“…Cuối cùng cũng tới rồi.”
Hôm nay là cuối tuần, ngày thứ Bảy, tôi đang ở trước nhà một người vào buổi sáng.
Chắc cũng đoán ra được ngôi nhà hai tầng cùng cánh cổng nguy nga này là của ai rồi…Đúng vậy, tôi đang đứng trước nhà Shinjo-san. Dù gì thì, kể từ khi tôi quen hai cô gái ấy, họ liên tục mời tôi đi gặp mẹ họ để bà ấy cảm ơn tôi về chuyện nọ.
“Chắc là mình đến…hơi sớm.”
Thực sự không cần phải cảm ơn gì tôi đâu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của họ mỗi lần bị từ chối làm cho lòng tôi cũng nhói theo. Vậy nên tôi quyết định lấy hết can đảm tới nhà họ, dù chỉ là một lần.
Tất nhiên, tôi biết nhà họ ở đâu, vì nó nhằm trong khu phố nhà tôi, nên tôi không bị lạc. Tôi đứng trước lối vào và với lấy chiếc máy liên lạc.
“…Không, không, không, đừng có ngại ngùng như thế. Chẳng có gì phải sợ cả.”
Những ngón tay của tôi run rẩy như để bày tỏ sự lo lắng. Nam sinh cao trung nào mà chả hồi hộp mỗi khi đi vào nhà một tên trai đẹp chứ nói gì tới gái đẹp. Tôi bấm vào chiếc máy liên lạc nội bộ như thể đã quyết.
Và rồi, khựng một lúc, cánh cửa mở ra.
“Xin chào, Hayato-kun!”
Aina ra đón tôi.
Cô ấy mặc đồ cũng ấm áp như tôi, có lẽ là vì trời tháng Mười một đã bắt đầu khiến cô ấy cảm thấy lạnh. Cô mặc một chiếc áo len dài tay màu trắng, nhưng…có phần khá lớn so với cơ thể của cô.
“?? Sao vậy?”
Aina nghiêng đầu thắc mắc, bộ ngực của cô ấy cũng rung lên theo. Tôi cố gắng thoát khỏi cái cảm giác xấu xa của mình và nói thầm, “Trông như nào thì cũng lớn quá nhỉ?”
“Không có gì. Chào buổi sáng, Aina.”
“Chào buổi sáng, Hayato-kun. Cảm ơn vì đã tới hôm nay. Vậy thì, chúng mình đi thôi!”
“Úi.”
Cô ấy kéo lấy tôi bằng cả hai tay và dẫn tôi vào thẳng nhà. Sự việc ấy không hề thoải mái gì đối với tôi và những cô gái này, nhưng cũng vì nó, mà tôi phần nào biết được cấu trúc của ngôi nhà, nếu chỉ là tầng một.
“Có chuyện gì vậy Aina, trông cậu vui vẻ thế?”
“Đúng vậy đó. Vì cuối cùng Hayato-kun cũng đến mà. Cả tớ, chị lẫn mẹ tớ đều đã chờ cậu rất lâu rồi đó.”
“Tớ nghĩ…thế có hơi quá rồi.”
Nhưng có lẽ điều đó chỉ thể hiện họ cảm thấy mắc nợ với tôi đến nhường nào.
Theo một khía cạnh nào đó, tôi không cần những thứ như vậy, và lựa chọn của tôi là không cần sự đền đáp, nhưng không phải thế là tôi đang lãng phí lòng tốt của họ sao? Tôi không có kinh nghiệm về những thứ như này lắm, vậy nên tôi không thực sự biết cảm giác sẽ như thế nào.
Aina nắm lấy tay tôi và dẫn vào phòng khách, ở đó có hai người phụ nữ chào đón tôi.
“Chị ơi, cả mẹ nữa, Hayato-kun tới rồi!”
“…Đáng lẽ em phải ra đón anh. Chào mừng, Hayato-kun.”
“Ừm. Xin lỗi vì đã làm phiền nhé, Arisa…?”
Một người trong số họ, tất nhiên, là Arisa.
Cô ấy đang mặc chiếc váy một mảnh, mặc dù vẫn cùng một loại vải ấm áp như của Aina. Tôi cảm thấy có một sự khác biệt lớn giữa hai người họ ở đây. Như thể để cạnh tranh với Aina, Arisa đến bên cạnh tôi, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của người kia còn dữ dội hơn thế, tôi chuyển sự chú ý về phía người còn lại.
Một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp tới đáng sợ rất giống Aina và Arisa, mặc một chiếc áo len giống của Aina, đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi gần như có thể nhìn thấy đường nét cơ thể của cô ấy vượt qua cả hai người con gái bởi tôi có thể thấy rõ những yếu tố không đồng đều trên cơ thể cô. Cô ấy cũng có mái tóc đen tuyệt đẹp kéo dài xuống lưng, khiến cô ấy mang sắc thái giống với Yamato Nadeshiko.
Cô ấy chính là Sakuna Shinjo, hẳn là mẹ của hai cô gái này.
Tôi có thể đã đề cập tới vấn đề này trước kia, nhưng tôi chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ cả. Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy từ xa, nhưng…chắc chắn cô ấy là mẹ của cả hai. Cô ấy xinh đẹp, tôi có thể đảm bảo.
“Vậy ra…cháu, là…”
Nhìn tôi đầy ấn tượng, cô ấy bước lại gần. Và rồi cô ấy cúi đầu cùng một cử chỉ đẹp.
“Chân thành cảm ơn cháu về sự giúp đỡ lần đó. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân cô và những người con gái của cô nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn nữa. Nếu bị hiếp dâm lúc đó, thà rằng bị soi mói có khi còn tốt hơn.”
Là một người phụ nữ, để cơ thể của bản thân bị ô uế chẳng khác nào bị tước đoạt phẩm giá. Việc đó hoàn toàn không thể dung thứ được, nhưng mọi chuyện có thể tệ hơn, chính xác thì họ có thể bị sát hại. Ồ, tôi đoán là do tôi đã cứu mạng họ theo một góc nhìn nào đó….Mà, điều đó không phải là tôi tự nghĩ bản thân mình là anh hùng hay gì đâu.
Cô cúi đầu, Aina và Arisa đứng bên cạnh cô. Và họ cũng cúi đầu theo cùng một điệu bộ.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Hayato-kun!”
“Nhờ có cậu mà chúng em mới được an toàn. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“…À thì.”
Ba người phụ nữ cúi đầu trước mặt làm tôi dâng trào cảm giác khó chịu.
Tôi bối rối, mở miệng cầu xin họ ngẩng dầu lên.
“Chuyện đó…Cháu chỉ làm những gì mà một con người nên làm mà thôi. Vậy nên xin hãy ngẩng đầu lên đi, tất cả các cô đều an toàn. Vậy chưa đủ sao?”
“…Nhưng..”
Arisa và Aina mỉm cười, như thể họ biết tôi sẽ nói vậy, những biểu hiện của họ cũng cho tôi biết mẹ của họ, Sakuna-san, là người duy nhất không thể làm vậy. Tôi biết điều này có vẻ hơi thô lỗ, nhưng tôi đặt tay lên vai Sakuna-san, buộc cô ấy phải ngước nhìn tôi.
“Cháu nhận được lời cảm ơn từ mọi người rồi. Mọi người đều an toàn, và cô không bị bất kì vết thương nào chưa lành tự sự cố đó chứ…? Việc Arisa, Aina và cô đều có thể sống một cuộc sống bình thường đã là cách tốt nhất để đền đáp lòng tốt của cháu rồi.”
“….Ah”
Sakuna-san đảo mắt trước lời lẽ của tôi.
Tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể để truyền đạt cảm xúc của mình, “Không có gì đáng lo cả, vậy nên xin cô đừng cúi đầu thêm nữa.”
“Vậy nên xin cô hãy cứ mỉm cười, và tiếp tục tiến lên…đó là tất cả những gì cháu yêu cầu trong tương lai. Và tất nhiên cả Arisa và Aina nữa nhé? Cháu không giỏi ứng phố với cái kiểu không khí này lắm, không chịu được nữa, cháu đi lấy cái mũ bí ngô đây.”
Bản thân tôi không thể xổ ra những thứ sến súa như vậy được. Tôi làm một điều mà tôi không thường hay làm, vậy nên tôi ngại muốn chết đi được. Thấy tôi gãi má, Arisa và Aina cười khúc khích, Sakuna-san bước tới nắm lấy tay tôi.
“…Cô hiểu rồi. Nhưng hãy để cô cảm ơn cháu một lần nữa. Cảm ơn cháu rất nhiều.”
Sakuna-san nắm lấy tay tôi một lúc như thể cô ấy đang nắm lấy báu vật.
Mặc dù cảm giác bị nhìn chằm chằm bởi một mỹ nữ tuyệt trần giống như Aina và Arisa rất tuyệt nhưng vẫn còn việc quan trọng phải làm.
“Một lần nữa, tên cháu là Hayato Doutomo. Rất vui được gặp mặt ạ.”
“Tên cô là Sakuna Shinjo. Nếu cháu đã gọi thẳng tên con gái cô ra như vậy rồi, thì xin cháu hãy cứ gọi cô như vậy.”
“…Vậy thì…Sakuka-san?”
“Ư….Vâng!”
Cô này…là một người lớn, đừng có gật đầu rồi cười theo cái kiểu dễ thương khó tả đó chứ.
Tôi nghĩ việc nói cuộc gặp mặt đầu tiên giữa chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ hoàn toàn ổn. Sakuna-san đi lấy thứ gì đó để uống, còn Arisa lẫn Aina đang kéo tay tôi như để nắm bắt lấy thời cơ.
“Nào, Hayato-kun, chúng ta đâu thể đứng mãi được, ngồi xuống đi.”
“Unun. Ehehe, có Hayato-kun ở trong nhà chúng ta vẫn hơi lạ thật đấy nhỉ.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, đặt tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài trông có vẻ đắt tiền.
Tôi nhìn quanh bên trong một lần nữa, nơi này thực sự tráng lệ. Trông có vẻ hơi lớn với chỉ ba người phụ nữ sống cùng nhau…đúng vậy, cha của họ cũng từng sống ở đây, nếu chịu suy xét một chút.
“Cảm ơn vì đã chờ. Cháu có muốn uống trà không, Hayato-kun?”
“Không vấn đề gì đâu ạ. Itadakimasu.”
Tôi nâng tách trà lên, một hơi uống cạn sạch. Tôi không thường uống trà đen lắm, nhưng nó rất ngon. Nó sưởi ấm tận cùng tâm can tôi và làm tôi cảm thấy thoải mái.
“Nhà cô còn có đồ ăn vặt nữa đấy, cứ thoải mái đi nhé.”
“Cảm ơn ạ.”
Cô ấy tận tâm quá rồi, nhưng ngược lại, tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi…
Ý tôi là, có điều gì đó làm tôi phân tâm từ nãy đến giờ. Có một cảm giác từ cả hai phía thống trị lấy ý thức của tôi đã được một thời gian rồi, nó thực sự khiến tôi bận tâm, và đây chính là nguyên do.
“…Aina và Arisa? Không phải quá gần rồi sao.”
“Vậy sao?”
“Vậy ư?”
Cả hai cô gái nghiêng đầu thắc mắc. Arisa chỉ chạm thôi, nhưng Aina lại ép quá chặt khiến bộ ngực đầy đặn của cô bị biến dạng. Tôi chưa bao giờ có bạn gái và tôi là một tên trai tân, vậy nên việc này quá sức tôi rồi…Không, tôi phải chịu đựng cùng với trái tim sắt đá của mình. Tôi sẽ làm được!
“Hai đứa, đừng làm phiền Hayato-kun quá.”
“Hayato-kun có thấy phiền không~?”
“…Etto…”
Đừng có nói chuyện kiểu đó chứ! Nếu tôi nói tôi đang cảm thấy phiền thì điều đó đủ để khiến hai người họ buông tôi ra. Nhưng…nhưng… Trong lúc nằm giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, Aina nói một từ, “Tớ xin lỗi”, và tách khỏi người tôi.
“Đùa chút thôi. Tớ đã nói rồi còn gì, tớ không muốn làm cậu khó xử đâu. Nhanh nào, nee-san, buông cậu ấy ra đi.”
“…Em xin lỗi, nhưng em hiểu rồi.”
Cả hai người họ nhường cho tôi một chút không gian.
Sakuna-san mỉm cười với tôi rồi thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười không làm cho tôi cảm thấy xấu hổ…, nhưng nó lại làm cho tôi cảm thấy có chút hoài niệm, giống như một người mẹ.
“…Thật là một đứa trẻ dịu dàng. Giờ cô có thể hiểu tại sao hai đứa nhà cô lại thương nhớ cháu tới vậy rồi. Và…lòng tốt đó, mặc dù vẫn còn rất trẻ, nhưng thật giống với anh ấy…Fufu♪”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại