“Tôi đã đợi ở đây để hộ tống cô ấy. Vậy nên…”
“Tiểu thư Seria.” Lesche cắt ngang câu nói của Kalis một cách dứt khoát. Sau đó chàng nhìn nàng và hỏi. “Tốt hơn là để cô lựa chọn. Cô muốn ai là người sẽ hộ tống mình đến lâu đài?”
Seria đặt tay mình lên cánh tay Lesche không do dự.
“Tôi sẽ đặt gánh nặng đó lên ngài vậy, thưa Điện hạ.”
“Rất sẵn lòng.” Lesche nói với một nụ cười nhẹ nhàng.
Seria không biết tại sao chàng lại cười.
“Có những điều không cần thiết đối với những cặp đôi đã kết hôn.” Lesche nói đơn giản.
“...”
“Cặp đôi đã kết hôn?!”
Khi nghe điều đó, khuôn mặt Kalis đanh lại.
Seria quay đầu nhìn anh ta.
Biết rằng Kalis và Lina sẽ theo dõi đến phút cuối, nàng sải bước đi như một phụ nữ quý tộc duyên dáng. Khi đã đi đủ xa khỏi tầm mắt của họ, nàng cuối cùng cũng thư giãn được. Chỉ khi đó Lesche mới nói.
“Tay của cô lạnh quá.”
“Tôi đoán bởi vì tôi đã ra ngoài một lúc lâu.”
“Linon,” Lesche gọi cậu ta khi cậu ấy đang theo sau họ.
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Không phải cậu đã ở đây từ lúc đầu sao? Cậu có thể đưa cô ấy áo khoác của mình.”
‘Không phải ngài ấy nghĩ mình là nhà sưu tập các loại áo khoác đấy chứ…?’ Nàng không thể giúp gì được ngoài cười khúc khích.
Linon đưa ra lời từ chối lịch sự.
“Tôi thật sự muốn nhường áo khoác của mình cho tiểu thư Seria. Không may mắn là tôi không thể làm vậy được vì tôi sẽ bị cảm lạnh, thưa Điện hạ.”
“Từ bây giờ cậu nên mang theo hai cái áo khoác cho mình.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Seria cuối cùng cũng cười phá lên. Sau khi được chữa trị và băng bó bởi linh mục, nàng hỏi Lesche với tâm trạng thoải mái.
“Điện hạ, ngài có thể tử tế mời tôi một tách trà được không?”
“Không phải cô nên là người mời ta uống trà sao?” Lesche hỏi lại.
“Tôi xin lỗi. Khu vực của tôi đang bị người khác chiếm đóng rồi.”
“Ta có nên đuổi chúng đi không?”
“Kể cả đó là Hầu tước Haneton sao? Tôi chắc họ sẽ ngất xỉu hết người này đến người khác mất. Đừng để tâm đến họ, thưa Điện hạ.”
“Ta chưa bao giờ cảm thấy phiền phức.”
“Người đang đùa đúng không ạ?”
“Đến văn phòng của ta đi.”
“Văn phòng?”
Nàng thoáng thấy bối rối. Seria Stern đã đến lãnh địa Berg hầu như mỗi mùa đông để kiểm tra sông băng. Lesche đã dùng trà với Seria vào ngày đầu tiên. À thì, tất nhiên sự tương tác của họ cũng kết thúc theo đúng nghĩa đen sau buổi trà. Trong nguyên tác và một vải mảnh ký ức còn sót lại trong cơ thể Seria thì nàng chưa bao giờ có nhiều cuộc trò chuyện với chàng. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng đến văn phòng của Lesche. Ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, nàng cúi thấp đầu.
“Điện hạ.” Nàng cố gắng đứng dậy và quỳ gối, nhưng không làm được vì Lesche đã nhanh chóng đỡ nàng dậy. Chàng nhấc bổng nàng lên nhẹ nhàng như nhấc một con búp bê giấy.
“Tiểu thư Stern, cô bị thương ở đầu sao?”
Chàng nhìn như thể nàng là một người điên.
“Tôi không có.”
“Vậy cô đang làm gì vậy chứ?”
“Tôi đã quên mất…”
Đám cưới đã bị hủy hoại bởi cuộc bỏ trốn bí mật của Kalis và Lina. Và dẫn đến một đám cưới đột ngột với Lesche Berg. Sau tất cả những tình huống đầy hỗn loạn, nàng cuối cùng cũng nhận thức rõ ràng những gì đang diễn ra. Thật ra nàng vẫn chưa cám ơn anh đúng cách.
“Điện hạ, như ngài biết tôi đã bị cô lập bởi chính gia đình của mình, Kellyden, dù vậy tôi vẫn sẽ báo đáp ân huệ của ngài với tất cả những gì tôi có thể…”
“...?”
Lesche nhìn nàng cau mày và kéo tay nàng. Chàng để nàng ngồi xuống ngay cạnh mình.
“Điều gì gây ảnh hưởng đến cô mạnh mẽ vậy?”
Lesche hỏi nhưng trước khi nàng có thể trả lời, chàng lại nói.
“Cô thật sự là Seria Stern à?”
“... Sao cơ? Tất nhiên là tôi.”
Nàng thấy ngạc nhiên bởi câu hỏi chính xác đến không ngờ, nhưng may mắn thay nàng đã trả lời với giọng điệu bình tĩnh. Nam chính dù sao cũng là nam chính. Nàng đã bị bỏ lại với những ký ức khó xử của Seria ban đầu, nhưng thật lạ khi thấy chàng khéo nói chuyện đến thế khiến nàng thấy tội lỗi ngay cả khi đó chỉ là một câu nói đùa. Lesche hỏi khi nhìn kỹ gương mặt nàng.
“Cô đã tráo đổi linh hồn với một vị thánh đúng không?”
“Sao cơ… Tất nhiên là không.”
Điều đó thì nàng hoàn toàn có thể đảm bảo. Khi Lesche nghe câu trả lời của nàng, chàng chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không thể biết chàng đang nghĩ gì, như thể chàng không thể rũ bỏ nghi ngờ của mình. Lúc này nàng cảm thấy buồn ngủ vì vậy nàng đã cố mở to mắt để nhìn Lesche.
‘Người đàn ông này… ngài ấy thật đẹp trai.’
Lần đầu tiên chiếm hữu cơ thể của Seria, suy nghĩ của nàng lúc đó chính là cảm thấy thật lạ kỳ khi những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mình từng đọc lại đang sống và di chuyển trước mắt.
Nàng không thể rời mắt khỏi chàng trong một lúc. Trước khi nhân vật chính Lina xuất hiện, những nhân vật trong nguyên tác nàng có thể gặp được rất ít, nhưng nàng vẫn nghĩ nam chính Lesche thật sự hấp dẫn. Chàng rất giống mô tả trong cuốn tiểu thuyết. Đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng và sắc bén, thậm chí có một tầm nhìn tinh tường gấp ba lần người khác, biểu cảm vô cảm của Lesche thật đáng sợ và chúng luôn khiến tay nàng toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên các phần khác cũng bám sát miêu tả nhân vật nam chính trong tiểu thuyết. Chàng có một ngoại hình hoàn hảo. Chiều cao 190cm đáng ngưỡng mộ, đôi tay và đôi chân dài, bờ vai hoàn hảo. Một cơ thể thể hiện sự rắn chắc bẩm sinh ngay cả khi bị ẩn bên dưới lớp quần áo. Rõ ràng đó là lý do tại sao tên của Lesche đã trở thành chủ đề bàn tán của nhiều phụ nữ quý tộc mặc dù chàng hầu như không xuất hiện ở thủ đô.
Seria đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Nam chính đã được định sẵn là trung tâm chú ý của xã hội cho đến ngày anh ta chết, bây giờ lại kết hôn để cứu sống nàng. Sự thật này chạm đến tận xương tủy nàng. Cuộc hôn nhân đầu tiên của Đại Công tước, người duy nhất trong đế quốc Glick…
“... Tôi sẽ làm mọi cách để không cản trở con đường hôn nhân của ngài.”
“Con đường hôn nhân của ta?”
“Vâng.”
“Cô là người phụ nữ đầu tiên quan tâm đến hôn nhân của ta đấy.”
“Tôi không có ý xấu đâu ạ. Tất nhiên Điện hạ luôn có thể làm bùng cháy trái tim của phụ nữ kể cả khi ngài kết hôn vô số lần hay khi ngài đang tán tỉnh một ai đó.”
“...?”
Lesche bây giờ nhăn trán và nói.
“Cô thấy ta giống một kẻ trăng hoa lắm sao?”
Ngạc nhiên trước câu hỏi, đôi mắt Seria mở to.
“Không đâu!”
“Không à?”
“Thật đấy.”
Nàng thấy bàng hoàng. Nàng chưa từng nghĩ Lesche là loại người như vậy. Chàng không giống như vậy, và trong quá khứ lẫn tương lai chàng không hề có người phụ nữ nào khác ngoài Lina. Mặc dù nàng nghĩ đó chính là một sự lãng phí.
“Điện hạ,” nàng lưỡng lự vì sợ làm tổn thương Lesche lần nữa. “Có phải là tôi đã xúc phạm đến ngài không khi tôi nói vậy. Trong thời gian chúng ta tạm thời kết hôn, tôi sẽ làm điều tốt nhất cho lãnh địa Berg với tư cách một Stern?”
“...”
“Ngài phản đối sao?”
‘Mình có nên ngậm miệng lại không?’ nàng nghĩ.
Lesche hỏi nàng khi nhìn nàng với biểu cảm nghiêm túc.
“Tại sao cô lại thận trọng với ta như vậy?”
“Sao cơ?”
“Ta chưa bao giờ cắt giảm ngân sách của cô. Ta cũng chưa bao giờ cho cô bất kỳ một thử thách khó khăn nào.”
“...”
“Cô sợ ta sao?”
Nàng không hẳn sợ Lesche nhưng nàng sợ vị thế của anh. Nhân vật nam chính. Vấn đề là Seria là nhân vật phản diện, người vừa bị dính líu đến nam chính trong tiểu thuyết và cả mặt chính trị đã bị giết một cách tàn nhẫn bởi đó là câu chuyện của tiểu thuyết. Vì vậy nàng quyết định thành thật với chàng.
“Không phải là tôi sợ ngài.”
“Vật thì tại sao?”
“Điện hạ là người có địa vị cao nên tôi chỉ thận trọng thôi.”
“Vậy mà cô lại mắng Hầu tước Haneton trong khi địa vị anh ta cũng cao đấy.”
Nàng ho khan khi Lesche tiếp tục.
“Ta nghĩ cô đang cố gắng giết chết Hầu tước đấy.”
Seria không thể kiểm soát cảm xúc của mình lúc này. Nàng không biết chính xác biểu cảm mình đang mang nhưng Lesche đã cười tươi. Sau đó chàng buông cánh tay nàng mà chàng đã giữ từ lúc trước, và thoải mái dựa lưng vào ghế.
“Thủ quỹ của ta hẳn sẽ rất hài lòng khi nghe tiểu thư Stern nói thế.”
“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
Như Lesche nói, thủ quỹ của lãnh địa Berg luôn phải chi một chi phí lớn cho mỗi mùa đông. Vì vậy anh ta thường theo dõi sát sao công việc của Stern.
Đó là một sự thật hiển nhiên khi Stern phải đến lãnh địa Berg mỗi mùa đông để hỗ trợ tuần tra sông băng. Đây là một nghĩa vụ mà Stern không nên sao nhãng. Tuy nhiên thời gian của chuyến viếng thăm hoàn toàn do Stern quyết định. Trong những trường hợp cực đoan điều này có nghĩa là nếu Stern chỉ giúp đỡ trong một ngày và rời đi thì cũng không ai có thể ngăn cản nàng làm điều ấy. Vì lý do này tất cả gia đình quý tộc tại Berg đều bận rộn cố gắng làm hài lòng Stern. Nếu nàng yêu cầu được trang trí căn phòng của mình bằng vàng, nàng sẽ có nó ngay lập tức. Tất nhiên không ai muốn Stern sẽ đòi hỏi quá đáng như vậy.
Tuy nhiên mùa đông ở Berg khá nghiêm trọng. Nó không chỉ là tự nhiên, mà còn bởi vì cái hồ ma thuật ôm lấy phần phía bắc của đất nước khiến nó trở nên khắc nghiệt đến mức không thở được. Tốt hơn là đi đến miền Nam ấm áp và quyến rũ vào mùa đông hơn là đến thăm sông băng ở một nơi lạnh giá như vậy. Mùa đông của Berg mặc nhiên là mùa của Stern. Nhà kho luôn chứa đầy những món đồ đắt tiền để Stern không thể rời đi sớm. Bao gồm cả thực phẩm. Mỗi ngày trên bàn sẽ đều đầy ắp những bữa ăn nóng hổi và thịnh soạn như của gia đình hoàng gia mỗi khi đến thăm Đại công quốc.
‘Thành thật mà nói thì những món ăn rất ngon.’
** Còn tiếp **