại một chút.

Rồi nàng nhanh như chớp nhìn về phía Liễu Giải vẫn đang ngủ say như chết trên giường: "Dậy mau! Sắp phải đi ăn tiệc nhà cậu rồi!”

Liễu Giải với mái tóc vàng rối bời ngồi dậy, mặt đầy khó chịu.

"Lại nói xấu cha ngươi sao?" Sau đó cô ấy khựng lại, "Hình như đúng là ăn tiệc của tớ thật."

“Đang chờ ngoài cổng trường rồi đấy. Nếu hai người còn chậm trễ, tớ sẽ vào chốt bảo vệ báo tin mất tích, nhờ mượn loa gọi tên từng đứa một.”

"Ấy Chu Niểu, sao lại ác thế!"

...

Chiều tà cuối hạ vẫn còn lưu luyến chút hơi ấm, như là bức thư tình cuối cùng từ một kẻ yêu cuồng si để lại. Sau cái nóng rát ngọt ngào, là cơn gió mát lành của hiện thực đang dần thổi đến.

Chu Niễu không phải đợi lâu, hai người bạn cùng phòng đã xuất hiện.

Liễu Giải vẻ mặt nghiêm túc, mặc một chiếc váy dài màu xanh trông khá trang trọng (ít nhất là so với thường ngày), nhưng vẫn chưa đến mức lộng lẫy như váy dạ hội.

Diệp Khanh Thường thì mặc thường phục giống như Chu Niểu.

Nàng còn đang đỡ lấy Liễu Tạ đi cà nhắc bên cạnh.

"Bị gãy chân à?"

“Đi giày cao gót đấy.”

Đến đây thì Chu Niểu mới biết tại sao Liễu Giải lại đi loạng choạng như vậy.

"Sao đột nhiên lại muốn đi giày cao gót vậy?" Chu Niễu cúi đầu nhìn đôi sneaker đen của mình, rồi bước sang một bên đỡ lấy tay còn lại của Liễu Giải.

"Mặc dù bữa tiệc khai giảng này không liên quan nhiều đến tớ, nhưng tớ vẫn phải lộ diện một chút chứ, dù sao cũng phải ăn mặc chỉnh tề một chút để bố mẹ không mất mặt."

Chu Niễu biết, buổi tiệc tối nay chắc toàn người trong giới thượng lưu, ngoài bọn nàng ra thì chẳng còn “dân đen” nào khác.

"Đám người giàu có nhiều chuyện ghê." Tiểu Niểu phát hiện nàng và Diệp Khanh Thường dường như không thể đỡ nổi Liễu Giải, người vốn đã cao hơn họ trước cả khi đi giày cao gót.

Cùng lắm thì chỉ có thể coi là cây gậy leo núi của đối phương mà thôi.

"Xe ở đằng kia."

Liễu Giải chỉ một hướng, rra hiệu cho hai cây gậy leo núi đỡ mình lên xe.

"Lần sau để tớ trả tiền taxi cho." Chu Niểu gật đầu, không ngờ Liễu Giải đã gọi xe trước rồi.

"Đây không phải taxi, đây là tài xế riêng."

"Chậc..." Chu Niểu nhíu mày, như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng ghét, "Vậy lần sau tiền taxi cậu trả."

Nàng và Diệp Khanh Thường nhét Liễu Giải vào ghế phụ lái, sau đó im lặng rúc vào ghế sau.

"Đại tiểu thư."

Bác tài xế bên cạnh nói vậy.

Liễu Tạ chỉ khẽ gật đầu, không thấy lạ chút nào. Nàng cũng không nghĩ mấy người hầu trong nhà còn nhớ mình từng là con trai

"Ông ấy là quản gia nhà cậu sao?"

Chu Niểu đang ngồi ở ghế sau ngồi thẳng người dậy, đặt tay lên vai Liễu Giải từ phía sau.

"Không phải."

"Thế nhà cậu có... nữ quản gia xinh đẹp đúng không?" Theo ý nghĩ đó, Chu Niểu lại tiếp tục ảo tưởng.

“Cậu bớt xem mấy bộ Mary Sue não tàn lại đi.”

Chu Niểu không nhận được câu trả lời mong muốn, bĩu mũi rụt người lại.

Liễu Giải nhìn thấy động tác này của Chu Niểu qua gương chiếu hậu, còn hít mũi ngửi ngửi: "Có mùi lạ gì sao?"

"Có mùi tiền." Chu Niểu đáp lại với vẻ ghét bỏ.

Liễu Giải giơ hai ngón tay: "Tôi đã chuẩn bị cho cậu hai hộp đồ ăn mang về, lát nữa tôi cho người đóng gói."

"Thơm không thể thơm hơn được nữa."

Tài xế là tài xế riêng chuyên nghiệp, ngoài câu chào ban đầu ra thì suốt dọc đường không hé răng thêm lời nào, lái xe cực kỳ ổn định.

Ngược lại, ba người Chu Niểu còn chưa ổn định được bao lâu trên xe đã bắt đầu bắt đầu chí chóe, thậm chí còn kịp chơi hai ván game.

"Đến rồi."

Liễu Giải là người đầu tiên cất điện thoại, đẩy cửa xe bước xuống.

Chu Niễu ngó nghiêng cái tay mở cửa xe, chậm hơn nửa nhịp mới chui ra được.

Rồi nàng và Diệp Khanh Thường nhìn thấy Liễu Giải đang ngã vật trên đất.

May mà chưa đến nỗi úp mặt xuống đường, phản ứng cũng rất nhanh, chống tay xuống kịp thời.

"Các ngươi đang làm gì?" Tiểu thư nhà họ Liễu giơ tay về phía trước cầu cứu, nhưng hai cô bạn chỉ đứng im nhìn như tượng.

"Chụp ảnh, ảnh chế sắp ra lò rồi."

Sau khi lưu lại được vài tấm meme để đời, họ mới chịu kéo Liễu Tạ dậy trước khi nàng thật sự nổi điên.

“Hình như dính bẩn một chút rồi.”

Diệp Khanh Thường hơi khom người, chỉ vào vệt bẩn không chùi ra được trên váy.

“Không sao đâu, chẳng ai rảnh nhìn kỹ thế đâu.”

Liễu Giải thoát khỏi hai cây gậy leo núi của mình, vừa làm quen với giày cao gót vừa đi về phía hội trường.

Bây giờ nàng đã có thể đi lại khá ổn định mà không bị ngã, nhưng vẫn còn hơi run rẩy.

Nhìn lướt qua nhân viên đang cầm sổ ở cổng vào, Liễu Giải lạnh nhạt lên tiếng: 

"Liễu Giải."

Ngay khi cô ấy vừa đọc tên mình, như thể đã kích hoạt một cơ quan nào đó, một giọng nói vang lên:

“Ôi chà, hiếm lắm mới thấy anh xuất hiện. Cũng chỉ có mấy dịp như này mới khiến anh ló cái mặt ra.”

“Không biết là vì thấy mất mặt, hay còn đang bận ở đâu đó xử lý mấy cái ‘đại nghiệp’ to lớn của mình?”

“Sao? Lâu rồi không gặp, giờ không muốn nói gì với thằng em trai ‘không cùng huyết thống’ này nữa à?”

“Cũng đúng thôi, trong mắt anh, tôi vẫn mãi chỉ là người ngoài.”

“Lại còn không biết vác từ xó xỉnh nào về một cô gái đáng thương... cái thằng anh trai vô dụng tốt bụng của tôi...”

Một thiếu niên với vẻ mặt hơi âm trầm lạnh lùng, mặc bộ vest sang trọng đi tới.

Rồi hắn nhìn thấy Liễu Giải với vẻ mặt đã quen thuộc, thậm chí còn mang theo chút bất lực.

"Khoan đã, cô là ai? Anh trai ta đâu?"