Seria khoanh tay và nhìn các bộ đồ ăn được mang đi.
Đúng lúc đó.
“Seria! Bây giờ ngươi đang làm cái gì vậy?”
Seria không nhìn lại mà đợi chủ nhân của giọng nói đó bước đến. Đó không phải là một hành động lịch sự, nhưng là giọng điệu bắt lỗi.Tính cách của Seria không quá tốt để đổ lỗi cho điều đó.
‘Seria là một nhân vật dễ gần đúng chứ? Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.”
Seria ngước mắt lên khi chủ nhân của giọng nói bước đến gần.
‘Cuối cùng họ cũng đến.’
Là Cassius và Nissos Kellyden. Cassius giữ im lặng vì anh và Seria đã nói chuyện với nhau. Tuy nhiên Nissos đã mỉa mai ngay khi ánh mắt anh ta chạm vào Seria.
“Ngươi chỉ vừa về nhà sau một thời gian dài và ngay lập tức gây chuyện à?”
‘Không được sao?’
Seria hất cằm về phía Olivia đang ấp úng.
“Olivia đã rất tử tế khi bảo tôi ăn xong một mình và rời đi. Vậy nên tôi yêu cầu họ cất những dao đĩa thừa đi.”
“... Cái gì?”
“Tôi không phải là người hầu và không có lý do gì để dùng bữa với những chiếc đĩa trống trên bàn cả.”
“...”
Có lẽ họ đều là những quý tộc thông minh, họ hiểu hàm ý của Seria. Cassius cau mày và nhìn Olivia.
“Tiểu thư Mensla.”
“Tôi không có ý khi nói…!”
“Ra ngoài và nói chuyện đi.”
Cassius nói một cách cứng nhắc. Olivia tái nhợt bước ra ngoài phòng ăn với anh ta.
‘Mình muốn biết họ ra ngoài nói về điều gì, nhưng…’
Chắc chắn có không ít người ở đây. Các quý tộc ngừng ăn và nhìn về phía này. Chắc hẳn sức mạnh còn lại trong cơ thể Seria ban đầu đã cho phép nàng nói bất cứ điều gì mình muốn bất chấp mọi sự chú ý.
Trong khi đang suy nghĩ, Seria bỗng cảm nhận một cái nhìn chằm chằm. Rõ ràng nó thuộc về Nissos Kellyden, người anh thứ của nàng.
‘Anh ta đang nhìn chằm chằm gì vậy? Anh mắt đó không khiến người khác sợ hãi một chút nào.’
Khuôn mặt Nissos biến dạng khi Seria nhìn chằm chằm vào anh ta. Trong nguyên tác, đôi mắt anh được gọi là đôi mắt xanh da trời của thiên thần.
“Quản gia, đừng cất chúng đi. Cứ để đó.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Quản gia trưởng lễ phép đáp lại và ngay lập tức bày dao đĩa lên bàn.
‘Khi mình nói ông ta dẹp đi thì ông ta lại nói thế này thế kia. Đó không phải phân biệt đối xử sao?’
Nissos ngồi xuống bên cạnh Seria.
“Ngươi im lặng hơn ta nghĩ đấy. Sau khi nghe những gì Olivia Mensla nói, ta nghĩ ngươi sẽ tức giận và nhanh chóng kéo khăn trải bàn xuống và đập vỡ toàn bộ đĩa chứ.”
“Anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Vì tôi không phải người tốt nên Olivia đã làm vậy à? Cô ta hẳn đã nghe thấy rất nhiều điều ở đây.”
“... Gì?”
“Mọi người ở đây đều ghét tôi, vậy nên tôi đoán cô ta nghĩ cô ta cũng nên như vậy. Đó là lỗi của cô ta sao? Không, tôi sẽ không đổ lỗi cho cô ấy, mặc dù đúng là cô ta đã làm sai.”
“...”
Nissos im lặng nhìn Seria.
“Chà, tôi không có lựa chọn nào khác bởi vì mọi thứ tôi nói sẽ chỉ mang lại sự xấu hổ cho bản thân.”
Seria trải chiếc khăn ăn được gấp gọn gàng và đặt nó lên đùi. Nàng hy vọng đám tang sẽ kết thúc sớm để nàng có thể thừa kế gia sản và quay lại Berg.
Sẽ thật tuyệt nếu đi đến lâu đài chính và khám phá khu vườn cùng Linon. Nàng nghĩ đến việc tạo một cây cảnh có hình ảnh người lính và một con thỏ. Sau đó nàng sẽ đến trang viên xanh và ăn những món hầm nóng và những món ngọt mà Martha sẽ làm cho nàng. Khi đó mọi mệt mỏi của nàng sẽ tan biến.
‘Trước đây mình đã không để ý, nhưng mình cảm giác Berg như thiên đường vậy.’
Một nơi có sự hiện diện của người đàn ông lạnh lùng đó. Đột nhiên Seria nghĩ đến Lesche, và nàng gần như bật cười.
<Cô có muốn ta tuyên chiến với Kellyden không>
‘Có lẽ mình nên hỏi ngài ấy làm sao tuyên chiến với họ khi mình trở lại.’
“Tại sao ngươi lại hờn dỗi chứ? Thật phiền phức.”
Seria cau mày với Nissos, người đột nhiên gây sự với nàng.
‘Anh ta lớn hơn Seria, nhưng tại sao lại trẻ con như vậy? Anh ta thậm chí còn rất dễ thương khi mình đọc nguyên tác, nhưng khi trở thành Seria anh ta chỉ khiến mình cảm thấy tức giận.’
“Ngay cả khi anh không gây chuyện, tôi vẫn sẽ rời đi ngay sau tang lễ.”
“... Sao?”
“Tôi hiểu các người không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi cũng bị cha anh bắt phải đến. Vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác. Nên hãy thôi kiếm chuyện đi?”
Đôi mắt xanh của Nissos mở to.
“Ngươi… vừa nói gì vậy?”
“Anh điếc sao? Tại sao lại không hiểu những gì tôi nói ngay từ đầu chứ?”
Bất chấp sự nóng nảy của mình, Nissos không phàn nàn gì nữa. Đúng như dự đoán, mọi người trở nên im lặng hơn khi nàng trở nên thô bạo.
“Ha. Tính tình của ngươi thật là…”
“Khi nào cái bàn này sẽ được lấp đầy?”
Nàng đã đến đây sớm để tránh mặt các quý tộc, nhưng đó là một nỗ lực vô ích.
Tuy nhiên Nissos thành thật trả lời một cách đáng ngạc nhiên.
“Cha mẹ sẽ đến đây sớm thôi. Nhiều quý tộc đến viếng hơn chúng ta nghĩ. Cả gia đình đến muộn vì phải chào đón những vị khách.”
“Cả gia đình?”
Seria hỏi lại và Nissos nổi cáu.
“Thì sao? Ngươi sẽ trút giận lên họ vì đã không báo trước cho ngươi à?”
“Không đời nào. Tôi biết gia tộc Kellyden không xem tôi là gia đình. Tôi hiểu.”
“...?”
Khuôn mặt Nissos hơi đanh lại.
“Cái gì?”
“Sao?”
“Tại sao ngươi lại thay đổi nhiều vậy?”
“Ý anh là sao, thay đổi à? Tôi luôn như vậy mà. Anh chỉ không biết rõ tôi vì đâu có quan tâm đến tôi.”
Seria đã thay đổi hoàn toàn, tất cả các khía cạnh. Nàng chỉ đang cố che đậy cảm xúc thật sự của mình, nhưng ngạc nhiên là Nissos lại im lặng.
‘Không phải yên lặng quá sao?’
Thời gian đã trôi qua.
Dần dần có nhiều người đến phòng ăn hơn, và bắt đầu xôn xao.
Hầu tước và Nữ Hầu tước Kellyden, chủ nhân của lâu đài đã tiến vào.
Đây không phải một bữa tiệc nên không phải ai đang ăn cũng sẽ dừng lại và đứng dậy. Nhưng mọi con mắt đều đổ dồn về phía họ.
Hầu tước và phu nhân vẫn bước về chiếc bàn trên cùng nơi Nissos và Seria đang ngồi. Sau cùng thì việc phớt lờ những ánh nhìn chằm chằm là một tính cách thiết yếu của các quý tộc cấp cao.
“Cha, mẹ. Hai người đây rồi.”
Nissos đã khẩu chiến không ngừng nghỉ với Seria cho đến tận bây giờ chào đón họ một cách lịch sự. Hầu tước chỉ nhẹ gật đầu.
Hầu tước ngồi ở ghế trên cùng và vợ ông ấy ngồi ngay bên cạnh. Tất cả họ đều trông y hệt như trong ký ức của Seria.
‘Cassius giống hệt Hầu tước.’
Mái tóc cùng đôi mắt xanh. Cassius có thể sẽ trở nên giống Hầu tước lúc này khi anh ấy về già.
Có một thực tế may mắn trong đó. Khi Seria nhìn thấy Hầu tước và Nữ Hầu tước, đôi tay nàng không còn run rẩy như trước đây nữa.
‘Tại sao khi nhìn thấy Cassius tay mình lại lạnh cóng và toàn thân đông cứng? Hiện tại lại không có phản ứng như vậy? Mình không chắc có chuyện gì… nhưng có vẻ có gì đó đã xảy ra giữa Seria và Cassius.’
Seria cân nhắc suy nghĩ của mình. Nghĩ lại thì nàng cũng thấy Cassius tại bữa tiệc mà nàng tham dự ngay khi chiếm hữu Seria. Tay nàng lúc đó cũng run rẩy, và khi đó nàng đã vội vã chạy đi…
‘Có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ?”
Ngay bây giờ không thể biết được. Ký ức và cảm xúc của Seria vẫn còn trong cơ thể, và trong trường hợp của Cassius chỉ có một cảm xúc tức giận mơ hồ.
Seria lên tiếng.
“Xin chào. Đã lâu rồi tôi không gửi lời chào đến hai người.”
Cả hai nhìn Seria khi nàng lên tiếng chào, điều đó rất lịch sự theo cách riêng của nàng. Đầu tiên nàng nhìn Hầu tước phu nhân, bà chủ của lâu đài. Mặc dù Seria đã lường trước được, nhưng khuôn mặt của Nữ Hầu tước có vẻ kỳ lạ. Bà ấy nhìn chằm chằm vào Seria và lên tiếng.
“Thật sự là lâu rồi, Seria. Hay ta nên gọi cô là Phu nhân Đại Công tước xứ Berg?”
Giọng của bà ấy có chút mỉa mai.
‘Ôi trời… Mình có thể hiểu được cảm giác của bà ấy. Đột nhiên một ngày chồng mình lại mang đứa con ngoài giá thú về, vậy nên tất nhiên bà ấy sẽ ghét Seria.”
Tuy nhiên điều đáng lẽ bà ấy nên làm là kết hôn rồi sinh con, bà ấy có thể thông qua luật tử hình những ai có con ngoài giá thú… Có như vậy thì gia đình mới không xảy ra bi lịch như vậy.
‘Nhưng ngoài những ý tưởng này, mình sẽ không đồng ý với cách đối xử lạnh lùng của bà ấy. Điều này không giống Seria cho lắm.’
‘Nếu bà định bắt nạt tôi, tôi muốn bà làm điều đó với Hầu tước trước chứ không phải với tôi.’
Thực ra lý do khiến nàng say mê cuốn tiểu thuyết này là gì?
Không phải vì chắc chắn anh ta sẽ giết nàng một cách dã man chứ?
Nữ Hầu tước thấy tôi không trả lời và cười khẩy một cách tinh tế.
“Hay ta tiếp tục gọi cô là ‘Phu nhân Đại Công tước’ từ bây giờ nhé?”
Ý tứ trong lời nói của bà ấy, Nữ Hầu tước đang mỉa mai Seria không trở thành Nữ Đại Công tước theo cách thông thường. Gần như bà ấy thấy trước việc nàng sẽ quay trở lại là Seria Stern ngay sau khi ly hôn. Seria trở nên nghiêm túc.
Lesche nói chàng đã yêu cầu Hầu tước trả lời bản khế ước hôn nhân của mình.
‘Mối quan hệ của mình với Lesche thật kỳ lạ, nhưng ngài ấy đối xử với mình đủ tốt với tư cách Nữ Đại Công tước trong suốt thời gian mình ở Berg. Có lẽ lý do ngài ấy thậm chí còn yêu cầu đáp lại khế ước hôn nhân của bọn mình, điều mà ngài ấy không cần phải làm.’
Hầu tước lẽ ra phải chấp nhận khế ước hôn nhân, nhưng thái độ của ông ấy khi cho rằng chúng tôi sẽ ly hôn một cách chắc chắn như vậy thì không thể hiểu được.
Họ thật sự nghĩ Seria sẽ bị đuổi đi sớm vì tính cách của nàng à?
Nàng hiểu tình cảnh đó. Chết tiệt…
Nàng cũng không nghĩ mình sẽ sống cả nghìn năm với Lesche. Nhưng nàng tin tưởng chàng sẽ tử tế với nàng đến ngày mà họ ly hôn. Nàng cũng đã giúp đỡ trang viên xanh. Mối quan hệ của họ không mong manh như người khác nghĩ.
Cũng có một sự tin tưởng đến từ Lesche, bắt nguồn từ việc chàng là một vị lãnh chúa rõ ràng trong việc khen thưởng và trừng phạt.
Seria ngoảnh đi một lúc. Sau đó nàng nhìn Hầu tước, người có đôi mắt màu xanh nhạt giống Cassius. Cái nhìn của ông rất sắc bén.
‘Đoán thử xem người nào không nắm quyền ở miền tây… Lần sau mình sẽ hỏi ông ấy.’
Có rất nhiều quý tộc khác ở đây, vì vậy đây không phải nói thích hợp để hỏi điều gì đang làm phiền nàng lúc này.
“Seria.”
Seria nhướn mày khi nghe Nữ Hầu tước gọi tên mình lần nữa.
** Còn tiếp **