Bóng đè.
Tôi không thể di chuyển.
“……”
Có hơi đột ngột cơ mà cơ thể tôi lúc này không chuyển động nổi. Tôi không biết giờ tôi còn đang mơ hay tỉnh nữa, nhưng cơ thể tôi đang gặp vấn đề về vận động, ai đó làm ơn giúp với.
“….”
Tất nhiên, dù tôi có kêu cứu được đi nữa cũng sẽ chẳng có ai tới giúp tôi cả. Dù cho tôi có gào thét lên, cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy bởi người duy nhất ở trong nhà là tôi. Đường cùng rồi sao? Đây là đường cùng rồi ư, mình không thể làm gì được sao?
“…..”
Ừm, có lẽ mình nên bỏ cuộc thôi.
Trước mắt tôi tối đen như mực, cơ thể tôi bất động, tôi đang ở trong tình thế vô vọng, nhưng rồi đột nhiên tôi nghe thấy những giọng nói.
“Ổn cả rồi, Hayato-kun.”
“Không sao hết, Hayato-kun.”
G-giọng nói này là…
Tôi biết làm vậy là không thể, nhưng tôi vẫn cố gắng mấp máy đôi môi bất động của mình để nhờ họ giúp tôi thoát khỏi tình cảnh này. Giọng nói ấy chắc chắn là của chị em Shinjo…làm ơn, hãy cứu tôi với!!
“Tất nhiên rồi.”
“Tất nhiên.”
Đôi tay, chắc hẳn thuộc về cả hai người họ, chạm vào cơ thể tôi. Như thể họ đang vuốt ve tôi, cố gắng làm tôi bình tĩnh lại…Nhưng cái cảm giác sợ hãi cứ đeo bám tôi không hể nói thành lời mặc cho những cái vuốt ve trấn an này là gì?
“Không sao hết. Hayato-kun có thể chìm xuống cùng bọn tớ được mà.”
“Đúng thế. Nếu như vậy chúng ta đều sẽ hạnh phúc mãi mãi…chúng ta sẽ ở cùng nhau dù cho là bất cứ đâu.”
Bàn tay của họ chạm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi, thì thầm vào tôi những gì họ muốn tôi làm. Tôi hổn hển bật dậy, với tiếng thở đập thẳng vào tai.
“….!?”
Tôi dùng hết sức đạp tung tấm chăn bông, ngồi dậy và hít thở thật sâu. Khoảnh khắc tôi trở nên bình tĩnh hơn, tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Lý do rất đơn giản: hai cô gái học cùng trường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, và hai cô gái ấy còn rất dâm dục nữa chứ.
“…Thất vọng ư?”
Tôi không thể nhìn thấy hình dáng, nhưng giọng của họ tôi nghe rất rõ. Điều đó còn làm tôi cảm thấy hưng phấn hơn…cơ mà không được, không được, dừng lại nào. Tôi lắc đầu gạt đi những ảo tưởng đang lởn vởn trong tâm trí.
“Arisa và Aina…à.”
Tôi đã gặp hai người họ tối qua, chúng tôi đã nói về rất nhiều thứ. Tôi không nghĩ Aina lại nhận ra tôi, nhưng khi cô ấy nói cô ấy đã nhận qua tôi qua chất giọng lẫn chiều cao, thì tôi cũng đã hiểu…Dù có hơi sợ.
Vào lúc đó, tôi cũng đã bắt đầu gọi Arisa bằng tên.
“…Hah.”
Tôi không cảm thấy mình đang gặp rắc rối gì cả, thực lòng làm quen được với hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy tôi rất vui. Tôi nghĩ như vậy là bởi tôi là một thằng đàn ông, một nam sinh cao trung trong độ tuổi dậy thì.
“Mẹ tớ cũng rất muốn gặp cậu. Vậy nên ngày lễ lần tới để tới mời cậu tới nhà nhé?”
“Unun. Chúng em luôn đón chào Hayato-kun. Hãy để em phục vụ anh theo cách hoành tráng nhất nhé?”
Có lẽ đám con trai trong lớp tôi, và đám con trai có tình cảm với họ mà phát hiện ra, chắc bọn nó dìm xác tôi xuống biển mất…Mà, theo góc nhìn của họ, tôi là người đã cứu họ khỏi nghịch cảnh như vậy, nên theo một cách nào đó có lẽ họ nghĩ về tôi có chút đặc biệt hơn. Tôi chắc rằng mọi chuyện sẽ trở lại như cũ khi thời gian trôi dần đi thôi.
“Được rồi, chuẩn bị thôi nào.”
Hôm nay là thứ Hai đầu tuần, là cái ngày tôi ít hào hứng nhất, nhưng mà là học sinh nên tôi cũng đành chịu. Những lời họ nói khi chia tay ngày hôm qua, “Ngày mai gặp lại”, làm tôi bận tâm, nhưng lo lắng nhiều quá cũng chẳng ích gì.
Tôi đã chuẩn bị xong ở trong một ngôi nhà quá lớn và quá yên tĩnh cho một người ở.
“Con đi đây.”
Tôi biết lời nói sẽ không giúp họ quay trở lại với tôi, nhưng tôi vẫn sẽ nói ra. Giờ đây nó đã trở thành một lẽ dĩ nhiên, một thói quen ăn sâu vào trong tôi. Tôi quàng túi qua vai, bước xuống con phố như thường lệ.
Và rồi, ngay sau khi đi qua nhà của chị em Shinjo.
“…Ah.”
“…Ah!”
“…Hayato-sa….e hèm, Hayato-kun.”
Vừa cùng lúc có hai người đi ra ngoài cửa.
Aina để ý tôi đầu tiên, rồi tiếp đến là Arisa, người cũng chú ý tới tôi rồi chạy lại gần. Tôi ngoảnh mặt đi để không nhìn vào bộ ngực đầy đặn đang lắc lư lúc chạy được che đi bởi lớp đồng phục của cô ấy,
“Chào buổi sáng, Hayato-kun.”
“Chào buổi sáng, Hayato-kun!”
“...Chào buổi sáng, cả hai cậu.”
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên chúng tôi chào nhau trước cửa nhà họ đấy. Từ đó đến giờ, chúng tôi chỉ có trao qua lại vài cái gật đầu, nhưng tôi nghĩ nếu chúng tôi quen nhau như thế này, chúng tôi sẽ có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau hơn.
“Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đây kể từ lúc quen nhau đấy nhỉ, Hayato-kun.”
“Chắc vậy. Hầu như chúng ta còn chẳng chạm mặt nhau nữa cơ.”
Có thể họ luôn ra ngoài cùng nhau như vậy, nhưng về cơ bản, tôi là cái loại thay đổi giờ giấc tùy tâm trạng. Vậy nên đôi lúc chúng tôi cũng có gặp nhau, nhưng thường xuyên thì không. Như tôi đã nói từ trước, dù cho chúng tôi có gặp nhau, chúng tôi cũng chẳng bao giờ trò chuyện lấy một lời.
“……..”
“Arisa?”
“~…Không có gì cả.”
Không, nhưng mà…
Tôi gọi tên Arisa, cô ấy giật bắn người lên. Tôi không biết cô ấy có muốn đi vệ sinh hay gì đó không, nhưng tôi là con trai, tôi không được phép nói toẹt vấn đề đó ra, vậy nên tôi sẽ im lặng.
“…e hèm, em xin lỗi.”
“Thật đấy. Nee-san thiếu kìm chế quá đi.”
“Chị không muốn nghe Aina nói thế đâu…”
Etto…?
Sau cuộc trao đổi giữa hai chị em họ tôi chả hiểu cái gì, cả hai người đều nhìn thằng vào mắt tôi. Arisa vẫn nhìn tôi với ánh nhìn lạnh lùng như mọi khi, còn Aina thì mỉm cười trông rất hạnh phúc.
“…Hai cậu không đi sao?”
“? Đi thôi?”
“Đi?”
“Đi thôi!”
“Vâng.”
“Un.”
……..
Cả ba chúng tôi đứng đó không nhúc nhích. Có lẽ là vậy, nên tôi hỏi họ.
“Hai cậu có muốn đi với tớ không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Được chứ.”
Ah, là vậy rồi.
Khi tôi bắt đầu di chuyển, hai người họ cũng bắt đầu sải bước. Arisa đi ở bên trái còn Aina thì ở bên phải tôi. Và rồi Aina mở miệng.
“Mà tiện đây. Như cậu nói hồi trước, cậu không muốn loan tin đồn ra đúng không?”
Trong tình cảnh này, nói thẳng ra tôi không thích thế khó lắm. Không phải là do tôi ngại bị người ta đàm tiếu, mà là tôi không thích bị người ta cho là có tình cảm không tốt với hai người họ. Nhưng có vẻ như Aina hiểu chính xác những điều ấy.
“Không sao đâu. Tớ sẽ không làm điều gì gây phiền hà tới cậu đâu, Hayato-kun. Nee-san cũng không làm vậy đâu ha?”
“Tất nhiên rồi. Vậy nên đừng lo lắng nhé?”
Tôi biết bởi tôi đã nói chuyện cùng với Aina ở một mức độ nào đó, nhưng hơi ngạc nhiên khi Arisa, người mang danh Mỹ nhân lạnh lùng lại cười nói với tôi như vậy. Cái gì vậy, cô ấy cười với con trai kìa.
“Ngoài Aina ra, thấy Arisa cười làm tớ rất ngạc nhiên đấy. Tớ có nghe nói cậu ghét đàn ông.”
Rốt cuộc tôi cũng là một đứa đi tin vào những lợi bịp bợm đó. Có những điều ta chỉ có thể hiểu chỉ sau khi nói chuyện trực tiếp với đối phương. Tôi cảm thấy bản thân mình hiểu Arisa hơn một chút.
“Ghét đàn ông…anh nói đúng, em có chút không thích đàn ông thật. Anh hỏi thì em sẽ trả lời, nhưng nếu là về vấn đề này thì Aina tệ hơn em nhiều.”
“Vậy sao?”
Mặt khác, tôi lại có cảm giác Aina không quan tâm gì tới chuyện đó lắm. Tôi nhìn Aina, cô ấy nở một nụ cười lớn, nụ cười có chút gì đó đáng sợ.
“Tớ có thích hay không thì là tớ không thích nhé? Tớ nghĩ đàn ông trên thế giới này ngoại trừ Hayato-kun nên biến mất hết đi…đùa đấy, cậu đừng coi là nghiêm túc nha.”
“Tớ biết rồi.”
Nghe thì là vậy, nhưng không có chút nghiêm túc nào đâu nhỉ.
Cơ mà bớt bớt nói kiểu bất cứ ai ngoài tớ ra chút đi. Tôi có hơi lo lắng, không biết nếu tôi gây nên một sai lầm đau điếng thường gặp của học sinh thì cô ấy sẽ thế nào đây. Mà nếu Aina thì, tôi nghĩ cô ấy sẽ chỉ cười trừ cho qua chuyện thôi.
“Cậu có muốn hỏi gì nữa không? Kích cỡ ba vòng này, gì cũng được hết.”
“Tớ không hỏi nữa đâu――”
“Nee-san, Hayato-kun muốn biết ba vòng của chị kìa.”
“Được rồi. Vòng trên là 88, 57――”
“Arisa!?”
“…Fufu…Ahahaha!!”
Bỏ Aina đang ôm bụng cười hả hê qua một bên, sao cô ấy lại ngốc nghếch trả lời nghiêm túc như vậy chứ. Khi tôi bảo cô ấy dừng lại thì cô ấy cũng dừng nói, nhưng rồi cô ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt bối rối, không hiểu có vấn đề gì…Có lẽ Arisa là một người khá tự nhiên nhỉ?
“Aah~, chọc cậu vui thật đấy, Hayato-kun.”
“…Đừng có làm vậy nữa, hại tim lắm.”
“Tại sao lại bảo em dừng lại?”
“…Eh?”
Tôi lại chuyển sự chú ý sang Arisa-san.
Cô ấy lại tiếp tục lời nói của mình như thường, không một chút ngượng ngùng.
“Hayato-kun, anh biết kích cỡ quần áo mình mặc đúng không?”
“? À.”
“Anh biết kích cỡ bởi vì chúng là món đồ của anh.”
“Aah…?”
“Vậy nên em nghĩ làm vậy chẳng có gì sai cả.”
“Thế là thế nào?” tâm trí tôi muốn tsukkomi.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Arisa cứ bị lệch tông, nhưng nếu chúng tôi còn chậm chạp hơn nữa, cả ba đứa sẽ trễ học mất. Và tình thế còn tệ hơn bởi đường tới trường vẫn còn rất xa.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện với nhau trong một khoảng cách nhất định, và chia tách nhau đến trường.
“…Mình thấy mệt mỏi quá.”
Tôi khẽ thở dài lẩm bẩm một mình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Arisa đang có ý nói bản thân gái là món đồ của Hayato, nên cho cậu biết những thông tin như vậy là lẽ dĩ nhiên