Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 52: Món quà

Trans: Zard

Mị đã trở lại và ăn hại hơn xưa :3

Chúc các bạn buổi tối tốt lành.

--------------------------------

Bánh.

Thật sự mà nói thì có quá nhiều loại.

Bánh loại vừa. Bánh vị sô cô la, bánh trái cây....

“Cái nào ngon hơn nhỉ …”

Tôi vẫn chưa biết về khẩu vị của ông Aka.

Từ nãy đến giờ tôi chỉ nhìn chằm chằm vào đống bánh được xếp thẳng hàng trong một tiệm bánh ở thị trấn.

“Này Tre’ainar. Ông biết ogre thích ăn gì không?”

『Ta cũng rành lắm. Nhưng nếu là bánh thì bình thường sẽ là bánh kem dâu. Nhưng vì hắn ta có bảo là muốn làm thử nên ta cũng không muốn bỏ qua bánh nướng và bánh cốc, nhưng.….』

Tôi thực sự không rõ lắm về các loại bánh.

Tôi chỉ biết ăn mọi thứ mà Sadiz và luôn mồm bảo rằng ‘ngon lắm ngon lắm’, nhưng còn về từng loại thì…… tôi chịu.

“Này Tre’ainar. Ông…… không thể nào, đồ ngọt, nấu nướng… có vẻ ông rành về đồ ăn lắm nhỉ.”

Không, làm sao có chuyện ‘không thể nào’ được, nếu đó là Tre’ainar thì……

『À thì, nhìn vậy thôi chứ hồi trước… ta từng là quản lí của Liên Đoàn Ẩm Thực Vương Quốc Quỷ Vương và luôn theo đuổi món ăn tối thượng. Nó được mệnh danh là vua của giới ẩm thực, nhất là của giới ma tộc ……Devilitan—』

“À ừ.”

Tôi biết thể nào cũng như vậy mà. Thật sự, lão này cái gì cũng biết cả.

Ổng không phải là Đại Quỷ Vương đâu. Ổng là thần luôn rồi.

“Với số tiền 100,000 này chúng ta có thể mua được nhiều thứ ở thành phố Đế Quốc lắm đấy. Mà ông Aka rất lớn nên chắc ăn cũng nhiều lắm nhỉ.”

『Phải. Vậy tại sao ngươi không đến hiệu sách và mua một cuốn sách dạy nấu ăn nhỉ?』

“Ông nói phải. Được rồi, xin lỗi! Xin gói hết giùm tôi chỗ này ạ!”

『…… Này, hồi mua sách ta đã nghĩ đến chuyên này rồi nhưng ngươi nên học về cách quản lí chi tiêu một chút đi? Mà, lần này là cho người khác nên cũng không sao, nhưng…』

Quản lí chi tiêu á? Ông nói quá rồi đấy. Tôi cũng biết cái đó mà.

“Tất cả luôn sao?”

“Ph-phải. Tôi có tiền mà.”

“Vậy à? Được rồi, tôi sẽ gói lại cho cậu ngay đây, xin cậu hãy chờ một chút nhé.”

“Ồ, vậy bác có thể cho tôi một phần bánh nhỏ và sữa trong lúc đợi được không?”

“Được chứ. Ở ngoài kia có sẵn ghế và bàn đấy, nên cậu hãy cứ tự nhiên.”

Số tiền mà tôi bỏ ra lần này là vì ông Aka, và tôi cũng không định dùng hết trong một lần để rồi lại rỗng túi nữa đâu.

Đó là lí do vì sao tôi sẽ ăn loại bánh vừa cân bằng giữa chất lượng lại vừa hợp giá tiền.

Nhưng dù vậy, số tiền 100,000 này vẫn là toàn bộ kinh phí của tôi, và nếu tôi cứ dùng nó một cách vô tội vạ như vậy thì nó sẽ nhanh chóng biến mất trong chớp mắt.

“Thật sự thì, mục tiêu của tôi cũng không phải là được sống sung sướng đâu, nhưng… kể từ giờ, tôi sẽ phải để tâm về chuyện tiền nong rất nhiều. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ không được trở thành thợ săn.”

『Quả vậy. Mà, nếu ngươi đến một thành phố lớn hay một đất nước khác thì sẽ có vô số việc khác cho ngươi làm, như cá cược này, đánh nhau, bảo vệ, những việc làm vào ban tối và nhiều nữa mà không cần lo về chuyện danh tính này nọ.』

“Việc làm ở thế giới ngầm… càng lúc tôi càng thấy mình trở nên xấu xa hơn rồi đấy.”

Dù sao đi nữa, cuộc sống từ giờ…… tôi đã không còn có thể quay lại những ngày tháng đó rồi, vậy nên tôi phải nghĩ về những vấn đề cần thiết để sống và cả chuyện ăn uống.

Có lẽ tôi cũng sẽ cần phải làm những chuyện mờ ám mà không quan tâm đến danh tính của mình.

Tôi có hơi nhạy cảm về mấy chuyện này.

Nhưng……

『Hmm, nếu ngươi chỉ thích sống trong một thế giới pháp luật thì tốt nhất ngay từ đầu ngươi nên về nhận lỗi với cha mẹ ngươi và thế giới luôn đi, xin lỗi và trở về Đế Quốc đi.』

Tre’ainar lợi dụng sự chần chừ của tôi để nói ra điều đó.

『Ta tin đây sẽ là một trải nghiệm tốt cho ngươi. Những kẻ chỉ biết ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ nằm trên bề mặt thế giới sau cùng cũng chỉ là những tên yếu đuối của sự hòa bình mà thôi. Phía trước và phía sau. Bằng cách đắm mình vào bùn đất của thế giới và con người và vực dậy từ nó, thì một ngày nào đó, câu trả lời mà ngươi tìm kiếm sẽ xuất hiện.』

Và, ông ta bảo đây là cơ hội tốt để phát triển bản thân.

『Ngươi đã từng bảo rằng ‘tôi muốn trở thành một người đàn ông có thể đi đến bất cứ đâu’. Vậy thì ngươi nên đi đi. Đây chính là lúc để ngươi học những gì mà ngươi sẽ không thể thấy và cảm nhận nếu cứ mãi sống yên bình như vậy đâu. Dù cho thế giới này có u ám đến đâu đi chăng nữa… một người đàn ông có sức mạnh sẽ có khả năng thắp sáng cả thế giới ấy.』

Biết về cả mặt trước và mặt trái. Đó là ý nghĩa của việc chu du khắp thế giới. Để học về thế giới.

“Ah. Tôi… không hiểu sao… tôi cảm thấy mình đã hiểu rồi. Ít nhất thì, nếu tôi cứ sống như trước đây, thì một người như ông Aka…. nếu không nói chuyện thì chắc tôi đã không biết có người như ông ấy đâu..”

『Ừ… Phải đấy.』

Tôi nghĩ hoàn cảnh bây giờ chính là một cơ hội để trải nghiệm nhiều thứ.

Đó không phải chỉ là suy nghĩ lạc quan, mà còn là vì tương lai sau này.

Những lời của Tre’ainar thật sự đã thuyết phục tôi.

“Một phần bánh và sữa. Của cậu đây.”

“A, cảm ơn.”

Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, một người nhân viên của tiệm bánh đã mang bánh và sữa của tôi ra.

“Thôi thì, chắc tôi sẽ ăn chút đường và thư giãn vậy.”

『Hmm, đường là thứ hiệu quả nhất với cơ thể mệt mỏi.』

Tôi có hơi đói một chút nên đã cầm lấy chiếc nĩa và chọc vào miếng bánh.

Vào lúc đó, tôi bỗng nhiên nhận ra một chuyện.

“Này Tre’ainar… à thì, ông biết đó… tôi chưa từng nghĩ về chuyện này….”

『Hmm.』

“Ông đã chết từ lâu rồi, nhưng… ông có bao giờ thấy đói, khát, hay muốn ăn gì không?”

Vì đã chết rồi nên chắc chắn ông sẽ không thể chết đói.

Thế nhưng, vì ông ấy đã từng muốn đọc sách để bớt chán, nên tôi mới nghĩ chắc ông ấy cũng sẽ cảm thấy đói.

Tre’ainar hơi suy nghĩ một chút và rồi lắc đầu.

『Hmm… không có đâu. Nhưng nếu là một món nào đó mà ta chưa biết thì ta cũng sẽ muốn thử một lần…』

“Vậy à…”

『Ừ. Mà ngươi đừng lo về chuyện đó.』

Đừng lo cho ta, Tre’ainar đã bảo vậy.

Hồi tôi còn ăn ở biệt thự, lúc còn ở với Sadiz, tôi đã quá chú tâm vào tập luyện nên đã không để ý.

Nhưng giờ tôi đang ở thế giới bên ngoài, và tôi đang ở cùng với ông ấy.

Và, dù cho tối qua là ngoại lệ, nhưng tôi là người duy nhất có thể ăn ở đây.

Như vậy cũng có hơi cô đơn một chút……

“……Xin lỗi.”

“Vâng, ngài cần gì sao.”

Khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã lập tức gọi nhân viên.

“Một phần bánh và sữa nữa… anh có thể cho tôi xin thêm không?”

“Oh… cậu muốn refill à……?”

“Ừ thì, dạng vậy.”

Tôi đang hỏi thêm một phần bánh và sữa nữa.

Thay vì là refill, nó giống như là cho ‘một người nữa’…

『Nhóc?』

“…… Không….. Tôi biết ông không thể ăn và làm vậy cũng chẳng để làm gì và chỉ tổ phí tiền nhưng… tôi sẽ ăn nó sau … là vậy đấy.”

Đây là một món quà. Nhưng … ừ thì… cứ tận hưởng bầu không khí này vậy.

Có hơi kì lạ một chút nhưng tôi đã yêu cầu một ‘Phần ăn cho Tre’ainar’.

Rồi, Tre’ainar đột nhiên phì cười…

『Hmm. Dù cho ngươi không làm vậy đi nữa… thì trong thế giới giấc mơ【Vier】, ta chỉ cần tái tạo lại giác quan và những gì ngươi đã ăn bằng trí tưởng tượng của mình thì ta cũng có thể ăn mà.』

“Oh, thật đấy à!?”

『Ừ. Nếu ta nhìn thấy món nào có vẻ hay hay thì ta nghĩ mình sẽ làm vậy.』

“…… Vậy…… thế này…”

『Chỉ tổ phí tiền mà thôi. Ta không quan tâm đến cái bánh ngươi ăn hay món sữa con nít đó, với lại ta thích cà phê hơn. Nếu ngươi muốn sử dụng số tiền đó thì hãy đi mà mua sách đấy.』

“Oh, uh, ừ nhỉ, xin lỗi nhé! Geez, tôi lại phí tiền nữa rồi …”

Chuyện này chẳng để làm gì cả. Tre’ainar phì cười làm tôi xấu hỏ quay mặt đi.

Nhưng rồi, Tre’ainar…

『À thì…dù không có tác dụng gì nhưng… nếu đây là tấm lòng của ngươi… thì ta xin vui lòng nhận nó …』

Ông ta đã chấp nhận món quà của tôi, trong thoáng chốc tôi đã cảm thấy rất xấu hổ và cố che giấu nó bằng cách ăn một phát hết cả miếng bánh của mình.

Nhưng rồi, chính lúc đó.

“…Eh?”

『Hnn?』

Đột nhiên chúng tôi nhìn thấy một thứ gì đó xuất hiện ở trên cao.

Khói đang bốc lên từ phía ngọn núi bên ngoài thành phố.

“Cái gì? Đó là……lửa sao ?”

『Không… nó… là tín hiệu báo nguy ư?』

Tôi không biết luồng khói đó là gì. Nhưng tôi lại có linh cảm xấu về nó.

Bởi vì hướng đó chính là …

“Này, anh có biết chỗ khói đó là sao không?”

“Chắc là của bọn họ nhỉ? Mấy người Japone đến đây hồi sáng hôm qua đấy….”

“Ah! Khoan, sáng giờ tôi ở guild nên có nghe qua chuyện này!”

Cùng lúc đó, những người trông như người dân của thị trấn này băng qua tiệm bánh chỗ chúng tôi đang ngồi và nói chuyện với nhau...

“Tôi cũng có biết chút ít về nó, nhiệm vụ của họ cũng không phải là tệ đâu, nhằm để tăng khả năng phối hợp của nhóm, họ đã đi đến chỗ núi ấy để tập luyện.”

“Vậy là do mấy người đó làm sao? Ừ thì họ cũng là đội thợ săn của Japone mà nhỉ, hình như tên họ là… ‘Nhẫn Giả Bí Ẩn’ thì phải?”

Khi nghe thấy chuyện đó, cả tôi và Tre’ainar nhìn nhau và đều có linh cảm rất xấu về chuyện này.