Botsuraku Youtei Nanode, Kajishokunin wo Mezasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13677

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19972

Vol 03 - Chương 53

Ngày để quay lại học viện đã tới.

Vain vẫn giữ yên lặng, tôi tự hỏi mình có nên nói điều gì đó với cậu ta không.

Tôi đã gặp Crossy trước khi chúng tôi rời đi.

“Sư phụ, con xin lỗi vì đã không thể làm điều gì cho người lúc người ở đây.” (Crossy)

“Nó ổn mà, tớ đã nghe từ mọi người xung quanh lâu đài rằng cậu rất bận, đúng chứ. Nó có thể sẽ trở nên khó khă và có lẽ cậu sẽ muốn trốn tránh, nhưng hãy nhớ đừng làm việc quá sức và hãy cố gắng hết sức mình nhé.” (Kururi)

“Vâng, chỉ là….” (Crossy)

“Chỉ là?” (Kururi)

“Không, không có gì. Con không còn điều gì khác ngoài lời tạm biệt của chúng ta. Cảm ơn người vì tất cả mọi thứ và mặc dù con không chắc khi nào chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhưng con hứa chúng ta sẽ gặp lại.” (Crossy)

“Yup, tớ cũng vậy.” (Kururi)

Cuối cùng cũng đến lúc phải rời đi.

Tôi cảm thấy thật buồn.

Rail cũng nói lời tạm biệt với cô ấy, nhưng kể từ khi họ không thân quen nhau cho lắm nên nó cũng chỉ là hình thức thôi.

Tuy nhiên, người duy nhất không nói lời tạm biệt là Vain.

Cậu ấy lẽ ra phải là người đau buồn nhất, nhưng thậm chí không nói lời tạm biệt. Có chuyện gì với cậu vậy hả?

“Vain” (Crossy)

Crossy cuối cùng cũng gọi Vain.

“Cái gì?” (Vain)

“Đừng có mà cái gì với tớ, chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nhau đấy.” (Crossy)

“Yeah, và?” (Vain)

“Cậu không có điều gì để nói sao?” (Crossy)

“Không, mình không có điều gì….” (Vain)

“Vain là đồ ngốc.” (Crossy)

“Kururi, nhanh lên và đi thôi.” (Vain)

Vain nói vậy với một khuôn mặt đen tối và u ám.

“Cậu có chắc đây là cách mà cậu muốn để rời đi không?” (Kururi)

“Ừ, chúng ta đã nói lời tạm biệt, đúng không?” (Vain)

Crossy trông rất buồn, và Vain không quan tâm tới cô ấy.

Tôi biết họ cảm thấy như thế nào, nhưng kể cả khi tôi bảo họ làm điều gì đó, tôi cảm thấy nó sẽ vô ích thôi.

Tất cả chúng tôi đã lên chiếc xe ngựa và nói với người lái xe khởi hành \.

Tôi nhìn ra ngoài để xem khuôn mặt của Crossy lần cuối.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn nhìn ra bên ngoài hết lần này đến lần khác để thấy khuôn mặt của cô ấy.

Rất nhiều những kỉ niệm đẹp đang quay trở lại với tôi.

Tôi biết tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc trong suốt quãng thời gian đó.

Tôi bắt đầu khóc khi nghĩ đến việc sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

Khi tôi bắt đầu nghĩ như vậy, tôi cảm thấy một cảm giác lạ lùng ở trong bụng mình và bắt đầu khóc thật.

“Cậu có ổn không Kururi?” (Rail)

Rail hỏi tôi sau khi tôi đã bình tĩnh lại một chút.

“Ừ, bây giờ tôi đã khá hơn một chút rồi.” (Kururi)

“Ok, thật tốt quá.” (Rail)

Chiếc xe ngựa đã chết lặng được một lúc.

Không có ai cố gắng để bắt chuyện và tôi cũng không cảm thấy muốn nói chuyện tí nào.

“Tôi có nên hát một bài không?” (Rail)

Rail cố gắng làm dịu đi bầu không khí, nhưng tôi nghĩ điều đó thật ngốc.

Tại sao Rail lại muốn hát cơ chứ?

Trong khi bày tỏ sự khước từ của mình, Rail bắt đầu hát.

Cậu ta có một giọng hát tuyệt vời và đang hát bài hát một cách hoàn hảo.

Tôi cũng có thể nghe thấy vài tiếng chim hót ở phía sau.

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút và thời gian mà cậu ta hát rất ngắn.

Tại sao cậu ta có thể hát?

Cậu ta thực sự có quá nhiều tài năng vô dụng.

“Crossy sẽ gặp khó khăn kể từ bây giờ.” (Rail)

“Cậu đang nói cái gì vậy, tất nhiên là cô ấy sẽ gặp khó khăn.” (Kururi)

Tôi trả lời Rail một cách mỉa mai.

Tất nhiên, rõ ràng là Crossy sẽ gặp khó khăn.

Đất nước đã phải chật vật với những xung đột nội bộ trong một quãng thời gian.

Cô ấy phải giúp khôi phục lại đất nước và cùng là người đã khôi phục lại lãnh địa của mình, tôi biết điều đó thật khó khăn.

Sẽ phải mất rất nhiều năm và thậm chí nó sẽ không xảy ra trong suốt cả cuộc đời của cô ấy.

Tôi có cảm giác rằng hôm nay là ngày mà chúng tôi gặp cô ấy lần cuối.

“Tôi tự hỏi liệu cậu có thực sự hiểu không Kururi?” (Rail)

“Ý của cậu là sao?” (Kururi)

Tôi biết trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác là một thói xấu nhưng với gã này thì nó sẽ ổn thôi.

Rail là một người có ý chí cứng cỏi.

“Kururi, tôi đã đi theo hoàng tử rất nhiều lần nên tôi hiểu sự khó khăn của người mang tước hiệu Hoàng tộc.” (Rail)

“Chính vì vậy tôi đang hỏi cậu điều đó với chiều sâu hơn.” (Kururi)

Rail bắt đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn vào mặt trời xa xăm và bắt đầu nói chuyện.

“Theo sự hiểu biết của tôi, Arc đã trở thành mục tiêu ám sát khoảng 3 lần. Đó là ở trong cung điện hoàng gia, tại đất nước của mình.Đó là Kudan đặc biệt ổn định và không có vẫn đề nghiêm trọng như đất nước của Crossy. Kururi, cậu có hiểu ý của tôi là gì không?” (Rail)

“CÁI GÌ!!” (Kururi)

Khó khăn mà tôi nghĩ đến so với những gì Rail coi là khó khăn ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Crossy trở lại ngay sau khi đất nước của cô thoát khỏi xung đột nội bộ, nhưng nguy cơ tiềm tàng vẫn còn tồn tại.

Tôi thực sự không biết gì hết về tình hình của quý tộc hay hoàng gia.

“Vain!?” (Kururi)

Bên cạnh tôi, sau khi nghe điều đó từ Rail, Vain đứng dậy trong sự bàng hoàng.

Vain đột ngột đứng lên đến nỗi cậu ta quên rằng chiếc xe ngựa nhỏ hơn mình và cậu ta đã tự đâm vào đầu mình.

“Rail, những gì mà cậu nói là sự thật?” (Kururi)

“Tất nhiên đó là sự thật, tôi là người có mục tiêu trở thành một bác sĩ, tôi sẽ không nói dối về sự sống và cái chết.” (Rail)

Sau khi nghe những lời của Rail, Vain đã siết chặt nắm đấm của cậu ta.

“Này người lái xe, dùng chiếc xe lại.” (Vain)

“Sao vậy, liệu có vấn đề gì ạ?” (Người lái xe)

“Dừng chiếc xe lại đi đã!!” (Vain)

Người lái xe được nói như vậy đã dừng chiếc xe lại và Vain nhanh chóng lao ra khỏi chiếc xe ngựa.

Vain lấy hành lý và thanh kiếm của mình và bỏ lại chúng tôi trong khi nói với tôi điều này.

“Kururi, tôi phải đi ngay bây giờ.” (Vain)

“…..OK” (Kururi)

Tôi không thể hiểu cậu ta ngay lúc này, nhưng tôi biết Vain là người như thế nào và tôi đã biết những gì mà cậu ta đang định làm mà không cần hỏi.

“Cậu định đi sao?” (Kururi)

“Yup, tôi sẽ đi.” (Vain)

“Cậu có lẽ sẽ không thê gặp cô ấy được nữa.” (Kururi)

“Kể cả vậy, tôi sẽ đi. Tôi sẽ tới và bảo vệ cô ấy với thanh kiếm của mình.” (Vain)

Vain lấy thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ và giữ chặt nó trong tay của mình.

Tôi biết là Vain đẹp trai, nhưng ngay lúc này trông cậu ta rất ngầu.

“Vậy thì cậu sẽ cần nhiều hơn là chỉ với thanh kiếm đó.” (Kururi)

Tôi ném hai thanh đoản kiếm cho Vain có khắc tên của tôi trên đó.

“Nó sẽ là một bùa may mắn tốt.” (Kururi)

“Cảm ơn cậu Kururi.” (Vain)

Cậu ta bỏ hai thanh đoản kiếm vào trong túi của mình.

Đây có lẽ sẽ là lần cuối chúng tôi gặp mặt.

Tôi trao cho Vain một cú ôm mạnh mẽ và chúng tôi đã không nói lời nào.

Tôi đã không nhìn Vain rời đi với đôi mắt của mình.

Tôi có cảm giác như mình sẽ không chịu đựng được nỗi đau khi phải mất đi hai người bạn thân nhất chỉ trong một ngày.

Tôi nói với người lái xe rời đi ngay lúc này.

Ba người đi, chỉ còn hai người về.

Vì Vain đã rời đi, chiếc xe ngựa dường như to ra hẳn.

“Vain thật tuyệt vời nhỉ?” (Rail)

“Yup, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi.” (Kururi)

“Và cậu ta thực sự quan tâm đến bạn bè của mình nhỉ?” (Rail)

“Yup, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi.” (Kururi)

“Và cậu ấy cũng đã rất ngầu ngay lúc này nhỉ?” (Rail)

“Yup, cậu ấy là bạn thân….” (Kururi)

Tôi bắt đầu khóc trở lại.

Tôi đã khóc trên ngực của Rail và cậu ta có một mùi hương của hoa hồng vì vài lí do nào đó. Khi tôi ngửi thấy chúng tôi như bị lôi cuốn đi.