Lesche đã khởi hành sớm hơn một chút. Chàng không đùa khi nói mình muốn đến lãnh địa Kellyden với Seria, nhưng Seria thì muốn họ sẽ đi riêng. Trên hết nàng thậm chí còn yêu cầu chàng đến trễ hơn một chút.
Vậy nên.
“Nhân tiện Lesche này…”
“Hử?”
Nàng nhẹ nhàng nhấc gót chân trong khi đôi mắt xanh trong như hồ nước nhìn chằm chằm vào chàng. Mái tóc nàng gợi nhớ đến màu xanh mát khi trời vừa vào hạ, chạm nhẹ vào vai Lesche và chàng không thể không nhìn nàng.
“Tại sao ngài không đến gặp tôi tại biên giới của Kellyden? Sẽ rất thú vị khi nhìn thấy tất cả chư hầu của Kellyden bị trách mắng. Ngài có thể làm vậy vì tôi không?”
Chàng không biết phải làm gì với Seria. Nàng hành động như một khán giả đang xem một vở kịch theo một cách nào đó, liên kết mạnh mẽ với cuộc sống của nàng.
Mọi người tận hưởng cuộc sống của người khác như thể họ đang ở trong những rạp hát nằm rải rác khắp mọi nơi. Nhưng nếu đó là cuộc đời của họ thì… điều đó lại không dễ dàng như vậy.
Lesche đã để trống lịch trình từ trước.
“Điện hạ? Ngài sẽ rời đi hôm nay sao?”
Linon kiểm tra lịch trình với vẻ bối rối.
“Nếu ngài rời đi bây giờ, ngài sẽ đến lãnh địa Kellyden sớm hơn ít nhất ba ngày so với dự kiến.”
“Sao? Con đường phía tây…?”
Lý do gì mà Đại Công quốc lại thường được gọi bằng thuật ngữ “Lãnh thổ trung tâm”? Tất nhiên là vì nó nằm ở trung tâm đế quốc Glick về mặt địa lý, nhưng nó cũng có nghĩa tượng trưng khác. Một trong số đó là con đường đặc biệt dẫn đến đó sạch sẽ và bóng loáng mà không có bất cứ sự cản trở nào.
Mặc dù trong đế quốc Glick, cũng thường xuyên có những đoạn đường lớn mang tên “đại lộ”, đặc biệt với những nơi phồn hoa như miền tây.
Vì vậy không có gì phải lo lắng về đường xá…
“Có chuyện gì sao? Ngài đang nói đến điều gì?”
Linon không thể hiểu Lesche đang nói gì. Cậu ta đang cố ngăn cản Lesche vì thắc mắc chàng có thật sự cần phải đi đến đó sớm hơn ba ngày hay không. Nhưng ngay lúc Lesche bắt đầu đi với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, Linon đã có câu trả lời.
“À! Vâng, thưa Điện hạ… sẽ chậm trễ một chút thôi… Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Linon gần như bị mắng bởi Ben và Susan vì thiếu tế nhị. Thật may mắn. Linon ngay lập tức cúi đầu và bước xuống.
Và hôm nay.
Trợ lý trưởng của Berg đã đúng, dự đoán của cậu ta không hề sai. Lesche đã đến lãnh địa Kellyden sớm hơn đúng ba ngày.
Những kỵ sĩ của Kellyden đang theo dõi mọi phía trên tháp canh, đã rất bối rối khi Lesche đến biên giới của lãnh thổ. Chàng không thấy ấn tượng. Chàng đang nghĩ về điều gì đó khác. Hầu hết quý tộc miền Tây tụ tập ở đây vì tang lễ, vì vậy các khu vực khác của miền Tây không có ai.
“Chỉ có một quý tộc qua đời thôi mà.”
Nếu chàng muốn bắt đầu một cuộc chiến ở miền tây, lúc này sẽ là thời điểm thích hợp để làm điều đó. Cái quái gì đang diễn ra trong đầu của Hầu tước Kellyden khi mời tất cả quý tộc ở miền Tây đến dự tang lễ vậy? Lesche nghĩ điều đó thật thảm hại, nhưng chàng không thể hiện bất cứ điều gì. Chàng chỉ nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang chạy ra đón mình.
“Đại Công tước Berg?”
Nissos Kellyden, con trai thứ hai của Hầu tước Kellyden. Anh ta bối rối vì Lesche không thông báo trước về việc mình sẽ đến. Nissos không thể tin vào tai mình khi anh thật sự được thông báo rằng Đại Công tước xứ Berg đã đến.
Trong khi vội vàng chạy ra ngoài, Nissos nghĩ có lẽ đã có nhầm lẫn nào đó. Suy nghĩ đó thật sai lầm. Bởi vì người đàn ông trước mặt anh đúng thật sự là Đại Công tước xứ Berg.
Nissos đã gặp Lesche một lần tại buổi họp mặt hoàng gia. Cảm giác khi đó đặc biệt đáng sợ mà anh sẽ không bao giờ quên được. Lá cờ bay phấp phới có thêu gia huy của Berg một cách rõ ràng.
‘Sao ngài ấy lại đến tận đây? Vì Seria à?’
Trong một lúc, Nissos không khỏi há hốc mồm khi khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, vốn là lý do khiến hầu hết quý tộc đều cảnh giác của Lesche Berg tiến về phía anh.
“...”
Lesche nhìn thấy vẻ mặt của Nissos. Mọi hy vọng nhỏ nhoi của chàng đã nhanh chóng vụt tắt. Con trai thứ của Kellyden không có nhiều nét giống với Seria. Đôi mắt anh ta nhợt nhạt, và không có gì ở anh ta nhắc chàng nhớ đến Seria. Lesche đã nghĩ người anh trai cùng cha khác mẹ của Seria trông sẽ rất giống nàng, nhưng…
Lesche nhận thức rõ ràng rằng mối quan hệ giữa Seria và nhà Kellyden đang ở mức tồi tệ. Nhìn Nissos từ trên xuống với ánh mắt thờ ơ, Lesche lên tiếng.
“Ta đến để đón Seria.”
‘Ta chỉ đang hỏi về nơi ở của Seria.’
“... Tôi không ngờ Điện hạ lại đích thân đến đây.”
“Hãy dẫn đường đi.”
Nissos trông bối rối trước những lời ngắn gọn của chàng. Thực tế đây là lần đầu tiên anh ta có một cuộc nói chuyện trực tiếp với Đại Công tước xứ Berg. Anh đã từng thấy chàng vài lần trước đây, nhưng chỉ có vậy. Để được nói chuyện với Đại Công tước Berg không phải việc dễ dàng đối với anh ta, kể cả khi anh là hậu duệ trực tiếp của một gia tộc nổi tiếng ở miền Tây.
Tuy nhiên Nissos không biết Lesche rất kiêu ngạo và cứng nhắc trong lời nói của mình.
“Ngài đã cử vài kỵ sĩ đi theo em gái tôi rồi, thưa Đại Công tước.”
Đó là một thái độ vượt quá mức cho phép. Lesche ném cho anh ta một cái nhìn thích thú trước hành động khiêu khích nhưng không hẳn là khiêu khích của Nissos.
“Thậm chí còn không đủ để cử toàn bộ kỵ sĩ Order để bảo vệ vợ ta. Thiếu gia dường như không biết nhiều lắm.”
“...”
Biểu cảm của Nissos đanh lại. Nhưng anh ta không thể tìm thấy bất kỳ câu trả lời cụ thể nào để phản bác lại. Có quá nhiều sự khác biệt về địa vị.
“... Seria đang ở trong phòng tiệc của lâu đài. Vậy nên… tôi sẽ đưa ngài đến chỗ con bé. Thưa Điện hạ.”
Cây cầu trung tâm hoành tráng đã lập tức nhường chỗ cho sự hiếu khác. Lesche khẽ nhướng mày.
“Có chuyện gì sao, thưa Điện hạ?”
“Ta không biết liệu nhà Kellyden có đối xử với vợ ta sự hiếu khách thích hợp hay không.”
Ngay lúc này, Nissos không khỏi nao núng. Lesche đã nghe nói Kellyden không buồn mở cây cầu trung tâm cho Seria khi nàng đến thăm lâu đài.
“... Seria là em gái tôi, vậy nên tôi đã cố gắng đối xử tốt với con bé.”
Đôi mắt đỏ liếc sang Nissos.
“Ta hy vọng rằng nỗ lực mà Thiếu gia nói mình đã thực hiện là một tiêu chuẩn đúng đắn.”
“...”
Lesche và Nissos băng qua cây cầu dài, băng qua khu vườn rộng rãi và đi thẳng đến khu nhà phụ nơi diễn ra bữa tiệc.
Khi họ đến lối vào, họ xuống ngựa.
Khi vừa bước đến gần sảnh tiệc, số lượng lớn quý tộc mặc váy áo màu tối và sang trọng bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân.
Trong số đó, có những người có địa vị khá thấp đã không nhận ra Lesche. Tuy nhiên vẻ ngoài xuất sắc của chàng đã đủ để thu hút sự chú ý. Một số quý cô bị mê hoặc mà không hề nhận ra.
“Chuyện gì…”
Ngài ấy có biết quý bà Magrus đã qua đời không? Mặc dù bà ấy là hậu duệ trực tiếp của nha Kellyden nhưng lại không có bất cứ sự hiện diện đặc biệt nào, quy mô của bữa tiệc lẽ ra phải được tổ chức và kết thúc trong lặng lẽ chỉ với nghi lễ. Vậy mà nó lại trở nên lớn đến mức thậm chí cả một Đại Công tước cũng xuất hiện.
Hầu tước xứ Kellyden, chủ nhân của lãnh địa đã ở lối vào phòng tiệc vì Nissos đã bị lóa mắt. Không chỉ Hầu tước mà cả các chư hầu của Kellyden, những người nắm giữ vị trí quan trọng, cũng lao nhanh ra ngoài và trao nhau những ánh mắt ngạc nhiên.
“Điện hạ.”
“Hầu tước Kellyden.”
“Tôi xin lỗi vì không thể liên lạc trước với ngài. Tôi có thể làm gì cho ngài vì tất cả sự đột ngột…?”
Lời nói lịch sự của Hầu tước không thể tiếp tục.
“Lãnh chúa! Ngài cần đến đây xem!”
Quản gia trưởng hét lên khi ông ta chạy ra khỏi phòng tiệc. Người quản gia không thể nhìn thấy Lesche khi ông ta cố gắng vượt qua các thuộc hạ của Kellyden đứng thành từng lớp như một bức tường.
“Tiểu thư Seria lúc này…!”
Trước khi quản gia có thể hoàn thành bản báo cáo nín thở của mình, đôi mắt Hầu tước mở to một cách bất thường.
Đại Công tước Berg đã đến thăm và lấy đi tất cả linh hồn của Kellyden, sải bước về phía sảnh tiệc mà không hề do dự.
Hầu tước Kellyden cũng khẩn trương hỏi trong khi bước theo.
“Chuyện gì với Seria?”
Phòng tiệc có ít nhất một trăm quý tộc. Bằng cách nào đó Lesche cảm thấy kỳ lạ khi bơi qua biển người đóng băng này.
Đó là một cảm giác khó chịu giống như khi chàng giết chết lũ quỷ vào mùa đông. Trực giác này thật khó chịu nhưng gần như khớp với nhau một cách rõ ràng.
Lần này nó vẫn chính xác. Và cũng thật khó chịu.
Chàng nhìn thấy Seria ở giữa sàn nhảy, run rẩy một cách kỳ lạ.
“Seria! Tỉnh táo lại đi, Seria!”
Cassius, con trai trưởng của Hầu tước Kellyden, đang vẫy cánh tay của Seria giờ đã tái nhợt và cứng lại. Tuy nhiên Seria hoàn toàn không di chuyển. Cứ như thể có ai đó đã đóng một chiếc đinh vào chân nàng và ghim nó xuống sàn.
“... Dừng lại!”
Cùng lúc đó, một giọng nói lớn phát ra từ phía đối diện Lesche. Là Kalis.
“Hầu tước Haneton!”
Kalis xô xát với một người phụ nữ có vẻ là Nữ Hầu tước Kellyden, đang lao về phía Seria.
Tuy nhiên, tay của Kalis không chạm đến được vai Seria. Bởi vì ngay trước khi chạm được vào nàng, tay anh đã bị một lực mạnh ngoài dự kiến ngăn lại.
“Đại Công tước Berg?”
Hất tay Kalis ra một cách thô bạo, Lesche không trả lời anh ta. Chàng nhanh chóng nắm lấy hai vai của Seria và xoay nàng lại. Ngay lập tức, khuôn mặt Lesche đanh lại hơn bao giờ hết.
Chàng chưa bao giờ nhìn thấy Seria bị cứng đờ kinh khủng như thế này. Chàng ngước mắt lên trong cơn thịnh nộ sôi sục.
“Ngươi đã làm gì với vợ của ta vậy… Seria?”
Lesche dừng cử động của mình khi nước mắt lăn dài trên má Seria. Chỉ có một vài lần trong đời chàng có cảm giác mình bị đánh bại.
** Còn tiếp **