Buta Koushaku ni Tensei Shita kara, Kondo wa Kimi ni Suki to Iitai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 87

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7343

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 71

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 136

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 134

Web Novel - Chương 10 - Món quà tôi nhận được là một bữa sáng.

Chương 10: Món quà tôi nhận được là một bữa sáng.

[____]

[Nào các tinh linh! Chúng ta đã thỏa thuận rồi, di chuyển mạnh mẽ lên đi-! Bảo vệ toàn phần! ]

Bị hối thúc liên tục, mặt đất trỗi dậy và trở thành một bức tường trước mắt tôi. Bức tường đất này dày lên nhanh chóng và tiếp tục lan rộng, nó trải dài từ chỗ Vision đang phẫn nộ cho tới nơi các học sinh bị thương đang tĩnh dưỡng. Quả là điều tuyệt vời khi được chứng kiến chuyện này, chỉ trong nháy mắt mà một bức tường đã được tạo ra bên trong sân tập.

[Ối chà? Có vẻ như sẽ kết thúc sớm rồi-. Chú mày sẽ ổn thôi nhóc-.]

Chúng tôi đều có thể nghe thấy giọng của Rokomoko to và rõ ràng. Thầy ấy đã sử dụng Phong ma thuật như một phép phóng thanh để nói cho tất cả các học sinh ở đây có thể nghe được.

Sau khi được chứng kiến sức mạnh thực sự của Rokomoko-sensei như vậy, tôi đã thầm ngưỡng mộ thầy ấy.

Khi thầy sử dụng phép thuật của mình, một số lượng lớn Thổ Tinh linh chui ra khỏi mặt đất và áp sát vào tất cả học sinh, trừ Vision. Và chúng không phải là những Tinh linh tầm thường, những học sinh ở đây đều được bảo vệ bởi một Tinh linh Trung cấp, điều mà thầy ấy làm phải cần có một sức tập trung hết sức đặc biệt. Và có vẻ như Rokomoko-sensei có thể làm những việc phức tạp đó chỉ trong một khoảnh khắc.

Tuyệt vời thật.

Nếu là tôi, tôi có thể sẽ phạm một sai lầm rất nhỏ và thỏa thuận phép thuật đó sẽ thất bại.

Đúng như mong đợi về người sẽ hướng dẫn cho nhân vật chính sau này, Rokomoko-sensei. Một người rất đáng tin cậy.

[Ah… Vision.]

Có âm thanh của thứ gì đó rơi xuống, và vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy nguồn cơn của âm thanh đó, thì thứ tôi thấy được là cơ thể của Vision đang ngã xuống.

Cái giá phải trả cho việc tập hợp chừng đó Tinh linh đang tác động vào cậu ta, và bây giờ những Tinh linh đó đang bắt đầu phân tán ra những nơi khác.

Cuối cùng thì, phép gọi ra thể tổng hợp giữa Phong và Hỏa, Hỏa cuồng phong đã không thể được hoàn thành.

Nhưng đối với Vision, lượng ma năng mà hắn đã trao cho những Tinh linh đó, sẽ không bao giờ được hoàn lại.

Phép thuật của cậu ta bị hủy giữa chừng và trong một lúc thì đó thực sự là một tình huống nguy hiểm.

Mấy đứa đồng bạn đằng kia đã an toàn chưa? Họ chắc đã hồi phục đủ thì mới ồn ào được như vậy. Chết tiệt, bọn họ ồn quá.

[Heeh, vậy dù ma thuật của Vision có tốt đến đâu, sử dụng những thứ như ma thuật cấp cao là điều không thể đối với cậu ta à.]

[Này, nhìn kìa. Công tước Heo đang đi bộ đến chỗ Vision. Hắn muốn gì chứ?]

Không có gì đâu. Chỉ là vừa nãy, tôi lo lắng cho tình trạng của Vision nên tôi muốn kiểm tra cậu ta ấy mà.

Và rồi tôi đến gần Vision hơn.

[Aa]

Chân tôi bị trượt. Lần này tôi té không phải là do cố ý đâu nhé.

Rồi tôi nhảy lên thẳng lên người cậu ta mà không có một chút do dự nào.

Bí kĩ, Lấy thịt đè người.

[…Guhoo.]

Một âm thanh bất ngờ phát ra từ Vision.

Nhưng với việc này, thì tôi đã trả xong hết nợ cho cậu ta.

Tốt, có vẻ như lần này cậu ta đã thực sự mất hết ý thức.

[Cái tên Công tước Heo đó, hắn chốt hạ Vision rồi.]

[Vậy mục tiêu tiếp theo hắn nhắm tới là Vision à? Tự dưng tớ lại thấy thông cảm cho Vision, nhưng mà thôi, đừng quan tâm tới hắn nữa… Tớ không muốn nghĩ điều gì sẽ xảy ra cho chúng ta nến bị tên Công tước Heo đó ‘để ý’.]

Tự dưng mọi người lại nhìn tôi mà hoảng sợ.

Tôi nhìn chằm chằm lại bọn họ như kiểu “Sao, có vấn đề gì nào?”.

Vision thì thay đổi tính cách do cơn tức giận, tôi bị dính cả lọ nước hoa gọi quái vật vào mắt, và bằng cách nào đó sức mạnh của tôi còn bị một số Đại Tinh linh mượn đi mất. Thế ngày hôm nay của cậu thì ra sao hả, Vision?

Nếu sau ngày hôm nay cậu mà không trở thành bạn của tôi, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Cậu biết không đấy? Vào ngày mai ư? Thử kêu Denning-sama đi? Ủa, cậu đang nói về Dening-sama nào thế? Nếu thậm chí sau vụ này mà cậu nói chúng ta không có liên hệ nào đi, tôi thật sự sẽ khóc đấy. Nếu có vậy thì, tôi phải sử dụng cách đe dọa một lần cuối này thôi.

Khi tôi lặng lẽ chuẩn bị để đứng dậy tại chỗ, tôi vẫn có thể nghe thấy Rokomoko sensei ở đây. Có vẻ như thầy ấy nói gì đó về việc đến chỗ thầy.

[Được rồi mấy đứa ~ Giải tán đi. Bài học hôm nay đến đây là kết thúc ~. Những người có liên quan đến vụ việc này thì ở lại đây ~. Ta muốn các trò đi tới phòng Hiệu trưởng với ta~]

[Thầy thật tuyệt vời Rokomoko-sensei! Đúng là một cựu hiệp sĩ hoàng gia!]

[Em đã có suy nghĩ khác về thầy rồi! Ban đầu em cứ nghĩ là thầy đổi công việc thành giáo viên là do thầy lười biếng cơ.]

Trong khi đang nói chuyện với các học sinh, Rokomoko-sensei bước về phía tôi.

Các bức tường đất lần lượt trở lại như bình thường.

Aah, khi tôi liếc nhìn con Tinh Linh Trung cấp đã lại gần tôi ban nãy, nó chỉ lịch sự cúi chào rồi biến mất. Thật là một sinh vật dễ thương. Đúng là một Tinh linh Trung cấp, dù xa chừng ấy nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được Tinh linh đang ở trong cây đũa phép của tôi.

[…uuh]

Tôi có thể nghe thấy Vision rên rỉ. Cứ như thể cậu ta đang gặp một ác mộng khủng khiếp vậy.

Chà, nếu cần tiền thì nói với tôi một tiếng từ đầu đi. Tôi là một người rất tốt với bạn của mình đấy, cậu biết không? Nhưng mà đã có qua thì phải có lại chứ, đúng không. Tuy là vậy nhưng lần này trông cậu rất đáng thương nên tôi sẽ không đòi hỏi gì đâu… ‘lần này’ thôi.

Có vẻ như Vision biết rất rõ hồi nhỏ tôi ra sao. Nhưng tôi dường như lại chẳng nhớ mình đã từng gặp cậu ta lúc nào. Tôi nghĩ rằng có lẽ cậu ấy bị ảnh hưởng bởi cách sống xa hoa trước kia của tôi.

Giờ thì, tôi cần phải thoát khỏi đây ngay lập tức vì tôi không liên quan đến vụ này-.

Tôi ngay lập tức chạy đến chỗ cầu thang để ra khỏi cái sân tập này. Dù nó chỉ cao có một mét nhưng tôi vẫn không thể nhảy ra khỏi đó được. Dù sao thì tôi cũng béo quá mà.

[Buhibuhibuhi, buhi]

Nhưng nếu là Rokomoko-sensei thì mọi chuyện sẽ khác.

Ngay cả sau khi sử dụng phép thuật ở cấp độ đó, tôi chưa bao giờ thầy ấy hụt hơi một lần nào. Quả nhiên là người đứng thứ hai có khác.

[Được rồi mấy đứa, ráng nhớ cái này đi, 30 lần-. Thế thì, con số mà ta đã nói đại diện cho cái gì? ~. Ai mà trả lời được câu này, ta sẽ cho đứa đó điểm cao nhất mà ta có thể và không cần phải tham gia lớp học này nữa ~. Dù mấy đứa có học năm thứ ba hay hơn nữa, ta vẫn sẽ cho đứa đó khỏi học lớp này và tất nhiên là điểm số thì ta vẫn sẽ cho số điểm cao nhất mà quyền hạn này cho phép~]

[Eeh, con số đó đại diện cho cái gì vậy? Có phải là số lần mà Rokomoko-sensei bị từ chối không?]

[Đó là số lần mà Sensei có thể vung đũa phép trong thời gian ngắn!]

[Đâu phải vậy! Thầy ấy chỉ cần vung đũa phép có một lần à! …Haa, mấy người chẳng thấy căng thẳng gì sao.]

Tôi chỉ im lặng bước đi mà không nói gì.

30 lần? Con số đó thể hiện điều gì? Rokomoko-sensei, đừng nói những điều sâu sắc vậy chứ!

[Buhi, buhi]

[Uwaa! Có một áp lực lớn ở phía sau chúng ta kìa!]

Tránh ra- Công tước Heo này đang đi qua đây!

.

[Buhi, buhhi, buhihi. Buhhi, buhhi, buhihi]

Vào ban đêm, trong khi đang tập chạy trên con đường thường ngày, tôi nghĩ về Rokomoko-sensei và cả về Vision.

Rokomoko-sensei là con át chủ bài của Học viện ma thuật Kurushu.

Không chỉ có một mình thầy ấy, cũng có rất nhiều những giáo viên khác mạnh mẽ trong ngôi trường này, họ cũng là những con bài tẩy để bảo vệ học sinh khi cần thiết. Điều đó cho thấy hiệu trưởng tin tưởng họ đến mức nào.

Trong bộ anime thì có vẻ như những người đó đang đóng một vai trò khá tích cực, nhưng theo phần thiết lập hậu trường của Hắc Công tước Heo, họ dường như chưa bao giờ phải hành động. Không, có lẽ là họ đã ngầm ra tay vài lần rồi nên chúng tôi mới không thể thấy.

Giờ hãy nói đến vấn đề của Vision.

Thành thật mà nói thì tôi đã coi cậu ta như là bạn.

Sau ngần ấy năm cô đơn, dường như tôi đã quên mất cách để kết bạn, nhưng tôi đã tin chắc cậu ta là bạn của tôi! Trong tâm trí của tôi thì cậu ta đã trở thành "người bạn số một"!

Tôi nghĩ rằng Vision cũng đã phải chịu rất nhiều áp lực, vì vậy nên nếu tôi cho cậu ấy mượn một số vàng bây giờ, chúng tôi sẽ thực sự trở thành bạn.

Nhưng bây giờ tôi đâu phải là mấy tên giàu có bẩn tánh đâu.

Công tước Heo đã tiết kiệm được một số vàng lớn trong anime, nhưng tôi bây giờ thậm chí còn không thấy một đồng nào cả! Có lẽ tôi đã sử dụng tiền để mua đồ ngọt rồi! Hay là dùng nó để ăn một vài bữa sáng sang chảnh chẳng hạn! Có vẻ như tôi sẽ phải cắt giảm chi tiêu thêm nữa rồi.

[Slow-sama.]

Từ trong bóng tối, Charlote bỗng xuất hiện.

Tôi đã kêu một người phục vụ mà tôi tìm thấy được ở gần đường chạy của tôi để gọi Charlote tới đây.

[Buu ~ Phù. Ta xin lỗi vì đã gọi em vào cái giờ này, Charlote. Umm, ta có một yêu cầu. Hãy đem cái này đến chỗ Vision Greytroad, cậu ta sống ở tầng ba ký túc xá nam. Nếu cậu ta có hỏi nó là của ai, đừng nói là của ta.]

Tôi lấy ra một chiếc túi nhỏ ra từ trong túi riêng của mình và đưa nó cho Charlote.

Có một vài viên đá quý trong đó. Đó là một khoản tiền mà tôi đã bí mật tiết kiệm. Ít ra thì tôi vẫn có thể sống với số tiền còn lại, kể cả khi tôi có sử dụng chúng để trả học phí và mua những vật dụng thường nhật.

[Ngài ấy sẽ không biết cái gói này là từ Slow-sama phải không ạ… Nhưng những viên đá trong này, đừng nói với em là chúng là hàng thật đấy nhé?]

Charlote xác nhận với tôi sau khi em ấy cầm cái túi trên tay.

Ừ, đúng vậy. Thật sự thì tôi không muốn Charlotte biết rằng tôi là người sẽ dùng tiền để mua tình bạn.

[Vậy thì, giờ em sẽ đi gửi chiếc túi này mà không để lộ ra danh tính của Slow-sama.]

Và một lần nữa, sau khi nói những lời đó, em ấy đã biến mất.

[Ah, đợi một chút. Có lẽ nếu cậu ta hoàn toàn không biết về danh tính của chủ nhân chiếc túi này thì sẽ không ổn. Nếu có thể thì hãy làm cho khả năng nó tới từ ta cao lên đi. Làm cho nó cỡ khoảng bốn mươi phần trăm là từ Công tước Heo này ấy, nhưng đừng để bất cứ manh mối dẫn trực tiếp tới ta. Làm như vậy đi.]

[Ưmm… E-em hiểu rồi… Em sẽ cố gắng hết sức.]

Tôi biết đó là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng nếu đó là Charlote thì tôi tin chắc rằng em ấy có thể làm được.

Fufufu, liệu ngày mai sẽ có bất kỳ cái nhìn chứa ẩn ý nào từ Vision tới tôi không? ‘Có lẽ là nó từ Công tước Heo-sama’ chăng? Có lẽ cậu ta sẽ nghĩ vậy thôi.

Chắc từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống này .

Sáng hôm sau.

Trong khi tôi đang ăn bữa ăn trên chiếc ghế đặc biệt dành riêng cho mình, có một người ngồi ngay trước mặt tôi.

Ai vậy cà? Ai lại đủ can đảm để làm một việc như thế này vậy cà?

Trước tới giờ chỉ có Vision là ở gần tôi, nhưng từ khi cậu ta ra đi, nó đã trở thành một nơi trống rỗng.

[… Dening-sama]

[Hửm?]

Khi tôi ngẩng đầu lên, Vision đang đứng đó với đôi mắt đỏ hoe và đang nhòe nước.

Tay phải cậu ta cầm một bữa sáng thịnh soạn, còn tay trái cậu ta thì lại cầm cái túi tôi đã giao cho Charlote.

Ơ, không phải là có gì đó hơi lạ rồi sao?

[…Như một cách để thể hiện lòng biết ơn, tôi xin tặng ngài bữa sáng này.]

Eh eh eh…? Chuyện gì đã xảy ra vậy Charlote?

(Trans: mình gọi năng lượng ma thuật là ma năng, cứ coi nó là mana đi cho dễ hiểu :V) (Trans: thực ra ý câu này bên jap là thằng Slow này không giàu nhờ làm mấy vụ bất hợp pháp hay kiểu vậy, nhưng Eng dịch hơi thiếu) (Trans: đè vậy thì ai chả sợ ông, đến ghế còn không chịu nổi nữa nói chi cái thằng gầy cong queo như nó -_-) (Trans: từ giờ phần thiết lập phía sau theo bản bên kia thì mình sẽ chuyển thành thiết lập hậu trường, và thay vì gọi là Công tước Heo Đen hay Trắng thì mình sẽ gọi là Hắc và Bạch)