Khi nói về các tiết giáo dục thể chất, bạn tưởng tượng họ chủ yếu sẽ làm gì? Về cơ bản, học sinh sẽ tuân theo hướng dẫn của giáo viên và tập thể dục, và trường cao trung của Hayato cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, nếu tiết học đó nằm ở cuối tuần, các học sinh lại phải tự lo liệu.
Như một phần thưởng cho những học sinh của trường đã chăm chỉ từ ngày thứ Hai cho tới thứ Sáu, họ thường được thoải mái sử dụng thời gian miễn là không vào lớp mà không có chỉ thị. Tháng 10 sắp khép lại, gió lạnh đang dần thổi qua, nhưng cái nắng hôm nay vẫn quá chói chang và nhiệt độ vẫn cao ngất ngưởng.
Các học sinh được chia ra làm hai nhóm, một nhóm chơi bóng đá và bóng mềm trong sân trường, nhóm còn lại chơi bóng rổ và bóng truyền trong sân thể dục, còn Hayato lại ngồi dưới bóng cây ở góc khuôn viên.
“…….”
Điều gì cũng được phép, kể cả là ngủ gật.
Cậu không làm gì bởi ngay từ đầu cậu đã tập chạy xong, một bài tập vận động để chơi chút bóng đá với các bạn cùng lớp.
Hayato ngủ cùng với những âm thanh phấn khích của bạn bè như một lời hát ru, nhưng có rất nhiều người khác cũng không làm gì ngoài nói chuyện cùng bạn bè, vậy nên chuyện của Hayato cũng không có gì đặc biệt, và Hayato thả mình vào giấc ngủ bình yên.
Lúc đó, có một cái bóng đen tiến lại gần một Hayato đang say giấc nồng như vậy.
“…Fufu, anh ấy ngủ rồi này♪”
Đó là Aina, cô ấy cẩn thận tiếp cận để không làm cậu thức giấc.
Bạn có thể thắc mắc tại sao Aina lại ở cùng Hayato như thế này dù hai đứa khác lớp, chỉ đơn giản là lớp của họ gộp chung tiết lại với nhau mà thôi. Lúc nãy Aina vẫn còn chơi bóng mềm, nhưng khi thấy Hayato ngồi dưới bóng cây, cô chạy như bay tới chỗ cậu.
“…Hayato-kun?”
“………..”
Đương nhiên, Hayato không thức dậy.
Hayato, một con người không có gì nổi trội, và Aina, một trong hai chị em xinh đẹp nổi tiếng, ở cùng nhau như này có thể hơi lạ, nhưng may mắn thay, bóng dáng của Hayato người ta có thể thấy còn Aina thì lại bị che khuất đi bởi những tán cây――một vị trí hoàn hảo.
“….Aha~♪”
Aina ngồi xuống cạnh Hayato. Cô nhìm chằm chằm vào khuôn mặt Hayato từ bên cạnh, cô không thể kìm chế việc đưa mặt mình lại gần cậu. Nếu không cẩn thận, cô ấy có thể sẽ hôn cậu ấy mất, hoặc ít nhất là ngửi mùi của cậu.
“….Không được không được, mình không kiểm soát được bản thân mất.”
Hít một hơi thật sâu, Aina bình tĩnh lại.
Sau những sự kiện ngày hôm đó, Aina không ngờ lại được ở bên Hayato sớm như vậy, và trái tim cô ngập tràn một cảm giác hạnh phúc vô ngần.
“…Hayato-kun, yêu quá~”
Cô không thể cưỡng được việc thốt lên với tông giọng nhuốm màu đồi trụy như vậy.
Khi biết anh ấy chính là Hayato, là người đội bí ngô, kể từ lúc đó, trong mắt Aina chỉ còn có cậu, cô rất muốn có con với cậu.
“…..Ah…”
Aina nhìn vào bàn tay phải không chút kháng cự của Hayato. Theo bản năng, Aina nhẹ nhàng siết chặt lấy bàn tay ấy đặt lên má mình.
“…Fwaa”
Bàn tay cậu ấy đặt lên má cô khiến cô suýt chút nữa hét lên trong sung sướng, nhưng cô đã cố gắng kìm nén lại. Vuốt vuốt, như thể đang nắm giữ một kho báu, cô nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay của cậu, tận hưởng cảm giác ấy. Cẩn thận đảm bảo rằng Hayato không thức dậy, những ảo tưởng của Aina tiếp tục lớn dần cùng với niềm hạnh phúc của chính cô trong thực tại.
Aina nhìn cậu với đôi mắt ẩm ướt, biết rằng Hayato là người duy nhất cô có thể trao tặng cơ thể tuyệt đẹp của mình, điều mà tất cả đàn ông trên thế giới này chỉ có thể ao ước. Aina nhìn chằm chằm vào dáng ngủ của cậu, nắm lấy tay cậu, ấn nó vào bộ ngực đầy đặn của bản thân.
Ôm trọn lấy bầu ngực của cô, bàn tay của Hayato thật ấm áp làm sao, chúng vẫn tiếp tục phát triển dù kích cỡ đã vượt quá 90.
“…..Ưm~~~~~~~~~~!!”
Cơ thể cô run lên. Trái tim cô đang gào thét muốn được cậu chạm vào nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Mỗi khi những ngón tay của cậu chìm vào tầng da thịt mềm mại của cô, những luồng điện mạnh lại chạy qua cơ thể, Aina rên lên, nắm chặt lấy tay cậu――Và rồi, cô đưa tay cậu xuống dưới phần giữa hai chân của mình.
-
“…Ah?”
Tôi đột nhiên thức dậy.
Tôi bật dậy khỏi giấc nồng, không thể tỉnh táo, nhưng tôi nhanh chóng nhớ lại lý do tại sao tôi lại ở đây.
Sau cả một tuần gắng sức, bọn tôi cũng đã được tự do vui chơi, vậy nên tôi chọn ngồi dưới bóng cây và ngủ.
“….??”
Và rồi, tôi thấy có thứ gì đó đang nhìn mình từ phía bên cạnh, vậy nên tôi không nghĩ gì nhiều quay ra nhìn.
“Chào buồi sáng, Hayato-kun♪”
“B…uổi….s…án…g?”
Aina ngồi bên cạnh tôi với nụ cười tuyệt đẹp trên mặt.
Khoảng cách giữa tôi và cô ấy khá gần, vậy nên tôi cố gắng tránh xa khỏi cô rồi mới nghĩ tới chuyện hỏi tại sao cô ấy lại ở đây.
“Aaan! Sao cậu lại rời đi chứ~?”
Ai cũng sẽ làm vậy nếu cậu đột nhiên làm thế thôi…, nhưng trông cô ấy thực sự không vui, vậy nên tôi giữ khoảng cách lại một chút. Tôi kiểm tra đồng hồ trên tường xem đã mấy giờ, và vẫn còn 15 phút nữa.
“Sao Aina-san lại ở đây vậy?”
“Tớ định là sẽ định thư giãn trong khoảng thời gian còn lại, vậy nên tớ đi tìm chỗ nào đó yên tĩnh và thấy cậu ở đây.”
“Ra vậy.”
Đúng đây cũng là nơi yêu thích của tôi, và dường như Aina-san cũng vậy.
“Tới thấy dạo gần đây tớ nói chuyện với Aina-san rất nhiều.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Nói chuyện với cậu rất thoải mái♪”
Nếu cô ấy không bận tâm và cười nói vui vẻ như vậy, tôi cũng sẽ rất vui. Nhưng Aina-san ở một mình như vậy hiếm thấy đấy nhỉ? Ngoài cái giờ nghỉ trưa đó, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ luôn ở cùng với Arisa-san cơ.
“Cậu không phải ở cùng chị mình ư?”
“Chị tớ đang ở trong sân chơi bóng rổ. Và không phải bọn tớ lúc nào cũng dính lấy nhau thế đâu.”
Đúng là vậy thật, cơ mà trong tâm trí, ấn tượng hai người họ để lại cho tôi như là một cặp bài trùng vậy.
“Mu~, hay là Hayato-kun không muốn nói chuyện với tớ?”
“Tất nhiên là không rồi. Chỉ là tớ hơi ngại một chút.”
“Ngại?”
“Un. Nói chuyện với Aina, một trong hai chị em xinh đẹp nổi tiếng, làm tớ ngại lắm.”
Không phải nói dối đâu, là thật đấy.
Khi tôi nói với cô ấy điều này, Aina-san nhìn xuống một chút, người lắc nhẹ, nhưng cô ấy ngay lập tức nhìn lên và mỉm cười hạnh phúc.
“Được khen là xinh đẹp không tệ lắm nhỉ. Fufu, tớ hiểu rồi, ra là Hayato-kun nhìn tớ như vậy.
“Không phải chỉ mỗi tớ đâu, mọi người cũng nghĩ vậy đấy.”
Trái lại thì, không có nhiều người nói chuyện với tôi như thế này lắm.
“…Tớ không cần mấy lời từ lũ rác rưởi đó.”
“?”
“Không có gì đâu~♪ Aah, tớ muốn được nói chuyện nhiều hơn, cơ mà tới giờ rồi.”
“…..!?!”
Aina-san nói như thể cô vừa mới nhận ra, tôi kiểm tra lại thời gian, thấy rằng giờ là thời điểm tất cả chúng tôi phải tập trung vào cuối ngày. Tôi vội vàng đứng dậy, nhưng Aina-san hét lên một tiếng nhỏ và ngã huỵch xuống đất.
“Aina-san? Cậu ổn chứ?”
“U-un…”
Tại sao hông cô ấy cứ run lên thế?
Có đôi chút lo lắng, tôi hỏi cô ấy có cần tôi giúp gì không, cô ấy gật đầu.
“Được rồi.”
“Haa…nn…”
Cậu có chắc là cậu ổn không đấy?
Aina-san có lẽ đã nhận ra sự lo lắng của tôi, bảo tôi đừng lo và cố gắng đứng dậy. Chúng tôi vội vã quay trở lại và tôi để ý thấy một thứ khiến tôi thấy hơi băn khoăn.
“…Thứ gì đây?”
Những ngón tay trên bàn tay phải của tôi rất ướt…và còn có hơi trơn nữa. Trời đang nắng chang chang, nên tôi quyết định coi là tôi vã mồ hôi ra.
“Không biết là do mình tưởng tượng hay là nói chuyện với Aina-san khiến thời gian trôi nhanh đây ta?”
“A-ahahaha…Chắc là cậu tưởng tượng đấy!”
Không biết có đúng không nhỉ. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy dứt khoát rằng đó là sự thật. Chúng tôi cười nói với nhau, và bằng cách nào đó chúng tôi đã quay trở lại đúng giờ.
Nghĩ lại, dạo này tôi nói chuyện với Aina-san ngày càng nhiều.
Bất kể những sự kiện chỉ có tôi mới biết, thời gian ở bên cô ấy cứ ngày một tăng kể từ lúc Arisa bị người ta thổ lộ. Nếu mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy sẽ nháy mắt lại với tôi hoặc không thì là vẫy tay. Chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng chúng tôi đã trở nên đủ gần gũi để có được những cuộc trò chuyện như này đây.
Tôi đã nghĩ tôi sẽ không còn nói chuyện thêm với cô ấy lần nào nữa, tôi đã nghĩ vậy…Nhưng nhìn lại, cô ấy đột nhiên lại gần tôi cả ở lần nghỉ trưa đó và lần này. Dù cho cô ấy hay hiện diện ở trước tôi những lúc tôi không nhận ra, nhưng tôi chắc rằng một phần nào đó ở trong tôi thích được nói chuyện với cô ấy.
Mỗi khi tôi nhìn vào Arisa-san, Aina-san, và cả mẹ của họ, tôi không khỏi nhớ về vụ việc lần đó. Một sự kiện quá mức khốc liệt như vậy không thể quên được là điều dễ hiểu, nhưng nó chẳng hơn kém gì một vết thương trong lòng đối với họ, và tôi chỉ mong họ có thể sớm quên đi được vết thương ấy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại