Trans: Zard
------------------------
Khi còn nhỏ, chúng tôi thường chơi trò đóng giả anh hùng.
Dù chỉ là ở Đế Đô, nhưng với tôi, Phianse, Rebal và Fu, nó lại là cả một cuộc phiêu lưu.
Trong nhà, chúng tôi dùng bánh bùn làm trong hộp cát làm lương thực, dùng lá cây như thảo dược và nước trong nhà ăn làm thuốc.
Thế nên tuy đã có chút kiến thức về những món chúng tôi thường dùng khi chơi và học trên lớp, đây là lần đầu tiên tôi tự đi mua chúng.
Tôi có hơi chút lo lắng về việc chuẩn bị cho chuyến đi.
“Đến rồi, nơi cung cấp vật phẩm cho Mạo Hiểm Giả và Thợ Săn… cửa hàng Trang Thiết Bị!”
Ghenkan là một bến cảng đông đúc, thế nên có rất nhiều du khách và mạo hiểm giả ngoại quốc đến đây, nhờ vậy cũng có không ít guild và cửa hàng trang thiết bị phục vụ cho những Thợ Săn trong thị trấn.
Chẳng những thế, vì đây là một thị trấn đông dân nên các cửa hàng gần như có đủ loại hàng hóa nên chúng đều rất lớn.
“Đội trưởng, chúng ta cần mua 20 bình thuốc, 5 bình mana hồi ma lực và ít lương khô.”
“Rồi xong, giờ chỉ còn vũ khí thôi. Tôi đang muốn mua một thanh kiếm xịn xịn bằng tiền thưởng lúc trước.”
“Nè đội trưởng, tôi cũng muốn một cây trượng mới nữa~”
Đám đông đầy những thanh niên với dáng vẻ trông như vừa bắt đầu trở thành thợ săn, cũng như những người toát lên khí phách của một lão làng.
Từ đầu đến giờ tôi chỉ mới gặp mấy ông bác ngư dân, quán trọ, và nhà ăn nên đây là lần đầu tôi gặp những người khác.
Từ cuộc nói chuyện ta có thể thấy được hình ảnh tiêu biểu của những mạo hiểm giả, điều đó càng khiến tôi thêm phấn khích.
Hơn nữa số tiền mua đồ hôm nay còn là do tôi tự lao động kiếm được.
Tuy không nhiều, nhưng nó không phải khoản tiền tiêu vặt tôi được nhận khi bỏ nhà đi hay số tiền có được từ việc thắng giải Cờ Vây của Tre’ainar.
“Ồ… nhiều vũ khí quá… hmm~……”
Đi vào cửa hàng, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là hàng dài những vũ khí.
Những thanh kiếm với đủ loại hình dạng, thương, rìu, cung tên… nhưng….
“…… Hình như… ở đây chả có gì đáng mua cả.”
Vũ khí trông rất đẹp mắt, tôi đã rất hào hứng đi đến khu vũ khí, nhưng khi xem xét kĩ thì đến tôi cũng thấy được kim loại nhìn không tốt lắm hoặc chưa đủ hoàn thiện.
Nếu có gì thì…
“Đồ ở nhà mình còn ngon hơn nhiều…”
Vũ khí do cha mẹ tôi thu thập được trong dinh thự rất đa dạng, chỉ nhìn qua thôi thì cũng đủ nói rằng chúng đều là những vũ khí mạnh mẽ.
So với chúng, chỗ này chẳng có gì đặc biệt…
『Dĩ nhiên là không rồi.』
「Tre’ainar?」
『Cha mẹ ngươi là Thất Anh Hùng. Dĩ nhiên chúng phải có những thanh danh kiếm và vũ khí huyền thoại nổi tiếng khắp các ngõ ngách Địa Giới và cả ở Ma Giới… đừng có áp đặt tiêu chuẩn của mình lên một cửa hàng chỉ dành cho các thợ săn du mục.』
「À~…… là vậy sao?」
Hả…… mà nếu ông đã nói vậy thì hẳn là đúng.
「Đúng nhỉ… tôi cứ nghĩ họ phải có Excalibur, Gungnir, Balmung, hay gì đó chứ…」
『Mơ à!』
「Haha, đùa thôi. Dù ngu ngơ đến đây thì tôi cũng biết làm gì có chuyện vũ khí huyền thoại chỉ có trong truyện cổ tích lại xuất hiện ở đây.」
『Dĩ nhiên, ta đã làm gãy thanh Excalibur đó trong một cuộc chiến hàng trăm về trước, còn Gungnir thì đang nằm trong tay Solja của Thất Anh Hùng… là thằng cha của cô nhóc công chúa đấy. A, riêng Balmung thì khác, nó nằm trong bộ sưu tập của ta nên… trừ khi căn phòng bí mật ta dùng để được ở một mình bị phát hiện thì nó sẽ vẫn ở đó!』
…… hmm~? Tôi phải nhìn lại Tre’ainar hai lần vì ổng mới nói một chuyện gì đó nghe rất ảo.
Ể? Chúng có thật à!? Mà nghĩ lại, lão này từng nói là đã đập gãy thanh kiếm huyền thoại Kotetsu hồi chúng tôi ở Cantidan…
『Thôi, đừng để ý vũ khí nữa. Cách đánh của ngươi vốn đã chẳng cần đến vũ khí rồi. Riêng trận với Paripi thì là đặc biệt thôi.』
「Ừ thì đúng nhưng… có cũng ngầu lắm chứ…」
『Thay vì vũ khí… hmm…… nó!』
Tre’ainar nhìn quanh khu vũ khí rồi đột nhiên dừng lại ở một chỗ với hai mắt sáng rực.
『Chẳng phải có đồ ngon đây sao? Hoài niệm thật… nhóc, nhớ phải mua con ‘dao đa năng’ đằng kia.』
Thứ mà Tre’ainar hào hứng giới thiệu tôi là một con dao.
Tôi đi theo ánh mắt của ông ta để xem nó là gì… nơi đấy không đông lắm và có một thùng hàng ở đó, bên trong là một lượng lớn cán dao kích thước nhỏ.
Có phải chúng là hàng thừa không? Thứ mà không ai muốn mua ấy?
「Huh? Dao…… cái này á? Chẳng phải chúng chỉ là cái cán thôi sao?」
『Chúng gấp lại đấy. Thử kéo cái trong rãnh đó ra đi.』
「Ổ, này … nhỏ quá…」
Tôi được bảo nó là một loại dao gấp nên đã thử kéo lưỡi nó ra, nó giống loại dao mà các thợ săn thường dùng làm vũ khí… nhưng nhỏ hơn nhiều.
Nó còn nhỏ hơn cả kunai của Shinobu.
Cầm thứ này đánh với quái vật thì chắc chả gây được bao nhiêu sát thương đâu nhỉ?
Ý tôi là, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh con dao này gãy khi tôi đâm nó vào cơ bụng anh Machio.
Nhưng nụ cười của Tre’ainar vẫn không đổi.
『Hmph. Ngu dốt. Nó không phải để đánh nhau, nó mang trên nhiều rất nhiều tính năng lí tưởng để du lịch.』
「…… Hả?」
『Thử kéo cái khác ngoài dao ra xem.』
「Cái khác à… hở? Cái nạy, muỗng, nĩa… cả kéo nữa! Ồ, tiện thật đấy!」
Tôi đã nghĩ nó chỉ là một con dao, nhưng đấy không phải tính năng duy nhất của nó.
Thấy tôi ngạc nhiên trước vật tôi chưa biết đến, Tre’ainar cười tự mãn…
『Fufufufu, đây là thứ mà ta đã phát minh ra đấy… ta luôn đảm bảo quân của mình mang theo nó như một vật bắt buộc. Một con dao đa năng… hay còn được biết đến với cái tên ‘Dao Sinh Tồn Ma Thuật’.』
「Hể~…… ủa mà ông làm ra thứ này đó à!?」
『Sau khi chiến tranh kết thúc, hẳn chúng đang cố du nhập văn hóa của Ma Giới đến Địa Giới… nhưng…』
Vậy ra ổng là người phát minh ra thứ này sao!? Nhưng quả thật nó tiện đến mức ổng có quyền tự mãn.
Nó không hề nặng, có thể bỏ vào túi quần và có rất nhiều công dụng.
Chẳng phải đây là thứ phải có sao?
Cả Tre’ainar cũng băn khoăng …
『Nhưng sao nó lại thừa nhiều thế nhỉ? Nếu nó bán hết thì không có gì lạ nhưng… ở đây còn ghi là đại hạ giá nữa chứ!』
Phải, đó là điều tôi nghĩ.
Với một món tiện lợi như vậy, dù là kiếm sĩ, thương sĩ, ma pháp sư hay gì thì khi đã lên đường du hành, mỗi người có một cái cũng đâu mất gì.
Vậy mà tại sao…
“Ồ, chúng ta có một nhóc thợ săn trẻ nè~”
“Dễ thương thật. Ufufufu, nhóc là tân binh à?”
“Hửm? Con dao đó… à~……”
Phía sau tôi, một nhóm người có vẻ là từ một đội thợ săn nào đó bắt đầu nói về tôi.
Tuy cũng có một vài thợ săn trẻ tuổi nhưng hiếm khi có ai mới 15 tuổi như tôi.
Rồi, khi thấy con dao trong tay tôi, họ cười khô khốc…
“Nhóc còn nhỏ nên chắc không biết, nhưng nếu cậu cầm con dao ấy quá nhiều… thì không tốt cho cậu đâu. Cũng chẳng có mấy người dùng nó.p”
“…… Huh?”
“Cái đó~, là thứ mà Ma Vương Đoàn từng dùng… ừm… với những người có hiểu biết về ngày xưa thì… nó không phải thứ để lại ấn tượng tốt cho lắm. Mà, chắc có mấy đứa nhóc chưa biết gì về chiến tranh mới sử dụng nó thôi, nhưng chưa thôi mà nhỉ?”
Chỉ với ánh mắt và lời nói, cả tôi và Tre’ainar đều đã hiểu.
Nói tóm lại, sử dụng thứ mà Ma Vương Đoàn từng dùng sẽ khiến ta để lại ấn tượng xấu.
Với những người không sinh ra vào thời đó như thôi thì không sao, nhưng với thế hệ trước, chưa nói đến cựu binh, hẳn đã từng gặp nó trong chiến tranh.
Từ quan điểm của họ, tuy chiến tranh đã kết thúc nhưng thứ sử dụng bởi Ma Vương Đoàn vẫn là… à~, kiểu vậy…
“Keh, mạo hiểm giả và thợ săn là biểu tượng của sự tự do thì không nên bị trói buộc bởi những chuyện quái dị đó… tiếc thật.”
Tôi nói ra những gì mình nghĩ.
“Này, cậu kia?”
“Tôi không quan tâm, tôi sẽ mua cái này.”
“Này!”
“Dù nó có là tồi tệ nhất với nhân loại, với tôi đấy lại là thứ tuyệt vời nhất ♪.”
Một món đa năng rẻ và tiện đến vậy… nếu vì lo lắng bởi những người xung quanh mà không mua thì thật lãng phí.
Dĩ nhiên tôi không biết họ cảm thấy thế nào.
Một vài trong số họ có lẽ có gia đình bị giết bởi Ma Vương Đoàn có thứ này, hoặc đã gặp phải xui xẻo gì đó.
Thế nên tôi không hiểu cảm giác của những người nói “tôi không muốn dùng nó” hay “Mọi người sẽ không nghĩ tốt về nó đâu”.
Nhưng từ quan điểm của tôi, nó chẳng có gì quan trọng.
Ý tôi là, trễ rồi.
「Thế… Tre’ainar, ông còn đề xuất gì nữa không?」
『…………… fu…』
「Tre’ainar?」
『Hmm… à, ừm, vậy, lương thực và thảo dược là thứ tiếp theo!』
Tôi nghĩ mình vừa thấy Tre’ainar vui vẻ cười với mình… thôi thì chắc không nên nhắc làm gì.
Quyết định như vậy, tôi đi đến quầy tiếp theo.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage