Đã hơn một trăm năm trôi qua kể từ khi tôi được sinh ra. Giờ nghĩ lại mới thấy đó đúng là một quãng đời khá dài.
Tôi cởi chiếc áo dougi mình thường mặc để để lộ ra một cơ thể đầy rẫy các nếp nhăn.
Tôi thực sự đã đẩy cái thân già khọm này đến giới hạn của nó.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên chiếc gương lớn trong võ đường, tôi nhận ra rằng, giờ nhìn lại mới thấy là cơ thể của tôi thậm chí còn có nhiều sẹo hơn là vết nhăn.
Cũng đã hơn một trăm năm kể từ ngày tôi được sinh ra. Khoảng thời gian tôi hiến dâng mình cho võ thuật cũng đã được từng đó.
Đó là cơ thể mà tôi đã lạm dụng suốt hơn một trăm năm. Theo ý của tôi, nó đã làm rất tốt việc chịu đựng mà không có lấy một lời phàn nàn nào.
…Kẻ mạnh nhất, à? Tôi tự hỏi không biết mình đã làm bao nhiêu điều ngu ngốc chỉ để đuổi theo 3 chữ đó.
Không ngày nào tôi không đẩy cơ thể mình đến giới hạn. Không ngày nào tôi không dấn thân vào các trận đấu, in hằn vết sẹo này lên vết sẹo khác.
Và suốt quãng thời gian đó, tất cả các thớ cơ mà tôi đã rèn nên cũng biến mất, giờ thì thứ còn lại là cái cơ thể trông như một nhành cây chết khô này.
Tuy nhiên, tôi đã trở nên thậm chí còn mạnh hơn cả hồi tôi mang mấy đống cơ cục súc đó. Giá như tôi hiểu ra được sự hiểu quả của kĩ thuật sớm hơn, thì tôi hẳn đã nhắm vào nó từ—
Khụ.
Khi tôi ho, cả máu cũng phụt ra để khiến người khác băn khoăn không biết chính xác thì cái gì đang ẩn đằng sau cái cơ thể khô khốc này.
Nó là một cơ thể đã hơn một trăm năm tuổi. Sức khoẻ của nó cũng đã quá hạn, và tôi đổ người về phía trước trong khi vẫn đang ngồi.
…Tôi đã mắc phải một căn bệnh. Đó là một căn bệnh hiếm mà người ta bảo sẽ làm tổn thương đến phổi, khiến người mắc ho ra máu và cuối cùng là dẫn đến vong mạng. Bệnh này cũng không phải là không thể chữa được, nhưng cơ thể già cỗi này lại chịu không nổi nhưng điều trị cần thiết.
Đó là một căn bệnh mà ngay cả sư phụ của tôi cũng không thể chiến thắng. Nên không phải nghi ngờ việc một kẻ không có kinh nghiệm như tôi không thể chống chọi lại nó.
Vào giây phút lìa đời của sư phụ, ông ấy có nói với tôi điều gì đó. Ông bảo ông hối hận rằng thứ thuốc ở quê nhà ông, nơi xa hơn cả tận cùng của thế giới, hẳn đã chữa được thứ bệnh này.
Tôi hiểu. Ngay cả sư phụ của mình, người đã đưa võ thuật đến giới hạn, cũng cảm thấy hối hận vào khoảng khắc đó. Với tôi bây giờ, tôi thực sự có thể hiểu được cảm giác lúc đó của người.
“Fu, Kukuku.”
Vô tình thay, tiếng cười của một ông lão vang lên xen lẫn cùng với máu.
Nhìn lại thì cuộc sống của tôi, là một cuộc sống đầy rẫy sự hối hận. Tôi không thể không cười vào sự ngu ngốc của mình khi nhận ra điều đó vào cái khoảng khắc như thế này. Hiến dâng cơ thể mình cho võ thuật… Quên luôn cả con cái— tôi thậm chí còn chưa từng tìm lấy một người vợ.
Thậm chí chưa từng gầy dựng cơ ngơi, tôi chỉ đơn giản là cống hiến thân xác này cho võ thuật.
Thậm chí chưa từng được thấy thành quả môn đồ của mình, người tôi yêu thương như con gái ruột, thì tôi đã sắp chết đến nơi.
…Nhưng tôi không hề quan tâm gì về chuyện đó cả.
Tôi hối hận việc mình đã bỏ ra cả hơn tram năm cuộc đời này hiến dâng cơ thể mình cho võ thuật, nhưng vẫn chưa thoáng thấy được cái đỉnh của nó. Ngay cả sư phụ của tôi cũng nói là ngài vẫn chưa bước được nửa chặn đường. Trong trường hợp đó thì, nơi mà tôi đang đứng lúc này đây, chỉ mới là một phần năm? Hay một phần mười đây?
Giá như tôi không dựa dẫm vào thứ sức mạnh cục súc khi còn trẻ mà thay vào đó là cố lĩnh hội được võ thuật, có lẽ tôi đã có thể luyện tập được xa hơn một chút.
Người ta thường bảo rằng cuộc sống là vừa tiến về phía trước, vừa chất đống sự nuối tiếc. Dù là với con người thì tôi đã sống một quãng đời dài, nhưng đó lại là một quãng đời không có gì ngoại trừ sự tiếc nuối đầy vơi.
Tôi không cần vợ. Tôi không cần con. Tôi không cần tiền. Tôi không cần gì cả. Nên tôi cầu nguyện thượng đế, làm ơn, hãy để tôi… Ban cho tôi thời gian. Ban cho tôi thời gian để tôi có thể với đến đỉnh cao của võ thuật!
Mặc dù trông tôi giống như một đứa trẻ đang nổi cơn tam bành. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn có thời gian.
“Sư-Sư phụ!”
Ngay khi tôi đang cầu xin thượng đế, đứa đồ đệ thân thương của tôi chạy đến, và con bé gần như phá vỡ cửa của võ đường.
Lúc đó thì tôi đang nằm quỵ dưới đất, với chiếc áo ngoài nhuốm máu.
Sau khi chạy đến chỗ tôi, con bé đỡ cơ thể khô khốc của tôi lên như thể nó chẳng đáng một cân.
Tất cả những giọt nước mắt mà con bé kiềm lại khiến cho đôi mắt con bé rung rinh lên.
“Làm ơn đừng đi! Làm ơn đừng bỏ con lại, sư phụ…!”
Con đập vỡ ra, và gương mặt người học trò thân thương của tôi ngập tràn trong nước mắt.
Tôi mở mắt mình ra, gần như là những cái vỗ từ những ngón tay mềm mỏng ấy đã đánh thức tôi dậy.
“Sư phụ! Là con, Alma đây! Người có nhận ra con không!?”
Đó là đứa học trò Alma của tôi. Khi thấy tôi mở mắt mình ra, con bé nở một nụ cười cả khi vẫn còn đang khóc.
Con không cần phải lớn tiếng như vầy đâu mà.
Tôi nghĩ đến việc xoa đầu con bé, nhưng cơ thể tôi từ chối cử động.
Tôi đã nhận nuôi con bé khi tôi được 50 tuổi, một cô bé không gia đình. Ai lại có thể ngờ được rằng tôi và con bé lại có thể ở chung với nhau lâu đến thế này chứ?
Cái lúc mà tôi nhận nuôi, con bé trông được khoảng 12 tuổi. Đến lúc tôi hơn 60 tuổi thì con bé lại có gương mặt của một đứa 15 hay 16 tuổi gì đó.
Sư phụ của tôi đã bất ngờ trước việc đấy, và nghĩ về chuyện đó thì, nếu con bé là người, con bé hẳn phải là một kiểu ma nữ gì đó. Tuy nhiên, nếu nhìn vào các đặc điểm của con bé, bạn sẽ hiểu tại sao con bé lại trông trẻ đến thế. Con bé có một đôi tai nhọn có hơi dài một chút so với con người. Con bé thuộc tộc mang tên Elves, loài tận hưởng một cuộc sống trường thọ. Nhịp phát triển của tộc Elves cũng giống con người cho đến khi họ được 12 tuổi. Sau cái tuổi 12 đó, tuổi của loài elves sẽ tăng chậm hơn rất nhiều–chậm hơn chừng 10 lần so với con người.
Tôi đã luôn nghĩ về con bé như con gái của chính mình, nhưng, geez. Một lão già hơn trăm tuổi và một cô gái 16–chúng tôi trông giống với hai ông cháu hơn.
“Đừng… khóc…. Alma… Một võ sinh của phái Shijima… không nên khóc dễ dàng như thế.”
Tôi chẳng thể cử động nổi tay mình, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn cố nói ra được những lời này.
Nụ cười đằng sau làn nước mắt kia trở nên mạnh mẽ hơn.
“Thầy đã tỉnh lại rồi…!”
Có lẽ là do con bé cảm nhận được chút sinh lức ít ỏi còn lại trong lời nói của tôi, nhưng những từ con bé nói ra lại run rẩy trong niềm vui.
Từ lúc bước đến, Alma đã liều lĩnh thi triển phép hồi sức lên tôi, và nhờ thế, dường như tôi đã hồi phục đủ sức để cử động tay của mình. Tuy nhiên, tôi giống như một chiếc bình sứ đã vỡ. Tôi có thể cảm thấy sinh lực được truyền vào đang không ngừng rỉ ra từ cơ thể tôi. Trước hết, thứ phép thuật này mang nghĩa trị thương. Ma thuật ngăn chặn việc tuân theo quy luật của đất trời của một người đàn ông sắp chết không tồn tại trong thế giới này.
Nhưng Alma chắc hẳn không thể chấp nhận điều đó. Tôi đã từng nghe chính Alma nói, rằng tôi giống như cha ruột của con bé. Dường như những cảm xúc đó là thật. Và điều đó có khiến tôi thấy hơi vui một chút.
“Đủ rồi… Dừng phép lại đi. Thời khắc mà ta phải tuân theo quy luật của thế giới đã đến rồi.”
Rốt cuộc cũng có thể cử động lại sau từng ấy thời gian, tôi đặt tay mình lên tay con bé.
Mặc dù tôi đã hồi phục được một chút, nhưng gương mặt của Alma vẫn ngập trong tuyệt vọng.
“Không… Không! Giờ chẳng phải có hơi sớm để bỏ cuộc sao!? Khi việc tập luyện của con vẫn chưa hoàn tất như thế này!? Làm ơn đừng nói những lời ích kỉ như thế!”
Như một đứa bé đang nổi giận, Alma từ chối nghe lời tôi.
…Cũng không phải là tôi không hiểu cảm giác của con bé. Lúc mà sư phụ tôi mất, ông ấy cũng nói cái gì đó tương tự khiến tôi rất giận, cũng như thế này.
Tôi cũng đã nghĩ về chuyện này từ sớm, nhưng chết đi trong khi vẫn chưa được thấy đứa học trò thân thương của mình trưởng thành thì thật là một chuyện đáng buồn.
Trong trường hợp đó, có chuyện tôi cần phải nói với con bé, với tư cách của một võ sư phái Shijimi. Và với tư cách của một người cha.
“Nghe kĩ này, Alma. Đây sẽ là những lời cuối của ta. Là một người cha, là một người thầy, đây là những lời cuối của ta. Con đã sẵn sàng chưa?”
“….Không… Đừng… Đừng đi, sư phụ.”
Có lẽ là do Alma thấy rằng đôi mắt của tôi đã nhuốm màu buông xuôi trước số mệnh của mình, nên con bé ngã quỵ xuống, và nước mắt thì vẫn cứ tuôn rơi không ngừng
Tôi còn một chút thời gian. Dẫu cho chạm đến đỉnh cao của võ thuật là chuyện không thể đối với tôi, tôi vẫn phải truyền dạy tuyệt kĩ mà sư phụ đã truyền lại cho tôi cho thế hệ sau.
Tôi chờ cho Alma bình tĩnh lại. Giải thích chúng một cách đơn giản thì vẫn chưa đủ, tôi phải truyền lại chúng. Sẽ vô nghĩa nếu chẳng còn lại gì.
Cũng mất một lúc, nhưng rốt cuộc thì Alma cũng đã bình tĩnh lại. Đôi mắt đẫm lệ của con bé khoá chặt vào tôi… tôi cảm thấy vui vì đã được làm người thầy, người cha của con bé.
Xin hãy tha thứ cho ta vì đã ưu tiên việc truyền lại kiến thức của phái Shijima, với chút đốm lửa đời còn lại của mình.
“Đầu tiên, lời của ta với tư cách một người thầy, Slava Shijima.”
Sụt sịt, con bé gật đầu và lắng nghe khi đang nín lặng.
“Lúc này đây, Alma, ta công nhận con là chủ nhân đời thứ 3 của võ phái Shijima. Con có lẽ vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng… ta đã truyền đạt cho con mọi thứ. Chịu khó cố gắng và truyền lại kĩ thuật của phái Shijima cho thế hệ sau… được chứ?”
Tôi thốt ra một tiếng thở nhỏ và nuốt tiếng ho của mình lại.
Có khả năng đây thực sự là chút sức lực cuối cùng của tôi. Không còn cách nào để tôi có thể nói chuyện một cách đàng hoàng như thế được nữa. Có lẽ do cảm nhận được điều này mà Alma chỉ đơn giản gật đầu một cách kiên định trong khi không ngừng rơi nước mắt.
Thật sự rất đỡ cho tôi khi Alma là một đứa trẻ ngoan và biết điều như thế. Như vậy, tôi có lẽ có thể để lại vài lời cuối cho con bé với tư cách của một người cha. Tôi tuyệt vọng tìm hơi thở rời rạc của mình và nói tiếp.
“Hãy mài dũa… kĩ năng mà con đang có hiện giờ, Alma. Khi con nhìn thấu được bên trong một chút… con sẽ lĩnh hội được toàn bộ trường phái Shijima…. Ta giao phó phái Shijima cho con, Alma.”
“…Vâng. Con hiểu rồi, sư phụ.”
“Khi chuyện đó xảy ra, con sẽ trở thành Alma Shijima…. Khụ, khụ!”
“Sư phụ!”
Chết tiệt! Có vẻ như tôi không chịu đựng thêm được nữa. Tôi đúng là một tên ngốc mà.
Tiếng ho khiến tôi đau đến mức tôi băn khoăn không biết phổi mình có loét ra cái lổ nào không nữa.
Vẫn còn điều cần truyền đạt lại, lão già gầy nhơ xương.
“Và… Từ giờ những lời ta nói ra sẽ là với tư cách của một người cha, Slava Vesa…”
“Làm ơn dừng lại đi! Người thực sự chết mất!”
Giọng nói đáng yêu thường ngày của con bé đâu rồi? Giọng của Alma run bần bật lên, đến mức mà những từ ấy trở nên khó mà hiểu được khi con bé hét.
Làm ơn đừng nói thế. Trong suốt 50 năm chúng ta sống cùng nhau, ta hầu như chưa làm điều gì giống một người cha cả.
Ta xin lỗi vì đã quá trễ để làm điều này, nhưng làm ơn, hãy để ta được cư xử như người cha một lần này thôi.
Khi Alma cố gắng kiềm nén bản thân mình lại một cách vô vọng, tôi đặt tay mình lên đầu con bé.
Tôi không nghĩ rằng mình lại còn nhiều sức như thế, nhưng… dường như con người đúng thật có thể xoay sở để vượt qua khó khăn khi thời khắc ấy đến.
Khi tôi với tay lên, con bé không từ chối đôi tay nhuốm máu này. Vào khoảng khắc cuối đời của tôi, con bé chỉ lặng lẽ cắn môi mình.
“Ta yêu con. Ta không có vợ hay con cái gì, nhưng ta luôn có gương mặt tươi cười của con bên cạnh mình. Không nghi ngờ gì nữa, con là con gái ta. …Hãy sống một cuộc sống lâu dài nhé. Con có thể làm bất cứ việc gì con muốn. Chỉ cần con chắc rằng, trong cuộc sống lâu dài đó, con tìm được hạnh phúc thực sự.”
Cả tôi cũng ngạc nhiên bởi sự dịu dàng trong lời nói của mình.
Alma đã khóc từ đầu đến giờ, nhưng, trong khoảng khắc này, nước mắt của con bé dường như ngừng rơi.
…Alma, người đã mất đi cha mẹ, và tôi, người cha đã nuôi nấng con bé. Không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chúng đã sống một cuộc sống hạnh phúc với nhau.
Tôi cầu mong rằng con gái mình sẽ tìm được một mái ấm hạnh phúc và sống một cuộc sống êm đềm, một cuộc sống bình yên.
Tôi đã truyền lại cho con bé tất cả những thứ tôi cần phải truyền. Như thể toàn bộ những tiếc nuối khi trước đều đã tan biến đi, tôi được bao bọc trong một thứ cảm giác toại nguyện đến khó tin.
…Tuy nhiên, một sự nuối tiếc mới lại được sinh ra. Nếu có một đứa con là một chuyện hạnh phúc đến thế, tôi hẳn sẽ cưới vợ ít nhất một lần. Nhưng nếu tôi làm như thế, tôi không biết liệu Alma sẽ trở thành con gái của tôi hay không. ….Trong trường hợp đó, có lẽ như thế này vẫn tốt hơn.
“Sư phụ…? Sư phụ…!”
Giọng của Alma nghe sao mà xa xăm. Tôi cảm thấy hơi ấm từ cơ thể mình lạnh dần đi khi ý thức tôi bắt đầu mất ưu thế. Ahh… đó là một cuộc sống tốt với nỗi tiếc nuối tràn đầy.
Ngay khi tay tôi rơi xuống từ đầu Alma, ý thức của tôi cũng chìm vào trong bóng tối.
…Nếu có thể, thì kiếp sau, tôi sẽ sống một cuộc sống không có gì để hối tiếc.
…Mình nghĩ như thế đã được bao lâu rồi nhỉ?
Trước khi biết được điều đó thì giờ tôi lại đang nhìn vào một người đàn ông và một người phụ nữ.
Nếu tôi phải đoán thì… Từ đặc điểm đôi tai dài và nhọn của họ, hai người họ có khả năng là Elf.
Nói về Elf, ngoài Alma ra, tôi chỉ biết một cặp khác… Chà, trước hết, Elf là một tộc sống ẩn dật. Có nhiều Elves sống hết cả đời trong thành phố Elf mà chưa từng rời khỏi đó. Tôi không biết thêm gì khác ngoại trừ việc hai người đó là Elf. Đương nhiên là tôi cũng không có bất kì ký ức gì về việc từng gặp họ trước đây.
“Anh yêu, mới nãy, chẳng phải thằng bé đã nhìn vào hai đứa mình sao?”
“À, thằng bé đã nhìn vào hai đứa mình, phải không nhỉ? … Ở cái tuổi này, không biết nó có biết chúng ta là ba mẹ nó không nhỉ?”
Hai người Elf cười nói vui vẻ khi họ lén nhìn vào mặt tôi.
…Kì thế nhỉ. Hình như hai người họ vừa cười vừa miêu tả cử chỉ của tôi.
Băn khoăn không biết có phải có một đứa bé bên cạnh mình hay không, tôi quay đầu nhìn xung quanh. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi thấy chỉ là một chiếc hàng rào bằng gỗ. Khi kết hợp những thứ đó với cảm giác mềm mại sau lưng, tôi nhận ra là mình đang nằm ở trên giường.
…Không, chờ đã. Cái gì thế này? Ngay từ đầu thì, tôi đáng lẽ ra phải chết rồi cơ mà.
Vậy tại sao tôi lại ở đây, ngủ ở một nơi như thế này? Hay đúng hơn là, chẳng phải chiếc giường này có hơi nhỏ sao?
“Ôi nhìn kìa, thằng bé vừa lắc đầu. Em tự hỏi không biết có phải thằng bé phủ nhận mấy lời chúng ta nói không.”
“Đừng ngốc thế chứ em. Làm sao chuyện đó có thể được. Mà với lại, nếu chuyện đó là thật thì Mẹ sẽ buồn đấy.”
“Ahaha. Anh nói phải.”
Cặp đôi ấy nhìn vào nhau và cười.
…Cái cảm giác khiếp đảm này là thế nào? Có cái gì đó không đúng.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi có thể nghĩ ra vô số khả năng, nhưng tất cả mọi chuyện đều là một mớ hỗn độn.
Tuy nhiên, dù rằng tôi phủ nhận nó trong đầu mình, một cái khả năng vẫn xuất hiện trong tâm trí tôi. Một cái khả năng đủ để khiến tôi lạnh hết xương sống.
“Này, anh ẵm nó được chứ?”
“Được mà. Anh cứ ẵm đi.”
Với vẻ mặt tràn đầy sự hân hoan, tên Elf trẻ tuổi với tay về phía nách tôi.
Ánh nhìn của tôi thay đổi khi anh ta vươn tay về phía tôi… Không thể nào. Dù cho tôi có già đến mấy, cơ thể tôi cũng không thể nhẹ như thế này được.
Không. Hơn cả ‘nhẹ’… mà là ‘nhỏ’.
“Con đây rồi. Ta là cha của con đây!”
Cứ như thế, không có lấy một chút thời gian để kháng cự, cơ thể tôi được nâng lên một cách nhẹ nhàng.
“Ufufu. Đừng quên mẹ chứ. Phải, Slava bé nhỏ của mẹ? Mẹ là mẹ của con đây.”
Đó là một sự hỗn loạn không ngừng. Khi tên tôi được gọi giữa tất cả sự hỗn loạn này, cơ thể tôi cứng đờ lại.
“Con thấy không, Slava, con được đặc tên theo vị võ sư huyền thoại đó! Có vẻ như ngài ấy là người duy nhất mà Alma-sama tôn kính. Lớn lên trở thành một người oai phong lẫm liệt, Slava nhé!”
Cô ta vừa nói cái gì thế? Cô ta vừa nói ‘Alma-sama’ sao? Slava và Alma. Hai cái tên đó khiến đầu tôi đau lên. Ngay cả khi tôi phủ nhận nó, tôi vẫn đi đến cái câu trả lời mà tôi đã khước từ như một sự lố bịch hoàn toàn, nhưng khi họ gọi tên tôi thì cái ý nghĩ ấy lại lập tức quay trở lại tâm trí tôi.
Chỉ là có lẽ, tôi đã thực sự… Trở thành con trai của hai người họ!?
“Hừm… Chẳng phải hình dạng đôi tai của thằng bé giống với Mẹ sao? Chúng vừa mảnh lại vừa đẹp.”
“Ôi. Mặt thằng bé giống anh đấy, anh yêu. Chà, nó là con trai anh. Em chắc rằng Slava sẽ là một đứa bé tuyệt vời.”
Chẳng có lấy một thứ gì bác bỏ cái thực tại khó tin trước mắt tôi.
Nếu phải nói thì, tôi sẽ nói rằng đây là một cơn mơ mà tôi đang thấy vào những giây phút cuối đời của mình, nhưng… Dù thế nào thì tất cả cái này đều trông rất sống động.
Vậy thì, có nghĩa là… tôi đã thực sự trở thành con trai của họ?
…Vậy ra đây là thứ cái chết chờ đợi một người sau khi họ đã sống hết phần đời của mình.
Bản khế ước của tôi với thần chết đã bị huỷ kèo theo một kiểu không ngờ.
Trong khi đang được ôm trong vòng tay của hai người họ, tâm trí tôi chỉ đơn giản ta vâng theo bản năng của một đứa bé, và tôi bị tấn công bởi một cơn buồn ngủ cực kì nặng.
Có lẽ khi tôi mở mắt mình ra một lần nữa, tôi sẽ thấy mình ở trên thiên đường.
Nhưng nếu–và ý tôi là, nếu–tôi thực sự là con của hai người này…
Lần này, tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc sống không có gì để hối tiếc.
Đỉnh cao của võ thuật mà tôi đã từng thất bại trong việc với tới…. Lần này, tôi nhất định sẽ leo lên đó mà không thất bại lại nữa. Tôi trịnh trọng thề như thế.