“Hô~ Ngươi có một chỗ ngon ra phết đấy nhờ.”
“Còn phải nói. Ở đây sẽ chẳng có ai làm phiền chúng ta cả.”
Chúng tôi đang nói về núi Alback, khu vực tách biệt mà tôi thường dùng để luyện tập.
Thường thì ngoài tôi ra chẳng còn ai đến đây cả, nhưng hôm nay thì lại có một vị khách khác.
Cả hai chúng tôi đều làm phần khởi động khi trao đổi vài lời với nhau, nhưng chúng tôi lại không chạm mắt với nhau khi nói.
Vừa nhìn vào thì nơi đây trông khá yên bình, nhưng trên thực tế, bầu không khí nơi đây như một quả bong bóng trương phồng, tràn ngập sự nguy hiểm sẵn sàng vỡ tung ra trước bất kì sự va chạm nào.
Tôi cứ chờ, chờ, và chờ… Lần đầu tiên trong suốt 30 năm qua, rốt cuộc tôi cũng thể đấm đổi đấm với đối thủ của mình.
Tôi gập các khớp và duỗi cơ ra. Chester thì thụi các nấm đấm của lão vào những kẻ địch tưởng tượng. Các phương pháp làm nóng người của chúng tôi gần giống như tiêu biểu cho cái nhu và cương trong võ thuật.
Dù là không muốn thừa nhận, nhưng vào khoảng khắc này đây, tôi hầu như nghĩ cùng một điều với Chester.
Tôi muốn đánh rồi đấy. 12 năm nay tôi đã luôn che giấu sức mạnh của bản thân và hết mình luyện tập.
Điều đó thật sự rất ức chế. Nhưng bây giờ tôi có thể thoã thích mà đánh với tên đối thủ ngang tài ngang sức với tôi trong tiền kiếp.
Nếu như vầy rồi mà con tim còn không cảm thấy kích thích thì vứt chó nhai cho rồi. Đây là cảm giác kích động mà 50 năm rồi tôi chưa được trải qua. Thứ duy nhất còn lại trong tâm trí tôi chính là sự phấn khích dành cho trận chiến.
“Cũng sắp bắt đầu được rồi nhỉ? Mặt trời cũng sắp lặn rồi.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
Có vẻ như lão ta cũng đợi hết nổi giống tôi. Nếu đã thế, chúng tôi có cùng một suy nghĩ cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Tôi đứng vào thế Shijima, thế ‘Lưu Thuỷ’. Đó là một thế đứng cơ bản chú trọng vào mặt phòng thủ. Sau khi thưởng ngoạn hình dạng của nó biết bao năm trời, thế đứng ấy tan chảy vào trong tâm trí và thấm vào trong cơ thể để hình thành một vũ khí cơ bản trong cái căn bản của võ thuật.
Mặt khác, Chester thả lỏng người và hạ thấp nắm đấm bên tay trái xuống ngang hông. Đó là một thế đứng sặc mùi tấn công.
Vì đã dành ra một quãng thời gian dài đánh nhau với lão ta nên tôi có thể nắm chắc được điều đó. Đó cũng là một thế đứng căn bản khác.
Căn bản đối căn bản. Một trận đầu thuần tuý không mưu mẹo–nhịn hết nổi rồi, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Lời nói cũng chẳng còn cần thiết nữa, tôi muốn được đánh càng sớm càng tốt.
“Cựu Sư trường phái Shijima, Slava Shijima—Nghênh chiến.”
“Tổ sư trường phái quyết đấu Prime, Chester Prime–Nghênh chiến.”
Lạ thay, khi tôi giới thiệu mình bằng cái tên tiền kiếp, một nụ cười mãnh liệt hiện lên trên gương mặt của Chester.
Lão hẳn cảm thấy chán rồi. Trước khi thời hoàng kim của lão bị lẩm cẩm hoá bởi chuỗi ngày thường tẻ nhạt thì để tôi giúp lão ta một tay.
Sau khi tự xưng tên để bắt đầu trận đấu, chúng tôi đứng yên và chẳng hề di chuyển.
Cả hai đều giữ một sự im lặng không liền mạch. Tuy nhiên, cả hai người chúng tôi đều biết rằng trận đấu đã bắt đầu.
Mặc dù vừa bắt đầu đã không cử động, nhưng cả hai chúng tôi đều cảm thấy vô cùng vui sướng. Cái cảm giác căng thẳng mà ngỡ như sẽ bị đấm vỡ mặt nếu hạ thấp cảnh giác dù chỉ một giây…. Cũng đã khá lâu rồi mới được nếm trải nó.
–Tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng nặng nề lan rộng ra, cả gió cũng ngừng thổi. Có lẽ những con thú hoang cũng cảm thấy được sự khác thường ở đây mà chạy đi mất rồi chăng. Khu vực này chẳng còn chút dấu hiệu gì của sinh vật sống nữa.
Chỉ còn lại duy nhất một–không, duy nhất hai ngoại lệ là chúng tôi.
Màn đối mặt của tôi và Chester phát ra chiến khí đủ để vô hiệu hoá thứ sát khí có thể khiến cả những con quái vật xung quanh phải bỏ chạy.
…Hừm. Khiến hắn ngạc nhiên một chút chắc cũng không sao.
Sự im lặng ngỡ như sẽ kéo dài đến vô tận kia bị phá vỡ.
Người đầu tiên ra tay trước là tôi, người có thế phòng thủ.
Chỉ trong tích tắc–thật sự là chỉ trong một tích tắc–Chester để lộ ra chút ngạc nhiên. Cảm nhận được khoảng khắc đó, tôi lập tức xông lên phía trước.
Tôi băng qua 5 mét với 1 bước chân duy nhất.
Bị đối thủ bắt được giây phút mất cảnh giác của mình, mặt Chester để lộ vẻ cay đắng. Tuy nhiên, vẻ mặt đó cũng chỉ kéo dài được một chốc.
Chester, người có cái hàm răng nhoẻo ra nãy giờ, di chuyển nắm tay trái thả lỏng của lão ta. Đó là một vận tốc sinh ra từ việc được để thả lỏng đến mức tột độ. Cánh tay trái của lão di chuyển với một tốc độ nhanh đến khó tin chỉ trong nháy mắt; nó cũng biến mất hút trong cái tốc độ điên rồ đó.
Cứ như một con rắn nằm trong bóng tối, một đòn tấn công với hình dạng và tốc độ của nó bị che dấu đi tấn công tôi.
Nếu trực tiếp lãnh lấy đòn đó, nó sẽ cắn xuyên qua cả xương tôi. Đó là một cú cắn hung tợn đủ để khiến người khác nghĩ đến việc cả nộc đọc vẫn còn nhẹ chán khi đem so với nó. Tuy nhiên, tôi đã lường trước được đòn tấn công như rắn đó của lão ta và đưa phần cổ tay mang giáp của mình ra để đỡ lấy.
Với lại, tôi cũng không bỏ qua động tác này, từ cổ tay tung ra một lực đủ đánh vỡ tấm sắt.
Phần da mu của tay tôi bị cắt một vết, như vết cắt của một con dao cạo bén.
Tôi cảm nhận được một cơn đau nhói, nhưng đó chỉ là cái giá nhỏ để mượn động lượng đó. Tôi dùng cánh tay phải mà mình dùng để đỡn đòn điều khiến phương hướng lực của lão ta.
Tuy nhiên, lão khọm đó giơ(nâng) tay lão ta lên. Để sử dụng chiến thuật ra tay từ thế phòng thủ, tôi phải tận dụng sơ hở đó. Nếu cơ thể tôi to hơn một chút thì lão ta hẳn đã chẳng có cơ hội để né.
Giờ thì, ban đầu tôi sẽ muốn dập cái mặt nhoen nhoẻn của lão ta thành một vẻ mặt khác, cơ mà… tôi cảm thấy có chút khó chịu khi cố dùng một chiêu thức lớn như thế khi mới chỉ có thế này. Tôi khẽ cong tay mình.
Khi làm thế, phương hướng của cái động lượng đầy lực đó sẽ thay đổi. Giờ thì nó hướng lên trời. Cú quất dữ tợn nhanh như tia sét đó chệch hướng chỉ với chút lực và vụt lên trời.
“Ge-”
Chester rên ra một tiếng cằn nhằn. Trên trán lão ta là một lớp mồ hôi.
À thì phải thế thôi. Cánh tay trái hướng vút lên trời đó, cơ thể không thế phòng thủ đó, thực tế là nó đang yêu cầu một đòn tấn công dữ tợn. Nếu lão mà không thấy hoảng thì mới phiền đấy.
Tôi cứ để tay phải như thế và bắt đầu tích sức mạnh phép thuật vào tay trái. Giờ thì, với hắn của hiện giờ thì chiêu này hiệu quả đến mức nào đây?
Chưởng thức của phái Shijima, [Kình] — Tôi tập trung đầy năng lượng phép thuật vào trong lòng bàn tay mình và tung chưởng!
Đối với tên Chester đó mà nói, tư thế hiện tại của lão chẳng thể nào triệt tiêu được lực của tôi.
Chester nhảy thẳng về sau nhưng, chưởng của tôi đã đánh trúng vào sườn của lão ta.
Cơ thể của lão ta bay song song với mặt đất cứ như bị húc đi bởi một con bò điên.
Nếu là một võ sư bình thường, thì chẳng cần nghi ngờ gì nữa, ăn chiêu đó thì chỉ có chết ngay tại chỗ—Nhưng lão ta là kẻ đã từng tụ tập với tất cả các tên võ sư thế giới ngầm.
Nếu lão lãnh trực tiếp đòn đó thì đơn giản rồi, nhưng đã nhảy về như thế, tôi chắc rằng đòn đó chỉ đủ giúp lão làm ấm người.
“Xem ra có chút chậm chạp rồi đấy.”
“Nói tào lao, cái này dễ như ăn kẹo thôi.”
Lão ta cười, mặc dù máu đang rỉ ra từ khoé miệng lão.
Bởi vì chúng tôi đều công nhận sức mạnh của nhau, nên chúng tôi mới có thể tán dóc được như thế.
Aah. Sướng vãi. Chiến đấu luôn vui như vầy sao?
Cứ như tôi được mời thưởng thức thứ thức ăn ngon nhất trên thế giới vậy. Tôi không thể ngừng lại được. Chẳng lý nào tôi có thể ngừng lại được nữa cả.
Trước khi cả hai nhận ra, thì cả Chester vào tôi đều đã cười đến mức đau hết cả má.
Chúng tôi không cần dùng đến lời nói nữa. Lần thứ hai, chúng tôi tấn công cùng một lúc.
Tên Chester không chút lơ là kia thật sự là rất mạnh.
Cái tay trái như roi da mềm của lão ta thật sự rất rắc rối. Từ một tư thế hoàn toàn thư giãn, trong chớp mắt, lão ta có thể đi từ con số 0 lên đến max tốc độ.
Không chỉ vậy, chuyển động như rắn của lão ta cũng rất xảo trá, và lão có thể điều khiến chúng theo ý mình. Sức huỷ diệt đủ để đập vụn cả máng thép.
Được trời ban cho tầm với dài, vùng tấn công của lão ta thật sự rất đáng kinh ngạc. Kể cả tôi của tiền kiếp cũng bị cái tầm tấn công đó làm đau đầu vì không biết đối phó thế nào. Với tôi của hiện giờ, ở cái cơ thể của một đứa nhóc, cự li tầm với của lão ta lại càng rộng đến dị.
Tuy nhiên, cũng vì thế mà tôi đạt được cơ thể nhỏ nhẹ linh hoạt. Tất nhiên, điều đó vẫn không thay đổi việc tôi đang ở trong thế bất lợi, nhưng cái đó thì tôi đã biết từ đầu rồi.
Để đánh bại một tên như lão ta hiện giờ, tôi cần một biện pháp để bước qua cánh của Địa ngục.
Lão khọm đó từ lâu đã biết được điểm mạnh của bản thân. Lão ta hiển nhiên sẽ cố hết sức để tận dụng tối đa tầm với của lão trong một trận đấu.
Mặc dù thừa nhận sức mạnh của lão ta như thế khiến tôi thấy không phục, nhưng lão ta lại nghĩ ra được một kế hoạch hết sức xuất sắc.
Cái lúc mà lão vào tầm tấn công của tôi, tôi hoàn toàn bị bao trùm trong tầm của lão ta.
…. Cứ như một đòn tấn công của một con rắn hung hãn, lão nhắm chính xác vào thái dương tôi. Tôi cố đỡ đòn đó bằng cách đưa tay vào đỡ. Nếu từ đầu tôi không tập trung chặn đòn đó, chắn hẳn tôi đã không thể đỡ được nó.
Ít nhất thì tôi phải giữ được thế của mình. Nếu tôi ngã xuống, thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Lãnh một đòn chí mạng lại càng là chuyện không được để xảy ra.
Trong một giây, tôi đưa ra giải pháp để đỡ lấy một đòn. Nó đang đến, nó đang đến, tới rồi!
“-Ự!”
Nó mạnh và nhanh hơn tôi tưởng. Cú va chạm mà ngỡ như bị quất bởi một sợi roi chì.
Vẫn giữ tư thế phòng thủ của mình, tôi để lại một vệt dài trên mặt đất khi tôi trượt về sau.
Cứ đó rất mạnh, hết sức mạnh. Lãnh trực tiếp đòn đó là không thể, tôi mím môi lại trước đối thủ của mình, kẻ đã mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Lão khọm khốn nạn. Rốt cuộc thì lão muốn đánh thế nào đây hả?
Tôi cố sức xoay sở để giữ thế đứng của mình. Chester bắt đầu đuổi đến.
Đừng có khinh thường ta. Thế đứng của ta là thế đứng phòng thủ của Shijima.
Nắm đấm của Chester nhắm thẳng vào mặt tôi. Nếu ăn nguyên quả đó vào mặt, không nói đến việc mất mạng–thấy cảnh đầu tôi bị bay lên trời cũng chẳng có gì lạ. Để chống lại một đòn như thế, tôi dùng tay mình để đỡ.
Đừng có coi thường trường phái Shijima khi được đưa vào thế phòng thủ! Thay vì nói bất cứ điều gì, lần này tôi quét cổ tay mình xuống.
Tất nhiên, cơ thể tôi theo cánh tay mà chuyển động theo đà hướng xuống đất. Tôi đặt đầu gối mình vào quỹ đạo đó.
Theo từng nắm đấm mang cùng một lực của lão, tôi dùng đầu gối mà đá vào mặt lão ta.
Tôi có thể cảm thấy được mũi lão bị dập bởi đầu gối tôi. Tuy nhiên, dù là bị ăn một gối vào mặt, lão ta vẫn dùng tay phải để bắt tôi lại.
Ngay lúc tôi nghĩ ‘chết tiệt’, một đấm dọng thẳng vào bụng tôi. Tôi phụt máu ra kể cả khi đang bị đánh bay đi như một viên sỏi. Khoảng cách giữa chúng tôi được mở rộng dữ dội.
“Hự…. Kuku, Vui thật đấy, không phải sao, Chester?”
“Đúng thế—Ngươi cũng không tệ đâu!”
Phun đống máu còn động lại trong họng ra, cùng lúc đó cái mũi cũng không ngừng chảy máu, chúng tôi cười với nhau.
Mặt lão Chester có quá nhiều máu, nhiều đến nỗi khó mà nói chắc rằng mặt lão ta vẫn giống lúc đầu, nhưng nụ cười của lão lại thuần khiết đến nỗi khiến người khác cảm thấy kinh ngạc khi thấy nó xuất hiện trên mặt một lão già.
Còn mặt tôi thì không có nhiều máu đến thế, nhưng nội tạng của tôi lại rộn lên một cách đau đớn. Cú đấm đó rõ ràng không phải một cú đấm nửa vời, dù là nó được tung ra giữa lúc đang phản đòn.
Cả hai chúng tôi đều ngớ ngẩn. Tôi né đòn tấn công của Chester, nhưng Chester lại hoàn toàn lờ đòn phản công của tôi đi và không ngừng công kích.
Kết quả là tôi bị thương nhiều hơn, đến nỗi muốn phát khóc.
Dù là thế, nhưng tôi vẫn thấy rất vui — tôi không thể nghĩ gì khác hơn, có lẽ não tôi cũng mục mất rồi.
Chà, là thế đấy. Đó chính xác là cái kiểu của một thằng oắt không thể từ bỏ việc trở nên mạnh.
Chester sửa cái mũi khoằm của lão ta lại. Tôi khạc đống máu vón cục ra và kiểm soát lại nhịp thở của mình. Không còn vấn đề gì nữa, tiếp tục thôi.
Khoảng cách là không thích hợp. Trong chớp mắt, Chester đưa tôi vào trong tầm tấn công và tung nắm đấm của lão, thứ được mài dũa đến mức hoàn hảo.
Tôi nhận lấy nắm đấm và phản đòn bằng cách vặn nó đến hết cỡ.
Đến cỡ này, nó sẽ vỡ–Chester chắc cũng nghĩ thế. Lần nữa, lão ta dùng cánh tay phải thảnh thơi để đục một đấm vào mũi tôi. Tên đần thối lẩm cẩm này không biết đau sao? Biết sợ một chút đi chứ, thế này có thể nói là phạm luật rồi còn gì!?
Tuy nhiên, lần này tôi cũng không nhượng bộ. Để đưa cánh tay trái của lão Chester thành một góc vuông hướng vào trong, tôi bước một bước về phía trước.
Một tiếng vỡ rõ ràng vang lên. Nắm đấm (phải) của Chester tiếp xúc trực tiếp với tay trái của lão ta.
Chắc chắn là gãy rồi! Mặt tôi tràn đầy vẻ sung sướng khi đã làm gãy được vũ khí mạnh nhất của đối thủ. Tuy nhiên, khoảng khắc tiếp theo thì lại vô cùng đau đớn và vung rẩy.
Thoáng qua khoé mắt mình, tôi thấy đầu gối lão tung thẳng vào bụng tôi. Lập tức sau đó, tôi bị tấn công bởi cơn đau thấu xương, tôi chịu không nổi mà đổ người xuống đất trong vũng máu và dịch cơ thể mà mình nôn ra.
Nhưng, nếu ăn phải nắm đấm thay vì đòn đầu gối ban nãy thì tôi tiêu đời luôn rồi.
Dù là cơ thể tôi bị thống trị bởi cơn đau, nhưng tâm trí tôi lại bình tĩnh đến lạ. Nhưng, dù là thế, bộ não lại không cho phép cơ thể tôi được yên bình.
Khi tôi thấy chân lão Chester sắp sửa giẫm lên mình, gần như quên mất cơn đau, tôi đưa tay ra khỏi bụng mình và nắm lấy chân lão.
Lão ta cố hết sức để không bị ngã xuống nhưng, bị nhấc một chân lên, thăng bằng của lão ta bị dồn lại một chân duy nhất.
Thế này thì rất dễ cho lão đo đất, tôi xô ngã lão.
Sự im lặng kéo dài chưa đến một giây. Vừa nhăn mặt vì đau, cả hai người chúng tôi vừa giữa khoảng cách với nhau.
“Haaa- Haaa- Thế nào hả? Chẳng phải ngươi gần đến giới hạn rồi sao?””
“Hả? Khak…. Chẳng phải ngươi….? Lão khọm ngươi chắc cũng đã thấy hơi mệt rồi đúng không. Đừng ngại, cứ để ta đánh gãy tay đi.”
Khuỷu tay và bao tử, cả hai người chúng tôi đều dùng tay giữ lấy cơ thể bị thường trầm trọng của mình.
Cơn đau không thành vấn đề, nhưng cả hai chúng tôi đều cạn thể lực rồi.
Đối với sự dò hỏi cùng chung ý nguyện đó, chúng tôi trả lời bằng hành động của mình.
Đòn tiếp theo của chúng tôi gần như chắc chắn cũng là đòn cuối cùng. Dù không nói thành tiếng nhưng chúng tôi đều biết điều đó.
“Lên nào…!”
“Nhào vô!””
Tấn công và phòng thủ. Với những tín hiệu trái ngược, hai cái bóng giao nhau.
Thương tích hầu như là giống nhau. Tuy nhiên, tôi biết bản thân mình có lợi thế hơn.
Vì tôi đã vô hiệu hoá vũ khí mạnh nhất của lão, tức cánh tay trái, nên các hướng hành động của lại của lão ta là dùng chân đá hoặc tay phải!
Trái lại, bao tử tôi đã bị thương, nhưng nếu chỉ là cơn đau thì nó sẽ không thể cản trở hành động của tôi. Thành ra nói về lực công kích thì tôi có phần lợi hơn. Nhưng kẻ còn đứng cuối cùng là kẻ chiến thắng. Tôi không hề có ý định để đầu gối mình chạm xuống đất trừ khi mình đã được tuyên bố là kẻ chiến thắng.
Với nhận thức được nâng lên đến cực hạn của mình, một khoảng khắc bỗng dài tựa vô tận.
Tôi có thể thấy, giữa thế giới dường như chầm chậm trôi xung quanh tôi, trường phái quyết đấu Prime tuyệt đối tự tin vào những nắm đấm của nó. Quả nhiên, đòn cuối cùng của lão sẽ là nắm đấm của tay phải!
Tuy nhiên, điều đó nằm trong dự đoán của tôi. Nếu nó là một đòn tấn công mà tôi đã nhìn thấu, tôi có thể đáp trả lại bằng ‘Âm Diệp!’.
Để chuẩn bị cho đòn phản công, tôi đứng vào thế lưu thuỷ.
Nắm đấm phải của lão ta vung theo hình vòng cung—
Không sượt qua tôi.
Không thể nào! Động tác giả, hồi chuyển ư!?
Tôi đứng vào tư thể để chụp tay lão ta lại bằng cả hai tay; nhưng tay phải của lão ta đi qua ngay trước tay tôi.
Lão khọm đó không thể nào tính sai khoảng cách được…. một động tác giả vào lúc này ư?!
Chẳng lẽ là một cú đá thường hoặc một cú đá ngang hông—-Không thể nào.
Nếu đó không phải là tay phải của lão, vậy thì còn cái khác đang đến sao? Ý thức của tôi, người phán đoán sai, trở nên trống rỗng chỉ trong chớp mắt.
…Cái lúc mà tôi nhận ra, thì đã quá trễ. Nắm tay trái của trường phái tấn công Prime, thậm chí có thể so sánh được với kiếm của một kiếm sĩ. Lão ta không thể nào sử dụng nó trong tình huống này mới đúng chứ.
Với nắm đấm từ cánh tay trái đã gãy của lão ta…!
…Ah, chết tiệt. Chán thật.
Bên trong thế giới trôi chầm chậm ấy, ngay trước lúc tâm trí tôi trở nên trống rỗng, tôi chắc chắn cảm nhận được cánh tay trái của lão ta chạm vào quai hàm mình.
Cú ve trái tay từ cánh tay trái đã gãy của lão ta động thẳng vào quai hàm tôi.