-Cha?
Rosa không tin vào tai mình nữa. Hết Pandora đến Thanatos, những sự thật quái đản kéo đến quá nhanh cuốn não bộ cô đi hết từ hoảng sợ, đến bất ngờ rồi lại về hoảng sợ.
-Không thể nào!
Người đàn ông vẫn im lặng mỉm cười, đôi mắt sáng quắc như một quầng lửa xoáy vào cô.
-Để ta cho con xem.
*Ầm
Cảnh vật lần nữa biến đổi. Lửa cuộn vào nhau, bốc lên thành từng cột cao ngất. Ánh sáng dội vào mắt Rosa, cùng những chấn động rung mặt đất khiến cô phải quay đi rồi đột ngột tiếng gầm của rồng vang lên. Cô thấy họ từ lúc nào đã đứng trên một mỏm đá, hướng ra biển lửa cuồn cuộn. Mỗi khi sóng đập vào mép bờ dung nham bắn lên đến ngang mặt cô nhưng kỳ lạ rằng Rosa không hề cảm thấy nóng.
Vòm xám bạc như bị cắt làm đôi, mở ra cung điện nguy nga bắc lên những tầng mây. Cô bàng hoàng nhìn câu chuyện từ hàng trăm năm trước được kể lại bằng hình ảnh…
“Từ vườn địa đàng, loài người được sinh ra bởi trí tuệ của Prometheus. Vì đánh cắp lửa, họ bị đày xuống mặt đất, vốn là nơi ngự trị của quỷ. Nhưng thần linh vẫn thương xót những đứa con thơ dại. Mẹ Gaia nặn hình hài từ đất, Hera thổi vào sự sống tạo nên loài rồng với đôi cánh kiêu hãnh bảo vệ cho con người. Loài rồng giúp con người đánh bại ác quỷ, phong ấn chúng ở nơi tận cùng Abyss còn chiếc chìa khóa đặt trong một viên lục bảo.
Thời gian trôi đi, con người ngày càng phát triển. Lãnh thổ của họ trải rộng từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam, thậm chí trù phú hơn cả chốn địa đàng. Nền văn minh nhân loại đạt đến đỉnh cao song con người dần dần quay lưng với thần thánh. Những điện thờ bị đập bỏ thay bằng cung điện nhà vua tráng lệ. Họ gọi đó là làm chủ số phận.
Tức giận, Olympus trừng phạt bằng cách trao viên lục bảo cho Pandora - người phụ nữ đầu tiên được tạo ra bởi Hephaestus. Từ hạt mầm của trí tò mò, ác quỷ tuôn ra khỏi cổng địa ngục đã đóng chặt, trở về thống trị mặt đất. Con người một lần nữa cầu xin loài rồng cứu giúp.”
Xung chấn lần nữa dội xuống từ bầu trời khiến mép đá nơi cô đứng rung chuyển. Lửa cuộn vào lửa bốc lên cao vút, che khuất cả lâu đài ánh sáng. Đằng Tây là cổng địa ngục cháy với bóng đám quỷ nhung nhúc dưới chân. Đằng Đông là rồng chúa cánh bạc, vảy sáng lấp lánh xẻ dọc bầu trời lao tới.
“Thế gian bình yên trở lại. Sự thật chìm vào quên lãng, câu chuyện biến thành lời nói dối trơ trẽn. Chúng kể rằng cội nguồn sức mạnh nằm trong viên lục bảo ở lãnh địa rồng, nơi ngự trị của chúa tể Lửa Bạc. Con người vì lòng tham lên đường, lớp này đạp lên lớp khác hướng về miền đất phía sau đường chân trời…”
Hơi thở cô nghẹn lại. Lửa Bạc gục chết trong vũng máu đỏ lòm cả dòng suối, xung quanh là quân đội nhà vua hò reo như vừa lập được chiến tích.
“Cha của loài rồng, Thanatos đem tim con mình đặt vào xác một đứa trẻ chết bên cánh rừng Dorosa…”
-Sao cơ?
Xác một đứa trẻ.
Trên bầu trời là hình ảnh Rosa năm tuổi, bé nhỏ và bù xù như con thú hoang.
-Tôi?
…
Anh vùng dậy khỏi giấc mơ kinh hãi. Jack thấy mình nằm trên bờ Triesta còn Rosa ở dưới đáy cùng một ngọn lửa đang bốc cao ngùn ngụt. Cô, trong bộ váy trắng bằng vải lanh mà mười năm nay anh chẳng nhìn thấy nữa, mong manh khác thường. Anh gắng hét gọi nhưng cô không nghe thấy, định lao xuống nhưng cơ thể không nhúc nhích, chỉ bất lực nhìn lửa trùm lên hình bóng mờ ảo ấy.
Theo thói quen, Jack quờ tay tìm mép giường. Nhưng anh chợt nhận ra mình đang ở trong hang, nằm trên một tấm da thuộc trải vội, bên cạnh đám người lố nhố già trẻ đang ngủ say. Trời chưa sáng, ánh trăng xanh lờ mờ hắt bóng hai lính gác lên vách đá.
-Jack hả?
-…Ừ
-Gần sáng rồi sao chưa ngủ?
Mưa vẫn tí tách rơi trên đám thông. Anh thở dài:
-Không! - rồi lại nằm xuống.
***
Dorosa ôm ấp một ngôi làng bé nhỏ, đứa bé gái được cưu mang bởi Erever lộng gió. Kia là cô lúc mười tuổi, tóc đến vai mắt xếch như con thú hoang đang cầm cần câu đi theo Jack. Kia là cô lúc mười lăm tuổi mặc bộ giáp sờn cũ của Vincent, với thanh kiếm cùn trên võ đài tuyển quân. Ký ức cứ thế hiện về, vẫn gần gũi, thân quen mà bỗng trở nên xa lạ.
Nụ cười chàng trai ấy ấm áp như nắng hè.
-Con chính là rồng chúa tái sinh.
“Không…
Tôi sao?”
Cô quỳ sụp xuống.
-Tôi là Rosalia Ramus, con gái của chiến binh hoàng gi… - miệng cô chợt thốn lại, đắng ngắt mùi vị phản bội. - là con của Vincent, em gái của Jack, tổng chỉ huy quân đội tự vệ làng Erever…
Như một cái máy, cô kể lại vanh vách từng kỷ niệm, từng dấu mốc, từng người đi qua cuộc đời mình. Quá khứ cô rõ ràng và sinh động, tất cả đều không thể phủ nhận rằng:
-Tôi là con người!
-Rosa đã chết từ hai mươi năm trước rồi. Con còn nhớ vết sẹo chứ?
Cô bất giác đưa tay lên ngực. Nơi vết sẹo là trái tim người đã ngừng đập được thay thế bằng trái tim loài rồng kiêu hãnh, như chính giấc mơ về đôi cánh tự do cô hằng khao khát.
-Con đã từng là người. Nhưng giờ thì không.
Mắt Rosa nhòe đi khi những giọt lệ cứ thế tuôn rơi sau hàng chục năm.
Đắng ngắt.
Cô… không thể trở về Erever được nữa.
Từ bầu trời, một tia sáng chiếu xuống trước mặt cô. Rosa ngước lên và nhận ra người phụ nữ mặc giáp bạc khi nãy.
-Con người. Giống loài ngu xuẩn ấy, một lần nữa vì lòng tham tranh nhau chiếm lấy Pandora. Chúng nghĩ ai có được Pandora sẽ có sức mạnh và quyền lực vĩnh cửu. Nhưng than ôi, dấu chấm hết của nhân loại bắt đầu khi cánh cổng địa ngục được mở ra. Không còn loài rồng, chối bỏ thần linh, con người chẳng thể chống đỡ khi lũ quỷ dưới địa ngục trỗi dậy.
Nàng thật sự rất giống cô.
-Rosa. Loài rồng đã suy yếu. Sự sống của ta sắp kết thúc. Khi lũ quỷ tràn lên mặt đất, không chỉ con người mà cả chúng ta cũng sẽ diệt vong.
Thanatos nhìn cô bằng ánh mắt khẩn khoản lẫn già nua, tuyệt vọng của một vị vua hệt như Johan ngày ấy. Thời gian quả thật có sức mạnh bào mòn mọi ý chí.
-Tôi được lựa chọn không?
“Chết như một con người hay hồi sinh trong hình dáng của loài rồng?”
Mỗi hơi thở là một lần lồng ngực cô bị đè nặng, trĩu xuống chạm vào tim.
Nếu chết đi, cô chẳng bao giờ được nhìn thấy anh.
Nếu tái sinh, anh sẽ ghê tởm cô như loài quái vật.
Nếu chết đi, cô là con người.
Nếu tái sinh, cô không phải.
Bàn tay Rosa chạm đất. Dù chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ nhưng cô vẫn cảm thấy được mùi ẩm ướt của mùa xuân. Tháng hai đang tới, Erever nở rộ bao phủ bởi những cánh đồng Ardisia trắng tinh khôi.
Thế giới này thật đẹp…
-Loài người vô tội.
-Ta không phủ nhận vài người đúng là vô tội. Nhưng tôn giáo hay luật pháp, suy cho cùng chỉ nhằm hạn chế chúng trong khuôn phép. Nếu con người không còn tin vào thánh thần, sợi dây nào sẽ níu giữ chúng đây? Một ngày khi lòng tham, sự ích kỷ vượt khỏi tầm tay, chúng sẽ tự giết lẫn nhau. Cái kết của nhân loại sớm hay muộn sẽ tới.
-Linh hồn trẻ con quả là thuần khiết. - Thanatos ngồi xuống xoa đầu cô như cha xoa đầu con gái, không rõ đang mỉm cười hay thở dài.
-Ông nhầm rồi!
Gạt phắt bàn tay, giọng Rosa đanh lại.
-Tôi hận, hơn ai hết. Hận kẻ thiêu cháy Dorosa, hận đám quân lính hoàng gia khiến người dân Erever phải chết. Hận cả đám rồng các người vì sự sống mà chịu làm nô lệ.
Ánh mắt Thanatos lộ vẻ bàng hoàng.
-Nhưng con người có quyền chọn lấy tương lai. Vì một sự ích kỷ mà toàn bộ nhân loại phải chết sao?
-Vậy là con chọn tái sinh?
Cô bật cười rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt rồng chúa:
-Các ngươi cũng muốn được giải thoát còn gì?
Loài sinh vật ấy không bao giờ chịu cúi đầu làm nô lệ cho kẻ khác. Loài sinh vật ấy sẽ đòi lại những gì chúng đã có, chôn vùi quá khứ, hiện tại, tương lai của Chyrse trong ngọn lửa hủy diệt, để những đôi cánh tự do lại bay trên bầu trời thế giới từng thuộc về chúng.
…
Linh cảm đau đớn xuyên thủng những hình ảnh mờ ảo còn sót lại của giấc mơ. Jack cố gắng nằm yên nhưng chợt thấy tim mình bẵng đi, trôi về nơi mông lung nào đó có vòm trời đêm lấp lánh.
“Anh đã thấy những bức vẽ em hằng cất giấu, đọc được bức thư tình bí mật em chẳng thể trao tận tay cho anh. Anh đã biết anh vô tâm nhường nào. Anh đã làm một cô gái yêu anh đau khổ suốt bao nhiêu năm trời.
Xin lỗi em, Rosa.
Cô gái ấy, dù khoác lên mình bộ giáp chiến binh lạnh lùng đến đâu thì sâu trong trái tim vẫn cần ai đó chở che.
Đi qua nhiều nỗi đau, ai rồi cũng sẽ mạnh mẽ, hay cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ.
Vì bầu trời kia vẫn còn lửa cháy, mặt đất này vẫn còn máu rơi, vì giấc mơ tự do em hằng khao khát, anh không thể ích kỷ giữ em lại cho riêng mình.
Anh cũng muốn ôm em vào lòng, bảo vệ em nhưng lại sợ sẽ mất em vĩnh viễn. Nên anh chỉ lặng lẽ quan tâm em sau lưng thế thôi. Aphrodite kia sao nhẫn tâm đến thế. Cách chúng ta đơn phương nhau, lại gần nhau rồi lại rời xa nhau cứ như Gemini và Aquarius, như nửa vòng số mệnh, như mùa đông với mùa hè.
Ánh nắng rực rỡ sẽ làm tan chảy từng hạt tuyết.
Đến khi chạm vào nhau, chỉ được ở bên cạnh một lát thôi là phải chia ly.
Đến khi mất em, anh mới thấy yêu em đến thế.
Cô gái có đôi mắt đen à. Giấc mơ hòa bình đã đến rất gần rồi, em biết không?
Nhưng thế giới này đâu còn em nữa...”
…
Kể từ đó, không ai thấy đôi cánh đỏ vĩ đại trên bầu trời Everland nữa. Người ta đồn rằng, ở nơi vực Triesta sâu hun hút một vị vua đã tái sinh. Những chiếc vảy kim loại lấp lánh màu giáp chiến binh phản chiếu ánh trăng, sáng rực trong đêm xuân tháng hai khi nó vút lên khỏi bóng tối thăm thẳm. Vạn vật nhất loạt cúi mình trước tầm vóc khổng lồ của chúa tể giống nòi huyền thoại, nhưng nó chỉ cất tiếng kêu ai oán, khóc than, vang vọng khắp núi rừng Dorosa rồi lao về phía lâu đài Chyrse.
Lửa Bạc.