Đã 3 ngày sau khi Lotson tiết lộ tình trạng mối quan hệ của mình với Iris, Iris cuối cùng đã hồi phục sau cú sốc và cứ liên tục thở dài bây giờ và sau đó.
Vain vẫn cứ nói xin lỗi vì đã cười nhưng tôi thực sự không nghĩ cậu ấy thực sự xin lỗi. Để động viên cho Iris khỏi sự mất mát của cô ấy, tôi đã đưa cô ấy đi săn và Vain đi với chúng tôi. Đây là điều cuối cùng mà chúng tôi sẽ làm trước khi cả hai bọn họ rời đi để về nhà.
Bây giờ những vị khách đã rời đi, ngôi nhà trở nên thực sự yên tĩnh nhưng cha tôi cũng đã quay trở lại cùng một thời gian và ngay bây giờ đang nói rằng ông ấy cuối cùng có thể có nơi dành cho bản thân mình.
Mặc dù cha tôi không hoạt động nhiều nhưng gần đây ông ấy bắt nhảy nhót trong hạnh phúc.
Cha tôi, một ông già đang nhảy nhót.
Không thể nào.
“Cha (Otou-sama), bình tĩnh lại đi.”
“Được rồi, cuối cùng cha có thể tận hưởng bản thân xung quanh căn nhà của mình, nó đã quá lâu rồi.”
“Mẹ sẽ trở nên giận dữ nếu cha không dừng lại đấy.”
“Nó ổn mà, cha của con bây giờ đang rất vui.”
Cha nói vậy trong khi đang nhảy nhót và hát một giai điệu với lalala.
Tôi có thể đã lấy ngôi nhà quá lâu và không để ông ấy tự do nhiều.
Xin lỗi cha, cha có thể vui chơi. Con sẽ không ngăn cản cha.
“Xin thứ lỗi, một báo cáo khẩn cấp đã đến.”
Một báo cáo bất thường đã đến và người hầu mang nó có vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Có chuyện gì đó đã xảy ra, việc nghỉ ngơi của cha tôi thật quá ngắn ngủi.
“Cha, một báo cáo khẩn cấp đã đến.”
Tôi dẫn người hầu tới chỗ cha tôi và nói cho ông ấy về nó.
“Có chuyện gì vậy, báo cáo cái gì?”
“Lãnh chúa của vùng đất bên cạnh chúng ta, Marl Karack-sama đã vào lãnh thổ và sẽ tới đây ngay.”
“Cái gì?!”
Cha tôi đã đi từ hạnh phúc xuống đau khổ dứt khoát chỉ trong một giây.
“Oh, chân của cha, chân của cha.”
Tôi tới giúp cha tôi người đang bị đau ở chân và xoa bóp chân của ông ấy.
“Đó là bởi vì cha cứ nhảy nhót đấy.”
“Xin lỗi con nhé Kururi nhưng không phải điều đó.”
“Ý của cha là gì?”
“Karack Marl…”
Cha tôi khá là đau buồn.
Ông ấy đang lo lắng về điều gì.
Giờ tôi mới nghĩ đến, chẳng phải lãnh thổ Marl là nơi mà Iris sinh sống?
Tôi có nghe nói là ông ấy không phải là một lãnh chúa tốt đối với người dân của mình từ những người di cư sang lãnh thổ Helan.
Vùng đất của lãnh chúa Marl, tôi chả có ấn tượng tốt gì về nó cả.
Tên này là loại người kiểu gì?
“Cha, ngài biết gì về lãnh chúa Marl?”
Tôi hỏi cha tôi với khuôn mặt đang tái nhợt.
“Ông ta là…”
“Nếu đó là một kí ức đau đớn, thế thì không cần phải ép buộc bản thân mình để nói cho con.”
“Không, không phải điều đó con trai. Ta và ông ấy từng là bạn cùng lớp hồi xưa.”
“Bạn cùng lớp” hở? Vậy ra đó là kiểu mối quan hệ của ông ấy, mặc dù rõ ràng từ đó bao hàm nhiều ý nghĩa.
“Marl, ông ấy là một học sinh hoàn hảo trong quá khứ, ông ấy có thể làm mọi thứ tốt hơn ta, học tập, thể thao, và nhiều hơn nữa.”
“Vâng.”
“Ông ấy cũng rất nổi tiếng với đám con gái hơn cả ta nữa.”
“Vâng con hiểu.”
“Một ngày nọ, chúng ta đã có một trận chiến và ta đã thua lúc đó. Ta cảm thấy mình thua kém ông ta theo nhiều cách mà mỗi lần ta nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta khiến ta nhớ về trận chiến đó và một lần nữa cảm thấy sợ hãi.”
“Con hiểu rồi thưa cha, cha không cần phải gặp ông ấy. Con sẽ đi gặp ông ấy và xử lí tình hình.”
“Không con trai, ta không thể để con làm vậy. Ta hiểu rõ ông ấy và cần phải giải quyết với hắn ta. Ta không thể để mặc mọi thứ cho con trai mình, nếu không sao ta có thể gọi bản thân mình là cha của con được.”
Cha tôi có một vẻ mặt hấp dẫn trên khuôn mặt của ông ấy.
Tôi nghĩ ông ấy trông rất tuyệt vời ngay bây giờ.
Người tên là Marl đó sẽ tệ như thế nào chứ?
Một người như vậy đang đến lãnh thổ của chúng tôi mà không có thông báo trước, thật là ích kỷ.
Đây rõ ràng là tin xấu.
“Được rồi thưa cha, hãy cùng nhau đi gặp ông ta, như một người cha và con trai.”
“Nó có ổn không, Kururi?”
“Tất nhiên, chúng ta hãy cùng vượt qua quãng thời gian đau đớn và khắc nghiệt này cùng nhau như một gia đình.”
“Hahaha, ta thực sự có một người con trai ngoan. Ta không thể đứng yên như thế này được.”
Bố tôi dẫm lên mặt đất với bàn chân đang đau và đứng dậy nhanh chóng.
Tôi nghe nói rằng khuôn mặt của đàn ông hoặc phụ nữ khi đi ra chiến trường có một đôi mắt rất đẹp. Tôi nghĩ ngay lúc này cha tôi đang có đôi mắt như thế.
Cả tôi cũng phải sẵn sàng để đối mặt với kẻ thù.
“Này, đó là một quãng thời gian dài phải không, Toral?”
“Oh đúng vậy, đó là một quãng thời gian dài, lãnh chúa Marl.”
Người vừa mới đến là lãnh chúa Marl. Ông ấy bước vào như thể ông ấy sở hữu nơi này và ngồi xuống ghế sofa mà không một chút lo lắng.
Tôi đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình trở nên tồi tệ đi bởi vì thái độ mà ông ấy đang làm với cha tôi.
Cha tôi đã nói chuyện một cách lịch sự nhưng hắn ta chỉ nói chuyện kiểu như hắn ta đang nhìn xuống cha tôi.
Tôi có cảm giác buồn nôn khi nhìn vào hắn ta.
Nhưng liệu người đang đứng trước mặt tôi thực sự là người mà cha tôi đã kể về? Tôi đã nghĩ về một người trông giống như hoàng tử nhưng ông ta quá khác so với những gì tôi đã nghe.
Tôi nghĩ về một người trông giống như phiên bản cơ bản của một người đàn ông đẹp mã có tất cả mọi thứ, bạn biết đấy giống như Jotaro Kujo. (Trans: Một nhân vật trong bộ manga Jojo’s Bizarre Adventure, chi tiết hỏi thánh google.)
Nhưng sinh vật ở phía trước này có thật sự là lãnh chúa Marl. Ông ta có khuôn mặt của hai con lợn và trông như ông ta có vài con lợn ở trong bụng của ông ta. Cha tôi nói rằng ông ta rất thông minh nhưng từ những gì tôi thấy thì tôi sẽ rất mừng nếu ông ta có thể làm 1+1.
Hắn ta là Jotaro Kujo. Tôi thật sự hi vọng rằng đây là một trò chơi khăm được thực hiện bởi Marl thật để trêu chọc cha tôi.
Liệu có phải bằng cách nào đó mà cha tôi đã cường điệu hóa hình ảnh của ông về Marl trong tâm trí mình vì nỗi sợ hãi không?
Tôi bằng cách nào đó hiểu được điều đó.
“Toral, cậu vẫn không thay đổi.”
“Lãnh chúa Marl cũng không thay đổi nhiều mấy.”
Oh vậy ra đó là bởi trí tưởng tượng kì lạ của cha tôi.
Làm gì có chuyện ông ta đã nổi tiếng với các cô gái. (Trans: Ừ thì nổi tiếng… theo chiều hướng xấu.)
“Xin lỗi nhưng ta muốn nhanh lên và hỏi cậu vài thứ.”
“Không, tôi không bận tâm chút nào đâu. Vậy ngài muốn hỏi điều gì?”
Marl ngồi xuống trông như ông ta đã sở hữu mọi thứ trong vùng đất của tôi và vẫn cứ giữ cái vẻ mặt thô lỗ.
Tôi cảm thấy tức giận hơn và bị kích thích bởi chúng mỗi một phút trôi qua khi ông ta ở đây.
“Toral, lãnh thổ của cậu đã trở nên thịnh vượng hơn dạo gần đây phải không?”
“Đúng vậy, nhờ cuộc cách tân của chúng tôi.”
“Đúng, bởi vì những cách tân đó mà nhiều người làm của tôi đã rời đi và tới đây, vì vậy mà các loại thuế mà tôi nhận được đã giảm xuống.”
“Chà, đúng là chuyện đó có xảy ra.”
“Ta muốn cậu bồi thường cho ta bằng cách đưa ta tiền hoặc cho ta những công nhân từ lãnh thổ của cậu.”
“Điều đó là không thể. Vương quốc sẽ không cho phép điều đó và sự di chuyển của những người dân không bị luật pháp bắt buộc.”
“Vậy thì chỉ cần đưa tiền và ta sẽ rời đi.”
Tôi đã lắng nghe từ phía sau cha tôi những ông ta chỉ toàn nói những điều nhảm cứt.
Từ những gì tôi nghe được từ Iris, thuế rất nặng khi ở trong lãnh thổ của ông ta, vì vậy mọi người chuyển sang lãnh thổ của tôi chỉ là điều tự nhiên khi xem xét đến thuế thấp và cơ hội việc làm thuận lợi.
Một lãnh chúa đáng lẽ phải làm hài lòng mọi người và giữ cho vùng đất của anh ta thịnh vượng nhưng thay vào đó con lợn này làm như hắn ta là nạn nhân.
Không, từ thái độ của ông ta thì ông ta biết điều gì đang xảy ra trong lãnh thổ của mình và chỉ hành động như không có gì sai cả.
Tôi hiểu rằng cha đã nhận được rất nhiều yêu cầu của ông ta trước đây nhưng lần này điều đó sẽ không xảy ra.
“Oink, oink, oink, ngươi chắc đã nói rất nhiều những điều ích kỷ như một con lợn.”
Tôi đã ở cuối sợi dây với hắn ta rồi. Tôi nghĩ ban đầu rằng nó sẽ là một cuộc trò chuyện rất lịch sự và tôn trọng nhưng thái độ và sự ích kỷ của ông ta và hơn bất cứ thứ gì khác theo cách mà ông ta nhìn xuống cha tôi. Tôi không thể chịu đựng được điều này.
“Ngươi vừa nói cái gì? Toral đưa hắn cút khỏi đây. Người ngoài cuộc nên biết thân phận của chúng.”
“Tên tôi là Kururi Helan và tôi là lãnh chúa kế tiếp của vùng đất này và là con trai của Toral Helan. Không đời nào tôi là một người ngoài cuộc.”
“Toral, kiểm soát con của mình cẩn thận.”
“Kururi…”
“Cha xin hãy im lặng ngay bây giờ, con sẽ đối phó với ông ta. Bá tước Marl, những điều mà ông vừa nói là không thể và sẽ không bao giờ đồng ý. Xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Không, điều đó sẽ không xảy ra. Lãnh thổ của tôi đã bị ảnh hưởng do lãnh thổ của ngươi tốt hơn, vig vậy ngươi phải bồi thường cho ta.”
“Vậy thì để bồi thường thiệt hại tôi sẽ để ông lấy 10 quả dưa hấu trở về với ông.”
“Cái đó không đủ để đền bù.”
“Oh, vậy thì 15 nhưng vượt quá 15 quả dưa hấu thì ông sẽ không được rời đi với bất cứ thứ gì khác.”
“Thật đáng kinh ngạc, ta đang thật sự gặp rắc rối bây giờ.”
Marl đang vuốt cằm của mình.
Liệu ông ta thật sự nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận kiểu yêu cầu đó.
Thật tốt khi có cha tôi là bạn cùng lớp với ông phải không.
Nhưng bây giờ đã có tôi, vì vậy ông sẽ không được lấn lướt nữa.
“Toral, chấn chỉnh lại đứa con ngu ngốc của anh được rồi đấy.”
“Kururi…”
“Cha còn đang sợ gì nữa chứ? Cha nên đá đít ông ta, không nhận những yêu cầu của ông ta. Cha đang là người đúng ở đây dù bất kể người nào nói gì đi nữa.”
Tôi tự tin nói với cha hãy thoát khỏi Marl bởi vì chúng tôi đang ở bên đúng.
“Toral!!”
“Cha!”
Cha tôi vẫn cúi đầu xuống và trông không giống như ông ấy sẽ trả lời nhưng điều này ổn với tôi.
Không trả lời có nghĩa là ông ấy đồng ý với quan điểm của tôi về việc đưa họ ra khỏi đây.
Sau đó, tôi sẽ khiến ông ta rời khỏi đây bằng vũ lực.
“Toral, cậu vẫn cứ như vậy. Luôn luôn giữ im lặng vào khoảnh khắc căng thẳng. Tôi sẽ hỏi lại lần nữa, liệu câu trả lời của cậu với yêu cầu của tôi là không?”
“Không, chúng ta sẽ không chấp nhận những yêu cầu của ông ta.”
Bá tước Marl trừng mắt vào tôi và tôi trừng mắt lại.
Nếu tôi bỏ cuộc ngay tại đây và nhìn sang chỗ khác thì tôi sẽ thua.
“Vậy thì, để ta thay đổi cách hỏi. Ta sẽ đi gọi tiền bối Deauville tới đây.”
“Cái gì! Ayan Deauville?”
Không đời nào mà tôi không biết cái tên Ayan Deauville.
Thủ tướng của đất nước.
Quyền lực của ông ấy trên khắp đất nước chỉ có đối thủ là nhà vua.
Nhưng trong thực tế, quyền lực của ông ấy chắc chắn lớn hơn của nhà vua do những mối quan hệ của ông ấy và ông ấy cũng là cha của Eliza.
Trong tác phẩm trò chơi gốc, ông ta đã bị cách chức do âm mưu bị phát hiện bởi hoàng tử nhưng bây giờ ông ấy an toàn.
Thủ tướng là tiền bối của ông ta!?
“Toral, bởi vì con trai cậu đã khiêu khích tôi, bây giờ tôi sẽ phải làm liên lụy đến người khác để cậu có thể nghiêm túc.”
“Deauville…”
Khuôn mặt của cha tôi trở nên tái nhợt vì nỗi sợ mà ông ấy nhận được.
“Toral, hãy để ta cho đứa con trai ngu ngốc của cậu biết về mối quan hệ của chúng tôi. Tiền bối Deauville và ta đã là bạn từ những ngày còn đi học, tôi được quý mến bởi anh ấy và vẫn gần gũi với anh ấy ngay cả bây giờ sau khi tốt nghiệp.”
Tôi thấy khuôn mặt con lợn cười trong khi tôi cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống cổ tôi. Chiều hướng hoàn toàn thay đổi theo hướng của ông ta và điều phiền nhiễu hơn nữa là ông ta nghĩ rằng ông ta vẫn tốt hơn chúng tôi.
“Ta chỉ có kế hoạch yêu cầu một ít tiền từ cha của ngươi nhưng nhìn thấy thái độ của cậu nhóc đó của ngươi, ta đã thay đổi ý định của mình. Ta sẽ yêu cầu sự giúp đỡ của tiền bối Deauville để lấy toàn bộ vùng đất này trong bí mật từ người của cậu.”
Ông ta làm một tiếng cười bệnh hoạn mà dường như chỉ có thể phát ra từ một con lợn.
Từ khuôn mặt của cha tôi, tôi có thể nói rằng câu chuyện này là sự thật và người đàn ông này có quan hệ với thủ tướng.
Liệu bố của Eliza thường quen với công việc này nên đây là lí do vì sao mà ông ấy bị cách chức?
Người đã làm gì trong tương lai vậy hả bố vợ.
Chết tiệt, tôi không có gì để chống lại thủ tướng nên kết quả duy nhất là ông ta đã thắng.
Tôi có lá bài là nữ hoàng tương lai nhưng bây giờ cô ấy chưa phải là nữ hoàng và tôi thậm chí không chắc chắn rằng cô ấy có trở thành nữ hoàng tương lai không nữa.
“Tôi xin lỗi vì đã có một thái độ bất lịch sự nhưng tôi không muốn gọi thủ tướng…. Tôi xin lỗi, nên làm ơn.”
“Không, không, ta không hiểu lời xin lỗi của ngươi, không phải là ngươi sẽ không cấp tiền?”
“Chúng tôi sẽ cung cấp các sản phẩm đặc biệt nhiều nhất có thể, mặc dù lãnh thổ của chúng tôi đang thịnh vượng, chúng tôi không có đủ khả năng để chi thêm bất cứ số tiền nào, xin hãy tha thứ cho tôi.”
“Nhóc, ngươi thực sự là một thằng ngu nhỉ. Ngươi không hiểu gì cả, nó đúng là con trai của ngươi Toral. Ngu ngốc giống như ngươi hồi còn ở trường, gen hoàn chỉnh và hoàn toàn của kẻ ngốc ở trong nó!”
Hắn ta chỉ nói bất cứ điều gì mà hắn ta muốn, đây là lần đầu tiên trong toàn bộ cuộc đời của tôi mà tôi phải nuốt xuống một điều như thế này nhưng tôi không có sự lựa chọn.
Mặc dù tôi không nghĩ điều này sẽ thành công, tôi sẽ bị làm phiền nếu hắn gọi thủ tướng tới.
Tôi mới chỉ bắt đầu vực dậy lại vùng đất này, không có dư tiền sau khi tôi mới chỉ đưa vào cải cách.
Tôi sẽ cúi đầu mình xuống để bảo vệ vùng đất của mình.
“Làm ơn, tôi vô cùng xin lỗi nhưng xin đừng gọi cho thủ tướng hay yêu cầu tiền bạc.”
Tôi tuyệt vọng và không còn thứ gì để dùng, làm ơn hãy để việc này thành công.
“Ngươi thật sự là một thằng ngốc. Ta sẽ không lắng nghe một đứa trẻ, ta sẽ đi gọi tiền bối Deauville! Hahahahahahahahahaha.”
Nó không được?
Tôi đã phá hủy lãnh thổ của chúng tôi với những hành động ngu ngốc của mình.
Tôi thật sự chẳng biết gì cả.
“Kururi…”
Tôi nghe thấy cha tôi gọi tên mình và khi tôi nhìn ông ấy, tôi có thể thấy trong mắt ông tỏ vẻ ông ấy đang giận dữ.
“Kururi, không cần phải xin lỗi.”
“Nhưng, cha.”
Cha tôi đứng trước Marl.
“Bá tước Marl… Không, con lợn ngu ngốc này.” (Trans: everyone say OH YEAH.)
“Huh, cái gì?”
Tôi gần như không thể nghe được những gì mà ông ấy đã nói với hắn ta.
Ông ấy vừa gọi hắn là một con lơn ngu ngốc, cha tôi với kẻ thù lâu năm của ông ấy?
“Ta sẽ chấp nhận lấy những lời sỉ nhục mà ngươi có thể ném vào ta nhưng ta sẽ không cho phép ngươi xúc phạm đứa con trai tài giỏi của ta!!!! Nhận lấy này đồ con lợn ngu ngốc!!!” (Trans: huýt ~ huýt ~.)
Ngay lập tức khi ông ấy hét lên, cha tôi đấm vào cằm của Marl.
Marl nhận một cú mạnh và ngã ra khỏi ghế.
“Toral, ngươi!!!”
Marl nhận một cú đấm đẹp vào cằm. Tôi không biết là cha tôi có nó trong người.
“Nghe cho rõ đây đồ con lợn ngu ngốc!! Cứ gọi thủ tướng hoặc nhà vua! Một khi ngươi làm vậy thì ta sẽ hoàn toàn tuyên bố chiến tranh với ngươi!” (Trans: cảm xúc dâng trào. />A</)
“Ta đã nói với ngươi qua cuộc thảo luận Toral. Ngươi sẽ hối hận vì điều này.”
“Ta không hiểu ngôn ngữ của con lợn ngu ngốc như ngươi, giờ rời khỏi lãnh thổ của ta ngay lập tức.” (Trans: Bật lại hay lắm.)
“Toral, tên khốn kiếp, sẽ không có đường lui sau việc này!”
“Ta không có ý định rút lui. Nếu ngươi không rời đi sớm thì ta sẽ ra lệnh cho lính bảo vệ giết ngươi!” (Trans: đc lắm!)
“Heee.”
Sau cuộc trao đổi, Marl chạy ra ngoài tới chiếc xe ngựa của mình như một con lợn hoảng sợ.
Khi tôi tới gần cha mình, cơ thể ông ấy rung rẩy một chút.
Người cha nhút nhát của tôi đã làm điều tốt cho đứa con trai ngu ngốc của mình.
“Cha, cha thật ngầu.”
“Đúng không?”
Theo đó tôi nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cha tôi và cho ông một cái vỗ.
“… Kururi, cha nên làm gì đây?”
Sau khi chế độ thức tỉnh kết thúc, ông ấy quay trở lại thành người cha đáng yêu của tôi.
Thế này tốt hơn, tôi thích kiểu này hơn.
Không biết sao tôi lại nghĩ vậy.
“Để mọi việc sau đó cho con.”
Tôi nói với cha cùng một nụ cười.
_______________________________
Chap truyện xúc động nhất tôi từng dịch.