Chương 10
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Thục Anh
Beta: Quy
'Lợi tức ban đầu cho Seymour là 68.024 lần. Tôi cá với cậu ấy như vậy là được một nửa.'
"La, La, Laria?"
Evan nhìn tôi với ánh mắt khá buồn cười. Evan cũng nhận được 19 lần cổ tức, quả là một thành tích tuyệt vời, nhưng chẳng ai để ý đến. Ngay cả Công tước Icard đang khoanh tay thờ ơ, nhìn tôi đầy khó hiểu.
"Ôi trời đất thánh thần thiên địa ơi."
Ordi đích thân đi đến và định đưa cho tôi một tấm séc có ghi 34.012 vàng, nhưng anh ta đã đưa cho tôi 34.011 séc vàng và một đồng xu vàng theo yêu cầu của tôi.
"Đây là một kết quả vô lý… có tận hai người đã đặt cược vào kết quả vô lý này."
Tôi trả lại đồng xu cho Công tước Icard.
"Cha, tất cả là nhờ có cha."
"Sao cơ…"
"Cảm ơn cha vì đồng tiền vàng may mắn. Con sẽ trả lại cho cha và con hy vọng cha luôn gặp nhiều may mắn!"
Công tước Icard nhận đồng tiền vàng mà tôi đưa cho ông, và mỉm cười nhẹ nhàng trước khi bỏ nó vào túi.
'Ông ấy vừa mỉm cười đấy à? Thật không vậy?'
Trong khi đó, Evan có vẻ tò mò về một thứ khác.
"Hai?"
Anh ấy đã hỏi lại trong khi nghiêng đầu như thể thấy rất lạ khi ngoài tôi còn có một người khác.
"Ai là người còn lại?"
"Một thường dân. Khoảng 18 tuổi."
Ordi gãi cằm.
'Tôi xin lỗi, Seymour… nhưng anh sẽ ổn khi ở với Elaine. Chậc, mọi thứ sẽ ổn với anh thôi, đúng không?'
Nếu xem bản gốc, bất kể Seymour có nhiều tiền hay không, Evan sẽ đối xử lạnh nhạt với Elaine, dẫn đến việc cô ấy ngoại tình.
Thay vì nam chính và nữ chính sẽ kết thúc có hậu, tốt hơn hết thì nên lấy đó làm cuộc sống của tôi trở nên lâu dài hơn.
Chắc chắn là sẽ không ai có ý kiến về điều này.
"Tiêu đề của bài báo ngày mai sẽ rất khó tin. Với kết quả như thế này… có lẽ tên của vợ cậu cũng sẽ có trong bài báo."
"Ồ, nó thật phiền phức."
Tôi ngượng đỏ cả mặt, nhưng tôi cảm thấy ổn và nghĩ đây là điểm nhấn cần thiết cho những dự định trong tương lai của mình.
34.011 lượng vàng là rất nhiều, nhưng sẽ không còn lại bao nhiêu sau khi mua được chức tước.
'Mình phải chạy trốn, nhưng mình không thể chạy trốn một cách thiếu tiền được. Nếu mình không biến mất hoàn toàn, Công tước Icard sẽ giết mình mất. Cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới ổn được.'
Vì vậy, thay vì chết như trong tiểu thuyết gốc, tôi quyết định tạo ra tương lai của chính mình bằng cách mất tích.
Dù sao thì kết quả cũng sẽ giống nhau!!!
'Chỉ khi tôi hoàn toàn mất tích thì Evan mới kết hôn với Elaine.'
Sau đó, ừm… tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với mình. Tuy nhiên, tôi không có ý định sống trong bất hạnh đâu.
"Mình đã biết cảm giác thoải mái như thế nào đối với một nhà quý tộc có tước vị và đất đai."
Thật khó để tuyết có thể rơi thêm một lần nữa.
Tôi muốn bản thân sống trong sự xa hoa này, nhưng tôi không nghĩ rằng có thể đạt được mức sống xa hoa này.
Nếu tôi là một người giàu có. Tôi đã mơ ước lớn hơn nhiều, nhưng đây là 1 vấn đề sống còn.
'Mình phải có riêng một mảnh đất để chơi đùa và ăn uống, và mình cần một chức tước để làm được điều đó.'
Chức tước thì khá là đắt, nhưng tôi có thể mua nó. Và một khi tôi có chức tước, tôi có thể mua riêng cho mình một mảnh đất.
Nam chính Seymour, cũng đã bắt đầu bằng việc mua chức tước của chính mình.
Nhưng có một vấn đề. Để mua được tước hiệu, tôi phải từ mười tám tuổi trở lên, nhưng tôi chỉ mới mười bốn tuổi.
Nếu tôi đợi cho đến khi đủ mười tám tuổi mới mua một chức tước, mọi thứ lúc đó đã muộn. Có rất nhiều việc phải làm sau khi mua một tước hiệu và để dễ kiếm nhiều tiền hơn.
Nhưng điều này không có nghĩa là không có cách khác.
'Chính xác là có thể mượn tên!'
Đây là điều có thể tạo ra một nhân vật hư cấu.
'Mình sẽ tạo một tính danh giả trên giấy tờ để mua một chức tước và một vùng đất...'
Nó sẽ là một bí mật hoàn hảo nếu tôi trốn ở đó.
Và một điều nữa.
'Mình mười bốn tuổi và không được tự do di chuyển vì mình đang ở tại Công quốc.'
Nói cách khác thì đối với tôi, việc giả mạo danh tính là một thứ thực sự cần thiết.
'Mình ước gì có ai đó làm việc hậu sự cho tôi. Một người đàn ông với khả năng tuyệt vời.'
Trong khi tôi đang nghĩ về điều này, Ordi tiếp tục làm ầm lên.
"Cô là một Thiếu nữ tuyệt vời. Không phải cô nói chính mình sẽ mang theo con dâu sao?"
"Chà, mối quan hệ giữa mẹ của họ rất thân thiết."
"Nhưng kết hôn sẽ không phải là một quyết định dễ dàng."
Sức mạnh của Nữ công tước Icard là rất lớn, nhưng đó không phải là trò đùa.
Anh ta xoa tay và không ngừng nịnh nọt.
"Ngài quả là có mắt nhìn người. Mọi người đang thắc mắc vì còn quá sớm, nhưng ngài đã nhận ra rằng cô ấy là thiên thần sẽ mang lại may mắn cho Công quốc."
Không phải vậy… Tôi không đưa cậu ấy đến đây với những mục đích tốt…
Công tước Icard trông tự hào một cách kỳ lạ và ho một cách tự đắc.
Tôi là người thắng cược cơ. Vì vậy, thế quái nào ổng lại chưng một khuôn mặt tự hào như thế chứ?
"Laria, cô đã hòa thuận rất tốt với Công quốc, phải không?"
Tôi trả lời một cách lịch sự bởi vì tôi yếu đối với kẻ mạnh và mạnh mẽ đối với kẻ yếu.
"Tất nhiên rồi. Con yêu tất cả mọi người. Mới chỉ được một thời gian thôi, nhưng con muốn chúng ta gần gũi hơn!"
Cậu ta không phải là người duy nhất biết cách gây rối với tôi. Tôi cũng không phải là trò đùa. Tôi là cánh tay phải của Icard.
"Tôi rất tự hào khi có mặt ở đây với cậu vì cô và Evan trông rất đẹp đôi. Thật may mắn cho tôi khi được sống cùng cậu trong gia đình Icard hơn là việc chiến thắng trong cuộc đua ngựa."
Tôi đã đi rất xa để có thể mỉm cười lần cuối cùng.
Ordi trả lời ngay như thể anh ta không thua được.
"À phải rồi. Công tước Icard có khiếu hài hước thật tuyệt vời, vì vậy ông ấy sẽ rất vui khi được sống cùng cô."
Chờ đã, khiếu hài hước?
Đây là điều không thể đối với ông ấy. Tôi không nghĩ ông ta nên được thêm điều gì đó vô lý như thế này.
"Tôi không hề đùa trong cuốn sách của mình đâu."
Ordi trông rất ngạc nhiên trước những lời nói thẳng thừng từ Công tước Icard.
"Không, tại sao ngài không hề đùa cợt gì cả khi mà mọi người đang vui vẻ?"
"Đùa là do miệng chứ không phải do chân đâu."
Tôi đã bị đóng băng trong một khoảnh khắc.
'Đặt chân lên dây sao?'
Hả, điều này không hề đúng đâu à.
'Điều này thực sự không đúng. Có chuyện gì với ông ấy vậy?'
"Hahahahahahaha!"
Ordi ôm bụng và cười.
"Nữa! Hơn nữa! Hahahahaha! Ngài làm rất tốt mà!"
Đây là một kỹ năng đầy hỗn độn, cấp cao nhất trong các trò đùa của một người đàn ông trung niên.
Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã khá thiếu sót bởi vì trong khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt tôi có vẻ hơi nghiêm túc.
Tất nhiên thì mọi người không nên ngạo mạn như vậy được.
Không thể nào, tại sao một thanh niên lại đùa giỡn như vậy chứ?
Tôi thừa nhận thất bại của mình một cách nhanh, gọn, lẹ và thề sẽ không tiến xa hơn nữa.
"Tôi không nghĩ rằng anh có thể vô tình nói điều gì đó và gây khó chịu ngay trước mặt Công tước đâu."
Evan nói mà không cần một chút gì xu nịnh, đó là một điều đúng với vẻ cương nghị ấy.
"Tại sao vậy? Tôi đang rất vui mà!"
"Cha, xin hãy làm điều đó thường xuyên hơn trong tương lai! Đây hoàn toàn là phong cách của con ạ."
Rồi bỗng dưng tim tôi nhói lên.
'Đây là…!'
Đó là dấu hiệu của một cơn ho giống như là nôn ra máu.
Tôi nhảy dựng lên.
Cách tốt nhất là nên thể hiện bệnh tình của tôi với Công tước, nhưng tôi sẽ gặp rắc rối nếu họ có thể xác nhận tin đồn đang lan rộng. Đặc biệt là khi đang ở trước mặt một người đại diện trông rất mồm mép…
Công tước đã nhận tôi về bởi vì tôi thời gian của tôi tương đối ít mà không ai hay biết.
Nếu mọi người biết đến thời gian còn lại của tôi, giá trị sử dụng cũng sẽ biến mất, vì vậy họ sẽ ngay lập tức gạt bỏ tôi mất.
"Chà, nếu cậu thứ lỗi cho tôi…"
Tôi vội vàng đứng dậy, lấy khăn tay che miệng.
Tất nhiên, tôi đã không quên nghiêng chiếc khăn tay của mình đến mức Công tước chỉ có thể nhìn thấy nó.
Gần đây tôi không thường xuyên ho ra máu.
Vì vậy, tôi phải tận dụng nó bất cứ khi nào tôi có thể.
Vẻ mặt lúc này của Công tước trở nên khá kỳ lạ.
───────────────────────────────────────────────