Chương 4
***
Evan Rinio Icard.
Người kế vị duy nhất của nhân vật phản diện, Công tước Icard.
Anh lớn lên trong sự thờ ơ của cha mình và đã quen điều đó, anh ấy là một người kỳ lạ, dường như không có cảm xúc.
Tất nhiên thì anh ấy đẹp trai y như cha mình, nhưng anh ấy vốn chỉ là một con búp bê cùng với lớp vỏ bên ngoài tốt đẹp và tâm hồn thì trống rỗng.
Một người đàn ông thờ ơ mọi sự quan tâm, tiếp xúc của người khác, thậm chí không quan tâm đến những điều xung quanh mình.
Khi người vợ bị bệnh nan y mà qua đời, anh ta thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào!
Kể từ đó, ngay cả khi anh ta kết hôn lần nữa thì anh đã không có một cuộc hôn nhân bình thường, dẫn đến việc anh ta bị cắm sừng một cách công khai.
'Sau khi sở hữu cơ thể này, tôi không nghĩ câu chuyện ban đầu lại có thể như vậy nữa ...'
Câu chuyện ban đầu chủ yếu kể về nữ chính Elaine, cùng với nhân vật nam chính, tình yêu đích thực của cô trong cuộc hôn nhân chính trị cùng với Evan.
Vào lúc đó, Evan…
Dù biết tất cả mọi thứ nhưng anh vẫn vô cảm. Kiểu như là anh ta không có một mống hy vọng hay kỳ vọng gì về cuộc đời. Vì vấn đề là Đế quốc đã báo trước rằng họ sẽ ly hôn.
Đó là một vấn đề lớn cho cả hai nhân vật chính. Vì vậy, nữ chính Elaine đã tự tạo ra luật của riêng mình để ly hôn thành công.
Cái kết là Elaine bắt nhân vật phản diện phải đối phó với đối thủ của cô, sau đó bỏ trốn cùng nam chính.
'Vì vậy, những giấc mơ vĩ đại của Công tước Icard sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.'
Evan và Elaine không thể tiếp tục cuộc hôn nhân của mình và nhanh chóng ly hôn, vì vậy họ không thể nắm quyền điều hành gia đình hoàng gia.
'Ước mơ của anh ấy là gì? Tại sao nữ chính lại bị ám ảnh bởi quyền lực đến mức muốn tiếp quản triều đình? Mình thậm chí không biết điều gì đã xảy ra với Công tước Icard sau khi cuốn truyện kết thúc. '
Nếu biết rằng tôi sẽ là thành viên của Công tước Icard, tôi chắc chắn sẽ đọc cuốn tiểu thuyết đó một cách kỹ lưỡng hơn.
Trước lối vào chính của học viện, các gia đình mừng lễ tốt nghiệp đang phát những bó hoa.
Trong số những người đó có Evan, anh ta đang đứng yên đến mức bất cần đời. Tất nhiên thì Công tước Icard không chuẩn bị bất kỳ bó hoa nào.
Ông ta đẩy tôi đến chỗ Evan và nói ngắn gọn.
"Đây là vợ của con."
Ai sẽ đồng ý một cách dễ dàng nếu có một người nào đó đột nhiên xuất hiện cùng với một đứa trẻ, đứng trước mặt người vừa mới tốt nghiệp, và đẩy một cô gái đến trước mặt họ rồi giới thiệu với họ là 'vợ của con'?
"Con hiểu rồi."
Ồ… tôi đoán cậu ấy là người đáng để kỳ vọng.
"Được rồi."
Cậu ta đáp lại mà không thay đổi biểu cảm.
Evan rất giống với Công tước.
Mái tóc đen, cậu ấy cao hơn so với độ tuổi mười ba, và đôi mắt đỏ nhạt hờ hững, đã phát triển dù chỉ là một đứa trẻ.
Mặc dù cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng cậu ấy trông giống như anh trai của tôi.
'Cậu ta thực sự rất đẹp trai, nhưng lại không gây ấn tượng tốt nổi ...'
Trong cuốn tiểu thuyết gốc, có một câu nói rằng anh ấy có một vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ.
Không giống như nam chính có một vẻ ngoài quyến rũ đầy tươi tắn và ranh mãnh, Evan lại có một vẻ ngoài hung dữ và đầy sa sút.
'Cậu ấy trông già hơn so với tuổi của mình ...'
Nhưng có một tin đồn rằng nếu một người đàn ông trông già khi còn trẻ, thì sẽ trông trẻ hơn khi họ già.
Người ta cũng nói rằng khuôn mặt của cậu ấy đã không thay đổi theo thời gian kể từ khi còn trẻ. Tôi mỉm cười, tự an ủi mình rằng một ngày nào đó chiến thắng sẽ đến, sẽ có lúc tôi trông trẻ hơn các bạn cùng trang lứa.
“Laria Rose Rostry… không, là Laria Rose Icard.”
Tôi lịch sự giới thiệu bản thân.
"Chúc mừng cậu tốt nghiệp."
Tôi đã nói lời chúc mừng tốt nghiệp của cậu ấy vì Công tước Icard thậm chí còn không bận tâm. Tuy không tốn nhiều tiền, nhưng cũng đủ cho dịch vụ làm mai đơn giản.
"Rất vui được gặp cậu."
"Ừ."
Câu trả lời của anh ấy thật ngắn gọn.
Không hổ danh là một cậu bé không có cảm xúc.
Rõ ràng là cậu ấy thậm chí còn không mong đợi được cha mình chúc mừng tốt nghiệp.
'Tất nhiên, cậu ấy là một người đàn ông không quan tâm đến việc vợ mình đã chết, hay đang ngoại tình ...'
Thật khó để gọi cậu ta là một biến số trong cuộc sống tương lai của tôi, bởi vì tôi sẽ không quan tâm đến những gì cậu ta sẽ làm.
Nhưng…
“Ta nhận được một lá thư từ giáo viên của con cách đây hai tháng. Tại sao con lại đánh bạn cùng lớp của mình? ”
'Cậu ta đánh ai vậy?'
Tai tôi vểnh lên.
Evan nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng cao hơn hẳn và có vóc dáng chuẩn hơn các bạn cùng trang lứa.
''Con nghĩ sẽ rất đau nếu bị cậu ta đánh."
“Sau khi bị cấm túc ba tuần, con đã rời khỏi nơi đó.”
Ôi trời. Ba tuần.
Tôi lắng nghe câu hỏi của Công tước và im lặng.
"Cậu ấy đã nói dối con."
"Hửm?"
“Cậu ta gọi con là bạn, sau đó cậu ta chửi bới và nói xấu sau lưng con.”
Ôi trời. Cậu ấy chắc hẳn đã rất khó chịu.
Ban đầu, tôi nghĩ cậu ấy không quan tâm đến người khác, nhưng dường như cậu ấy vẫn còn một chút cảm xúc lúc còn nhỏ.
Evan vẫn rất bình tĩnh.
"Con đánh cậu ta trước mặt mọi người vì con không muốn trở thành cùng một loại người với cậu ta"
Cậu ấy nói thêm, "Con không thể chịu đựng được việc nói dối."
"Ta hiểu rồi."
"Con vô cùng không muốn giả bộ làm bạn với nhau."
"Ừ."
Tôi kinh ngạc nhìn lên Công tước Icard.
Ngài… ngài sẽ không mắng cậu ấy chứ?
Dù sao thì, cậu ấy đã đánh tên kia! Ba tuần đình chỉ là một trò đùa của trẻ con!
"Một đứa trẻ khinh thường tình bạn nên bị la mắng."
Nhưng Công tước Icard chỉ trả lời ngắn gọn.
Quả nhiên thì việc đình chỉ ba tuần coi như chẳng ra gì.
'Vậy thì cuộc sống nhỏ bé của tôi sẽ chẳng có nghĩa lý gì.'
Câu trả lời dành cho cô để khi chạy trốn thì cô ấy có thể trưởng thành hơn.
Chủ đề bây giờ chắc đã kết thúc kể từ khi Công tước Icard chỉ vào tôi và nói chuyện.
"Lại đây."
Tại sao ông ta đột nhiên nói điều này?
"Con bé muốn kết thân với con."
Ch… chà…
"Con bé nói một gia đình nên chăm sóc lẫn nhau."
Mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng tôi.
Ngay cả khi ông ấy nói rằng Evan có thể dễ dàng hòa thuận với tôi, nếu chúng tôi không hợp nhau thì sao? Tôi cũng sẽ bị đánh sao?
Evan và tôi quá khác biệt, tôi thân thiết hơn cậu ấy rất nhiều.
'Tại sao ổng lại giới thiệu mình như thế này?'
Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ buông tha tôi chỉ vì tôi là con gái.
Đặc biệt là bây giờ cơ thể tôi yếu như một tờ giấy, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ đau đớn vô cùng nếu tôi bị trúng đạn.
"Nếu điều đó xảy ra ... Mình sẽ phải nằm nghỉ ba tháng như Nam tước Gerrioge, anh ta đã không thể đứng dậy trong ba tuần."
Với điều kiện của mình, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.
"Vâng, chúng ta hãy hòa thuận chung sống với nhau."
Tôi mỉm cười và nói điều đó một cách tử tế.
"Cậu không biết mình muốn gặp cậu nhiều bao nhiêu đâu, Evan."
Vì cậu ấy đang thờ ơ với tôi, tốt nhất là tôi nên nói điều này ngay bây giờ.
"Chúng ta hãy lớn lên để trở thành một cặp đôi đằm thắm nhé."
Đồng tử của Evan ngạc nhiên nhìn tôi trong giây lát.
"Ừm, làm như vậy đi."
Hmm, gáy cậu ấy hơi đỏ…
Hay chỉ là do tôi tưởng tượng?
───────────────────────────────────────────────────── ───────────