Nói toẹt chuyện tôi đang rất buồn chán ra thì sẽ rất thiếu tôn trọng đối với giáo viên, nhưng sau cái cửa ải đó, giờ tan học cuối cùng cũng đã tới.
Bạn bè rủ tôi đi hát karaoke, nhưng sau những gì đã xảy ra hôm qua, giờ đây tôi muốn thư giãn một chút.
“Được, cũng tốt.”
“Hiểu rồi. Nhưng không phải là tao có ý vô cảm gì đâu.”
Tất nhiên tôi biết.
Dù cho tôi là một người dính dáng đến vụ việc ấy, nhưng bạn bè tôi không thể nào biết về nó được. Tôi nghĩ họ mời tôi đi chơi để giúp tôi quên đi sự việc xảy ra gần chỗ tôi sống, không cần biết chuyện đó không liên quan tới tôi đến mức nào. Sự chu đáo của họ thực sự làm tôi rất vui, và tôi cũng thực sự biết ơn vì có họ làm bạn với tôi.
Cuối tuần này, tôi sẽ dành thời gian ở nhà một người bạn, và tôi rời đi với lời hứa vui chơi hết mức có thể mà không sinh ra thêm bất cứ vấn để nào khác.
“Giờ thì, vẫn chưa hẳn là sang đông, nhưng trời đang dần trở lạnh, mình nên đi đến cửa hàng tiện lợi để mua thứ gì đó sưởi ấm thôi…hửm?”
Tôi đang nghĩ về việc mua một tách cà phê nóng ở cửa hàng tiện lợi thì thấy Arisa-san đang đi theo một đứa con trai ở trước mặt tôi.
Một trai một gái, sau giờ tan trường, có lẽ là lên sân thượng, ba từ khóa này cho tôi một số ý tưởng về những gì sắp diễn ra.
“Để cho cô ấy nghỉ ngơi đi, cô ấy vừa mới trải qua chuyện đó ngày hôm qua thôi mà…”
Đi cùng với Arisa-san là một cậu trai đẹp mã của đội bóng đá, tôi nghĩ cậu ta học cùng lớp với hai chị em họ.
….Trời ạ, nếu không phải là do những gì đã xảy ra, có lẽ tôi đã nghĩ đây là một cuộc tỏ tình rồi thôi, dù có cảm giác rất tệ nhưng tôi cũng rất tò mò.
“…Mà, đây cũng là một dạng định mệnh đấy nhỉ.”
Tôi đi theo họ, cố gắng để không bị phát hiện. Đúng như tôi dự đoán, họ tiến lên sân thượng, chàng trai quay người về phía Arisa-san với vẻ mặt nghiêm túc như thể đã hạ quyết tâm.
Tôi thầm biết ơn cánh cửa tồi tàn này, nếu không đóng chặt thì nó sẽ hé ra một chút, hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Arisa-san, cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?”
Đấy, biết ngay là tỏ tình còn gì.
“Xin lỗi. Tôi không thể hẹn hò với cậu được bởi tôi có người mình thích rồi.”
“….Eh?”
Hửm?
Bỏ qua cái nhìn ngờ vực của cậu ta, tôi không nghĩ Arisa-san sẽ trả lời như vậy đấy. Kẻ tung tin đồn họ là những con người cực kỳ ghét đàn ông đó là ai vậy…cô ấy để ý tới người khác rồi này.
“Chắc là để từ chối cậu ta thôi đúng không.”
“Không, là sự thật đấy.”
Đùa ư, thông tin động trời đấy… Chờ đã, ai vừa nói vậy? Tôi quay đầu lại với một nụ cười để che đi sự thiếu kiên nhẫn của mình. Ở đó, đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh mắt tôi, là Aina-san, cô gái xinh đẹp không hề kém cạnh Arisa-san.
“….”
“Im lặng nào. Nếu cậu phát ra tiếng động họ sẽ nghe thấy đó.”
Aina-san nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi tôi, cố gắng không phát ra âm thanh. Bản thân tôi cũng thấy bối rối trước hành động này, nhưng nhờ vậy mà tôi không bị giật mình và không lên tiếng nữa.
“Nee-san nói sẽ quay lại sớm, nhưng là một người em gái, tớ tò mò lắm. Dù là tớ biết kết quả sẽ như thế nào rồi.”
Gã đó không có cửa đâu, cô ấy nói vậy, rồi cười khúc khích. Rồi cô ấy quay mặt lại chỗ tôi một lần nữa.
“Và cậu ở đây làm gì thế?”
“….À thì~”
Tôi đã chuẩn bị để bị mắng ít nhất là tới mức độ đó, rằng việc nhìn trộm người ta rất đáng kinh tởm, nhưng nét mặt Aina-san vẫn mỉm cười.
Tôi có hơi do dự không biết nói gì, nhưng quyết định thành thật nói cho cô ấy biết tôi tới đây với mục đích gì.
“…Hôm qua các cậu đã gặp phải chuyện khó khăn mà, đúng không? Tớ không biết cứ như vậy mà đột ngột thổ lộ tình cảm với cô ấy thì sẽ như thế nào.”
“Tớ hiểu rồi. Cậu tốt thật đấy.”
“…Không phải cậu tin tớ dễ dàng quá sao?”
“Cậu đáng tin. Không hiểu sao cơ mà tớ nghĩ vậy đấy. Vẫn tốt hơn là bị nghi ngờ mà nhỉ?”
“Đúng là vậy.”
Tốt hơn nhiều so với việc bị nghi ngờ, chắc chắn là vậy rồi.
Trong lúc tôi đang trò chuyện với Aina-san như vậy, phía bên kia đã có động tĩnh.
“Tớ không thể tập trung được sau khi nghe những gì đã xảy ra với cậu ngày hôm qua! Nghĩ về chuyện có mệnh hệ gì xảy ra với cậu làm tớ không thể chịu nổi! Vậy nên tớ đang cố gắng bảo vệ cậu để không xảy ra những điều tương tự nữa!”
Cậu ta là một chàng trai đẹp cả người cả nết à?
Lúc tôi đang nhìn qua khe cửa hé mở, Aina-san, người đứng đằng sau tôi, tiến lại gần như thể cũng muốn ngó trộm, không biết Arisa-san sẽ nói gì với cậu trai đang tuyệt vọng kia.
“!?”
Ôm lấy lưng tôi, cô ấy hào phóng áp sát cơ thể gợi cảm của mình vào tôi.
“Dù hắn ta có nói gì thì chị ấy cũng sẽ không rung động đâu. Tớ muốn chỉ thẳng vào mặt hắn, cười nhạo hắn, rằng hắn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội.”
“…Um, Shinjo-san.”
“Cậu ngại vì ngực tớ đè lên người cậu à?”
Cô ấy thẳng thắn quá, trời ạ! Cái thứ đó được quấn trong một chiếc áo sơ mi và áo nịt, và nó đang ép vào lưng tôi, khiến nó thay đổi hình dạng. Tôi không dùng tay chạm vào nó, nhưng không hiểu sao tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại ấy quá sống động.
“Nếu cậu tránh xa tớ ra một chút tớ sẽ biết ơn lắm đấy.”
“Vậy thì tớ không có xem được!”
Sao cậu không tiến lên phía trước mà xem đi chứ…
Tôi nghĩ cô ấy đang có ý trêu tôi. Aina-san, người đang cười khúc khích tách ra khỏi cơ thể tôi, nói xin lỗi và tiếp tục mở lời.
“Chị em chúng đều cùng một họ cả, vậy nên cậu gọi tớ bằng tên đi nhé? Đổi lại, tớ sẽ gọi cậu bằng tên nha?"
Tôi không bận tâm đâu, nhưng tôi không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi. Tôi nghĩ có thể có ẩn ý gì đó đằng sau, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Aina-san rất trong sáng. Tôi không thể nhìn ra được bản chất thực sự của vấn đề trong nụ cười ấy, nhưng nghi ngờ cô ấy thì cũng chẳng có ích gì, vậy nên tôi quyết định tin tưởng cô ấy.
“Vậy thì…etto, rất vui được gặp, Aina-san.”
“Cậu chỉ cần gọi mỗi tên tớ thôi cũng được mà.”
“…Thế có hơi”
“Fufu, được rồi. Nghĩ về chuyện này sau nhé?”
Gọi tên cô ấy ra như vậy, tôi với Aina-san đã lên tới mức độ bạn bè rồi ư.
Tôi không đủ thân với Aina-san để làm bạn với cô ấy, và cuộc trò chuyện này của chúng tôi cũng chỉ là kết quả của sự trùng hợp. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ có thêm cơ hội nói chuyện nhiều như thế này trong tương lai.
“Vậy thì đến lượt tớ. Rất vui được gặp cậu, Hayato-kun.”
“Aah…gì cơ.”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là sao cậu biết tên tớ vậy.”
Tôi biết tên của Aina-san là bởi vì cô ấy nổi tiếng với là một trong hai chị em xinh đẹp. Nhưng còn tôi, tôi chỉ là một đứa bình thường, như một nhân vật nền. Cô ấy biết tên tôi làm tôi rất ngạc nhiên.
“Là bởi chúng ta học cùng khối mà, dù cho là có khác lớp đi nữa. Không phải vậy là bình thường sao?”
“…Xin lỗi. Có rất nhiều người không biết tên tớ là gì đâu.”
“Ahaha, vậy giờ nỗ lực để khiến họ nhớ tên cậu thì sao?”
Cậu ấy nói có lý. Tôi gật đầu.
Nói chuyện với Aina-san như vậy khiến tôi bị phân tâm khỏi những gì đang xảy ra trên sân thượng.
“Cậu nói bao nhiêu lần vẫn thế thôi. Tôi không thể hẹn hò với cậu.”
“…Tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì đã đến.”
Ôi không, cậu ta đang tiến tới cánh cửa.
Tôi phải nhanh chóng trốn đi, và khi tôi định làm vậy, Aina-san lại kéo tôi lại gần hơn. Tôi ngạc nhiên trước sự bất ngờ của tình hình, nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, tôi đã ở trong điểm mù khuất tầm nhìn rồi, vậy nên cậu trai tỏ tình với Arisa-san không thể nhìn thấy tôi.
“….”
“…Suýt nữa thì♪”
Ở khoảng cách này, khuôn mặt chúng tôi gần nhau đến mức tôi không thể cưỡng lại việc rời xa cô ấy. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại hơi thở, đối mặt với cánh cửa dẫn lên sân thượng, Aina-san mở miệng.
“Vậy thì, có vẻ như bộ drama thổ lộ tai họa đã kết thúc rồi, giờ tớ tới chỗ chị gái đây. Cảm ơn vì đã chăm sóc tớ nhé, Hayato-kun.”
“Tớ không nhớ có chăm sóc cậu hồi nào…cơ mà hiểu rồi. Tớ đi đây.”
“Un. Gặp lại sau nhé♪”
Rung rinh vẫy cánh tay của mình, Aina-san tiến lại gần chỗ của Arisa-san.
Tôi ngoảnh mặt, rời khỏi nơi đó, mừng vì không có chuyện gì lạ xảy ra. Mùi rất thơm mà còn mềm nữa, tôi nghĩ như một cậu bé cao trung đang tuổi dậy thì.
-
“…Ahhh Tởm lợm! Tởm lợm tởm lợm tởm lợm tởm lợm!”
“Ôi chà, chị trông thô thiển quá rồi, chị à.”
Aina mỉm cười với Arisa, cô ấy dường như không thể che giấu đi sự ghét bỏ của bản thân đối với chàng trai vừa mới thổ lộ tình cảm của mình với cô. Tuy nhiên, Aina hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của Arisa, bởi vì cô ấy cũng rất ghét đàn ông.
“Em cũng được tỏ tình rất nhiều, nhưng thực sự bọn chúng rất kinh tởm. Bình thường thì không nói chuyện mấy, bộ bọn chúng nghĩ bọn chúng có cơ hội à?”
“Đúng vậy. Đàn ông là một lũ mọi rợ, đê tiện và thô tục.”
“Đúng rồi. Ngoại trừ cha chúng ta ra, không biết trên đời này còn gã đàn ông nào có thể sánh ngang với ông ấy không nữa.”
“Không có đâu.”
Arisa nhanh chóng đáp lại lời của Aina.
Aina bật cười trước phản ứng quá nhanh của cô ấy, rồi giục Arisa quay trở về càng sớm càng tốt.
“Chị ghét đàn ông cũng như em vậy, Aina. Tới cả chạm tay với bọn chúng em còn ghét cơ mà.”
“Bởi vì thế tởm lắm.”
Không giống như chị gái mình, Aina luôn nở nụ cười rạng rỡ trên môi, nhưng ẩn sau nụ cười ấy còn có một bộ mặt khác. Chỉ có Arisa và mẹ cô là biết về bộ mặt ấy.
“Và Aina “Còn chả nhớ tên các bạn nam ở trong lớp” nữa nhỉ?”
“Không cần thiết.”
Họ của bọn chúng thì cô nhớ, nhưng tên thì không, và dù cho cô ấy có nghe thấy những cái tên đó, cô ấy cũng chẳng hề hứng thú và loại bỏ chúng ra khỏi đầu ngay lập tức.
“Mà kệ. Chúng ta vừa có một khoảng thời gian tồi tệ đấy, vậy nên rời khỏi đây nào.”
“Un.”
Theo sau Arisa, Aina cũng đi đến lối ra trên sân thượng.
Đi được nửa đường, Aina đột nhiên dừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của mình, đầu ngón tay vừa nãy cô áp lên môi Hayato.
“…Chụt…”
Không biết cô ấy nghĩ gì, cô ấy đưa đầu ngón tay của mình vào miệng.
Trườn lưỡi xung quanh nó như thể đang liếm láp một viên kẹo. Cô ấy cẩn thận đề không làm cho Arisa nghĩ rằng bản thân đang hành động kỳ lạ, cô tiếp tục liếm, tạo nên những tiếng ồn ào.
“…Nếu cứ thế này mà mình có thai được thì có phải tốt hơn không.”
Những lời thì thầm từ Aina tan biến trong gió.