Seria không phải một người có tính cách tốt đẹp, nhưng không có nghĩa nàng muốn họ chết, và sẽ khá ngớ ngẩn và xấu tính nếu nàng giữ im lặng trong khi biết câu trả lời cho vấn đề.
Không có gì phải lo lắng quá lâu. Seria nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Điện hạ. Tôi nghĩ mình đã tìm ra cách để thanh tẩy nơi này.”
Lesche đang chọc củi bằng que cời lửa, chợt dừng lại. Chàng quay qua Seria trong khi vẫn nắm nó trong tay.
“Cô biết cách sao?”
“Vâng, Điện hạ. Thánh nữ có thể…”
“Đủ rồi.”
“Sao?”
“Không cần Thánh nữ. Cô thì sao? Cô có thể thanh tẩy nó không?”
Seria ngơ ngác nhìn chàng, nghĩ rằng vừa rồi mình hẳn đã nghe nhầm. Nhưng một nhịp sau, nàng nhảy dựng lên.
“Tôi không thể đâu, Điện hạ. Nhưng…”
Nàng nuốt nước bọt và hỏi lại.
“Điện hạ, ngài không tin tưởng tôi sao? Tôi chắc chắn Thánh nữ có thể thanh tẩy những bóng đen này.”
“Ta sẽ không để cho người phụ nữ không phải gia đình Berg bước chân vào trang viên Laurel. Nhưng không có nghĩa ta sẽ phải thuê cô ta, đúng chứ?”
“Nếu ngài muốn, tôi có thể thuê một người làm tạm thời dưới danh nghĩa hộ tống của Stern. Tôi có một bảo vệ toàn thời gian, vì vậy tôi chưa từng sử dụng quyền hạn đó.”
“Cô sẽ phải cụ thể hơn.”
“Sao?”
“Ta hoàn toàn không có ý định đưa bất cứ một người phụ nữ nào khác ngoài Công tước phu nhân đến trang viên hoặc dinh thự này."
“...”
Seria không nói nên lời. Nàng thấy bối rối, nàng không biết Lesche lại cứng đầu như vậy. Ngoài ra chàng nói mình không thích điều đó… Nàng có thể đề nghị nhiều hơn không? Seria không tự tin lắm. Khi nàng nhìn đi chỗ khác, nàng bất ngờ nhìn thấy những bông hoa Susan đã làm cho mình.
“Tôi nghĩ đó là một vấn đề lớn, nhưng tôi muốn những người ở đây được khỏe mạnh.”
“Đó là lý do mà cô muốn ta đưa Thánh nữ đến sao?”
“Vâng.”
“Cô không có một chút niềm kiêu hãnh nào sao, tiểu thư?”
“Kiêu hãnh sao?”
Seria cười khúc khích.
“Nói xem, ngài muốn tôi nói điều gì?”
Lesche nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt lạnh lẽo. Nàng cố gắng đọc biểu cảm đó, nhưng quá khó để làm được.
“Cô có vẻ đồng cảm với những người trong dinh thự này.”
Giọng nói của chàng khô khốc.
“Tại sao cô không nhìn lại quá khứ đi, tiểu thư? Không phải cô nên lo sợ ta sẽ kết thúc giống như Hầu tước Haneton sao?”
‘Mình không lo sợ Lesche sẽ đi gặp Lina sao?’
Lời nhận xét đó như đâm thẳng vào nàng. Chàng đang trêu chọc nàng sao? Seria ngẩng đầu lên và trừng mắt với Lesche.
“Không. Hầu tước Haneton là người đàn ông mà tôi lựa chọn. Không như Điện hạ.”
“Ồ, ta hiểu rồi. Ta không phải người mà tiểu thư đây lựa chọn nhỉ.”
“Ngài biết rất rõ, Điện hạ. Vui lòng đừng đặt tôi vào một tình huống khó xử.”
“Cô đang hiểu sai ý nghĩa của ‘Nữ Công tước’ rồi đấy.”
Seria trừng mắt.
“Tôi không dám phạm sai lầm về vị trí của mình đâu ạ.”
Lesche không trả lời. Chàng đảo mắt và nhanh chóng quay đi. Cầm lấy những bông hoa bằng len và ly sữa ấm trong tay, Seria đẩy cánh cửa phòng ngủ ra bằng vai và bước ra ngoài.
‘Thật bực bội.’
Cảm xúc của Seria nhanh chóng lắng xuống. Lesche đã cho rằng nàng thật sự muốn gọi Lina đến sao? Chàng nói thì dễ lắm. Nhưng chàng đâu biết được nàng đã đau khổ thế nào khi vị hôn phu của mình đã không thể rời xa Lina.
Đây là dinh thự xinh đẹp, bình dị và yên tĩnh.
Nàng thật sự lo lắng nếu như Lina được mời đến trang viên này, một nơi cách biệt với thế giới ngoài kia, nơi đây sẽ sớm trở thành thế giới của nữ chính. Thành thật mà nói, nàng cảm thấy ganh tỵ. Nhưng nàng biết những con người tốt bụng này, những người đã tử tế với nàng sẽ lần lượt chết đi.
Làm sao một người biết cách lại giả vờ không biết chứ? Tại sao chàng lại nhìn nàng với ánh mắt đó trong khi chàng mới là người nhẫn tâm và tàn bạo?
‘Ta hoàn toàn không có ý định đưa bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài Nữ Công tước đến dinh thự hay trang viên này.’
Lời giải thích của Lesche không tử tế chút nào. Nhưng Linon không nói với chàng sao? Lý do tại sao Martha bị trói buộc với trang viên này bởi vì Đại Công tước tiền nhiệm, người đã thiên vị đứa con ngoài giá thú của mình một cách bất công, và cả mẹ của Lesche - cựu Nữ Công tước, hẳn cũng không có thời gian vui vẻ.
Đây có phải là ý của chàng. Chàng không chống lại những người phụ nữ khác nhưng đây là chuyện đã xảy ra vì đã mang họ vào trang viên Laurel. Và chàng không có ý định lặp lại sự kiện đó.
Bằng cách nào đó Seria hiểu chàng, nhưng đó không phải lý do chính đáng để Lesche giễu cợt nàng như vậy. Như chàng nói ‘Ta là người duy nhất nghĩ về Seria, nhân vật phản diện hiếm hoi trong thế giới ban đầu, vậy nên ta phải chăm sóc nàng ấy.’
Seria mím môi và nhấp một ngụm sữa, hơi ấm vẫn còn bốc lên nhè nhẹ. Cổ họng nàng nóng ran. Cầm chiếc ly rỗng trên tay nàng nhìn về phía phòng ngủ của Nữ Công tước một hồi. Nếu nàng ngủ ở đây vì tức giận, nàng có thể chết cóng trong căn phòng thậm chí lò sưởi không hoạt động.
Liệu Martha, Ben, Linon và những người khác có nhận ra nàng đã gây nhau với Lesche rồi đến đó không?
‘Tốt hơn họ nên giả vờ là không biết.’
Người ta đã nói rằng không được để quá nhiều củi trong trang viên xanh vì Magi sẽ làm chúng nhanh chóng khô đi. Vì vậy sau bữa tối và tắm rửa, tất cả đèn sẽ được tắt ngoại trừ phòng ngủ được sử dụng để tiết kiệm củi. Những người hầu sẽ ở trên tầng bốn, giống như các pháp sư.
Tầng đầu tiên trống thực sự được thắp sáng lờ mờ. Nó chỉ đủ sáng để xác định mọi thứ. Trong bếp và phòng ăn thì luôn ấm áp. Seria nghĩ đến những chiếc ghế mềm mại và lò sưởi trong nhà ăn và quyết định sẽ đi ngủ ở đó.
Với quyết định đó, Seria cẩn thận đi thẳng đến nhà ăn, nhưng…
“...?”
Với một tiếng uỵch nặng nề, Seria đột ngột vấp phải thứ gì đó và gần như vấp ngã. Seria cau mày nhìn xuống, trong ánh sáng thưa thớt của ngọn đèn trên tường nàng nhìn thấy…
“Martha…?”
Martha đang nằm trên sàn.
“Martha!”
Seria nhanh chóng ngồi xuống trước cơ thể bất động của Martha.
“Martha! Martha ! Tỉnh dậy đi!”
Seria lắc cánh tay và đột nhiên thấy có hơi ấm trên đó. Đôi mắt nàng mở to.
“Máu?”
Tại sao lại có máu từ dạ dày của bà ấy? Ai đã làm bà bị thương. Và những người ngoài trong trang viên này…!
“Aaaa…!”
Tiếng thét của nàng không kéo dài vì có ai đó đã bịt miệng nàng. Người nàng cứng đờ. Nàng cố nhìn xem đó là kẻ nào nhưng không cần thiết.
Có một mùi thoang thoảng của dấu ấn bị đốt, loại dấu ấn sẽ hạ gục những ai có thần lực.
“Tiểu thư à, một ngôi sao mới dành cho các vị thần vào phút cuối…”
Một giọng nói quen thuộc. Đó là gã phù thủy có vẻ ngoài kỳ lạ, thô lỗ đã thúc giục nàng trả lời trước đây. Hắn giữ chiếc khăn tay có mùi dấu ấn bị đốt che mặt nàng. Vào lúc đó một tiếng cười khó chịu lọt vào tai nàng.
Ngay sau đó, gã phù thủy đột ngột bay sang một bên. Seria đặt hai tay lên sàn và bắt đầu ho.
“Tiểu thư Seria! Người có sao không?”
Nắm nhẹ một tay, Susan giúp nàng đứng dậy với một lực khủng khiếp. Ben đã đi cùng với Susan nhanh chóng xem xét vết thương của Martha.
“Martha!”
Seria quay lại nhìn chằm chằm tên phù thủy ở trên tường.
“Làm ơn cứu tôi.” Hắn cầu xin.
Tên phù thủy cố gắng trốn thoát khi Susan tóm lấy cổ hắn. Bà ấy trừng mắt và bước một hai bước. Seria liếc nhìn hắn và bước đến gần hơn. Hắn run rẩy như thể đang nằm mơ thấy ác mộng.
“Ngươi từ đâu đến, và muốn gì?”
“Ặc… ặc…”
Trán hắn nổi đầy gân xanh vì bị bóp cổ.
Lạ thật. Không lý nào một pháp sư lại không biết Seria là một Stern.
“Tiểu thư, cô là ai?”
Mái tóc xanh của Seria chắc chắn không phổ biến. Thành thật mà nói nàng cũng vô cùng xinh đẹp, nàng nhớ đã đọc được điều đó trong cuốn tiểu thuyết. ‘Tin đồn đã lan sang các lục địa khác về việc Stern tóc xanh độc ác như thế nào.’
Tất nhiên nó có thể bị cường điệu. Nhưng nếu họ là những pháp sư e sợ Thượng tế, họ tất nhiên sẽ phải nghe được tin đồn ở mức độ này chứ. Nhưng họ rõ ràng không hề giả vờ là không biết nàng, người có vẻ là một Stern.
“Tại sao cô không nói sớm hơn?”
Seria đột ngột rút ra một chiếc khăn tay và nhét vào miệng của gã pháp sư. Susan nói với giọng thán phục.
“Người thử tra tấn hắn một chút nhé, tiểu thư?”
“Không đâu, tôi chỉ đọc thấy nó trong một cuốn sách thôi.”
Nàng khá xấu hổ khi trả lời, nhưng nàng không nói dối. Bởi vì phương pháp ngăn chặn tự sát trước khi bị tra tấn một cách tàn nhẫn và công phu này chính là phương pháp mà Seria đã sử dụng trong câu chuyện gốc. Sao nàng lại sử dụng nó lúc này được chứ?
Ồ, vâng. Cô ấy đã sử dụng nó với một kỵ sĩ của Berg, người đã bảo vệ và che giấu Lina. Seria ban đầu đã tra tấn kỵ sĩ để biết về nơi ở của Lina, bởi vì trong nguyên tác cô ấy muốn Lina phải chết.
Seria nguyên tác thật sự là kẻ điên rồ. Điều đáng lo ngại hơn là mỗi chuyển động đều được đồng bộ hóa với cơ thể của Seria hiện tại, có lẽ đó là phương pháp yêu thích của Seria nguyên tác.
Nàng không thể nhìn Susan khi bà ấy đang lườm gã phù thủy với vẻ mặt hung dữ.
Sau cùng thì bà ấy vẫn là một kỵ sĩ. Seria rất vui vì nàng đã yêu cầu Susan đi tuần tra vào ban đêm.
“Này Susan, đêm nay…”
Hôm nay khi Susan nắm lấy tay Seria để hộ tống nàng xuống tầng hầm, bằng cách nào đó nàng đã nhận ra bà ấy là một kỵ sĩ. Những vết chai trên tay Susan giống hệt của Abigail.
Seria đột nhiên thấy sợ hãi…
“Tại sao Joanna và Linon không đi cùng với bà? Tầng bốn vẫn còn nguy hiểm…”
“Tôi chắc là họ sẽ ổn thôi. Joanna… Tiểu thư!”
Susan hét lên nhìn về phía sau Seria. Nàng quay đầu lại. Đôi mắt mở to vì trong bóng tối, một tên phù thủy khác với con dao găm đang lao về phía nàng.
** Còn tiếp **