Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
--------------------
“Ợ… ngon thật đấy!”
Không được rồi, tôi đã ăn sạch mọi món Aka bày ra.
Tôi không thể kiềm chế được và cứ cắm cúi ăn tất cả mọi thứ.
Tôi thậm chí còn liếm cả nước thịt còn sót lại trên dĩa.
“Ừm. Cậu ăn nhiều vậy làm tôi vui lắm. Vậy giờ cậu hãy uống chút trà và nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, ông Aka, vừa no lại vừa điềm đạm, thậm chí còn cho tôi trà nữa…. Không, giờ tôi hết sợ loài orge luôn rồi.
Tôi bắt đầu thích mấy cái sừng đó rồi đấy.
Dù rằng ông ấy có hơi đáng sợ nhưng ông ấy cũng rất tốt bụng.
Không, chiến tranh đã kết thúc rồi.
“Cảm ơn ông… thật sự…… ông đã cứu tôi đấy, ông Aka.”
“Huh. Nếu cậu đã nói vậy thì tôi xin cảm ơn.”
Cái kiểu logic gì kì vậy! Tôi muốn nói ra điều đó cả trăm lần rồi, nhưng ông Aka có vẻ rất vui nên tôi chỉ cười và gật đầu.
“Nó ngon lắm ông Aka.”
“Thật sao? Tôi đã nấu ăn suốt hơn 10 năm rồi nên tôi cũng rất giỏi trong việc này đấy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nấu cho ai đó nên tôi có hơi lo một chút.”
Vừa nhấp li trà, tôi vừa hỏi về cuộc sống của ông Aka.
“Hơn mười năm rồi sao? Ông Aka này… có lẽ nào ông đã sống ở đây từ lâu rồi sao?”
“Uh huh!”
“Tại sao vậy?”
Hướng đi của câu chuyện có vẻ đơn giản mà lại thú vị.
“……Chuyện đó…”
Có lẽ đây là kiểu tình huống ‘không muốn trả lời’.
Tôi đoán vậy, dựa trên việc ông Aka trông có vẻ hơi buồn và có phần chán nản trước câu hỏi của tôi.
『…… Hắn ta trông như một cựu binh vậy… có lẽ hắn từng thuộc quân đội. Ta cũng không rõ cho lắm.』
「Eh! Tre’ainar?!」
『Tộc ogre về cơ bản rất mạnh mẽ, nhưng… khí của hắn trông mạnh hơn những tên ogre bình thường rất nhiều.』
Không, Tre’ainar… nếu ông biết thì làm ơn nói sớm đi chứ….
『Mà, bộ chuyện đó quan trọng lắm sao? Chính miệng ngươi đã nói…… chiến tranh đã kết thúc rồi mà.』
「Nuu…」
『Hay ngươi đang lo về cái chiến tranh mà đã kết thúc trước cả khi ngươi được sinh ra?』
Tre’ainar lại quay sang cười trêu chọc tôi.
「Tre’ainar… ông? Bộ ông thích bới móc chuyện cũ ra nói lắm à?」
『Chứ sao, à thì, ai biết?』
Trong những lúc thế này, ổng thường sẽ lôi những chuyện tôi đã nói hay nghĩ ra.
Ông đúng là tốt thiệt luôn đó, Đại Quỷ Vương à.
Và rồi……
“Ông Aka, có chuyện này, tôi… tôi đã bỏ nhà ra đi.”
“Eh?!”
Dù hơi gượng ép, nhưng tôi đã nói điều đó với Aka bằng giọng vui vẻ.
“B-Bỏ nhà ư! Tại sao? Như vậy chẳng phải gia đình cậu sẽ lo lắm sao? Sao vậy, Earth?”
Quả nhiên, ông orge ân cần Aka sẽ lo lắng cho tôi và hỏi vậy.
Đó là lí do vì sao tôi…
“Bí mật~”
“…… Eh…”
“Thì, chuyện quá khứ của người khác cũng đâu quan trọng đâu đúng không?”
Tôi sẽ giữ bí mật chuyện đó, thế nên nếu tôi không muốn nói về chuyện quá khứ của mình thì tôi cũng sẽ không cần phải nói.
Rồi, ông Aka có vẻ đã đọc được ý định của tôi….
“Hmm!”
Ý tôi là, ông ấy đang giơ dấu hiệu hòa bình ra…… Huh?
“Khoan đã ông Aka, cái dấu hiệu hòa bình đó hơi bị sai ở tình huống này đấy!”
” Eh? Không được à? Tôi khá thích thứ này đấy!”
“Oh, ông Aka…”
Thân thiện thật. Thế nhưng, nó vẫn hơi kì lạ. Người này, sao nhỉ? Một người đàn ông? Một người có tính đàn ông? Một người đàn ông ma tộc tử tế.
“Earth, cậu tuyệt thật đấy.”
“Hả? Tôi ư? Tại sao?”
“Vì, tôi… tôi rất muốn được làm bạn với con người, nhưng tôi sợ. Con người lúc nào cũng sợ tôi hết. Nhưng, Earth, lại không hề sợ tôi. Điều đó thật tuyệt vời.”
Không sợ sao? Không, hồi lần đầu gặp nhau là tôi có sợ lắm đấy.
Nhưng, cũng đã có nhiều chuyện xảy ra, và tôi cũng đã được ông ấy cho ăn, và….
“À thì, tôi cũng có sợ đấy chứ, nhưng giờ tôi thấy ông chỉ là một ông ogre mà thôi.”
” T-thật sao?”
” Ừ! Nói chung thì—.”
Phải, tôi… là con trai anh hùng sao? Sai rồi.
“Nhìn tôi thế này thôi chứ tôi cũng là học trò của Đại Quỷ Vương Tre’ainar đấy nhé ♪”
“Eh?”
Hoặc, mà, Đại Quỷ Vương, ma nhân mạnh nhất trong toàn bộ lịch sử, đang ở bên cạnh tôi, so với chuyện đó thì…. Chắc không đâu nhỉ?
“Oh, Earth, hay quá! Cậu kể chuyện đùa hay lắm! Nó tuyệt lắm đó.”
“…… Không, t-thật sao? Hahaha, đây cũng là lần đầu tiên tôi nói chuyện này đó.”
Tôi vẫn không chắc lắm về lời khen của ông ấy, nhưng không sao. Tôi đã đón nhận nó một cách chân thành và cũng lên tiếng cười.
“Earth… ừm… đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với con người đấy.”
“À thì, tôi cũng không nghĩ là mình sẽ được nói chuyện với một Ogre như này.”
Và rồi chúng tôi lại tiếp tục cười.
Và sau vài tràn cười, vẻ mặt của ông Aka đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc.
“Earth này. Cậu có thể kể tôi nghe về con người không?”
“…… Hả?”
“Thì, tôi muốn làm bạn với con người, nhưng tôi lại không biết cách kết bạn.”
Tới đây, bỗng nhiên tôi bị hỏi một câu có phần bất ngờ.
“Ông Aka này… ông muốn làm bạn với con người sao?”
” Ừm…. Chỉ một người thôi cũng được…. Làm bạn này…. Cùng chơi với nhau, cùng trò chuyện và cùng đi ăn… kiểu vậy đấy.” (Zard: Dễ thương vler :)) )
Ánh mắt và lời nói của ông Aka hoàn toàn trong sạch, và tôi biết ông ấy cũng đang có ý như vậy.
Với lại, đây cũng là lúc thích hợp để hỏi mà đúng không?
Mà tại sao ông Aka lại muốn làm bạn với con người?
Nhưng để làm được vậy, tôi cần phải chỉ ông ấy cách kết bạn trước đã.
Mà, tôi cũng không để tâm lắm đâu, với lại tôi nghĩ nó cũng chẳng phải là chuyện gì lớn cả.
“Cách để kết bạn sao? Ông không cần phải suy nghĩ gì về chuyện đó đâu. Bạn bè là…”
Làm sao để kết bạn?
Tôi sẽ lấy ví dụ về mình.
Cách mà tôi kết bạn…
– Earth, tớ là công chúa. Cậu là đồ của tớ. Cậu thuộc về tớ. Cậu sẽ mãi mãi là của tớ!
Công chúa à…… nhỏ không giống bạn cho lắm.
Vậy thì còn Rebal với Fu thì sao nhỉ?
Tôi đã nhận ra điều gì đó, nhưng nên nói thế nào đây…… chúng tôi vốn đã chơi với nhau từ lâu rồi, nên họ cũng không phải là bạn thật của tôi, đúng hơn là bạn thân, chúng tôi là bạn thuở nhỏ.
Cái này cũng chả giúp được gì.
Chắc là vậy nhỉ, thế thì….
– Này, cậu là Earth phải không? Tớ là Glyph! Được làm bạn với con trai của anh hùng, mà tiện thể ngài anh hùng là thần tượng—
Cũng không phải. Không giống chút nào cả. Chúng tôi không phải là bạn.
Còn gì nữa nhỉ? Mấy người học sinh danh dự thì sao nhỉ……
– Sau khi chuyển chỗ thì mình sẽ…… ở đây à? Rất vui được gặp cậu.
– Earth!? Không, thể nào, mình, mình được ngồi cạnh Earth sao!?? Fu~eeeh, ah ah ah ah, ki~yu!
– Gyaah, Koma tự nhiên đỏ rực lên rồi ngất luôn kìa!?
– Oh, Koma, thật tiếc vì cậu đã ngất đi mà. Nếu cậu không muốn ngồi cạnh Earth đến nỗi ngất đi thì để tớ thay cậu nhé. Phải! Đây là nghĩa vụ của tớ mà!
Có lần họ ghét tôi đến nỗi ngất đi khi phải ngồi cạnh tôi!
Ý tôi là, vì lí do ‘còn chỗ trống’ hay gì đó mà nhỏ công chúa cứ giơ tay đòi ngồi gần tôi, rồi từ đó nhỏ cứ thuyết giáo tôi liên tục…. Nhỏ đó á? Đúng là kì quặc mà. Ủa mà sao nước từ đâu ra cứ chảy xuống mắt tôi vậy?
Chuyện đó sao? Nếu tôi phân loại bạn thuở nhỏ là bạn thuở nhỏ thôi, không phải là bạn thật, thì liệu tôi có phải là bạn với họ không?
Quào, giờ tôi… nói thật thì trừ cái danh hiệu ‘con trai anh hùng’ ra……tôi thực sự…chả có ai cả…
“Chơi game với con người… phải rồi, ông Aka này. Trên cái kệ kia có phải là cờ vây không?」
“Oh… ừ.”
Tôi phát hiện ra một tấm bảng được đặt trên kệ cùng với những viên đá có rất nhiều nét khắc khác nhau.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì nó chính là một trong những board game nổi tiếng nhất.
Đó là trò chơi bảo vệ lãnh thổ của mình trong khi phá hủy quân của đối phương bằng những viên đá tướng sĩ, chỉ huy, binh lính và nhiều quânkhác.
Tôi đã từng chơi trò này với Sadiz vài lần, và tôi lúc nào cũng bí cờ cả, nhưng……
“Được rồi, có gì nói sau đi. Cùng chơi nào ông Aka!”
“T-thật sao!? Cậu muốn chơi với tôi ư!?”
“Ừ. Mà nhẹ nhàng với tôi thôi nhé!”
“Được được. Cùng chơi nào!”
“Heheh. Ông biết chơi cờ vây không ông Aka?”
“Tôi có biết luật. Ở Honeyborough, một thị trấn nằm dưới chân núi này, trò cờ vây rất nổi tiếng, và tôi rất muốn được đến đấy vào một ngày nào đó.”
“Thế ư…… eh? Honeyborough sao? Mới chỉ vài tiếng thôi mà mình đã đi xa đến vậy à….”
“Ồ phải rồi, cậu cũng đến đúng lúc lắm đấy. Thường vào thời điểm này trong năm đang có lễ hội và họ có tổ chức giải đấu cờ vây ở đó đấy.”
Nhằm quên đi nỗi buồn, tôi quyết định chơi cờ với Aka để vui lên.
Và rồi…
『Hoh… cờ vây à…. Thật hoài niệm làm sao…』
Trông Tre’ainar như đang ngứa ngáy vì chuyện gì đó, nhưng bây giờ tôi cũng không quan tâm.