Chương 16: Hỏi nhẹ cái nhé: Làm thế quái nào để tôi thua một cuộc thi ăn uống giờ?
Đói quá.
Đói quá.
Đói quá.
Bữa sáng, trưa, chiều tối gì tôi đều bỏ hết. Bây giờ cảm giác như lưng và bụng tôi đang dính chặt vào nhau hơn bao giờ hết vậy.
Grhh, grhhh .*sfx
Quả là một âm thanh bất ngờ.
[Slow-sama, ngài ổn chứ? Em có thể nghe thấy rằng bụng ngài vừa phát ra một tiếng khá là lớn]
[Buuu… Bình thường Charlotte cũng đâu ăn nhiều lắm phải không?]
[Bình thường em cũng chỉ cần ăn một chút là đủ. Và vào ngày hôm qua, em cũng lén thó được khá nhiều thức ăn khi đang giúp đỡ trong nhà bếp]
Em ấy xấu hổ nói với tôi điều đó.
Vào lúc này em ấy không mặc thường phục của học sinh mà lại mặc một bộ đồ mà những cô gái thường dân hay mặc. Đó là một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc áo khoác màu nâu đậm mặc choàng ở bên ngoài, và em ấy cũng đang mặc một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc lục bảo để trông phù hợp với phong cách phối đồ. Mái tóc màu bạc của em ấy không bị khuất đi sau lưng mà nằm vắt chéo sang một bên vai, và em ấy kẹp ở trên đầu một chiếc kẹp tóc màu vàng, đồng thời cũng trang điểm một chút .
Thành thật mà nói, em ấy dễ thương quá, cực kỳ dễ thương luôn ấy.
[Em sẽ béo lên đấy ~. Em sẽ trở nên giống ta cho mà xem]
[Với em thì chỉ có ngày hôm đó là ngoại lệ thôi, còn đối với Slow-sama thì ngài đã như vậy từ lâu rồi, nhưng em nghĩ ngài bây giờ trông gầy hơn hồi trước rất nhiều. Em nghĩ chắc là nhỏ hơn được hai cỡ áo rồi]
[Buu, đó là vì ta đã thật sự cố gắng mà]
Nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn chuyện này, cũng được một thời gian rồi, đó là, các khách hàng của nhà trọ này cứ liên tục nhìn về phía em ấy mà nói […cô gái vừa nãy đẹp thật], hay là [Mình đã lỡ yêu mất rồi]. Mặc dù chúng tôi đã cố gắng làm cho em ấy trông đơn giản nhất có thể, nhưng chúng tôi lại không thể giấu đi vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong em ấy. Hôm qua em ấy đã cố gắng hầu bàn một lúc, và rốt cuộc thì rất nhiều người đã đổ em ấy, tới mức mà họ cứ chen lấn ở cửa bếp, theo lời bếp trưởng nói thì là vậy. Tôi nợ ông rất nhiều bếp trưởng ạ. Chà, nếu chuyện khi ấy trở nên thực sự nguy hiểm thì Đại Tinh linh sẽ ra tay phá mất.
Và Charlotte được rất nhiều người yêu quý đó hiện đang đi cùng tôi, liệu những tin đồn rồi sẽ cuốn theo cơn gió là gì đây. Có phải sẽ là “Một tên quý tộc to béo tại sao lại đem theo một thường dân” chăng?
.
[Không thể nào, một người đẹp như thế, lại đi với một con quái vật…] [Thấy chưa?]
Các ngươi yên lặng đi, buu-.
.
[Cả hai người, chúc may mắn! Bọn tôi sẽ cổ vũ cho hai người!]
Deppa hộ tống chúng tôi ra khỏi cổng nhà trọ. Cả hai tay cậu ta đều đang cầm một số vali hành lý của khách hàng. Có vẻ như một vài nhân viên nhà cậu ấy thuê bị ốm, vì vậy nên cậu ấy cần phải giúp đỡ cho cha mẹ mình cả ngày hôm nay. Có lẽ đây cũng là để cậu chuẩn bị cho tương lai, vì từ lâu cậu ấy cũng đã giúp bố mẹ mình quản lý cái nhà trọ này rồi, và thậm chí là ngoại hình của cậu ấy khi mặc lên bộ đồng phục của nhà trọ trông khá là hợp.
[Thứ thuốc giảm cân đó là của ta! Để đó cho ta cân tất!]
[…Em sẽ cố gắng hết sức]
.
Có vẻ như Vision sẽ dành cả ngày hôm nay để hẹn hò với một cô gái mà cậu ta mới gặp hôm qua. Cậu đến thành phố này để làm cái quái gì vậy? Tập luyện kiếm thuật đi chứ, khỉ thật, và cậu hoàn toàn rỗng túi mà, vậy chẳng lẽ cô gái đó sẽ trả tiền thay cho cậu sao? …Cậu quả thực chẳng hợp để làm quý tộc chút nào.
Nhưng mà nếu tôi nói với cậu ta rằng [Đi luyện kiếm thuật đi] thì cậu ta sẽ lại nói [Tình yêu làm cho con người trở nên mạnh mẽ]. Theo Rokomoko-sensei, trong quá khứ cậu ta cũng có khá nhiều người yêu, và cậu ta thậm chí còn chẳng nhớ tên của hầu hết bọn họ. Chà, khi nghe được điều này tôi lại cảm thấy nó quá ư là đúng đi ấy chứ.
[Đi thôi, Slow-sama]
Tôi rời khỏi nhà trọ cùng với Charlotte.
Hôm qua tôi đã xem qua nơi tổ chức cuộc thi, vì vậy nên tôi biết phải đi đường như thế nào.
Chúng tôi đi bộ trên con đường lát đá trong khi cảm nhận ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người. Nếu nhìn sang trái hoặc phải, thì bạn sẽ thấy rất nhiều quầy hàng được dựng lên quanh đây. Trong lúc đi bộ đến địa điểm thi đấu, tôi cũng nghe cảm nhận của Charlotte về một quyển sách mà em ấy đọc gần đây.
Tôi bây giờ đang rất là hạnh phúc.
.
Ở khu vực thi đấu đằng kia có một túp lều lớn, và cũng đã có rất nhiều người đứng tại đó, nên trông khá đông đúc.
Không lâu sau đó tất cả những người xung quanh đều tránh ra để tạo đường cho tôi đi. Tất cả những thường dân tại đây đều nhìn tôi trong bộ phục trang của Học viện Ma thuật và bắt đầu gây náo loạn. [Công tước Heo kìa! Hàng thật người thật đó!], [Hm? Không phải trông cậu ta gầy hơn so với hồi tôi mới gặp sao?], [Nhưng mà cậu ta lại tới một cuộc thi ăn uống kìa, quả là không sai với cái tên Công tước Heo]
Dừng lại đi! Không phải như thế đâu! Tôi chỉ tới đây để lấy thuốc giảm cân thôi! Giờ mới nghĩ lại, tự dưng trong một cuộc thi ăn uống lại có giải thưởng là thuốc giảm cân chứ, không phải là sai quá sai sao!
Ai là người chịu trách nhiệm cho chuyện này vậy?!
[Slow-sama, em nghĩ là nó ở đó]
Bên trong một túp lều nằm ngay giữa thành phố, những chiếc bàn đã được sắp xếp thành hàng. Mỗi thí sinh sẽ được chỉ định vào một chiếc bàn, và khán giả sẽ chứng kiến họ ngồi thi đấu ở đó.
Trong khi tôi đang nhìn những thí sinh xung quanh đang rất hừng hực khí thế, thì có một người bỗng vỗ vào lưng tôi.
Cái gì vậy? Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy một cô gái đang liếc tôi bỗng thở dài.
[Cái đồ Slow lợn!]
Vị hôn thê của tôi .
Người cuối cùng thuộc dòng dõi hoàng tộc của nước cộng hòa Sarkista.
Alicia Vladia Sarkista.
Một cô gái với mái tóc xoăn vàng, đôi mắt hai mí xinh đẹp và làn da trắng mịn. Ý chí mạnh mẽ toát ra từ khuôn mặt của cô ấy như thể đang muốn nói với tôi điều gì đó. Mặc dù cô ấy tham gia một cuộc thi ăn uống, nhưng cô ấy lại mặc một chiếc váy trắng tinh tươm sạch sẽ. Hồi còn ở cạnh tôi thì cô ấy khá là lười biếng.
.
[Slow lợn! Tại sao ngươi lại ở đây!?]
Cô ấy gay gắt hét thẳng vào mặt tôi.
Bằng cách nào đó tôi lại cảm thấy luyến tiếc với cái giọng nói đó và nó đã vô tình khiến tôi thả lỏng người một tí.
[Alicia, cô quả thực đến đây để lấy cái lọ thuốc sắc đẹp nhỉ, nhưng với tôi thì tôi lại muốn giải nhì cơ. Cô có biết giải thưởng của nó là gì không?]
[Giải thưởng cho người về nhì? Umm…Cái gì ấy nhỉ? Ah, thuốc giảm cân ! Cái gì, tại sao ngươi lại muốn có nó?! Tự dưng tên Slow lợn nhà ngươi lại muốn trở nên gầy hơn là sao!?!]
Cô ấy lườm tôi và nói với tôi điều đó.
Trong khi đang nhìn khuôn mặt cau có đó, tôi nhớ lại những gì mà tác giả của kịch bản bộ anime đã nói.
.
[[Alicia muốn làm một Mạo hiểm Giả. Nhưng cô ấy chưa bao giờ thành công cả. Thật ra lý do cô làm tất cả những điều này đều là vì mục đích đánh bại được Công tước Heo. Đại Tinh linh Ange, ah, đáng ra tôi không được phép nói cái tên đó, Tinh linh đã cho Công tước Heo mượn sức mạnh sẽ không làm điều tương tự với Alicia, vậy nên cô ấy đã cố gắng rũ bỏ đi sự xấu hổ và đánh bại cậu ta bằng chính sức mình.Tôi thực sự muốn tạo ra một phần spin-off về cậu chàng Công tước Heo này. Alicia là một Mạo hiểm Giả, và dù sao thì cô ấy cũng không được thể hiện sức mạnh thực sự của mình trong anime. Nhưng nếu thực sự cô ấy có cơ hội, thì cô ấy sẽ mạnh mẽ vô cùng.]]
.
[Slow lợn! Trả lời ta đi! Tại sao ngươi lại đột nhiên muốn trở nên gầy hơn?!]
Ngay cả bây giờ cô ấy vẫn giữ nguyên tình cảm của mình đối với Công tước Heo. Điều đó thì tôi cũng biết.
[Đó là vì…]
Grwwwwl
Một lần nữa, một âm thanh khá là lớn vang lên từ bụng tôi.
Khán giả xung quanh, những người nghe thấy âm thanh đó, khi cố gắng xác định nguồn gốc của nó thì đều nhìn về phía tôi. Tất cả đều gật đầu đồng ý. Oi, mấy cái gật đầu đó rốt cuộc là cái quái gì vậy?! Bây giờ tôi gầy lắm đó.
[Alicia. Ngay bây giờ tôi đang rất đói, đến mức chết đi cũng được. Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ trả lời cô sau]
[Cái gì, tại sao!? Ta biết rồi, tin đồn đó là sự thật phải không?! Á, dừng lại, cái đồ Slow lợn! Đừng quay lưng lại với ta!]
Sau khi đẩy mọi người ra để tạo đường đi, tôi kiếm một cái bàn có tên tôi trên đó và ngồi xuống.
Không khí trong hội trường khá là ngột ngạt.
'Ai sẽ giành được lọ thuốc sắc đẹp?', tất cả các khán giả đều đang dự đoán.
Có 10 thí sinh, và tôi không dự định sẽ thua bất kỳ ai.
.
[Trả lời ta đi! Tên Slow lợn kia!]
Ơ, mấy người được phân ngồi bên cạnh tôi à.
Và bên cạnh cô ấy cũng là nhân vật chính của bộ truyện, Shuya.
Cái tên Shuya với mái tóc ngắn rực rỡ sắc đỏ đó mặc đồng phục của trường, cũng giống như tôi. Cái tên đó cứ đang lầm bầm về cái gì đó trong khi đang nhìn vào quả cầu pha lê trên bàn của mình. Khán giả đang bắt đầu tự hỏi ai rằng anh chằng quý tộc kia là ai.
[Tớ thấy rồi, tớ thấy rồi… Ơ không, viên pha lê mù mờ quá… tớ cũng không biết rõ nữa… Đây là trận chiến giữa mình và Công tước Heo ư? Cẩn thận với người đó…? Vậy là giờ mình phải cực kì cẩn thận… Nếu có thể thì đừng nhìn vào mắt tên đó ư]
Hắn ta sẽ không nhìn thấy tôi đâu, tôi đảm bảo đấy.
Xin lỗi, nhưng cậu đã không còn trong câu chuyện của tôi nữa.
[Công tước Heo đã thay đổi ư…? Không, đó chỉ là tin đồn thôi phải không… Aah, viên pha lê lại trở nên mù mịt! …Được thôi!! Mình không thể thấy được gì cả! Nếu Công tước Heo mà cứ ở gần mình, thì mình lại chẳng thấy gì cả! Nhưng điều đó không quan trọng! Mình sẽ trở thành thanh kiếm rực sắc đỏ của Daris! Đó là điều duy nhất mình cần biết! Cái lọ thuốc sắc đẹp đó sẽ là của mình! Mình sẽ được giải thoát khỏi mấy cô nàng kì lạ này! Mình sẽ giành được tự do, và đó là những gì mình cần biết!!!]
Đối với cái tên Shuya đang hét lên không rõ vì một lý do nào đó, khán giả thì lại [Oi, tinh thần của cậu ta cao quá!] [Ooh-! Hãy thể hiện hết sức mình đi!] nói những câu kiểu như thế, và tất cả các cô gái xinh đẹp đều đang cổ vũ cho hắn ta.
.
À, tôi hiểu rồi.
Vào hồi đầu năm hai, Shuya tình cờ đụng mặt Alicia tại hành lang và tại đó hắn vô tình làm vỡ chiếc bình quý giá của cô ấy. Và bây giờ hắn ta lại đang ngập đầu trong nợ nần vì điều đó, tự dưng tôi lại cảm thấy thương hại cho hắn. Chà, xét cho cùng thì Alicia khá khắt khe về tiền bạc. Dù sao thì cô ấy cũng đã dành hầu hết tiền của mình để làm đẹp mà . Thành thật mà nói, ngay cả khi cô ấy không sử dụng quá nhiều tiền để làm đẹp như vậy, thì cô ấy vốn đã là một cô gái xinh đẹp rồi.
Và thêm nữa, cô ấy không còn là hôn thê của tôi nữa rồi.
[Slow lợn! Này Slow lợn! Trả lời câu hỏi của ta đi! Tại sao đột nhiên ngươi lại muốn gầy đi vậy! Nếu là ta, thì ta thấy ngươi không thể gày đi chỉ bằng những lời nói suông đó đâu!]
Trước khi tôi kịp nói gì, thì trên bàn của tôi đã có sandwich thịt rồi.
Nó thực sự trông ngon đấy. Cho tôi ăn nào, cho tôi ăn đi nào.
Xin lỗi Alicia, nhưng mà hôm nay mấy người không thể thắng được gì đâu.
Bởi vì vào hôm nay, tôi sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình ngay từ lúc bắt đầu. NẾM MÙI THẤT BẠI KHI CÔNG TƯỚC HEO TA ĐÂY BẮT ĐẦU ĂN ĐI…!!!...BUUU
.
[Có vẻ như mọi người đã an tọa rồi nhỉ! Vậy thì giờ tôi xin được phép bắt đầu cuộc thi ăn uống! Thời hạn là mười lăm phút! Sau khi ăn xong sandwich thịt bò và thịt chim, hãy giơ tay lên! Ban tổ chức sẽ phục vụ cho bạn một món khác!] (Phát thanh viên)
.
UOOOOOOOO !!!
BÒ BIẾC HAY CHIM CHÓC GÌ, TÔI CÂN TẤT !!!
HÔM NAY TÔI SẼ TRỞ THÀNH MỘT CON LỢN ĐÚNG NGHĨA !!!!!!
BUUUHHHHIIIIIIIIIIIII
(Trans: Riajuu chết đi -_-) (Trans: thực ra khúc này tác giả đá xoáy cũng ghê đó chứ :V) (Trans: về phần romanji tác giả ghi là Alicia Bura Dia Sakirista, bản eng là Alicia Bra Dia Sarkista, mà nghe tên người mà có chữ “Bra” kì quá nên sau khi tham khảo mình để tạm vậy, sau này tìm được thông tin nào mang tính chính thức hơn thì sẽ sửa, không thì các bạn cho mình ý kiến với :V) (Trans: vì nó hợp lí vl ra :V)