“Mời vào, phòng tớ đây.”
“…Làm phiền rồi.”
Ăn xong bữa tối, chuẩn bị đi ngủ, tôi được Aina mời vào phòng của cô ấy.
Nhìn thấy Aina trong bộ đồ ngủ hoa màu cam làm tôi hồi hộp chết đi được. Không, cảm xúc đó thì có gì mà lạ chứ. Không chỉ bởi vì vẻ ngoài thoải mái hoàn toàn khác so với lúc mặc đồng phục học sinh hay thường phục, mà còn bởi vì tôi đang ở trong phòng của cô.
“Awawa, đừng cứng nhắc vậy chứ. Cậu cứ vậy thì sao mà ngủ được đúng không?”
Dù cậu có nói vậy thì…
Tôi nhớ lại những gì xảy ra lúc trước để giải tỏa bớt căng thẳng trong mình.
Dù thời gian ăn tối cũng rất ấm cúng, nhưng tôi lại nghĩ về bữa trưa.
Họ không bao giờ tới mấy quán ăn mà luôn ăn ở nhà. Kể từ lúc chồng cô ấy qua đời, cả bốn người không còn ăn tối cùng nhau được nữa, và giờ có thêm tôi, nên họ quyết định tổ chức một bữa tối thịnh soạn hơn.
Tôi không biết liệu bản thân mình có xứng đáng được ở một chỗ như này không, nhưng Aina cùng mọi người đều cười trấn an tôi, bảo tôi không cần lo lắng gì cả. Thế là chúng tôi ngồi quanh cái nồi, nói đủ thứ chuyện cùng nhau, rồi ăn tối… Thực sự đem lại cho tôi tràn ngập cảm giác ấm áp đầy hoài niệm.
“Này Hayato-kun, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây.”
“Ư-ừm…”
Aina gọi tôi, buộc tôi phải quay về thực tại.
Căn phòng rất đẹp và sạch, đây là phòng của một cô gái. Bàn học tuy hơi bừa bộn, nhưng trên giường lại trải đầy búp bê rất ngộ nghĩnh.
Không thể cứ đứng mãi một chỗ, tôi ngồi xuống chiếc đệm sàn đã được chuẩn bị sẵn.
“Đây là lần đầu cậu vào phòng con gái đấy à?”
“…Đúng là vậy.”
“Fufu, thế có nghĩa tớ là lần đầu của Hayato-kun đó!”
Lần đầu…đừng có nói mấy thứ dễ gây hiểu lầm vậy chứ.
Không biết mấy đứa không có bạn gái gặp tình cảnh này có lo lắng như tôi không nhỉ. Hay là mấy tên có bạn gái hoặc đã quen với phụ nữ có thể duy trì trạng thái bình thường trong tình huống này được không?
“…Ehehe.”
Cả hai đều ngồi trên sàn, Aina đặt khuỷu tay lên bàn chống cằm. Chỉ là cô ấy cười với tôi…nhưng nó thực sự rất dễ thương. Thấy Aina như vậy, tôi vô thức ngáp dài.
“…Fuwaa~”
Cú ngáp khá to, có lẽ do bản thân mệt mỏi hơn tôi nghĩ, do căng thẳng cùng những yếu tố khác.
“Mà cũng mười giờ tối rồi. Thế cậu…mỏi rồi nhỉ? Hayato-kun hôm nay sẽ ở lại đây, mà nhà tớ hơi cưỡng ép cậu quá ha. Xin lỗi nhé.”
“Ah, không, không có gì phải xin lỗi đâu!”
Đúng vậy, không cần phải xin lỗi.
Dù có hơi đột ngột và tôi…thực sự có chút rắc rối với chuyện đó, nhưng tôi biết họ đưa ra yêu cầu như vậy là do quan tâm đến tôi. Tôi là đứa không có gia đình, nên tôi biết họ muốn bù đắp vào lỗ hổng cô đơn đó.
“Hơn nữa tớ là người tự nói chuyện gia cảnh mình ra mà.”
Nói xong, Aina đột nhiên đưa tay ra.
Như thể cô ấy dang cả hai tay để ôm lấy tôi…ấm áp quá, tay cô ấy ấm lắm.
“Dù là thế, nhưng bọn tớ vẫn mình vì đã được biết. Hayato-kun nói bản thân không cần lời cảm ơn nào cả, nhưng tớ nghĩ tớ có thể trả ơn Hayato-kun đó.”
“…Ra vậy.”
“Un. Thế nên là ổn không sao đâu…ổn cả mà. Kể từ giờ có chúng tớ ở đây.”
………
Tệ rồi, mặt tôi giờ nóng quá. Tôi không biết mình có bị đỏ mặt hay không, nhưng giờ thì chắc là có đấy. Aina hẳn đã nhận ra, nhưng cô ấy không nói gì, làm tôi rất biết ơn.
Cơ mà, có chúng tớ ở đây…à. Không ổn rồi, tôi hiểu bản thân đang rất hạnh phúc, tôi biết rất rõ. Nó làm tôi không muốn buông bỏ hơi ấm tỏa ra từ bàn tay này.
“Fufu, chúng ta trải futon ra chứ.”
“…Ah.”
Những lời của Aina làm cho căng thẳng trong tôi đến giờ như bị thổi bay.
Giờ đã là buổi tối, cũng là một trong số những lý do Aina hỏi tôi có ngủ qua đêm được không. Vì phải dọn dẹp cùng nhiều nguyên nhân khác, nên tôi phải ngủ trong phòng của Aina. Aina là người đầu tiên đề nghị tôi ngủ trong phòng cô ấy, Arisa và Sakuna-san gật đầu đồng ý mà cũng không nói gì cụ thể.
Không, tôi không biết hai người một nam một nữ ở độ tuổi này ở chung một phòng liệu có ổn không…Dù bản thân tôi ở vị trí ân nhân của họ, nhưng tôi cảm thấy sự tin tưởng quá mức này có hơi nặng nề rồi. Phải mạnh mẽ lên tôi ơi, nhớ về tinh thần thép của mình, đừng phản bội lại lòng tin đó.
“Tớ trải ra đây.”
“À, cậu cứ để tớ tự làm được rồi.”
Không không, cậu đã để tớ ở lại qua đêm rồi, cứ để tớ làm cho.
Trong lúc chuẩn bị đi đến chỗ đặt tấm futon tôi chuẩn bị trước đó, chân tôi cảm tưởng như đột nhiên bị tê liệt.
“…Ah, cái!?”
“Eh? Kya!?”
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng hai chân lại vướng vào nhau khiến bản thân ngã vào người Aina. Ngay lập tức, tôi hạ cơ thể mình xuống, ôm lấy Aina, tránh làm cô bị thương.
“X…xin lỗi, cậu không sao chứ?”
“Un. Tớ ổn, nhưng mà…?”
Trông có vẻ cô ấy không bị đau chỗ nào, thế là tốt rồi.
Nhưng rồi, Aina ngừng nói, vẻ mặt trống rỗng lạ thường. Chuyện quái gì vậy, tôi nghĩ, và rồi nhận ra lòng bàn tay mình đang nắm thứ gì đó mềm mềm.
Những gì đã xảy ra, rất đơn giản.
Tay trái của tôi đang nắm lấy bộ ngực đầy đặn của cô ấy. Cảm giác chạm vào mềm mại ấm áp, những ngón tay tôi như chìm vào trong đó, nhưng cũng có lực đàn hồi đẩy tôi trở lại.
“X-xin lỗi!!”
Tôi rút tay mình ra khỏi Aina, dù tôi biết mình phải làm vậy sớm hơn. Tôi lo lắng về những gì cô ấy sẽ nói, nhưng Aina chỉ khúc khích cười. Cô chỉ cười nhìn tôi bối rối, như thể cô ấy không để tâm tới chuyện tôi chạm ngực cô.
“Ahaha! Hayato-kun, cậu lo quá rồi. Tớ không tức giận vì cậu chạm ngực tớ đâu, ha?”
“…Thật ư?”
“Tớ không biết người khác như nào, nhưng mà tớ. Fufu, nếu cậu muốn, cứ xoa nắn thỏa thích đi nhé?”
Cô cởi một nút cúc áo trên ngực.
Khe ngực rung lắc lộ diện. Nhìn thấy có một đốm đen bên ngực trái của cô khiến tôi ngay lập tức đảo mắt đi.
“…Ổn mà, của Hayato-kun hết đó――”
“Chị vừa nghe thấy có âm thanh lớn lắm, có chuyện gì à?”
Ngay khi Aina lẩm bẩm điều gì đó, Arisa bước vào phòng.
Tôi cảm thấy như mình đã gặp được cứu tinh, cô ấy mặc bộ pijama có hình khuôn mặt chú chuột hamster, trông khác xa so với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
“…Tệ. Chị vào không đúng lúc gì cả!”
“Hửm?”
Tất nhiên cô hẳn không biết đã xảy ra chuyện gì. Cảnh cô ấy nghiêng đầu ngơ ngác trông rất đáng yêu. Nhưng…sao Arisa lại mang futon đến?
“Em cũng sẽ ngủ ở đây luôn. Em đã nói trước với Aina rồi.”
“…Eh?”
“Un. Hôm nay hai ta và Hayato-kun sẽ ngủ cùng nhau ở đây chứ nhỉ?”
………
Và rồi, hai tấm futon tôi và Arisa sẽ sử dụng được trải ra, và dù có giường, nhưng Aina cũng trải futon xuống vì cô ấy muốn được ngủ cùng nhau.
Ba tấm futon được xếp đẹp mắt, trông giống như chữ Xuyên (川) trong Kanji.
“Tớ tắt đèn nhé.”
“Ừ.”
“………”
Cả ba người cùng nằm xuống, Aina tắt đèn.
Cái cảm giác có ai đó sát cạnh mình cùng âm thanh tấm futon cọ sát vào nhau cứ văng vẳng bên tai tôi. Bên trong tôi hoảng loạn tới mức tôi còn nghe được cả tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ.
“…Suu…haa~”
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Và rồi may mắn làm sao, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Nghĩ lại thì, lúc nãy tôi buồn ngủ quá. Nói chuyện với Aina làm tôi quên mất nó.
“Cậu buồn ngủ lắm rồi nhỉ.”
“Bỏ Aina qua một bên đi, em cũng thường ngủ giờ này mà, nên không có gì cả cả.”
“Chị cứ làm như em thức đêm lắm ý…”
“Không phải à?”
Cả hai người họ, thân nhau thật đấy.
…Aah, nhưng đúng rồi. Lo lắng thái quá làm tôi quên đi, đã bao lâu rồi tôi mới được ở cạnh ai đó vào ban đêm như thế này đây. Hay đúng hơn, tôi không qua đêm với ai cả nên lúc nào cũng ngủ một mình thôi. Cứ khi đêm xuống, tôi lại một mình…lúc nào cũng vậy.
“Dù có hơi bất ngờ, nhưng cảm ơn hai cậu rất nhiều vì ngày hôm nay. Cảm giác như lâu lắm rồi tớ mới được trải nghiệm lại hơi ấm gia đình này ấy.”
Buồn ngủ…Tôi buông lỏng cơ thể.
“Không sao đâu. Ngủ ngon nhé, Hayato-kun.”
“Đừng lo lắng gì cả. Ngủ ngon, Hayato-kun.”
Nghe hai giọng nói như vậy, tôi thiếp đi sớm hơn tưởng tượng.
Ngay trước khi ý thức tôi chìm dần vào bóng tối, tôi cảm thấy có thứ gì đó quấy lấy cả hai cánh tay mình.
“Kể từ lúc này, mãi mãi về sau.”
“Chúng em sẽ luôn ở bên anh.”
Tình yêu có rất nhiều hình dạng.
Một số thì trong sáng, số khác kèm theo nỗi sợ hãi, còn có cả một số ích kỷ.
Giữa những dáng hình như vậy, tình yêu hướng tới cậu rất sâu nặng, một thứ tình yêu tựa như đầm lầy không đáy, khiến cậu muốn chìm xuống. Nó là thứ tình yêu khiến cậu muốn lấp đầy phần còn thiếu trong trái tim mình mà không hề nhận ra, thứ tình yêu gắn kết cậu lại dù cho các cô gái không hề cố ý.
Câu trả lời rất đơn giản, điều gì sẽ xảy ra nếu một người khao khát tình yêu chạm nhau với người có thể trao đi chúng?
Cả hai sẽ cuốn lấy nhau mà không cần bất kỳ xúc tác nào.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage