Ngày học thứ hai vẫn diễn ra bình thường, chỉ là Chu Niểu dường như luôn nhận thấy Cẩu Du đang giữ khoảng cách với nàng.
"Trốn tớ làm gì?" Tiểu Niểu đột nhiên dựa sát vào Cẩu Du đang ngồi bên cạnh, dùng thân hình nhỏ bé của nàng huých vào vai Cẩu Du, "Tớ cũng đâu có tranh phân ăn với cậu."
Chu Niểu bắt đầu tự kiểm điểm xem có phải vì hôm qua nàng đã giành mất gói cay của Cẩu Du hay không.
"Để tớ bù cho cậu hai gói "Tiểu Hoạt Đầu" nhé." Chu Niểu lộ vẻ đau lòng, đây đã là "quân cờ" lớn nhất mà nàng có thể đưa ra rồi.
"Không phải là chuyện gói cay hay không cay..."
Cẩu Du rụt người lại phía sau.
Sau chuyện hôm qua, hắn không thể tránh khỏi việc bắt đầu suy nghĩ về những điều mà trước đây hắn cố ý hay vô ý giấu đi.
Sau khi Chu Niểu biến thành con gái, mối quan hệ giữa hai người nên đi về đâu.
Hắn tin rằng Chu Niểu cũng có suy nghĩ giống hắn lúc đầu, không muốn thay đổi, cũng không muốn từ bỏ mối quan hệ huynh đệ nhiều năm giữa hai người, cứ như vậy giả vờ hồ đồ mà chung sống như trước.
Nhưng phản ứng không thể kiểm soát xuất hiện đêm qua đã đặt vấn đề này ra trước mặt Cẩu Du.
Nếu hai người vẫn duy trì mối quan hệ huynh đệ tốt như trước, có lẽ sau này những chuyện xấu hổ như vậy sẽ chỉ nhiều thêm chứ không ít đi.
"Cậu bây giờ là con gái rồi, nên chú ý một chút đến hành vi và thói quen của mình đi."
Hắn suy nghĩ một chút, định bắt đầu thuyết phục Chu Niểu từ hướng này.
"Tớ thì làm sao?"
Chu Niểu vẻ mặt vô tội, cúi đầu theo ánh mắt của Cẩu Du.
Nàng thấy đôi chân của mình đang mở rộng hình chữ bát (八) dưới chiếc váy dài màu hồng nhạt, thậm chí còn vô thức rung chân.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến việc cậu né tránh tớ?"
Tiểu Niểu vừa nói, vừa im lặng khép đôi chân lại, hai tay cũng rụt từ túi khoai tây chiên trong ngăn kéo của Cẩu Du về, đặt lên bàn trước mặt.
Nàng vẫn khá bận tâm tại sao Cẩu Du lại trốn nàng.
Nàng cũng không biết tại sao, luôn có một cảm giác bất an khó hiểu.
Có lẽ vì sự thay đổi thân phận, có lẽ vì tất cả những gì nàng quen thuộc đang nói lời tạm biệt với nàng, có lẽ vì trừ gia đình đã không còn nhiều liên lạc, nàng chỉ còn lại vài người bạn tri kỷ ít ỏi.
Cẩu Du ở bên cạnh rất quan trọng đối với nàng, mặc dù nàng không hề hay biết.
"Cậu bây giờ là con gái." Cẩu Du ngẩng đầu nhìn người thầy đang nói không ngừng trên bục giảng, "Nên giữ ý một chút khi ở cạnh người khác giới, hiểu không?"
"Ồ..."
Tiểu Niểu mím môi.
Nàng tủi thân rụt người lại, câu nói này dường như có nghĩa là nàng cần giữ khoảng cách với người bạn thân nhất của nàng.
Hình như cũng không hẳn vậy.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Chu Niểu, nàng dường như nhớ ra điều gì đó, lại dựa vào người Cẩu Du: "Cậu có phải đã quên rồi không, trước đây để thoát khỏi cái tên tán tỉnh tớ, hai chúng ta đã tuyên bố là quan hệ người yêu rồi mà?"
Cẩu Du sững người.
Hắn suýt chút nữa quên mất chuyện này.
"Đễ tớ tìm xem, nhớ là mấy hôm trước còn thấy..." Tiểu Niểu giơ điện thoại lên trước mặt Cẩu Du, "Đây, cậu xem xem."
Rồi Cẩu Du nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn trường học có vẻ khá hot.
"Sốc! Hoa khôi trường ở chung với một chàng trai lạ mặt, sự thật đằng sau hóa ra là..."
Biểu cảm của Cẩu Du hơi méo mó: "Tiêu đề kiểu gì vậy?"
Nội dung toàn bộ bài đăng chẳng qua là Chu Niểu chính thức công bố Cẩu Du là đối tượng, còn những nội dung khác liên quan đến tiêu đề thì hoàn toàn không có chút nào.
"Khoa báo chí."
"Vậy thì đúng rồi."
Chu Niểu cười hì hì, chống cằm nằm bò lên bàn, đôi mắt long lanh nhìn về phía Cẩu Du đang ngồi nghiêm chỉnh:
“Cho nên bây giờ mà hai ta cứ tự dưng xa cách nhau thì trông... kỳ lắm đó nha.”
Cẩu Du khựng lại, có chút khó khăn mở lời: "Mối quan hệ này vốn dĩ đã không đúng rồi."
"Nhưng nếu không có mối quan hệ này, thì làm sao giải thích việc hai chúng ta ở chung chứ?"
"Vậy cậu định..." Cẩu Du theo bản năng định thốt ra câu tiếp theo.
Nhưng hắn nhìn thấy biểu cảm của Chu Niểu.
Vành mắt hơi đỏ, có thể là thức khuya tối qua, nhưng Cẩu Du không dám đoán như vậy.
Môi dưới khẽ cắn luôn mang theo vẻ không nỡ, nàng nhìn thẳng vào Cẩu Du, chờ đợi, sợ hãi câu nói tiếp theo.
Giống như một chú mèo nhỏ bị người chủ thích đùa nghịch bỏ lại ở cửa nhà trong gió tuyết, thậm chí không biết có nên bước thêm một bước vào nhà nữa hay không.
Lý do Cẩu Dư cứ giả vờ hồ đồ, không chịu nói chuyện thẳng thắn với Chu Niễu thật ra vô cùng đơn giản, vì hắn là nam giới, và hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào với một Chu Niễu hiện giờ, người gần như chạm trúng mọi điểm yếu chí mạng của hắn.
Nhưng bây giờ hắn dường như đã biết lý do Chu Niểu giả vờ hồ đồ rồi.
Tiểu Niểu của hắn rất thiếu cảm giác an toàn, và bây giờ chỉ có hắn mới có thể mang lại cảm giác an toàn này cho nàng.
Hắn lẽ ra nên sớm nhận ra.
Dù Chu Niểu bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng với một biến cố đột ngột như vậy, cộng thêm thái độ thay đổi rõ rệt từ những người xung quanh, cùng với một tương lai mù mịt chưa rõ hình dạng, thì đáng ra nàng phải thấy sợ hãi mới đúng.
Chu Niểu giống với hắn, đều là một con nhím lông.
Nhưng khi những chiếc gai trên người nàng bỗng dưng biến mất hết, và bóng tối với kẻ thù xung quanh cũng không hề giảm bớt. Lúc này, nếu hắn cũng quay lưng lại, chĩa gai về phía nàng...
"Vậy thì ngươi trả lại gói cay cho cha ngươi đi, cha ngươi sẽ xem xét nhượng bộ mà giả vờ tiếp với ngươi." Cẩu Du trở lại vẻ mặt cười hì hì thường ngày.
"Hai gói tiểu hoạt đầu, cậu phải chia cho tớ một gói." Nhưng Chu Niểu dường như cũng không dễ dàng nhượng bộ như vậy.
"Đã bắt người ta làm việc rồi mà còn lại ăn chặn một gói à?"
"Đúng, còn phải là cậu chạy đi mua nữa."
"Tham lam." Cẩu Du bĩu môi quay người, chỉ để lại bóng lưng và mông cho Chu Niểu.
Diệp Khanh Thường đang lướt bài giảng trực tuyến khựng lại, nhìn Liễu Giải đang cười tủm tỉm như mấy bà cô.
"Lão nhị cậu làm gì đấy?"
“Xem phim tình cảm lâm li bi đát.” Nụ cười trên mặt Liễu Giải không ngừng.
"Không phải cậu để quên điện thoại ở ký túc xá à?”Diệp Khanh Thường nhìn về phía mà Liễu Giải đang nhìn, có chút không hiểu.
"Người ta có một đôi mắt tinh tường có thể phát hiện ra cái đẹp."
Diệp Khanh Thường nhíu mày, không biết Liễu Giải đang lên cơn gì.
Lúc này, bên cạnh Diệp Khanh Thường, Dương Thư Lễ ở ngoài cùng bên trái gọi Liễu Giải hai tiếng.
“Nè!”
Chờ đến khi Liễu Tạ quay đầu lại, cô nói tiếp:
“Tối nay chắc tớ không đi ăn được đâu, tới lượt tớ mời lão Từ ăn cơm rồi.”
Liễu Tạ nghĩ ngợi một chút, nhớ đến lần trước lén theo dõi Từ Niên cả buổi mà chẳng thu hoạch được gì.
“Vậy thì mời người khác đi. Bên tớ cũng chỉ là bữa ăn chùa thôi, chả tính là chuyện lớn. Nếu không phải vì Chu Niễu tối nay không có ca, thì cậu ấy cũng khỏi cần đi luôn.”
Chu Niễu quay lại, nói ngay: “Không không không, chính vì có bữa ăn chùa nên tớ mới dời ca trực sang ngày mai đó!”
Dù sao nàng đi làm cũng không tính giờ, hoàn toàn dựa vào lương tâm và xem cô chủ tiệm có chịu đựng được hay không.
Nhưng khi cô chủ tiệm không chịu đựng được cũng sẽ chọn đóng cửa nghỉ ngơi.
“Đừng nhìn tớ, mấy cậu biết rõ mà, ngoài cái CLB vớ vẩn kia ra thì tớ chả còn chuyện gì nghiêm túc để làm cả. Tối nay ngồi trong phòng lật sách với ra ngoài ăn chực, tớ vẫn đủ tỉnh táo để chọn.” Diệp Khanh Thường đẩy lại gọng kính.
"Nghĩa là tối nay bữa ăn chỉ có ba chúng ta đi thôi sao? Có gì cần chú ý gì không?"
Liễu Giải suy nghĩ một chút, dường như kẻ phiền phức nhất là do nàng đối phó.
Lần nào gặp mặt, đối phương cũng như bật chế độ tự động nhắm thẳng vào nàng mà xả toàn bộ hỏa lực, dù bản thân nàng gần như đã miễn nhiễm rồi.
Nhắc mới nhớ, nàng còn hơi tò mò, không biết người đó còn nhớ thân phận nam giới trước đây của nàng không.
Chắc là không đâu... Dù sao cũng cảm giác như đối phương mong nàng biến mất càng sớm càng tốt.
Thật là... rõ ràng hồi nhỏ thì đáng yêu biết bao.
“Nhớ đừng ăn đến chết nghẹn là được.”
Chu Niểu vừa định nói gì đó, người thầy trên bục giảng đột nhiên mở lời: "Ai muốn trả lời câu hỏi này?"
Rồi sau đó là những câu nói đồng thanh.
"Thầy, Diệp Khanh Thường muốn trả lời."
"Thật ra là Chu Niểu cơ."
"Rõ ràng là Liễu Giải."
"Ba đứa các ngươi..."