Boku no Imouto wa Kanji ga Yomeru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 03: Kỳ vọng và thực tế (Phần 5)

Solo: Siscon

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

Yuzu-san đã hoàn thành xong câu truyện trong mười ngày. Tên của nó là Ani MAJI Mania (Điên dại vì Anh Trai), và tôi là người nghĩ ra nó.

Nó gợi lên tất cả những cảm xúc mãnh liệt mà Yuzu-san dành cho anh trai cô ấy. Với cả, cái tên đó cũng chứa một thủ thuật cực kỳ thông minh. Khi tôi vừa mới ngộ ra, trong một lúc tôi thực sự thấy mình như một thiên tài. Nếu không ai hiểu, hãy thử đọc ngược cái tên lại, như thế này “A-ni-ma-ji-ma-ni-a.”

Còn về phần câu truyện, nó là câu truyện gimai bình thường như bao câu truyện khác. Nhân vật chính là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, và cậu ta có một đứa em gái không cùng chung huyết thống.

Hình như, việc diễn đạt những cảm xúc của cô em gái vô cùng chân thật. Do nó được viết bằng tiếng Nhật hiện đại, cho nên, tôi thật chẳng thể nào đọc được cả.

Theo như Kuroha và Odaira-sensei, nó được dùng rất nhiều từ hiragana với cả katakana và cũng có một chút giống với tiếng Nhật thông dụng, nhưng sau khi thử đọc vài đoạn, tôi chẳng nuốt được miếng nào cả.

Miru đã vẽ tận mười tấm hình minh họa cho cả ngoài bìa và bên trong. Mỗi tấm hình đều thực sự là một kiệt tác đến từng chi tiết, và con bé cũng đưa và một chút Sadie vào đó, cái mà anh của Yuzu-san yêu thích vô cùng.

Cùng với tác phẩm mới nhất của chúng tôi tự hào tiếp bước, chúng tôi chuẩn bị để xông vào câu lạc bộ văn học một lần nữa. Bởi vì nó là sự cố gắng của cả team, chúng tôi cũng mang theo cả Miru và Odaira-sensei.

Chúng tôi đã sẵn sàng chơi cậu rồi đây, Quý cô Hội trưởng à! Ngon vô kiếm ăn!

Cũng là lần thứ hai chúng tôi đến căn phòng câu lạc bộ văn học này. Đi theo một hàng trật tự, chúng tôi bước vào căn phòng từng người một. Hội trưởng vẫn ở đó. Chúng tôi cũng chẳng thấy bất kì thành viên nào khác cả.

Cô ấy ở đây một mình ư? Bộ câu lạc bộ này không được nổi tiếng hay gì à?

“Cái gì, lại mấy người nữa à? Đừng có mà giở trò ở đây. Tôi sẽ đi gọi giáo viên đấy!” cô ấy hét vào mặt chúng tôi.

Cô không thấy vậy là hơi thô lỗ à. Chúng tôi có tới đây ăn cướp đâu, đúng không!

“Xin cậu, hãy cho bọn mình một cơ hội nữa!” Yuzu-san tiếp lên phía trước và đưa ra bản thảo Ani MAJI Mania. “Bọn mình rất muốn được đăng nó trên tạp chí của cậu.”

Khuôn mặt của cô hội trưởng nhăn lại, nhưng cô ấy vẫn cầm lấy bản thảo.

“...Tôi sẽ đọc nó, nhưng đây là lần cuối cùng, được chứ?”

“Mình hiểu rồi.” Yuzu-san gật đầu trong lo lắng.

Tất cả mọi người cùng ngồi vào quanh cái bàn. Một bên là hội trưởng, còn bên kia là năm chúng tôi.

Cô ấy nhìn xuống bắt đầu đọc bản thảo, cặp mắt kính của cổ lóe sáng lên. Lần này, cô ấy không bay màu ngay trang đầu nữa. Cô ấy tiếp tục đọc nó rất nghiêm túc.

Rồi đấy, cô thấy nó thế nào hả? Nét mặt của cô ấy không hề biến sắc chút nào trong suốt lúc đọc. Tôi chẳng thể đoán được là cô ấy thấy nó như thế nào cả. Tôi chẳng còn làm được gì khác ngoài ngồi đó lo lắng.

Sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ căng thẳng, hội trưởng cũng đã đọc xong. Cô ấy ngẩng đầu lên và vỗ lên xấp bản thảo đã được xếp gọn lại trên bàn kêu tiếng “tap-tap.”

“Nó tốt hơn hẳn cái thứ mấy người mang cho tôi lần trước.” Ngon! Đó là một dấu hiệu tốt!

Không khí trong căn phòng bỗng nhẹ hẳn đi. Yuzu-san nở một nụ cười hạnh phúc.

“Tuy nhiên!” Cô hội trưởng lập tức táp một gáo nước lạnh lên niềm vui sướng của chúng tôi. “Nó cũng là một đống phế phẩm như nhau cả.” Hả?! Tôi sôi máu lên.

“Vấn đề thứ nhất: Cái bức hình quái quỷ gì thế này hả?” Cô ấy chỉ vào một trong số những bức hình đính kèm.

Đó là một cảnh mà nữ anh hùng đang biến hình. Cô ấy đang đeo đủ thứ loại hình trên phần trên người cô ấy; một cái mũ len, một cái khăn choàng, găng tay, và một cái áo khoác mùa đông dày. Ngoại trừ khuôn mặt ra, cô ấy không hề để lộ chút da nào ở phần trên của cổ. Mặt khác, cô ấy lại chẳng mặc gì ở phần dưới cả ngoại trừ một chiếc quần lót, và nó còn sắp bị tuột ra nữa.

“Cái thứ này hoàn toàn phi thực tế.”

“Chắc chắn là nó thực tế. Bà cô mù à?” Miru tuôn ra những lời độc địa. Dù gì thì, con bé cũng là người đã vẽ ra nó mà.

“Ô thế cơ đấy? Thế sao lại có người cởi hết mọi thứ từ dưới lên vậy hở?”

“Ồ, về cái đó. Đó là fetish của tôi đấy.” Odaira-sensei giơ tay mình lên. “Ở trên thì bọc cho kĩ vào còn bên dưới thì hoàn toàn khỏa thân. Thật là khiến người ta kích thích mà, cô không thấy thế sao?” Odaira-sensei ưỡn cái bộ ngực một cách tự hào khi đang nói, như thể không hề có một chút lay chuyển niềm tin nào dù là nhỏ nhất.

“T-Tôi chẳng hiểu được nhóc đang nói cái gì cả.” Cô hội trưởng hẳn đã bị bất ngờ bởi một pha chơi lớn của Odaira-sensei, bởi vì cô ta vừa trầm trồ một chút.

“Thôi kệ, minh họa không phải là chuyên môn của tôi, nên chắc là cứ để nó qua một bên tạm đã. Có điều phần nội dung lại cực kì bại não.” Cô ấy nhăn mặt lại. “Cái con khỉ gì đây? Nhìn thấy quần lót của em gái cậu ta, một cảnh tắm chẳng liên quan gì đến cốt truyện… Cậu thực sự thích mấy thứ này à, Mirokuin-san?”

“Thật ra về chuyện đó…” Yuzu-san chẳng còn biết nên nói gì nữa.

“Tôi khinh.” cô hội trưởng nói một cách thẳng thừng.

Cái đoạn lộ quần lót và cảnh tắm đó không phải sở thích của Yuzu-san. Nó được thêm vào là bởi vì Odaira-sensei đã nói rằng nó “cực kì cần thiết.”

“Mấy phần đó chỉ là ngoài lề thôi, đúng chứ? Cậu hãy tập trung vào chính truyện ấy.” Kuroha đã bình tĩnh đáp lại.

“Chính truyện á?” Cô hội trưởng cười cay đắng. “Một thằng anh trai được nhận nuôi và cô em gái ấy hả? Thật nhàm chán. Thử xem con em nó yêu anh nó dễ dàng thế nào kìa.”

“Dễ dàng á? Mình thấy có nhiều biến cố trong đó lắm mà…” Kuroha dần hạ giọng xuống.

“Cô thấy? Với tôi, tôi thấy tất cả nhân vật chỉ đang đơn giản làm theo chính xác bất cứ thứ gì tác giả muốn họ làm.”

“Nó không hề phải như vậy.”

“Thế bọn họ không phải cùng huyết thống đấy, rồi sao nữa? Bọn bọ vẫn chỉ là anh em. Dù cho nó không được viết hẳn ra trong này, nhưng bọn họ rõ ràng lại đang yêu đương lãng mạn kia kìa. Thật sự không thể nào tin nổi, đúng chứ? Đó mới là ý tôi khi nói rằng có vẻ như tác giả chỉ muốn họ làm theo bất cứ điều gì.”

“H-Họ không có yêu đương lãng mạn gì cả!” Kuroha lắp bắp nói.

“Trái lại kìa, bọn họ thực sự đang trong một mối quan hệ lãng mạn đấy.”

Ở trong tương lai, những câu truyện về tình yêu với cô em gái không cùng huyết thống lại là cái chính của văn chương.

“Cô em gái này được mô phỏng giống cậu, mình nói có đúng không Mirokuin-san?” hội trưởng nói tiếp. “Cậu muốn có một mối quan hệ loạn luân với chính gia đình mình? Chắc mình sắp phát bệnh mất. Đầu cậu có bị gì không vậy hả?”

Sao cô dám… Có những thứ mà cô không được phép nói như vậy! Không thể chịu được lâu hơn nữa, tôi liền bật thẳng dậy.

“Yuzu-san chẳng có gì sai cả! Cô ấy mới là người đúng!”

Cả căn phòng trở nên im lặng. Tôi có thể thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Cô hội trưởng bị kinh ngạc một lúc bởi sự áp lực trong lời tuyên bố của tôi, nhưng rồi cô ấy liền đáp trả một cách kiên quyết. “Khi mà xem qua câu truyện và những bức ảnh này, thì đây là cái người ta gọi là thể loại moe, đúng chứ? Cái quái gì khiến mấy người lại đi nghiêm túc viết ra cái thứ như thế này vậy?”

Vậy là cô chê bai nó chỉ vì nó được gọi là moe thôi sao? Oniaka cũng là moe luôn đấy, cô biết không hả!

“Tôi đã được cứu vớt bởi Oniaka đấy! Trái tim của tôi đã được chữa lành bởi nụ cười của Homyura, bởi sự chân thành của Homyura, bởi quần lót của Homyura!”

“Q-Quần lót…? Ngu ngốc như vậy là quá đủ rồi đấy!”

“Cô nói ngu ngốc á? Tôi cho cô biết nó sắp trở thành phong cách chính của văn chương rồi đấy!”

“Đừng có mà xàm ngôn.” cô ấy liền ngắt lời.

Thử coi đi rồi biết…

“Thế giới này sẽ không bao giờ trở nên như vậy cả. Kể cả người dân cũng sẽ không bao giờ rơi vào tình trạng đồi trụy như vậy.”

“Sao cô cứ phải gọi nó là ‘đồi trụy’ vậy hả?!”

“Cái thể loại rác rưởi thô tục đó chính là đồi trụy. Thứ rác rưởi nhất của đống rác. Đi đọc tạp chí văn học của bọn tôi mà học lại văn chương thực sự là gì đi.”

Cô ta chẳng biết gì cả! Tất nhiên, bây giờ thể loại tác phẩm này có thể không nhận được nhiều sự đón nhận. Nhưng sao cô ta cứ phải chắc chắn rằng trong tương lai cũng sẽ như vậy?!

Odaira-sensei đã từng kể cho tôi một ví dụ như thế này. Quay lại thời Meiji, tiểu thuyết từng bị coi là thứ rác rưởi ngu ngốc chỉ có phụ nữ mới đọc. Và cả kabuki và ukiyo-e mà chúng tôi được học ở trường cũng bị xem là thấp kém và thô tục. Nhưng khi thời thế thay đổi, giá trị của một thứ cũng có thể thay đổi như vậy!

“Trong những cuốn tạp chí văn học ở tương lai, đều có những bức hình minh họa những cô gái xinh đẹp ở mỗi trang! Những tác giả nổi tiếng đều thể hiện những quan điểm cá nhân về quần lót, những cuộc tranh luận thì diễn ra để xem xét những giá trị từ việc có nên dùng băng cá nhân để dán lên hai đầu ngực của trinh nữ hay không. Đó chính là thế kỉ 23 đấy! Cái thứ mà cậu gọi là văn học chẳng có chút gì giống trong tạp chí văn chương của chúng tôi cả!” Tôi thực sự đã xả hết ra.

“Cậu tính trở thành một tác giả khoa học-viễn tưởng đấy à? Sao cậu nói như thể cậu biết trước tương lai vậy?”

“Đương nhiên là bởi vì—” bọn tôi đến từ tương lai đây, là điều tôi đã định nói ra, nhưng tôi liền ngừng lại. Người này sẽ chẳng bao giờ hiểu tôi, dù tôi có nó ra đi chăng nữa. Cô ấy cũng chỉ cho rằng tôi bị điên thôi.

“—Thế được rồi. Cậu thấy đấy, dù cho nó có trở thành phong cách chủ yếu hay không cũng chẳng quan trọng.” Cứ tiếp tục cãi nhau về văn học đi nữa cũng chẳng giúp được gì. Có thứ thậm chí còn quan trọng hơn mà không được nhún nhường…

“Thật quá tệ khi tác phẩm này không hợp với cậu. Nhưng mà chỉ xem qua tác phẩm này một cách hời hợt, rồi thậm chí còn coi thường cảm xúc của Yuzu-san như vậy… Sao cô dám hả! Ani MAJI Mania chứa đựng tất cả tình yêu của Yuzu-san dành cho anh cô ấy đấy!” Tôi đập xuống cái bàn trong cơn tức giận.

Cô ấy khoanh tay lại rồi ưỡn người ra. Cái thái độ kiêu ngạo của cô ta vẫn, như mọi khi, chẳng hề thay đổi. “Thật ngu ngốc.”

“Đừng có mà coi thường cảm xúc của Yuzu-san!”

Tôi cảm thấy như Yuzu-san vừa giật nảy người lên.

“Không cần biết cảm xúc của Mirokuin-san có chân thành đến đâu đi chăng nữa, cái thứ tiểu thuyết này sẽ không bao giờ đáng được gọi là văn chương. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nó.”

“Sao cô có thể nói vậy hả?!” Tôi hét lên. Cô ta đã đọc cái quái gì khi đọc “tiểu thuyết” vậy? Bộ cô ta đã quên mất phần quan trọng nhất rồi à? “Thế Quý cô Hội trưởng này, cô thích cuốn tiểu thuyết nào?”

Nàng vũ công của Mori Ogai.”

“Nó là một kiệt tác đấy, thậm chí là sau này cũng vậy. Có một bản làm lại theo Phong cách Chính thống.”

“Bản làm lại?”

“Họ đã thêm vào những bức hình minh họa của họa sĩ nổi tiếng Numajiru. Và nữ anh hùng chính, Elise, có mái tóc bạc với đôi mắt hai màu để làm cô ấy bé lại và quyến rũ-dễ thương. Họ còn thêm vào một vài cô gái khác để tăng dàn harem lên, cũng như để có đủ cảnh lộ quần lót để thỏa mãn người đọc.”

“Thật khủng khiếp… Cậu đang cố gắng hạ thấp Nàng vũ công đấy à?”

“Không. Điều tôi đang nói này là bởi vì bản làm lại, CO GAI NHAY MUA đã một lần nữa lấy lại được cái thanh danh cao quý của nó.”

“Thật không thể tin nổi. Vậy trong trường hợp đó, nó không còn là Nàng vũ công nữa.”

Cô ta thật là cứng đầu quá đi mà.

“Cô phải hiểu rằng… Khi thời thế thay đổi, thì văn hóa cũng đổi. Những tác phẩm cũng phải thêm mắm thêm muối vào cho hợp với thời thế để được nổi tiếng. Nhưng cô lại tuyên bố rằng những thứ đó lại là thứ làm nên tác phẩm!”

“Tôi không có nói như vậy.”

“Thế cơ à. Cô không để tự mình thấy được cảm xúc của Yuzu-san ẩn chứa bên trong Ani MAJI Mania. Cô cũng không chấp nhận bản làm lại của CO GAI NHAY MUA. Cô bác bỏ một tác phẩm chỉ bởi vì nó được dán cái mác moe mà không hề đắn đo. Cô là loại người chỉ đánh giá quyển sách qua vẻ bề ngoài!” Tôi hét lên thật to, chỉ thẳng tay vào cô hội trưởng.

“Tôi đã nói rồi, đó không phải sự thật!”

“Đó chính là sự thật! Cô không hề có con mắt nhìn nhận bản chất thực sự của một câu truyện gì cả!”

“Bản chất thực sự? Thế theo cậu thì cái ‘bản chất thực sự’ đó chỗ quái nào?”

Với tất cả cảm xúc trong lòng tôi, tôi dồn dập cô ta bằng lời nói của mình. “Những cảm xúc được chứa đựng trong tác phẩm đó. Nói theo cách mạnh mẽ hơn là trái tim của một con người.”

Khi thời thế thay đổi, văn học thay đổi. Ngôn từ cũng thay đổi. Nhưng mà! Trái tim của con người không bao giờ thay đổi! Đó là điều tôi tin tưởng!

Tôi đã được cứu rỗi bởi Oniaka, và bởi tấm lòng của tác phẩm, những cảm xúc của tình yêu dành cho người anh trai chứa đựng trong nó! Bên trong Oniaka là những cảm xúc của một con người đã xuyên qua thời gian!

Có lẽ cô ta sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu được moe khi còn là một người từ quá khứ. Nhưng cô ấy nhất định có khả năng nắm được gốc rễ thực sự của một tác phẩm, là trái tim của con người. Hội trưởng, hãy mở mắt ra đi!

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt dữ dội của cô ấy. Tôi khẩn cầu cô ấy trong im lặng. Tôi muốn cô ấy phải hiểu ra.

Nhưng…

“...Cái trò trẻ trâu gì đây? Trái tim con người?” Thái độ của cô ta vẫn chẳng thay đổi.

Mẹ nó! Chẳng lẽ không có thứ gì thay đổi được suy nghĩ của cô ta à? Đây là cái thứ nào người ta gọi là cách thế thế hệ đấy ư? Tôi dần trở nên thất vọng, bỗng nhiên sự phòng vệ của cô hội trưởng bắt đầu hơi giảm xuống.

“Thật trẻ con, và cậu còn nói ra thứ đáng xấu hổ như là q-quần lót mà không do dự…” Khuôn mặt của cô ấy đã đỏ hết lên.

“Thế sao nữ anh hùng lại không được cho mọi người thấy quần lót của cô ấy?”

“Nhưng, nhân vật trong tác phẩm…”

“Nhân vật trong tác phẩm? Đừng có mà kiêu căng nữa! Nếu cô là hội trưởng của câu lạc bộ, thì hãy tự tin vào lời nói của mình ấy! Đi mà miêu tả một cảnh lộ quần lót thật sinh động thử coi, tôi thách cô đấy! Nếu như cô không thể, thì đừng bao giờ mở miệng nói hai chữ ‘văn chương’ nữa!”

“Làm như cậu biết chút gì về tác phẩm của tôi ấy! Thế còn cậu thì sao hả?”

“Rất hân hạnh! Tôi sẽ viết một đoạn tại đây, ngay bây giờ luôn!” Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn mọi người xung quanh. “Thế thì thi đấu vậy! Ai đó cũng được, hãy cho mình xem quần lót để lấy cảm hứng đi! Nào, nhanh lên!” tôi hét lên, và rồi Kuroha lẳng lặng đứng dậy.

Được! Con bé sẽ cho tôi thấy quần lót của nó. Đúng là đứa em gái yêu dấu của anh mà!

Một cách xấu hổ, Kuroha cúi gằm mặt xuống và mạnh dạn nâng—

Khoan, em đang làm…

—tay lên.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, con bé đã tát tôi một cái thiệt mạnh ngay vào mặt.

Au! Đau lắm đấy nhá!

“Dẹp ngay đi, đồ biến thái!” Kuroha hét lên.

B-Biến thái cũng là một lời khen đấy, em biết chứ…

Cuộc chiến đã tàn. Yuzu-san và những người còn lại đều đi đến một kết luận là dù có cãi vả thêm nữa cũng chẳng ích gì. Có lẽ là do tôi nóng nảy quá, mà những người khác đều phản ứng khá lạnh nhạt. Yuzu-san cứ mãi cúi đầu trước hội trưởng liên tiếp và xin lỗi vì đã gây cho cô ấy nhiều rắc rối như vậy.

Thật phiền phức mà… Cho đến cuối cùng, chúng tôi cũng không thể lay chuyển trái tim của cô hội trưởng được. Trong lòng tôi cũng đã vượt qua cái cảm giác thất bại này.

Hội trưởng đứng đó lẳng lặng và tay vẫn cứ khoanh lại. Những tia nắng cũng dẫn mờ đi, và cô ta đứng trước ánh sáng đó, vẫn ưỡn ngực ra như vậy, vô cùng khó chịu.

Dù sao thì cô ấy tên gì ấy nhỉ?

“Cô Hội trưởng, tôi thừa nhận thất bại này. Cô có thể ít nhất nói cho tôi biết tên được không?”

“Cũng được.” Cô ấy gật đầu, và tự giới thiệu mình. “Tôi là Kuroha Imose.” (Trans: Bùm! Plot twist cực mạnh.)

“Imose?” Cặp lông mày của tôi nhăn lại. Đằng nào thì, đó cũng là cái họ của tôi suốt 17 năm qua.

Có lẽ nào cô ấy là… Không, không. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ…

Chẳng còn thêm lý do gì cho chúng tôi ở lại căn phòng đó lâu hơn nữa, nên chúng tôi đã rời đi. Tôi cảm thấy tò mò về chuyện ngay trước khi rời đi, và liền quay đầu lại nhìn đôi chân thon thả của cô hội trưởng ấy.

Chúng được bao lại trong đôi tất đen.

Cái bóng của chúng tôi bị mặt trời đang lặn kéo dài ra trên con đường trở về từ trường. Kuroha, Miru và Odaira-sensei đi phía trước, trong khi Yuzu-san và tôi bám theo sau. Giờ không đạt được kết quả hằng mong ước, những bước chân nặng nề của chúng tôi lê lết từng bước.

“Mình xin lỗi. Cuối cùng, mình cũng chẳng giúp ích được gì cả.” tôi lên tiếng.

“Gin-san, đừng bỏ cuộc mà. Được viết lên một câu truyện với mọi người cũng rất vui mà.” Yuzu-san giải thoát tôi khỏi cái cảm giác bất lực bằng nụ cười của cô ấy.

“Nghe vậy khiến mình thấy đỡ hơn hẳn đấy. Hãy cùng nghĩ ra một kế hoạch khác nào.”

Yuzu-san nhìn từ tôi rồi tới những người khác, và tươi cười đáp lại “Ừ!”

“Dù sao thì, mình luôn biết rằng cậu là một người nhiệt huyết mà, Gin-san, có điều…” cô ấy tiếp tục.

Hồi tưởng lại cuộc trao đổi của tôi với hội trưởng, tôi có hơi chút xấu hổ. Lúc đó tôi đã hơi quá trớn. “Mình thật đáng hổ thẹn.”

“Ôi, đừng như vậy mà. Nó thực sự khiến mình hạnh phúc đấy.” Bước chân của Yuzu-san đã nhẹ hơn. Tôi cảm thấy như cô ấy đang trong tâm trạng tốt, mặc dù chúng tôi đã thua trận này.

“Ha ha…” Yuzu-san đang cười thì bỗng nhiên. “Mà Gin-san này, mình xin lỗi, nhưng có vẻ cậu đã hiểu nhầm cái gì đó rồi.”

“Hở?”

“Đúng là bộ Ani MAJI Mania đó chứa đựng cảm xúc của mình dành cho anh trai, nhưng thực sự nó còn hơn thế nữa…”

Khi Yuzu-san nói đến đó, bỗng dưng Kuroha đứng đằng trước chúng tôi liền quay ngoắt lại. Cặp lông mày của con bé uốn lại và nhìn về phía Yuzu-san.

“...Thôi đừng để ý.” Yuzu-san quyết định không nói ra điều gì đó cô ấy định nói.

Chuyện gì thế nhỉ?

“Thật tuyệt khi có chị em đấy, cậu biết không?” Yuzu-san thì thầm trong khi đang nhìn về phía mặt trời đang lặn. Có lẽ cô ấy đang nhớ người anh trai của mình. “Nè, Gin-san…”

“Hử?”

“Xin cậu, hãy làm anh trai mình đi.” Cô ấy nói nó ra một cách đột ngột…

“Hở?” “Khoan đ…” Kuroha và tôi thốt lên.

“Nếu mình hỏi vậy, cậu sẽ đồng ý chứ?” Yuzu-san liền nói tiếp.

“C-Cậu đang nghiêm túc đấy à?”

“Không, chỉ đùa thôi.” Cô ấy cười như thể cái gì đó rất vui vậy.

Không biết, đó có thực sự là đùa không nhỉ?

Đôi má của Yuzu-san ửng đỏ. Đó không chỉ là do ánh mặt trời lặn, tôi chắc chắn như vậy. “Gin-san, mình sẽ để câu chuyện quý giá này vào trong hộp báu của mình.” Cô ấy vỗ nhẹ vào cái cặp chứa xấp bản thảo trong đó. “Mình cá nó sẽ rất vui khi đọc lại nó sau này. Khi mà mình trở thành một bà cô lớn tuổi rồi mình sẽ đọc lại nó, và nhớ lại những cảm xúc mình dành cho anh ấy… Có lẽ lúc đấy mình sẽ ngồi cười như một đứa ngốc.” Yuzu-san nói và rồi nhìn vào Kuroha.

Kuroha liếc lại Yuzu-san rồi quay qua tôi. Con bé bắt đầu nghịch mái tóc đen dài với ngón tay của mình…

Tôi đã quyết định luôn hành động theo cách của mình suốt một khoảng thời gian rất dài. Tôi sẽ đe dọa những tác giả viết lách bằng cái thứ phong cách Chính thống. Có rất nhiều kẻ có khả năng trong tầm ngắm, nhưng kẻ đứng trên tất cả là tên đàn ông với danh tiếng lan rộng khắp bảy đại dương.

Gai Odaira.

Nếu cái gã khốn đó phản đối lại văn phong Chính thống, thì nó chắc chắn sẽ gây nên một sự ảnh hưởng to lớn đến nền văn học trên toàn thế giới này. Để mà đe dọa được hắn, đương nhiên là tìm hiểu về cái nơi hắn ta đang làm tổ cũng sẽ giúp ích một chút. Làm vậy sẽ dễ dàng tiếp cận hơn.

Cái tên Odaira đó mang lại cho tôi toàn những kí ức cay đắng. Có một lần, từ rất lâu rồi, khi mà tôi đã từng cho ông ta đọc một tác phẩm của tôi, và ông ta đã chế giễu nó. Ông ta đã cười vào cuốn tiểu thuyết của tôi rằng nó thiếu tất cả những nguyên tắc thiết yếu cơ bản nhất của cơ bản để tạo nên sự “moe.” cho nên nó là một thất bại, một thứ ngoại ban với nền văn học ngày nay. Lúc đó, tôi cứ tưởng là sở thích công chúng cao siêu hơn những gì tôi viết được, nhưng hóa ra cái thứ được yêu thích lại là cái đống tác phẩm rẻ tiền của Odaira. Kiệt tác của tôi đã biến mất mà không hề được đón nhận, còn cái thứ ba láp ba xàm của tên Odaira kia lại được hoan nghênh.

Thế giới này là một nơi tàn nhẫn. Chẳng có một chút gì tốt đẹp trên cái thế giới này cả. Thế nên, cái thế giới này cần phải được thay đổi.

Kẻ thù của tôi là Phong cách văn học Chính thống. Bất kỳ kẻ nào đã nghĩ ra cái teencode văn phong Chính thống này đáng chết nghìn lần.

Không tính đến cái tên, phần nội dung bên trong thì phản ánh linh ta linh tinh. Những tác phẩm thì chẳng gì ngoài cái thể loại tầm thường nhất để thỏa mãn mong muốn của lũ đàn ông.

Cái cuốn sách kinh tởm mà tôi ép mình phải cố nuốt để tham khảo trong tương lai có cốt truyện kể về một thanh niên du hành về quá khứ và yêu cô cô gái đã cứu vớt anh ta.

Dòng thời gian của họ quá khác biệt! Làm gì có chuyện tụi nó yêu nhau dễ vậy được!

Nếu bức tường ngăn cách giữa nam và nữ mà mỏng cỡ đó, thì tôi cũng nên kiếm cho một một hoặc hai cô bạn gái! Đặt dấu chấm hết cho cái trò hề ảo tưởng ngu ngốc này!

Còn nếu, may mắn, có một thằng nào như thế tồn tại?

Tôi sẽ vặn đầu hắn ngay.

===========================