Bijin shimai o tasuketara seidai ni yanda kudan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Tập 01 - 4

“…?”

Trong lúc nghĩ bản thân nên ngủ sớm thì chiếc điện thoại tôi vang lên thông báo cuộc gọi.

Nghĩ là ai, tôi nhấc máy rồi nhận ra đó là ông tôi. Gần đây chúng tôi không hay liên hệ lắm…Ah, chắc là chuyện đó.

“A lô ạ.”

“Alo. Cháu thế nào rồi, Hayato?”

“Cháu ổn. Chẳng phải cháu có chuyện gì đều báo ngay với ông sao?”

Mặc dù phải sống xa cách nhưng ông và bà đều rất quan tâm tôi. Vậy nên tôi đã hứa với hai người họ nếu có vấn đề gì thì sẽ báo ngay, nhưng…nghĩ về những gì ông tôi nói.

Nói hay lắm. Ông có nghe là con gặp cướp có đúng không?”

“…Sakuna-san.”

Không hiểu sao ông tôi lại biết chuyện, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Sakuna-san. Tôi đã đưa cho Sakuna-san thông tin liên lạc của ông bà tôi, cũng là những người thân duy nhất tôi có thể liên hệ được vào lúc này. Cũng được một khoảng thời gian rồ,. nhưng tôi biết hẳn là cô ấy đã thông báo chuyện này lại cho ông.

“Họ có nói với ông cháu đã cứu họ hả. Hay đứa con gái trạc tuổi cháu cũng cảm ơn nữa đấy.”

“Vâng.”

“Cháu lúc nào cũng gắng hết sức giúp đỡ bọn ta, kể từ lúc Kasumi rời đi tới giờ. Cháu hẳn là cháu trai của ông bà rồi. Nhưng nghe này, nếu cháu mà có mệnh hệ gì thì chắc tim ông ngừng đập mất.”

“Ah…cháu xin lỗi ạ.”

Hẳn rồi, có thể có một tương lai tôi sẽ mắc sai lầm, ai đó sẽ phải hứng chịu vết thương nghiêm trọng. Hoặc tệ hơn, có thể bị giết bởi con dao đó. Dù sao đó cũng chỉ là may mắn. May mắn là cả tôi, Arisa, Aina và Sakuna-san đều an toàn.

“Cháu không ngờ Sakuna-san lại liên lạc với ông sớm thế, nhưng hai người đã nói gì vậy?”

“Umu. Cô ấy muốn chăm sóc con. Vì không có bố mẹ ở cạnh nên trông cô ấy có vẻ rất quan tâm cháu đấy.”

“…..”

…Cô ấy thật sự là một người rất tốt bụng.

Cái tên ‘Kasumi’ ông nội vừa đề cập tới trước đó là tên của mẹ tôi. Nhưng không vấn đề gì cả, là do tôi tưởng tượng ra hay sao mà ông nghe có vẻ hào hứng thế nhỉ?

“Cái cô Sakuna-san đó, hình như cũng bằng tuổi Kasumi. Ông bà quan tâm đến cháu lắm. Cả hai bên nói chuyện đều rất ăn ý. Cả cách cô ấy nói về vẻ dễ thương của lẫn mong muốn được chiều chuộng cháu, đều rất giống Kasumi.”

Ah, ông cũng nghĩ như vậy à?

Tất nhiên vẻ ngoài giữa hai người khác nhau, nhưng cái cách cô ấy cố gắng chiều chuộng tôi thì lại hoàn toàn tương đồng. Dù cô ấy là mẹ của người khác, nhưng nếu bị cô ấy ôm vào ngực và đòi chiều tôi thì chắc chắn tôi không tài nào thoát nổi.

“Hayato, để mẹ chiều chuộng con nào.”

“Hayato-kun, cứ để cô chiều chuộng cháu nhé.”

Hình ảnh mẹ trong ký ức của tôi, và Sakuna-san tôi có thể gặp mọi lúc, chúng chồng chéo lên nhau. Tôi không biết bản thân mình nghĩ lung tung như thế có vấn đề gì không, vẫn nghe ông nói điệu bộ nửa vời, ông cười.

“Kasumi cũng hay phàn nàn chuyện cháu không để cho con bé chiều chuộng mình…Cháu đã gắng hết sức mình giúp sức cho Kasumi kể từ khi Kanata-kun qua đời. Rồi lúc lớn lên, Kasumi cũng mất.”

“…Vâng ạ.”

Nhân tiện, cái tên vừa nãy là tên cha tôi.

Mà, không biết là đã lâu lắm chưa, nhưng đã lên tới sơ trung mà vẫn còn được bảo bọc tận răng, dù cho có là mẹ ruột thì cũng rất xấu hổ. Tất nhiên, tôi biết có những người không cảm thấy như vậy, nhưng tôi thì không thể.

“Bởi thế mà giờ mỗi lúc cháu thấy cô đơn lại không ai để tâm thế này đây.”

“Đúng là vậy. Nếu vậy không phải để Sakuna-san bao bọc cháu thì sẽ rất tuyệt sao?”

“Ông ơi, ông đang nói gì thế…?”

“Trong lúc nói chuyện, ông nghĩ cô gái đó với Kasumi trông rất giống nhau, Sakuna-san ấy.”

Thịch, trái tim tôi nảy lên.

Họ rất giống nhau…Ông đã nói với tôi như vậy, càng làm tôi cảm thấy đó là sự thật. Vẻ ngoài của họ thực sự khác biệt hoàn toàn, nhưng bầu không khí xung quanh lại có điểm tương đồng. Và cả điệu bộ muốn bao bọc người khác cũng tương đồng…Còn gì nữa nhỉ? Tôi rồi trông sẽ như thế nào đây.

“Mà cô gái đó trông có phần quý phái hơn Kasumi. Con bé cũng phải sử dụng một tá trò mới giành được bố cháu đấy, Kasumi ấy.”

“…Eh? Mẹ á?”

Cái thể loại câu chuyện tôi không biết mà cũng chẳng hề muốn nghe gì thế này…

“Ừ. Mà có vẻ Kanata-kun cũng chưa sẵn sàng, cơ mà hồi đó cậu ta thích mẹ cháu nên mọi chuyện vẫn ổn thỏa.”

“H-he~…”

Gì thế…Tôi không biết mẹ lại có quá khứ như vậy đấy. Biết được điều bản thân không biết về mẹ, tôi cảm thấy vui mà cũng vừa buồn…Tôi không biết cảm xúc này là gì.

“Và thế là cả hai cưới nhau…Và cháu cũng biết rõ nhà gia đình Kanata-kun ở đâu rồi.”

“Vâng…Nhưng cháu vẫn rất vui vì bố mẹ đã kết hôn. Cháu đã được sinh ra như vậy mà, và cháu vẫn có thể tự hào mà nói họ là bố mẹ của cháu.”

“Đúng vậy.”

“Thêm nữa, cháu chắc chắn sẽ đi thăm ông bà!”

Gia đình nhà nội ghét tôi từ cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi, nhưng vậy chẳng vấn đề gì cả. Tôi chưa bao giờ hối hận vì được cha mẹ sinh ra, và khoảnh khắc tôi đồng ý như vậy, ở đầu dây bên kia, ông tôi khóc.

“H-Hayato…Ông…ông vui lắm…ră…”

‘Ră’?....À, răng giả.

Ông ngoại tôi cũng là ông tôi, mà ông rất mau nước mắt. Bà tôi thì không nhiều lắm. Tôi nhớ có một lần tặng quà sinh nhật cho bà ngoại, và vài tháng sau bà gửi cho tôi một khoản tiền khá lớn. Cả hai người họ đều rất thương yêu con cháu của mình.

Sau đó, bà thay cho ông vừa mới rơi cái răng giả nói chuyện với tôi, và cuộc gọi kết thúc.

“…Ah, họ vẫn chẳng thay đổi gì, thật tuyệt quá.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì bản thân không bị ốm, và cũng không có chút vẻ ốm yếu nào. Đã lâu rồi mới được nghe giọng ông nói, thế nên tôi nghĩ tối nay tôi sẽ ngủ ngon. Đúng như đã nghĩ, cơn buồn ngủ ập tới ngay khi tôi đặt lưng xuống giường.

-

“~~♪~~♪~~♪”

“….?”

Tôi nghe thấy tiếng chim hót, ánh sáng chói lọi rọi vào mắt tôi.

Tôi cảm tưởng như bản thân đang được thưởng thức điệu ru nhẹ nhàng, nhưng tôi phớt lờ nó đi, áp mặt mình vào thứ mềm mại trước mặt.

“…Ư~m”

Are…Tôi có gối ôm từ bao giờ vậy nhỉ.

Tôi không nghĩ trong phòng mình khi không lại có thứ đó, ngoại trừ tên bạn otaku kia ra. Hay là tôi đang ôm chăn nhỉ? Không phải…chăn sao mà ấm áp với mềm mại như thế này được.

“…?”

Không thể nào, tôi nghĩ, vội mở mắt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là chiếc áo len đan, màu trắng tinh. Tôi rời mặt khỏi chiếc áo len một lúc, rồi bàn tay sau đầu lại đẩy mặt tôi vào thứ mềm mại đó.

“Không được đâu. Vẫn còn hơi sớm mà, hãy cứ để cô chiều cháu thêm chút nữa đi…”

“…Là Sakuna-san sao ạ?”

“Ahn♪ Fufu, đúng rồi.”

Sakuna đẩy mặt tôi vào ngực cô, phát ra thứ âm thanh cực kỳ dâm dục. Còn tôi, vẫn không biết sao cô ấy vào được đây, mà giờ nghĩ lại tôi có nhớ đưa cho cô ấy cái chìa khóa dự phòng.

“Cô ở đây bao lâu rồi vậy?”

“Mới có vài chục phút thôi. Cô đến làm bữa sáng cho cháu, nhưng vẫn còn hơi sớm nên cô lên tìm Hayato-kun và thấy cháu đang ngủ…Xin lỗi nhé, cô không cưỡng lại được.”

“Aah, không đâu ạ…Cô không cần phải xin lỗi gì cả.”

Cô ấy nói là không kìm lại được…Cơ mà, buổi sáng như này thực sự rất tệ.

Trước mặt tôi là bộ ngực vượt quá kích thước khổng lồ, cùng với thứ mùi ngọt ngào làm tôi muốn đắm chìm vào chúng mãi mãi. Tôi nói chuyện với ông cũng đã qua một ngày…không phải cô chủ đích nhắm vào chuyện này đấy chứ, Sakuna-san?

“Cô từng làm vậy với Aina và Arisa thường xuyên lắm. Mỗi lúc như vậy hai đứa đều sẽ nói ‘Mẹ ơi’ rồi vùi mặt vào ngực cô như vậy này. Dễ thương thật đấy.”

“Thật ạ…?”

“Dễ thương thật đấy♪”

“Dạ…?”

“Dễ thương thật đấy♪”

….Hừm!

Tôi vùi mặt vào trong ngực Sakuna-san hết sức có thể. Không, giống như cả thôi, bởi vì cô ấy đang ôm lấy tôi nên tôi cũng không có cách nào để mà thoát thân cả. Và nếu tôi không làm vậy, chắc chắn Sakuna-san sẽ cứ giữ như này mãi.

“Mà nghĩ lại thì, hôm qua cháu có nghe ông cháu kể.”

“Oh, vậy sao? Có chuyện gì không ổn ư?”

“Ah không ạ…Chỉ là họ nói nếu cháu có mệnh hệ gì thì tim họ sẽ ngừng đập mất.”

“Fufu, đó là minh chứng họ rất yêu quý cháu đấy.”

Đúng nhỉ…tôi đoán vậy.

Cuộc gọi ngày hôm qua đã khẳng định điều đó rồi. Tôi nhớ lại những điều ấy, Sakuna-san lại xoa đầu tôi.

“Cô đã được hai người họ kể về cháu nhiều lắm. Cháu từng cố gắng giúp đỡ mẹ sau khi cha mất đúng không?”

“…Vâng.”

“Tuổi mới còn nhỏ như vậy nên cô nghĩ cháu rất tuyệt vời. Nhưng…điều đó cũng là nguyên do khiến mẹ cháu không có nhiều cơ hội được chiều chuộng cháu đó.”

“Đúng là…vậy ạ.”

Tôi lẩm bẩm như vậy, Sakuna-san đặt tay lên trán tôi, vén tóc mái lên và đưa mặt tôi lại gần cô ấy.

“Chụt.”

Sakuna-san hôn lên trán tôi, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Thấy tôi choáng váng trước tình huống bất ngờ, Sakuna-san lại ôm tôi vào lòng, cười khúc khích.

“Cháu đã gắng sức nhiều rồi. Ngoan, giỏi lắm.”

…Mấy kiểu này…trời ơi!

Tôi chẳng thể nói gì và lại vùi mặt vào ngực Sakuna-san. Thực sự tôi rất xấu hổ, nhưng phải đầu hàng trước vòng tay ấm áp dịu dàng này, Sakuna-san lại cứ thế tiếp tục ôm tôi.

…Nhưng…

Hấp dẫn như một người phụ nữ, dịu dàng như một người mẹ…thứ tình cảm xáo trộn này làm tôi có chút rắc rối. Bởi tôi đang dần chìm vào trong đó.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage