Tôi ngồi xuống với một tâm trí thanh tịnh, thiền định tận sâu trong rừng.
Thiền định nghĩa là làm trống rỗng tâm trí và hoà bản thân với sinh lực xung quanh một cách tự nhiên. Việc này có thể rất hợp khi gọi là một trong số các trụ cột của phái Shijima.
Tôi vắt chéo chân và ngồi trên mặt đất, tĩnh lặng hoà làm một với thiên nhiên. Bằng cách đó, tôi làm dịu đi lượng năng lượng ma thuật đang căng phồng lên trong người mình và mài dũa tâm trí với linh hồn mình.
Đến tận lúc này, tôi vẫn có thể ngửi thấy hương đồng cỏ xum xuê. Tôi có thể cảm nhận được sinh lực từ đồng cỏ ấy. Sau khi hoà quyện vào dòng chảy năng lượng phép thuật hiền hoà của tôi một cách liền mạch, dòng lũ tàn phá của sinh lực tuổi trẻ, dòng lũ mà chạy khắp người tôi, đã chuyển thành một dòng sông hiền hoà.
Cái này có lẽ là nhờ vào việc tôi đã thiền định từ khi còn là một đứa bé, nhưng năng lượng phép thuật ngự trị trong cơ thể tôi đã đạt đến cái mức có thể sánh ngang với một bậc thầy.
Vì tôi chưa thể dùng cơ thể mình để luyện tập được nhiều, nên tôi vẫn chưa đạt đến mức độ chiến đấu tinh nhuệ như kiếp trước. Tuy nhiên, về khoản năng lượng phép thuật, dù chỉ mới ở tuổi này nhưng tôi đã đạt được 70% so với lượng mà tôi có ở kiếp trước.
Với tôi, việc trở nên không cân bằng như thế… Geez, tính tương thích phép thuật của Elves quả thật là đáng sợ.
Tôi có khả năng di chuyển tự do theo ý mình từ lúc lên 5. Tôi đi ra khu rừng xung quanh làng và cuối cùng cũng bắt đầu tập luyện thể lực.
Với một người đã quá 100 tuổi như tôi, giả vờ là một đứa trẻ thì hơi bị khó khăn. Tôi đã cực kì tinh khôn ở cái tuổi của này, nhưng… tôi giả vờ là một đứa trẻ bình thường và chờ cho đến cái tuổi mà tôi có thể đi loanh quanh mà không bị người ta nghi ngờ. Và hôm nay, cuối cùng tôi cũng được phép đi ra ngoài.
Dù rằng tôi có bỏ ra cả ngày để thiền định, nhưng sau khi ép buộc bản thân đến giới hạn ở kiếp trước, 4 năm qua tôi lại không thể hoà quyện khí của mình với tự nhiên thì thật đáng bực mình.
Tuy nhiên, cả cái đó, cũng sẽ kết thúc trong hôm nay! Từ ngày hôm nay tôi có thể luyện tập bao nhiêu tuỳ thích!
Cuộc đời của Slava Vesa–giờ cuộc đời của Slava Mashura—Bắt đầu từ ngày hôm nay!
Sau khi được giải thoát khỏi nỗi sợ của việc cạn kiệt thời gian, tôi được ban cho gần 10 lần tuổi đời của con người.
Thứ cần thiết nhất để hoàn thiện võ thuật chính là thời gian; ngay cả sư phụ của tôi cũng đã than thở về sự thật đó. Tôi vui mừng khôn siết khi được chạm tay vào nó. Kể cả với linh hồn hao mòn già cỗi của mình, thì đây là thứ vui sướng nhất mà tôi từng được trải qua.
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, tôi đột nhiên cảm thấy năng lượng phép thuật tự nhiên trong cơ thể mình đang phân tán.
Quá phấn khích như thế này là một chuyện khá không thích hợp với một kẻ ở độ tuổi này như tôi.
“….Không ổn. Hình như mình đã làm các tinh linh giật mình rồi,” tôi vừa lẩm bẩm vừa dõi theo thứ ánh sáng màu xanh lá đang rời khỏi cơ thể mình.
Lần cuối cùng tôi phân tán mana khi đang giữa buổi thiền định là khi nào nhỉ? Kì lạ thay, lúc đó tôi cũng cảm thấy sự chưa trưởng thành của mình khá tuyệt.
Dù sao thì. Tôi bắt đầu rèn luyện cơ thể trong mơ của mình
Thậm chí không hề làm dịu đi những nhịp đập hối hã, tôi bắt đầu tập trung một lần nữa.
Tôi gom năng lượng phép thuật trong cơ thể mình lại và tưởng tượng ra hình dáng của một người trong khoảng không trống rỗng trước mặt mình.
Ngay khi tôi làm thế, một hình bóng con người trông giống ý chang tôi hiện ra trước mắt tôi.
…Nói chính xác hơn thì, hình dáng đó giống y chang mình kiếp trước.
Vì được làm bằng phép thuật nên nó không có mặt mũi hay quần áo gì cả. Tuy nhiên, nó có thể chạm vào được.
Hơn thế, nó có thể cử động y chang tôi.
…Đúng vậy. Chắc là cũng có lúc nó không thể phản ứng lại theo đối thủ của nó, nhưng, khi không có đủ võ sĩ đủ sức ở đây, nó có thể được dùng như một đối thủ có cùng sức mạnh để đối đầu.
Trong trường phái Shijima, cái này được gọi là ‘Hình Vũ’ vì nó gợi ra hình ảnh của việc nhảy múa với một chiếc bóng.
Ở kiếp trước, 3 năm trước khi lìa đời, tôi đã không thể di chuyển được cơ thể mình. Nếu cộng thêm cả thời gian tôi bỏ ra ở kiếp này thì cũng đã được chừng 6 năm kể từ lần cuối tôi luyện tập cơ thể mình.
Đối diện với đối thủ quen thuộc một lần nữa, tôi có thể cảm thấy niềm đam mê võ thuật của mình đang cháy lên.
“Đấu với nhau một trận công bằng đi nào!”
Đứng trước con hình nhân không thể nói chuyện, tôi nở một nụ cười ẩn dấu sự thù hằn trong đó.
Tôi giữ tay mình thẳng đứng ngay trước mặt và tay trái duỗi thẳng ra ngang tầm thắt lưng, với cả hai lòng bàn tay để mở. Thay vì tấn công bằng nắm đấm, tôi đứng vào thế đứng hoàn hảo cho việc làm chệch các đòn đánh.
Đó là một thế đứng cơ bản trong trường phái Shijima mà tôi đã sử dụng không biết bao nhiêu năm trời.
Tôi chỉ còn lại chừng nửa phần năng lượng phép thuật trong người sau khi tạo ra con hình nhân đó.
Chúng tôi có cùng trường phái, cùng thế đứng, cùng cấp độ kĩ năng và cùng tốc độ. Chúng tôi thu hẹp khoảng cách giữa cả hai trong khi vẫn giữ thế của mình.
Cuối cùng thì, như một ngòi nổ cháy hết dây của nó, chúng tôi xông vào nhau.
Trong tíc tắc, khoảng cách giữa hai chúng tôi biến mất. Âm thanh của những đòn tấn công hung bạo vang vọng khắp cả khu rừng.
Né đi những đòn chặt cạnh tay đủ mạnh để cắt đứt cả thép, tôi dùng lực đấy để cố ném chiếc bóng đi. Tuy nhiên, cơ thể mà chiếc bóng đó đang sử dụng chẳng khác gì của tôi. Đọc được hết mọi cử động của tôi, nó điều chỉnh thế của nó giữa không trung.
Khi chiếc bóng đáp xuống đất, nó đạp lún xuống nền đất mềm bằng một cú đá.
Với tốc độ nhanh như một cơn gió, lần này, nó dường như sẽ chắc chắn đánh vào người tôi. Chiếc bóng mà tôi làm cho hồi tỉnh này ở thời kì hoàng kim của tôi. Bởi sự khác biệt về độ dài tầm với mà nó đã thành công trong việc đánh một cú vào người tôi.
…Hmm, ra vậy, ra vậy. Dù sao thì, với cái cơ thể hiện tại, cả tay chân mình đều thiếu lực.
Tuy nhiên, tôi được ban cho sự nhanh nhẹn và tính linh hoạt để bù vào sự khác biệt đó là điều không thể chối cãi.
Sau khi bị đánh văng đi bởi một đòn mạnh, tôi chỉnh lại tư thế của mình và tiến lại gần chiếc bóng.
Đương nhiên, vì tôi điều khiển chiếc bóng, nên nó cũng tiến lại gần tôi. Nó đưa ra một lối hành động tệ nhất có thể; nhắm một cú đá vào ngực tôi.
Tuy nhiên, tôi dùng thân hình nhỏ bé của mình để né xuống dưới chân nó. Đó là một động tác chân tận dụng lợi thế từ cơ thể nhỏ bé của tôi. Tôi chỉ đơn giản là muốn thử một cái, nhưng ai dè kết quả lại cực kì tuyệt vời.
Với chiếc chân vẫn còn duỗi thẳng ra, chiếc bóng thực sự có thể nói là “đầy sơ hở”. Tôi nhắm vào một điểm sơ hở chí mạng và đánh vào bằng lòng bàn tay mình.
Tôi tập trung sức mạnh phép thuật của mình vào lòng bàn tay và tung đòn bằng một đòn tấn công cơ bản nhất trong của trường phái Shijima, “Kình” (Sức mạnh). Âm thanh vang lên lớn đến mức mà người nghe hẳn không nghĩ nó đến từ cơ thể của một đứa trẻ. Cơ thể của chiếc bóng bị đánh bay đi.
…A. Là nó. Âm thanh của trận đấu. Mùi hương của trận đấu.
Cũng đã khá lâu kể từ khi tôi được bao bọc trong cảm giác say trận. Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.
6 năm trước, tôi chỉ có thể nhìn học trò mình tập luyện với một ánh mắt đố kị.
Cảm giác thoã mãn thay vì đau khiến tôi tự hỏi không biết mình có thức tỉnh máu khổ dâm gì không nữa.
…Không, tôi chẳng làm thức tỉnh gì cả. Đáp án cho câu hỏi của chính mình, không nghi ngờ gì nữa, rốt cuộc thì tất cả võ sư đều là những kẻ siêu khổ dâm. Một võ sư và một tên khổ dâm chả có gì khác biệt cả.
Nếu không phải thế, họ sẽ chẳng thể nào tiếp tục sự luyện tập không chính thống của họ không ngừng nghỉ suốt bao nhiêu năm trời.
Ném và bị ném. Đá và bị đá. Ném rồi lại bị ném.
Vì thực lực của cả hai hoàn toàn tương đồng, trận đấu kéo dài ra là một chuyện không thể tránh được.
Cuối cùng thì, trận đầu giữa tôi và bản thân mình kéo dài đến khi tôi cảm nhận được người nào đó ở làng bên đang tiến lại gần.
“Cha, mẹ, con về rồi.”
“Mừng con về, Slava… Quần áo con bị sao thế này?!”
Thứ chào đón khi tôi trở về là tiếng hét của cha trước bộ quần áo bẩn của tôi.
Nhìn vào rồi tôi mới hiểu ra. Bùn bám vào khắp quần áo tôi.
….Tôi quên mất cái đó. Tôi chữa trị cho cơ thể mình một cách hoàn hảo để họ không lo lắng, nhưng tôi hoàn toàn quên bén quần áo của mình.
Ở cái tuổi đó… Không, nghĩ lại mới thấy, tôi mới chỉ 5 tuổi, không phải à. Nhưng vì rằng tuổi thật của tôi đã hơn một trăm lẻ sáu, tôi không thể không nói rằng việc này thật sự chẳng thích hợp với cái tuổi của tôi tí nào.
Nhưng tôi thực sự làm bừa quá, nhỉ? Giờ thì nên lấy cớ gì đây?
“Con không bị đau chứ? Con bị ngã ở đâu à?! Có bị đau chỗ nào không?!”
Cha tôi, Aram Marshall, chạy đến chỗ tôi với một mái tóc vang hoe xoã dài. Trong xã hội Elves, tóc dài không phải là không phổ biến, kể cả trong giới đàn ông. Vì thế nên giờ tốc ổng đã bay lù xù quanh người ổng.
Ông ấy là người mà có thể nói là một anh chàng mảnh khảnh đủ kì quặc để trông hợp với mái tóc đó… Thôi, dừng ở đấy đã. Tôi cần phải đối mặt với tình huống hiện tại.
“Phải. Con, ưmm, bị vấp. Con xin lỗi vì đã làm bùn– vì đã làm quần áo bị bẩn.”
Cái đó nghe không giống lời của một đứa bé. Chọn từ như thế nghe động lòng hơn.
…Giờ đáng ra tôi đã phải quen dần với những lời này, nhưng tôi dường như không thể quen dần với chúng được.
Tuy vậy, sự lo lắng của cha tôi lại chân thật.
Ông ta là kiểu cha mà sẽ hết lòng tin tưởng một đứa trẻ kì quặc và rợn người như tôi. Thấy ổng đau khổ như vậy, lòng tôi cũng đau theo.
“Con không bị đau. Cũng không đau chỗ nào nên con không sao. Nhưng con làm- con rách áo mất rồi.”
“Slava!… Không sao đâu. Miễn là con không sao là papa ổn rồi. Quần áo bị rách thì đúng là tệ thật, nhưng chúng ta luôn có thể mua cái mới. Nhưng con là báu vật duy nhất. Đừng làm gì nguy hiểm con nhé.”
Người cha hơi thái quá này ôm lấy tôi. Đây cũng là việc mà tôi chẳng thể quen được. Cái này khiến tôi cảm thấy khó xử và xấu hổ nhưng, ấm.
“…Con xin lỗi, từ giờ con sẽ cẩn thận hơn.”
Khi tôi lẩm bẩm lời xin lỗi của mình, ông ấy bỏ tay ra và lần này là đưa tay lên vai tôi.
Dù có nhìn thế nào thì cha tôi cũng trông như chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng năm nay ổng đã hơn 100 tuổi rồi. Trong trường hợp đó, tuổi của ổng cũng chẳng cách tuổi thật của tôi là bao xa.
Cả tuổi đời và tốc độ già đi của con người và Elves đều khác nhau, và cái đó áp dụng cho không chỉ thể chất mà là cả cảm xúc.
Có những sự khác biệt cá nhân, nhưng một elf khoảng 100 tuổi tính theo con người sẽ trông không khác gì 20. Tôi nhận ra rằng điều đấy không chỉ đúng với với vẻ ngoài hình thể của họ mà quan trọng hơn là, nó đúng với cả cảm xúc của họ.
“Tốt. Con hiểu là được rồi, Slava. Papa sẽ không nói về chuyện này nữa đâu. Nhưng lần sau con còn làm những chuyện nguy hiểm là ba sẽ nổi giận đấy. Con hiểu chứ?”
“…Con hiểu. Từ giờ con sẽ cẩn thận hơn.”
Không hiểu sao mà cha tôi dường như bị thuyết phục trước những lời đó. Ổng biến mất vào trong nhà bếp.
Chỉ một lúc sau, một giọng vừa nghiêm khắc nhưng cũng vừa dịu dàng của mẹ tôi vang ra tận ngoài này.
….Geez, dù cho đây là rắc rối do mình tự gây ra, nhưng mọi chuyện vẫn trở nên phiền phức.
“Slava~? Mama đã bảo con đừng làm chuyện gì nguy hiểm mà, không phải sao~?”
Giọng nói vang ra từ sâu trong phòng khách. Đó là mẹ tôi, giận dữ và lo lắng, Martha Marshall.
Lần sau khi đi luyện tập, tôi sẽ chắc rằng không làm điều gì khiến cha mẹ mình lo lắng nữa.
Tôi tự nhủ với lòng. Tôi đã quá già để bị cha mẹ mình tụng kinh rồi. Nhục vãi.