“Thông báo trọng đại là gì vậy chứ?” – chúng tôi vừa ngước nhìn lên trời vừa chờ những lời tiếp theo của Umashika.
Và rồi...
『Ta sẽ phong Makura - thiếp thất của ta làm chính thất!』
"""Cái quá!Hả!Cái éo?Chuyện gì đây?"""
Phản ứng của bọn tôi lúc ấy không phải kiểu ngỡ ngàng theo hướng giật gân, mà đúng hơn là kiểu hụt hẫng, bị chơi khăm một vố.
Bởi hiện tại, Kojirou và Mikado (hai trụ cột chính trị hàng đầu của Japone) đều đã bị loại khỏi cuộc chơi. Tình hình đất nước ninja đang ở giai đoạn cực kỳ nhạy cảm.
Thêm vào đó, đoàn điều tra từ Shiznautmy cũng đã đến. Trong hoàn cảnh như thế này, mà ông ta lại đi nói mấy chuyện đó sao?
“Cái gì thế, tôi cứ tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là chuyện lập hậu phi à...”
Chuyển từ thiếp sang chính thất, đúng là đối với hoàng tộc, quốc gia và dân chúng thì cũng là sự kiện trọng đại thật.
Nhưng giờ này mà bàn tới chuyện đó thì có hợp không? Đối với tôi, một người không phải công dân Japone, chuyện này chẳng khác gì chuyện ngoài chợ.
Nhưng...
“Không thể nào... Makura lại trở thành chính thất sao...?”
Đối với người dân Japone, chuyện đó quả thật là một cú sốc. Đặc biệt là Shinobu, đôi mắt cô ấy mở to, cả người run rẩy.
“Shinobu? Gì vậy, sao cậu ngạc nhiên dữ vậy? À... đúng rồi. Nếu là chính thất thì kiểu gì cũng sẽ thành... dì của cậu à?”
“Makura là bạn em...”
“Gì cơ?”
“Makura là người bạn từ thuở nhỏ của em, tụi em học cùng lớp, cô ấy là bạn thân của em!”
Tôi chưa từng thấy Shinobu hét lên với vẻ mặt đau khổ đến vậy.
“Tên cũ của cô ấy là Makura Hanitora. Thành tích học hành của cô ấy xuất sắc, nhưng vì tình hình việc làm khó khăn mấy năm gần đây nên cô ấy không thể trở thành chiến binh ninja... rồi dùng thân thể để tiếp cận lãnh chúa... rồi cuối cùng... thành ra thế này...”
Tôi nhớ ra rồi.
Hôm qua, tôi đã nghe rằng, Umashika sủng ái một thiếu nữ trẻ rồi cho vào cung. Outei-san còn bảo cô ấy là bạn của con gái mình.
Tức là... chính là người đó...
“Không đùa chứ... Makura lại còn là bạn cùng lớp của Shinobu, bây giờ thì cô ấy trở thành chính thất của Umashika, là vợ của anh trai của Outei-san... sự chênh lệch tuổi tác của họ như cha với con gái... Đây là tội phạm còn gì! Tại sao ông ta lại có thể gớm ghiếc đến thế!”
Hôm qua tôi còn nhịn không nói ra, nhưng giờ thì không thể không nói thành lời được nữa.
Và đó chưa phải là hết...
----- "Makura là một cô gái được sinh ra sau thời kỳ chiến tranh, là con người của thời đại mới. Và chính cô gái thời đại mới ấy sẽ tiếp tục sinh ra những đứa con mới, xây dựng tương lai hưng thịnh vĩnh cửu cho Japone. Để kiến tạo điều phù hợp với thời đại mới đó, ta sẽ dẹp bỏ hậu cung cũ kỹ hiện tại và xây dựng một hậu cung mới to gấp đôi! Và sẽ tập hợp phụ nữ khắp cả nước về đó!"
Hậu cung... là nơi các phi tần sinh sống phải không? Hắn ta muốn xây lại nó à? Thì cũng được thôi...
------ "Tuy nhiên, trong quá trình huy động tài chính, ta đã nhận ra... lượng thuế thu từ dân quá ít! Phải tăng lên! Gấp đôi! Cứ như vậy, không chỉ hậu cung, mà mọi phát triển quốc gia sau này cũng sẽ được thúc đẩy mạnh mẽ! Japone còn rất nhiều đất đai bị bỏ hoang chưa sử dụng! Bỏ mặc đất đai mà không khai thác thì thật lãng phí! Đất đai ở Japone đều là đất của ta!"
Ra là đây mới là phần chính.
Mà... trong tình hình hiện tại mà đòi tăng thuế à? Hắn ta nghĩ cái quái gì vậy?
------ "Và tiếp theo là... ừm, ta định nói gì nữa nhỉ...? À đúng rồi!"
Umashika như thể quên mất mình sắp nói gì, nhưng rồi lại gật đầu đầy tự tin...
------ "Tuy nhiên, với tình hình hiện nay, số lượng chiến binh đã giảm, không thể đảm trách việc thu thuế. Vì vậy, ta quyết định ủy thác việc thu thuế cho tổ chức tư nhân... và trong một số trường hợp sẽ tiến hành cưỡng chế! Ta sẽ thành lập một đơn vị thuế vụ tư nhân! Dù trong đơn vị đó có người từ quốc gia khác... nhưng cứ coi đó là toàn cầu hóa đi!?
Lời tuyên bố đó chẳng khác gì hành vi cưỡng chế bằng vũ lực.
Việc thu thuế mà đã đến mức không cho phép phản kháng rồi.
“...sao lại vậy chứ, anh hai!”
Sau khi nghe hết câu chuyện, Outei-san ôm đầu đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.
Ờ thì... nếu thân nhân ruột thịt của tôi lại là thứ như vậy, tôi cũng sẽ không chịu nổi thật.
Và rồi...
“Lời tuyên bố của quốc vương đúng là vượt ngoài dự đoán... Tuy nhiên, với tình hình rối ren hiện nay, ta cũng đã nghĩ đến khả năng quyền sở hữu đất đai và việc cấm người ngoài vào đất tư sắp sửa không còn hiệu lực...”
“Tộc trưởng...”
“Nếu thế thì, trước cả chuyện nộp thuế, sự hiện diện của tộc elf tại đây sẽ bị bại lộ. Và khi đó... giống như mười mấy năm trước, chỉ còn cách là bỏ chạy... hoặc kháng cự. Nhưng lần này, đối thủ của ta sẽ lả cả một quốc gia.”
Dù tỏ ra ngạc nhiên, nhưng xem ra Tộc trưởng cũng đã lường trước điều này.
Việc ông ấy cho phép Outei-san, người bị Japone truy nã, tạm thời lánh nạn tại đây cũng vì đã dự tính đến tình huống như vậy.
“Đúng là Tộc trưởng dự đoán ghê thật đấy. Tôi còn nghĩ rằng thiếu vắng Kojirou và ông Mikado thì đội quân Japone sẽ sớm tan rã cơ... ai ngờ, họ lại ủy thác cho tư nhân. Mà này...”
“Chẳng lẽ tổ chức ủy thác quân đội sẽ là tổ chức của Shitenai à?”
Espi và Slayer dù kinh ngạc, cũng đang nghiêm túc xem xét khả năng sắp tới.
Phải, quả thật dựa trên tình hình hôm qua thì khả năng đó là rất cao.
Tuy nhiên...
“Nhưng hôm qua, yêu cầu của hắn ta chỉ dừng ở việc không cho Kojirou rời khỏi đất nước thôi, chứ sau đó thì không can dự nữa, đúng không?”
“Ừ, là vậy. Nhưng ai mà đi tin lời của tên đó chứ...”
Espi và Slayer đều cho rằng Shitenai sẽ dính líu tiếp theo.
Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Thế nhưng...
----- "Tôi hiểu. Kể từ nay, công ty chúng tôi sẽ không can dự đến khu vực đó nữa. Tôi không bao giờ thất hứa trong những cuộc trao đổi. Hơn nữa, yêu cầu lần này cũng kết thúc rồi. Chúng tôi sẽ không can thiệp vào công việc nội bộ của Japone nữa..."
Tuy là người không đáng tin cậy, nhưng lời hắn ta nói hôm qua lại không mang cảm giác dối trá.
“Hmm...”
Chịu. Mấy chuyện thế này tôi nghĩ mãi cũng chẳng ra được gì đâu.
「Tre’ainar, ông nghĩ sao?」
『Ừm... Tạm thời thì ta cũng như ngươi, ta không nghĩ là hắn ta đang nói dối... Tuy nhiên, vẫn có khả năng là Shitenai đang chơi chữ để đánh lạc hướng. Ví dụ như tổ chức Shitenai không trực tiếp hành động, mà chỉ đóng vai trò trung gian rồi đẩy công việc cho bên khác chẳng hạn.』
「À... ra thế...」
『Nếu như bên thứ ba có thể đến từ quốc gia khác... hay thậm chí là một tộc khác. Ví dụ như... tộc Oni có sừng chẳng hạn...』
「...Này, cái đó đùa không vui chút nào đâu...」
Dựa trên lượng thông tin hiện tại, ngay cả Tre’ainar cũng không thể đưa ra kết luận chắc chắn.
Tuy nhiên...
『Chỉ là ta có một chuyện... dù chỉ nhìn qua ma pháp chiếu hình, nhưng ta vẫn có cảm giác...』
『Gì vậy?』
『Do quan sát qua ma pháp chiếu hình, nên ta không thể khẳng định chắc chắn được…』
「Hửm?」
『Điều khiến ta bận tâm… chính là gã quốc vương tên Umashika đó…』
Tre’ainar không chỉ để ý đến những điểm giống như bọn tôi, mà còn chú ý đến một khía cạnh khác hẳn.
Điểm đó chính là——
『Nói thật thì hắn quá ngu… ngu đến độ khiến người ta thấy bất thường… có lẽ, một kẻ nào đó đã nhân cơ hội này mà lợi dụng hắn thì sao?…』