Bởi vì thời gian có hạn, cô ấy trở thành con dâu của kẻ phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 104

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 536

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 11

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5084

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 64

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 67

Tập 01 - Chương 03

Chương 3

***

Sau khi để lại danh tước của mình cho đứa con mười bốn tuổi, ông ta khoanh tay với vẻ mặt đáng sợ.

 “Ông ta sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ trong trường hợp này. Mình cần phải cho ông ta thấy mình có thể làm được những gì.”

Vậy thì, thật đáng để ngồi trên một cỗ xe ngựa với những âm thanh kì lạ phát ra.

Cuối cùng, tôi bắt đầu nói luyên thuyên, như thế ông ta sẽ không bao giờ nhắm mắt.

“Con chưa từng thấy Evan trước đây. Evan có biết mình đã kết hôn không ạ? ”

"Nó không biết."

Ông ta đúng là một người cha tuyệt vọng nửa vời mà.

'Xin chào, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trước học viện. Tên tôi là Laria, và tôi hơn anh một tuổi. À mà này, tôi cũng là vợ của anh đấy', chắc anh ấy sẽ không nói nên lời mà.

"Mình hiểu rồi. Vì vậy, một ngày nào đó ở tuổi mười ba, anh ấy sẽ tốt nghiệp học viện và đột nhiên có một người vợ… ”

Tuy nhiên, đó là số phận của những kẻ yếu đuối khi phải giả vờ mình ổn ngay cả khi điều đó thật nực cười.

“… Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.”

Kết hôn sớm không phải là hiếm ở giới quý tộc, nhưng chưa bao giờ có trường hợp trẻ em kết hôn mà không cần sự đồng ý của họ.

'Đối với quyền lực tuyệt đối, người con trai được sử dụng những từ ngữ dài hay ngắn... nhưng nếu là nó đi ngược lại mục đích của ông ta, nó sẽ dễ dàng cho mình, phải không nhỉ?'

Trong nguyên tác, Công tước Icard làm mọi thứ theo lẽ thường, kể cả việc sở hữu một tòa nhà mới để thực hiện mục đích của mình.

Tôi càng nghĩ về điều đó thì tôi càng không nên đi chệch vào con đường của kẻ ác.

"Con hy vọng Evan thích con."

Tôi nhìn vào đôi mắt màu đỏ kỳ lạ của Công tước Icard và nhanh chóng nói thêm.

"Con muốn kết thân với Evan."

"Tại sao?"

Tôi trả lời với một nụ cười thật tươi vì tôi muốn gây ấn tượng với ông ấy.

“Con nghĩ anh ấy sẽ rất đẹp trai nếu giống cha vậy đó.”

Điều đó đúng mà? Người đang mỉm cười mà, đúng không?

Và đúng lúc đến nỗi đáng kinh ngạc.

Cơn ho bắt đầu nổi lên.

"Con hạnh phúc khi ở với cha và Evan tại công quốc ... khụ, khụ, khụ!"

Tuyệt vời.

Máu chảy ra trên chiếc khăn tay khi tôi đang cố bịt miệng lại.

Tôi vẫn còn ốm! Ông ta nói rằng tôi trông đẹp hơn lần đầu tiên ông ta nhìn thấy tôi và tôi đã tăng cân, nhưng tôi đang sắp hết thời gian! Mau lên, nhìn tôi đi nào!

Sau khi cơn ho ngừng lại, tôi nhìn lên Công tước Icard và chăm chú nhìn ông ấy.

"Khụ…"

Tôi cố tình lật chiếc khăn tay của mình đến phần đẫm máu và thở dài.

"Đây chẳng phải vấn đề gì to tát lắm đâu, nó đã xảy ra kể từ khi con còn là một đứa trẻ ..."

Công tước Icard không nói gì.

"Con xin lỗi."

Tôi khẽ lẩm bẩm, cụp mắt xuống.

Tôi đã thực hành việc này trước gương trong vài ngày qua. Trông tôi dễ thương, nhưng khi tôi làm ra vẻ mặt ủ rũ, nó lại thể hiện một khía cạnh rất vô hại và đáng thương.

Khi Công tước Icard hỏi liệu tôi có bị ốm không, tôi thực sự trông rất mệt mỏi.

'Không không…'

Tôi đã sẵn sàng trả lời, nhưng ông ấy lại nói một điều hoàn toàn khác.

"Nói với ta."

Không, tại thời điểm này, ông ta không nên hỏi tôi có phải tôi bị bệnh hay không chứ?

"Dạ?"

"Hạnh phúc đối với Công tước, nó có nghĩa là gì?"

Đó là những gì tôi nói….

"Ý con là, Evan và con, làm sao chúng ta có thể hạnh phúc?"

Tuy nhiên, thật quá đáng sợ khi nói rằng đó chỉ là một nhận xét lịch sự mà không suy nghĩ gì nhiều.

Tôi quay đầu trong tuyệt vọng.

“Vậy… Khụ.”

Ho là cách tốt nhất để giết chết sự im lặng.

"Khặt, khụ, khụ."

Một lúc sau, tôi bắt đầu liệt kê những điều mà một gia đình hòa thuận làm.

“Chúng ta có thể ăn uống, nói về những gì đã xảy ra vào cuối ngày, đi dạo, dã ngoại…”

“…”

Tôi vắt óc suy nghĩ một cách tuyệt vọng trong khi chịu đựng sự im lặng.

“Nếu có dịp, chúng ta có thể tổ chức tiệc tùng, nếu gặp khó khăn, chúng ta có thể an ủi nhau. Nếu có điều gì vui, chúng ta có thể cùng nhau cười. Chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau… những điều nhỏ nhặt đó.”

Tôi không thể nghĩ gì hơn ngoài điều đó.

Nhưng sau khi nói xong, tôi nhận ra một điều.

Mặc dù thực tế là tôi đã tạo ra chúng bằng cách cố gắng điều chỉnh tình hình. Tôi nhận ra đó là những điều mà tôi thực sự muốn làm.

Tôi không có gia đình trong cuộc sống trước đây và cũng chưa bao giờ làm những điều như vậy với bất kỳ ai.

Tôi đã không hạnh phúc trong cuộc sống trước đây của mình, và tôi đã đánh mất ý thức trách nhiệm của mình.

"Đó là những gì ngươi đã làm ở Quận Rostry?"

Tất nhiên, Bá tước Rostry là một gia đình không có tình yêu thương.

Cha tôi, Bá tước Rostry, là một tên côn đồ. Lão già ấy không chung thủy và có mối quan hệ với những phụ nữ khác.

Ngay cả anh trai tôi, người đã đi du học ở phương Đông cũng bất chấp cha mình, và nói rằng: 'Đi du học chỉ giống như bị trục xuất. Họ chỉ đuổi tôi ra ngoài và gửi tôi đến học viện công lập, nơi miễn học phí và chi phí sinh hoạt rẻ bèo mà thôi. '

Con đường biển đã bị phong tỏa ba năm trước với sự xuất hiện của một con quái thú.

Còn hơn sáu năm nữa là con đường biển sẽ được thông trở lại. Vào thời điểm đó, nhân vật chính trong tiểu thuyết gốc đã nhanh chóng di chuyển và kiếm được rất nhiều tiền từ việc buôn bán. Sau đó, Fred nghe về cái chết của cả gia đình mình.

Dù sao thì tôi cũng phải coi anh trai mình là người không tồn tại trong câu chuyện này.

Cha tôi nghiện cờ bạc đủ thứ và không bao giờ cho tôi thừa kế tài sản nào.

Thứ duy nhất còn lại là nợ, không phải di sản. Chính Công tước Icard là người đã trả hết nợ và đưa tôi trở lại.

Vì vậy, nó có thể là một kế hoạch khác đã được sắp xếp từ trước.

Dù vậy, ông ấy là ân nhân đã khi đã biến tôi từ một người suýt chết trong cô nhi viện, phải lăn lộn trong nhà của hàng xóm trở thành một cô Công chúa .

Ngay cả khi tôi thoát khỏi Công quốc Icard ngay bây giờ, tôi không có một nơi nào để đi và không có một xu nào.

"Không…"

Tôi lắc đầu từ từ.

"Người biết đấy, con đã không hòa nhập với họ ... bởi vì cha con không về nhà nhiều."

"Ta hiểu rồi."

"Vì vậy, con muốn sống khác với gia đình mới của mình."

Tôi cười toe toét khi cầm chiếc khăn tay dính máu của mình.

“Lần đầu tiên gặp cha, con nghĩ rằng con muốn trông thật tươm tất cho cha.”

“Người đã trả hết nợ cho con… và trở thành ân nhân của con. Vì vậy, con sẽ cố gắng hết sức mình.”

Công tước Icard không nói gì và chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc rồi lặng lẽ thở dài.

Sau đó ông ấy lấy một thứ gì đó ra khỏi tay và đưa cho tôi.

"Cha?"

Tôi bối rối chớp mắt khi ông ấy đưa cho tôi một chiếc khăn tay mới.

“Ngươi không thể lau máu lần nữa trên chiếc khăn tay đó. Nó đã bẩn rồi ”.

Ồ… nhưng ngài không phải là người thích dính máu.

Nhưng điều đó không thể tránh được. Cách tốt nhất để cho thấy tôi bị ốm là khạc ra máu.

"Cảm ơn cha!"

Tôi không thể làm gì được.

Tôi là người yếu nhất ở đây, nên tôi đã phải cầu xin để được sống sót. Vì vậy, tôi phải có một đức tính khiêm tốn.

“Con sẽ sử dụng nó cẩn thận. Con cảm ơn rất nhiều!"

“Nó chỉ là một chiếc khăn tay…”

"Vâng."

Tôi vừa nói vừa gấp chiếc khăn tay nhận được và ôm nó trong tay.

"Cha con chưa bao giờ chăm sóc con như thế này."

“… Hừm.”

Công tước Icard không nói gì cho đến khi chúng tôi đến Học viện.

Tôi cũng im lặng và không ho nữa.

“Công tước, thiếu phu nhân. ”

Một người hầu đến gần và mở cửa xe ngựa.

"Chúng ta đã đến rồi."

Ồ, tôi hơi khó xử khi nghe danh hiệu 'thiếu phu nhân' khi tôi chỉ mới mười bốn tuổi.

Kể từ bây giờ, họ sẽ chỉ gọi tôi là 'Laria'.

Chúng tôi ra khỏi xe ngựa sau khi nghe những lời lịch sự của người hầu.

Học viện của Evan bình thường hơn, và nhỏ hơn một chút so với lâu đài của công tước.

Ở phương Tây, những đứa trẻ giàu có và quyền lực thường được giáo dục tại gia.

Con cái của các quý tộc thấp hơn không có khả năng mua giáo viên dạy tại nhà và chỉ đi học ở các học viện.

Công tước Icard đã đặt đứa con trai duy nhất của mình vào một nơi như vậy một cách vô trách nhiệm.

"Ta đã không chăm sóc nó trong nhiều năm qua."

"Nhưng ta sẽ làm điều đó khi ta trở lại Công quốc."

Sau đó Công tước nói thẳng với người hầu của mình.

"Đặt mấy trăm chiếc khăn tay chất lượng cao đi."

Ổng muốn tôi đổ máu nhiều thêm hay gì?

──────────────────────────────────────────────────