“Nhưng ở ngoài đang có bão…”
“Ta sẽ không để bị thương, ta nghĩ mình có thể vượt qua bằng cách nào đó. Tấm bản đồ này đã chỉ cho ta biết hiện tại chúng ta đang ở đâu, và nếu đi bộ đúng hướng ta sẽ gặp được đội tìm kiếm.”
Đôi mắt Kalis bừng sáng với sự quyết tâm.
“Lina, ta biết số của nhà kho này, khi gặp đội tìm kiếm ta sẽ gửi họ đến đây.”
“Ngài sẽ bỏ em lại đây ư?”
Sông băng ẩn hiện mờ nhạt phía bên ngoài, trong khi bên trong đó lại giống như một đại dương khổng lồ. Một mình ở lại nơi như thế này ư? Lina sợ hãi và run rẩy.
“Bên ngoài đó rất nguy hiểm nên em không thể đi cùng ta được đâu.”
“Ngài nhất định phải đi sao? Vì đó là đám cưới của ngài nhỉ? Không phải tốt hơn nếu dời nó lại sau một hoặc hai ngày à? Nó không phải là một đám cưới của quý tộc sao?”
Kalis nói với giọng nặng nề.
“Đám cưới của Stern không thể dời lại được. Không được đâu, Lina.”
Lina không thể hiểu được những gì Kalis nói. Làm sao đám cưới của Stern lại khác với các quý tộc khác chứ?
“Vậy thì, khi bão ngừng một chút chúng ta có thể rời đi… Kalis?”
Đột nhiên đôi mắt Lina mở to ra và hét lên lo lắng.
“Kalis!”
Khi anh lấy tay quệt miệng, anh nhìn thấy vệt máu tươi trên mu bàn tay mình.
“Ngài ổn không? Tại sao đột nhiên ngài lại chảy máu vậy?”
Kalis nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ mà không trả lời, quay đầu nhìn ra cửa sổ nhỏ. Khi anh mở cánh cửa sổ bằng gỗ, một khung cửa sổ thẳng đứng khác xuất hiện. Anh nheo mắt khi phát hiện đó là bầu trời buổi tối ở bên ngoài, nhưng anh chắc chắn đám cưới chỉ vừa bắt đầu. Anh ho lên và đóng cửa sổ lại. Anh cần quay lại bằng mọi giá. Kalis đi đến cánh cửa, rồi đột ngột khuỵu xuống như một người bị gãy chân.
“Kalis!”
Theo sau một tràng ho, máu tuôn ra từ miệng của anh ấy. Trong một thời gian ngắn, khuôn mặt của Kalis tái nhợt như sáp. Lina bằng cách nào đó có thể đỡ anh đến giường và phủ một chiếc chăn quanh người anh. Cô ấy không phải là bác sĩ nhưng chỉ cần nhìn vào anh, cô có thể biết tình trạng của Kalis là bất thường.
“Seria…”
Gương mặt của Lina ngay lập tức đông cứng lại. Một thứ giống như sợi xích hoặc một chiếc vòng cổ được bọc bởi thứ ánh sáng ma thuật, xuất hiện từ cổ Kalis và bắt đầu thắt chặt cổ anh.
“Đây là…”
Lina dùng tay chắn ngang miệng mình. Cô ấy không tham gia một lớp học chính thức về Stern nhưng cô học nó một thời gian ngắn khi cô tham gia một lớp giáo lý của linh mục. Nhưng tại sao nó lại làm Kalis nghẹt thở chứ?
“Kalis! Kalis!”
Lina cố gắng làm đứt sợi xích từ cổ anh nhưng không thành công. Đột nhiên máu chảy ra từ khuôn mặt của Kalis.
***
Sảnh cưới vào ngày tổ chức lễ cưới chính thức đã xinh đẹp hơn nhiều với trước đó. Những cái đèn chùm tỏa sáng lấp lánh từ trần nhà sang trọng. Những dây đỏ bắt đầu từ cửa ra vào trải dài ở các cạnh và phía trên của bàn thờ, nhiều loại hoa được đặt trong giỏ thủy tinh khiến sảnh cưới thêm phần tươi tắn. Những dấu hiệu thần thánh tỏa sáng trên những ngọn nến đang lơ lửng. Những vị linh mục đến đây chỉ để tham dự lễ cưới tụ tập lại như một dàn hợp xướng. Biểu hiện của họ rất sâu sắc, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở dài lo lắng.
Kalis đã không đến. Trong sảnh cưới không có chú rể, Seria đã đứng một mình trước bàn thờ. May mắn là khách mời đều đã ngồi xuống đông đủ. Không, nàng thật sự không biết liệu đó là may mắn hay không. Một cô dâu đứng một mình trong một không gian trống rỗng sẽ là một trò cười.
Mạng che mặt được thiết kế bởi Begonia được cố định bằng một chiếc ghim kim cương hình giọt nước nhẹ nhàng phủ xuống gương mặt nàng. Đúng với sự tự tin của cô ấy, chiếc váy cưới được chỉnh sửa vô cùng tỉ mỉ đến cuối ngày lại trở nên đẹp lạ thường. Đặc biệt dưới ánh sáng trong sảnh cưới, hàng trăm hạt cườm đa góc tỏa sáng xinh đẹp. Giống với chiếc váy cưới lộng lẫy này, những chiếc bát bằng vàng được đặt bên ghế của các tu sĩ làm lễ tỏa sáng rực rỡ.
Bên trong những cái bát vàng, nước thánh liên tục chảy xuống giống như một chiếc đồng hồ nước. Một tháng trước, trong suốt buổi lễ tuyên thệ với Kalis trong đền thờ, cũng có một cái bát vàng giống như vậy. Với cái bát đựng nước thánh trong tay, Kalis đã thề sẽ trở thành người đàn ông của Stern. Buổi lễ bắt đầu khi nước thánh bắt đầu chảy, và khi đã chảy hết buổi lễ cũng sẽ kết thúc. Nàng không chắc tại sao lại cần một quả bom hẹn giờ như vậy. Khi nàng yên lặng nhìn vào cái bát thì đột nhiên có một tiếng hét phát ra từ phía sau.
“Tiểu thư..? Tiểu thư!”
“Tiểu thư Stern!”
Seria muộn màng nhận ra bản thân chính là nguyên nhân của tiếng hét đó. Khi nàng nhìn xuống, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy chính là máu. Giống như bị đổ ra từ một cái túi, đôi giày của nàng cũng bị che phủ trong máu sau đó là một tràng ho nổ ra. Găng tay cưới màu trắng phải mất tận hai tháng để Begonia làm ra cũng cùng chung số phận.
“Huh…?”
Nàng không hiểu rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra.
“Tiểu thư Seria!”
Abigail đang chạy đến chỗ nàng nhưng các linh mục đã nắm tay cô ấy cản lại.
“Không được! Cô không được chạm vào tiểu thư!”
“Các người điên rồi sao? Tiểu thư đang bị chảy máu đấy!”
“Đó là nghi lễ của Stern! Nếu cô chạm vào tiểu thư không đúng cách, thần lực của người có thể bị tổn thương nhiều hơn.”
Những linh mục không hề nói sai. Cho đến khi lễ cưới hoàn thành, Stern không thể bị chạm vào ngoại trừ những người sẽ hoàn tất buổi lễ. Đó là một luật bất thành văn. Cũng như nếu có một sự cố nào đó diễn ra vào ngày lễ cưới, kể cả khi nàng giống như sẽ chết vì chảy máu quá nhiều, không một ai có thể chạm vào nàng. Bởi vì nếu có bất cứ một sự tiếp xúc nào, thần lực của nàng có thể bị trục trặc và nàng sẽ phát điên. Bây giờ nàng dường như đã hiểu được những lời của linh mục khi liên tục nhắc nhở lễ cưới phải diễn ra đúng giờ.
“Khi nào Hầu tước Haneton đến đây?”
“Thu thập các phù hiệu của Stern lại! Ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể với thần lực của mình.”
Vào lúc đó Seria đã ngã trên bục. Nàng cảm thấy chóng mặt, nàng cho rằng bản thân đã cố gắng để có thể tránh được kết thúc đầy bi kịch của nguyên tác, nhưng đây là cách mà nàng sẽ chết sao? Nó không thể thay đổi chỉ vì Seria là một kẻ phản diện sao? Nhưng nàng chưa bao giờ làm phiền đến các nhân vật chính mà. Nàng thậm chí còn chưa bao giờ thèm muốn họ.
“Mình vẫn là một kẻ phản diện. Mình đã làm gì sai sao?”
Nước mắt chảy dài trên má nàng. Những món đồ trang sức kim cương nặng trĩu và chiếc khăn voan dài đội trên đầu cùng nhau rơi xuống. Mặc dù mái tóc rối bời của nàng đang trở nên đau đớn, nhưng có những điều khác còn đau đớn hơn. Một cảm giác thật khốn khổ và kể cả khi đang ngập trong sự đau đớn đó nàng vẫn nhận ra một cách rõ ràng rằng cái chết đang đến gần. Tại hôn lễ của Stern, sảnh cưới đẹp đẽ khiến mọi người đều ghen tỵ và người đàn ông đã nói chỉ yêu nàng thậm chí còn không xuất hiện. Mọi thứ giống như một vở hài kịch.
“A! Điện hạ!”
“Đại Công tước Berg!”
Seria từ từ nhận ra sự ồn ào ở phía lối ra, nhưng nàng vẫn bất động trên sàn. Nàng nhìn thấy một đôi giày mạ kim loại được phủ đầy tuyết và bùn lờ mờ tiến vào tầm nhìn của mình. Nó đi đến gần hơn. Sau đó, chàng quỳ gối xuống và lấy tấm mạng che ra khỏi khuôn mặt nàng.
“Không, Điện hạ!”
“Ngài không thể chạm vào tiểu thư Stern được đâu ạ!”
Tiếng khóc của các linh mục đến điếc cả tai.
“Vậy thì cách để giải quyết chuyện này là cứ nhìn nàng ấy chết đi à?”
Lesche hét lớn và nhìn xuống nàng.
“Seria Stern!”
Nàng nhìn lên người đàn ông vừa lay cơ thể mình. Chàng không phải vị hôn phu của nàng, Kalis Haneton. Tấm mạng che mặt nhàu nát rơi xuống sàn. Chàng cắn chặt răng và gọi tên nàng khi nàng đang nằm đó trong bộ váy cưới dính đầy máu. Kể cả mái tóc bạc của chàng cũng đã bị vấy một ít.
“Tỉnh dậy nào. Không được chết. Đừng chết, chết tiệt thật!”
Nàng không thể nói chính xác biểu cảm của chàng khi chàng nhìn xuống mình. Tầm nhìn của nàng không rõ ràng nữa và cũng nàng không thể tập trung vào lúc này.
Lesche nhìn xuống đôi tay dính máu và hoa hồng từ chỗ mình. Trong lờ mờ nàng có thể thấy Lesche đang sải bước đi và nhúng tay vào bát đước thánh đặt ở hai bên bàn thờ.
“Chuẩn bị cho lễ tuyên thệ đi.”
“Vâng?”
“Làm đơn giản thôi. Ngay bây giờ!”
Vị linh mục đứng cứng đờ như đá và như bị ám ảnh, ông lấy cuốn Kinh thánh ra và đặt tay lên trán của Lesche. Một luồng ánh sáng trắng toát ra. Bước tiếp theo được bỏ qua và buổi lễ được đơn giản hóa rất nhiều, nhưng thoáng qua thì giống như buổi lễ tuyên thệ mà Kalis từng thực hiện. Linon chạy đến và trao cho Lesche đôi găng tay màu trắng. Sau đó chàng bước đến chỗ nàng, đeo găng tay cho nàng. Đột nhiên cơ thể nàng được nâng lên, nàng muộn màng nhận ra mình đang được ôm bởi Lesche Berg.
“Tiếp tục lễ cưới đi!”
Nàng cảm giác mọi người xung quanh đang đập phá. Mạng che mặt dính máu một lần nữa lại ở trong tay chàng.
“…Ta lập lời hứa vĩnh cửu với Stern, người nhận được sự chúc lành của Chúa Thánh Thần…”
Đột nhiên, có gì đó giống như vòng tròn ánh sáng có hoa văn kỳ lạ được khắc lên cổ của Lesche. Có thể bởi vì Seria đang chết dần nên nàng không thể thấy rõ được mọi thứ. Rồi nàng từ từ mất đi ý thức.
***
“Làm ơn đừng giết tôi. Tôi muốn sống. Tôi muốn được sống. Đừng giết tôi!”
“Stern! Seria Stern!”
Nàng tỉnh dậy với mồ hôi lạnh chảy khắp người. Cái trần nhà quen thuộc đập vào mắt mình. Đây là phòng ngủ của nàng. Đôi mắt nàng ướt đẫm. Nàng đã khóc trong lúc ngủ sao? Nàng nghĩ mình đã có một cơn ác mộng, nhưng lại không nhớ rõ lắm. Khi lau nước trên mắt bằng mu bàn tay thì có một miếng vải mềm rơi xuống trán nàng. Đó là một chiếc khăn tay của đàn ông.
“Lấy nó lau nước mắt đi.”
Chỉ khi đó nàng mới qua sang bên cạnh. Mái tóc bạc sạch sẽ. Đôi mắt đỏ thẫm được nhìn thấy xuyên qua hàng lông mi dài màu bạc. Bình thường nàng sẽ ngạc nhiên khi thấy chàng ngồi bên cạnh, nhưng bây giờ nàng không còn sức để nghĩ về điều đó nữa. Nàng chỉ bàng hoàng có lẽ bởi vì mình đã không chết. Cảm giác giống như bị nuốt chửng bởi một cơn sóng thần và sau đó bị trôi dạt vào bờ biển.
“… Điện hạ.”
Sau tất cả nàng đã thật sự sợ chàng cả từng ấy năm, Seria hỏi một cách lưỡng lự.
“Có phải… tôi đã ngất xỉu?”
“Hah.”
Lesche nhếch đôi môi với vẻ chế giễu.
** Còn tiếp **