‘Một trò đùa thông thường à?’
Câu chuyện của quản gia có thể được tóm tắt như thế này.
**
Vào giữa mùa đông của mười năm trước, Seria và Nissos đã lẻn ra ngoài cái hồ lúc nửa đêm.
Lâu đài Kellyden được bao quanh bởi cái hồ nước.
Đó là vào giữa mùa đông và chiếc hồ đã bị đóng một lớp băng cứng. Vì lý do nào đó, Nissos đã bỏ Seria lại một mình và quay về. Mặc dù nàng là con ngoài giá thú, nhưng Hầu tước đã chính thức công nhận nàng là một Kellyden.
Khi nàng biến mất, lâu đài đã rối tung lên và người hầu vội vàng cố gắng đi tìm nàng vào giữa đêm.
Cassius cũng nằm trong số đó.
Vấn đề là khi đó Hầu tước Kellyden đã rất tức giận.
Khi Nữ Hầu tước hỏi tại sao ông ấy lại như vậy, người quản gia trưởng ngập ngừng trả lời.
“Thiếu gia Nissos đã dẫn tiểu thư Seria đến hồ và hy vọng cô ấy sẽ biến mất khỏi lâu đài… Ngài ấy đã hét lên rằng không muốn nhìn thấy tiểu thư, đứa con ngoài giá thú đó nữa.”
“Cũng không phải việc gì lớn lắm, nhưng…”
Cassius là người đầu tiên tìm thấy Seria. Tuy nhiên Cassius đã lo lắng rằng Nissos sẽ bị Hầu tước Kellyden trách mắng, nên anh ta đã nhấn đầu Seria trong tuyết để giữ nàng im lặng và đợi Hầu tước đang tìm kiếm Seria đi qua. Cho đến khi quản gia trưởng đi đến.
Vấn đề là nơi Seria bị chôn vùi là một hố nước, vì vậy nàng đã suýt bị chết đuối.
**
Tất nhiên nàng không nhớ bất cứ điều gì trong ký ức ban đầu của Seria, nhưng quản gia thì không biết điều đó.
Ông ấy sẽ không biết tại sao Seria lại đặt câu hỏi về chuyện này. Seria chỉ giải thích ngẫu nhiên trong khi toát mồ hôi lạnh, đưa ra các lý do mà nàng có thể nghĩ ra.
Nhưng người quản gia không ngừng bào chữa cho Cassius, nói rằng anh ta chỉ là một đứa trẻ chỉ có thể suy nghĩ một chiều.
Suy nghĩ một chiều và những sai lầm.
Câu chuyện kết thúc như vậy. Bởi vì Seria không chết và Cassius không cố ý làm điều đó.
“Seria Kellyden.”
Seria ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm Cassius đang đứng trước mặt nàng.
Dưới ánh đèn chùm rực rỡ của bữa tiệc, khuôn mặt Cassius có chút giống với Seria. Sàn nhảy của trung tâm sảnh tiệc có phần trống rỗng. Cassius đang đưa Seria ra giữa sảnh lớn.
Thật buồn cười. Chỉ có những chiếc váy và bộ com lê là mang màu sắc tối hơn, nếu không thì nó sẽ chẳng khác gì một buổi dạ tiệc bình thường. Thời gian càng trôi qua, nó sẽ càng thay đổi.
Bữa tiệc tưởng niệm có thể chính thức được thay đổi đến mức này theo ý muốn của nữ chủ nhân của lâu đài.
‘Không thể tin được lễ tưởng niệm của người quá cố lại trở thành một buổi tiệc khiêu vũ của quý tộc.’
Nhiều cặp mắt đang đổ dồn về phía họ. Seria thì thầm.
“Quản gia đã kể cho tôi nghe. Tôi thật sự đã quên hết một nửa câu chuyện.”
“Lãng quên nó không phải có lợi hơn cho cả hai bên sao?”
“Không đâu, Cassius. Tốt hơn anh nên chịu khó lắng nghe. Có một sự thật mà quản gia không biết.”
“Ông ta không biết sự thật gì?”
Ác tâm của con người sắc bén hơn người ta nghĩ. Thay vì sự tường tận của một vụ tai nạn, người ta bị sốc tinh thần bởi những vụ tai nạn xảy ra vì họ cảm nhận được sự ác ý có chủ đích của người khác bằng cả cơ thể mình.
“Anh đã cố tình nhấn đầu tôi xuống cái hố đó, Cassius.”
“...!”
“Cho dù tôi còn nhỏ như thế nào, tôi cũng không phải là một đứa ngốc. Làm sao anh lại có thể không biết em gái mình sắp chết đuối khi khuôn mặt bị dìm dưới nước và vùng vẫy kêu cứu chứ? Anh đã là một cậu bé lớn, vì vậy anh hẳn đã được tham gia một số lớp học từ khi còn nhỏ.”
Máu nhanh chóng bị rút cạn khỏi khuôn mặt Cassius.
“Nếu quản gia không đến, anh sẽ giết tôi ngay lúc đó rồi. Và anh sẽ thả tôi xuống hồ.”
“Chuyện đó…!”
Cassius không nhận ra mình đang cao giọng.
“Đó là…!”
Cuối cùng anh ta không nói nên lời. Anh ta chỉ mím chặt môi.
Tin tức lúc đó sẽ giống như đứa con ngoài giá thú không được chào đón tại lâu đài, đã đi lạc và bị chết đuối. Không ai biết rằng Cassius đã đẩy đứa trẻ xuống hồ.
“Tôi biết tại sao anh làm điều đó. Hầu tước đã mang về một đứa trẻ ngoài giá thú và bầu không khí hoàn hảo của lâu đài đã bị sụp đổ. Vậy nên…”
“Seria Kellyden…” Giọng của Cassius run rẩy.
“Anh không còn muốn xóa tôi ra khỏi gia tộc Kellyden nữa đúng không?”
Đôi mắt Cassius mở to rước câu hỏi của Seria.
“Là bởi vì tôi là một Stern à?”
Cassius hoàn toàn đóng băng trước những lời đó.
“...”
Anh ta không thể nói được gì.
‘Đó là sự thật. Thành thật mà nói, tôi có một chút mong rằng Cassius sẽ từ chối điều đó.’
Trong nguyên tác, Cassius có khuynh hướng quý tộc khó tính. Anh ta không có tính cách bắt nạt quý tộc và thường dân. Anh ta chỉ phớt lờ họ hoàn toàn như thể họ không có ở đó. Anh ta thậm chí còn không liếc nhìn họ lần thứ hai. Hành động đó giống như chạm vào không khí, xóa bỏ cả sự tồn tại của họ.
Để xóa bỏ nó hoàn toàn.
Chẳng hạn như Cassius, cuối cùng lại trở thành một trong những nhân vật nam phụ yêu Lina. Mặc dù trong nguyên tác Lina đã nhắc đi nhắc lại với anh rằng bản thân cô ấy không hề cao quý.
“...”
Che giấu quá khứ của anh ta, không được mô tả trong cuốn tiểu thuyết, là câu chuyện về cách mà anh ta cố gắng ngay từ đầu để xóa bỏ hoàn toàn Seria khỏi lâu đài ven hồ quý giá này.
Và đây là thực tế đối với Seria.
“Nếu tôi không phải là Phu nhân của Đại Công tước xứ Berg, liệu anh có muốn khiêu vũ với tôi không? Hay anh sẽ chạy đến chỗ mẹ mình và nói với bà ấy rằng anh không muốn?”
Ngay khi nói xong những lời đó, họ đứng trên sàn nhảy trống trải và nhìn nhau. Cassius không thể nói gì nữa. Anh chỉ run rẩy, hàng mi động đậy.
Seria cố tình kể câu chuyện với Cassius để chắc chắn những suy nghĩ và dự đoán của nàng là đúng.
Và Cassius để lộ đôi đồng tử lấp lánh cùng làn da không còn chút máu. Đó là cách Seria biết nàng đã đoán đúng.
Một giai điệu khiêu vũ nhẹ nhàng bắt đầu vang lên.
Với một khuôn mặt cứng đơ, Cassius nắm lấy tay và eo của Seria. Nàng cảm giác như đầu mình lạnh đi khi bị anh ta kéo.
Không như hầu hết đàn ông và phụ nữ khiêu vũ, Seria không giao tiếp bằng mắt với Cassius. Nàng chậm rãi hướng ánh nhìn vào chiếc váy của mình. Lúc đầu nàng dự định mang một đôi giày mũi nhọn, sẵn sàng đục mười lỗ vào đầu bàn chân của Cassius. Nhưng bây giờ nàng cảm giác như ngay cả ý chí chiến đấu sắc bén đó cũng tan thành mây khói.
** Seria POV
Đúng vậy. Nói thật, tôi đã rất sợ.
Tôi sợ Cassius đứng trước mặt tôi, sợ Cassius ôm tôi.
Tôi không phải Seria. Tôi là người không có ký ức của ngày hôm đó. Nhưng mặt khác tôi đang chiếm giữ cơ thể của Seria và phải cảm nhận cảm xúc sợ hãi vẫn còn trong cơ thể này. Đứa nhóc đã cố gắng giết chết cơ thể này, giết chết đứa con ngoài giá thú đáng ghét, giết chết đứa trẻ có cái đầu đang chìm trong nước với ác tâm muốn nó biến mất mãi mãi trong hồ…
Tôi không nhớ gì vào cái đêm mùa đông đó, nhưng bây giờ…
Tại sao tôi lại dần nhớ lại thời điểm đó? Tại sao tôi lại cảm giác như mình đang phát lại nó một cách sống động trong tâm trí mình? Cho dù Seria có cầu xin sự giúp đỡ bao nhiêu đi nữa, thì lời hồi đáp vẫn chưa bao giờ đến. Bàn tay non nớt nhẫn tâm dìm đầu nàng vào trong hồ nước lạnh giá, hy vọng Seria sẽ sớm ngừng thở… Điều đó đủ sắc bén để đâm thủng phổi đứa nhỏ, và thứ mà đôi mắt trẻ thơ nhìn thấy khi đó là mặt nước đen ngòm vô tận của cái hồ sâu tăm tối.
Nỗi sợ hãi rằng mình sẽ bị ngạt thở và sớm chết đi khiến đầu óc tôi choáng váng. Trong một khoảnh khắc ánh sáng trong chiếc đèn chùm chói lọi tỏa ra màu trắng như thể đốt cháy võng mạc của tôi.
Đó là một khoảnh khắc.
Tôi bắt đầu lắc và lắc. Tôi không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi đã lấp đầy tâm trí mình. Tôi không thể di chuyển, và hơi thở trở nên thất thường. Tôi cảm thấy như thể bên ngoài và bên trong mình bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng. Thật là một cảm giác khủng khiếp, như thể họ đã ném tôi vào sáp nóng chảy và làm tôi cứng lại.
“...”
Tôi nên làm gì với cảm giác khủng khiếp này…
Tôi không biết nữa…
**
Seria có thể nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn của Cassius khi anh ta nắm chặt cổ tay nàng và hét lên điều gì đó. Nàng chắc chắn cảm giác này sẽ biến mất ngay khi tránh xa anh ta, nhưng nàng hy vọng anh ta sẽ buông nàng ra. Không có cách nào để nói cho anh ta biết cảm giác của nàng, bởi vì môi nàng đã đông cứng và không thể cử động. May mắn thay, các cơ mắt của nàng cũng bị đóng băng lại và nước mắt không thể chảy ra.
Nàng đang mong rằng hoặc là Nissos đang lảng vảng gần đó quan sát nàng, hoặc Abigail đã đút đủ kẹo cho người quản gia táo tợn đó, sẽ đến và nhanh chóng kéo nàng đi.
Đó là khoảnh khắc nàng nghĩ.
“...”
Khuôn mặt Cassius trở nên xa xăm. Sau đó một giọng nói vang lên.
“... Seria!”
Một giọng nói nàng không nghĩ sẽ nghe thấy. Cả hai vai nàng đều bị nắm lấy và xoay lại. Trái ngược với những gì nàng dự đoán là sẽ ngã xuống sàn vì đôi chân run rẩy trước đó, cơ thể nàng hoàn toàn buông lòng.
Trong một lúc, nàng nghĩ mình đang mơ. Ánh sáng xanh từ từ sáng tỏ. Dưới ánh đèn rơi xuống hàng ngàn mảnh pha lê trên chiếc đèn chùm, nàng đã thấy đôi mắt đỏ rực ngay trước mặt mình.
“Seria! Seria! Nàng có sao không? Nàng có thấy ta không?”
“Lesche?”
Lesche Berg, là ngài ấy. Là người đàn ông đó. Seria chớp mắt một cách trống rỗng với suy nghĩ chàng đã đến gặp nàng sớm hơn nhiều so với việc nàng yêu cầu chàng đến đón nàng quay lại Berg.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?”
Lesche gầm gừ và ngẩng đầu lên. Đôi mắt Seria tự nhiên nhìn theo ánh mắt giận dữ của chàng. Cassius trước mặt nàng đã hoàn toàn bất động. Đôi vai anh ta cứng đờ. Anh ta không thể nói được gì.
Lesche nắm lấy tay nàng và lay nó, kêu tên nàng nhưng nàng vẫn cứng đờ.
“Ngươi đã làm gì vợ ta… Seria?”
Những giọt nước mắt đã đóng băng từ lâu của Seria bắt đầu tuôn ra như thác nước. Nàng không hay khóc trước mặt những người khác. Nàng đã luôn cố gắng không khóc. Nhưng bây giờ nàng không thể nghĩ được bất cứ điều gì. Seria chỉ biết bật khóc.
“Không sao đâu. Ta ở đây rồi, Seria.”
Giọng nói êm dịu buồn bã của Lesche nhẹ nhàng. Bàn tay lớn của chàng đặt lên đầu nàng. Một bàn tay mạnh mẽ cẩn thận vùi mặt nàng vào ngực Lesche. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má nàng, làm ướt ngực Lesche.
** Còn tiếp **