Lesche đã tưởng tượng Seria sẽ ngạc nhiên khi thấy chàng đến sớm hơn. Ngoài ra chàng không thể thực sự dự đoán được phản ứng của nàng, vì vậy chàng nghĩ thật tốt nếu nàng mỉm cười ngay cả khi có chút ngạc nhiên.
Chàng chưa bao giờ tưởng tượng được nàng lại khóc như thế này. Chàng chưa bao giờ muốn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu xanh nhạt đó với những giọt nước mắt lăn dài, chàng cảm thấy như bản thân vừa bị đánh vào đầu. Cổ nàng thở dữ dội trong khi cố gắng tìm kiếm hơi thở, như thể ai đó đã nắm lấy trái tim nàng và bóp nghẹt nó. Lesche vùi đầu Seria vào ngực mình và nhìn lên.
Cassius đang đứng đó với cơ thể cứng đờ.
“Thiếu gia Kellyden.”
Lesche trừng mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
“Ngươi có thể mang tất cả kỵ sĩ của Berg đang ở trong lâu đài đến đây được không?”
“...”
Cassius không trả lời ngay, nhưng điều đó cũng không quan trọng. Lesche nhanh chóng quay đi và rời khỏi sảnh tiệc với Seria trong tay mình.
Nhiều lâu đài ở đế quốc Glick có cùng một kiểu phòng tiệc giống nhau, kể cả khi cấu trúc bên trong khác nhau. Lesche bước qua một hành lang có nhiều căn phòng cho khách và đi sâu vào bên trong. Có một căn phòng yên tĩnh dành riêng cho các thành viên trong gia đình. Người hầu tái mét đi theo không có cách nào ngăn chàng lại. Bước vào phòng chờ rộng lớn, Lesche ra lệnh.
“Đóng cửa lại rồi đi ra.”
“Vâng, vâng. Thưa Điện hạ.”
Người hầu của Kellyden vội vàng đi ra mà không hỏi lại.
Khi âm thanh của tiếng đóng cửa vang lên, Seria đã luôn vùi đầu mình vào ngực Lesche suốt từ nãy giờ, đứng ngay lại. Nàng trông có vẻ bối rối một chút, như thể nàng ngạc nhiên khi thấy mình đã ở trong phòng chờ.
Khuôn mặt Seria lọt vào mắt Lesche. Đôi má nàng đẫm nước mắt. Lesche cẩn thận đặt nàng xuống chiếc ghế dài mềm mại.
“Seria.”
Lấy chiếc khăn tay ra khỏi túi và đưa cho Seria, Lesche quỳ gối xuống trước nàng.
Chàng chăm chú nhìn Seria khi nàng cẩn thận lau má bằng chiếc khăn tay, rồi hạ ánh mắt xuống. Mắt cá chân của Seria lộ ra.
Từ mắt cá chân của nàng, ánh mắt chàng chậm rãi di chuyển. Khi làm vậy, Lesche không thể không cười khúc khích khi nhìn thấy đôi giày nàng đang mang.
“... Tại sao ngài lại cười trong khi nhìn vào chân tôi chứ?”
Seria hỏi với đôi mắt sưng đỏ. Lesche thành thật trả lời.
“Ta có thể thấy nàng đang cố dùng giày đâm vào chân bạn bạn nhảy của mình.”
“...”
Hắng giọng, Seria lén dịch chân vào bên trong ghế, cố giấu đi phần gót nhọn của đôi giày. Lesche nắm lấy mắt cá chân nàng đang nhẹ cử động. Nhìn vào Seria đang mở to mắt, Lesche lên tiếng.
“Họ đã làm gì với nàng?”
“... Họ?”
“Đúng.”
“Ngài đang đề cập đến ai?”
“Con trai trưởng của Kellyden, Hầu tước Haneton. Một người trong số đó…”
Lesche vừa hỏi vừa lắc đầu thô bạo. Chàng thắc mắc tại sao mình lại hỏi điều này. Thật ra đó là một câu hỏi mà không có lý do.
Seria thật sự bị đông cứng trước Cassius Kellyden. Đó là sự thật mà ai cũng có thể nhìn thấy trừ khi bị mù.
Bất chấp sự thật này, chàng biết chính xác tại sao mình lại nhắc đến Kalis. Đó là vì một nửa cảm xúc trong tim chàng tràn ra ngoài.
“Seria.”
Lesche nhìn chằm chằm vào Seria. Ánh mắt chàng khóa chặt đôi mắt tròn bên dưới hàng mi đẫm nước mắt của nàng.
“Nếu ta biết Hầu tước Haneton sẽ đến đây, ta sẽ không để nàng đi.”
Trước những lời nghiêm túc của chàng, Seria mỉm cười với đôi mắt ướt.
“Tuy nhiên nhờ có ngài, tôi đã được thừa kế một di sản tốt.”
“Có rất nhiều người ở Berg có thể đến đây thay nàng.”
“Bất kể ai đến nếu không phải là tôi, họ sẽ không tổ chức lễ trao di sản. Họ đã quyết tâm trực tiếp gặp tôi.”
“Nếu ta biết họ muốn gặp nàng đến thế, ta đã triệu tập toàn bộ gia đình Kellyden đến Berg rồi.”
Seria chớp mắt.
“Tôi sẽ mệt mỏi vì phải tiếp những vị khách.”
“Ta sẽ làm điều đó, nàng không cần lo.”
“Ngài sao?”
Seria cuối cùng cũng phá lên cười. Nàng dường như đã nghe nó như một trò đùa, nhưng Lesche khá nghiêm túc.Thành thật mà nói, chàng muốn gọi cả gia đình Kellyden đến Berg hơn. Tuy nhiên Seria trông có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, vì vậy cũng không tệ lắm.
“Nhân tiện thì Lesche, Tại sao ngài lại đến sớm vậy?”
“Vì vài lý do nên lịch trình có thay đổi.”
“Có vẻ Linon đã tính toán sai lịch trình.”
Lesche cười khúc khích.
“Không, cậu ta đã tính toán chính xác.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Nàng nên xem xét một chút cảm giác của một người chồng phải chờ đợi vợ mình.”
“Lesche… Ngài đã nghĩ tôi sẽ thực hiện một chuyến du lịch xuyên lục địa à?” Ý của Seria là nàng chỉ đi có vài ngày, nhưng cách Lesche nói lại giống như nàng có một chuyến đi dài ngày.
Lesche cười nhưng không trả lời. Những ngón tay chàng đan xen giữa những ngón tay Seria khi nàng cầm chiếc khăn tay. Chàng có thể thấy đôi mắt Seria mở to, nhưng điều đó không quan trọng. Chàng có thể cảm thấy tay nàng đang nao núng trong tay mình.
“Seria.”
Seria nghiêng đầu.
“Bởi vì nàng đã lặn lội đến đây, sao không để chồng nàng cưng chiều một chút?”
“Ngài à? Như thế nào?”
“Ta nên làm gì? Ta có nên biến đứa con trai trưởng của Kellyden thành một cái xác và vứt đi không?”
Chớp mắt, Seria hỏi với một giọng điệu khá hứng thú.
“Ngài có thể bí mật làm điều đó không?”
“Nếu nàng muốn.”
“Nếu ngài bị bắt thì sao? Đây là lãnh địa của Kellyden, sẽ rất khó đấy.”
Mối bận tâm của Seria là hợp lý. Vấn đề là Lesche không thật sự xem xét nó.
“Chúng ta có thể chơi một trò chơi lãnh thổ, thế thôi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Seria chớp mắt, nàng không chắc Lesche đang nói đùa hay nghiêm túc. Nhưng Lesche lại hoàn toàn nghiêm túc. Vợ chàng run bần bật ở chính giữa sảnh tiệc và chàng thậm chí còn không biết lý do là gì. Chàng đã nhận ra Seria đang khéo léo né tránh nói về Cassius. Chàng lo sợ Seria sẽ bất động một lần nữa nếu chàng hỏi.
Nhưng lúc này Seria đang cảm thấy tốt hơn, Lesche phải hỏi nàng.
Chàng không thể chỉ ngồi đó mà không làm gì. Chàng muốn biết. Cassius đã nói cái quái quỷ gì với vợ chàng, một người đã nắm lấy Linon không buông khi đối mặt với lũ quỷ, lại trở nên bất động đến nỗi không thể nói nên lời? Nghĩ lại khoảnh khắc đó, Lesche nắm chặt tay và siết chúng lại.
“Seria, Cassius đã nói gì với nàng?”
“...”
“Điều đó khó nói lắm sao?”
“... Rất khó. Bởi vì nó đã xảy ra rất lâu rồi. Nó chỉ là có chút khó nói.”
“Nàng đã biết về trang viên Laurel rồi đấy thôi. Sẽ công bằng nếu nàng kể chuyện này với ta.”
Seria im lặng một lúc.
“Lesche…ừm… Đây không phải chuyện lớn như những bí mật của trang viên Laurel.”
“Nó lớn đối với ta.”
“Đó là câu chuyện khi tôi vẫn còn rất nhỏ.”
“Không sao, Seria. Ta hy vọng nàng có thể tin tưởng chồng mình.”
“...”
Seria im lặng, sau đó buông tay Lesche ra. Nàng vuốt mặt như thể đã bị kiệt sức.
“Tôi không nhớ, nhưng lúc này tôi đã phát hiện ra rằng Cassius đã cố dìm chết tôi bằng cách nhấn mặt tôi xuống hồ nước mùa đông. Bởi vì tôi là đứa con ngoài giá thú, anh ta muốn xóa đi vết nhơ của Kellyden… Lesche?”
Seria vội vàng đứng dậy trong sự hoảng sợ. Bởi vì Lesche đã đứng dậy và bước đi.
“Ngài đang đi đâu vậy?”
“Ta đã phạm sai lầm. Lẽ ra ta nên bẻ cổ hắn ngay tại bữa tiệc.”
“Sao? Cổ à? Cổ của Cassius?”
"Ta nên giết chết hắn khi gặp nhau lúc đó. Ta đoán mình sẽ chỉ cảm thấy tốt hơn nếu ta dùng mỗi bộ phận trên người hắn làm vật hiến tế. Tên khốn điên rồ đó đã cố giết Seria, nhưng lại vô liêm sỉ nắm lấy vai nàng và lay nàng ấy tỉnh lại. Sao hắn dám làm thế với vợ của ta?"
Bụng chàng quặn lên.
Lục lọi quần áo, Lesche kiểm tra đôi găng tay mà chàng cất trong túi. Và chúng có màu đen.
Seria vội vàng nắm lấy cổ tay chàng khi chàng định bước ra khỏi phòng. Lesche dừng lại.
“Đừng giết hắn.”
“Hắn phải chết.”
“Đúng vậy. Nhưng chết một cách thoải mái là quá dễ dàng cho anh ta.”
Seria dường như hiểu lầm chàng. Nàng nghĩ Lesche sẽ kết liễu đối thủ chỉ với một nhát chém như khi chàng đối phó lũ quỷ.
Nhưng chúng là những con quỷ. Chúng phải bị bóp nghẹt một cách nhanh chóng, vậy nên chàng chỉ giết chúng theo cách phù hợp nhất ở tình huống đó.
Nhưng Cassius Kellyden… tên khốn đó…
Không lý nào Lesche lại dễ dãi với hắn.
Thay vào đó, chàng sẽ giết hắn bằng cách hành hạ đến mức hắn phải cầu xin để được chết, nhưng Lesche không dám nói ra. Đối với chàng, việc lấy đầu Cassius thậm chí không được xem là một công việc. Chàng có thể làm hắn đau đớn như Seria mong muốn. Nhưng nếu chàng cứ khăng khăng, chàng nghĩ Seria sẽ không thích.
Chàng không thể làm phiền tâm trí của vợ mình bằng cách cố làm cho chính mình cảm thấy tốt hơn. Lesche đưa một tay lên vò đầu. Chàng quyết định sẽ không giết chết Cassius, và nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn nếu tuyên chiến với Kellyden hôm nay.
“Ta sẽ cho phép một cuộc đấu tay đôi, Seria.”
“Được. Tôi chắc chắn ngài có ý định giữ cho anh ta sống.”
“Phu nhân của Đại Công tước đã yêu cầu ta làm thế, vậy nên ta sẽ phải tuân lệnh thôi.”
Seria cười khúc khích. Nhìn nụ cười của nàng cùng đôi mắt sưng đỏ khiến Lesche cảm thấy dễ chịu hơn rõ rệt. Nếu trước đó có mang kiếm bên mình, chàng sẽ chặt Cassius.
“Lesche.”
“Hửm?”
“Ngài biết không, không còn lại một căn phòng ngủ tốt nào cả vì tất cả các quý tộc miền Tây đều ở đây. Tất nhiên người quản gia già sẽ bằng cách nào đó sẽ để trống phòng ngủ tốt nhất và giới thiệu nó cho ngài. Nhưng chỉ cần ngài nói với ông ấy là ngài không thích nó, và đến phòng ngủ của tôi.”
“... đến phòng ngủ của nàng à? Không sao… Ta hiểu rồi.”
Nếu Đại Công tước của Berg tạo ấn tượng rằng chàng không được đối xử tốt và đến phòng ngủ của Seria, điều đó sẽ dễ dàng để đoán được bà chủ nhà sẽ buồn bã và sợ hãi thế nào.
Chàng có thể hiểu tại sao Seria yêu cầu chàng đến phòng ngủ của nàng với ý định như vậy.
“Thật thú vị khi thấy Cassius run rẩy.”
Seria chỉ đang tự hưởng thụ, không nhận ra lời đề nghị của mình nguy hiểm như thế nào. Lesche thở dài nói với nàng khi nghĩ về trận đấu đã tràn ngập tâm trí Seria.
“Nàng không được đến xem.”
“Hả? Tại sao?”
“Thành thật mà nói thì ta không nghĩ nó sẽ đẹp đâu.”
Seria chớp chớp đôi mắt, và đồng ý một cách đáng ngạc nhiên.
“Tôi hiểu. Ngài đã rất quan tâm đến tôi vậy nên tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Nàng sẵn lòng lắng nghe chàng, vì vậy Lesche khẽ thở dài. ‘Tại sao nàng lại làm vậy?’ Chàng không thể đoán được liệu nội dung đó dễ nghe hay giọng nói của Seria dễ nghe.
“Tại sao ngài lại thở dài?”
Lesche không trả lời. Chàng chỉ nhìn chằm chằm vào Seria và chạm vào má nàng.
** Còn tiếp **