Botsuraku Youtei Nanode, Kajishokunin wo Mezasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Vol 03 - Chương 48

Hăng máu quá nên hôm nay dịch tiếp 1 chương luôn.

_____________________

Dù tôi điềm tĩnh nói với cha mình rằng cứ giao nó cho con nhưng tôi không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì cả.

Đưa ra các biện pháp để chống lại một người như thủ tướng là việc rất khó khăn và đầu của tôi chỉ dừng suy nghĩ lại hoàn toàn.

Để trốn tránh thực tại, tôi mời Vain đi câu cá với tôi.

“Có chuyện gì sao?”

“Oh, không có chuyện gì cả, vậy cậu có nhìn thấy chuyện gì không?”

“Tớ có – nó giống như lúc với Iris.”

Oh, cậu ta đã đúng.

Cả Iris và tôi đều có một kì nghỉ hè khủng khiếp.

Nghĩ đến việc thủ tướng đang đến khiến bụng tôi đau.

Chỉ có ngày này là có vẻ như cá sẽ cắn câu.

“Thêm một con nữa cắn câu.”

“Một con nữa? Đó là con thứ 5 rồi đấy.”

Tôi không nhớ là mình có giỏi việc câu cá này.

Liệu mấy con cá nhìn sâu vào trong suy nghĩ và nghĩ “Oh, hắn đang không chú ý. Đã tới lúc lấy đồ ăn.”.

Tôi đang quan sát vì tôi tới đây để câu cá.

“Oh, thêm con nữa cắn câu.”

“Lại nữa?”

Tôi đang áp đảo cậu bé hồn nhiên Vain.

Nó là gì, tôi tự hỏi; tôi đã có may mắn với chiến thắng lại những con người mạnh mẽ.

Tôi chắc chắn có, phải không?

Nhưng lần này tôi không có hứng ăn mừng chiến thắng.

Nó không giống như tôi luôn ăn mừng chiến thắng suốt thời gian.

Đi câu cá là để trốn khỏi thực tại mờ mịt.

Đến cuối cùng, tôi đã bắt được 10 con cá.

Ngày phán xét cuối cùng cũng đến.

Tôi và cha tôi – cả hai chúng tôi – bụng của chúng tôi đang ở trong tình trạng xấu vào ngày đó.

Vì tôi không muốn gây rắc rối cho Iris và Vain nên tôi đã bảo Lotson đưa họ sang thành phố khác cách xa khỏi căn biệt thự.

Người hầu nói với chúng tôi, cha và con trai, là những vị khách đã tới. Câu này cảm giác giống như một bản án tử hình cho tổ hợp cha-con này.

Và, cuối cùng, thủ tướng bước vào căn phòng.

Người ấy có một thân hình vô cùng mảnh khảnh và có đôi mắt sắc bén giống như Eliza. Họ đây, sau tất cả, phụ huynh và con gái.

Ông ấy là một người rất lôi cuốn và bây giờ ông ấy khá cao tuổi, tôi có thể nói với sự tự tin tràn trề rằng ông ấy là một người “già dặn”.

Người đang ở phía sau ông ấy là Marl. Sự xuất hiện của hắn ta đã hủy hoại bầu không khí trong phòng. Hắn ta đang cọ xát hai bàn tay với nhau như một thương nhân đang thực hiện một cuộc mua bán. Hắn không có thái độ như lúc trước nhưng khuôn mặt hắn ta vẫn giống như khuôn mặt của con lợn.

“Chào mừng. Xin hãy ngồi xuống.’

Cả hai bọn họ ngồi xuống trước khi cha tôi nói xong.

Cha của Eliza có một thái độ rất lớn nhưng cũng rất thanh lịch. Ông ấy không làm tôi cảm thấy khó chịu chút nào.

Marl đang cười toe toét như quỷ và thiếu trang nhã như thường lệ.

“Toral Helan, đã lâu lắm rồi, phải không? Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần ở thủ đô nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện trực tiếp kể từ lúc đi học, phải không?”

“Đúng vậy. Deauville-sama có nói chuyện với tôi một vài lần khi tôi vẫn còn ở trường nhưng nói cách khác chúng ta nhìn thấy lẫn nhau ở trường.”

Cha tôi đã hoàn toàn bị hấp thụ bởi bầu không khí và chiếm ưu thế trước bọn họ.

Mặc dù nó không giống như tôi có thể nói bất cứ điều gì. Tôi cũng bị hấp thụ bởi bầu không khí và cũng làm như vậy. Chúng tôi có thể sẽ thua trận chiến này.

Đến mức này, chúng tôi sẽ chấp nhận bất cứ việc gì mà họ nói.

“Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy lãnh thổ của cậu Toral, nó vẫn xinh đẹp như mọi khi. Các cải cách và sự phát triển mà cậu đã thực hiện với tư cách là lãnh chúa của vùng đất này thực sự ấn tượng. Cậu đúng là một ví dụ hoàn hảo mà một lãnh chúa nên noi theo và tôi rất muốn những lãnh chúa khác học theo tấm gương ấy.”

“Oh, không, tôi gần như không có làm gì cả. Con trai tôi mới là người chủ trương cho cải cách và sự phát triển trong lãnh thổ chúng tôi. Cậu nhóc thật sự là viên đá quý của trái tim tôi.”

“Oh, vậy sao? Có phải là người ở bên cạnh cậu, đó là con trai cậu…? Kururi đúng không?”

“Vâng, cháu là Kururi Helan, thưa ngài.”

Do đột nhiên ông ấy chỉ định tôi, tôi vô tình nói tên mình ra.

Ông ấy đang lườm vào tôi vì lý do nào đó.

Ông ấy vẫn tiếp tục lườm tôi. Nếu việc lườm tôi sẽ thay đổi ý định của ông thì xin cứ tiếp tục.

Nhưng nếu nó không thay đổi được ý định của ông ấy, xin hãy dừng lại. Bụng tôi đang bắt đầu đau.

“Con gái ta Eliza và Kururi là bạn cùng lớp. Vì vậy, ta có nghe rất nhiều về cậu.”

Ông ấy nghe rất nhiều từ Eliza….Oh, chúng ta đã thua.

Vậy là ông ấy đã nghe được vụ tai nạn đó? (Trans: Cái vụ main henshin thành mèo)

Vậy là gia đình của chúng ta đã xong rồi. Con thành thật xin lỗi cha!

“Um, tiền bối ngài có thể chuyển tới chủ đề chính được không?”

Marl thay đổi đề tài quay trở lại sự việc chính.

Tôi thề với chúa, ngay khi tôi có cơ hội, tôi sẽ khiến hắn phải hối hận vì ngày này.

Tôi có cảm giác như vậy chạy xuyên qua tĩnh mạch của tôi.

“Oh, đúng rồi, bây giờ tôi không có rảnh. Tôi rất muốn tắm trong suối nước nóng nổi tiếng của cậu nhưng tôi vẫn có việc phải làm ở thủ đô.”

“Vậy ý chính là?”

Cha tôi và tôi nuốt nước bọt.

“Nó ổn thôi, đó là tại sao mà mình trở thành một thợ rèn. Đó là bởi vì mình đã lường trước được việc chúng ta sụp đổ, vì vậy nên tôi mới nhắm đến việc trở thành một thợ rèn. Mình có thể nuôi sống gia đình mình như một thợ rèn.” Với những suy nghĩ đó, tôi đã có thể giữ được sự bình tĩnh.

“Tôi nghe nói rằng cậu đã đánh hậu bối (kouhai) của tôi vào ngày hôm đó, Toral.”

“Đúng vậy, tôi vô cùng xin lỗi về việc đó. Tôi đã ngẫm nghĩ lại về việc đó.”

Cha tôi đứng dậy và cúi đầu xuống với Ayan. Khi nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi cũng cúi đầu theo ông ấy.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng có quá khích như vậy Toral, cậu không còn trẻ nữa. Tất cả chúng ta đều đến từ cùng một ngôi trường và biết rõ lẫn nhau. Đôi khi cũng ổn khi giải quyết mọi thứ trong một cuộc chiến nhưng những ngày đó đã kết thúc rồi.”

“Ừ, đúng như những gì cậu nói.”

“Phải, thời gian chúng ta là học sinh đã qua từ lâu rồi. Nếu bây giờ tôi có thể nói chuyện với nắm đấm của mình, tôi sẽ làm vậy, nhưng vì chúng ta đang ở trong các vị trí quyền lực, chúng ta phải cẩn thận để không tạo ra sự xung đột giữa chúng ta. Bây giờ, xin lỗi Marl và trả tiền chi phí thuốc thang.”

“Vâng. Lãnh chúa Marl, con trai tôi và tôi vô cùng xin lỗi vì những gì đã xảy ra trước đây và sẽ trả tiền cho chi phí thuốc thang.”

“Tốt. Đó là thái độ đúng đắn với ta. Bây giờ, vì nó chỉ là một cú đấm nên chúng ta sẽ ăn miếng thì trả miếng.”

Marl, con lợn, đang cười nhe cả răng, bởi vì hắn ta hiện đang đứng bên cạnh một con sư tử.

Thực tế việc tôi phải cúi thấp đầu xuống trước gã đàn ông này là một việc kinh tởm nhưng nếu điều đó cứu gia đình của tôi, tôi sẽ làm điều đó.

Thật bực bội, nhưng tôi phải thấp đầu mình xuống với hi vọng tất cả việc này sẽ xoa dịu thủ tướng.

“Vì Toral đã xin lỗi nên chúng ta đã xong với vụ này phải không Marl?”

“Vâng, tiền bối ngài luôn luôn thật đáng tin cậy.”

Marl lại xoa đôi bàn tay của hắn lần nữa. Tôi hi vọng hắn ta sẽ đốt bỏng đi dấu vân tay của hắn.

“Được rồi, vậy thì ta sẽ quay trở lại thủ đô đây Marl.”

Thủ tướng đứng dậy và vỗ tay ông để ra hiệu rằng cuộc thảo luận đã kết thúc.

Ông ấy thực sự dịu dàng nhỉ

Đôi tay của ông ấy đang…..

“EHHHHHHH!!!!!”

Cả ba chúng tôi cùng bật thốt một câu hỏi.

Ba người còn lại ở trong phòng, Marl, cha và cả tôi.

Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên trước lời phát biểu mà thủ tướng đã nói.

Câu hỏi của cả 3 chúng tôi đều như nhau:

Chúng ta đã xong? Đây là tất cả những gì chúng ta phải làm?

Người đầu tiên lên tiếng phàn nàn là thủ phạm của vụ việc này, Marl.

“Tiền bối, ý của ngài là gì, ‘kết thúc’ rồi?”

“Đúng vậy, chúng ta đã xong việc ở đây. Không còn việc gì để làm nữa, vì vậy ta sẽ quay lại thủ đô.”

“Tại sao? Cuộc thảo luận này vẫn chưa kết thúc, tiền bối. Nếu nó kết thúc tại đây, vậy thì việc tôi gọi ngài tới đây sẽ trở nên vô nghĩa.”

“Bây giờ có chuyện gì nữa? Cậu đã nhận được một lời xin lỗi chân thành từ Toral. Chúng ta còn chưa xong ở đây sao?”

“Không, tiền bối. Tôi chưa bao giờ để ý đến lời xin lỗi đó. Tôi không quan tâm đến danh dự hay những thứ như thế. Tôi chie quan tâm đến….”

Marl dừng nói lại ngay khi biểu cảm trên mặt Ayan Deauville thay đổi.

Bầu không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn sang một bầu không khí tràn đầy sự thù địch và giận dữ.

Đúng như mong đợi của người đã leo lên vị trí cao nhất mà một người có thể đạt được mà không phải người trong hoàng tộc.

Bầu không khí được tạo bởi ông ấy khiến cả ba chúng tôi ngừng di chuyển.

“Hãy nghĩ đến địa vị của ta.”

“Địa vị của ngài – không phải ngài là người có vị trí cao nhất trong vương quốc ngoài nhà vua, không đúng sao?”

“Không, còn có người ở cao hơn.”

Ông chỉ ngón tay trỏ lên trời.

Ayan Deauville làm một khuôn mặt nghiêm nghị và khiến cho Marl im miệng hoàn toàn.

Thủ tướng rời khỏi phòng với những bước chân dài và đẹp. Một người hầu của chúng tôi dẫn ông ta ra ngoài.

Marl, vì hắn ta không thể làm bất cứ việc gì nữa cũng rời đi.

Tôi và cha tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc.

Cả hai chúng tôi cảm thấy như thể vượt qua con bão đã đến và đi mà không gây bất cứ thiệt hại gì.

Chúng tôi nhìn nhau và cười nhẹ nhõm.

“Con có muốn xem bọn họ rời đi không?”

Tôi đồng ý với ý tưởng của cha tôi và đi tới để nhìn họ rời đi.

Ngay khi tôi rời khỏi căn biệt thự, cả hai cỗ xe đã rời đi. Tôi đi tới nơi mà tôi có thể nhìn thấy cả hai cỗ xe vẫn còn đó và, như vậy, nhìn chúng rời đi.

Có vẻ như chúng tôi, cha và con trai, trở nên giống nhau hơn tôi tưởng.

“Họ đã đi rồi.”

“Yup.”

“Con có nghĩ liệu vùng đất sẽ an toàn?”

“Vâng, con nghĩ vậy.”

“Kururi, liệu cha có thể thư giãn tại suối nước nóng?”

“Vâng, tất nhiên, thưa cha.”

Lần này tôi thấy cha tôi rời khỏi cỗ xe ngựa của ông và thờ phào nhẹ nhõm.

Khi tôi quay trở lại căn biệt thự, tôi nhìn thấy một thân ảnh của một người mà đáng lẽ ra không nên ở đây trong khu vườn.

Cô ấy có mái tóc tuyệt đẹp và là đỉnh cao của chính vẻ đẹp đó.

Cô ấy có đôi mắt cứng rắn mà tôi tìm thấy sự dễ thương trái ngược với vẻ noài của cô ấy.

Cô ấy quay sang tôi ngay khi tôi đi tới cô ấy.

“Eliza.”

“Lâu rồi không gặp.”

________________________

Hãy like nhiều và comment hay để tiếp sức cho trans.