Bi kịch của những kẻ phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 14

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9196

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 343

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 253

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

9 343

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

108 3219

[ARC.04] Lâu đài Kellyden - Chapter 65

Lesche và nước mắt là một sự kết hợp không tương thích như nước biển và chăn bông vậy. Kể cả trong nguyên tác, chàng cũng chưa bao giờ được mô tả là đang khóc.

“Sao vậy?”

Lesche hỏi một cách tế nhị, mặc dù Seria không nhìn chàng một lúc lâu.

“Không có gì. Có một chút đỏ trong mắt ngài.”

Seria hối hận ngay lập tức sau khi nói. Vậy nếu Lesche bị đỏ mắt thì sao?

“Nếu ngài đau quá thì tôi có nên xuống dưới lấy một ít thuốc giảm đau không?”

“... thuốc giảm đau?”

“Đúng vậy, hoặc tôi có thể gọi bác sĩ.”

“Cô nghĩ ta khóc bởi vì bị ốm sao?”

Lesche cười trong sự bực tức khi Seria đứng yên.

“Mắt ta vẫn luôn như vậy.”

“Luôn luôn?”

“Lạ lắm sao?”

“Không, nó không lạ.”

Đó là sự thật. Seria không hề nghĩ nó khác thường.

“Tôi đã nhìn ngài một thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên tôi để ý thấy.”

“Cô luôn sợ nhìn vào mắt ta mà.”

Nếu một người có ánh mắt quá mãnh liệt thì những người khác không thể nhớ đến họ. Lesche cũng vậy. Không chỉ ánh mắt, mà phần còn lại của cơ thể chàng cũng mãnh liệt tương đương. Khuôn mặt chàng, cơ thể, chiều cao đều lập tức bị ngoại hình lấn át đến mức chưa kịp nắm bắt được những chi tiết nhỏ.

“Luôn luôn.”

Lesche hỏi với giọng chậm rãi hơn một chút.

“Bây giờ thì sao?”

Ngay bây giờ…

Seria đảo mắt mình, quay lại với Lesche. Đôi mắt chàng lạnh lùng và vô cảm, nhưng đôi mắt đỏ và hàng mi bạc rũ xuống… Có một sự kỳ lạ trong đôi mắt của Lesche khiến người ta vô cùng thích thú.

Chắc chắn nó cũng thể hiện trên khuôn mặt của một ai đó rằng chàng là một người đàn ông tuyệt vời. Seria đột nhiên thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Lesche trong sự bàng hoàng. Một lúc sau, nàng nhận ra chàng cũng đang nhìn mình chăm chú.

Nàng tự hỏi liệu ‘chấp nhận’ có phải là từ đúng hay không. Nàng cảm thấy như thể đôi mắt chàng đang cắn mình. Đôi mắt đỏ lấp lánh. Như thể sau ngần ấy thời gian, sự gần gũi của họ đã được công nhận. Yên tĩnh. Một sự căng thẳng kỳ lạ. Một cảm giác gần như có thể chạm tới bất cứ một nơi nào đó bất kỳ lúc nào.

“...”

Seria không thể không quay đầu đi, cảm thấy kỳ lạ trong khoảnh khắc đó. Nàng nhanh chóng đảo mắt đi nhìn chằm chằm vào một góc giường. 

Khi đó một bàn tay nắm lấy một lọn tóc đang rơi xuống trên má nàng và vén nó ra sau tai. Một đầu ngón tay lướt nhẹ qua tai nàng và chạm nhẹ vào cằm trước khi rời đi. Khi nó sượt qua da, nàng cảm thấy nóng bất thường. Seria cảm giác như mình đang bị đốt cháy.

Lesche đang nhìn chăm chú vào nàng từ nãy giờ, lên tiếng.

“Seria. Đi đi.”

Một giọng nói trầm thấp phá vỡ sự im lặng. Đêm đã khuya.

“... Ngủ ngon.”

“Cô cũng vậy.”

Seria nhanh chóng rời khỏi phòng của Lesche. Khi nàng bước về phòng ngủ của Nữ Đại Công tước, nàng đưa tay lên chạm vào tai mình. Đó là một khoảnh khắc nóng bỏng, lơ lửng trong không trung.

Nơi nào đó trong trái tim nàng, nước dường như đang dần lấp đầy. Đó là một cảm giác kỳ lạ.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời thậm chí còn chưa mọc.

Lesche thức dậy. Chàng thường ngủ ít và thức dậy sớm vào buổi sáng. Nếu hôm nay có điều gì đó khác lạ thì chính là cảm giác ẩm ướt, xa lạ mà chàng có thể nhận thấy trên trán mình. Một chiếc khăn ướt mà Seria đã đặt trên trán chàng.

Sau khi nàng rời khỏi phòng ngủ đêm qua, Lesche đã nằm xuống và nhìn chằm chằm vào chiếc khăn, để nó che đi tầm nhìn của mình. Chàng làm như vậy trong một khoảng thời gian không hề ngắn.

Lesche đang ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, một lúc lâu sau chàng ngồi dậy. Có một tài liệu thu hút ánh mắt chàng đến chiếc bàn nhỏ ngay bên cạnh giường.

<Dự thảo khu vườn>

Bức thư có kích thước bằng một cánh cổng, vì vậy chàng không thể không nhìn vào nó. Đó là tài liệu mà Seria đã để lại. Lesche mỉm cười khi lấy tay che miệng.

Chàng thắc mắc Seria đã học tất cả những điều này ở đâu.

Gần đây, bất cứ khi nào Linon có một tài liệu cần được phê duyệt thì cậu ta lại in nó ra với rất nhiều mực như thế này, và đặt tiêu đề trên trang bìa một cách kỳ lạ. Nhờ vậy mà kể cả có hàng trăm tài liệu khác nằm rải rác thì của Linon vẫn thu hút sự chú ý của chàng.

Một phong cách viết tiêu đề cho thấy sự hiện diện độc đáo của nó. Đôi mắt Lesche tròn xoe. Chàng tự hỏi làm thế nào cậu ta có thể nghĩ ra phương pháp kỳ quái này để không bị các tài liệu khác lấn át, nhưng chàng đoán Linon hẳn đã học nó từ Seria.

‘Cô ấy học những thứ như vậy ở đâu vậy chứ?’

Mọi thứ về Seria trong những ngày này là một bí ẩn đối với chàng. 

Dù sao thì điều đáng ngạc nhiên duy nhất là phải đọc tài liệu này càng nhanh càng tốt. Lesche giật sợi dây và những người hầu lập tức đi vào.

“Điện hạ.”

“Điện hạ.”

Những người hầu mang một ánh nhìn tò mò. Bởi vì Lesche đang cầm tài liệu trong một tay, và một chiếc khăn ở bên tay còn lại.

Tài liệu thì còn có ý nghĩa, nhưng cái khăn thì?

Bởi vì Lesche, chủ nhân của ngôi nhà, luôn thức dậy vào một giờ nhất định, nước ấm luôn được chuẩn bị vào giờ này. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy Đại Công tước với chiếc khăn… Những người hầu không biết điều gì đang diễn ra, nhưng họ lại không thể hỏi.

Sau khi ra khỏi bồn tắm và chỉnh lại trang phục, Ben đã đứng đợi. Ông ấy cúi thấp đầu trước Lesche và hỏi.

“Điện hạ, ngài thấy thế nào rồi?”

“Seria đã đưa ta thuốc hạ sốt.”

“Vâng, Susan có nói với tôi. Ngài đã khá hơn trong một ngày, kể cả khi chưa ăn gì. Đại Công tước có vẻ không muốn Phu nhân phải chăm sóc cho mình.”

Lesche biết rất rõ mình là Đại Công tước của Berg, mặc dù hiếm khi chàng bị ốm. Chàng sẽ gọi bác sĩ nếu cảm thấy đau đớn. Vì nếu chàng không điều trị khiến các triệu chứng trở nên tồi tệ hơn, điều đó sẽ khiến chàng phải nghỉ ngơi và công việc của Đại Công quốc sẽ bị tê liệt hoàn toàn.

Nói cách khác, không có gì sai khi có một cuộc họp trong gần tám giờ như ngày hôm qua. Đại Công tước sẽ chỉ đi thẳng lên giường và ngủ luôn.

Ben mỉm cười.

“Vậy nên thưa Điện hạ. Ngài đỡ đau là nhờ tiểu thư đấy.”

‘Đỡ đau’. Điều đó không sai. Lesche nghĩ về viên thuốc đã rơi khỏi tay Seria vào đêm qua. Không, thành thật mà nói thì những ký ức về những ngón tay nàng đã chạm vào môi chàng vẫn còn đọng lại. Và chàng đã vô tình giữ tay Seria với viên thuốc đưa lên miệng.

‘Mình đã làm gì vậy?’

Lesche cảm thấy ngu ngốc.

“Xin mời, thưa Điện hạ. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho ngài.”

Ben mỉm cười. Lesche tặc lưỡi trước ý nghĩa về nụ cười của Ben.

***

Mặc cho cơn sốt sôi sục như vậy, Lesche đã hoàn toàn bình phục vào ngày hôm sau. Nhân vật nam chính có sức mạnh thể chất phi thường thật sự… một sự lừa đảo, phải không?

Tất nhiên kể cả khi chàng bị ốm, chàng cũng bận rộn kiểm tra tất cả các tài liệu liên quan đến khu vườn.

Bản thân Seria có thói quen xử lý công việc nhanh chóng bởi vì kiếp trước của nàng, nhưng Lesche thì sao? Nàng cảm thấy mình đã hiểu tại sao một người tài năng như Linon lại phong Lesche làm lãnh chúa của mình.

Nhưng nó là vậy.

Một vài ngày trôi qua. Hôm nay Seria lại nhìn thấy một khu vườn trống trơn. Khi lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã nghĩ ‘Mình đoán không có đống đổ nát nào như thế này’, nhưng lúc này kế hoạch xây dựng gần như đã hoàn tất, tâm trí nàng tự nhiên hình dung ra một khu vườn đầy cây xanh.

Nói trắng ra thì một khu vườn sặc mùi tiền…

“O’Bron đã nộp đơn từ chức vào sáng nay, thưa tiểu thư.”

“Từ chức sao? Có cần phải vậy không?”

“Ông ấy trông có vẻ rất ốm yếu.”

“Sao vậy? Ông ấy vẫn khỏe cho đến một tuần trước mà?”

“Tôi chắc người đã nghe điều này trước đây, tiểu thư. Nhưng hầu hết những người bị quỷ dữ ăn thịt đều có thể bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng.”

“Đúng vậy.”

‘Chờ đã.’

Seria ngước mắt lên khi nghe Linon nói.

“Vậy ý cậu đang nói tôi là một con quỷ à?”

“Sự khác biệt giữa kinh ngạc và hoảng sợ là rất nhỏ. Trên thực tế, mỗi khi tôi nhìn người tôi đều nghĩ đến những con quỷ.”

Seria khoanh tay khi Linon nói với một nụ cười.

“Đừng cố áp đặt điều này lên tôi. Cậu không nghĩ tôi đã biết rằng O’Bron bỏ việc vì sợ bị trả thù à. Sau tất cả thì Linon, cậu đã quỳ gối đúng chứ?”

Nụ cười của Linon sâu hơn một chút khi cậu ta nao núng trong giây lát.

“Đó không phải một lời nói dối.”

“Đủ rồi. Đi đi.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Có lẽ đang bận rộn lo lắng về khu vườn, Linon đã biến mất trong nháy mắt. Seria nhìn ra ngoài cửa sổ và chìm trong suy nghĩ.

Nàng đã biết tin Eloise Hedon đã từ hôn với vị hôn phu của cô ấy một cách muộn màng. Hóa ra cô ấy gần như được đưa đến Đại thần điện cùng với người tình bí mật của mình.

Họ đã đi đến kết luận rằng Thánh nữ đã biến mất khỏi thế giới, và đó là ý muốn của Thượng đế. Họ được xoa dịu bởi điều đó, nhưng tất cả đều sẽ rơi xuống cống thôi.

Trong nguyên tác, Lina không biến mất một cách ồn ào như vậy… Lần này vị Thượng tế có liên quan và qua đời. Thánh Nữ bốc hơi khỏi nơi có nhiều quý tộc của đế chế Glick, vì vậy dự kiến sẽ có một hiệu ứng lan tỏa lớn hơn.

Seria quyết định trong thời gian này, nàng sẽ cố gắng không đi trước nó. Sẽ là một ý kiến hay nếu tránh được sự ồn ào khắp mọi nơi.

Có nhiều việc phải làm.

Một trong số đó là gửi một bức thư đến một Stern khác, Miyot.

Dù sao nàng cũng đã trở thành nô lệ của Lesche, Seria quyết định sẽ bắt đầu kiểm tra lại những sông băng của Berg vào mùa đông tới.

Đây thật sự là lần đầu tiên Seria gửi một bức thư cho Miyot, vì Stern rất ít khi liên lạc với nhau. Nàng có chút lo lắng về việc sẽ nhận được câu trả lời như thế nào khi xét đến bản chất kiêu căng của các Stern.

[Sao cô không ở lại Berg cho đến hết đời?]

Câu trả lời rất ngắn gọn.

Seria gấp bức thư lại, đặt vào trong chiếc hộp và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dinh thực Berg ồn ào hơn bình thường. Sau khi kết thúc bữa tiệc tất niên các quý tập lại tụ tập. Lần này lý do lịch sự hơn một chút. Đó là để chúc mừng hôn nhân của nàng với Đại Công tước xứ Berg.

** Còn tiếp **