Seria nghĩ đến Martha và Joanna, những người đã vui mừng trước tin Đại Công tước và Phu nhân của Ngài sẽ đến thăm trang viên thường xuyên hơn.
Có một nơi để quay về mỗi cuối tuần giống như có một tổ ấm vậy. Tất nhiên không phải tổ ấm của nàng, nhưng tất cả những chú chim trong tổ đều yêu mến nàng nên nàng quyết định sẽ yêu mến nơi đây.
“Hồ nước đang chuyển sang màu đen.”
“Toàn bộ đều sẽ chuyển sang màu đen một lần, nhưng nó sẽ giảm dần. Sau đó trở lại như cũ.”
Seria gật đầu trước lời giải thích của Alliot. Hôm nay nàng đã đi kiểm tra sông băng. Do hiện tượng bị đổi màu, không chỉ Alliot mà cả năm kỵ sĩ khác của Berg cũng đi cùng nàng. Xem xét sức mạnh của mỗi người trong số họ, như được mô tả trong nguyên tác, nàng cảm thấy giống như mình đang mang theo một đội quân nhỏ.
Họ kiểm tra tất cả các nhánh cây bạc rồi quay trở về lâu đài chính. Khi đó nàng trông thấy một khuôn mặt quen thuộc đang lảng vảng ngoài cửa.
“Không phải Linon đó sao?”
“Đúng rồi. Có vẻ cậu ta đang đợi tiểu thư.”
“Tôi à?”
Khi Alliot nói, Linon vẫy tay ngay khi nhìn thấy Seria từ xa. Chuyện gì vậy? Seria tăng tốc đi đến trước cửa lâu đài. Ngay khi bước xuống ngựa, Linon đã vội vã chạy đến.
“Tiểu thư, người đây rồi?”
“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao?”
“Chư hầu của Hầu tước Kellyden đã đến đây.”
“... Kellyden? Sao vậy?”
“Đó… là cáo phó.”
Đôi mắt Seria mở to trước thông tin bất ngờ mà Linon đưa đến.
***
[Quý bà Magrus]
Đó là tên trên bức thư cáo phó từ Kellyden.
Bà ấy là cô của Seria.
Bà là một người có sức ảnh hưởng ở Kellyden, nhưng là một nhân vật phụ không hề xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết.
Có rất nhiều nhân vật phụ trong thế giới này. Nhưng Quý bà Magrus vẫn tồn tại trong vài mảnh ký ức của Seria. Trước hết bà ấy là một người có tình khí nghiêm khắc và cầu toàn. Bất chấp tính khí này, Quý bà Magrus không ghét Seria cho lắm. Sinh thời bà ấy rất thích nhà hát. Bà cũng rất hào phóng với các diễn viên, và không bận tâm đến việc mẹ của Seria là một diễn viên. Nói cách khác, bà là một trong số ít những thành viên gia tộc Kellyden không phân biệt đối xử với Seria.
Bà ấy không phân biệt đối xử, nhưng cũng không dành cho Seria bất cứ tình yêu nào.
Có lẽ đó là lý do tại sao bất chấp tin tức của Kellyden về người quá cố, Seria vô thức không cảm thấy điều này quá vui mừng hay đau đớn. Dù sao thì có một điều mà người chư hầu đã nói với Linon khi gửi cùng với bức thư.
“Tiểu thư Seria cũng là người thừa kế. Vì vậy người cần đi đến lãnh địa Kellyden trong tuần này.”
Quý bà Magrus chưa kết hôn và không có con cái. Luật Hoàng gia quy định rằng tài sản thừa kế của bà sẽ được chia cho dòng dõi trực tiếp của bà ấy, chẳng hạn như Kellyden. Seria cũng là một trong số đó. Do đó Seria phải trực tiếp đến đó nếu nàng muốn nhận phần của mình.
“Và Hầu tước còn thúc giục người đến đó.”
“Hầu tước Kellyden à?”
“Đúng vậy, thưa tiểu thư.”
“...”
Nàng đã gặp rắc rối trong một thời gian. Đó là một câu hỏi liệu nàng có nên đi hay không.
‘Mình nên đi đến đó.’
Bởi vì có việc nàng muốn kiểm tra trong khi Lesche không ở đó.
Khoảng một năm trước.
Đó là ngay sau khi nàng chiếm hữu thân xác của Seria. Nàng đã tham dự một vũ hội được tổ chức bởi một gia tộc Hầu tước nào đó. Đó là thời điểm mà nàng cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi run rẩy trước sự thật mình đã chiếm hữu một kẻ xấu xa sẽ chết một cách thảm hại.
May mắn là cơ thể nàng vẫn có một số ký ức và thói quen của Seria nguyên tác, và nàng có thể thích nghi mà không gặp khó khăn. Nàng có thẻ khiêu vũ một cách duyên dáng và nói chuyện dễ dàng với các quý cô.
Vấn đề là nàng đã đụng phải người Kellyden ở đó. Nàng biết Seria ban đầu không hòa thuận mới gia đình của mình. Nhưng nàng đã nghĩ mình sẽ cố gắng cải thiện mối quan hệ vì dù sao nàng cũng đã chiếm hữu cơ thể này, nhưng…
Nàng không thể.
Nàng run rẩy giận dữ ngay khi đối mặt với họ. Những người trong gia đình Kellyden thậm chí còn không chào nàng.
Dù sao nàng nhớ rằng mình đã ngạc nhiên và trở lại ngôi nhà phố của mình. Sau đó nàng đã bị sốt trong khi chỉ có một mình.
Tuy nhiên… Khi Lina nhắc đến mẹ của Seria, nàng đã kiềm chế được và kết thúc với một cái tát trên chính má của mình.
Tất nhiên đó cũng là kết quả của sự gắn bó mạnh mẽ với cuộc sống, nhưng nàng nghĩ rằng thời gian dài ở trong cơ thể Seria có thể đã làm dịu đi một chút sự tức giận và thù hận này. Có một sự nghi ngờ hợp lý và nàng muốn kiểm tra nó một lần.
Và nàng muốn kiểm tra khi Lesche không có mặt. Nàng không muốn chàng thấy nàng run lên vì cơn thịnh nộ không thể kiểm soát.
‘Sông băng đang đổi màu, và Lesche chắc chắn phải ở lại Berg.’
Sau khi đưa ra quyết định của mình, Seria phản hồi với thuộc hạ của Kellyden rằng nàng sẽ đến đó.
Ben và Susan đang ở phía sau phòng khách, là những người đầu tin nghe được tin này.
“Tiểu thư, người phải đi sao?”
“Tại sao người không cử ai đó?”
“Đúng vậy. Linon rất tháo vát trong những vấn đề như thế này.”
“Không, Hầu tước Kellyden đã nói tôi phải đến nên tôi sẽ đi. Nó không hẳn là về vấn đề thừa kế, người quá cố cũng là cô của tôi.”
Tất nhiên Seria hoàn toàn không liên lạc với bà ấy, nhưng nàng nghĩ sẽ tốt hơn nếu bày tỏ sự tôn vinh bà ấy trên giường bệnh, vì bà ít phân biệt đối xử với nàng.
‘Trong khi ở đó, mình có nên yêu cầu phản hồi cho lời thề hôn nhân không? Nếu mình hỏi trực tiếp thì liệu ông ấy có cho mình câu trả lời không?’
Seria tự tin rằng nàng có thể phá vỡ một nửa bản chất thật của nhà Kellyden. Tuy nhiên nếu nàng có thể nâng cấp sự thù địch mà Seria dành cho Kellyden bằng sức mạnh chiến đấu, sẽ không có gì nàng không thể làm được.
Đó là sau khi nàng bảo Susan chuẩn bị cho chuyến đi…
“Cô có cần thiết phải đến đó không?”
Không như mong đợi, Lesche có một biểu hiện khó chịu.
“Để Linon đi đi.”
“Không phải Linon là trợ lý chính sao?”
“Cậu ấy có đủ tư cách của một người đại diện.”
“Lần này tôi sẽ tự mình đến đó.”
“Vậy đợi một tuần đi, Seria. Chúng ta sẽ cùng đi.”
“Đến Kellyden?”
Lần này đôi mắt Seria mở to ngạc nhiên.
“Không có lý do gì mà ta không thể đến đó khi mà cả đế quốc đều biết ta đã kết hôn với con gái của nhà Kellyden.”
“Tất nhiên là vậy… Sẽ tốt cho tôi nếu ngài đi cùng. Bởi vì tôi chắc chắn tất cả bọn họ sẽ mở to mắt mà ngất xỉu.”
Và trước mặt những kẻ đã phớt lờ Seria và mẹ nàng, nàng sẽ xuất hiện cùng người đàn ông quyền lực thứ hai trong đế quốc. Đó sẽ là một bức tranh khá mới mẻ dù chỉ cần nghĩ tới.
“Nhân tiện thì Lesche.”
“Hửm?”
Seria nhón chân và thì thầm vài lời vào tai Lesche. Chàng nhìn nàng chăm chú.
“Ngài có thể làm giúp tôi chuyện này không?”
“...”
Lesche không hài lòng nhưng cuối cùng đã trả lời.
“Nếu cô muốn.”
***
Ngày hôm sau, cỗ xe ngựa đến điền trang Kellyden đã sẵn sàng.
Seria có một chút xấu hổ khi đám rước hóa ra lớn hơn nàng nghĩ. Nàng đã nói trước với họ rằng sẽ đưa Abigail đi cùng, nhưng một vài người nữa đã được thêm vào một cách bất ngờ.
“Chúng tôi sẽ hộ tống tiểu thư đến nơi an toàn.”
Alliot và bốn kỵ sĩ khác của Berg cúi đầu hành lễ. Nàng băn khoăn liệu mình có phải đang đi ra chiến trường hay không.
Tất nhiên Seria hài lòng vì các chư hầu của gia tộc Kellyden đang theo dõi.
Nàng thậm chí còn không biết Lesche vẫn đứng đó với vẻ không vui. Chàng im lặng nhìn tới lui các thuộc hạ của Kellyden, nhưng họ lại cúi đầu sợ hãi. Đó cũng là điều dễ hiểu, vì đế chế Glick này chỉ có một số ít người có thể chịu được cái nhìn sắc bén của Lesche Berg.
“Tôi sẽ trở về, Lesche.”
Seria khẽ thì thầm.
“Đừng quên những gì cô đã nói.”
“Đó là tất cả những gì ngài muốn nói à?”
“Ừm… Chuyến đi vui vẻ?”
Lesche đang đứng một góc thở dài và nhấc mu bàn tay của Seria lên. Ngay khi đó đôi mắt Seria càng mở to hơn khi Lesche hôn lên tay nàng. Nhiệt độ cơ thể chàng thường lạnh, nên đôi môi cũng như vậy. Nhưng nàng không biết tại sao nụ hôn trên tay nàng lại nóng bỏng đến thế.
“Ta không biết rằng để vợ mình đi lại khó chịu như thế này.”
“Nếu ai đó nghe thấy họ sẽ nghĩ tôi sẽ không quay lại nữa.”
“Vậy thì Kellyden sẽ biến thành đống thịt thối.”
“Ngài sẽ không muốn giữ tôi như thế này ở đó đâu nhỉ.”
“Ta lại nghĩ khác.”
“Sao cơ?”
Ngay khi đó gương mặt nàng nóng bừng. Seria nhanh chóng leo lên xe ngựa, để lại câu nói “Tôi sẽ trở lại.”
Thời tiết thật lạnh nhưng lạ thay, nàng lại phải quạt thêm vài lần nữa.
Chuyến đi đến Kellyden diễn ra suôn sẻ. Có lẽ bởi vì nó là một trong những cỗ xe tốt nhất ở Berg, vậy nên nó không quá bất tiện. Khi nàng nhìn ra cửa sổ, Seria nghĩ đến một điều khác.
‘Lina sẽ trở lại trong vòng một năm.’
‘Khi đó Lesche vẫn sẽ ngọt ngào với mình chứ?’
Seria không chắc lắm. Nàng nghĩ mình đã tóm tắt nguyên tác một cách hoàn hảo, nhưng với sự phản bội của Kalis, không có gì có thể khiến nàng dễ dàng từ bỏ. Và Kalis là nam thứ chính, trong khi Lesche lại là nhân vật chính…
‘Mình có rất nhiều điều suy nghĩ về Lina. Đầu tiên mình phải nghĩ đến bóng tối kỳ lạ đã bị hút vào cơ thể cô ấy.’
Bóng tối đó là gì? Lina là một thánh nữ, là ánh sáng. Bằng trực giác thật khó để hiểu được làm thế nào ánh sáng có thể chiếu vào và hấp thụ bóng đen thay vì loại bỏ nó. Thành thật mà nói, lúc này nàng đến Đại đền thờ và nói với các linh mục về việc này, họ sẽ làm to chuyện lên và bảo đó là dị giáo.
‘Mình vẫn là một Stern vì vậy mình chỉ có thể bỏ qua và nói “Hãy nắm lấy”.’
Seria chạm vào chiếc vòng cổ của mình. Sức mạnh thiêng liêng nàng có thể cảm nhận từ nó vẫn mờ nhạt như mọi khi. Thật ra nàng có rất nhiều câu hỏi về chiếc vòng này.
‘Mọi người nói mình đã thanh tẩy trang viên, nhưng thực tế là do chiếc vòng này.’
‘Đối với mình à? Mình không có khả năng đó. Mình đã cố gắng thanh tẩy bóng ma trong trang viên một lần, và ngay lập tức phát hiện ra. Với khả năng thanh lọc mà mình có, thì phải mất đến một ngàn năm mới làm sạch được.’
Seria không nghĩ chiếc vòng có khả năng tự thanh lọc. Nếu đúng như vậy thì trang viên lẽ ra đã được dọn dẹp, vì thực tế chiếc vòng đã được cất giữ ở đó.
‘Vậy thì, nếu mình phải đoán thì chiếc vòng này và Stern đã cùng thanh tẩy bóng ma. Vấn đề là có một câu hỏi ở đây. Lina cũng đã có chiếc vòng này khi cô ấy thanh tẩy Magi đúng không?’
** Còn tiếp **