Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1313

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 6 - Chương 257: Lựa chọn

Trans: Zard

---------------------

“Nào anh trai. Anh đang muốn chọn gia vị đúng không? Anh định dùng chúng nấu ăn đúng không? Tôi biết mà.”

“Ha, hah…”

“Nếu không phải lo chuyện tiền bạc… thì anh sẽ chọn gì?”

Anh chủ tiệm đột nhiên xuất hiện ấy có vẻ không phải người thường và cũng trông khá nổi tiếng.

Như thể để kiểm tra tôi, anh ta đưa sát bộ mặt vô cảm của mình lại gần rồi hỏi.

Tôi không biết ý anh ta là gì và nói thật, tôi không muốn phải dính dáng gì vào vụ này…

“Gia vị đóng vai trò không nhỏ trong việc cung cấp năng lượng trong công việc của Thợ Săn… ít nhất là hơn cả lương thực. Đó là suy nghĩ của tôi. Nhưng thời đại bây giờ không một ai biết và cũng không ai hiểu điều đó cả.”

“Huh…”

“Ví dụ như con dao này đây.”

“…… ah…”

Nói rồi, chủ tiệm lấy ra thứ gì đó từ túi quần.

Đó là một con Dao Sinh Tồn Ma Thuật cũ kĩ như đã được sử dụng rất nhiều.

『Tên này … cũng dùng à…』

Tre’ainar gật đầu.

Phải, người thanh niên trước mặt tôi cũng dùng một con Dao Sinh Tồn Ma Thuật, thứ mà rất nhiều Thợ Săn không muốn mua mặc cho giá rất rẻ bởi nó mang hình tượng xấu.

Chưa kể……

“Cả thứ này cũng rất giàu dinh dưỡng đúng không?”

Rồi anh ta lấy ra một túi Calorie Friend từ một túi khác, xé nó ra rồi cắn thẳng vào nó.

“Oh, ooh…”

Ra vậy. Ý anh ta là vậy sao?

Một con dao cực kì hữu dụng và lương thực tiện lợi. Người này biết điều đó nên mới bán chúng.

Nhưng khi biết chúng từng được dùng bởi Ma Vương Đoàn. Các Thợ Săn không dám mua chúng bởi lo về hình ảnh của mình.

Bởi thế nên anh ta mới thấy hứng thú với tôi vì tôi muốn mua những thứ đó mà không suy nghĩ gì về chuyện đó sao?

Nhưng bản thân tôi cũng chẳng biết nếu không có Tre’ainar nói cho…

“Tôi thừa nhận. Anh tuy không biết tôi nhưng anh cũng có hiểu biết đấy. Thế nên tôi rất muốn biết. Anh sẽ chọn loại gia vị nào. Anh sẽ mua gì. Tôi muốn biết. Tôi muốn biết. Tôi muốn biết thêm về anh.”

Tôi không biết có phải là anh ta vui vì thấy tôi mua chúng hay không mà anh ta lại càng phấn khích áp sát lại gần hơn nữa… này, này, này, đáng sợ quá rồi đó.

Cái tên này là ai vậy? Tre’ainar?

『…… Hmm…』

「Nè, Tre’ainar. Hình như, ông biết người này à?」

『Ừ thì… ta chỉ biết tên mà thôi… đó đã đã hơn mười năm trước rồi, hồi ta vẫn còn sống.』

Mười năm trước.. Phải rồi… nói vậy, ủa mà khoan, anh ta bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Ảnh đâu trông già lắm đâu nhỉ? Chắc chắn không tới ba mươi.

Cuối 20? Không, đầu 20? Dù nói là thanh niên tôi cũng tin nữa…

『Trong quá khứ từng có một đứa nhóc dù chưa tới mười tuổi nhưng đã là một Thợ Săn nổi tiếng về thảo phạt ma vật lẫn săn tiền thưởng…』

「…… Thợ Săn…」

『Khối Đồng Minh từng mời hắn về làm việc cho chúng nhưng hắn không muốn gia nhập và một mực quyết làm Thợ Săn… nhưng kể cả vậy một số tướng của Ma Vương Đoàn đã phải chết dưới tay hắn… cả Gouda cũng thế.』

Tre’ainar khoanh tay như thể đang nhớ về ngày xưa và nhìn chằm chằm vào chủ tiệm.

Nếu theo như câu chuyện thì người này là…

『Sau đó… ta nhận được báo cáo rằng hắn đã khiêu chiến với Norja nhưng đã bị bắt sống một cách dễ dàng…』

「Huh? Norja, một trong Lục Tướng sao?」

『Ừ. Nhưng chỉ ít lâu sau… Espie của Thất Anh Hùng đã tấn công Norja và hắn đã trốn thoát… chuyện sau đó thì ta không biết. Lúc ấy Hakuki cũng đang đối đầu với Hiro và tổ đội của hắn và tình hình chiến sự được ưu tiên hơn…』

Ra vậy… quá khứ của anh ta có vẻ không phải dạng vừa, ảnh là một Thợ Săn giỏi đến mức ngay cả Tre’ainar cũng biết.

Và người đó bây giờ đang…

“Này sao thế? Tuy anh không biết tôi nhưng được chọn những thứ anh ‘đã biết’, trong số gia vị này thì anh sẽ chọn thứ gì?”

Có hứng thú với tôi.

Từ cái nhìn của những người xung quanh thì anh ta hẳn nổi tiếng với tư cách Thợ Săn hơn là chủ tiệm.

Tôi không nghĩ bản thân có gì nổi bật. Thế nhưng những món đồ mà tôi chọn là thứ khiến anh ta phải trầm trồ.

Thế nên anh ta mới có hứng thú với tôi và tới bắt chuyện… ý ông là vậy nhỉ?

Nhưng……

“Nhưng… tôi không có tiền.”

Phải. Tôi không có tiền để mà lựa chọn.

Nhưng chủ tiệm lại nheo mày tỏ vẻ bất mãn trước lời của tôi.

“Phiền quá đấy. Anh làm ơn đừng có khiến tôi thất vọng với mấy lí do vớ vẩn như không có tiền được không?”

“Dù anh có nói vậy…”

“Hah… thôi được…”

Nghe tôi nhắc đến tiền, chủ tiệm thở dài…

“Vậy, tôi sẽ cho anh gia vị miễn phí… nếu như số gia vị anh chọn khiến tôi hứng thú.”

“Eh?!”

“Thật ra tôi muốn tặng anh những món khác nữa nhưng… anh không quen tôi nên chắc vậy là đủ rồi nhỉ?”

Tên này sao vẫn giữ được vẻ vô cảm nói mình lo vì tôi không quen hắn nhỉ?

Mà khoan, cái vụ miễn phí với lựa chọn khiến anh ta hứng thú là sao?

“Đây là thử thách của tôi. Anh nghĩ sao?”

Anh ta đang thử tôi. Nghe lời của chủ tiệm, Tre’ainar…

『Được.』

Tôi lặng lẽ gật đầu, cả ông ta cũng đang rất vui và……

『Rau mùi, thì là, nghệ, garam masala! Cái này rồi――――』

“Ê từ từ… ah~, rau mùi, thì là, nghệ…”

“Mmhmm, đúng rồi, còn gì nữa?”

Tre’ainar, với một tay chống hông, một tay thì chỉ vào từng lọ gia vị trong hàng trăm loại đang nằm trên kệ.

Tôi lặp lại tên của chúng và chủ tiệm gật vừa khoanh tay lắng nghe vừa gật đầu.

“—Đinh hương, bạch đậu khâu, xong!”

“…… Hmm…”

Tôi liệt kê ra hơn mười loại gia vị khác nhau.

Chủ tiệm gật đầu sau khi nghe hết, nhưng anh ta có vẻ vẫn chưa hài lòng?

“…… Tiếc thật… chưa đủ nhỉ?”

“Eh?”

『Cái gì!?』

Không được sao……? Tre’ainar cũng giật mình.

Chuyện quái gì?

“Số gia vị để làm… món ăn truyền thống của lục địa này… cà ry… tôi đã thử làm rất nhiều lần nhưng đều thấy không ổn.”

“…… Hả? Cà ry?”

“Đúng vậy. Nó là món ăn tốt cho sức khỏe nhất theo quan điểm của tôi, và cũng là món ăn ngoài trời tuyệt nhất cho Thợ Săn và Mạo Hiểm Giả… cà ry. Tôi chắc anh cũng muốn làm thử món đó nhưng… không phải với loại nguyên liệu này…”

Tôi đã thắc mắc không biết vì sao, nhưng tôi lại không nghĩ là cà ri… cà ri, món mà Tre’ainar nhắc tới khi nãy, là một món ăn của nơi này.

“Tôi đã thử không ít cà ri. Tôi mong anh có thể… khiến tôi trầm trồ…”

Khi tôi nghĩ cái tên này tự đánh giá người khác, hắn lại bỗng dưng thấy thất vọng.

Tôi không biết nhiều lắm về cà ri nhưng thái độ đó khiến tôi khó chịu!

「Nè Tre’ainar! Tôi không hiểu lắm nhưng hình như ông đang bị sỉ nhục đấy!?」

『Hmph… ra vậy… ra vậy……. cái…… thằng ranh này!』

Khi tôi thầm thì với Tre’ainar bảo lựa chọn của ông ta bị xem thường, Tre’ainar bỗng nở một nụ cười đáng sợ xứng với danh Quỷ Vương.

『Nhóc, cà phê.』

「…… Huh?」

『Ta luôn cho vào đó một nguyên liệu bí mật… ta rang cà phê của Ma Giới… bản thân cà phê đã là một nguyên liệu cơ bản nhưng… ta rất để ý đến loại cà phê sẽ dùng. Loại mà ta thường dùng trong món cà ri chính là cà phê từ Ma Giới… Cà Phê Địa Ngục!』

Nghe có vẻ là một nguyên liệu khá nguy hiểm, đúng hơn, cái tên nghe bạo lực quá…

“A~, anh có Cà Phê Địa Ngục của Ma Giới không?”

“Huh!?”

Tre’ainar trông rất tự tin nên tôi đành phải hỏi, nghe vậy chủ tiệm có vẻ ngạc nhiên.

“…… Không….. Chúng tôi không có thứ đó…”

『Tch… vậy, ở Địa Giới… đúng rồi, cà phê của Đế Quốc cũng được… không phải loại được cung cấp riêng cho hoàng gia mà là loại sản xuất từ một vùng quê, nhưng nó vẫn rất hợp.’

“A~…… vậy, thế của Đế Quốc thì sao?”

“…………………… Cái đó cũng……không.”

Ra là không có.

Rồi chủ tiệm đưa tay lên cằm…

“Hm… ra vậy… mình không quan tâm lắm về cà phê… nhưng chắc là từ Đế Quốc…”

“?”

Chủ tiệm lại thở dài… không ổn sao?

Nhưng……

“Hiểu rồi. Tôi sẽ đặt hàng cho anh.”

“Huh?”

“Khi anh ra tính tiền số hàng ấy, xin hãy cho tôi thông tin về sản phẩm.”

“Khoan, khoan, khoan đã?!”

“Là lỗi của tôi vì đã không có hàng mà anh muốn. Tôi sẽ cho anh số gia vị ấy miễn phí.”

Ánh mắt của chủ tiệm đột nhiên thay đổi. Vậy là tốt nhỉ?

Đúng hơn là anh sẽ đặt nó sao? Rốt cục anh ta thích đến cỡ nào vậy?

Chưa kể là số gia vị này còn miễn phí á? Rốt cục nó ngon đến vậy à?

“Sẽ mất vài ngày nhưng… anh vẫn sẽ ở đây phải không?”

“Chắc, chắc vậy… tôi, nhưng…”

“Vậy được nhỉ?”

Giờ chúng tôi vẫn còn vài ngày trước khi hàng của Paripi tới nên không sao nhưng… hình như tôi lọt vào mắt của một tên kì quặc rồi.

--------------

Zard: Mấy chap bữa giờ hơi chán nhỉ? Chắc để bữa sau rush luôn :V

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage