“Vậy là, các ngươi không thể liên lạc được với cậu ta sau khi cậu ta đi ra ngoài à?”
Đại Công tước Lesche Berge hỏi người canh gác một cách lạnh lùng. Đôi mắt chàng đỏ như máu như có thể chặt đầu của một ai đó. Người bảo vệ đến báo cáo tình hình cúi đầu trước cái nhìn tàn nhẫn của Lesche.
“Vâng thưa Điện hạ. Tất cả mọi liên lạc với Hầu tước Haneton đã bị cắt đứt.”
“Bọn họ điên rồi sao? Cả Thánh Nữ và Hầu tước Haneton bị điên cùng nhau sao? Hắn ta không nhận thức được đám cưới với Stern sẽ diễn ra hai ngày nữa sao?”
“Thần đoán rằng cơn bão tuyết đột ngột đã khiến họ bị lạc.”
Đúng như người kỵ sĩ nói, có một cơn bão tuyết đột ngột vào hai giờ trước. Mặt trời đã lặn và bóng tối bao phủ bên ngoài trông có gì đó ảm đạm. Lesche đứng bật dậy và nói.
“Nói đội tìm kiếm chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ngài Alliot đã chuẩn bị lên đường rồi ạ.”
“Không. Ta sẽ đi.”
“Sao ạ? Điện hạ?” Người kỵ sĩ ngạc nhiên hỏi lại.
“Bây giờ!” Lesche nghiến chặt răng và đi ra khỏi phòng làm việc. Chàng biết đám cưới của Stern quan trọng và nguy hiểm như thế nào. Nếu một trong số họ vi phạm lời thề, thần lực của Stern sẽ bùng nổ giống như có pháo hoa bên trong cơ thể cô ấy. Nếu không thể vượt qua cú sốc, Stern sẽ nôn ra máu và bị tổn hại, trường hợp tệ nhất chính là cái chết.
Chính vì vậy, đám cưới của Stern phải được tổ chức ở địa điểm được chỉ định. Bởi vì Lesche biết điều đó, Kalis càng phải biết rõ hơn. Sau tất cả thì anh ta đã được chọn là người đàn ông của Stern. Kalis là người đã kết thúc buổi lễ lập khế ước tại đền thờ, đúng ra phải ngoan ngoãn yên lặng hơn bất kỳ ai khác cho đến khi lễ cưới hoàn thành. Anh ta đúng ra không nên làm cái việc mà anh ta đang làm. Trừ khi anh ta hoàn toàn bị mất trí, và nó cũng sẽ rất khó để hiểu được ý định của Thánh Nữ từ Thượng Đế.
‘Vậy mà hắn ta vẫn đi ra ngoài.’
Lesche nghĩ rằng nếu mình đã biết điều này sẽ xảy ra thì chàng chắc chắn đã hạ gục Kalis vào ngày đầu tiên đến đây và giam hắn ta trong nhà ngục của lâu đài. Nếu thế thì những chuyện như vậy sẽ không diễn ra. Một trong số ít địa điểm có thể đặt bàn thờ cho buổi lễ của Stern chính là tại lâu đài Berg này. Mặc dù chủ nhân của Berg, Lesche ghét việc đó, thì nó vẫn là trách nhiệm đẫm máu mà chàng bị buộc phải thực hiện. Cả hai cảm xúc khó chịu và bực bội dâng lên cùng một lúc. Lesche cho gọi Linon và ban ra vài mệnh lệnh, sau đó đột nhiên chàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một giây phút ngắn ngủi sau đó trán Lesche chau lại, bởi vì Seria Stern được nhìn thấy đang ở trong đội tìm kiếm với chỉ vài ngọn đuốc.
“Tiểu thư Seria đang đi với ngươi sao?”
“Vâng? Vâng ạ! Tiểu thư lo lắng cho vụ hôn phu của cô ấy…”
“Lo lắng?”
“Vâng thưa Điện hạ…”
Văn phòng của Lesche nằm trên tầng hai. Và, như những kỵ sĩ khác, chàng có một tầm nhìn khá tốt. Không quá khó để có thể nhìn thấy đôi mắt màu xanh sâu thẳm của Seria đang ngập trong nước. Thật sự kỳ lạ. Năm ngoái, chàng có thể thấy sự kiêu căng trong đôi mắt nàng. Nó hệt như thái độ của nàng lúc đó. Seria đã có những hành động cực kỳ duyên đáng chỉ khi đứng trước Đại Công tước. Để miêu tả về cô ta thì ‘con ngựa non điên loạn di chuyển trong xã hội’ là hoàn toàn phù hợp. Một người đã từng hành xử táo bạo như vậy sao có thể thay đổi chỉ trong một năm? Nàng ấy yêu Kalis nhiều vậy sao? Một người sẽ thay đổi nhiều như vậy khi yêu ai đó sao? Lesche có một cảm giác khó hiểu.
“Hài hước thật. Nếu cô ấy trở nên giống trước đây, cô ấy sẽ khiến bọ họ đông cứng lại với nhau trong khi lắp đầy những huy hiệu của Stern xung quanh.”
Thời tiết thật khắc nghiệt nhưng người kỵ sĩ thậm chí còn không hoảng sợ. Lesche là một người canh giữ nơi này. Khi chàng đi săn quái vật, chàng thường có thói quen chửi thề.
“Nói với Tiểu thư Seria, cô ấy không được phép bước một bước ra khỏi lâu đài.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Người bảo vệ cúi chào và ngay lập tức chạy đi. Lesche mặc một chiếc áo choàng lông dày bên ngoài áo giáp, thẳng đầu đi ra ngoài trời tuyết.
***
“Không phải còn hai ngày nữa là đám cưới của người sao?”
Một luật bất thành văn của nhà thiết kế là kiểm tra đầm cưới cho đến ngày trước đám cưới. Nhà thiết kế Begonia đang chỉnh sửa chiếc đầm đã nghe thấy tin đồn. Cô ấy nhìn có vẻ thất vọng.
“Đây là việc tôi đã lo lắng nhất trong suốt mùa này, và bởi vì vụ bê bối này…”
Vụ bê bối. Begonia mô tả nó như một vụ bê bối nhưng lại nói nó là một tin đồn ở bên ngoài. Hai ngày trước đám cưới, vị Hầu tước trẻ đẹp và Thánh Nữ xinh đẹp ngây thơ đã đi đến sông băng vào mùa đông và biến mất.
“Tôi rất tiếc.”
Begonia là một nhà thiết kế rất tự hào với công việc của mình. Khi Seria cẩn thận xin lỗi, Begonia hơi cau mày.
“Tại sao tiểu thư lại xin lỗi? Tiểu thư Seria, người chắc hẳn đang cảm thấy rất tệ, nhưng… Việc này khác gì một vụ ngoại tình chứ?”
Seria không biết nói gì. Nàng biết không phải lỗi của mình, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác xấu hổ.
“Liệu có tìm được họ hay không, tôi không hiểu tại sao họ phải tạo ra cuộc náo loạn này. Làm sao họ có thể không nghĩ gì khác ngoài bản thân mình như vậy. Kể cả họ có là Thánh Nữ và Hầu tước đi chăng nữa.”
Begonia thốt ra như thể cô ấy thật sự cảm thấy tệ. Sau đó Abigail đi vào với tiếng gõ cửa. Trên đầu, vai và áo choàng của cô ấy bị phủ đầy tuyết. Hầu nữ vội vàng mang đến cho Abigail một chiếc khăn để lau. Sau khi nói cảm ơn, cô ấy quấn chiếc khăn quanh đôi tay lạnh cóng.
“Ngươi đã tìm thấy Kalis và Lina chưa?”
Seria nhìn Abigail kỳ vọng nhưng cô ấy đã lắc đầu.
“Cơn bão tuyết trở nên tệ hơn càng đến gần sông băng, vì thế chúng tôi không thể đi xa thêm nữa. Nếu không kịp thời quay trở lại cả đội có thể bị lạc.”
“Thật sao?”
“Một nửa đội tìm kiếm đã quay trở lại lâu đài, và nửa còn lại quyết định sẽ dựng trại ở sông băng và ở lại đó cả đêm. Sớm ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
***
Nhóm người tìm kiếm cực kỳ đông đảo. Không chỉ những kỵ sĩ cấp cao của Haneton đang có mặt tại lãnh địa Berg để tham dự đám cưới, mà còn cả những kỵ sĩ của Berg. Begonia yên lặng lắng nghe bên cạnh Seria lắc đầu và nói.
“Mọi người đã đi được bao xa?”
Cảm giác như có gì đó bên trong nàng đang toát ra. Seria làm dịu nó xuống và chớp chớp mắt, nhưng Abigail đột nhiên nắm lấy tay nàng bằng bàn tay lạnh giá của cô ấy.
“Tiểu thư. Tôi có một tin nhắn từ Đại Công tước Berg gửi cho cô. Tôi có thể nói ở đây được không?”
“À? Được.”
Abigail mỉm cười khi Seria gật đầu. Nhưng trong tích tắc nụ cười đó mờ đi, đôi mắt cô ấy đột nhiên sáng lấp lánh.
“Ta sẽ trói tên khốn ấy lại và ném hắn ta vào lễ đường kể cả khi không có bất cứ tin tức nào từ hắn cho đến tận ngày cưới, Seria Stern.” Abigail bắt chước giọng nói của Lesche.
Seria bất ngờ trước việc Abigail thật sự đã nói thuộc làu những gì cô ấy nghe được từ Lesche. Kể cả việc cô ấy bắt chước giọng nói và ánh mắt chết chóc của chàng.
“Tiểu thư Stern nên tập trung chuẩn bị. Bất kể là chuyện gì thì lễ cưới vẫn sẽ diễn ra đúng theo kế hoạch.”
Khi bản tuyên ngôn nghiêm túc kết thúc, đôi mắt Abigail trở lại như bình thường.
“Đó là những gì ngài ấy nói. Tôi không biết tại sao ngài ấy lại nói một cách đáng sợ như vậy.”
Seria gật đầu. Nàng thắc mắc tại sao Lesche lại nói với mình nhiều như vậy, bởi vì nàng biết nàng phải có mặt ở sảnh cưới đúng thời gian đã định. Nàng đã được nhắc lại điều đó ở đền thờ. Đám cưới của Stern phải đúng giờ. Kể cả nếu các khách mời tin vào vụ bê bối của Kalis và Lina, kể cả nếu họ cười vào nàng và quyết định không xuất hiện. Kể cả nếu sảnh cưới trống rỗng không một bóng người, nàng vẫn phải có đứng trước bàn thờ. ‘Nhưng…’ Bằng cách nào đó nàng cảm thấy tin nhắn của Lesche thật kỳ lạ.
Begonia đột nhiên nói, “Đến đây nào tiểu thư.” Trong khi nắm lấy tay nàng. “Bởi vì Đại Công tước đã nói một cách đáng sợ như vậy, tôi muốn thực hiện công việc của mình tốt nhất. Cũng không tệ lắm nếu đám cưới diễn ra muộn một chút. Tất cả các vị khách cần có thời gian để đánh giá chiếc đầm cưới lấp lánh này.”
“Vâng.”
Begonia là một người chú tâm vào công việc của mình, lúc này cô ấy cũng đang rất cẩn thận. Tuy nhiên Seria chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ một lần sau khi đặt miếng trang sức lên đầu. Cảnh tượng bên ngoài đã bị che phủ bởi tuyết. Cơn bão tuyết từ sông băng vẫn nghiêm trọng. Nàng tự hỏi liệu Kalis có quay trở lại đúng giờ làm lễ cưới? Nàng cầu nguyện anh sẽ không đến trễ. Cho đến tận nửa đêm nàng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Đội tìm kiếm đã không trở về.
Buổi sáng của ngày cưới.
Kể cả sau đó họ cũng không trở về.
***
“Cơn bão vẫn không dừng lại…”
Lina lẩm bẩm nhìn ra bên ngoài cửa sổ., lắng nghe âm thanh gào thét của cơn bão. Nó không giống vậy lúc bắt đầu. Không lâu sau khi họ đến sông băng, tuyết bắt đầu roi. Điều đó thật nguy hiểm, vì thế khi Kalis nói quay về Lina không hài lòng lắm nhưng cô không thể nói gì thêm. Tuy nhiên trên đường trở về, tuyết rơi ngày càng nhiều thêm và nhanh chóng biến thành một cơn bão. Cả hai người bọn họ nhanh chóng bị lạc trong đống tuyết.
Sau khi lang thang một hồi lâu, họ tìm được một nhà kho lụp xụp. Sông băng rộng bao la, và mùa đông thì bất thường vì vậy những căn nhà thế này được dựng đâu đó rất lâu trước đây tại Bên trong có cả một tấm bản đồ hiển thị vị trí. Kalis có thể chỉ vào vị trí hiện tại của họ khi nhìn vào bản đồ. Anh nói với gương mặt nghiêm túc.
“Chúng ta đã đi vào quá sâu. Có phải chúng ta thật sự đã lang thang xa như vậy?”
“Có phải chúng ta đã đi quá xa không?”
“Nguy hiểm thật. Thật mừng vì chúng ta tìm thấy nhà kho này.”
Để đề phòng, khi họ rời khỏi lâu đài, Kalis đã mang theo thức ăn. Berg đã bảo vệ sông băng trong một thời gian rất dài, sách hướng dẫn và túi đồ dùng cho việc kiểm tra sông băng luôn có sẵn. Hầu hết đều là những món đồ dùng để duy trì thân nhiệt. Kể cả trong căn nhà kho nhỏ, củi khô, một đôi găng tay nhỏ, áo choàng dày và những cái giường để tránh cái sàn nhà lạnh cóng cũng được chuẩn bị cùng với thực phẩm được bảo quản. Một cơn bão không nên kéo dài suốt cả mùa. Nó đủ để duy trì cuộc sống của họ. Vấn đề chính là thời gian. Kalis biết bằng bất cứ giá nào anh phải quay về lâu đài đúng giờ. Nếu anh không làm vậy, anh sẽ cảm thấy hối tiếc không thể nào bù đắp được.
“Lina…”
“Kalis…?”
Lina ngồi trên giường mở to mắt khi nghe Kalis khoác áo choàng vào.
“Ta phải quay về lâu đài.” Anh nói.
** Còn tiếp **