Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

74 456

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

6 26

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

7 45

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

119 1287

Web Novel - Chương 18 - Chị Sẽ Mách Mẹ Đấy

Thiếu niên cao hơn Liễu Giải một chút nhìn ra phía sau ba người.

Hắn đặc biệt nán lại trên khuôn mặt Liễu Giải một lúc lâu, luôn cảm thấy cả thần thái lẫn ánh mắt đều hơi quen thuộc.

Chắc là tiểu thư nhà ai đó, chắc trước đây từng gặp qua vài lần.

"Dù cô có là con nhà ai, đùa kiểu này cũng hơi quá đáng rồi." Giọng của hắn trở nên lạnh nhạt.

Thiếu niên vừa rồi nghe rất rõ, một chữ trong cái tên này hắn sẽ không nghe nhầm, nhưng hắn chỉ nhìn thấy cô gái vừa nói ra tên anh trai hắn, mà không thấy anh trai hắn.

"Anh ta đâu rồi?"

Đối diện với đôi mắt bình thản của Liễu Giải.

"Liễu An Nhiên." Liễu Giải khoanh tay trước ngực, hơi ưỡn ngực, "Bộ dạng hiện tại của em cũng khiến chị mày bất ngờ đấy, nhưng giờ không phải lúc nói chuyện. Dẫn chị đến gặp ba mẹ đi."

"Cô là gì của anh ấy..." Biểu cảm của Liễu An Nhiên khẽ biến, "Dù vậy, tôi cũng phải gặp được anh ta rồi mới quyết định được."

“Điểm này thì em nên học chị một chút, đừng cứng nhắc quá.”

Liễu Giải vừa nói vừa đẩy Chu Niểu và Diệp Khanh Thường bên cạnh mình vào trước, còn mình thì đứng ngoài cửa.

"Hai cậu vào ăn trước đi, lát nữa rảnh thì tớ sẽ đến tìm các cậu."

Liễu An Nhiên cũng không ngăn cản.

Hắn nhìn cô gái tóc vàng đang đứng lại trước mặt, càng nhìn càng quen mắt, có lẽ từ rất lâu trước đây hai người đã quen biết nhau rồi.

Đặc biệt là mái tóc vàng tự nhiên này.

"Nào, đến lượt chị hỏi." Liễu Giải liếc nhìn người em trai tốt của mình, gõ gõ mặt bàn gỗ ở quầy lễ tân, "Xin hỏi bữa tiệc hôm nay là tiệc khai giảng của ai?"

Liễu An Nhiên nhướn mày, không hiểu cô gái trước mặt hắn rốt cuộc đang làm gì.

"Là tiệc khai giảng của tiểu thư Liễu Giải." Cô nhân viên lễ tân vô thức trả lời.

"Liễu Giải gì cơ?"

"Tiểu thư Liễu Giải." Cô nhân viên lễ tân thành thật trả lời.

Sau đó, cô gái tóc vàng với vẻ mặt trêu chọc nhìn Liễu An Nhiên.

"Gì chứ...?"

Não hắn không thể đần độn được, nên sau khi kết hợp một chút tình hình thì đã sắp xếp ra một kết quả gần như không thể xảy ra.

Hắn dò hỏi: "Liễu Giải?"

"Ừm." Cô gái tóc vàng đáp lời.

"Đùa gì vậy, anh ta không chỉ thuê cô đến, mà còn mua chuộc cả nhân viên hội trường sao?" Liễu An Nhiên nhíu mày, giọng điệu sắc bén.

"Haiz, đứa trẻ ngốc này, không thể tin rằng mình có một người chị gái sao?" Liễu Giải cũng có chút bất lực.

Liễu An Nhiên chỉ nhìn chằm chằm Liễu Giải.

"Con... Con gái của mẹ, con cuối cùng cũng đến rồi, mau để mẹ nhìn xem."

Một người phụ nữ quý phái vội vã từ hội trường chạy ra, đẩy thiếu niên sang bên rồi nắm chặt tay Liễu Giải với ánh mắt đầy yêu thương.

Cảnh tượng trông chẳng khác gì mẹ con đoàn tụ sau bao ngày xa cách.

"Đi thôi đi thôi, ba con cũng rất nhớ con đó."

Liễu Giải khẽ cười, quay đầu liếc nhìn Liễu An Nhiên đang ngẩn ngơ.

Không lâu sau, trong một căn phòng yên tĩnh hơn so với hội trường bên ngoài, bốn thành viên của gia đình họ Liễu đã tụ họp đầy đủ.

"Con trai, có thể nói cho chúng ta biết tại sao lại biến thành bộ dạng này không?"

Người phụ nữ quý phái lúc nãy giờ đã thay bằng vẻ mặt lo lắng, còn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa nhìn Liễu Giải mặc chiếc váy dài màu xanh lam, dụi tắt điếu thuốc trên tay.

Liễu Giải cũng sớm đoán được, với việc hai người lớn tự mình lo liệu tiệc mừng và tiếp khách, hẳn họ đã biết rõ tình hình, nếu không cũng chẳng dời tiệc từ cuối tuần lên hôm nay.

"Đã xảy ra một số chuyện siêu nhiên nằm ngoài chủ nghĩa duy vật, con và các bạn cùng phòng đều từ nam sinh biến thành nữ sinh."

Liễu Giải ngồi bắt chéo chân trên sofa, khẽ nhích sang một bên để giữ khoảng cách với người bố của mình.

Đi đôi giày cao gót chết tiệt này đến đây, suýt nữa thì ngã gãy cả mắt cá chân.

“Hai người bạn con đưa đến hôm nay chính là hai bạn cùng phòng đó, con nhớ là từng nhắc với ba mẹ mấy lần rồi.”

Cô gái tóc vàng thích thú nhìn Liễu An Nhiên từ khi vào cửa đến giờ vẫn không nói một lời nào.

Xem ra chuyện mình biến thành con gái cũng có cái hay, ít nhất cũng khiến thằng em hay chọc ngoáy phải câm miệng.

"Không có cách nào để trở lại như cũ sao?" Người bố già ngồi bên cạnh, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn im lặng, lên tiếng.

Liễu Giải theo phản xạ nhìn sang Liễu An Nhiên vẫn đang ngồi đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng.

"Không."

Người phụ nữ quý phái trở nên lo lắng: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ, con... à ừm, con gái?"

"Làm sao thì làm vậy thôi, cái này cũng không phải chuyện gì xấu, trai gái thì có khác gì đâu, dù sao con cũng không định tìm đối tượng."

Liễu Giải thì vẻ mặt thản nhiên.

“Thôi được rồi, nói nhiều thêm cũng chẳng ích gì. Bên ngoài chắc khách khứa đến đông đủ rồi đấy.”

Nghỉ ngơi đủ, Liễu Giải đứng dậy, khẽ xoay xoay cổ chân hơi ê ẩm vì cú té ban nãy.

Từ khi ngã ở ngoài hội trường thì cảm thấy hơi lạ lạ.

Cô ấy nghiến răng chịu đựng cơn đau nhẹ đi hai bước, vẫn chấp nhận được.

"An Nhiên, con đi cùng... chị con, bảo vệ chị con." Bố mẹ Liễu Giải dường như vẫn cần chút thời gian để chấp nhận chuyện này.

"Con?" Thiếu niên đưa ngón tay chỉ vào mình.

"Ừ."

Liễu An Nhiên phải mất không biết bao nhiêu tâm sức mới chấp nhận sự thật này, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Liễu Giải đang cười gian xảo.

Lông mày của hắn lập tức nhíu lại.

Từ trước đến nay, ba mẹ luôn đối xử công bằng với cả hai anh em, dù Liễu Giải là con ruột còn mình là con nuôi, chưa bao giờ thiên vị. Thế nhưng giờ đây, cậu bỗng cảm thấy... có chút chênh lệch.

Cũng đúng, anh trai của mình biến thành chị gái, quả thật cần được quan tâm.

"Không định mở cửa cho chị gái tốt của em sao?"

"Chị không có tay à?" Liễu An Nhiên theo bản năng đáp trả một câu.

Rồi hắn cảm thấy hai ánh mắt sắc như dao găm ở sau lưng mình.

Thế là hắn đành phải giúp Liễu Giải mở cửa phòng, còn đứng bên cạnh như quản gia, chờ Liễu Giải ra trước rồi mới đi theo.

"Chị vẫn thích dáng vẻ ngông nghênh của em lúc ban đầu hơn."

Liễu An Nhiên chỉ cắn răng, không đáp lại.

"Em nên hiểu rõ, Liễu Giải vẫn là Liễu Giải, sẽ không thay đổi vì là trai hay gái." Cô gái tóc vàng chậm rãi bước đi, đương nhiên chỉ là vì đau mắt cá chân.

Ánh đèn pha lê chiếu xuống mái tóc óng mượt của cô, không chói lóa mà êm dịu, nhẹ nhàng.

Nụ cười đùa cợt trên môi nàng giờ đây lại mang thêm chút dịu dàng, nhưng trong mắt Liễu An Nhiên thì vẫn là kiểu cười như không, sắc như dao.

“Lâu lắm rồi chị mới thấy em trông thế này. Lần cuối chắc là hồi bé, lúc chị nhặt em về nhà ấy.”

“Lúc đó, em lấm lem, ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. À, giờ thì cũng không đến nỗi lấm lem nữa.”

“Không định mắng chị vài câu như mọi khi à? Nói mấy câu thẳng thắn, khó nghe ấy?”

Liễu An Nhiên im lặng, dừng bước nhìn bông hồng đã mất đi gai nhọn trước mặt.

Chiếc váy dài màu xanh lam mang theo nét ngây thơ, cũng tôn lên vóc dáng yểu điệu của Liễu Giải.

Hắn cũng tự nhiên nhìn thấy một vết bẩn không quá nổi bật trên váy của đối phương.

Hắn hít sâu một hơi.

Áo vest được cởi ra, thắt ngang eo Liễu Giải, cũng vừa vặn che đi vết bẩn đó.

Hắn có thể đi lấy một chiếc áo khoác khác, nhưng ở đây không có chiếc váy thứ hai nào phù hợp với Liễu Giải cả.

Bầu không khí kỳ lạ một cách khó hiểu lại bị câu nói tiếp theo phá vỡ.

“Đừng có làm mất mặt em.”

Rồi hắn nhìn thấy Liễu Giải cười tủm tỉm chỉ vào người phụ nữ quý phái vừa mới từ trong phòng đi ra phía sau.

“Chị sẽ mách mẹ đấy.”