Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
“Chào mừng đến với Thế kỉ 21!”
Đó là những gì Quý cô Bản sao đây nói.
Tôi ngẫm nghĩ lại thế tức là sao. Mà, chắc là nghe sao có vậy nhỉ?
“Đùa cái kiểu gì đây hả?” Câu hỏi đó không phải của tôi, mà là của Kuroha. Con bé nhảy lên trước mặt tôi, xém chút đã ủi tôi lăn quay rồi.
“Đây á? Xin được giới thiệu. Mình là Yuzu Mirokuin.” Cô ấy trả lời, có vẻ như là đang hiểu nhầm câu hỏi của Kuroha. Vậy cô ấy tên Yuzu, và họ là Mirokuin? Mình sẽ gọi cổ là Yuzu-san cho nó vừa lịch sự vừa dễ gần.
“Tôi không có hỏi cái đó. Cô vừa nói ‘Chào mừng đến với Thế kỉ 21!’ nhưng đây là năm 2202 mà. Phải là Thế kỉ 23 rồi chứ.” Kuroha đáp lại.
“Ồ, ra vậy à? Ờm… Mọi người đã du hành thời gian, chắc vậy.”
Du hành thời gian?
“Đây, xem nè.” Cổ tiếp lời, xách ra nguyên một cục gạch từ trong tạp dề. Nhìn thiết kế có vẻ khá lỗi thời. Cô ấy bật màn hình lên cho tụi tôi xem.
201X/5/14
“Là hôm nay đấy.”
“Ra vậy.” Tôi gật gù. Có vẻ chúng tôi đã du hành về quá khứ rồi.
“Onii-chan này! Bộ anh tin luôn đấy à?!” Kuroha , tới gần tôi với vẻ mặt khó chịu.
Chả nhẽ lại không? “Thì ngày tháng rõ ràng vậy mà, phải không?”
“Trời ơi, anh có thể dễ dàng đổi ngày trên điện thoại mà!” Kuroha hét lên.
“Ơ, được á?” Yuzu-san hỏi lại với một biểu hiện ngạc nhiên. Cổ nhìn chằm chằm vào cục gạch, rồi vui vẻ tuyên bố “Coi như mình vừa biết thêm một điều mới mẻ đi!”
“Hơn nữa, sao cô ta lại biết chúng ta đã du hành cơ chứ? Không phải mình chỉ vừa mới gặp cô ta thôi sao?” Kuroha hỏi tôi, nhưng Yuzu-san liền trả lời thay.
“Có người tới đây trước đã báo cho tôi về mọi người đấy.”
“Có người tới trước ư? Ai vậy?” Kuroha hỏi lại.
“Odaira-san.”
Odaira?! Tôi liền nhảy tới trước Yuzu-san. “Cô biết Sensei đang ở đâu à?” Tôi vô ý hỏi lại hơi to tiếng.
“Sensei…? Còn trẻ vậy mà được gọi là ‘Sensei’ luôn rồi, hẳn là họ ngưỡng mộ lắm đây.”
Còn trẻ? Chắc ý cổ là “tâm hồn còn tươi trẻ.” ấy nhỉ. Đằng nào thì sensei cũng luôn thể hiện một cái nét trẻ trung tươi tắn mà.
“Odaira-san nói là sẽ có ba người nữa, và cho tôi xem vài bức ảnh.” Yuzu-san nói tiếp.
Có lẽ Odaira-sensei đã cho Yuzu-san xem ảnh của chúng tôi. ... Nhưng tôi nhớ là mình có đưa cho ông ấy đâu.
“Ảnh của tụi này á?” Tôi nói lại.
“Đâu, mỗi Miru-chan à.” Yuzu trả lời. “Odaira-san nói là ‘Đây là Miru-chan một người bạn rất quan trọng của tôi.’ rồi cho tôi xem cả đống ảnh một cách vô cùng hạnh phúc luôn.”
“...Mấy bức ảnh đó có chụp trực diện mặt không vậy?” Kuroha hỏi khi đang nổi aura chết chóc lên.
“Nhắc mới thấy kì… chẳng có bức nào cô bé nhìn vào camera cả.”
“Từ lúc nào mà ổng…?!” Kuroha gào lên, trán con bé nổi cả mạch máu lên.
“Thế sensei đâu rồi?” Tôi hỏi vừa xong, Yuzu-san liền chuyển hướng nhìn vào nhà.
Ngay lúc đó, trước cảnh cửa mở ra, một bé tóc vàng bước ra. Nhìn như một bé gái 10 tuổi. Hẳn là cô bé cũng nhỏ bằng Miru.
Cô bé rất đáng yêu với một đôi má phúng phính. Hai dải ruy băng buộc trên mái tóc cô bé, và thả dài xuống hai bên đầu. Hay nói bằng thuật ngữ chuyên môn là tóc hai bím đấy. Mang trên mình một chiếc áo váy màu đen hệt như mấy bộ cos trong anime.
“A, Onii-sama…” Cô bé vừa thấy tôi đã liền cất tiếng gọi, ngọt hơn cả đường, đôi mắt cô bé mơ màng nhìn tôi.
Onii-sama? Tôi khá chắc là mình chưa từng gặp nhóc này.
“Onii-sama, anh đã đến vì em, phải hông?” cô bé tiếp tục.
Ủa? Hở? Tôi bối rối.
“Miễn là anh có em, anh không cần đứa em gái nào nữa.” Cô bé chuẩn bị nói, nhưng Miru liền cắt ngang.
“Con nhỏ nào đây?” Miru lên giọng, cứ như đang nói với kẻ thù truyền kiếp vậy. Đôi tai mèo trên mũ trùm của con bé thường ngày luôn rũ xuống, bỗng dựng thẳng lên. Trông như con bé đang cố đe dọa cô nhóc kia.
Cô bé ấy hướng ánh nhìn về Miru. Và ngay lúc đó, đôi mắt cô bé bỗng trở nên say đắm…
“Ahahaha, bé cứ đùa hoài, Miru-chan.” cô nhóc ấy nói và chống tay ngang hông rồi ưỡn ngực ra. “Là ta đây!” cô bé nói vậy.
Tôi nhận ra cái cách nói của cô bé này… Này, không lẽ… Nhưng mà có mới lạ ấy.
“Không lẽ Odaira-sensei đây ư?” Kuroha lên tiếng hỏi, cái chuyện mà tôi không dám làm.
Cô bé xoay một vòng, mắt đôi mắt, và nói, “Chính xác!”
“Ta đã trở thành một cô bé tóc vàng hai bím xinh xắn rồi nè!”
“Ehhhhhhhhhh-?!” Còn hơn cả sửng sốt nữa. Như vầy là quá kinh ngạc để mà tin cho được.
Một lão-ông-70-tuổi đã biến thành một bé gái dễ thương! Cái nghề của ngài ấy đã đạt đến bản năng vô cực rồi! Chỉ cần ngồi tạo nên những cô bé một cách chân thực nhất có thể, Odaira-sensei đã vượt qua ranh giới của tuổi tác và giới tính luôn rồi. Sensei, ngài quả thực là đáng kinh ngạc!
“Lão già thối, ông dở trò gì đấy?” Miru hỏi.
“Ngay khi ta đến đây, nó đã thành ra vầy rồi, Miru-chan. Chắc giờ bé sẽ càng thấy kính trọng ta hơn nữa, đúng chứ?”
“Mơ đi, đồ dị hợm.”
“Miru-chan, phải chi bé mãi như thế này!”
Đứng nghe hai người họ chặt chém nhau cũng đủ thấy đó là ông ấy. Tôi bước tới chỗ họ, nhưng Kuroha liền ngăn tôi lại.
“Khoan đã. Để em kiểm tra thử có phải Odaira-sensei thật không đã.” con bé nói vậy, giang tay ra cản tôi.
“Ông ấy có mấy tấm ảnh Miru-chan đấy, vậy nên hẳn là ông ấy rồi” tôi đáp lại.
“Cái đó không thể chắc được. Lỡ như cô ta là bọn bắt cóc gì đó thì sao. Onii-chan, hãy kiểm tra cô ta bằng câu hỏi mà chỉ Odaira-sensei mới biết ấy.” Kuroha kêu tôi, trông có vẻ cực kì cảnh giác.
Tôi đành phải đưa ra một câu để cô ấy chứng minh mình là Odaira-sensei thật.
“Sensei, xin lỗi vì điều này. Tôi có thể hỏi ngài cái nhẹ được không?”
“Ờ, cứ hỏi đi.”
“Tên của nữ anh hùng trong LILSIS ☆ STAR là gì?”
“Rin.” cô bé liền đáp lại.
Đấy, biết ngay là ông ấy mà! Tôi thầm mừng đã xác mình được, nhưng Kuroha chẳng hề gì là bị thuyết phục.
“Onii-chan này, anh quên lắp não à? Đó là bộ bán chạy nhất đấy! Tên nữ chính thì ai chả biết hả!”
“Ơ, giờ mới ngộ ra…” tôi thử rặng ra câu nào nó đỡ hơn. Hỏi về sách của ông ấy thì chả ích gì. Đâu đâu cũng có người đọc. Mấy câu hỏi như trong những buổi phỏng vấn của ông ấy cũng cạch ra nốt. Tôi phải hỏi thứ gì về Odaira-sensei mà chỉ có tôi biết thôi… Xem nào…
“Ngày sinh với nhóm máu của Miru là gì”
“Mùng 9 tháng tư, 2192 và AB.”
“Chiều cao với số đo của con bé?”
“Cô bé thì 1 mét 35. Cậu đã nói cậu không biết số đo 3 vòng của cô bé, nên cậu đã không nói cho ta được. Mặc dù ta đã nài nỉ cỡ đó, tên khốn.”
“Lần con bé làm ướt giường gần đây nhất, con bé đã nói gì khi qua phòng tôi?”
Cô bé ấy khấp đầu gối xuống, nhẹ nhàng cọ xát cặp đùi vào nhau, diễn tả lại cảnh đó. “‘Nii, dậy đi. Qua phòng em chút nha.’”
Tất cả đều chính xác. Miễn trình bày gì nữa. Đúng là ngài rồi, Sensei!
Tôi liền tóm lấy Odaira-sensei, ôm trọn ông ấy vào lòng. Ông ấy khá là sướng tay và mềm mại. “Tôi mừng quá. Ngài biến thành loli thì có thể viết nên loli chân thật hơn rồi!”
“Fuwahaha. Nếu sống trong sạch ngay thẳng, ước nguyện của bạn sẽ được đáp ứng, như thật ấy!” Odaira-sensei mỉm cười khúc khích.
Đáng yêu vãi! Ông ấy vẫn nói như là Odaira-sensei, nhưng lại bằng giọng với thân hình một cô bé. Tôi không nghĩ là có người sẽ nhận ra thực sự có một ông-lão-70-tuổi bên trong.
“Khoan đã, Onii-chan.” một giọng nói hầm hầm kỳ lạ từ đằng sau khi tôi với Odaira-sensei vừa đoàn tụ. Chắc ai cũng đoán được giọng nói đó là của ai rồi. “Xin lỗi vì đã phá hỏng màn đoàn tụ ướt át này.”
“Ờm… Sao…”
“Hình như anh đã tiết lộ hơi quá nhiều thông tin riêng tư của Miru rồi đấy”
“...Bộ anh không nên làm vậy à?”
“Miru hẳn là buồn lắm đấy.” Kuroha nói tiếp sau khi bình tâm lại. “Phải không, Miru?”
“Em cũng có hơi khó chịu chút.” Miru trả lời.
Thôi xong, mình làm Miru giận rồi. Phải xin lỗi ngay thôi.
“Miru, anh xin lỗi! Anh đã không công bằng rồi nhỉ?”
“Công bằng?”
“Ừ. Anh đã kể về em cho Sensei, nên anh nói cho em những thứ về Sensei thì mới huề được. Anh thật ngốc khi không nhận ra. Số đo của Sensei là…” (Trans: KHÔNGGGGG!!! Lạy chúa, con còn lứa tuổi học sinh.)
“Ai lại muốn biết mấy thứ đó hả?!” Kuroha liền can ngăn.
Sợ vãi! Đám fan cuồng hẳn sẽ hứng thú đấy, chắc vậy.
“Chà, chắc mọi người có thể vào trong nói chuyện?” Yuzu-san hẳn là đã nhận thấy sự sợ hãi qua giọng nói của tôi, nên đã từ từ làm dịu bầu không khí đi.
Phù, đa tạ. Có khi cô ấy là nữ thần chuyển sinh xuống ấy chứ.
Chúng tôi vào trong nhà, và được dẫn vào một căn phòng nhỏ. Mọi người cùng ngồi xuống sofa trong căn phòng, rồi thì tôi ngắm nghía xung quanh. Căn phòng toàn là nội thất cổ phương Tây, và có một cái đồng hồ quả lắc to tướng khiến tôi để ý.
“Tôi sẽ đi pha chút trà cho mọi người.” Yuzu-san nói rồi rời khỏi căn phòng.
Kuroha cứ nhìn chằm chằm khi cô ấy rời đi.
“Sao thế?” Tôi thử hỏi.
“Em không hiểu sao cô ấy lại đối tốt với chúng ta như vậy.”
“Không phải do tụi mình là những nhà du hành thời gian đang gặp rắc rối sao?”
“Đó chính xác là vấn đề đấy. Đây thực sự là năm 201X à? Em vẫn không tin được.” Kuroha đáp lại.
“Kuroha-kun, đây chắc chắn là thời Hera đấy. Vì ta đã từng chính mắt chứng kiến một thánh vật đến từ thời cổ xưa rồi.” Odaira-sensei nói.
Một thánh vật?
Odaira-sensei nhếch mép cười, và kể lại cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra khi ông ấy tỉnh dậy.
Ông ấy kể là đã tỉnh dậy ở trên mặt đường gần một trường tiểu học, và nhận thấy mình đang trong cơ thể một cô bé vì lý do nào đó. Ngay khi ông ấy quyết định đi kiểm tra quanh ngôi trường đó, Yuzu-san đã bước tới. Sau khi ông ấy nói chuyện với cô ấy, cả hai đã nhận thấy một mối liên kết tâm ý ở người kia, và cô ấy đã đưa ông về nhà mình. Hình như họ đã được liên kết qua mái tóc vàng của họ.
“Thế, cái thánh vật ngài vừa nói là gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
“Trước khi ta gặp được Yuzu-kun, ta đã thấy một randoseru khi nhìn vào ngôi trường tiểu học đó.”
“Randoseru? Nó là gì vậy?”
“Randoseru là một loại cặp sách cổ xưa dành cho học sinh tiểu học. Nó vốn do quân đội làm ra, nên rất là bền. Hình ảnh những bé gái nhỏ nhắn đeo nó trên lưng chính là đỉnh cao fetish đấy.” Odaira-sensei vừa giải thích xong, liền hướng cái ánh mắt đê mê ấy về phía Miru, cô bé với chiếc nón tai mèo trông như đang buồn chán. “Những lúc ta hình dung bé với cái randoseru to lớn ấy trên lưng, Miru-chan, ta… Ôi, ta đã…” Ông ấy bắt đầu thở dốc.
Kuroha lườm ông ta một ánh mắt sắt lạnh như dao găm. “Vậy ông chúng ta đang ở thời Heisei chỉ vì dăm ba cái randoseru à?”
“Cũng có cả mấy tờ lịch trong nhà này nữa mà, với lại mấy cái tin tức trên TV cũng có nói… Cái gì cũng đưa ra đây là năm 201X.” ông ấy đáp lại.
“Nhưng nếu chỉ vậy thì…”
“Kuroha nè, cứ đa nghi như vậy cũng chẳng giúp được gì đâu.” Tôi lên tiếng ngắt lời con bé. “Đây là thế kỉ 21. Tạm thời cứ cho là vậy đi.”
“...Vâng ạ.” Con bé nhìn có vẻ vẫn chưa chịu, nhưng nó vẫn miễn cưỡng gật đầu.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Yuzu-san cất tiếng từ phía cửa phòng, mang theo trà đến. Hương thơm của ấm trà thảo mộc mới pha phả vào trong chúng tôi.
Yuzu-san đã cởi bỏ chiếc tạp dề, trưng ra một cái áo len đỏ đậm bên trong. Từ cổ cô ấy trở lên giống hệt Homyura, nhưng cảm nhận về thời trang của cô ấy lại khác hẳn ra.
Yuzu-san bắt đầu dọn trà lên bàn. Khi tôi liếc nhìn cô ấy từ bên cạnh, cô ấy cảm thấy và nhìn lại, rồi mỉm cười với tôi.
Sau khi chuẩn bị những tách trà, cô ấy thả người xuống sofa cùng chúng tôi. “Mình không chắc mình đã biết hết tên mọi người. Nếu được thì, các bạn có thể giới thiệu được không?” cô ấy hỏi.
Cổ nói mới nhận ra, thật vậy… Bọn mình vô phép tắc quá.
“Tôi là Gin Imose. Và đây là em gái tôi, Kuroha và Miru.” Tôi giới thiệu lại tất cả cho cô ấy.
“Ô, tên cậu quả là đặc biệt! Cậu viết nó trong kanji như thế nào vậy?”
“Kanji?”
“Tên mình thì viết như gốc cây 木 kết hợp với 由. Nó viết như này này: 柚.”
Tôi khá là bối rối. Tôi chẳng hiểu Yuzu-san đang nói gì cả.
“Tên tụi em đều đọc bằng katakana cả.” Miru lẳng lặng đáp lại, khi tôi còn đang cứng họng.
“Các bạn đều viết tên bằng katakana á?” Yuzu-san hỏi.
“Ở thời bọn mình, không còn ai dùng chữ kanji nữa.” Kuroha đáp lại.
Yuzu-san phát ra một tiếng “Eh?” Mắt cô ấy banh ra.
“Tên người địa danh giờ toàn dùng chữ katakana thôi.” Kuroha giải thích. “Tất cả những gì còn lại là ruby.”
Vào nửa cuối thế kỉ 21, tất cả những từ kanji bắt đầu có những văn bản viết chữ katakana vào trong đó. Những văn bản ấy được gọi là ruby. Năm tháng dần trôi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mỗi ruby là vẫn còn duy trì được. Thế nên giờ họ tên với địa danh đều là katakana cả.”
“Vậy trong số các bạn chẳng ai đọc được chữ kanji à, ra vậy. Nếu có vấn đề gì, xin hãy cứ nhờ mình.”
“Không sao. Tôi đọc được.” Kuroha vừa nói, đưa ngón tay viết thứ gì đó lên không khí. Hình như nó là một chữ kanji. “‘Yuzu’ là viết như vầy 柚, đúng chứ?”
“Ừm, chính xác luôn!” Yuzu-san hoan hô, vui vẻ gật đầu.
“Odaira-sensei, Miru và tôi đều có thể đọc chữ kanji được.” Kuroha nói thế. Yuzu-san rạng rỡ nhìn từng người.
Kuroha, Miru, Sensei -
Ánh nhìn của cô ấy dừng lại trên mặt tôi.
“Ùm, thế còn anh, Gin-san?”
“Chữ Kanji nằm ngoài khả năng của Nii!” Miru lên tiếng.
“Ara.” Yuzu-san nhìn tôi chằm chằm. Vì lí do gì đó tôi thấy hơi xấu hổ. “Gin-san, cậu đáng yêu thật đấy.”
“Hở?”
“Cậu là anh cả, nhưng lại không đọc chữ kanji được. Đáng yêu thật.”
“Ơ-ờ…” Lần đầu tiên trong đời tôi được một cô gái gọi là “đáng yêu”. Tôi bỗng thấy xấu hổ một cách kì lạ. Tôi liền đảo mắt tránh Yuzu-san. Bỗng khi đó, khuôn mặt cau có của Kuroha xuất hiện ngay trước mắt. Miệng con bé đang làm một bộ dạng kì quặc. Đem so với nụ cười trìu mến của Yuzu-san, thì như là ngày và đêm ấy.
“Vớ vẩn.” Kuroha tự thì thầm với chính mình. Con bé nói rất nhỏ nhẹ, nhưng tôi thấy như là con bé nói bằng sự chắc kì lạ.
Sao em cứ phải khiến mọi người khó xử vậy hả? Học hỏi Yuzu-san đi kìa.
Một nụ cười rạng rỡ từ trên khuôn mặt Yuzu-san. “À, đúng rồi! Mọi người sẽ ở lại đây một thời nhỉ?”
Ý cô ấy, là, trong dòng thời gian này á? Bọn tôi không có ở đây luôn, đúng vậy. Chỉ là không có cách để quay lại thôi.
“Chắc mọi người chưa đặt phòng khách sạn, nhỉ?” cô ấy tiếp lời.
“Chẳng còn đường nào để chúng tôi…”
“Nếu vậy thì, hãy ở lại nhà tôi đi!”
Ôi giời, được thế thì còn gì bằng! Tôi đang định cảm ơn cô ấy đã mở lời, khi mà…
“Chúng tôi không thể lợi dụng cô vậy được.” Kuroha vừa nói, vừa lắc đầu không. Cách nói thì lịch sự thật, nhưng nét mặt con bé lại vô cùng nghiêm trọng. “Sao cô cứ phải cố gắng đến vậy vì tụi này vậy hả?.” con bé nói tiếp.
“Nhà cậu không muốn có những vị khách đến từ tương lai à? Điều đó vô cùng vi diệu đấy! Tôi cảm thấy mình thật may mắn!”
“Đó là lý do của cô à?”
“Bộ nó lạ lắm à?” Yuzu-san đáp lại, và thực sự muốn biết.
“Nó không phải là lạ gì cả, chỉ là…” Kuroha chẳng có vẻ gì là tin tưởng Yuzu-san dù chỉ một chút.
“Nee, em muốn ở đây…” Miru nói, khi đang kéo cánh áo Kuroha.
“Kuroha-kun, cháu nhận ra là chúng ta hiện tại đang trắng tay, đúng chứ? Bộ cháu tính bảo Miru-chan đi ngủ ngoài đường à?” Odaira-sensei nhắc nhở con bé.
“Điều đó không…” Kuroha dần nhỏ giọng lại.
“Mà, ta cũng ổn với việc cắm trại ngoài trời thôi. Không gì ngoại trừ ta, với một Miru-chan mỏng manh, và cả một cánh đồng hoang sơ. Với cơ thể này, ta có thể làm cho cánh đồng ấy nở rộ những bông hoa bách hợp xanh ngát đấy… Sẽ thú vị lắm đây!” (Trans: Bằng cách nào đó hoa ly hay còn gọi là hoa bách hợp trong tiếng nhật cũng là yuri luôn, ý câu trên thì cứ để trí tưởng tượng bay xa.)
“Hoa ly xanh? Ý là ngài với lại Miru sẽ yêu quý những bông hoa à? Nghĩ đến nó thì tôi không còn phải lo gì nữa cả.” tôi đáp lại.
“Gin-kun này, có vẻ cậu chẳng ngộ ra được gì cả.”
“À đâu, tôi hiểu mà. ‘Xanh’ biểu tượng cho tuổi trẻ, và cũng có nghĩa là ‘dưới bầu trời trong xanh.’ Nó có tận 2 nghĩa.”
“Cái đó thì cậu không sai, nhưng cậu lại quên mất cái vấn đề chính ở đây rồi.” ông ấy đáp lại.
“Cái gì chính cơ? Kuroha này, em biết ông ấy đang nói về cái gì không em?”
“Thiệt tình à, sao lại bẻ lái được tới đây vậy trời?! Rồi đó, thích làm gì làm! Chúng tôi sẽ vui lòng ở lại! Tôi phải bảo vệ Miru…” Kuroha trả lời một cách cục súc.
Thế quái? Con bé có hiểu Sensei nói gì không vậy? Mình chẳng theo được gì cả.
“Tuyệt, quyết định vậy đi. Chúng tôi sẽ ở lại đây.” Odaira-sensei đưa ra quyết định.
Yuzu-san chỉ đứng đó nhìn chúng tôi bàn tới bàn lui với một nụ cười nhỏ nhắn ấm áp.
Và rồi đó, chúng tôi đã được cho phép ở lại trong ngôi nhà to lớn này. Yuzu-san bảo rằng bọn tôi có thể lấy tạm 3 căn phòng mà không có người ở.
Sau một hồi bàn luận với nhau, chúng tôi chia phòng ra một cho tôi, một cho Odaira-sensei, và một cho Kuroha với Miru. Odaira-sensei đã ý kiến là hai người nào “nhỏ nhất” thì ở chung một phòng, nhưng Kuroha đã lập tức tắt đèn cái ý tưởng đó.
Căn phòng của tôi thì ở trên tầng hai. Và dĩ nhiên, tất cả phòng của con gái (kể cả của Odaira-sensei) đều ở tầng một.
“Chỉ có mỗi cậu ở trên tầng hai, Gin-san. Tôi sẽ chỉ cho cậu căn phòng đó.” Yuzu-san nói.
“Cảm ơn nhiều nha.” Tôi đi theo Yuzu-san lên cầu thang, và cả tầm nhìn của tôi thấy toàn là sau lưng và chân cô ấy…
Quào… Bờ mông cổ dễ thương thật đấy, đã vậy còn có cặp đùi max ngon nữa chứ…. Đường cong của cơ thể cô ấy cực kì duyên dáng. Tôi hiện đang nhìn cô ấy từ sau nên tôi không chắc cho lắm, nhưng cũng đoán được ngực cô ấy chắc hẳn cũng kinh lắm trong đó. Bản tính loài sói nổi dậy bên trong và sinh ra cảm giác kích thích.
Yuzu-san có rất nhiều nét riêng của cô ấy. Mái tóc vàng óng kia trông hoàn toàn tự nhiên, nên có lẽ là cô ấy không hẳn là người Nhật 100%. Không biết là…
“Ờm, Yuzu-san này...”
Ngay khi chúng tôi vừa lên hết cầu thang, Yuzu-san quay người và đáp lại, “Sao?”
“Có phải cô chỉ mang nửa dòng máu Nhật không?”
“Ừ! Chắc vậy.” Cô ấy trả lời.
Chắc vậy?
“Đúng như cậu nói, mình không hoàn toàn là người Nhật. Nhưng mình cũng không biết nửa dòng máu kia của mình là gì.” Cô ấy nói với một nụ cười trên môi, nhưng bằng cách nào đó, tôi lại nhận thấy một sự cô đơn ẩn sâu bên trong.
Mình nghĩ chắc cô ấy cũng có nỗi buồn riêng. Tôi không đào sâu thêm nữa.
Căn phòng cô ấy dẫn tôi đến to gấp ba lần căn phòng của tôi ở nhà. Nó có một ô cửa sổ nhô ra, và có cả một tấm thảm xanh đậm, dày được trải ra. Nó như một căn phòng dành cho các quý tộc châu Âu.
“Căn phòng này tuyệt thật. Tôi vô cùng cảm kích, nhưng… có chắc là ổn không vậy?”
“Đừng lo. Mình rất vui vì nơi này sẽ trở nên nhộn nhịp hơn.”
“Nhưng… Nếu ba mẹ cô không đồng ý thì sao?”
“Ồ, bộ mình chưa nói gì hả? Ba mẹ mình đang ở nước ngoài với lại họ sẽ không về sớm đâu.”
Đây là lần đầu tôi được nghe về nó. Có vẻ như Yuzu-san đã sống một mình trong căn nhà này bữa giờ. Ba mẹ cô ấy hiện đang định cư ở nước ngoài vì công việc, và có thể sẽ không về trong vài năm tới.
Đây là một dinh thự rất lớn, ai cũng nghĩ là luôn có những người làm như là quản gia hay người giúp việc gì đó, nhưng xem ra, họ chẳng hề thuê một người nào giúp đỡ cả.
“Với căn nhà lớn như thế này, thì hẳn là công việc lau dọn cũng khó khăn lắm nhỉ. Tôi sẽ giúp cho.” tôi đề nghị.
“Cảm ơn cậu! Nhưng thật tình mình rất thích việc lau dọn. Mình đảm bảo sẽ dọn phòng cho cậu nữa, nên không cần phải lo gì đâu, Gin-san.” cô ấy nói vậy, với nụ cười hiền dịu. Nụ cười ấy như muốn dịu dàng nói với tôi rằng, mình rất vui khi được phục vụ cho cậu. Sự trưởng thành của cô ấy làm tôi thấy mình như trẻ con. Không biết là có một người chị gái có giống thế này không nhỉ?
Cái suy nghĩ nhắc tôi nhớ là mình không biết Yuzu-san mấy tuổi, hay cô ấy thường làm gì mỗi ngày. Trông cô ấy có hơi lớn tuổi hơn tôi, nhưng vẫn còn trong độ tuổi đi học, tôi đoán vậy.
“Cậu là học sinh à, Yuzu-san?”
“Ừ, đúng vậy. Đây, nhìn nè.” cô ấy nói vậy, chỉ tay lên ngực cái áo thun cô ấy đang mặt. Trên đó có thêu mấy chữ 白明学園, nhưng tôi lại không đọc được chữ kanji.
“A, xin lỗi! Đây là áo của ngôi trường cao trung mình học.”
Ra vậy, cô ấy là một học sinh cao trung à.
“Tôi cũng là học sinh cao trung nè.” tôi đáp lại.
“Năm mấy thế?”
“Năm hai.”
“Nếu vậy thì cậu giống anh trai của mình rồi.”
Không lẽ Yuzu-san là năm nhất à? Nhưng mà ở thời này, có khi năm học của trường cao trung lại khác. Tôi đính chính lại, “Năm nay tôi 17 tuổi. Cậu bao nhiêu rồi?”
“Em 16 ạ. Vậy là anh lớn hơn em một tuổi nhỉ.”
Ơ, cô ấy nhỏ hơn mình kìa! Vậy mà xem em ấy hành xử chững chạc cỡ nào này. Cả đám lớp tôi với cả lớp trên chỉ như trẻ con khi so sánh với cô ấy. Chắc là Kuroha cũng vậy nhỉ. Cả hai đều rất xinh đẹp và trưởng thành hơn vẻ bề ngoài của họ nhiều.
Yuzu-san hẳn đã quan sát phản ứng của tôi rồi khi mà em ấy bĩu môi phồng má lên. “Cậu vừa nghĩ trong đầu, ‘Cô ấy nhìn già hơn độ tuổi thật.’ đúng không hả?”
“Không phải! Mình chỉ nghĩ là cậu thực sự rất chính chắn, vậy thôi…” Nhưng nó chẳng hề làm xoa dịu cô ấy tí nào cả. “Ý mình là, người đẹp thì luôn nhìn trẻ hơn khi họ lớn lên, đúng không?”
...Bỏ mẹ. Chơi ngu rồi. Tôi đã từng nói y vầy với Kuroha, con bé đã trở nên rất là giận dữ. Không biết nói vậy với con gái có phải là thô lỗ hay không? Nhưng phản ứng của Yuzu-san lại khác hẳn Kuroha.
“X-Xinh đẹp…?” Cô ấy lắp bắp phát âm từ đó. Có vẻ là cô ấy thấy ngượng vì nó. “Gin-san này, chắc gặp ai cậu cũng nói vậy, đúng chứ?”
“Ơ, không hề. Thật lòng, mình nghĩ cậu đã quen với việc được khen là xinh đẹp rồi chứ, Yuzu-san.”
“Ngoài anh trai mình ra, chưa từng ai nói vậy với mình cả.” cô ấy thú thật với tôi.
Thật luôn à? Mà cô ấy xinh vậy mà… Có lẽ là những kẻ khác ngoài anh trai cô ấy chẳng hề có mắt thẩm mĩ gì cả.
Mà khoan… “Yuzu-san, cậu có anh trai á?”
“Ah…” cô ấy khẽ thở dài, nhìn xuống, chùn vai. “Mình đã từng có một người anh trai. Cho đến ba tháng trước.”
Bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên nặng nề. Thôi chết, sao mình lại làm thế cơ chứ? Có lẽ là anh trai cô ấy đã chuyển đi, hoặc tệ nhất là, cậu ta đã mất… Dù sao đi nữa, đó hiển nhiên là chuyện khiến cô ấy rất buồn.
Yuzu-san chẳng nói gì suốt mấy giây liền, và rồi bỗng dưng lên tiếng, “Um, mình sẽ đi dọn dẹp sân vườn. Hãy cứ tự nhiên như ở nhà nhé!” Cô ấy xoay người lại và đi ra hành lang. Tiếng bước chân cô ấy vang lại từ cầu thang khi cô ấy đi xuống.
Tôi cảm thấy như việc nhắc đến anh trai cô ấy là cấm kị. Mình nên lưu tâm từ giờ trở đi thì hơn.
Tôi bước lại chỗ cái khung cửa sổ lồi và mở nó ra. Làn không khí trong lành tràn vào căn phòng. Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh ở ngoài kia vô cùng bình yên và mộc mạc, nhưng mà, nơi đây đáng lí ra là vẫn phải ở trong TOKYO. Yuzu-san đã nói là chúng tôi đang ở OKUTAMA.
Ở thời tôi, sự đô thị hoá diễn ra mạnh mẽ, và những nơi tập trung dân thì có mật độ dân cư rất cao. Đã mấy qua rất nhiều thế hệ từ khi những ngôi nhà còn được bao quanh bởi thiên nhiên như thế này. Thảm cỏ xanh ngát này thực sự làm tôi cảm nhận được mình đã du hành vượt thời gian.
Tôi thử ngẫm nghĩ về cái tình huống hiện giờ. Tại sao mọi người lại đến vào dòng thời gian này nhỉ? Khó mà tưởng tượng được nó là một cái hiện tượng siêu nhiên nào đó. Hẳn là phải có thứ gì đó gây ra chuyện này. Tôi phải tìm ra thứ gây ra nó. Nếu tôi muốn trở thành một tác gia, thì tôi nhất định phải quay về thế kỉ 23.
Tôi tận hưởng làn khí mát thoang thoảng một lúc, rồi xong đóng cánh cửa sổ lại. Tôi tiến tới cái giường và thả mình xuống. Nó rất là êm và phê. Tôi cảm thấy vô cùng thư thái.
Tất cả đều nhờ Yuzu-san mà tôi có thể vô lo vô nghĩ ở cái thời đại này. Tôi thực sự vô cùng cảm kích khi cô ấy là người đầu tiên chúng tôi gặp ở dòng thời gian này. Cô ấy rất tốt với chúng tôi.
Cô ấy và Homyura trong Oniaka cứ như chị em song sinh vậy, nên được đối tốt như vậy bởi cô ấy làm tim tôi như lỡ nhịp. Mỗi khi tôi nghĩ về Yuzu-san, tôi lại phả ra một hơi thật lớn “Uwah…”
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra hôm nay, tới giờ tôi mới cảm thấy an toàn được, và tôi bỗng thấy cực kì rã rời. Cơn buồn ngủ chiếm lấy tôi khi những mơ tưởng về Yuzu-san hiện lên bên dưới đôi khép đã khép lại.