Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Đã được một tuần từ khi chúng tôi đến thế kỉ 21. Cả tuần đó, chúng tôi hoàn toàn dựa dẫm vào Yuzu-san. Cô ấy chuẩn bị tất cả bữa ăn của bọn tôi, và còn chăm lo đến từng chi tiết nhỏ.
Nhưng Yuzu-san cũng không phải là một người có nhiều thời gian rãnh rỗi. Cô ấy đến trường mỗi ngày từ sáng đến tận chiều, rồi còn phải lo cho bọn tôi thêm vào đó nữa. Cô ấy đang phải gồng gánh rất nhiều trách nhiệm trên vai.
Điều đó thực sự gắng sức quá nhiều, nên bọn tôi đã thuyết phục Yuzu-san giúp cô ấy đống việc nhà nhiều nhất có thể. Nó chỉ chủ yếu là lau dọn dinh thự và chăm sóc khu vườn. Chúng tôi đã chuẩn bị để làm việc vất vả rồi, nhưng với cả bốn chúng tôi cùng chia công việc ra, thì dọn dẹp cũng chẳng tốn mấy thời gian.
Suốt cả ngày chúng tôi chẳng còn gì khác để làm, nên mọi người thích gì làm nấy.
Odaira-sensei thì đi viết một bộ tiểu thuyết mới. Kể cả có du hành thời gian đi chăng nữa thì cũng không ngăn ông ấy tiếp tục chuyên môn của mình. Ngài ấy hay viết bằng tiếng Nhật thường ngày, những mỗi khi ông ấy cạn ý tưởng, thì thi thoảng cũng viết bằng ngôn ngữ Nhật Bản hiện đại kiểu cũ để thanh tẩy tâm trí.
Miru thì đang phác hoạ cây cỏ hoa lá. Con bé đã mãi mê nó suốt hai ba ngày đầu, nhưng sau một tuần, có vẻ như nó đã thấy chán. Con bé cứ mãi thay đổi sở thích như vậy đấy.
Nếu ai hỏi Kuroha và tôi đã làm gì, thì… ngồi xem TV, phần lớn là vậy.
Cái lần đầu bọn tôi bật TV lên, bọn tôi đã rất sửng sốt với thứ mà chúng tôi thấy. Ngay cái khoảnh khắc đó có rất nhiều người bằng xương bằng thịt! Họ đều được gọi là “người nổi tiếng trên TV.” theo chúng tôi biết là vậy.
Ở cái thời này, số lượng anime trên TV hoàn toàn chẳng đọ nổi đống chương trình những người nổi tiếng trên TV thực hiện.
Họ có thực sự là kiếm lượt xem bằng người thật được không vậy?
Ở thời của bọn tôi, tin tức thời sự và những chương trình giải trí toàn là nhân vật 2D đóng không, vậy nên đây là một trải nghiệm mới cho chúng tôi.
May được cái là chúng tôi có thể kha khá hiểu được những người trên TV đó đang nói gì. Cách viết của họ tuy khác, nhưng từ ngữ họ nói ở đây thì chẳng khác mấy ở thời bọn tôi. Theo như Kuroha nói thì, Nhật ngữ chẳng có thay đổi gì nhiều kể từ thời đại Meiji.
Đáng buồn là, vì tôi không thể đọc chữ kanji được, nên tôi không thể nhớ nổi tên của những người trên TV đó khi chúng được hiển thị trên màn hình. Những cái duy nhất tôi đọc được là “Mino●nta,” “E●rikazuki,” và “Tsuno●☆hiro.” Tôi thích cái người cuối bởi vì tên anh ấy dùng những kí hiệu, giống những cuốn sách của Odaira-sensei.
Có nhiều thứ thú vị vì chúng tôi đã biết về tương lai sau này. Ví dụ như, mấy cuốn sách chả hạn. Theo như tin tức trên TV, số lượng ebook đã bắt đầu tăng lên nhanh chóng, và vấn đề chỉ là thời gian cho đến khi sách in trở thành di sản lịch sử.
Nó vẫn còn xa lắm đấy. Vào thế kỉ 23, sách in vẫn là thứ được mọi người sử dụng. Theo như những gì Odaira-sensei bảo tôi thì, đã từng có một thời mà ebook chiếm hoàn toàn, nhưng cũng chính nó đã khiến giá cả giấy giảm mạnh, và sách in đã trở lại ngay sau đó.
Ngồi xem TV ngày qua ngày cũng khá là thú vị. Tôi thích xem phim truyền hình và chương trình giải trí, nhưng thích nhất thì vẫn là anime, cực mê luôn. Một số lượng tập phim đáng kể được lưu trong đầu thu và đĩa quang.
Đó là lần đầu tôi được xem anime ở thời Heisei, nhưng cũng có rất nhiều chương trình mang tính văn chương và hợp sở thích của tôi. Cứ như Văn học chính thống của tôi được dựng thành chương trình TV vậy: Một thằng ất ơ số hưởng nhập học vào một học viện nữ sinh, hay là một cô gái ngoài hành tinh sống chung nhà với một thanh niên yếu sinh lí, và còn nhiều nữa…
À mà, ở trong anime, tôi thấy một vài thứ làm tôi rất ngạc nhiên. Khi có cảnh một cô gái khoả thân thì, những phần nguy hiểm của cô ấy sẽ được che lại bởi tia sáng thần thánh hoặc là làn sương mờ ảo.
Tia sáng thần thánh thì phát ra cả trong bóng tối! Làn sương mờ ảo thì chẳng biết bay từ đâu ra! Toàn là mấy thứ kì lạ đến vô lí. Quả nhiên đây là nguồn gốc của nền Văn học chính thống!
Tôi thấy rất vui vẻ với tất cả thứ đó, đến mức chẳng thể ngồi yên được. Khi con người trở nên thích thú, thì họ tự nhiên tăng động cả lên. Mỗi khi tới cảnh tốc váy, tôi nhiệt liệt vỗ tay, còn khi có cảnh khoả thân, thì tôi liền chấp tay lại cầu nguyện. Và vì lý do gì đó, Kuroha lại nhìn tôi bằng cái ánh mắt sắc lạnh.
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi gọi Yuzu-san đang ở ngoài hành lang. Tôi muốn cảm ơn cô ấy vì đã cho tôi toàn bộ số anime đó. Cô ấy đang đeo chiếc katyusha và mặc một cái áo thun lúc đó. Đó là cách cô ấy ăn mặc chỉ khi ở trong nhà. Hẳn là cô ấy rất thích mặc như vậy.
“Cảm ơn vì số anime đó nha.” tôi bảo với cô ấy.
“Cậu có thích không?”
“Ừ. Nó có rất nhiều cảnh lộ pantsu tuyệt cmn vời.” tôi đáp lại.
“Ờ, nếu vậy thì mình vui lắm.” cô ấy nói vậy, và mỉm cười thật tươi.
Cô ấy đáng yêu quá… Mỗi khi tôi được nhìn thấy nụ cười của Yuzu-san, là tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực vậy.
“À mà, ý cậu nói ‘cảnh lộ quần lót tuyệt vời’ là sao vậy?” Cô ấy thêm vào.
Hôhô… Cá là cô ấy muốn mình kể chi tiết tập nào cảnh nào đây mà. Tôi bắt đầu kết lại cho cô ấy chi tiết hết sức có thể.
“À… ờm…” Yuzu-san có vẻ ngập ngừng vì lí do gì đó, cứ như cách kể của tôi không được hay cho lắm. “Mình xin lỗi, nhưng mình chưa từng xem mấy cái đó.”
“Chưa từng á?”
“Đó là bộ sưu tập anime của anh trai mình mà.”
Ra vậy, thảo nào!
“Vậy cậu không thường xuyên xem anime à?”
“Ừm. Thật ra, mình gần như là chẳng xem bộ nào cả.” Yuzu-san giải thích.
Cậu không xem anime á?! Cái kiểu như vậy là không được rồi, đây không phải là thế kỉ 21 à. Đáng lý ra cái lẽ thường ở thời này phải khác lắm chứ.
“Thật ra, về vấn đề đó, có một thứ mình cần giúp.” Yuzu-sa nói tiếp.
“Gì vậy?”
“Mình cần mua một số sản phẩm từ một bộ anime có tên là Magical Girl Super Sadie.”
“Magical Girl Super Sadie? Không lẽ là Sadie đó á?” Tôi hỏi lại, nhưng cô ấy chỉ đáp lại tôi bằng một cái nhìn bơ phờ.
Một bức tượng magical girl đã được khai quật ở thế kỉ 23 và nó có trị giá lên tới 50 tỉ yên. Trí nhớ của tôi có hơi mơ hồ, nhưng tôi khá chắc nó ở trong một bộ tên là Sadie.
“Mình xin lỗi, mình thực sự không biết nhiều về anime…” cô ấy nói thế.
“Mình mới phải là người xin lỗi. Hình như đó là thứ quan trọng lắm, phải không?”
“Ừ, nó là thứ rất quan trọng ạ.” Yuzu-san nói. “Nhưng mình lại chẳng biết làm sao để mua một thế thế cả.”
“Thử dùng internet thì sao?”
“Anh trai mình từng dùng nó mọi lúc, nhưng vì mình không thể hiểu được nó, nên mình đã cắt hợp đồng rồi.”
“Vậy còn những cửa hàng xung quanh đây?”
“Mình đã thử hỏi nhân viên ở chỗ siêu thị mà mình hay mua thực phẩm xem họ có cái thứ mình ghi trên giấy hay không, nhưng họ lại đứng cười phì lên. Họ bảo với mình là không có bán mấy thứ đó.”
Không biết cô ấy đã viết gì nhỉ?
“...Mình không biết là có thể mua nó ở đâu được nữa?” cô ấy nói tiếp.
“Ở trong thủ đô ấy, Yuzu-kun.” Một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh. Tôi xoay đầu qua, nhìn thấy Odaira-sensei đang đứng ở đó.
“Ở thủ đô ư? Không phải chúng ta chính xác đang ở trong Tokyo sao?” Yuzu-san trông không giống như là đã hiểu được.
“Hahaha, dĩ nhiên là TOKYO là thủ đô của Nhật Bản. Nó vẫn sẽ chẳng thay đổi gì từ thời của cô. Cái tôi nói tới ở đây là thủ đô của thứ nhỏ hơn, văn hoá hơn một chút cơ…”
Tôi gần như có thể thấy một dấu chấm hỏi đang bay bay trên đầu Yuzu-san.
Tôi biết rõ chỗ mà Odaira-sensei đang nhắc đến khi ông ấy nói câu “thủ đô của văn hoá.”
“Sensei à, tôi nghĩ ngài có hơi bất công với Yuzu-san, khi dùng cái loại từ đó đấy ạ.” Tôi nói một cách chủ ý. Tôi đã rõ cái nơi mà Odaira-sensei đang bảo chúng tôi nên tới, nên tôi nói to cái tên đó lên. “Akihabara.”
Yuzu-san liền nhìn qua phía Odaira-sensei khi mà cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu. Ngài ấy nắm lấy hai bím tóc của mình, và trong khi vuốt chúng, ông ấy đã nói, “Chính xác!”
Chiều hôm đó, cả năm chúng tôi cùng tiến đến AKIHABARA. Đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi xa cách ngôi nhà từ khi đến dòng thời gian này.
Bọn tôi đón chuyến tàu ở nhà ga OKUTAMA, và ở đó tôi được biết là sẽ mất hơn hai tiếng để đi đến AKIHABARA. Bởi vì những chuyến tàu ở thời Heisei chạy khá là chậm, nên mọi người có thời gian để ngắm cảnh.
“Quào, nhìn kìa! Cái mái nhà kìa!” Tôi liền bị ấn tượng.
“Có vẻ như vẫn còn có những toà nhà được làm bằng gỗ nhỉ.” Kuroha tiếp lời tôi.
“Nii, có nhiều chữ kanji được biết trên đó quá!” Miru nói một cách hào hứng.
Ánh mắt của chúng tôi dán chặt vào những cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ con tàu. Và khi chúng tôi càng đến gần trung tâm thành phố, càng có nhiều toà nhà chọc trời hiện đại bắt đầu hiện lên trước tầm mắt. Những toà nhà trong thành phố dần dần được thay thế bởi những toà kiến trúc rất mang phong cách Heisei. Thế kỉ 21 vạn tuế! (Trans: “Viva la 21st century!” chả biết dịch sao…)
Trên đường đến đó, chúng tôi đã đổi chuyến khá nhiều lần, và cuối cùng cũng tới AKIHABARA. Chúng tôi lướt qua cánh cửa “Khu phố Điện tử Akihabara” và nhìn quanh một vòng.
Oi, mấy thứ này không hề moe như mình tưởng. Tôi nhận ra là đáng lẽ phải trải ngập những cô gái 2D xinh xắn, thì tôi chỉ thấy dăm ba mấy tấm biển quảng cáo rải rác xung quanh. Thật luôn? Đùa nhau à? Tôi cảm thấy như ăn phải cú lừa cực mạnh vậy.
Thứ duy nhất mà gây ấn tượng được cho tôi là nó đông vãi ra. Một biển người đang tới lui qua lại, và tôi cảm giác như nếu mình không cẩn thận, thì sẽ va vào ai đó mất. Dân số của Nhật Bản đã vượt qua 120 triệu ở thời này, nên thảo nào mà TOKYO lại toàn người là người như vậy.
Thật là hỗn loạn ngay khi bọn tôi ra khỏi nhà ga. Tai mắt tôi liền bị dồn dập bởi sự pha tạp của những âm thanh điện tử ở xung quanh, bởi những người đang cố mời gọi chúng tôi vào cửa hàng, bởi những ánh sáng rực rỡ sắc màu của những biển hiệu toàn chữ kanji, và bởi tiếng ồn của đám đông. Nó là một thành phố rất năng động mà không hề được thấy ở trên những con phố ngăn nắp của thế kỉ 23, và nó khiến tôi vô cùng sững sờ.
Nếu mà mình viết một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh vùng này thì, sao mà mình có thể nào miêu tả nó được đây?
“Vậy ra đây là Akihabara nhỉ… Đây là lần đầu mình đến đây.” Yuzu-san nói một cách hạnh phúc. Yuzu-san đã thay ra cái áo thun của cô ấy và mặc bộ đồng phục vào. Cô ấy mặc một chiếc áo len trường bên ngoài chiếc sơ mi trắng ở trên và chiếc váy xếp bên dưới. Hình như là cô ấy luôn luôn mặc đồng phục trường khi ra ngoài, và khi tôi hỏi cô ấy, “Cậu không có bộ đồ nào khác cậu thích mặc·ở ngoài trường hở?” thì cô ấy liền đáp lại một cách hăng hái, “Không có!”
“Hmm…” Odaira-sensei đang lướt mắt xem xét xung quanh. Ngài ấy chắc là đang dò xét từng khu vực của AKIHABARA kĩ càng lắm. “Có rất là nhiều người, nhưng hầu như chẳng cô bé nào cả.”
“Ông có thôi lúc nào cũng bé gái bé gái đi, Sensei. Lo mà tìm thứ Yuzu-san muốn mua đi.” Kuroha liền đáp lại.
Giờ thì, cái thứ Yuzu-san đang tìm kiếm là gì à? Nó là một Tấm Lót Chuột Đệm Ngực Magical Girl Super Sadie Phiên Bản Giới Hạn. Cả tôi và Kuroha đều không biết một “Tấm Lót Chuột Đệm Ngực” là cái gì, và cũng chưa từng nghe qua cụm từ này.
Khi bọn tôi thử hỏi Yuzu-san, thì em ấy đáp lại, “Hmm, em thắc mắc cái ‘miếng lót chuột’ là gì vậy?” một cách vô vọng.
Có vẻ như Yuzu-san đã viết lại ghi chú những thứ em ấy phải mua rồi. Còn về việc vì sao em ấy lại cần có nó đến vậy vẫn là một bí ẩn.
Tia hy vọng cuối của chúng tôi chỉ còn lại Odaira-sensei, một người thông thạo về văn hoá và đường phố ở thời Heisei. Cũng may, ông ấy biết rõ một cái “tấm lót chuột đệm ngực” là cái gì. Ngài ấy nói nó là một tấm lót chuột in hình minh hoạ phần trên của một nhân vật nữ mà có bộ ngực y như nhân vật đó luôn.
Biết ngay là có thể tin cậy vào ngài mà, Sensei!
Với nói, tôi cảm thấy có thể dễ dàng tìm mua được một cái thôi, nhưng có điều Odaira-sensei cũng không biết cửa hàng nào có bán nó cả.
“Dù gì thì, nó cũng là một trong những tuyệt phẩm nghệ thuật nổi tiếng thời Heisei mà…”
“Mà không biết thì hỏi!” Kuroha ra đề nghị một cách tự tin.
Ừm, đúng đấy.
Vấn đề duy nhất còn lại là hỏi ai đây… Những lúc như vầy, thường thì người ta sẽ nhờ vào sự thông thái của các bô lão.
Như là được sắp xếp sẵn, một bà cụ vừa đi ngang qua. Mình sẽ hỏi bà ấy vậy!
“Thứ lỗi cho cháu. Bà có biết ở đâu có bán tấm lót chuột bb Sadie không ạ?”
Bà ấy kêu lên một tiếng “Hở?” và quay sang nhìn tôi. “Ngực?” bà ấy hỏi lại một cách ngạc nhiên.
Hỏi về tác phẩm nghệ thuật đẹp là lạ lắm ư? Tôi bỗng có hơi chút tự ti, nhưng ánh mắt trên khuôn mặt của bà ấy nhanh chóng dịu lại và bà ấy nở một nụ cười hiền hậu.
“Thứ lỗi cho bà. Bà không biết nhiều về mấy thứ giới trẻ ngày nay thích cho lắm. Bà chỉ là đang đổi chuyến tàu ở đây thôi.” Bà ấy tiếp tục giải thích là bà chỉ đang chuẩn bị lên tuyến SOBU để đến TSUDANUMA ở CHIBA. Tôi lại chẳng biết cái địa danh nào như thế cả.
“Nếu cháu muốn mua cái gì, thì hãy lên Japan Shopping Network ấy.”
“Japan Shopping Network?”
“Thì cháu biết mà, kênh mua sắm trên TV ấy?”
“Đúng rồi. Chính nó.” Odaira-sensei liền gật đầu. “Nó có cả nước trong cái tên, nên hiển nhiên nó phải là một kênh bán hàng uy tín. Ta sẽ không ngạc nhiên nếu nó có bán lót chuột bb đâu.”
“Bọn cháu có thể xem cái kênh đó ở đâu được ạ?” tôi hỏi.
“Chắc là ở một trong số mấy cửa hàng đồ điện tử kia chăng? Như là nó chẳng hạn, đằng đó đó.” bà cụ già vừa đáp lại, trong khi chỉ về phía một toà nhà xa tít. Khi tôi nhìn qua bên đó, tôi thấy có một tấm biển hiệu ghi “石丸電気 (Ishimarudenki), và dù tôi không thể đọc được chữ kanji đi nữa, tôi cũng chắc chắn nó là một cửa hàng điện tử.
“Cảm ơn nhiều ạ!” chúng tôi cùng nhau gửi lời cảm ơn tới bà ấy, và rồi hướng đến cửa hàng điện tử.
Tôi đã chán lắm rồi, tới mức muốn hét lên “Mẹ nó chứ!”
Bọn tôi đã rời cái cửa hàng điện tử ấy và lang thang trên những con phố của AKIHABARA. Đúng là có TV trong cửa hàng đồ điện tử. Rất nhiều là đằng khác. Cái nào cũng như đồ từ thời cổ đại ấy, nhưng đều hoạt động rất tốt. Có điều, cái kênh Japan Shopping Network mãi chẳng chịu xuất hiện, mặc dù chúng tôi cứ bình thản đứng chờ. Suốt hai tiếng rưỡi!
“Bà ấy lừa bọn mình à?” Odaira-sensei đứng giậm chân bực tức.
“Bà ấy đâu có lừa chúng ta, chỉ là bà ấy không thực sự biết chúng ta hỏi gì thôi.” Kuroha nói với một giọng mệt lả. “Chúng ta nên hỏi người khác thì hơn.” con bé lại đề nghị ý kiến, và mọi người chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài thuận theo.
Chúng tôi đã hỏi bất kì người nào đi ngang qua. Nhưng chẳng ai nói được cho bọn tôi chỗ nào có bán lót chuột đệm ngực cả.
Tới khi có một người đáp lại, “Cậu đang nói cái củ chuối gì vậy?” và tôi liền mạnh mồm đáp lại, “Là một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp ấy!”, thì một người phụ nữ lên tiếng gọi tôi từ bên cạnh.
“Nếu mọi người đang đi tìm kiếm nghệ thuật, thì tôi có thể chỉ cho mọi người một nơi đấy.” cô ấy nói thế.
Cô ấy cho chúng tôi thêm hy vọng, để rồi rốt cuộc cô ta cũng chỉ cố để mà dụ bọn tôi mua vài bức tranh. Và tất nhiên, chúng còn chẳng có lộ panstu hay cảnh những cô gái xinh đẹp bị mất quần áo hay gì cả… chỉ là vài bức tranh phong cảnh mà thôi.
Chẳng lẽ đây thực sự là AKIHABARA đó đấy à?!
“Mình xin lỗi, Gin-san.” Yuzu-san nói với tôi.
Cậu không phải xin lỗi gì cả đâu, Yuzu-san! Tôi chỉ là quá bực mình vì những bức vẽ đó quá là thiếu-tính-AKIHABARA mà thôi.
Và rồi sau đó, chúng tôi lại tiếp tục lang thang khắp AKIHABARA suốt cả buổi. Phải đi tìm mua một tấm lót chuột bb ở cái chốn nào đây hả trời? Chúng tôi không hề có bất kì một chỉ dẫn nào cả. Mọi người cũng đã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi.
“Nii…” Miru đã thực sự rất là ngoan ngoãn cho đến giờ, những con bé trông như cũng đã chẳng thể cố được nữa rồi. “Em chán.”
“Miru, ngoan nào, được chứ?” Kuroha khuyên bảo em ấy.
“Nhưng mà việc này chán quá.”
Nè! Nếu em nói vậy, Yuzu-san sẽ cảm thấy có lỗi lắm đấy!
Tôi có hơi lo chút, nên tôi liếc nhìn Yuzu-san. Cô ấy nở nụ cười nhẹ, ngồi xuống, rồi nhìn vào mắt Miru. “Em nói đúng. Chúng ta đều mệt hết rồi, với lại việc này cũng chán ngắt. Đi làm gì đó thú vị đi!”
Ôi, cô ấy còn tuyệt hơn cả thiên thần nữa! Cảm ơn cậu nhiều…
“Được không vậy?” Kuroha hỏi lại, vì không muốn phải ép buộc gì hết.
“Ừm, Đằng nào thì, bọn mình vẫn có thể xem tiếp Japan Shopping Network trên TV ở nhà mà.”
Nghe vậy tôi cũng thấy có lý. Nếu vậy, giờ làm gì?
“Nii, em muốn cái đó.” Miru liền lên tiếng.
“Một cái gì?”
“Một cái bao gối ôm.” Không như lót chuột bb, chúng tôi biết rõ áo gối ôm là cái gì. Bọn tôi đã từng thấy vài cái ở bảo tàng rồi.
Chỉ có điều…
“Chúng ta đâu thể mua cái gì được đâu. Mình làm gì có tiền.” Kuroha nói vậy. Ở đây chúng tôi không có một xu dính túi, và từng đồng của bọn tôi đã xài đều từ Yuzu-san cả. Bọn tôi không thể cứ tiếp tục mang nợ cô ấy chỉ vì lợi ích của mình được.
Nhưng Yuzu-san lập tức chấp thuận cái mong muốn đó. “Cái áo gối ôm chắc cũng không hơn hai mươi nghìn yên được, đúng chứ? Vậy hãy mua một cái đi!”
Kuroha và tôi đã phản đối nó, nhưng nó có vẻ cũng chẳng đặt nặng lên Yuzu-san cho lắm, nên chúng tôi đành để cô ấy mua một cái cho bọn tôi.
Bọn mình nợ cậu vậy.
“Thật tốt khi chị nói là sẽ mua, nhưng chúng ta thậm chí còn không biết ở đâu bán nó, đúng chứ?” Kuroha nói với một nét mặt bối rối.
“Thế thì, phải đi hỏi ai đó rồi.” tôi đáp lại. Đó cũng là cái thiếu nhất trong tình hình này. Tôi mong là những người tôi tới hỏi sẽ chịu giúp, nhưng cũng rất khó để mà nói được qua bề ngoài.
“Nii, có một con robot chỉ dẫn ở đằng kia kìa.” Miru vừa nói, vừa chỉ về phía bên kia đường.
Khi tôi nhìn qua đó, tôi thấy một cô gái trông khá là máy móc đứng ở trong góc ngã tư. Có vẻ như cô ấy đã được tạo ra sao cho người ta có thể dễ dàng nhận ra cô ấy là một robot.
Ôkê, lại hỏi con robot đó thôi!
Khi chúng tôi lại gần con robot chỉ dẫn đó, thì có cái gì đó rất lạ. Cô ta không hề chuyển động, và có một đám người đang đứng quanh cô ấy chụp ảnh. Nó có cảm giác như là mấy cái mẫu vật trưng bày hay là điểm hút khách hơn. Cô gái đó mang một bộ trang phục màu hồng, và lớn hơn Miru một chút. Kế bên cô gái đó có một cái bảng ghi là “Figure Kích Cỡ Thật Kỷ Niệm Bộ Phim Magical Girl Super Sadie.” nhưng tất cả những gì tôi đọc được là chữ “Sadie” viết bằng hiragana.
Khoan… “Sadie” á?
“Trông nó có vẻ không phải là một con robot chỉ dẫn rồi. Mình đi thôi, Onii-chan.”
“Khoan đã, Kuroha. Một bức tượng Sadie? Chẳng lẽ đây chính là bức tượng đáng giá 50 tỉ yên đấy ư?!” tôi trở nên cực kì phấn khích, nhưng Kuroha vẫn tiếp tục lướt qua với một câu “Xong chuyện cái đã!”
Awww……
Tôi đành miễn cưỡng đuổi theo mọi người. Khi tôi vừa đến, tôi thấy một cô gái trẻ ăn mặc như hầu gái đang phát tờ rơi.
Có lẽ mình nên hỏi cô ấy thử? Cho dù, cô ấy có lẽ cũng không biết…
“Cậu có thể mua nó ở Toranoana, hoặc là Mandarake, hay Melon Books đấy!” cô ấy nói với chúng tôi rất rõ ràng và tự tin. Cô ấy bảo là cũng thường xuyên mua doujinshi ở mấy cửa hàng đó. Cổ còn chỉ bọn tôi chính xác ở chỗ nào nữa.
Người xưa có câu, khi gặp vấn đề, hãy hỏi một cô hầu gái! Tôi ghi lại trong đầu là phải bảo Yuzu-san thuê một cô hầu gái.
Chúng tôi đã tìm đến một trong số những cửa hàng cô gái đó chỉ, và hỏi thử mấy cái áo gối ôm ở đâu. Hình ảnh những cô gái che phủ khắp bốn bề, và có vẻ chúng tôi phải chọn áo gối hình nào.
Hừm, ca này khó đấy. Tất cả những cô gái này đều rất dễ thương. Khó chọn à nha.
“Miru, em muốn cái nào?” tôi hỏi con bé.
“Cái hình kẹo dẻo ấy ạ!”
“Ở đây làm gì có cái nào hình kẹo dẻo đâu.” Kuroha nói thế, với một nụ cười gượng gạo.
“Kuroha-kun, ý Miru-chan muốn nói là con bé cái có hình cô gái với cái quần lót đang tuột xuống, khuôn mặt thì ửng hồng, còn da cô ấy thì trắng như kẹo dẻo đấy. Cháu gần như có thể nghe thấy âm thanh quần lót tuột ra…” Odaira-sensei giải thích.
“Đi chết đi cho tôi nhờ.” Kuroha liền phản lại.
“Miru này, hình như họ không có cái nào có hình dẹo dẻo rồi, vậy nên mình phải chọn một cái khác tôi.” tôi giải thích lại cho con bé, và Miru bắt đầu suy nghĩ thử.
“Em muốn cái nào dễ thương như là một con oni ấy.” em ấy nói.
Ờm, vậy là sao ấy nhỉ? Với tôi, tất cả chúng đều dễ thương cả.
“Yuzu-san, trong số đống này thì cái nào chị thấy là dễ thương vậy?” Kuroha hỏi.
“Um… Anh trai của mình rất là yêu thích mấy cái này, nhưng mình thực sự không biết nhiều mấy. Sao chúng ta không quyết định bằng cách chỉ tay cùng một lúc đi?”
“Và lấy bất kì cái nào được chọn nhiều nhất nhỉ? Nghe có vẻ được đấy.” Kuroha đáp lại.
Tất cả những người còn lại đều đồng ý, và khi tôi ra hiệu, tất cả bọn tôi đều chỉ một trong số những bức hình đó. Tôi đã chọn cái có một cô gái tóc vàng và đeo một cái đồ buộc màu đen.
“Ah!”
“Ah…”
Cả Yuzu-san và tôi cùng chỉ vào một cô gái, và tay chúng tôi đã chạm nhẹ vào nhau.
“X-Xin lỗi…” tôi lập tức xin lỗi và kéo tay lại.
Yuzu-san nở một nụ cười xấu hổ, và mặt của cô ấy ửng hồng lên.
Thình thịch! Tim tôi nảy lên.
“Ùm… Ra cậu cũng muốn cô ấy à, Gin-san? Sao cậu lại chọn cô ấy vậy?”
“Thì là do cô ấy có một món phụ kiện màu đen đeo trên mái tóc vàng đó. Nói thật, tôi rất thích kiểu đó.” Thì đằng nào, đó cũng chính là gu của Homyura.
“Ơ, à…”
“Thế còn cậu sao cũng chọn cô ấy thế, Yuzu-san?”
“Mình chỉ quơ tay chỉ đại thôi.”
Trùng hợp ư? Tôi tự hỏi. Không, giống như một phép màu hơn đấy!
Yuzu-san mỉm cười cùng với tôi.
“...Vậy, chúng ta xong việc ở đây rồi nhỉ?” một giọng nói xen vào từ bên cạnh, vô cùng lạnh lẽo. Quay sang bên, tôi thấy Kuroha đứng khoanh tay đang phồng má. Con bé nhìn như một bức tượng Ashura, với một ánh mắt có-hơi-chút-chút giận dỗi trên nét mặt con bé.
“Ừ, được rồi… Miru, em thấy nó có được không?” tôi hỏi em ấy.
“Cái nào cũng được ạ.:
Này, không phải em vừa nói là muốn một cái dễ thương như là một con oni à?
Và rồi chúng tôi đã mua nó luôn. Cái áo gối ôm ấy có một bức hình vẽ một cô gái trong bộ đồng phục ở mặt trước, và một bộ đồ bơi ở mặt sau. Hình vẽ ở đằng sau khá là sexy, nhưng đó là một tác phẩm nghệ thuật đẹp, nên đằng nào thì, nó cũng không phải là thứ gì đó xấu xa, tất nhiên.
Tôi đưa cái vỏ gối sang cho Miru, và con bé nhìn chăm chăm vào nó rồi nói, “Em sẽ mặc nó luôn.”
Đây để anh.
Cơ thể nhỏ nhắn của em ấy vừa y đúc cái bao gối to lớn ấy. Một cái bao gối ôm biết đi nay đã xuất hiện tại cửa hàng này. Nhìn trông rất là giống một con sâu đang đi thẳng đứng vậy.
“Khi nào quay trở về tương lai, bé sẽ mặc một cái hình em gái cho ta xem nhé, Miru-chan? Một cô em gái có hình em gái! Liệu đây có phải là chân lý của Đảng… Ah… Chói quá…” Odaira-sensei có vẻ đã được khai sáng.
“Thật tốt khi em thấy thích nó, Miru.” tôi nói với con bé.
“Vâng!” cái bao gối biết đi ấy hớn hở đáp lại.
Cảm giác khi làm việc tốt cho người khác thật tuyệt. Không còn gì trọn vẹn hơn một gia đình luôn chăm sóc lẫn nhau.
“Onii-chan…” Kuroha xen vào khi tôi đang đắm mình tận hưởng cái cảm giác ấm áp đó. Con bé bước đến cạnh tôi với cặp lông mày hơi nhíu lại.
“Những khách hàng khác đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đó. Có lẽ, chúng ta đã làm cái gì đó hơi hơi kỳ lạ chăng?”
Cuối cùng mình cũng đã tìm thấy hạnh phúc, vậy mà con bé cứ thế mà nói mấy thứ đó nữa à?!
“Nè nè! Đừng có ghen tị chứ. Em có thể mặc cái bao gối đó lần sau mà.” tôi nói với em ấy.
“Ghen tị á?! Anh bị đần à? Thôi, cho em xin đi!” Kuroha nói lắp bắp, đảo mắt em ấy ra khỏi tôi.
Mới nói có thế mà đã nổi nóng rồi! Đúng là một con nhóc nóng nảy mà.
Kuroha bỗng thốt lên một tiếng ngạc nhiên, “Ơ!” Con bé đang nhìn vào thứ gì đó rất là chăm chú. “Onii-chan, nhìn kìa.” em ấy vừa nói, vừa chỉ tay vào một cái kệ.
Một tấm bảng trắng ghi “lót chuột bb.” Nó được viết bằng cả katakana và hiragana, nên tôi có thể đọc được nó.
Yuzu-san cũng đã để ý đến tấm bảng. Chúng tôi quay ra nhìn nhau…
Nhiệm vụ… hoàn thành?
Và rồi cuối cùng, chúng tôi cũng không mua được cái đó. Cửa hàng không còn bán lót chuột bb Magical Girl Super Sadie nữa. Nó là một phiên bản giới hạn, nên họ đã cháy hàng ngay sau đó rồi. Những vì đằng nào cũng ở đó rồi, nên chúng tôi đã mua một tấm lót chuột bb của một nhân vật khác thay thế. Đó là một cô gái rất xinh đẹp tên là “関羽”... Tôi được cho biết cái tên đó đánh vần là “Kan’u.”
Kuroha bảo tôi là chữ 羽 trong kanji nghĩa là “lông vũ.” Nó làm tôi liên tưởng đến hình ảnh đôi cánh trắng lớn đang vỗ nhẹ… Thật là đẹp quá đi! Nếu mình có con gái, mình sẽ đặt tên con bé như vậy luôn.
Tất cả chúng tôi đều đã dần cảm thấy buồn ngủ, nên cả bọn hướng thẳng về nhà.
“Xin lỗi vì bọn mình không tìm thấy nó được.” tôi an ủi Yuzu-san khi mọi người quay lại Nhà ga AKIHABARA.
“Chúng ta đã làm những gì có thể rồi. Mình nghĩ giờ chúng ta hãy cứ về nhà đã rồi mua nó trên Japan Shopping Network vậy” Mặc dù cô ấy đã kiệt sức đến vậy rồi, Yuzu-san vẫn đáp lại với một nụ cười trên môi,
Tôi cũng nghĩ đó là quyết định hợp lí. Cái Japan Shopping Network đó có chữ “Japan” ngay trong cái tên, nên nó cơ bản được được chỉ định là sẽ có bán những sản phẩm nghệ thuật đẹp như lót chuột bb thôi.
Bọn tôi đã ngồi không yên suốt từ AKIHABARA về OKUTAMA trên những chuyến tàu. Chúng lắc lư dữ dội hơn nhiều ở cái thời đại này, và cảm thấy nó còn rõ rệt hơn nữa khi chúng tôi đều đã mệt mỏi. Lúc đầu chúng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện được, nhưng những tiếng nói cũng nhanh chóng thưa đi, và rồi mọi người cũng im hẳn luôn.
Chúng tôi ngồi, trải mình xuống hàng ghế dài, cách nhau ra. Yuzu-san, Kuroha, và Miru ngồi trên hàng ghế đối diện tôi, dựa vào nhau, ngủ say.
“Gin-kun.” Khi chúng tôi đã gần đến OKUTAMA khi Odaira-sensei ngồi bên cạnh tôi lên tiếng. “Cậu nghĩ ngày hôm nay thế nào?”
“Ý ngài là sao?”
“Về văn hóa moe đấy.”
“Văn hóa moe?” tôi hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Odaira-sensei đi xuống. “Thành thật mà nói, ta đã rất là thất vọng đấy. Văn hóa moe ở thời đại này lại ít hơn nhiều so với ta tưởng tượng. Ta cứ nghĩ là nó đã lan truyền rộng hơn thế này cơ.” ông ấy nói tiếp.
Tôi vẫn còn nhớ những thứ bọn tôi đã thấy ngày hôm đó, giống hệt AKIHABARA và phần còn lại của TOKYO mà chúng tôi thấy từ cánh cửa sổ tàu này. Như là Odaira-sensei đã nói, chẳng có nhiều moe ở đâu cả. Ngoại trừ ở AKIHABARA, chúng tôi khó mà tìm thấy bất kì thứ gì moe cả.
“Cũng chỉ có một chút xí nó mập mờ ở AKIHABARA. Nhưng chừng đó vẫn chưa thấm vào đâu cả.” ông ấy vẫn tiếp tục.
“Dù gì thì, đây là quá khứ mà Thủ Tướng vẫn còn là một người thật.” tôi đáp lại ông ấy.
Tôi đã thấy nó trên tin tức thời sự mà chúng tôi đã xem ở cửa hàng đồ điện. Họ đã đưa tin ngài Thủ Tướng, và ông ấy chắc chắn chỉ là một ông già bằng xương bằng thịt. Ở thời của chúng tôi, đó sẽ là một cảnh tượng khó tin.
Ở thế kỉ 23, chức vụ Thủ Tướng thuộc về một cô gái 2D dễ thương. Trong suốt nửa cuối thế kỉ 22, họ đã thay đổi Thủ Tướng từ người thật sang một nhân vật 2D để giảm thiểu sự thờ ơ của nhân dân đối với chính phủ. Nó đã rất là hiệu quả, và người dân đã bắt đầu quan tâm nhiều hơn.
Cũng có một vài phong trào đâu đó chống lại việc để Thủ Tướng là một nhân vật 2D, nhưng về phần mình tôi thấy cô ấy rất là dễ thương, và tôi cũng yêu quý cô ấy rất nhiều.
“Tôi cho rằng sự moe chưa thực sự trở thành một phần hội nhập với người dân.” tôi thêm vào.
“Không sao. Một lúc nào đó, nó sẽ bùng nổ và trở thành trung tâm của văn hoá thôi.
Ah, nhưng Nyamo-chan thực sự vô cùng dễ thương…”
Tôi nói trong sự suy tư.
Nyamo-chan là Thủ Tướng 2D thứ 7. Cô ấy chính thức là một học sinh sơ trung năm 2, và cũng là “Em Gái Quốc Dân.”
“Theo cá nhân, ta thích một ai đó nhỏ hơn chút nữa cơ.” Odaira-sensei nói.
“Có thể là trong cuộc bầu cử tiếp theo, chúng ta sẽ chọn ra một học sinh tiểu học thì sao?” tôi lớn tiếng tự hỏi.
“Ta thì mong là họ sẽ đưa thẳng xuống cô-bé-mười-tuổi luôn. Nếu thế thì con bé có thể la mắng mọi công dân. Ta thấy, người dân Nhật Bản cần phải được dạy dỗ theo khuôn mẫu!”
“Họ cần phải được dạy dỗ bởi một cô-bé-mười-tuổi ư?”
Odaira-sensei thốt lên một tiếng “Ah!” và mặt ông ấy bỗng chuyển sang màu đỏ tức thì. “Ah… Để bị dạy dỗ bởi một cô-bé-mười-tuổi… Ôi, đây là một điều mới mẻ… Ta nghĩ thứ gì đó trong ta vừa thức tỉnh…!”
Thức tỉnh? Từ cuộc đối thoại này của chúng tôi, tôi thấy được ông ấy hẳn là đang nói về thứ gì đó mang tính chính trị. Khuôn mặt của ông ấy giờ đã đỏ chót lên, và ông ấy đang vặn vẹo. Nhìn từ bên ngoài, nó giống như là một cô bé tiểu học tóc hai bím vàng hoe đang vô cùng vui sướng về thứ gì đó.
Khi mà Odaira-sensei đang chìm trong cái thế giới nhỏ bé của riêng mình, tôi tưởng tượng về nụ cười ngây thơ của Nyamo-chan. Ngày qua ngày, nụ cười đó đã tiếp thêm năng lượng cho tôi. Nhưng đã hơn một tuần kể lần cuối tôi thấy cô ấy. Dù chỉ là mới có vài ngày thôi, nhưng tôi đã cảm thấy nhớ rồi.
Chúng tôi vẫn chưa tìm được cách nào để quay lại tương lai cả. Tôi không biết là chúng tôi sẽ ra sao đây. Liệu bọn tôi sẽ tiếp tục sống ở dòng thời gian này đến cuối đời ư?
Tôi đã nghĩ rằng nếu chúng tôi ít nhất có thể tìm ra nguyên nhân khiến chúng tôi du hành thời gian, thì chúng tôi có thể làm một cái gì đó, nhưng nó lại là một hiện tượng vô cùng khó tin nên chúng tôi chẳng thể tìm ra được cái gì cả. Chẳng có gì để mà điều tra. Và cũng không như là chúng tôi có thể dựa vào lòng tốt của Yuzu-san mãi được.
Tôi nhìn qua phía Yuzu-san, người đang êm giấc trên hàng ghế đối diện tôi. Nhìn vào cái cách cô ấy ngủ không phòng vệ như vậy, tôi cảm thấy một sự quyến rũ lạ thường, và tôi bỗng đỏ mặt khi tiếp tục tưởng tượng về nó.